Trong khoa Nội trú của Bệnh viện Nhân dân số 1 Thành phố Nam Thành, một “phòng bệnh tư nhân” tạm thời được sắp ở lầu 11, ngoài cửa ra vào còn có 2 cảnh sát ngồi canh.
Đinh ~
Giang Ly dẫn Tô Ngôn từ thang máy bước đến cửa ra vào, sau khi hỏi thăm 2 cảnh sát đang trực về tình hình một chút thì Giang Ly đẩy cửa phòng bệnh bước vào.
Trong phòng rất yên tĩnh, người nằm trên giường bệnh đã được xử lí vết thương xong, trên mũi quấn một miếng băng gạc, cằm và cổ được đeo nịt cố định lại, tay phải bị còng tay còng lại trên lan can giường.
Lúc này không biết mi mắt hắn là do sưng mở không lên hay do đang ngủ, hô hấp rất đều đặn, có người đột nhiên tới gần cũng không phát hiện ra.
“Thang Thành?” Giang Ly trầm giọng gọi.
Người trên giường khẽ nhúc nhích, mắt mở ra một khe nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy.
Con người dưới mí mắt dường như đang chuyển động, vẻ mặt bị băng gạc che khuất không thể nhìn ra nhưng cả người lại cho người ta cảm giác như hắn đang châm chọc khêu khích.
“Anh có biết ngay cả khi anh không thú tội thì khẩu cung của Đảng Nguyệt Nguyệt cũng đủ để tống anh vào tù rồi không?” Giang Ly nói tiếp.
Thang Thành lại hé mắt ra, khoé môi nâu sậm khẽ nhếch lên, không cần nói cũng biết hắn không có ý nói chuyện với cảnh sát, cũng không có ý định giải thích về tội ác của mình, càng không thấy hối lỗi với các nạn nhân.
“Tôi…” Thang Thành dường như nhìn thấy nửa người của Tô Ngôn đứng sau lưng Giang Ly sau, có chút chật vật mở miệng, âm thanh khàn khàn không nói ra tiếng.
Hắn ta vừa nói ra một chữ thì miệng và cằm đang bị thương đau đớn dữ dội, nhưng vài giây sau vẫn tiếp tục nói: “Tôi muốn tố cáo cảnh sát các người… Cưỡng chế…”
Sau khi bị một thanh sắt nặng hình thù bất định rơi trúng mặt, hắn được đưa đến điều trị ở bệnh viện, cuối cùng bác sĩ đưa ra chẩn đoán chấn thương: Gãy xương trán, gãy xương mũi, gãy xương má trái, gãy 5 cái răng, chấn thương nặng cột sống cổ, dù có bình phục cũng sẽ để lại di chứng.
Tô Ngôn nghe nói như thế cũng chỉ biết đưa tay xoa chóp mũi.
“Đương nhiên có thể, đây là quyền lợi của anh.” Nét mặt Giang Ly không đổi, lấy mấy tấm ảnh từ trong tay Tô Ngôn sau đó đưa ra trước mặt hắn: “Hôm nay chúng tôi đến cũng là để thông báo cho anh một tiếng, trong bức tường phía đông trên lầu 2 căn nhà anh ở, chúng tôi tìm được 3 thi thể nữ, trong đó có 2 người đã được chứng thực là Trương Điền Điền và Mãn Chân, chứng cứ vô cùng xác thực, anh còn muốn nói gì không?”
“Ha ha…” Thang Thành ra sức cười sau đó im lặng, đôi mắt đang hé ra cũng nhắm lại.
Tuy nhiên Tô Ngôn và Giang Ly đã bắt được thay đổi biểu cảm rất nhỏ của hắn lúc nhìn thấy bức ảnh, hai người liếc nhau một cái, Giang Ly khẽ gật đầu sau đó lui về sau một bước.
