Canh Bạc Tình Yêu

Chương 45

Chuyển ngữ: Pussycat

***

Ông lão tuổi tác đã cao, nhìn thấy Dư Y thì thật xúc động, hai mắt lập tức ngân ngấn nước mắt, nhìn cô từ đầu đến chân, vừa thương cảm vừa vui mừng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đã trưởng thành, đã trưởng thành!”

Khi Dư Y rời đi mới hai mươi tuổi, ngây ngô trẻ con. Bây giờ cô đã có bộ dáng xinh đẹp như vậy. Ông lão cảm thán thời gian, dè dặt hỏi Dư Y: “Mấy năm nay cháu đã trải qua như thế nào?”

Bây giờ bọn họ đã ngồi ở sô pha, Dư Y kêu A Thành đi châm trà, rất có tư thế của nữ chủ nhân.

Nàng nói chuyện với người ta rất ít khi cúi đầu, hôm nay sau khi nhận lấy chén trà, thế nhưng cô vẫn cúi đầu uống, tầm mắt không hề nhìn về phía ông lão, khi nghe hỏi cũng tuỳ ý trả lời: “Rất tốt.”

Ông lão “à” một tiếng, nói: “Sau khi cháu tốt nghiệp, ông nội cũng không thấy tin tức của cháu, ông không dám đi tìm cháu, nghĩ là khi tết đến thì cháu sẽ trở về. Nhất Nhất…” Ông lão hơi chồm người về phía trước, run rẩy một chút: “Cháu vẫn còn giận ông nội?”

Ông lão Nhạc đã từng quyền cao chức trọng, khiến người ta kính nể, giờ này khắc này lại đang nói chuyện cân nhắc từng câu từng chữ trước mặt cô gái, cháu gái của ông ta – biến mất mấy năm nay, bây giờ rốt cuộc đã xuất hiện!

Dư Y cười mà không đáp, rốt cuộc để chén trà xuống, nhìn thẳng ông lão trước mặt. Trái tim như là bị nhéo vài cái, có chút đau có chút xót xa. Chưa bao lâu trước đó, ông lão này đã tươi cười sang sảng, buổi tối mỗi ngày đều đi cùng một nhóm ông bà già khiêu vũ tập thể ở các sân vận động, cuộc sống về hưu muôn màu muôn vẻ. Ông lão còn thường hay làm nũng với Dư Y, làm cho cô nghỉ đông và nghỉ hè đều phải qua chơi với ông.

Mà bây giờ bất quá chỉ vài năm, đầu tóc của ông đã bạc thành như vậy, trên tay có thể thấy được những đốm đồi mồi lờ mờ, làn da đều đã có nhiều nếp nhăn. Tại sao ông có thể già đến như vậy?

Dư Y dời ánh mắt đi, cười cười hỏi: “Sao ông tìm tới đây?”

Ông lão Nhạc nói: “Em họ cháu nhìn thấy cháu ở trên báo.”

Em họ của Dư Y thích nhất là xem báo giải trí lá cải. Trong lúc vô tình nhìn thấy tấm ảnh chụp, người phụ nữ ở trong ảnh mặc áo dạ hội màu xanh lục, bộ dáng vô cùng quen thuộc.

Sau khi ông lão Nhạc biết được thì thăm dò khắp mọi nơi, rốt cuộc thì hỏi thăm được tin tức từ nhà họ Trần.

“Ông bảo Chi Nghị mang ông đến đây, chính là muốn gặp cháu. Nhất Nhất, cháu giận cũng đã giận năm năm, chừng nào thì cháu có thể cùng ông nội về nhà?”

Dư Y cảm thấy hai chữ “về nhà” có chút chói tai. Cô liếc về phía Trần Chi Nghị vẫn đang lặng im ngồi ở bên cạnh, cười nói: “Cơm trưa sắp làm xong rồi, các người có muốn ăn cùng không?” Cô nhìn ông lão Nhạc, nói: “Những lời còn lại không cần phải nói, cuộc sống của cháu rất tốt.”

“Rất tốt?” Ở phía bên kia, trong phòng bếp có người bưng đồ ăn đi ra, hai người đàn ông tới tới lui lui. Ông lão Nhạc liếc mắt một cái, lông mày cau lên: “Nhất Nhất, cháu là một cô gái, không nên ở chung với đàn ông. Nếu cháu không muốn về nhà thì ông nội sẽ thuê nhà cho cháu, cháu cũng có thể ở bên ngoài.”

