Canh Bạc Hôn Nhân

Chương 22

Tối hôm ấy, Penelope không ngủ được. Cô còn không thèm cố dỗ giấc ngủ nữa.

Vì vậy, khi Tommy ghé thăm vào sáng hôm sau, thì chuyện lúc đó còn quá sớm, khi hơn một tiếng nữa mới đến giờ tiếp khách chẳng quan trọng. Anh đang đứng bên lò sưởi, khoác áo bành tô, cầm mũ và gậy ba toong trong tay, khi cô bước vào phòng khách.

Anh quay lại, bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu của cô nên nói hết sức tế nhị, “Trời ơi. Trông em khủng khiếp y như anh ta”.

Chỉ cần nhiêu đó thôi. Cô khóc òa lên.

Anh đi tới chỗ cô, “Ôi, Pen. Đừng mà. Ah… chết tiệt thật. Đừng khóc. Anh rút lại lời nói. Trông em không khủng khiếp chút nào.”

“Nói vớ vẩn”, cô nói, quệt nước mắt.

Một bên khóe miệng anh nhếch lên. “Không hề. Trông em hoàn toàn ổn. Chẳng hề giống một phụ nữ đang cười ngớ ngẩn tí nào.”

Cô cảm thấy mình như một con ngốc. “Em không thể kìm lại được, anh biết đấy.”

“Em yêu anh ta.”

Cô hít vào một hơi dài. “Nhiều kinh khủng.”

“Và anh ta yêu em.”

Những giọt nước mắt chực trào ra lần nữa. “Anh ấy nói vậy đó.”

“Em không tin anh ta sao?”

Cô muốn lắm chứ. Cực kỳ muốn tin. “Em không thể… Em không hiểu tại sao anh ấy lại yêu em. Em không hiểu ở em có điều gì có thể thay đổi anh ấy. Có thể khiến anh ấy đổi ý. Có thể làm cho anh ấy yêu em.” Cô nhún một bên vai và nhìn xuống chân mình, hai mũi dép màu xanh lá nhú ra từ dưới gấu áo đầm.

“Ôi, Pen…” Anh thở dài, kéo cô vào lòng trong một cái ôm kiểu anh em thật ấm áp. “Anh ta là một thằng ngu. Leighton cũng thế. Và tất cả những kẻ khác. Em tốt đẹp hơn bất kỳ ai trong số tụi anh. Hơn toàn bộ tụi anh kết hợp lại.” Anh bước lùi lại và giữ đôi vai cô thật chặt, nhìn thẳng vào ánh mắt cô. “Và em cũng tốt đẹp hơn Michael nữa.”

Cô hít vào một hơi thật sâu, vươn tay ra vuốt phẳng ve áo của anh. “Em có phải vậy đâu, anh biết mà.”

Anh nhếch mép thành một điệu cười khẩy nhăn nhở. “Và đó là lý do tại sao anh ta không xứng đáng với em. Bởi vì anh ta là một tên khốn chính hiệu, và dù thế nào đi nữa em vẫn yêu anh ta.”

Cô nói nhỏ nhẹ, “Đúng vậy”.

“Em biết đó, anh đã gặp anh ta tối qua, sau khi em rời đi.” Cô ngước lên. “Anh ta đã đưa bằng chứng gây tai tiếng của anh. Bảo là em đã giành lại được từ tay anh ta.”

“Anh ấy đã đưa nó cho em”, cô chữa lại. “Em không cần phải cá cược vì nó. Lúc đó anh ấy không định hủy hoại anh nữa, Tommy. Anh ấy đã dừng việc đó lại.”

Tommy lắc đầu. “Em mới dừng việc đó lại. Em đã yêu anh ta đủ để cho anh ta thấy rằng cuộc sống còn nhiều điều hay hơn là trả thù. Em đã thay đổi anh ta. Em đã trao cho anh ta một cơ hội khác để trở lại là Michael mà chúng ta đã quen biết, thay vì Bourne lạnh lùng, tàn nhẫn anh ta đã trở thành. Em đã xê dịch cả một quả núi đấy.” Anh đưa một tay lên vỗ nhẹ cằm cô. “Anh ta tôn sùng em. Bất kể ai có mắt đều có thể nhìn thấy điều đó.”

