Tòa nhà chung cư chỗ Diêm Hạo ở không nằm trong làng đại học, trong làng đại học đều là cư xá cấp thấp, phần lớn đều để sinh viên thuê, với đẳng cấp của nhà họ Diêm chắc chắn họ sẽ không chọn khu này cho anh ta sống.
Cách Học viện Ngoại ngữ Thành phố Nam Thành khoảng 15 phút đi xe có một khu chung cư cao cấp ven sống tên là biệt thự Tử Vận, bên trong được quản lý theo kiểu có quản gia hỗ trợ.
Hầu hết những người sống ở đó đều là giám đốc công ty hoặc người có điều kiện kinh tế mạnh.
Chỗ này mặc dù cách Học viện Ngoại ngữ khá xa nhưng đối với loại phú nhị đại như Diêm Hạo thì căn bản không thành vấn đề, lái xe thể thao cũng sẽ không mất nhiều thời gian, ở chỗ mình không chịu nổi mới là điều anh ta không thích.
Sau khi 4 người bọn Giang Ly và Tô Ngôn đến biệt thự Tử Vận thì vài phút sau Phương Giai Mậu cũng mang theo người của đội kỹ thuật tới.
Họ đưa các giấy tờ liên quan cho quầy lễ tân rồi thuận lợi vào thang máy lên tầng 66.
6613.
Thái Thành Tể bước lên nhấn chuông cửa, trong chốc lát đã truyền đến âm thanh mở khóa điện tử từ bên trong, người mở của là một thiếu niên trạc tuổi Diêm Hạo, tóc uốn thời thượng, mặc trên người quần áo của một thương hiệu cao cấp, trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền có mặt hình đầu lâu.
Anh ta vừa cúi đầu chơi trò chơi trên điện thoại vừa mở cửa ra, miệng hét vào trong phòng: “Hạo Tử, cậu gọi thức ăn ngoài à?”
Tuy nhiên lúc anh ta quay đầu lại nhìn thấy cách ăn mặc của đám người ở trước cửa thì nhất thời trợn trừng mắt, vẻ mặt lộ ra biểu cảm hết sức phức tạp, vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi.
Bên trong phòng là tiếng trò chơi vang lên, ngay sau đó là tiếng của Diêm Hạo: “Thức ăn ngoài cái gì, ông mày không có gọi, ai ngoài cửa đấy?”
Chỉ tiếc anh ta ngồi trên ghế sa lon nửa ngày cũng không thấy lời đáp lại, lúc này bên cạnh Diêm Hạo còn một thiếu niên tóc nhuộm xanh lá, anh ta thấy thế bèn đứng lên vòng qua bình phong đi tới cửa: “Lục Tử, cậu làm cái gì vậy, sắp bị đánh chết rồi mà không động đậy gì… Động…” Một giây sau anh ta cũng sững sờ đứng đó, im bặt.
“Fuck!” Diêm Hạo hung hăng ném điện thoại lên sô pha, chửi ầm lên: “Hai người các người làm cái rắm gì…” Không ngờ lúc anh ta ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ở ngoài cửa có một đống người đang lần lượt lấy túi ni lông ra bọc giày mình lại, điệu bộ đang muốn xông vào.
Giang Ly mặt lạnh tanh liếc anh ta một cái, thành thạo mang găng tay vào rồi lấy lệnh khám xét từ trong tay Phương Giai Mậu đi tới đưa cho Diêm Hạo : “Hiện tại cảnh sát nghi ngờ anh có liên quan đến vụ án mất tích của Đảng Nguyệt Nguyệt, mong anh phối hợp với cảnh sát để điều tra lấy bằng chứng, cảm ơn.”
