Cảnh Hồn

57: Mồ Chôn Đàn Ông 13

Vì tất cả không thể rời khỏi nhà ga nên chỉ có Tô Ngôn và Thái Thành Tể chạy đến nhà của Nguỵ Nhiễm, lúc đến nơi chỉ thấy chị của Nguỵ Nhiễm dỗ dành bé gái đang khóc thút thít, mà chị ta cũng khóc ướt mặt.
Hai người từ đồn cảnh sát lúc này cũng đều có mặt trong nhà, thấy họ đến đều thở phào nhẹ nhõm, trên mặt còn mang theo chút thấp thỏm và áy náy: “Lúc đầu chúng tôi quyết định luân phiên trông coi dưới lầu nên lúc đó chỉ có cậu em này ở lại, chúng tôi đã nói là có việc gì đều phải tìm chúng tôi, nhưng không chú ý một chút thì cô ta đã chạy mất rồi!”
Tô Ngôn và Thái Thành Tể cũng không có ý trách tội ai cả, chỉ vì trong Cục thành phố thiếu nhân lực, nhân viên cơ sở lại càng khán hiếm mà theo quy định phải có 2 người cùng ở đây, dù sao lãnh đạo cũng sợ sẽ phát sinh chuyện ngày ý muốn, bây giờ chỉ có thể cho 2 người thay phiên nhau qua lại thôi.

Huống hồ Ngụy Nhiễm cũng không phải tội phạm, cô ta là một người tự do, muốn ra ngoài thì ai mà quản được chứ?
Thái Thành Tể trấn an hai vị kia cảnh sát kia một chút, sau đó liền bắt đầu tìm hiểu tình huống, Tô Ngôn bên này thì đi tới chỗ chị gái của Nguỵ Nhiễm vẫn không ngừng run rẩy, nhẹ giọng hỏi: “Có thể kể lại cho chúng tôi nghe rõ tình huống lúc Nguỵ Nhiễm ra khỏi nhà không?”
Chị của Ngụy Nhiễm khẽ gật đầu, nước mắt giàn giụa nức nở nói: “Em gái tôi thật sự quá khổ mà, tên rác rưởi Hùng Hướng Minh kia chết chưa hết tội, em gái tôi đã làm gì sai chứ? Hắn đã như vậy mà nó vẫn chịu lấy? Tên rác rưởi kia khi còn sống khiến cả nhà tôi không một ngày yên bình, chết rồi còn muốn chúng tôi lại thay hắn trả nợ sao?”
“Được rồi, cô hãy ổn định lại cảm xúc, từ từ nhớ lại.” Tô Ngôn hướng dẫn đối phương hít sâu, lặp đi lặp lại mấy lần cuối cùng cũng dần dần ổn định lại, cô mở miệng hỏi lần nữa: “Sao lúc đó Nguỵ Nhiễm lại khăng khăng muốn ra ngoài?”
“Vì lúc nãy các người đã đem sủi cảo đi nên nó cũng nhờ tôi qua để tiện thể dọn dẹp tủ lạnh ở nhà một chút, rất nhiều thứ đều bị nó bỏ đi hết.” Chị gái Nguỵ Nhiễm ôm chặt đứa nhỏ trong lòng: “Sau đó chúng tôi trên lầu thấy được người của đồn cảnh sát tới.

Đột nhiên hai đứa nhỏ nhau nhau muốn ăn chuối tiêu, trong nhà không có, đúng lúc tủ lạnh đã trống rỗng, người trong nhà cũng cần ăn cơm nên nó quyết định ra ngoài mua ít đồ ăn.”
“Tôi nhớ chúng tôi có thông báo cho cô ấy rồi, nếu nhất định phải đi ra ngoài thì tốt nhất phải đi cùng cảnh sát chúng tôi.” Tô Ngôn nhíu mày.
“Tôi cũng nói như vậy, nhưng Ngụy Nhiễm không chịu.