Dư Y qua loa vài câu, ông lão Nhạc đã muốn sốt ruột: “Ông biết là cháu đang yêu đương, báo chí đều có đưa tin. Nhưng mà Nhất Nhất, cháu phải biết rằng những người này lai lịch không rõ, tất cả bốn người ở trong nhà này đều không phải là người bình thường. Về phần cái người tên Nguỵ Tông Thao kia, lai lịch càng khiến cho người ta nghi ngờ. Tập đoàn Vĩnh Tân là một đại gia tộc xí nghiệp, nhưng mà thanh danh của Nguỵ Tông Thao vẫn không tốt. Cháu lui tới với người như vậy sẽ hại bản thân mình!”

Dư Y cười nói: “Danh tiếng của gia đình chúng ta cũng không tốt, cho nên cháu với anh ta rất xứng đôi.”

Ông lão Nhạc ngẩn ra, lần lữa nói không nên lời, môi run run hồi lâu mới nghẹn giọng nói: “Bình Anh tri pháp phạm pháp (hiểu pháp luật mà phạm luật), tình huống rất tồi tệ. Chú của cháu nắm giữ một ít chứng cớ, khi đó đã có người đang âm thầm điều tra Bình An. Ông và chú của cháu không ngủ hai ngày, cuối cùng quyết định nộp chứng cớ lên. Đây là quyết định của ông. Cháu có thể nói ông máu lạnh vô tình, ông đã trải qua trên chiến trường, máu đổ lệ rơi vì tổ quốc vài chục năm. Tất cả những thứ mà các người trẻ tuổi bọn cháu được hưởng thụ bây giờ đều là bọn già chúng ta đã dốc sức làm ra. Ông quý trọng mỗi một tấc tài nguyên của quốc gia này.”

Hốc mắt ông lão Nhạc ửng hồng: “Nếu ông có sai, sai lầm của ông chính là rất có lỗi với cháu, rất có lỗi với mẹ cháu. Các người đều có thể trách ông hận ông, nhưng mà Nhất Nhất, cháu đừng cứ sống cô độc như thế nữa. Trần Chi Nghị nói cháu không làm bác sĩ, đi làm công cho người khác, một tháng chỉ có một ngàn đồng. Cuộc sống của cháu không tốt, có thể để cho ông nội chăm sóc cho cháu hay không? Dù cho chỉ chăm sóc cho cháu hai năm, ít nhất trước khi ông chết có thể khiến cho ông không áy náy như vậy!”

Dư Y không cách nào hy sinh bản thân mình để cho người khác chuộc tội. Cô không để ý đến, tự ý đi đến bàn ăn, kêu Trang Hữu Bách đi tiễn khách, tự mình cầm chén cơm lên bắt đầu ăn, hai mắt ướt nước, thấy A Thành nhíu chặt mày không dám nói chuyện cùng cô.

Trang Hữu Bách mặt không chút thay đổi, chắn trước mặt ông lão Nhạc, cánh tay duỗi về phía cửa lớn. Ông lão Nhạc không muốn đi, Trang Hữu Bách nói: “Gần đây nhà họ Nguỵ có việc, rất nhiều phóng viên theo dõi ở bên ngoài. Nếu ông lão không muốn khiến cho mình bị đăng báo, không bằng rời đi trước. Có chuyện gì thì sau này nói cũng không muộn.”

Ông lão Nhạc gọi Dư Y vài lần, Dư Y cũng không quay đầu lại. Ông ta đứng không vững, cảm xúc lại kích động. Trần Chi Nghi lập tức gọi tài xế đang chờ ở trong xe đến, cùng đưa ông lão Nhạc vào xe. Anh ta dặn dò: “Chú Vương, chú đưa ông nội đến khách sạn trước, tối nay tôi quay về.”

Nhìn theo xe rời khỏi, anh ta mới xoay người định trở về biệt thự. Trong nháy mắt ngay lúc xoay người, một bạt tai đánh úp lại, “chát” một tiếng, vừa trong trẻo vừa vang dội, thật sự có chút đau. Anh ta nói: “Tay có bị đau không?”

Dư Y cười khẩy: “Vẫn ổn!”

Trần Chi Nghị biết Dư Y có chuyện nói, đã trúng một tát tay, má của anh ta hơi nóng lên. Anh ta khẽ xoa nhẹ một chút, mỉm cười nhìn cô, chăm chú lắng nghe.