Diêm Hạo kinh ngạc nhìn tờ giấy bị nhét vào ngực mình, hai người còn lại cũng xông tới, trong đó người tên Lục Tử bất an liếm môi nhỏ giọng hỏi: “Hạo Tử, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì!” Diêm Hạo cáu kỉnh ném tờ lệnh khám xét vào tay đối phương sau đó híp mắt nhìn một vòng những cảnh sát đang đi vào trong nhà, khi nhìn đến Tô Ngôn đang đứng cạnh cửa thì mắt lóe sáng, vội xông tới: “Chị dâu!”
“…” Không khí đột nhiên im bặt.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của cả phòng, mặt Tô Ngôn không đổi sắc, cầm đôi bao tay vừa nhận từ Phương Giai Mậu ‘Ba’ một tiếng mang trên tay.
Thái Thành Tể ở một bên hiểu một chút tình hình nên nhíu mày nói: “Tiểu tử, anh chớ nói lung tung.”
“Tôi nói gì mà lung tung?” Diêm Hạo cứng cổ không phục, sau đó nhìn về phía Tô Ngôn: “Tôi cũng vừa biết chị là người xem mặt với anh tôi, nhà họ Tô đúng không? Với mối quan hệ giữa hai gia đình chúng ta thì chị sớm muộn cũng là chị dâu tôi thôi.
Giờ anh tôi không có ở đây, hay là chị chiếu cố tôi chút đi? Lại nói các người chuyện nên hỏi cũng đã hỏi hết rồi, bây giờ tới nhà tôi làm gì?”
Giang Ly vẫy tay ra hiệu đội kỹ thuật đi trước để thu thập chứng cứ.
Thấy những người mặc cảnh phục kia bắt đầu từ thùng dụng cụ lấy ra đủ loại công cụ kì lạ, Lục Tử và người Lục Mao lá muốn dậm chân tại chỗ, hai người bọn họ trao đổi ánh mắt một chút sau đó đi ra cửa, miệng cười ha hả: “Này Hạo Tử, nếu cậu có việc thì chúng tôi cũng đi trước đây…”
Tô Ngôn nháy mắt với Thái Thành Tể, đối phương liền hiểu ý lập tức đóng cửa lại.
Phanh!
Lục Tử và Lục Mao* đều đen mặt.
(*) Lục trong Lục Tử là số 6, lục trong Lục Mao là màu xanh lá nha.
Tô Ngôn tiến lên một bước, chậm rãi đi về phía phòng khách, lúc đi ngang qua Diêm Hạo cô dừng bước, đưa một ngón tay ra: “Thứ nhất, xin anh chú ý cách xưng hô của mình, tôi và anh trai anh hiện tại không có quan hệ gì, sau này cũng sẽ không có quan hệ.” Sau đó đưa ra thêm một ngón tay: “Thứ hai, lúc chúng tôi tiến hành lấy lời khai anh đã nói dối, trước khi Đảng Nguyệt Nguyệt mất tích anh đã gặp qua cô ấy, tại sao phải giấu diếm chuyện này? Có tật giật mình sao?”
“Giật mình cái gì? Tôi không có gặp cô ta!” Diêm Hạo biến sắc nhưng vẫn mạnh miệng.
Tô Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua đôi dép lê dưới chân anh ta, sau đó xoay người đi tới tủ giày trước cửa.
Tủ giày nhìn rất hoành tráng, ngăn tủ xếp chồng lên nhau từ trần nhà xuống mặt đất.
Sau khi mở tủ cô lần lượt nhìn qua, cuối cùng đưa tay lấy một đôi giày rồi xách tới trước mặt Diêm Hạo: “Lần cuối cùng chúng tôi thấy Đảng Nguyệt Nguyệt từ hệ thống giám sát là ở rừng cây giữa ký túc xá khu 4 và 5.
Anh thử đoán xem, trên bùn đất trong đế đôi giày này của anh và mẫu đất cảnh sát chúng tôi lấy từ chỗ đó có trùng khớp nhau không?”
“Tôi từng đi qua không được à? Chỗ đó cấm người đi qua sao?”
Bỗng nhiên từ trong phòng vệ sinh truyền đến giọng của Phương Giai Mậu: “Đội trưởng Giang, chỗ này có phát hiện!”
