Cảnh Hồn

69: Nữ Nhân Mê Hồn Án 12

Lúc cô đang lẩm bẩm thì tài xế xe taxi lên tiếng xác nhận điểm đến, cô liền thuận miệng báo địa chỉ biệt thự nhà họ Tô.
Vừa dứt lời, điện thoại bị cô quẳng trong túi áo khoác âu phục bỗng vang lên, là Trịnh Tuệ.

Chắc chắn là bà ta đã phát hiện cô trốn khỏi bữa tiệc rồi, cô bất lực nhíu mày nhận điện thoại, bất ngờ là bên kia hoàn toàn yên tĩnh.
“… A lô?” Tô Ngôn chờ một lát không thấy động tĩnh gì đành phải mở miệng.
Bên kia đầu dây liền truyền tới tiếng vải ma sát vào nhau, sau đó là giọng nói bị đè thấp của Trịnh Tuệ: “Con đâu rồi?”
“Đi rồi…” Cô định giải thích.
“Có phải là đi cùng con trai nhà họ Giang không?” Trịnh Tuệ cắt lời cô, tiếp tục dùng âm thanh cực nhỏ hỏi: “Phải không?”
Tô Ngôn đảo mắt, ngập ngừng thăm dò: “Vâng…”
Bên kia không có phản ứng gì, chỉ truyền đến âm thanh ồn ào bên ngoài, mơ hồ có thể nghe thấy Tô Thế Minh đang nói gì đó, còn có âm thanh khoa trương của Trịnh Tuệ.

Mấy chục giây sau, Trịnh Tuệ ném lại câu “Về nhà sớm” rồi cúp máy.
Tô Ngôn hậu tri hậu giác* trừng mắt nhìn chằm chằm điện thoại với tâm trạng phức tạp khó nói nên lời, tay phải cầm điện thoại, tay trái khẽ nhúc nhích như thể đang cầm một vật gì đó để nghịch.

Nghĩ một hồi, cô bấm một dãy số điện thoại, vài giây sau đã nối máy.
(*) Hậu tri hậu giác: một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình không biết, mãi sau mới phát hiện ra
“Đội trưởng Giang, bây giờ anh có trong Cục không, tôi lập tức tới tìm anh!” Cô nói rất nhanh, không cho đối phương có cơ hội mở miệng.

Nhưng nói xong cô mới phát hiện anh không hề đáp lại, vì thế bèn cẩn thận nhìn lại số điện thoại, đâu có sai…
“Đội trưởng Giang?” Cô ngập ngừng gọi thử lần nữa.
“Tôi không có ở trong Cục.”
“Vậy anh ở đâu? Tôi lập tức đến!”
“Ở nhà.”

Xe taxi dừng trước một cư xá cách Cục thành phố không xa, lái xe mất khoảng 20 phút, nhìn có vẻ hơi giống chung cứ, bên trong đều là nhà cao tầng.


Người ở đây đa số đều là dân văn phòng trong thành phố, thuộc loại có thu nhập khá.
Cô đi vào trong, tìm thấy toà nhà Giang Ly nói tới, sau đó vào thang máy lên tầng 6.

Bố cục toà nhà này là một tầng 4 hộ, cô nhìn xung quanh một chút rồi đi tới trước cửa nhà số 603, ấn chuông cửa.
Rất nhanh sau đó cửa chống trộm “Tách” một tiếng rồi bị người bên trong mở ra.
“Đội…” Khuôn mặt tươi cười của Tô Ngôn trong nháy mắt cứng đờ, hai mắt trợn tròn, không chớp mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Có vẻ như Giang Ly vừa mới tắm xong, lúc mở cửa cho cô chiếc áo thun trắng vừa mới tròng qua đầu, sau khi mở cửa xong anh mới chậm rãi mặc vào.

Lớp vải trắng dần che đi bờ vai rộng, khuôn ngực rắn chắc, còn có cơ bụng 8 múi cực chuẩn của anh.
Ực.
Tô Ngôn ngây ngốc nuốt nước bọt, sau khi nuốt xong lại thấy hơi bối rối vì hành động này của mình.

Cô đã từng nhìn qua cơ thể của đàn ông rồi, đây không phải là lần đầu tiên, nhưng sao lại cảm thấy lạ thế này? Chẳng lẽ rời khỏi thân phận cũ quá lâu, lâu đến mức không thích ứng được với cảnh tượng này hay sao?
“Không vào à?” Giang Ly đi tới sô pha mới phát hiện người phía sau không bước vào cùng, anh quay lại nhíu mày hỏi.
“Vào chứ!” Tô Ngôn nghe nói như thế liền vọt vào, còn lễ phép gài cửa lại.

