Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 124

"Tôi muốn thử chiếc váy đó." Mary Mai Kasi hứng chí ngẩng cao đầu chỉ tay vào chiếc váy vừa coi. .

Nói xong, nhân viên cửa hàng gỡ ngay chiếc váy xuống, sau đó khom lưng cung kính, nói một cách nhẹ nhàng "Xin mới tiểu thư đi theo tôi lên tầng trên để thử đồ."

Mary Mai Kasi gật đầu, sau đó lè lưỡi với Tưởng Niệm nói"Tôi đi thử đồ một chút, cô xem có thích cái gì không nhé" sau đó hào hứng đi theo nhân viên cửa hàng lên tầng trên.

Tưởng Niệm bật cười nhìn bộ dạng nôn nóng của cô ấy, sau đó quan sát cẩn thận, cửa hàng này được trang hoàng tuyệt đẹp , lần đầu đến một nơi sang trọng như thế này, cho nên cô hơi tự ti một chút, ngón tay đan vào nhau đầy lo lắng, nhìn đám nhân viên cửa hàng cười nhẹ nhàng, tuy nhiên nhân viên cửa hàng cũng không chú ý tới cô, có lẽ là bởi vì trang phục cô mặc trên người không phải hàng hiệu, hơn nữa dáng vẻ sợ hãi, rụt rè của cô không giống với tiểu thư khuê các!

Ngẫm nghĩ một chút, Diêm Thương Tuyệt mua cho cô rất nhiều quần áo hàng hiệu, nhưng cô vẫn mặc những quần áo trước đây, khó trách họ không chú ý đến mình.

Thật sự như thế lại tốt!

Tưởng Niệm cũng không nổi giận, cười nhàn nhạt, sau đó dẹp bỏ lo lắng, lựa chọn cho mình chiếc váy phù hợp, thật ra thì lúc đầu Diêm Thương Tuyệt không cho cô tiền, nhưng tối ngày hôm qua sau khi tắm xong, liền đưa cho cô một chiếc thẻ tín dụng, cô vốn không cần , nhưng do anh vừa dụ dỗ vừa uy hiếm, nên cô không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng chấp nhận, cô cũng không biết bên trong có bao nhiêu tiền, tuy nhiên điều đó lại làm cô nhớ đến một câu nói như thế này: người đàn ông đối với người phụ nữ mình yêu, thì tiền bạc là tình cảm có quan hệ trực tiếp với nhau, hay nói cách khác người đàn ông cho người phụ nữ càng nhiều tiền, thì càng chứng minh rằng tình cảm người đó dành cho người phụ nữ mình yêu càng sâu đậm.

Tưởng Niệm cắn môi, lấy tấm thẻ tín dụng ra, mắt liếc nhìn, không biết vì sao … Cô muốn biết bên trong đó có bao nhiêu tiền?

Nhân viên cửa hàng nghiêng mắt nhìn, thấy Tưởng Niệm trong tay cầm chiếc thẻ tín dụng, sắc mặt lập tức thay đổi, nhẹ nhàng đi tới chỗ Tưởng Niệm hỏi" Xin hỏi tiểu thư có thích hay không, để tôi lấy xuống cho cô thử nhé"

"Không cần, tôi không thích chiếc này đâu " Tưởng Niệm vốn không thích kiểu thấy tiền thì sáng mắt lên, nhận thấy nhân viên cửa hàng thay đổi thái độ khi thấy cô cầm chiếc thẻ tín dụng, cô cảm thấy mất thiện cảm, cho nên lắc đầu, bỏ chiếc thẻ vào túi xách, sau đó tiếp tục xem những trang phục khác.

"Ơ, con nói rồi mà ở đây có con hồ ly mà, hình như người nào đó đang ở trong này?" ngay lúc Tưởng Niệm đang xem quần áo một cách nhàm chán, thì một giọng nữ vang lên, sau đó là tiếng giày cao gót “canh cánh”.

Tưởng Niệm nghe âm thanh cùng lời nói đó,cảm thấy chán ghét, không thèm quay đầu lại, mà đi ngược vào trong.