Tô Ngôn nhìn Diêm Hạo khẽ cười một tiếng, nghiêng đầu: “Được chứ, sao lại không được.
Bây giờ anh nghĩ lại một chút đi, trong phòng vệ sinh còn gì chưa xử lý sạch sẽ không?” Nói xong lại thoáng cười liếc mắt nhìn hai người bị Thái Thành Tể chặn ở cửa ra vào kia, mắt trần cũng có thể thấy 4 cái chân kia đều đang run cầm cập.
Trong phòng vệ sinh lúc này đã tắt đèn, bên trong lộ ra ánh sáng màu xanh tím từ thiết bị của đội kỹ thuật, sau một lúc lâu mới bật đèn sáng lại.
Giọng Phương Giai Mậu truyền đến: “Trên giường có vết tinh dịch, chỗ màu đỏ sậm kia chúng tôi cũng vừa mới xác nhận được, là máu người.”
“Ngay trên đầu giường phòng ngủ chúng tôi cũng phát hiện ra vài giọt máu, cũng là máu người.”
“Ừm.” Giang Ly và anh ta đi ra từ trong phòng vệ sinh: “Thu thập mẫu DNA của Diêm Hạo, tiến hành lấy về so sánh.” Nói tới đây anh dừng một chút, một đôi mắt đen láy nhìn về phía 2 thiếu niên đang đứng sát gốc tường, lạnh lùng nói: “Hai người có thể lựa chọn chủ động cung cấp DNA, hoặc cũng có thể đợi đến khi xét nghiệm ra DNA trên giường, sau đó lại tiến hành phối hợp với cảnh sát chúng tôi làm việc.”
Hiện tại đúng là chỉ có Diêm Hạo là người hiềm nghi chủ yếu, nhưng ở đây đều là cảnh sát kì cựu, dễ dàng nhìn ra 2 tiểu tử này có chỗ kì lạ.
“Các người phải biết, chủ động tự thú thẳng thắn và bị bắt thụ động ra tòa tuyên án cũng không giống nhau đâu.”
Bị Giang Ly nhìn chằm chằm như vậy Lục Tử và Lục Mao lập tức không chịu nổi, Lục Tử mở miệng trước nhắm vào Diêm Hạo : “Là nó, đều là nó bảo chúng tôi làm, chúng tôi cũng không phải tự nguyện!”
“Câm miệng cho ông mày!” Diêm Hạo quát to, lúc này anh ta mới lộ ra vẻ hung bạo, thậm chí có muốn nhào tới đánh người, cũng may Hạng Dương tay mắt lanh lẹ ngăn lại.
Lục Tử rụt cổ lại, đưa tay huých Lục Mao bên cạnh: “Cậu nói gì đi chứ? Chúng ta chỉ muốn tìm kích thích thôi, ai muốn vì vậy mà ngồi tù chứ? Mặc kệ cậu nghĩ thế nào, chuyện này tôi không biết gì hết, mà lúc nãy không nghe cảnh sát nói gì sao? Cô gái kia bị mất tích rồi đó! Sao, cậu còn muốn bị liên lụy tới án mạng sao?”
Lục Mao cũng đang hoang mang lo sợ, nghe nói như thế bỗng lắc đầu: “Là Hạo Tử, là Hạo Tử nói muốn trả thù cô gái kia, tôi… Tôi… Tôi cũng là bị ép!”
“Tao xxx nhà mày!” Diêm Hạo dùng sức vùng vẫy suýt nữa khiến Hạng Dương té xuống đất, Tô Ngôn thấy thế thì bước nhanh về phía trước ép cánh tay anh ta chắp sau lưng, đối phương gào thét phẫn nộ xen lẫn đau đớn, cả người trong tư thế kỳ lạ thở hổn hển.
“Mang tất cả về Cục.” Giang Ly nói.