Sau khi vào trong cô mới nhìn quanh căn hộ chung cư của anh, diện tích không lớn, chắc cũng khoảng 60 mét vuông.

Một phòng ngủ, một phòng đọc sách, phòng khách nhỏ và bếp, đúng là tiện để ở một mình.
Không biết có phải vì anh không thường xuyên về nhà hay không mà trong phòng sạch sẽ và thoải mái đến bất ngờ, trong mũi cô tràn ngập mùi hương quen thuộc làm người ta thoải mái, so với mùi thơm nồng đậm lúc trước thì có vẻ đây là mùi dầu gội hoặc sữa tắm.
Giang Ly cầm khăn tắm vắt trên lưng ghế sô pha, tiện tay lau tóc một chút sau đó xoay người đi về phía tủ lạnh: “Uống gì?”
“Gì cũng được.”
Anh kéo cửa tủ lạnh ra nhìn một chút rồi lập tức đóng lại, rót một ly nước ấm từ bình nước nóng ra rồi đặt trên bàn trà: “Đã trễ thế này tìm tôi có việc gì?”
“À!” Nói đến chuyện này, Tô Ngôn ngay lập tức tỉnh táo lại, bước lên gần anh nâng tay lên, trong lòng bàn tay là một chiếc thẻ nhớ màu đen: “Đây là thẻ nhớ trong camera hành trình xe Diêm Phi, tôi thấy bộ nhớ khá lớn, có lẽ có thể lưu trữ khoảng 8 tiếng lộ trình.”
Giang Ly chỉ nhìn chằm chằm vào tay cô, không nhúc nhích, cũng không có chút phản ứng nào.
Cô như chợt nhớ ra gì đó liền lo lắng giải thích: “Tôi không có chủ động đến chọc anh ta, cái này là anh ta đưa tới tận cửa, mà Diêm Phi cũng sẽ không phát hiện được, tôi đã bẻ gãy thẻ nhớ trước mặt anh ta rồi.” Thật ra cũng chỉ là một thủ thuật che mắt nho nhỏ, lúc đó mặc dù có đèn xe nhưng vẫn là ban đêm, kính của Diêm Phi lại bị cô làm hỏng, hơn nữa chỗ của anh ta nhìn về phía cô là ngược sáng, tình cảnh hoàn hảo như thế, cô cũng không thể phụ lòng ông Trời đã cho mình cơ hội này được.
“Đúng là thân phận của tôi giờ có lấy được bằng chứng cũng vô ích, nhưng ít ra mọi người có thể căn cứ vào nội dung bên trong để suy đoán ra manh mối gì đó hữu ích…” Cô nỗ lực thuyết phục Giang Ly nhận cái thẻ nhớ này, bộ dạng rất giống như một người cõng cái túi nhỏ đi chào hàng.
Giang Ly nhìn đôi má hơi phồng lên vì nói chuyện của cô, trên khuôn mặt bất giác nở một nụ cười, sau đó trong ánh mắt tràn ngập mong chờ, anh đưa tay ra lấy cái thẻ nhớ trong lòng bàn tay mềm mại của cô.

Nhưng trong khoảnh khắc đó, từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác lạnh ngắt làm cho giữa đôi mày anh lại xuất hiện một nếp gấp thật sâu.

Anh lập tức xoay người đi đến bàn trà cầm ly nước nóng lên, nhét vào tay cô gái nhỏ trước mắt.
Cảm giác ấm áp trong tay khiến Tô Ngôn mở to mắt ngạc nhiên, nhưng có lẽ sau khoảng thời gian ở cùng nhau, cô thậm chí đã hơi quen hành động này của anh, hai tay vô thức bưng lấy ly nước sau đó ngồi xuống sô pha từ từ làm ấm mình.
Chưa kịp ngồi nóng mông thì từ trên trời đã rơi xuống một cái chăn lông trùm lên đầu cô.

Tô Ngôn cười hì hì kéo chăn xuống, dùng nó che lại đôi chân trần bị lộ ngoài chiếc váy rồi ngước đầu nói cảm ơn.
“Tối nay đã ăn gì chưa?” Giang Ly mở miệng lần nữa, mặc dù là hỏi nhưng giọng điệu rất chắc chắn.
“Vẫn chưa…” Trước khi lời nói của Tô Ngôn vang lên, người nào đó đã xoay người đi vào phòng bếp, cô ngồi trên sô pha liền ngóng cổ gọi với theo: “Tôi không đói, đội trưởng Giang! Tôi thấy chúng ta nên xem cái thẻ nhớ trước…”
Tiếng máy hút mùi trong bếp thành công khiến cô ngậm miệng.
Vài phút sau, một tô mì hải sản thơm ngon được đặt lên bàn trà trước mặt cô.

