Cảnh Hồn

59: Nữ Nhân Mê Hồn Án 2

Đôi mắt kia đầy tơ máu, thậm chí còn không thể thấy được ánh mắt ban đầu của cô ấy như thế nào.

Người trên giường chỉ khoảng 18 19 tuổi, lúc chạm với ánh mắt của Giang Ly đã rất nhanh lại vùi đầu trở về, cả người hơi run lên.
Cả nhóm không vội bước vào phòng bệnh, hai người Giang Ly và Tô Ngôn sau đó theo Trang Hạ tìm bác sĩ phụ trách.

Ông ta là một người đàn ông trung niên hơi hói đầu, sau khi biết được ý định của họ thì lắc đầu thở dài, vẻ mặt đầy thương hại: “Một cô gái lại bị hại thành thế này, các cậu nói đây không phải là nghiệp chướng thì là gì?”
Sau đó bác sĩ cho họ xem bệnh án chi tiết, cô ấy vì bị cầm tù trong thời gian dài mà dẫn đến suy dinh dưỡng, trên mắt cá chân phải có một vết sẹo cũ, có thể là vì phải đeo một loại gông cùm nào đó để hạn chế hoạt động mà tạo thành, một lần nữa chứng minh rõ ràng cô ấy đã bị hạn chế quyền tự do.

Nhưng tổng thể tình trạng cơ thể của cô gái này cũng xem là ổn, không có vấn đề gì lớn, có vẻ như cô ấy đã từng được chăm sóc cẩn thận, đúng là rất khác so với tình trạng bên ngoài.
Lúc được đưa đến bệnh viện, bề mặt da toàn thân của nạn nhân chi chít những vết sẹo nặng nhẹ khác nhau, một số chỉ là vết đỏ, một số là vết bầm tím, một số khác ứa máu, sau lưng còn kết vảy.
“Các cậu không biết lúc kiểm tra toàn diện cho cô ấy khó thế nào đâu!” Bác sĩ không khỏi thở dài.
Nữ bác sĩ đang gõ bàn phím ở máy tính bên cạnh ngay lập tức phụ hoạ: “Đúng đó, người trong khoa chúng tôi đều có ấn tượng với cô bé này, cuối cùng không còn cách nào khác phải đợi đến khi trấn định lại mới có thể tiếp tục làm kiểm tra, các cậu cũng thấy rồi đúng không?” Nói xong cô ta vén tay áo lên để lộ vài vết cào: “Tôi dẫn theo 2 y tá, tổng cộng 3 người phải vì cô ấy mà phải làm xét nghiệm HIV.”
“Lúc đó tôi mình là nam giới, có thể sẽ khiến cô ấy nhớ đến những ký ức không vui nên mới đổi một bác sĩ nữ.

Ai mà ngờ vẫn không trấn an được cô ấy!” Bác sĩ nam liên tục thở dài: “Giờ chúng tôi đang đợi kết quả xét nghiệm máu, dựa theo tình trạng tinh thần không ổn định của cô ấy, chúng tôi nghi ngờ nguyên nhân không chỉ là bị ngược đãi mà còn có thể là do sử dụng chất gây ảo giác như ma tuý trong thời gian dài.” Nói đến đây ông ta có chút tiếc nuối, hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Chuyện vì sao lại sử dụng hẳn là các cậu rõ hơn tôi, nhưng nếu sử dụng lâu dần sẽ có khả năng cao gây rối loạn tinh thần và một số bệnh lý về thần kinh.

Đó cũng là lí do tại sao chúng tôi muốn chuyển cô ấy sang khoa Thần Kinh để chuyên gia hội chẩn, đánh giá toàn diện trạng thái tinh thần của cô ấy hiện tại.

Dù sao thì trước đó cảnh sát Trang cũng có nói với chúng tôi rồi, tinh thần nạn nhân cực kì quan trọng, ảnh hưởng trực tiếp đến việc lấy lời khai của các cậu mà.”
“Vậy làm phiền rồi.” Giang Ly khẽ gật đầu.