Anh chọn em. Anh chọn tình yêu.

Lời nói cô đã tua đi tua lại nhiều lần trong đầu, suốt đêm bỗng dưng trở nên có ý nghĩa. Và, cứ như một cây nến đã được thắp sáng, cô biết, không chút nghi ngờ gì, rằng đó là sự thật. Rằng anh yêu cô.

Nhận thức rõ ràng này khiến cô choáng váng. “Anh ấy yêu em”, cô nói, lúc đầu khẽ khàng, để lời lẽ vang vọng qua người, thử xem cảm giác của nó trên đầu lưỡi. “Anh ấy yêu em”, cô lặp lại, trong tiếng cười, lần này là với Tommy. “Anh ấy thực sự yêu em.”

“Dĩ nhiên là thế rồi, cô gái ngốc nghếch à”, Tommy mỉm cười. “Những người như Bourne không giả bộ bày tỏ tình yêu đâu.” Anh hạ giọng nhỏ xuống thành một tiếng thì thào vẻ bí ẩn. “Việc đó hầu như không phù hợp với tính cách của anh ta cho lắm.”

Tất nhiên rồi. Bourne nguy hiểm, vĩ đại, hoàn toàn lạnh lùng và ác nghiệt, người điều hành một sòng bạc, bắt cóc phụ nữ ngay giữa đêm hôm khuya khoắt và sống vì báo thù, nhất định không phải kiểu người tự nhiên phải lòng vợ mình.

Nhưng không hiểu sao, Bourne đã yêu.

Và Penelope không dại gì mà dành ra thêm một giây phút nào tự hỏi bằng cách nào hay lý do vì sao… khi mà đơn giản cô có thể dành cả phần còn lại của cuộc đời mình đáp lại tình yêu đó.

Cô ngước lên mỉm cười với Tommy và nói, “Em phải đến chỗ anh ấy. Em phải nói cho Michael biết em tin anh ấy”.

Anh chỉ gật đầu một cái, vô cùng hài lòng, sửa cho chiếc áo bành tô phẳng phiu. “Kế hoạch xuất sắc đấy. Nhưng mà, trước khi vội vã chạy đi cứu vãn cuộc hôn nhân của mình, em có rảnh trong chốc lát để nói lời chào từ biệt một người bạn lâu năm không?”

Trong cơn háo hức muốn tới với Michael, cô không hiểu lời của anh ngay tức khắc. “Vâng, đương nhiên rồi.” Cô ngừng lại. “Khoan đã. Từ biệt ư?”.

“Anh đến Ấn Độ. Tàu rời bến hôm nay.”

“Ấn Độ à? Vì sao chứ?” Cô cau mày. “Tommy, anh không cần phải đi ngay lúc này. Bí mật của anh… nó lại là của anh rồi.”

“Và anh sẽ biết ơn mãi mãi vì chuyện đó. Nhưng anh đã đặt trước chuyến đi này rồi, và thật đáng tiếc nếu để lãng phí nó.”

Cô nhìn anh chăm chú. “Anh thực sự muốn làm việc này à?”

Anh nhướng một bên lông mày vàng hoe. “Em thực sự muốn Michael à?”

Phải. Chúa ơi, muốn chứ. Cô nhoẻn miệng cười. “Trong trường hợp này thì đây sẽ là cuộc phiêu lưu dành cho cả hai tụi mình.”

Anh bật cười. “Anh nghĩ là cuộc phiêu lưu của em chông gai hơn của anh đó.”

“Em sẽ nhớ anh lắm”, cô nói,

Tommy cúi đầu một chút. “Anh cũng sẽ nhớ em. Nhưng anh sẽ gửi những món quà đặc biệt từ những vùng đất xa xôi cho những đứa con của em.”

Những đứa con. Cô muốn gặp Michael. Ngay lập tức.

“Ráng mà giữ lời đó”, cô nói. “Và em sẽ thết đãi chúng bằng những câu chuyện về chú Tommy.”

“Michael sẽ rất thích điều đó cho xem”, anh đáp lại cùng một tràng cười lớn. “Anh đoán chúng sẽ theo gương anh, trở thành những ngư gia phi thường và các thi sĩ hạng xoàng. Giờ thì đi tìm chồng mình đi.”