"Thế nào? Lời này của tôi không lọt tai à? Cô vốn là con quỷ đội lốt người ? Lại còn quan hệ vụng trộm bị người ta chụp hình, hôm nay cô cùng với nhân tình đi đến đây à? Diêm tổng không biết đấy chứ?" Cô gái đang nói mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ, cùng quần âu màu trắng, xách theo chiếc ví da màu đỏ kiểu dáng mới nhất của hãng LV, vẻ mặt cao ngạo đi vào, sau đó đến bên cạnh Tưởng Niệm, liếc mắt nhìn đầy khiêu khích.

Tưởng Niệm ngẩn ra, quay đầu lại, thẫn thờ nhìn Emma cùng Lý Băng đang bực tức nhìn mình chằm chằm, cô nhìn lại họ, trong lòng có chút lo lắng, xem ra chuyện cô và Cảnh mọi người đều đã biết hết rồi, mình lại làm anh gặp rắc rối lớn rồi.

.


"Chuyện của tôi không cần các người quan tâm, thật buồn cười, hai người có tư cách gì mà ở đây chỉ trích tôi?" Tưởng Niệm tức giận, nhìn chằm chằm vào hai mẹ con họ, bất bình nói, nghĩ đến cái chết của mẹ trong lòng dâng lên nỗi căm hận.

Cho tới bây giờ, cô không thể yếu đuối, người nào tôn trọng cô một, cô tôn trọng họ mười, ngược lại, người nào tìm cớ gây sự với cô, cô cũng không dễ bỏ qua, mặc dù cô có bản tính lương thiện, nhưng cũng sẽ không thiện lương đến mức để cho mình bị người khác xem thường, nhục mạ, cô thiện lương, cô tha thứ, chỉ với người nào xứng đáng thôi..

Cho nên đối với họ, Tưởng Niệm cũng không cần thiết phải thiện lương.

Mặt Emma biến sắc, nhìn dáng vẻ thanh lệ của cô đầy tức giận, suy nghĩ một chút rồi cười nói"Hừ! Cô cùng tình nhân vụng trộm, hình ảnh hai người được đăng lên trang đầu các báo, còn giả bộ thanh cao cái gì nữa? Cô và mẹ cô giống hệt nhau, chỉ đáng kể người ta khinh" câu nói sau cùng, Emma cúi xuống nói bên tai Tưởng Niệm.

Bởi vì Emma là khách quen của cửa hàng này, vì vậy từ lúc cô ta đi vào, sau lưng có hai nhân viên đi theo, cho nên nghe thấy đoạn đối thoại đó, thậm chí họ còn nghe rất rõ ràng, sau đó nhìn Tưởng Niệm, ánh mắt đầy khinh thường.

Tưởng Niệm tức giận, mím môi nhìn chằm chằm nụ cười yếu ớt của Emma, giơ tay lên, tuy nhiên nó đã bị người nào đó kịp thời bắt được, người đó nhanh chóng quật lại cho Tưởng Niệm một cái bạt tai, lực rất lớn "Bốp".

Tưởng Niệm theo quán tính nghiên đầu nhìn, khóe miệng máu tươi tràn ra, hiển nhiên cái tát vừa rồi dùng lực mạnh đến cỡ nào, Tưởng Niệm đầu óc choáng váng, chân đứng không vững, Emma liền bước lên trước, đẩy Tưởng Niệm ngã xuống sàn nhà, cười gian xảo, giơ chân lên giẫm mạnh xuống bàn tay của Tưởng Niệm, lại còn dùng sức xoay tròn.

"A " Tưởng Niệm bị đau, kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn, tuyệt mỹ trở nên trắng bệch.

Emma ngồi xuống bên cạnh, nói giễu cợt "Lần trước cô tát tôi một cái, lần này tôi trả cho cô gấp đôi" nói xong, liên tiếp dùng hai tay tát vào mặt Tưởng Niệm, trong lòng cô ta cảm thấy rất hả dạ, nghĩ tới sự việc hôm nay, loại phụ nữ này sẽ bị Diêm Thương Tuyệt vứt bỏ, cô ta sẽ có cơ hội, cười hiểm ác, lại dùng sức kéo đuôi tóc Tưởng Niệm, cô cắn môi không cho mình phát ra âm thanh, đầu bị kéo buộc phải nhìn vào gương mặt độc ác đó.

"Còn không phục sao? Tôi cho cô biết, bởi vì thông tin đó, mà các hãng truyền thông đều tập trung ở cửa của Diêm thị, các cổ đông sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu, họ sẽ đòi hỏi Diêm tổng phải hành xử công bằng, cô nói, anh ta còn muốn cô nữa sao? À, thiếu chút nữa tôi quên, cô còn bị người ta cưỡng hiếp, một tên tai to mặt lớn. A! Thật buồn nôn quá."