Vài phút sau, họ đi ra khỏi văn phòng bác sĩ, Tô Ngôn nhíu máy: “Lỡ như sau khi đánh giá, trạng thái tinh thần của nạn nhân kém đến mức không thể cho lời khai thì vụ án này xem như khó giải quyết rồi, trong trường hợp đó khẩu cung của người trong cuộc cũng không thể tin cậy đúng không?”
“Có thể cô ấy chỉ cần thời gian, nếu nạn nhân nữ này thật sự bị giam ở một chỗ mà có thể trốn thoát thì chí ít cũng gián tiếp chứng mình rằng cô ấy vẫn chưa mất đi ý thức tự chủ hoàn toàn, nhất định có năng lực phân biệt đúng sai.” Giang Ly đáp, sau đó quay đầu nhìn về phía Trang Hạ: “Lát nữa phiền Đội phó Trang nhờ người giao lại chứng cứ cho chúng tôi tìm hiểu một chút.”
“Tất nhiên rồi.” Trang Hạ vỗ ngực: “Chúng tôi đã hoàn thành xong xuôi các công việc cơ bản rồi, cá với cậu chắc chắn sẽ không làm chậm trễ việc của đội Chuyên án đâu!”
Giang Ly mỉm cười hơi xa cách: “Cảm ơn.”
Cuối cùng hôm đó vẫn không thể chính thức tiếp xúc với nạn nhân, nhưng họ cũng đem được mẫu DNA của cô ấy về Cục giao cho đội kỹ thuật trước để xem có thể tìm thấy manh mối gì từ kho số liệu không.
Sau đó đội hình sự trinh sát khu Lập Hưng cũng giao tất cả chứng cứ hiện trường tới, không ngoài dự đoán của Giang Ly, trước sau chỉ có 2 trang giấy, mấy tờ giấy mỏng tanh đựng trong túi hồ sơ nhẹ tênh như không có gì.

Đi kèm với tư liêu còn có mấy túi vật chứng, nhưng cũng ít đến đáng thương.
“Cái này…” Hạng Dương xách hai túi vật chứng lên nhìn qua đồ bên trong: “Tàn thuốc?”
“Địa điểm mà người dân kia phát hiện nạn nhân là giao lộ đường Tam Tinh và Cao Hải, ở đó cũng xem như một khu phố mua bán nhỏ, xung quanh có rất nhiều cửa hàng.

Lúc đó nạn nhân hoảng hốt ngồi trên băng ghế ven đường, ai hỏi cũng trả lời, là nơi công cộng nên có rất nhiều người lui tới, vây quanh xem rất nhiều nên căn bản không có chứng cứ gì được.” Giang Ly quăng túi hồ sơ lên bàn: “Ngay cả khi có vài manh mối thì dưới tình huống đó cũng chưa biết 2 viện* có chấp nhận không, đến lúc đó luật sư chất vấn thì cũng xem như lãng phí.”
(*) Toà án và Viện kiểm sát.
“Nói như vậy thì cũng chỉ có thể lấy chứng cứ trên người nạn nhân, nhưng bệnh viện nói có vẻ như cũng không có chứng cứ nào, chỉ có duy nhất cái váy ngủ cô ấy mặc lúc nhập viện.” Tô Ngôn nhíu mày, mở túi hồ sơ ra nhìn một chút.
“Váy ngủ đưa qua cho Phương Giai Mậu rồi, căn cứ vào phán đoán của bệnh viện thì những vết thương trên người nạn nhân được tạo thành khoảng 1 tuần trước, một số vẫn chưa liền da lại, có thể là cứ cách một thời gian cô ấy phải gặp lại người ngược đãi mình.” Thái Thành Tể sờ cằm phân tích: “Bây giờ chưa thể xác định được cô ấy có bị xâm hại hay không, thân dưới của nạn nhân cũng không có vết rách rõ ràng nào, nhưng tất nhiên nếu suy ngược từ những vết thương trên người thì có thể cũng từng có nhưng đã lành lại rồi.”
“Chỉ mong trạng thái tinh thần của cô ấy có thể sớm ổn định lại…” Hạng Dương đặt mông ngồi xuống ghế, giơ tay lên xoa mí mắt: “Lát nữa còn phải tiếp tục chiến đấu với video ghi hình quỹ tích của nạn nhân được Phân cục khu Hưng Lập gửi đến nữa, nói thật chứ sau bao năm làm việc tôi đã không còn cảm giác gì nữa, chỉ có đôi mắt này là càng ngày càng phế.”
Tất cả mọi người rơi vào trầm mặc, một lúc lâu saum Giang Ly lấy điện thoại ra xem thoáng qua các thông báo chưa đọc sau đó đứng lên đi ra ngoài, trước khi đi còn bỏ lại một câu: “Cầu nguyện đi, hy vọng chỉ có một nạn nhân này thôi.”