Sau khi tìm thấy thi thể những người bị hại hôm qua, họ liền quay về văn phòng, nhưng sau khi điều tra và thu thập chứng cứ cẩn thận vẫn không thể xác định được danh tính nạn nhân đầu tiên.
Bọn người Thái Thành Tể sau khi xử lý xong hiện trường cũng đóng gói hết đồ vật trên lầu 3 mang về cho đội kỹ thuật, bọn họ kiểm tra suốt đêm và xác nhận từng thứ một, nảy ra một quyết định táo bạo.
Tô Ngôn nhận lại mấy tấm ảnh từ tay Giang Ly, khẽ hoạt động các cơ mặt, nở một nụ cười tươi như hoa: “Thông qua giám định pháp y, 3 thi thể được phát hiện trong tường đều bị gãy xương cổ, chứng tỏ là chết do ngạt thở, vậy nên sở thích của anh là siết cổ họ đến chết ư? Giống như những gì hôm qua anh làm với Đảng Nguyệt Nguyệt?”
Cô dẫn đầu cuộc thẩm vấn hôm nay cũng là do khi bàn bạc với Giang Ly, hai người nhận thấy Thang Thành là một kẻ đầu óc sâu sắc, từ hành vi của hắn có thể phân tích ra hắn là người kiên định và khó lung lay, muốn làm cho hắn mở miệng thì khó càng thêm khó.
Nhưng từ thủ pháp gây án của hắn còn có thể nhìn ra Thang Thành rất căm ghét và khinh thường phụ nữ.
Bọn họ quyết định dùng chuyện này làm một bước đột phá, Tô Ngôn cũng là nữ giới, nhưng trong quá trình bắt giữ hôm qua đã khống chế hắn gắt gao, lúc này Thang Thành ngoài không phục ra còn hận không thể tự tay vặn gãy cổ cô, rõ ràng hắn dễ bị mất khống chế với phái nữ hơn.
Giang Ly nói gì hắn cũng không để ý, nhưng khi cô mở miệng tất nhiên hắn sẽ có một chút phản ứng, đây chính là kết quả cảnh sát mong muốn.
Quả nhiên sau khi nghe cô nói, gương mặt của Thang Thành co giật mạnh, lập tức mở to mắt nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng độc ác.
“Anh có phải đang cho rằng chúng tôi nhất định sẽ hỏi anh nạn nhân đầu tiên là ai, đúng không?” Tô Ngôn nhướng mày, ngữ khí nhẹ nhàng: “Vậy anh lầm rồi, mặc dù không tìm được DNA tương thích trong kho số liệu DNA của cảnh, nhưng một người chỉ cần từng sống trên thế gian này nhất định sẽ có dấu vết của mình.
Thế này đi, nếu không anh đoán thử xem, chúng tôi thông qua những đồ vật anh để lại đã phát hiện ra gì rồi?”
Cô ríu rít bên giường, Giang Ly ở phía sau khoanh tay đứng nhìn cô, đáy mắt mang vài ý cười, cô gái này đúng là hoàn toàn thích hợp làm cảnh sát hình sự, dẫu cho có phải đối mặt với loại phạm nhân gì, trong tình huống nào, muốn dùng giọng điệu ra sao cô ấy đều có thể thể hiện thật hoàn hảo.
Quả nhiên, Thang Thành đã bị bộ dạng dương dương tự đắc của cô kích thích, nhưng cũng chỉ nắm chặt hai tay, vẫn không lên tiếng.
“Này, sao anh không nói gì hết vậy? À! Tôi biết rồi, anh nghĩ tôi đang bẫy anh hả?” Tô Ngôn không để ý đến sự im lặng của hắn, chán ghét xua tay: “Nếu vậy thì anh suy nghĩ nhiều rồi, nói cho anh biết, con người tôi không chỉ có thể đấm nát đầu anh mà đầu óc cũng rất nhanh nhạy đấy.
Hiện tại đứng ở đây nói chuyện với anh cũng chỉ để khoe khoang một chút thôi, anh tự nghĩ những tội ác của mình đều là bí mật, nhưng trong mắt tôi tất cả đều… không đáng nhắc tới!”