…
Phòng thẩm vấn của Cục thành phố bây giờ rất nổi tiếng, Diêm Hạo kia thì không chịu nói gì nhưng Lục Tử và Lục Mao lại rất dứt khoát, bối cảnh gia đình của chúng cũng chỉ bình thường, lần đầu gặp loại tình huống này thì rất hoảng loạn.
Hai người họ cũng là sinh viên Học viện Ngoại ngữ, học khoa Phần mềm, vì Diêm Hạo có tiếng là chịu chi nên xung quanh có không ít bạn bè liếm chân như Lục Tử và Lục Mao, nói trắng ra chỉ là lợi dụng anh ta.
Lúc Tô Ngôn và Thái Thành Tể đi ra từ phòng thẩm vấn, hai đồng nghiệp thẩm vấn Lục Tử bên cạnh cũng vừa xong, bốn người đứng lại đối chiếu một chút, có thể thấy lời khai của hai người không khác nhau lắm, hẳn là nói thật.
Giang Ly và Hạng Dương vẫn đang ngồi với Diêm Hạo để lấy lời khai sơ thẩm, Thái Thành Tể đi qua gõ cửa một cái, lát sau Giang Ly bước ra, họ liền báo cáo tình huống cho anh.
Căn cứ theo lời khai của hai người kia, đúng là Diêm Hạo đã dừng việc theo đuổi Đảng Nguyệt Nguyệt từ tuần trước, nhưng 2 ngày trước Diêm Hạo có cùng một đám bạn đi bar uống rượu.
Vì lúc trước anh ta khua chiêng múa trống chuyện mình theo đuổi Đảng Nguyệt Nguyệt nên có vài người chế nhạo anh ta đã vẩy tiền vô ích, đến cả tay người ta còn chưa đụng được, không phải bị đùa bỡn thì là gì? Diêm Hạo càng nghĩ càng tức, cuối cùng lên mạng giả vờ với Đảng Nguyệt Nguyệt rằng anh ta vẫn muốn theo đuổi cô, sau đó lừa cô ấy đi mua túi ở trung tâm mua sắm.
Anh ta cưỡng chế mang cô ấy về biệt thự Tử Vận, sau đó tiến hành cưỡng bức Đảng Nguyệt Nguyệt cùng với hai người Lục Tử, Lục Mao.
“Hôm Đảng Nguyệt Nguyệt mất tích không thoải mái, chắc là có liên quan đến chuyện này.” Tô Ngôn phân tích, trong video tư thế đi của Đảng Nguyệt Nguyệt rất kỳ lạ, mà cái giường mang về trong căn hộ của Diêm Hạo cũng có một lượng máu lớn bất thường, không biết chừng là cô ấy bị thương.
“Không trốn được đâu, đợi so sánh xong DNA trên giường, có chứng cứ trước mặt tôi xem thằng ranh kia còn nói được gì!” Thái Thành Tể ‘phi’ một tiếng, anh ta thấy bọn nhỏ bây giờ thật sự quá đáng sợ, cá tính quá cực đoan.
Lúc anh ta cùng hai đồng nghiệp vui vẻ chế nhạo thì Giang Ly và Tô Ngôn lại cùng trầm mặc, hiển nhiên là không thấy lạc quan lắm với kết quả này.
Vẫn có điều gì đó không đúng, Tô Ngôn nhìn sang phòng sơ thẩm, dựa theo lời khai của Lục Tử thì thời gian họ cưỡng bức Đảng Nguyệt Nguyệt là trước khi cô ấy mất tích 1 ngày, đã qua vài ngày vậy mà Diêm Hạo vẫn giữ lại ga giường và các vật chứng phạm tội khác trong nhà.
Nếu anh ta thật sự có liên quan đến chuyện Đảng Nguyệt Nguyệt mất tích, có thể liên tiếp thực hiện 3 vụ án mất tích mà không bị cảnh sát để ý đến thì chứng tỏ IQ không thấp như vậy, có vẻ không thuyết phục lắm.