Cô cười toe toét. “Em cho là mình sẽ làm ngay.”

Michael bước hai nấc thang một lên Ngôi Nhà Hỏa Ngục, tha thiết muốn tới chỗ vợ mình, tự mắng nhiếc bản thân vì trước đó đã không nhốt cô lại trong một căn phòng tại câu lạc bộ, quyết không để cô rời đi đến khi nào cô tin là anh yêu cô thì thôi.

Tại sao cô không thể tin anh chứ? Làm sao cô lại không thể nhìn ra rằng cô đang tàn phá trí óc và cơ thể anh, rằng cô đã phá hủy sự trầm tĩnh của anh và hoàn toàn đánh gục anh bằng tình yêu của mình chứ? Sao cô lại không thể nhận ra anh mong muốn có cô đến tuyệt vọng chứ?

Cánh cửa mở ra ngay lúc anh lên tới nấc thang trên cùng, và chủ thể trong suy nghĩ của anh đang lao nhào ra khỏi nhà, suýt nữa xô anh ngã lăn xuống các bậc thang. Cô dừng lại đột ngột, tấm áo choàng màu xanh lá xoáy tròn quanh cô, quét qua chân anh, và họ nhìn nhau không chớp mắt một lúc lâu.

Anh nín thở ngắm nhìn cô. Sao anh lại từng nghĩ cô không hấp dẫn chứ? Cô là một viên ngọc quý trong cơn mưa đá nhỏ giữa tháng Hai lạnh giá, xám ngắt. Hai má đỏ hây hây, đôi mắt xanh biếc, và đôi môi hồng xinh xắn khiến anh muốn bế cô lên chiếc giường gần nhất. Giường của họ. Vì đã đến lúc họ có một chiếc giường. Anh sẽ đập nát bức tường ngăn giữa hai phòng ngủ để không phải nhìn chằm chằm vào cánh cửa chết bầm đó một lần nào nữa.

Penelope nói xen vào suy nghĩ của anh. “Michael…”

“Đợi đã.” Anh cắt ngang, không muốn mạo hiểm nghe điều cô phải nói. Không liều lĩnh trước khi thổ lộ lòng mình. “Anh xin lỗi. Vào trong nhà đi. Em nhé?”

Cô theo anh vào trong, âm thanh cánh cửa to lớn bằng gỗ sồi đóng lại đằng sau họ vang vọng xuyên qua tiền sảnh được lát đá hoa. Ánh mắt cô chớp chớp nhìn gói đồ trong tay anh. “Cái gì thế?”

Anh đã quên béng là mình có nó. Vũ khí của anh.

“Đi với anh.” Anh nắm tay cô, ước gì họ đều không mang găng, ước gì anh có thể chạm vào cô, da chạm da, và đi lên cầu thang dẫn lên tầng một của ngôi nhà, kéo cô vào trong phòng ăn và đặt cái bọc được gói bằng giấy giả da trên chiếc bàn dài bằng gỗ gụ.

“Tặng em đấy.”

Cô mỉm cười, tò mò, và anh cưỡng lại thôi thúc muốn hôn cô, nhưng không muốn thúc giục cô làm nhanh. Không muốn làm cô sợ. Cô mở giấy gói ra thật cẩn thận, bóc nó ra chỉ vừa đủ để dòm vào trong. Cô ngẩng mặt lên, lông mày nhíu lại vì bối rối trước khi tháo lớp giấy ra hết. “Nó là…”

“Khoan đã.” Anh với tay lấy diêm, rồi đốt cháy món đồ.

Cô cười phá lên, còn anh đã bớt căng thẳng một chút trước âm thanh ấy – như tiếng nhạc trong căn phòng lớn trống trải. “Nó là bánh pudding quả sung.”

“Anh không muốn nó là một lời giả dối, Sixpence. Anh muốn nó là sự thật. Anh muốn chúng ta đã phải lòng nhau qua một cái bánh pudding quả sung”, anh nói, giọng nghẹn ngào. “Anh nhìn thấy trong con người em trái tim mình, mục đích của mình… chính tâm hồn mình.”