Sau khi thành công khiến người nằm trên giường thở hổn hển vì kích động, cô rút ra một tấm ảnh đưa tới trước mặt Thang Thành, bảo đảm đối phương có thể nhìn thấy từ khe mắt đang hé mở: “Trong điện thoại anh có một tấm ảnh, bạn gái à?”
Trên ảnh là một cô gái khuôn mặt thanh tú, chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy cô ấy rất lương thiện.
Khoé mắt Thang Thành dường như mở to hơn một chút.
“Hiện tại hai người đã chia tay rồi hả? Chúng tôi cầm tấm ảnh này đến hỏi đồng nghiệp của anh, có 2 người có ấn tượng với bạn gái của anh, nhưng bọn họ nói hai người đã chia tay hơn một năm rồi?”
Thang Thành cuối cùng cũng phát ra tiếng, nhưng chỉ có một chữ đầy phẫn nộ: “Cút!”
Tô Ngôn nhìn anh ta ra vẻ khó hiểu.
“Bảo cô ta cút… Cút… Cút…” Có lẽ vì cảm xúc quá kích động nên sau khi Thang Thành dùng hết sức nói ra mấy chữ này thì bị ho kịch liệt , thậm chí còn phun ra vài tia máu, rơi ra ga giường trắng noãn rất chói mắt.
“Anh làm sao vậy, không biết tình trạng cơ thể của mình hiện giờ ra sao sao? Cáu kỉnh làm gì, chia tay rồi thì vẫn còn có thể làm bạn mà đúng không?” Tô Ngôn nheo đôi mắt lại, tiếp tục thêm một mồi lửa.
Thấy hắn ho càng ngày càng dữ dội, cô bỗng trầm mặt xuống: “Hay là… cô ấy chính là nạn nhân đầu tiên của anh? Sao thế, không chịu được việc cô ấy bỏ đi vì phát hiện ra chuyện anh thích nhìn trộm nữ sinh, còn thích trộm quần lót, cảm thấy mình bị phản bội nên ra tay sát hại cô ấy? Anh thấy mình không hề biến thái, thấy cô ấy không nên rời bỏ mình à? Theo tôi, cô ấy thà chết còn hơn ở bên cạnh một người như anh, vì…” Nói tới đây, cô hơi cúi người, ghé sát tai hắn nói khẽ: “Vì anh khiến cô ấy cảm thấy vô cùng kinh tởm!”
“A!” Thang Thành nghe những lời nói đó cuối cùng cũng hoàn toàn mất khống chế, sắc mặt trở nên tím tái, hắn muốn dùng cái tay không bị còng để bóp cổ Tô Ngôn, chỉ tiếc Tô Ngôn đã sớm chuẩn bị, lùi về sau né đi làm hắn hoàn toàn thất bại.
“Ả chính là một con đĩ, tiện nhân yêu tiền! Muốn thoát khỏi ông mày thì ông mày sẽ khiến cô ta mắc kẹt ở đó cả ngày lẫn đêm! Ha ha… Ha ha… Ha ha ha!” Hắn ta vừa hung hăng nói vừa muốn thoát khỏi còng tay, đến khi cổ tay tứa máu vẫn không dừng lại.
Tô Ngôn quay đầu liếc nhìn Giang Ly một cái, Giang Ly khẽ gật đầu.
Từ những lời Thang Thành nói đã chứng minh được những suy đoán trước đó của họ, nạn nhân đầu tiên chính là bạn gái cũ của hắn, nhưng không rõ nguyên nhân hai người chia tay.
Thang Thành cho rằng bạn gái cũ vì tìm được người khác có tiền hơn nên mới rời bỏ hắn, điều này cũng gián tiếp giải thích tại sao hắn lựa chọn đối tượng gây án đều là những nữ sinh hắn cho là trong mắt chỉ có tiền.