Nụ cười giả tạo này khiến thần kinh Dư Y đau đớn, Dư Y nói: “Chơi có vui không? Trần Chi Nghị, anh đùa giỡn có vui không?”

Trần Chi Nghị nói: “Không vui, tôi chỉ muốn em quay về.”

“Thích tôi?” Dư Y tiến lên từng bước, ngẩng đầu nhìn anh ta.

Trần Chi Nghị cảm giác cô tới gần, hương vị thanh tịnh đẹp đẽ cũng bay theo tới. Trái tim anh ta đập nhanh vài nhịp, nói: “Yêu em.”

Anh yêu cô, đã yêu rất nhiều năm rồi, yêu đến nỗi tất cả mọi người đều biết. Dư Y cười nhạo: “Cách anh yêu người ta thật đặc biệt. Năm đó muốn tôi cùng với anh, anh nói anh sẽ tiêu huỷ chứng cớ. Tuần trước anh còn quan tâm tôi như vậy, nói về chuyện cuả cha tôi, nhưng hôm nay anh mang ông nội của tôi đến. Thật sự là rất yêu tôi!”

Dư Y nhớ tới năm năm trước, Trần Chi Nghị đưa cô và mẹ từ trại giam về nhà. Khi về đến nhà thì mẹ cô đi vào trước, cô ở bên ngoài nói chuyện với Trần Chị Nghị. Dự kiến được tương lai của cha, cả người cô mỏi mệt.

Trần Chi Nghị kề vào tai cô, nói với cô: “Không có chứng cớ, chú Nhạc sẽ không có việc gì.” Anh ta nhìn thấy vẻ mặt của Dư Y thay đổi, rốt cuộc nói: “Em ở cùng với tôi, Nhất Nhất, làm bạn gái của tôi!”

Hôm đó Dư Y rất tức giận, sau lại nghĩ bằng không nên nghe theo anh ta. Nhưng loại chuyện này không phải là trò đùa, đến khi cô ngủ một giấc thức dậy, cô sẽ không suy nghĩ lung tung nữa.

Nhưng hành động của Trần Chi Nghị hơi kém, nếu không có người của nhà họ Trần phát hiện kịp thời anh ta khác thường, anh ta đã sớm tạo ra sai lầm lớn.

Dư Y nhớ rõ ngày hôm đó, cha của Trần Chi Nghị đặc biệt tới nhà của bọn họ, đưa đến một đống quà gặp mặt, yêu cầu Dư Y đừng đi quấy rầy Trần Chi Nghị nữa. Dư Y nhận lấy toàn bộ, nửa tháng sau phán quyết được truyền xuống.

Trong mắt Dư Y có lệ, nắm chặt tay lại, ẩn nhẫn nói: “Trần Chi Nghị, anh bất quá cũng chỉ là như vậy, hoặc là giậu đổ bìm leo, hoặc là đâm vào nỗi đau của tôi. Anh rõ ràng biết tôi không muốn nhớ tới cha của tôi, nhưng mà anh cố tình đề cập đến ông ấy. Đúng, anh thật sự hiểu tôi, luôn mồm để cho tôi rời đi, không để cho bị ông nội của tôi phát hiện, kết quả cũng là anh dẫn ông ta đến. Anh cũng rõ ràng biết tôi rất không muốn nhìn thấy ông ta!”

Trần Chi Nghị muốn lau nước mắt cho cô, ngón tay đã sắp đụng tới hai má cô, lại bị Dư Y né tránh. Anh cứ giơ tay như vậy, thấp giọng nói: “Ông nội của em biết tôi đã gặp mặt em. Tôi không lay chuyển được ông lão. Em gặp ông ấy thì có gì không tốt? Mấy năm nay thân thể của ông ấy càng ngày càng kém, ông còn có thể đợi được vài năm sao? Nếu em không muốn ở cùng với ông, tôi cũng có thể chuẩn bị nhà ở cho em. Em không cần phải đi làm công nữa, có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó giống như trước vậy.”

Anh ta yên lặng chăm chú nhìn Dư Y, muốn nếm thử mùi vị nước mắt của cô: “Tôi vẫn đối với em như cũ, em không chịu tiếp nhận tôi cũng không sao, chỉ cần ở bên cạnh tôi là đủ rồi. Nguỵ Tông Thao có thể cho em cái gì thì tôi cũng có thể cho em.”

“Không có khả năng.” Dư Y lau nước mắt một cái, cười nói: “Tôi chỉ muốn lên giường với anh ta, tôi chán ghét anh!”