Giang Ly chỉ để lại một ánh mắt “Ăn nhanh đi” cho cô rồi đứng dậy đi vào phòng đọc sách, mở máy tính lên như định bắt đầu kiểm tra nội dung trong thẻ nhớ.
Tô Ngôn trong lòng hơi ngo ngoe muốn động.
“Ăn mì đi.”
Đúng lúc đó, từ phòng đọc sách truyền ra một giọng nói nghiêm khắc, thành công ngăn lại động tác muốn đứng lên của cô.

Cô khịt mũi một cái, cuối cùng cũng chỉ có thể ngượng ngùng ngồi xuống, cầm đũa lên gấp một gấp mì lớn.

Mặc kệ chiếc váy đuôi cá hoa lệ trên người, vai cô khoác chiếc áo khoác rộng thùng thình, chân quấn một chiếc chăn lông, miệng ăn từng miếng mì lớn.

Mọi thứ đều có vẻ khó hiểu nhưng lại hài hoà đến kì lạ.
Chẳng mấy chốc sau đó, Tô Ngôn đã ăn sạch sẽ bát mì lớn, ngay cả nước súp cũng không buông tha.

Sau khi đem bát đũa dọn dẹp sạch sẽ, cô rón rén bước tới phòng đọc sách, cúi đầu vào khe hở của cửa phòng khép hờ để xem trộm.

Ai ngờ vừa ghé mặt vào đã đối diện với cặp mắt đen láy của anh, cô cười ha ha rồi đành đẩy cửa đi vào.
Trên màn hình máy tính đang phát lại video trong camera hành trình, đa số đều là trên đường, trông rất buồn tẻ và nhàm chán.
Cô còn chưa kịp đến gần thì Giang Ly đã đột nhiên đứng lên, lấy cái áo khoác bên cạnh mặc vào: “Trễ rồi, tôi đưa cô về nhà.”
???
“Tôi không về!” Tô Ngôn nói đầy quả quyết, phí biết bao công sức mới có được chứng cứ này lại không cho cô xem một chút, muốn trêu ngươi hay sao chứ?
Động tác kéo khóa áo khoác của Giang Ly hơi dừng lại, nhướng mày nhìn cô: “Tô Ngôn, đây là nhà tôi, không phải trong Cục.” Hiện tại đã hơn 10 giờ đêm, sao có thể cô nam quả nữ cùng ở một phòng được?
“…” Tô Ngôn không lên tiếng, chỉ đứng đó trơ mắt nhìn anh.
Vóc dáng cô rất đẹp, ngay cả khi mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình cũng không che được thân hình xinh đẹp, Giang Ly nhìn chiếc áo thuộc về mình, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.

Cuối cùng anh sải chân quay lại ngồi trước máy tính, không nói gì nhìn chằm chằm vào video trên màn hình, xem như đã chấp nhận yêu cầu của cô.
Tô Ngôn rèn sắt khi còn nóng, kéo một cái ghế ngoài phòng vào rồi đến ngồi bên cạnh anh.

Hai người rất gần nhau, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương.
Sáng sớm hôm sau.
Tô Ngôn mở mắt ra, hơi mơ hồ, cảnh tượng trước mắt không phải là nhà cô, hơn nửa ngày mới nhớ ra đây là nhà của Giang Ly.

Tối qua không biết là vì đã vận động gân cốt với Diêm Phi hay là do gió thổi mát lạnh mà cô đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi mất…”
…!
Cô bỗng ngồi dậy, phát hiện mình đang ngủ trong căn phòng ngủ duy nhất, trên giường trải ga màu xanh đậm.

Cô quay đầu lại nhìn bên kia giường, trên đó không có vết tích nào, rõ ràng đêm qua không có ai ngủ cùng cô cả.


Lúc này bên ngoài cũng rất yên tĩnh.
“Đệch…” Tô Ngôn từ trên giường nhảy xuống, vọt vào phòng đọc sách nhìn, quả nhiên không thấy bóng dáng Giang Ly đâu.

Cô bước tới bên cạnh bàn máy tính, phía trên là mấy tờ giấy nháp rải rác khắp nơi, hình vẽ và chữ viết đều khá lộn xộn.

Đây là thói quen của Giang Ly, lúc anh suy nghĩ gì đó sẽ thích liệt kê từng manh mối ra giấy.
Sau khi đọc sơ qua mấy tờ giấy, kết hợp với rất nhiều thông tin phía trên thì cô đã mơ hồ có những suy đoán trong lòng.

Đặt giấy lại lên bàn, lúc đang tức tốc chạy ra cửa thì cô chợt dùng bước lại, cúi đầu suy nghĩ.