Lời của cô ta đầy khinh bỉ và ác độc, khiến sắc mặt của Tưởng Niệm giống như cắt không còn giọt máu, nhìn cô ta kinh hãi, làm sao cô ta biết cô bị. . .

Tưởng Niệm cảm thấy cô ta thật sự kiêu ngạo, tất cả tôn nghiêm bị cô ta chà đạp dưới chân, nước mắt không thể khống chế được chảy ra, sự việc đó làm cô thật sự đau lòng, đó là sự thật, cô có đến trăm cái miệng cũng không thể bào chữa được!

Cô đã hại anh rồi rồi, anh có thể không còn cần cô nữa?

Trong lòng cảm thấy như vậy thật sự kinh khủng, cô chỉ muốn chạy đến trước mặt anh, hỏi anh xem , liệu anh có muốn vứt bỏ cô không?

Tưởng Niệm mất hết can đảm ngồi thẫn thờ dưới đất, nhìn bàn tay bị giẫm, cảm thấy không đau, không đau chút nào, chỉ có trái tim là rất đau.

Tại sao họ sẽ biết chuyện mình bị cưỡng hiếp? Tại sao họ sẽ biết?

Nhân viên cửa hàng nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Tưởng Niệm, phẫn nộ một chút, nhưng cũng không dám lên tiếng, dù sao tiểu thư Hàn cũng nổi danh là khó ưa, hơn nữa lại là khách hàng Vip của cửa hàng, cho nên mặc dù họ không đành lòng nhưng cũng không dám nói gì.

"Tốt lắm, Emma, đừng dây dưa với loại người như thế nữa, cô ta không là cái thá gì để cho chúng ta phải tức giận, đi thôi, mẹ không thích trang phục ở đây" Lý Băng ngẩng đầu lên, mở miệng thờ ơ nói, nhìn con gái mình đầy âu yếm.

Emma ôm lấy miệng, đứng dậy chậm rãi, sau đó từ từ bỏ chân ra, nhìn bàn tay sưng đỏ, giả vờ nói kinh hãi "Ai nha, thế mà cũng sưng lên? Tôi thật sự không cố ý" sau đó hừ lạnh một tiếng, kéo mẹ cô ta sang cửa hàng khác.

Tưởng Niệm ngồi trên mặt đất ủ rũ, nghĩ tới từng lời họ nói, đột nhiên cảm thấy cái thế giới này thật u ám, thật xám xịt, một chút ánh sáng mặt trời cũng không rọi tới cô?


Cô không còn trong sáng, cô bị người ta cưỡng hiếp, nhưng tại sao họ lại đào xới nỗi đau của cô, khoe khoang trước mặt mọi người, để cho mọi người nhìn thấy sự dơ bẩn của cô, cười nhạo cô. Tại sao có thể ác độc như vậy?

"Tưởng Niệm? Làm sao cô lại ngồi dưới đất?" Mary Mai Kasi từ trên lầu đi xuống, đã thay trang phục xong, nhìn Tưởng Niệm ngã trên đất, hỏi đau lòng.

Tưởng Niệm cắn môi, nước mắt ngừng rơi, nhìn Mary Mai Kasi một cách mất tự nhiên, cười gượng ép"Không có gì" đứng lên, cuống quít lau nước mắt, giấu bàn tay bị thương ở phía sau, cười nhẹ nhàng "Thử đồ nhanh như vậy à, cô có thích không?"

Mary Mai Kasi đứng thẳng. so vai, nói một cách xem thường "À, mặc lên người trông khó coi lắm, tôi thay đồ lại rồi, không muốn cô phải chờ lâu" cô ấy vừa quan sát Tưởng Niệm vừa nói.

Tưởng Niệm bị cô ấy nhìn chằm chằm, cảm thấy không tự nhiên, ngẩng mặt lên nói "Chúng ta đi thôi".

"Đợi chút" ngay lúc Tưởng Niệm xoay người lại, Mary Mai Kasi bắt được cổ tay của cô lại, liếc mắt nhìn đám nhân viên đang nơm nớp lo sợ, hô rống lên "Chuyện gì đã xảy ra?"