Cô hoàn toàn bất động, lặng thinh hồi lâu khi nhớ lại lần đầu tiên anh thốt ra lời lẽ này, và trong thoáng chốc anh chợt nghĩ chắc đã quá trễ. Chắc cái bánh ngớ ngẩn này quá ít ỏi.

Nhưng rồi Penelope lao vào vòng tay anh, hôn anh, thế là anh đặt hết tình yêu, cảm xúc của mình vào khoảnh khắc âu yếm ấy, yêu cái cách đôi tay cô đưa lên đùa nghịch phần tóc ở cổ mình, yêu hơi thở gấp gáp thành tiếng nho nhỏ khi anh dùng răng nhay lấy bờ môi dưới của cô. Cô dứt ra và mở to đôi mắt xanh biếc đẹp mê hồn nhìn anh, nhưng chưa sẵn sàng buông cô ra, nên anh hôn trộm thêm một lần nữa trước khi thề nguyện, “Anh là của em, tình yêu của anh… là của em để em muốn làm gì tùy ý. Khi anh cuỗm em đi ngay giữa đêm hôm khuya khoắt và khẳng định quyền sở hữu em cho riêng mình, làm sao anh có thể biết được giờ đây… đêm nay, mãi mãi về sau, chính anh mới là người thuộc về em? Chính trái tim anh mới là thứ bị cuỗm đi? Anh nhận ra mình không xứng đáng có được em. Anh nhận ra mình phải bù đắp lại cho một đời đã bị hủy hoại tan nát. Nhưng anh thề với em, anh sẽ làm mọi việc có thể để khiến em hạnh phúc, tình yêu của anh. Anh sẽ dốc hết sức lực mỗi ngày, toàn tâm toàn ý để trở thành một người đàn ông xứng đáng với em. Với tình yêu của em. Xin em… Xin hãy cho anh cơ hội đó đi”.

Xin hãy tin anh.

Mắt cô long lanh ngấn lệ, và khi cô lắc đầu, anh không thở được, không thể nào đương đầu nổi với khả năng cô sẽ cự tuyệt. Có thể cô sẽ không tin anh. Bầu yên lặng lan dài giữa họ, và anh tha thiết muốn cô cất tiếng nói.

“Em đã khát khao quá lâu rồi”, Penelope thì thầm, lướt những ngón tay trên gương mặt anh, như thể để thuyết phục chính mình là anh đang ở đây. Anh là của cô. “Em đã khát khao có được điều gì đó tốt đẹp hơn, đã mơ tưởng về tình yêu. Em đã khát khao đến giây phút này. Em đã khao khát muốn có anh.” Một giọt lệ lăn dài, để lại vệt nước trên bầu má đáng yêu của cô, anh đưa tay lên lau khô nó. “Em nghĩ mình đã yêu anh từ khi tụi mình còn bé kia, Michael. Em nghĩ lúc nào cũng chỉ là anh mà thôi.”

Anh tựa trán mình vào trán cô, kéo cô tới gần anh, muốn cô ở bên mình. “Anh đang ở đây. Anh là của em. Và lạy Chúa, Penelope, anh cũng đã khát khao muốn có em. Nhiều, nhiều lắm.”

Cô cười, thật mỹ miều. “Sao lại có thể như thế được?”

“Sao lại không thể chứ?”, anh hỏi, giọng khàn đi và trầm đục vì xúc động. “Chín năm qua, anh cứ ngỡ sự báo thù sẽ cứu rỗi anh, nhưng phải cần có em – người vợ xinh đẹp, mạnh mẽ của anh mới chứng minh anh đã sai, và tình yêu ấy là lối thoát cứu anh khỏi vũng bùn tội lỗi. Em là sự cứu rỗi cho linh hồn anh”, anh thầm thì. “Em là phúc lành được ban xuống cho anh.”

Cô đang khóc như mưa, anh hớp lấy những giọt nước mắt rồi chiếm lấy miệng cô trong một nụ hôn dài, gợi tình, tuôn trào toàn bộ tình yêu của mình vào hành động mơn trớn này, ve vuốt tận sâu vào trong cho đến lúc hai người đều thở hổn hển. Anh ngẩng đầu lên. “Nói cho anh biết em tin anh đi.”