Nó nói đã phiền cảnh sát đến trông coi để nhà chúng tôi an tâm rồi, cửa hàng đồ ăn ở ngay cổng tiểu khu, gần như thế nghi phạm cũng không dám lớn gan mà phạm tội ngay trước mắt cảnh sát.” Chị gái Nguỵ Nhiễm khịt mũi một cái: “Sau đó nó mang theo túi rác đi xuống lầu, tôi ở nhà một mình trông 2 đứa nhỏ, đợi nửa tiếng rồi lại nửa tiếng vẫn không thấy nó về tôi mới giật mình.

Nếu tôi sớm phát hiện ra… sớm phát hiện ra thì…” Chị ta tự trách: “Cầu xin các người cứu em gái tôi về với! Hai đứa trẻ còn quá nhỏ, không thể không cha không mẹ được!”
Cô bé trong lòng chị ta giống như phát hiện ra cảm xúc của chị ta có gì đó là lạ, nhất thời cũng khóc rống theo, một lớn một nhỏ cùng nhau kêu gào khiến người ta không khỏi nhức đầu.

Một giây sau, đứa con trai vốn đang ngủ trong phòng cũng bị đánh thức, đi ra nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng nhanh chóng há miệng gào khóc.
nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không rõ ràng cho lắm cũng hé miệng gào khóc.
“…” Tô Ngôn luôn cảm thấy năng lực chịu đựng của mình không tệ, nhưng hôm nay mới phát hiện chương trình huấn luyện trước đây của cô không bao gồm việc đối mặt với trẻ con, mấp máy môi về sau nhìn về phía ba bác cháu ôm nhau thút thít, cuối cùng chỉ có thể xoay qua đi tới bên người Thái Thành Tể: “Anh Thái, trước mắt chúng ta đi đến chỗ cửa hàng thức ăn xem một chút đi.”

“Được.”
Lúc hai người đi ra khỏi cửa không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đầu tiên là đến phòng giám sát của tiểu khu, xác nhận đúng là Ngụy Nhiễm đã một mình ra khỏi cổng tiểu khu, sau đó họ liền chạy thẳng đến cửa hàng bán rau và trái cây duy nhất trong tiểu khu này.
Nhân viên thu nhân của của hàng có chút ấn tượng với Nguỵ Nhiễm, nhưng vì quá bận rộn nên cũng không nhớ rõ đối phương đã đến đây lúc nào.

Ngay sau đó anh ta cũng mở video giám sát ra xem lại, thời gian hiển thị cho thấy Nguỵ Nhiễm đã trực tiếp đi thẳng đến đây sau khi ra khỏi cổng, mua một ít chuối và rau, sau đó cầm đồ ra ngoài.
Sau đó hai người xem video giám sát ngoài cửa hàng, cũng may phạm vi giám sát của cửa hàng này đủ rộng, thậm chí có thể nhìn thấy người đi đường dưới vỉa hè bên kia ngã tư đường.
“Tôi thấy lượng người bên ngoài cũng khá đông, dòng người liên tục không dứt, nghi phạm sẽ thật sự xuống tay ở đây sao?” Thái Thành Tể nghi ngờ.
“Nếu nghi phạm biết Ngụy Nhiễm không ăn sủi cảo thì có lẽ sẽ mất khống chế, thoát li hành vi quen thuộc của mình là chuyện bình thường, dù sao thì vương quốc trong đầu hắn cũng đã sụp đổ, có làm ra gì thì cũng không kì quái.” Tô Ngôn nói, bỗng chỉ tay vào màn hình: “Xem kìa, Nguỵ Nhiễm đang đi ra.”
Trên màn hình hiển thị Ngụy Nhiễm xách vài cái túi nhựa đi xuống bậc thềm, lúc đang đi quay người trở về thì lại đột nhiên dừng lại, mơ hồ nhìn về bên phải phía trước, mà chỗ đó lại nằm ngoài phạm vi giám sát.