Nhân viên cửa hàng nghe vậy, cảm thấy e ngại, dù sao cô ấy cũng có khí phách.

"Này. . ." một nhân viên cửa hàng khó xử, nhìn Mary Mai Kasi, nói nhỏ giọng.

"Nói cho tôi biết, có người gây khó dễ cho cô hả ? Vừa rồi, lúc tôi ở trên lầu thay quần áo, hình như nghe thấy tiếng ai kêu đau, tôi lại còn tưởng là mình nghe nhầm cơ, nói, ai gây khó dễ cho cô, tôi sẽ giúp cô trút giận. " Mary Mai Kasi kích động, lôi kéo Tưởng Niệm đi đến trước mặt đám nhân viên, nói không ai theo kịp.

"Không có việc gì, chúng ta có thể đi được không?" Tưởng Niệm cũng kích động, nắm cổ tay của cô ấy, khóc lóc, nói thỉnh cẩu, cô không muốn ở chỗ này nữa, cô muốn rời đi.

"Này, sao cô lại như vậy ? Cô là bạn của tôi, ai gây khó dễ cho cô cũng chính là gây khó dễ cho tôi, tôi làm sao có thể chịu được ? Trời ơi! Mặt của cô sao lại sưng lên như thế này ?" Mary Mai Kasi nói đầy căm phẫn, cô ấy lay vai Tưởng Niệm, ngay lập tức nhìn thấy bên kia gò má bị sưng đỏ, còn có thể nhìn rõ hằn lên dấu năm đầu ngón tay, giọng nói của cô cũng trở nên bén nhọn.

"Tôi không sao, thật không có việc gì mà, cầu xin cô đấy, chúng ta về nhà có được không? Cầu xin cô ?" Tưởng Niệm không khống chế được cảm xúc, lay lay hai cánh tay của cô ấy. Cuối cùng, Mary Mai Kasi không đành lòng, nhẹ giọng vỗ vai của cô, hốc mắt đỏ lên "Được, được rồi, chúng ta đi về nhà, không quay lại chỗ này nữa."

Tưởng Niệm bi ai, không để cô ấy nói gì, chỉ gật đầu hoảng hốt, sau đó cùng Mary Mai Kasi đi ra khỏi cửa hàng đó.

Nhân viên cửa hàng chỉ biết đứng đó nhìn nhau . . .

Dọc đường đi Tưởng Niệm cố gắng không khóc, cũng không nói lời nào, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn sáng sủa, có gió, hiền hòa, thế nhưng sao thế giới của cô lại xám xịt.

Mary Mai Kasi nhìn dáng vẻ thương tâm của cô, mặc dù đau lòng nhưng cũng không có nói gì, cô ấy biết cô phải chịu ấm ức, cho nên để cho cô yên lặng một chút.

Xe đi về biệt thự rất nhanh chóng, Mary Mai Kasi dừng xe, lo lắng nhìn Tưởng Niệm, không nói gì, cũng không xuống xe, nhẹ giọng nhắc nhở "Đến"

Sau khi Tưởng Niệm nghe thấy, ngẩng đầu nhìn biệt thự trước mắt, tâm tình rất phức tạp, ngàn vạn sợi tơ rối vò.

Cô vẫn không lên tiếng, lẳng lặng xuống xe, sau đó đi lên lầu, cô cảm thấy đau đầu như búa bổ, chóng mặt, cô muốn đi tắm, muốn đi tắm. . . .


Mary Mai Kasi không hiểu. nhìn bóng lưng tội nghiệp của cô, trong lúc cô ấy đi thử đồ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ? Là ai đã khiến Tưởng Niệm thương tâm, khổ sở như vậy ? Không thể là mấy nhân viên cửa hàng được, rốt cuộc là ai?

Xem ra cô ấy phải trở lại đó một chuyến.

Khởi động xe, Mary Mai Kasi lái xe ra khỏi biệt thự.

Tưởng Niệm trở về phòng với vẻ mặt hoảng hốt, đẩy cửa ra nhìn thấy Lily đang ngồi trên giường của mình, tay ôm chiếc gối, ngửi ngửi mùi hương trên đó, Tưởng Niệm cười một cách khinh bỉ, cô biết chiếc gối Lily đang cầm nhất định là của anh, xem ra cô ta rất thích anh, khó trách chuyện gì cô ta cũng nhắm đến mình.