“Em tin anh.”

Anh nhắm mắt lại trước đợt sóng khuây khỏa xuyên qua cơ thể khi nghe những từ ngữ đó. “Nói lại lần nữa đi.”

“Em tin anh, Michael.”

“Anh yêu em.”

Cô mỉm cười. “Em biết.”

Anh hôn cô, say đắm và mau lẹ. “Thông thường phái nữ nên đáp lại tình cảm chứ.”

Cô bật cười. “Vậy sao?”

Anh quắc mắt. “Bảo rằng em yêu anh đi nào, Quý cô Penelope.”

“Đối với anh là Phu nhân Bourne cơ.” Cô vòng cánh tay ôm quanh vai anh và để những ngón tay vấn vít quyện vào mái tóc anh. “Em yêu anh, Michael. Em yêu anh đến cuồng si. Và em rất hạnh phúc vì anh đã đáp lại tình yêu của em.”

“Sao lại không chứ?”, anh hỏi. “Em là chiến binh của anh. Can đảm đương đầu với Bruno và anh dũng đánh bại cả Langford.”

Cô cười e thẹn. “Lúc đó em không thể bỏ đi. Em sẽ không làm thiên thần sa ngã của anh đâu. Em sẽ theo anh xuống địa ngục… nhưng chỉ để mang anh trở lại mà thôi.”

Lời nói làm anh cảm thấy hèn mọn. Anh nói, “Anh không xứng đáng với em, nhưng anh e rằng mình không thể để em đi được”.

Ánh mắt xanh biếc nghiêm nghị của cô không dao động khi hỏi, “Anh hứa chứ?”.

Bằng tất cả con người anh. “Anh hứa.” Michael vòng tay ôm lấy cô, tựa cằm lên đầu cô, rồi anh chợt nhớ ra món đồ khác mình mang về cho cô. “Anh đem về tiền thắng cược của em đây, em yêu.” Anh rút ra xấp giấy tờ từ trò đánh bài tối hôm trước và đặt chúng cạnh chiếc bánh pudding.

“Cơ ngơi của anh.”

Anh ấn một nụ hôn lên cổ Penelope, và mỉm cười trên làn da cô khi cô thở dài trước động tác mơn trớn này. “Không phải của anh. Của em đó. Đã thắng rất dễ dàng.”

Cô lắc đầu. “Em chỉ muốn có một điều duy nhất trong phần thắng cược tối qua thôi.”

“Là gì thế?”

Cô rướn người lên hôn anh đắm đuối, cướp đoạt hơi thở của anh. “Anh.”

“Anh nghĩ có thể em sẽ hối tiếc về phần thắng ấy đó, Sixpence.”

Cô lắc đầu, hoàn toàn nghiêm túc. “Không bao giờ.”

Họ lại hôn nhau, chìm đắm vào nhau vài phút trước khi cơn tò mò chợt trỗi dậy và anh ngẩng đầu lên. “Em có bí mật gì về Langford vậy?”

Cô phá lên cười trong phút chốc và cuộn người quanh anh để với tay lấy phần đặt cược, xem xét chi tiết trong đống giấy tờ và lấy ra một tờ giấy nhỏ hình vuông. “Anh đã quên dạy em quy tắc quan trọng nhất của những tên vô lại.”

“Quy tắc nào nhỉ?”

Cô cẩn thận mở tờ giấy ra và đưa nó cho anh. “Nếu chưa chắc chắn thì cứ bịp đi.”

Đó là thiếp mời đến Thiên Thần của cô.

Nỗi kinh ngạc được thay bằng tiếng cười, rồi tới niềm hãnh diện. “Cô vợ thích cá cược xấu xa của tôi. Anh tin ở em có điều gì đó thực sự đáng nguyền rủa lắm đây.”

Cô cười trơ trẽn và tươi rói, anh thấy mình đã nói chuyện đủ rồi.