Hai má của cô bỗng nhiên đau đớn, mặt bị người ta mạnh mẽ nâng lên. Trần Chi Nghị ở trước mặt rốt cuộc thay đổi sắc mặt, ánh mắt âm u, không còn thấy dịu dàng nữa.

Dư Y không hề cười, còn nghiêm túc nói: “Cho dù anh ta không phải là người tốt gì, nham hiểm xấu xa, thì anh ta vẫn hấp dẫn tôi hơn so với anh.”

Trần Chi Nghị dùng ngón tay cái đè lên môi của cô, hít sâu một cái, áp sát vào mặt cô, chóp mũi của hai người đều chạm nhau: “Em đừng nói nữa, tôi không muốn tổn thương em.” Tổn thương cô có nhiều cách, vào rất nhiều năm trước Trần Chi Nghị đã làm rồi.

Anh ta rút ngón cái lại, môi dần dần lại gần, cổ họng không ngừng chuyển động, nhịp tim cũng dần tăng nhanh. Khi sắp hôn được cô, đột nhiên anh nghe thấy Dư Y nói: “Anh dám!” Giọng điệu bình thản, giống như bản thân mình là một người ngoài cuộc.

Trần Chi Nghị cười nhẹ: “Thật sự cho là tôi không dám?” Giọng nói của anh ta rất nhẹ, sau khi nói xong thì nhìn vào mắt Dư Y, không biết nghĩ đến cái gì, anh ta vừa cười cười, ngón cái xoa xoa hai gò má tinh xảo trơn láng của cô, lúc này mới chậm rãi buông cô ra, nói: “Đừng cáu kỉnh nữa, ngoan ngoãn chờ đợi, tôi và ông nội em sẽ trở lại gặp em.”

Khi Nguỵ Tông Thao trở về biệt thự, dĩ nhiên là đã nghe được tin tức. A Thành ấp a ấp úng nói, Trang Hữu Bách liếc nhìn cậu ta một cái, nói xen vào: “Cô Dư và cái ông Trần kia đứng ở cổng biệt thự nói chuyện mười phút, sau đó ông Trần liền rời đi.”

“Chỉ có như vậy?” Nguỵ Tông Thao chậm rãi cởi cà-vạt ra, hỏi: “Những cái khác thì sao?”

Trang Hữu Bách hơi do dự một chút, cặp mắt liếc A Thành một cái, rốt cuộc không có nói ra cảnh tượng thân mật mà mình lén thấy. Nguỵ Tông Thao đã cởi xong cà-vạt, lạnh lùng nói: “Nói!”

Bọn họ chưa bao giờ giấu diếm Nguỵ Tông Thao cái gì. Tình cảnh hồi trưa thật sự khiến cho người ta suy nghĩ miên man. Tuy rằng bọn họ không muốn nói, nhưng thật sự không thể nói dối trước mặt Nguỵ Tông Thao. Chần chờ một hồi, rốt cuộc bọn họ miêu tả chi tiết.

Nguỵ Tông Thao đi vào phòng ngủ, cởi âu phục ném lên trên giường, nhìn thấy Dư Y ngồi xếp bằng ở đầu giường chơi máy tính, đi qua liền lấy máy tính bỏ qua.

Dư Y sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh làm gì vậy!”

Nguỵ Tông Thao đột nhiên nâng cằm của cô lên, nhìn đánh giá khuôn mặt của cô, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên môi cô, thờ ơ hỏi: “Hôn?”

Dư Y nhíu mày: “Anh muốn nói cái gì?”

“Cần tôi lặp lại?”

Dư Y lấy lại tinh thần, hiểu được ý của anh, gạt tay anh ra, nói: “Hôn thì thế nào!”

Nguỵ Tông Thao bỗng cười, cắn thật mạnh vào môi của cô, nghe thấy cô thét lên kinh hãi một tiếng, anh lại buông ra, quàng lấy cổ cô hôn tỉ mỉ.

Dư Y bị ép buộc phải ngửa đầu, hơn nửa ngày mới được tự do, nghe thấy Nguỵ Tông Thao thấp giọng nói: “Nếm qua môi cá nhám chưa? Trong món phật khiêu tường có môi cá nhám, lần sau tôi kêu A Thành làm cho em món mép cá chưng” Anh bóp hai má của Dư Y, mặt không chút thay đổi, nói: “Ai dám hôn em, tôi liền cắt môi của người đó, làm đồ ăn cho em!”