Vì hiện tại vụ án tạm thời không có tiến triển nên sau khi tan làm Tô Ngôn trở về ký túc xá, mở lịch sử trò chuyện với Trịnh Tuệ trên điện thoại ra xem.

Lúc đầu bà ta còn cao cao tại thưởng mắng chửi, nhưng về sau từ từ cũng hạ giọng, chiều nay mới gửi tới 1 tin nhắn rõ ràng có ý khẩn cầu.

Dù bà ta có oán trách Tô Ngôn đến đâu thì cũng là con gái do mình sinh ra, so lạnh nhạt thì vợ chồng Trịnh Tuệ cuối cùng cũng chịu thua.
Ngón tay vô ý thức gõ lên màn hình 2 lần, cuối cùng Tô Ngôn vẫn gửi lại vài câu ngắn gọn sau đó cầm chìa khóa xe đi xuống lầu.
Hơn nửa tiếng sau, chiếc xe màu vàng tươi đã đến trước cổng toà biệt thự quen thuộc, cô còn chưa kịp xuống xe thì cổng biệt thự đã mở ra, dì trong nhà nhiệt tình ra đón: “Ngôn Ngôn về rồi!”
Dì vừa nói vừa ôm cô vào nhà: “Sau này con đừng tuỳ hứng thế nữa, lát nữa nhìn kỹ đi, dạo này mẹ con gầy đi nhiều lắm đấy.”
Tô Ngôn đảo mắt “Dạ” một tiếng, lúc đi vào phòng khách lại thấy Tô Thế Minh đang ở nhà, cùng Trịnh Tuệ ngồi trên ghế sô pha nhìn chằm chằm TV không chớp mắt, giống như quảng cáo sữa chua trong đó cực kỳ hấp dẫn vậy.
“Ba, mẹ.” Cô mở miệng gọi.
Hai người cùng đồng thời quay đầu lại, vẻ mặt Trịnh Tuệ hơi kinh hỉ, còn Tô Thế Minh thì nhíu mày, ra vẻ không vui: “Con còn nhớ mình có nhà sao?”
Trịnh Tuệ vội vàng kéo tay ông ta, sợ ông ta lại nói gì đó chọc giận con gái vất vả lắm mới gọi về được, thấy Tô Thế Minh bất lực nghiêng đầu sang chỗ khác hừ lạnh, bà mới đứng dậy nói: “Con đó, cũng không trách ba con tức giận được, ba mẹ chỉ quở trách vài câu, con lớn thế này rồi lại bỏ nhà đi không về, để ba mẹ lo lắng…” Nói xong vành mắt hơi đỏ lên, dáng vẻ như đã phải chịu đựng đớn đau rất nhiều.
“Vừa mới phá được 1 vụ án lớn nên khoảng thời gian trước con hơi bận thôi, ở ký túc xá cũng tiện hơn.” Tô Ngôn đưa tay vén mớ tóc trước trán, đã chọn quay về thì cũng không sợ hai người chỉ trích hay châm chọc gì nữa, tuy sau khi chết cô không cố tình chiếm thân thể của con gái họ, nhưng tất nhiên vẫn phải thay cô ấy hoàn thành nghĩa vụ.
Trịnh Tuệ vội nuốt nước mắt xuống, liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, vụ án đó thật sự rất lớn, mẹ và ba con có xem tin tức, còn khoe với đối tác rằng con gái mình đang trong đội Chuyên án của Thành phố Nam Thành cũng có tham gia giải quyết.” Nói xong thì đảo mắt, huých Tô Thế Minh đang ngồi đó: “Lão Tô, ông nói có đúng không? Con gái cũng xem như làm ông nở mày nở mặt rồi?”
Tô Thế Minh hừ hai tiếng sau đó gật đầu với vẻ mặt không tình nguyện.
Tô Ngôn cũng không cảm thấy vui vẻ lắm khi hai người đột ngột tán thành, họ vẫn luôn không thích nghề nghiệp của nguyên thân, nhưng sao chỉ có một thời gian mà thái độ lại quay ngoắc 180 độ thế này?
Đúng lúc này, dì từ phòng bếp đi ra, nói: “Canh ngọt nấu xong rồi.”
Trịnh Tuệ vội vàng vòng qua sô pha đi tới trước mặt Tô Ngôn, nhìn cằm cô vì làm việc mà mỏng lại, đáy mắt lộ ra chút đau lòng, dù sao cũng là thịt trên người mình rơi ra.
“Vừa tan làm còn chưa kịp ăn cơm đúng không? Uống một bát canh ngọt trước cho ấm bụng.” Trịnh Tuệ kéo tay cô vào phòng ăn, vừa đi vừa cằn nhằn: “Nếu đã ở bên ngoài thì cũng phải biết chăm sóc bản thân thật tốt chứ, con đã gầy thế này rồi, muốn ba mẹ đau lòng đúng không?”
“Lúc trước mẹ phản đối con vào trường Cảnh sát chẳng phải vì lí do này sao, trên thời sự suốt ngày toàn đưa tin cảnh sát thường xuyên đột tử, tất nhiên cũng có người bình yên vô sự, nhưng ba mẹ vẫn luôn nom nóp lo cho con.”
Tô Thế Minh cũng đến, 3 người hiếm khi ngồi cùng một bàn, yên lặng uống canh ngọt.