Thay vào đó, anh kéo vợ nằm xuống sàn phòng ăn và cởi hết xiêm y của cô, tôn thờ toàn bộ làn da lộng lẫy mà cô đang để lộ ra từng tí một. Và khi tiếng cười của cô được thế bằng những tiếng thở dài, anh liền nhắc cô nhớ lại hết lần này tới lần khác rằng anh yêu cô nhiều đến mức nào.

Trong nhiều năm, khi con cháu hỏi về dấu tròn màu đen trên cái bàn trong phòng ăn của Ngôi Nhà Hỏa Ngục, Nữ hầu tước Bourne sẽ kể câu chuyện về một chiếc bánh pudding quả sung có kết cuộc thảm khốc… trước khi hầu tước xen vào nói rằng, theo ý kiến của ngài thì nó có kết cục khá hoàn hảo.

PHẦN KẾT

Sixpence thân yêu,

Em biết đấy, anh đã lưu giữ toàn bộ. Mọi bức thư em gửi đến, ngay cả những bức anh chưa bao giờ hồi âm. Anh xin lỗi vì rất nhiều thứ, tình yêu của anh. Vì anh đã bỏ rơi em, vì anh đã không hề về nhà, vì phải tốn một khoảng thời gian rất dài anh mới nhận ra em đã là tổ ấm của anh từ lâu và nếu có em cùng kề vai sát cánh, những thứ khác chẳng còn quan trọng nữa.

Nhưng trong những giờ phút tăm tối nhất, vào những đêm dài lạnh lẽo nhất, khi mình đã đánh mất tất cả, anh vẫn còn những lá thư của em. Và nhờ có chúng, theo một mặt nhỏ bé nào đó, anh cảm thấy vẫn còn có em.

Lúc ấy anh đã yêu em rồi, Penelope yêu dấu, nhiều hơn anh có thể hình dung – y như anh yêu em hiện giờ, nhiều hơn em có thể biết được.

- Michael

Ngôi nhà Hỏa Ngục, tháng Hai, 1831

Một tuần sau

Cross thức giấc như thường lệ, trên một ổ nệm rơm tạm bợ bên trong văn phòng tại Thiên Thần Sa Ngã, bị lèn chặt giữa hai tủ tràn ngập sách và những quả cầu đồ sộ, vây quanh là một đống giấy tờ.

Tuy nhiên, khác với thường lệ, có một phụ nữ đang ngồi tại bàn làm việc của anh.

Xóa bỏ điều vừa nhận định. Không phải một phụ nữ. Mà là một quý cô. Một quý cô trẻ, tóc vàng hoe, đeo kính.

Cô ta đang đọc cuốn sổ cái.

Anh ngồi dậy, mặc kệ việc trên người không mặc áo sơ mi mà, theo tục lệ, các quý ông không chào hỏi các quý cô khi đang ở trần. Quỷ tha ma bắt mấy cái tục lệ đi. Nếu người phụ nữ kia không muốn nhìn thấy anh đang bán khỏa thân, thì lẽ ra cô ta không nên xâm nhập vào văn phòng của anh vào ban đêm chứ.

Việc đa số đàn ông không có thói quen ngủ trong văn phòng của họ chẳng quan trọng mấy.

“Tôi có thể giúp gì cho cô không?”

Cô ta không ngẩng mặt lên. “Ngài đã tính sai cột F rồi.”

Chuyện quái quỷ gì đây?

“Tôi đâu có tính sai.”

Cô ta đẩy cặp kính lên trên sống mũi và vén một sợi tóc vàng rũ xuống ra sau tai, hoàn toàn tập trung vào cuốn sổ cái. “Ngài đã tính sai. Phép tính đúng đáng lẽ sẽ ra một trăm mười hai nghìn, ba trăm bốn mươi sáu bảng và mười bảy đồng penny.”

Không thể nào.

Anh đứng dậy, đi tới ngó qua vai cô ta. “Trong đó ghi vậy mà.”

Cô ta lắc đầu, để một ngón tay dài lên dòng số trong bảng tính. Anh chú ý thấy đầu ngón tay hơi quẹo qua một chút về bên phải. “Ngài đã viết một trăm mười hai nghìn, ba trăm bốn mươi lăm bảng và mười bảy đồng penny. Ngài…” Cô ta ngước lên nhìn anh, đôi mắt to tròn như cú đằng sau cặp kính khi quan sát kỹ vóc người và bộ ngực trần của anh. “Ngài… Ngài đã làm mất một bảng rồi.”