Từ video có thể thấy được nét mặt rối rắm của cô ta, cuối cùng vẫn tiến lên vài bước, như đang cúi người giúp đỡ ai đó, lúc này trên màn hình chỉ có nửa người dưới của cô ta.
Cô ta ngay lập tức ngồi xổm xuống, sau đó móc ra một tờ khăn giấy trong túi giúp người đối diện lau lau.

Vài giây sau, cô ta đứng dậy đỡ người kia lên.

Lúc này vì cả 2 đều di chuyển nên đối phương cuối cùng cũng lọt vào khu vực giám sát.
“Đm, phụ nữ có thai sao?” Thái Thành Tể phẩy tay: “Quả nhiên thân phận này rất dễ khiến người ta buông bỏ phòng bị, loại người như Nguỵ Nhiễm này chắc chắn sẽ ra tay giúp đỡ.” Vì cùng là phụ nữ, cùng làm mẹ nên cũng sẽ nảy sinh lòng thông cảm nhiều hơn.
Tô Ngôn không đáp lại, chỉ híp mắt tiếp tục xem, sau khi Ngụy Nhiễm đỡ người kia dậy thì cúi đầu cầm lấy mấy cái túi nhựa ban nãy để xuống đất rồi giúp đối phương chầm chậm đi mất.
“Đó là gì vậy?” Thái Thành Tể chỉ vào mặt đất sau khi 2 người đi khỏi: “Phải túi nhựa của Nguỵ Nhiễm không?”
Vì trên tay cô ta có ít nhất 6 7 cái túi nên vội vàng rơi mất 1 túi cũng rất bình thường.

Hơn nữa cách chỗ đó không tới 1 mét là vài cái thùng rác, rác nhiều đến chồng ra ngoài, cái túi nhựa để ở đó đúng là không bắt mắt lắm.
Sau khi Thái Thành Tể nói xong liền dùng tốc độ cực nhanh xông ra ngoài, đợi đến lúc Tô Ngôn chạy đến thì Thái Thành Tể đã ngồi ở đó cùng nhìn chằm chắm cái túi nhựa như nhìn bảo bối, bên trong là cải dầu xanh, nhưng ở giữa còn có một thứ khác màu trắng.
“Phát* rồi, em gái.” Anh ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt hưng phấn: “Đây là khăn giấy mà Ngụy Nhiễm dùng để lau trên người nghi phạm, nếu trên đó có chút xíu tế bào da nào thì chúng ta coi như phát thật rồi!”
(*) 发了: Một cụm từ được sử dụng để chỉ đột nhiên có tiền, có lợi ích gì đó, kiểu như “phát tài rồi” ấy.
Tô Ngôn nhìn chằm chằm túi nhựa kia, vẻ mặt không đoán được: “Đúng vậy, phát rồi.”

Vốn mọi người rất lo lắng về tiến độ điều tra hiện tại nhưng giờ từ trên trời rơi xuống một bằng chứng DNA, đội kỹ thuật cũng vội vàng bắt tay vào xử lí miếng khăn giấy kia.

DNA trên đó quả nhiên trùng khớp với một kết quả trong kho số liệu.
Đường Anh Nhạc, nam, 30 tuổi, thường trú ở thành phố Đông Dương.

DNA của hắn có trong kho số liệu cả nước là vì hắn là trẻ thất lạc, đến năm 16 tuổi mới được ba mẹ ruột nhận lại.
Cảnh sát rất nhanh căn cứ vào thân phận này để ra được số điện thoại đăng kí dưới tên hắn, cài đặt công nghệ, sau đó định vị được số này đang ở ngay gần đường Thiên Âm trong thành phố Nam Thành.
Lúc này đã hơn 24 tiếng kể từ khi Ngụy Nhiễm mất tích.
7 giờ 23 phút tối ngày thứ hai Ngụy Nhiễm mất tích, cảnh sát đã khống chế toàn bộ đường Thiên Âm, cuối cùng họ chú ý đến một toà nhà ở đoạn giữa đường.