Loại biến thái thích rình mò này vốn 10 người thì hết 8 kẻ nhát gan, nhưng giết chết bạn gái cũ đã tạo nên lòng tự tin đến mức nực cười cho Thang Thành, hắn tìm ra được cảm giác thoả mãn hơn so với việc nhìn trộm, sau đó nội tâm từng bước từng bước bị khống chế.
Cảm giác có thể quyết định sự sống và cái chết của một người đã thu hút hắn, nên khi thấy Đảng Nguyệt Nguyệt và Diêm Hạo phát sinh xung đột, thậm chí nghe họ nói chuyện thì hắn trong nháy mắt đã mất lý trí mà quyết định gây án.
Bởi trong tiềm thức hắn xem Đảng Nguyệt Nguyệt như vật mình sở hữu, không thể cho kẻ khác chạm vào dù chỉ một chút.
Giang Ly thấy Thang Thành đã rơi vào tình trạng nóng nảy thì đưa tay nhấn chuông gọi, không lâu sau bác sĩ và y tá liền đã đến tiêm cho hắn một liều thuốc an thần.
Anh và Tô Ngôn cũng không ở lại bệnh viện, sau khi trở về Cục, thông tin liên quan đến căn nhà nhỏ được Thang Thành lựa chọn làm nơi gây án đã được đặt trên bàn của văn phòng đội chuyên án.
Chủ căn nhà đang ở ngoại thành, cô ấy nói qua điện thoại rằng đã ký hợp đồng 5 năm với người thuê căn nhà đó, giấy tờ tuỳ thân của người thuê nhà là chứng minh thư của một cô gái tên là Khuông Khiết.
Thông qua xác minh thì Khuông Khiết chính là bạn gái cũ của Thang Thành, sau đó cảnh sát cũng thông báo cho ba mẹ Khuông Khiết ở quê nhà, vụ án nữ sinh mất tích hàng loạt chính thức kết thúc.
…
Trong văn phòng đội Chuyên án.
Tô Ngôn uể oải bước đến cạnh máy đun nước pha cho mình một ly cà phê, bởi vì vừa mới phá một vụ án nên không khí trong đội cũng hiếm thấy mà chậm rãi.
Thái Thành Tể vừa nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế, lúc này mới tỉnh lại liền mơ màng hỏi: “Đội trưởng Giang đâu rồi?”
“Lãnh đạo rất tán dương với việc lần này đội chuyên án chúng ta thuận lợi phá vụ án nữ sinh mất tích hàng loạt, đội trưởng Giang chắc đã bị gọi đi để nghiên cứu cách phát thông báo cho cảnh sát, để có một câu trả lời thoả đáng cho những người quan tâm đến vấn đề này.” Hạng Dương nói xong thì ăn một miếng mì gói lớn, vì nóng mà mặt mũi đều toát hết mồ hôi.
“À…” Thái Thành Tể ngồi thẳng dậy, tiện tay nắm lấy mấy sợi tóc bạc trên đầu rồi nhìn về phía Tô Ngôn: “Này em gái, nghe nói em đi thăm Đảng Nguyệt Nguyệt, thế nào rồi?”
Tô Ngôn mím môi, mặc dù Đảng Nguyệt Nguyệt không bị giam giữ bao lâu nhưng sự tra tấn về thể xác cũng như tinh thần hẳn là vô cùng tàn khốc, mà loại thương tích này cần thời gian mới chữa trị được.
“Trạng thái tinh thần vẫn ổn.”
Đôi khi khả năng phục hồi tinh thần của con người thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng, trải qua cưỡng hiếp, giam cầm và hành hạ mà Đảng Nguyệt Nguyệt không phát điên thì đúng là kiên cường thật.
“Vậy em có hỏi về chuyện của Diêm Hạo…” Thái Thành Tể mong đợi nhìn cô.
“Ừm, Đảng Nguyệt Nguyệt nói lúc cô ấy bị siết chặt cổ, trong nháy mắt thậm chí nhìn thấy tử thần.