Nhưng mà trong lòng mỗi người đang tính toán gì lại khó mà biết được.
Trịnh Tuệ thấy Tô Ngôn uống xong canh ngọt, lúc cô lau miệng đã nhanh miệng nói trước: “Ngôn Ngôn à, là thế này, con lót dạ trước, lát nữa ba con còn có một buổi tiệc kinh doanh, ông ấy định dẫn mẹ con chúng ta đi cùng.” Nói đến đây giống như là sợ cô hiểu lầm nên vội vàng xua tay: “Yên tâm, chắc chắn không phải chuyện của nhà họ Diêm, công ty bên kia là từ thủ đô đến, lần đầu đến thành phố chúng ta nên ba con muốn nói chuyện hợp tác với người ta thôi.

Đối phương cũng có mang người nhà theo, nếu họ coi trọng chúng ta như thế, chúng ta cũng không thể để ba con thất lễ được…”
Bà ta hơi chột dạ liếc trộm cô, Tô Ngôn vẫn bình tĩnh như thường, vẫn là câu nói cũ, cô đã chọn quay về thì đã sớm dự đoán được tình huống xấu nhất rồi.

Sau một lát, cô lên tiếng đồng ý.
Trịnh Tuệ và Tô Thế Minh không ngờ lần này lại đơn giản đến thế, nhưng cũng không bận tâm nhiều, chỉ là trong lúc nhất thời không quen lắm.

Tô Thế Minh không nhịn được hỏi một câu: “Có phải công việc gặp uất ức gì không?”
Trịnh Tuệ sợ ông ta phá hỏng chuyện mình vất vả lắm mới đạt được, lập tức đưa tay vỗ nhẹ tay ông ta một cái, dùng ánh mắt hờn trách nhìn Tô Thế Minh.

Bà ta lập tức đẩy Tô Ngôn lên lầu: “Con gái ngoan, mau đi tắm đi, thay một bộ trang phục chỉnh tề, đừng làm trò cười cho người khác đấy.”
Sau khi nhìn thấy Tô Ngôn ngoan ngoãn lên lầu bà ta mới thở phào nhẹ nhõm, giống như mới hoàn thành được một điều phi thường nên cười khá mãn nguyện.