Cô vẫn còn mặc cái váy đuôi cá tối qua, nếu ra đường lúc này e là người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ cô không được tỉnh táo mất.
Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại ở cái tủ quần áo bằng gỗ nguyên khối trong phòng ngủ.

Khu Đại Hồng của Thành phố Nam Thành có một thôn giáp phía Nam, thật ra cũng không hoàn toàn là khu nông thôn, mấy năm nay chỗ này đã được di dời rất nhiều, tập đoàn Thiên Thịnh cũng có không ít cư xá ở đây.

Gọi là thôn nhưng thật ra dân ở đây đã không còn sống trong những căn nhà mái bằng nữa, lúc trước di dời thì mỗi nhà đều chuyển sang nhà tầng, nhưng uỷ ban thôn vẫn ở đó, không chuyển đổi thành cộng đồng.
Trong đó có một chỗ gọi là Hoa viên Minh Thái, nằm trong cộng đồng cư xá ngoại thương, nhưng tỷ lệ bỏ trống khá cao vì chỗ này quá xa đường lớn và trường học, do đó tỉ lệ vào ở rất thấp, thậm chí cả hộ kinh doanh cũng ít.
Gần trưa, Hoa viên Minh Thái ngày thường không mấy náo nhiệt bỗng có hai chiếc xe cảnh sát chạy vào, dừng trước một công ty hậu cần, bao vây chặt chẽ xung quanh.
Trông chiếc xe hơi màu đen ven đường, Hạng Dương thò đầu ra từ ghế sau với lên nhìn ra trận chiến bên ngoài: “Đội trưởng Giang, tôi có chỗ không hiểu, mong anh chỉ giáo lại được không? Em gái “trùng hợp” lấy được thẻ nhớ trong camera hành trình của Diêm Phi, sau đó hai người phát hiện ra mấy ngày trước, anh ta thường đến chỗ này.

Thậm chí còn có một lần không tắt máy xe, camera bên trong đã xuất hiện bóng dáng của Tân Khải, đúng không?”
Thái Thành Tể ngồi ở ghế phụ lái, sau khi nghe anh ta nói xong liền lắc đầu cảm khái, nhưng vẻ mặt là đang trêu chọc, nói đầy ẩn ý: “Đúng là quá “trùng hợp” rồi, không hổ là em gái, bị cách chức tạm thời ở nhà cũng có thể giúp chúng ta lấy được manh mối lớn thế này.”
“Ôi chao ha ha ha ha!” Hạng Dương nháy mắt với Thái Thành Tể: “Thái Bao, anh nói chuyện chẳng có tí nghệ thuật gì cả, khen cũng không khen được câu nào! Đội trưởng Giang của chúng ta chẳng lẽ không anh minh thần võ, không cực kỳ thông minh sao?”
“Phụt…” Thái Thành Tể bị những từ hình dung không đúng đắn của anh ta chọc cho bật cười.
Hạng Dương đưa tay đẩy anh ta: “Anh đừng có mà cười, nghĩ xem người bình thường có thể nghĩ ra được chiêu này sao? Đầu tiên là gọi cho đồn cảnh sát lấy lí do kiểm tra phòng cháy để vào trong, sau đó thuận tiện phát hiện ra điều gì đó không hợp lý rồi trực tiếp báo cho phân cục khu vực, đợi lát nữa mấy tên nhóc trong đội hình sự trinh sát ở phân cục Đại Hồng thật sự tra ra được gì đó thì sẽ phải báo cáo lên Cục thành phố, vụ án này lại hoàn hảo rơi lại vào tay chúng ta!”
Dù sao vụ án của Tịch Huyên có vẻ dính tới khá nhiều nạn nhân, lúc trước Cục thành phố đã phát thông báo cho hệ thống công an toàn thành phố, vì vậy cảnh sát cơ sở lúc đi kiểm tra phòng cháy thường ngày cũng sẽ chú ý hơn một chút, phát hiện có chỗ đáng nghi sẽ lập tức báo cáo lại, hợp tình lại hợp lý.
“Hợp tình hợp lý.” Thái Thành Tể giơ ngón tay cái, sau đó quay đầu nhìn về phía công ty hậu cần kia: “Nhưng sao lại là công ty hậu cần chứ? Cho dù những lời của Tịch Huyên là có phần đúng thì tôi cũng cho rằng chúng sẽ di chuyển những nạn nhân còn lại đến những chỗ phù hợp với thân phận “thượng lưu” của mình, chỗ này hơi bình dân rồi.” Nói tới đây, trong đầu anh ta loé lên một ý nghĩ, kinh ngạc nhìn về phía Giang Ly: “Chẳng lẽ là…?”
“Có khả năng lớn.” Giang Ly nhíu mày: “Nếu thật sự là có hiềm nghi buôn người thì công ty hậu cần này thật sự rất thuận tiện.”