Chỗ này là một toà chung cư cho thuê giá rẻ, bên trong có rất nhiều căn cho thuê tạm thời.
Tầng dưới của chung cư là một con đường chợ đêm, sau khi trời tối sẽ phát đủ loại nhạc vang trời, đối với nghi phạm mà nói quả là một điều kiện rất tốt.

Nếu có chút tiếng ồn nào đó, hàng xóm cũng sẽ không chú ý đến, thậm chí nhiều khi xung quanh đây cũng không có hộ cư dân nào ở nhà, vì hầu hết người sống ở đây đều là người làm cho mấy cửa hàng gần đó.
Thông qua kiểm sát máy giám sát của tầng dưới chung cư, cảnh sát phát hiện chiều hôm qua nghi phạm và Nguỵ Nhiễm xuất hiện, đi vào thang máy lên tầng 23.

Tầng lầu này có hết thảy hai mươi mấy hô, sau khi kiểm tra từng hộ, cuối cùng họ cũng xác định mục tiêu ở số phòng 2317.
Tất cả đều im ắng không tiếng động, lúc cửa chống trộm phòng 2317 bị phá, nghi phạm Đường Anh Nhạc bị bắt trong phòng vệ sinh, còn Nguỵ Nhiễm thì được tìm thấy dưới gầm giường.

Lúc đó cô ta bị trói toàn thân không thể động đậy được, miệng cũng bị dán băng dính lại, cả người đang trong trạng thái thoi thóp.

Trên người cô ta rõ ràng có dấu vết từng chịu ngược đãi, lúc cảnh sát nâng cô ta lên, cô ta tựa như có phản ứng lại, mơ hồ hé mắt nhìn thấy bóng dáng của Tô Ngôn.
“Nhân viên y tế, nhân viên y tế, nhanh lên!” Hạng Dương níu lấy cổ áo của mình, hét vào bộ đàm.
Sau khi Giang Ly bắt được Đường Anh Nhạc thì quay lại quan sát chất tẩy rửa trên sàn phòng vệ sinh, đội kỹ thuật cũng nhanh chóng chạy tới thu thập chứng cứ.

Trong tủ quần áo ở phòng ngủ, họ phát hiện ra rất nhiều quần áo phụ nữ, mà vẻ ngoài của Đường Anh Nhạc quả thật rất xinh đẹp, trái cổ cũng không rõ ràng, hắn còn có một mái tóc rất dài, răng trắng da trắng, râu trên cằm cũng không thấy rõ.
Cuối cùng, Phương Giai Mậu nói bồn tắm đã được làm sạch bằng chất tẩy rửa, không có bằng chứng nào dùng được cả, nhưng trong nước ở bồn rửa tay phát hiện có phản ứng máu người và thu được lông tóc tương quan, về phần thuộc về ai thì phải về xét nghiệm mới biết được.
Thái Thành Tể phía sau đưa người xuống phòng bếp đi một vòng, trong bếp hoàn toàn sạch sẽ, trên bề mặt cũng không tìm ra được vết tích gì khả nghi.

Sau đó anh ta bước tới cái tủ lạnh lớn, lúc đặt tay trên cánh cửa tủ đông hơi dừng một chút nhưng vẫn cắn chặt răng mở ra.
“…”
Phía sau Đinh Khải Nhạc cũng nhìn thoáng qua, lập tức hít một ngụm khí lạnh.

Bên trong mỗi tầng đều là tứ chi người được đông lạnh, bàn tay, cánh tay, bắp chân, đùi,…
Tất cả các bộ phận này chắc chắn không phải của Hùng Hướng Minh.

Không phải là của Hùng Hướng Minh thì… là của người hôm qua mất tích sao?
Tô Ngôn sau khi bắt giữ thành công đều ở bên cạnh Nguỵ Nhiễm, nhân viên y tế đã tiến hành xử lý bước đầu cho vết thương, sau đó cố định cô ta lên cáng rồi nâng xuống lầu.