Ngồi trong chiếc xe màu đen xa hoa, Tô Ngôn có chút không tự nhiên sờ lên mái tóc dài của mình, Trịnh Tuệ rất thích cô xoã tóc khi đi những sự kiện quan trọng thế này.

Giờ cô đang mặc một bộ lễ phục thiết kế cúp ngực màu hồng, dưới chân mang đôi giày cao gót ít nhất cũng 6 7 cm, thật sự cả người đều không có cảm giác an toàn chút nào.
Sự hối hận đến quá nhanh, như một cơn lốc xoáy vậy.
Chiếc xe dừng trước một nhà hàng tư nhân nổi tiếng cao cấp trong thành phố, đây là chỗ theo chế độ hội viên, không tiếp đãi khách thông thường.

Số bàn mỗi ngày cũng có giới hạn, đúng là phân biệt giai cấp một cách trần trụi.
Vừa mới bước vào, hơi lạnh đã khiến lông tơ toàn thân Tô Ngôn dựng thẳng.


Một người phục vụ dáng vẻ ngọt ngào dẫn đường phía trước, cuối cùng dừng trước một căn phòng bao, cửa phòng vừa rộng vừa lớn, cực kỳ xa hoa, nhìn sức lực người phục vụ dùng để đẩy cánh cửa cũng có thể đoán được nó nặng biết bao nhiêu.
Khi họ vào phòng đã thấy có 8, 9 người ngồi ở một cái bàn lớn dành cho 20 người.

Trong đó có vài người là ông chủ ở Thành phố Nam Thành, bình thường vẫn có quan hệ khá tốt với Tô Thế Minh, đều chiếu cố nhau trên thương trường.

Chen chúc giữa đám người kia có 1 cặp nam nữ trung niên rất lạ mặt, hẳn là ông chủ lớn từ thủ đô đến mà Trịnh Tuệ đã nhắc đến.

Bữa tiệc hôm nay đúng là hoàn toàn không liên quan gì đến nhà họ Diêm.
Chỉ là một bàn ăn lớn như thế chỉ có Tô Ngôn là tiểu bối nên cô thấy không thoải mái lắm.

Lúc Tô Thế Minh còn đang hàn huyên nói chuyện, cô nghi ngờ nhíu mi, trong lòng luôn cảm thấy 2 người đến từ thủ đô kia không hiểu sao nhìn hơi quen mắt.
“Con đứng ngốc ở đó làm gì? Đi chào hỏi đi!” Trịnh Tuệ cắt đứt suy nghĩ vẩn vơ của cô: “Kia là bác Giang của con, còn có vợ của ông ấy, dì La.”
“Bác… Giang?” Tô Ngôn cảm thấy sự bất an trong lòng ngày càng lớn.
Vài giây sau, cửa phòng lại bị đẩy ra, một bóng người thẳng tắp bước đến thẳng bên cạnh đôi vợ chồng trung niên, vì quá cao nên phải hơi cúi đầu: “Ba, mẹ, sao hai người lại đến đây?”
Ông chủ Giang cười thoải mái: “Tới bàn chuyện làm ăn, tiện thể dẫn mẹ con đến thăm con.”
Vẻ mặt Tô Ngôn thật khó tả, nhìn chằm chằm người đàn ông đã cạo sạch râu, trên người mặc âu phục đắt tiền, thậm chí tóc cũng được tạo mẫu cẩn thận.

Đối phương cuối cùng cũng đã nhận ra ánh mắt của cô, quay đầu nhìn qua.
Hai người cách một cái bàn nhìn nhau hơn 10 giây.
Cuối cùng, Tô Ngôn chậm rãi cong môi cười: “Đội trưởng Giang, trùng hợp thật.”
Giang Ly: …
Nên hình dung cảnh tượng này là thế nào đây? Hai chiếc xe đậu cùng một sân, chưa kịp đi khỏi đã lại chạm trán nhau.