Anh cúi người xuống chồm qua cô ta, cố tình áp đảo cô ta và thích thú cái cách hơi thở của cô ta nghẹn lại trước sự gần gũi của mình. “Đó là số sáu mà.”

Cô ta hắng giọng và nhìn lại lần nữa. “Ồ.” Cô ta nghiêng người tới gần và kiểm tra con số lần nữa. “Tôi cho rằng ngài đã mất khả năng viết đẹp thì đúng hơn”, cô ta nói mát tỉnh khô, còn anh bật cười khùng khục khi cô ta với tay lấy một cây bút chì và sửa lại con số.

Anh quan sát, dán mắt vào cục chai ở đầu ngón tay thứ hai của cô ta, sau đó thì thầm nho nhỏ vào tai cô ta, “Có phải cô là một nàng tiên kế toán được phái đến ngay giữa đêm khuya để kiểm tra các con số của tôi không?”.

Cô ta nghiêng người né khỏi lời thầm thì kia và quay mặt lại nhìn anh. “Lúc này là 1 giờ trưa rồi”, cô ta nói một cách thản nhiên, và trong anh bỗng dâng lên niềm khao khát mãnh liệt muốn tháo cặp kính ra khỏi khuôn mặt của cô ta và hôn cô ta một cách điên rồ, chỉ để xem cô gái lạ lùng này sẽ nói gì.

Anh dập tắt cơn ham muốn ấy.

Thay vào đó, anh mỉm cười. “Thế thì được phái đến ngay giữa ban ngày ban mặt vậy?”

Cô ta chớp chớp mắt. “Tôi là Philippa Marbury.”

Mắt anh mở to, rồi anh giật lùi về phía sau một bước thật dài, đụng phải một cái giá treo mũ nên vội quay người lại, đỡ nó khỏi ngã trước khi nhận thức rõ rằng, mình tuyệt đối không thể đứng trong văn phòng của mình, trong một sòng bạc, ở trần, cùng với em vợ của Bourne. Em vợ đã đính hôn của Bourne.

Anh vươn tay quơ lấy một cái áo sơ mi. Nó đã nhàu và sờn, nhưng cũng có thể chấp nhận được. Anh vừa kiềm tìm cái lỗ của chiếc áo bằng vải lanh một cách vô ích vừa bước lùi lại lần nữa. Ra xa hơn nữa.

Cô đứng dậy và đi vòng qua bàn làm việc tới chỗ anh. “Tôi làm ngài lo ngại à?”

Tại sao cái áo không có lấy một cái lỗ vậy? Như là một phương sách cuối cùng, anh ôm cái áo trước người mình, một tấm chắn bảo vệ khỏi đôi mắt to tròn, nhìn thấy hết mọi thứ của cô. “Không hề, nhưng tôi không có thói quen bí mật gặp gỡ chị em gái của các đối tác trong tình trạng bán khỏa thân.”

Cô suy xét kỹ về lời nói đó rồi nghiêng đầu qua một bên và nói. “Thì, lúc đó ngài đang ngủ, cho nên thực sự ngài cũng không thể nào ngăn chặn được chuyện này”.

“Không hiểu sao tôi lại nghi ngờ rằng Bourne có thể nhìn nhận chuyện này theo cách đó.”

“Ít ra cũng cho tôi được tiếp kiến một lần chứ. Tôi đã đi cả chặng đường đến tận đây mà.”

Cross biết mình nên khước từ. Với khả năng phán đoán nhạy bén của một con bạc suốt cuộc đời, anh biết mình không nên tiếp tục trò chơi này. Biết mình không thể thắng được. Nhưng ở người phụ nữ trẻ này có điều gì đó khiến việc ngăn bản thân lại là bất khả thi. “Rồi, vì cô đã đi cả chặng đường đến tận đây… tôi có thể giúp ích được gì nào, tiểu thư Philippa?”

Cô hít vào một hơi thật sâu. Thở ra. “Tôi cần sự tổn hại. Và tôi nghe nói ngài là một chuyên gia trong lĩnh vực này.”