Đúng lúc này điện thoại Giang Ly của vang lên, đầu dây bên kia nói mấy câu sau đó anh lập tức cúp máy.
“Có chuyện gì vậy đội trưởng Giang?” Tô Ngôn thuận miệng hỏi: “Tôi thấy Diêm Hạo vẫn còn khá non nên chúng ta có thể lợi dụng những gì hai người kia khai ra để buộc anh ta mở miệng.
Mấy nhóc nhà giàu này không hiểu pháp luật, làm việc vô pháp vô thiên, nhưng họ từ nhỏ đã biết tìm luật sư.”
Hôm nay họ đi vội vàng không kịp chuẩn bị, may mà bằng chứng phạm tội vẫn còn trong căn hộ, nếu không tình thế sẽ không được lạc quan như bây giờ.
“Muộn rồi, Diêm Phi đã đến đây.” Giang Ly nhíu mày: “Cùng với luật sư.”
Quả nhiên, không lâu sau Diêm Phi từ thang máy bước tới, đằng sau còn có một người đàn ông trung niên đang xách một cái túi satchel.
Diêm Phi đi thẳng tới trước mặt Giang Ly, cười như không cười hỏi: “Không biết là em trai tôi đã phạm tội gì mà bị cảnh sát các người mang về đây?”
“Chúng tôi nghi ngờ anh ta có liên quan đến một vụ án cưỡng gian, mà bây giờ nạn nhân vẫn đang mất tích.” Giang Ly đáp.
Diêm Phi khẽ liếc sang luật sư, vị luật sư kia tiến lên một bước, đẩy gọng kính nói: “Đề nghị cảnh sát cho tôi gặp thân chủ của tôi.”
Sau khi luật sư đi vào phòng thẩm vấn, nụ cười Diêm Phi trên mặt lại đậm hơn một chút: “Tôi cảm thấy cảnh sát cáo buộc em trai tôi là không hợp lý, các người nói em trai tôi có liên quan đến việc cưỡng gian người khác, vậy bằng chứng đâu?”
“Trong căn hộ của Diêm Hạo chúng tôi phát hiện trên ga giường có DNA và vết máu, chỉ cần chờ có kết quả so sánh với DNA của anh ta…” Thái Thành Tể gấp gáp nói.
“Vậy thì sao? Pháp luật quy định 4p là phạm pháp à? Hay cảnh sát nhận được báo án từ Đảng Nguyệt Nguyệt?” Diêm Phi hoàn toàn tự tin, có lẽ trên đường tới đây luật sư đã phân tích tình huống trước mắt cho anh ta.
“Chúng tôi có nhân chứng xác nhận…”
“Bọn nó đều là sinh viên, bị các người hăm dọa cũng có thể nói dối mà, đúng không?” Diêm Phi khẽ cười: “Tôi sẽ không để em trai mình tùy tiện bị gán cái tội danh này, nếu cần tôi cũng có thể mời luật sư cho hai người kia.”
“Đm!” Thái Thành Tể nhất thời mất bình tĩnh, thấy trong lồng ngực như có lửa đốt đến muốn chửi thề, sau đó bị Giang Ly trừng mắt mà thu những lời muốn nói vào.
Tất nhiên Diêm Phi bây giờ rất hài lòng với tình hình này, anh ta chầm chậm đưa mắt nhìn về phía Tô Ngôn đang đứng cách Giang Ly không xa, anh bước tới hai bước nét mặt cũng thay đổi, thoáng chút chua xót: “Tôi tin Tiểu Hạo không phải loại người không có chừng mực, nhất định có hiểu lầm gì đó.” “Hiểu lầm chính là trong nhà họ Diêm nhà không được phép xuất hiện loại bê bối này, dù sao trong giới kinh doanh thì mặt mũi mới là quan trọng nhất.” Tô Ngôn nhếch miệng nói, ngữ khí không chút châm chọc như đang bình tĩnh thuật lại sự thật, nhưng lời nói ra lại không lưu tình chút nào.