Trong chốc lát khôi phục lại ý thức trên xe cứu thương, Nguỵ Nhiễm thấy Tô Ngôn đứng bên cạnh, khoé miệng mấp máy.
“Cái gì?” Tô Ngôn cúi người, đưa tai tới.
“Tôi… Không… Không có cảm ơn hắn…”
Ngụy Nhiễm nói đứt quãng nhưng cô lại nghe rất rõ, sau khi phát hiện sủi cảo trong nhà Ngụy Nhiễm đồng thời phát giác ra mối nguy hiểm đang cận kề, cô đã đối mặt với cô ta gằn từng chữ: “Trong trường hợp thật sự gặp phải hung thủ, dù cho có xảy ra chuyện gì, chỉ cần không nói thì sẽ có cơ hội sống sót.”
Cái Đường Anh Nhạc cần chính là sự cảm ơn của cô ta, cô ta không nói, hắn sẽ không cam tâm giết cô ta.

“Cô làm rất đúng, hiện tại an toàn rồi.” Tô Ngôn nhẹ nhàng cầm tay cô ta.
Một giây sau, đối phương được đưa lên xe cứu thương.

Nhìn chiếc xe gào thét rồi biến mất ở cuối phố, nét mặt Tô Ngôn lại không có chút nhẹ nhõm nào.

Vụ án giết người hàng loạt chấn động cả nước đi qua 6 thành phố cuối cùng được giải quyết ở thành phố Nam Thành.

Thi thể của Ứng Trai cuối cùng được tìm thấy trong thùng rác của một khu quảng trường tương đối hẻo lánh, trên mặt mọi người trong văn phòng Cục thành phố Nam Thành từ trên xuống dưới đều hỉ khí dương dương*.
(*) Niềm vui dạt dào/ tưng bừng vui nhộn.
“Đàn ông bạo lực gia đình đều đáng chết”.
“Người đời thường nói tha thứ là điều Thượng đế nên làm, nhưng tôi chính là Thượng đế, Thượng đế cũng không muốn tha thứ cho bọn họ”.
“Bọn họ đều biết ơn tôi mà, tôi giúp họ thực hiện nguyện vọng, họ nhất định phải cảm kích tôi”.
“Là vì ả đàn bà kia không biết tốt xấu, cô ta đã huỷ hoại kiệt tác của Thượng đế”.
Hắn ta đã nói như vậy.
Ngụy Nhiễm sau 1 tuần chữa trị trong bệnh viện thì đã gần khôi phục lại hoàn toàn, sau khi xuất viện cô ta lập tức đến Cục để hoàn tất các thủ tục.

Bây giờ xem như đã kết án, thi thể của Hùng Hướng Mình cùng với di vật của anh ta được phát hiện ở chỗ của Đường Anh Nhạc cũng có thể lấy về.
Trong hành lang u ám trước cửa phòng pháp y, Tô Ngôn thấy Nguỵ Nhiễm vừa khoẻ lại đã gầy đi không ít, nhìn rất ốm yếu, trải qua những chuyện như thế đúng là không thể bắt người ta khôi phục lại trong thời gian ngắn được.

Trên mặt cô ta còn vài vết bầm xanh tím mờ mờ, thậm chí trên khoé miệng còn có vết thương, bác sĩ nói có thể sẽ để lại một vết sẹo dài khoảng 3 4 cm.
“Cảnh sát Tô.” Ngụy Nhiễm nở một nụ cười thân mật.
Tô Ngôn cũng mỉm cười đáp lại: “Có một số việc tôi nghĩ không thông, nên đặc biệt ở đây chờ, muốn hỏi cô thử xem sao.”
“Cô cứ nói.”
“Hôm cô mất tích, túi nhựa chứa cải dầu xanh và khăn giấy có phải là do cô cố ý để lại không?”
Nụ cười trên mặt Ngụy Nhiễm dần cứng lại, nhưng cuối cùng lại cong mắt cười: “Cảnh sát Tô, cô đang nói gì vậy?”