Sau khi biết cảm giác của cái chết là như thế nào, cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều, sau đó quyết định tố cáo Diêm Hạo và những người khác.
Cả 3 người đã cưỡng bức cô ấy, đồng thời cô ấy cũng có một đoạn ghi âm lúc Diêm Hạo đến tìm mình, trong đó Diêm Hạo chính miệng thừa nhận tội ác.” Tô Ngôn cúi đầu uống một ngụm cà phê.
“Vậy là tốt rồi.”
Tất cả mọi người trong đội đều nhớ rõ vẻ mặt của anh em nhà họ Diêm, nghe được tin này đều cảm thấy hả giận, đồng thời cũng tỏ ra khâm phục Đảng Nguyệt Nguyệt.
Dù sao trong cái xã hội này, con gái coi trọng nhất là thanh danh, cô ấy lại dũng cảm xác nhận hung thủ nên tất cả mọi người cảm thấy rất đáng nể.
Sau khi kết thúc chủ đề này, văn phòng lại rơi vào yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng Hạng Dương ăn mì.
“Đm? Đây là thế nào?” Hạng Dương bỗng nhiên ném đũa, mặt đầy kinh ngạc nhìn chằm chằm điện thoại mình: “Con mẹ đây là cái quỷ gì…”
“Có chuyện gì thế?” Thái Thành Tể và Đinh Khải Nhạc ưa náo nhiệt, nghe vậy lập tức vọt tới bên cạnh anh ta, 3 cái đầu to tụm lại nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Chỗ Tô Ngôn đứng cũng cách chỗ ngồi anh ta không xa, cô liền bước tới vài bước tò mò nhìn theo.
Trên vòng bạn bè của Hạng Dương đột nhiên lướt đến một đoạn video, anh ta phát lại đoạn video này đồng thời mở loa ngoài.
Âm thanh gốc trong video rất ồn, người quay có lẽ vì run tay nên hình ảnh hơi mờ.
Ngay lúc bắt đầu video, trong tiếng la thét và mắng chửi, một người từ từ ngã xuống trong đám đông, ôm bụng với vẻ mặt tràn đầy thống khổ, sau đó vài giây, một vũng lớn máu chảy xuống mặt đất.
Ngay sau đó, một người dân cách đó không xa lại gục xuống, cũng bị thương ở bụng.
Vài giây kế tiếp, cách đó mấy mét người thứ ba cũng ngã xuống, nhưng vì quá xa với người quay nên hoàn toàn thấy không rõ.
“Là thật hay giả vậy?” Thái Thành Tể trợn tròn mắt, nếu là thật, liên tục 3 người ngã xuống thì sẽ là một chuyện nghiêm trọng đó! Hạng Dương cho anh ta nhìn thời gian đăng bài, hiển thị là 2 phút trước.
“Nhìn có lẽ là ở phố đi bộ.” Đinh Khải Nhạc do dự nói, ở Thành phố Nam Thành cũng không có nhiều nơi tụ tập đám đông như vậy được.
“Là gây thương tích ngẫu nhiên, trả thù xã hội sao?” Thái Thành Tể suy đoán, lúc trước khi vụ án thôn Đại An xảy ra, đội chuyên án cũng đã phá vài vụ giết người ngẫu nhiên để trả thù xã hội, hung thủ lúc đó cũng là bị Tô Ngôn bắt lại .
Vụ án lớn và tàn độc như thế sẽ thu hút sự quan tâm rộng rãi của mọi tầng lớp trong xã hội, tất nhiên sẽ có khả năng bị bắt chước, làm gia tăng những mối nguy hiểm tiềm ẩn trong xã hội.
Ngay lúc bọn họ đang ngồi trầm tư thì Giang Ly bỗng đẩy cửa vào, lông mày chíu chặt, nghiêm trọng nói: “Chuẩn bị xuất phát!”