Lily nhìn Tưởng Niệm đi vào, cô ta bình tĩnh, liếc nhìn cô đầy ngạo mạn, sau đó đứng dậy, sửa sang lại giường ngủ, đi xuống một cách chậm rãi.

"Chờ một chút"Tưởng Niệm nhìn bóng lưng cô ta, nhẹ nhàng hô một tiếng.

Lily sửng sốt, dừng lại, nhưng không quay đầu, dựng lỗ tai lên nghe, cô sẽ nói gì tiếp theo, chẳng lẽ cô muốn mượn chuyện này để cười nhạo cô ta hoặc là trừng phạt cô ta?

"Làm phiền cô sau nửa giờ nữa, tới thay cho tôi chiếc ga giường khác, bởi vì trên đó có mùi thật khó chịu, tôi cùng Tuyệt sẽ không ngủ được" ánh mắt lạnh nhìn về phía lưng của Lily, giọng nói đầy giễu cợt.

Lily nắm chặt bàn tay, sau đó không nói tiếng nào, rồi rời khỏi.

Tưởng Niệm cười lạnh, nhìn mọi thứ trong căn phòng xa hoa này, nghĩ tới sự ấm áp anh mang đến cho cô, liệu anh có thể chịu nổi chuyện đó không, liệu anh có thể tha thứ cho cô không?

Trong lòng cô vô cùng đau xót.

Cô đưa ngón tay giấu ở phía sau ra, nhìn vào vết thương sưng đỏ lên, nghĩ tới những lời nói khó nghe đó, khép mắt lại, cắn chặt môi, trong lòng đầy sự thù hận đến tận xương tủy.

. . .

Một tay của Mary Mai Kasi chống ở ngang hông, một tay cầm điện thoại đặt ở bên tai, nhìn chằm chằm vào đám nhân viên, rốt cuộc, đầu dây bên kia cũng kết nối được, giọng nam tính truyền đến "Nói chuyện"

Nghe giọng điệu lạnh lùng đó, cô ấy không nhịn được quát lớn "Này, tôi nói cho anh biết, vị hôn thê của anh bị người ta bạt tai còn đạp vào ngón tay, bị mọi người. . . . Cười nhạo, anh làm gì thì mặc kệ?" thông cảm cho cô ấy, tiếng Trung có giới hạn!

Ở đầu dây bên kia, Diêm Thương Tuyệt một tay cầm điện thoại, dáng vẻ lạnh lùng, cúi đầu, đang chăm chú xem bản hợp đồng trị giá hàng trăm triệu, nghe Mary Mai Kasi nói vậy thì lập tức ngẩng đầu lên, ánh nhìn làm người ta khiếp sợ, cắn răng nói "Cái gì? !"

Mary Mai Kasi lập tức nói cho Diêm Thương Tuyệt biết địa chỉ cửa hàng, sau đó cúp điện thoại, mười phút sau Diêm Thương Tuyệt đi tới Kenzo.

Nhân viên cửa hàng sợ hãi đứng thành một hàng, nhìn cô gái uống cà phê với dáng vẻ nhàn nhã như chỗ không người, sau đó lại xuất hiện một người đàn ông tuấn tú đi vào cửa hàng, ánh mắt lạnh lùng khiến cho toàn bộ nhân viên cảm thấy chấn độ, người đàn ông đó nhìn quen quen.

"Chuyện gì xảy ra?" Diêm Thương Tuyệt vừa đi đến, nhìn thấy Mary Mai Kasi ngồi trên ghế sa lon uống cà phê, không nhìn thấy Tưởng Niệm, mặt anh đen lại, cố gắng kìm nén sự giận dữ hỏi.

Mary Mai Kasi đứng lên, dùng ngón tay trỏ lau nhẹ nước đọng ở khóe miệng, sau đó nâng cằm nhìn đám nhân viên đang run rẩy "Anh đến xem đi, rồi sẽ hiểu chuyện gì xảy ra?"


Nhân viên cửa hàng mắt liếc nhìn Diêm Thương Tuyệt, cảm thấy người này nhìn quen quen, tuy nhiên không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu, nghe Mary Mai Kasi lên tiếng, nhìn cách ăn mặc cùng cử chỉ và lời nói của hai người này không giống bình thường, nên không dám chần chừ, nhanh chóng đi đến chỗ máy vi tính, mở hình ảnh ghi lại trong cửa hàng.

Thần sắc Diêm Thương Tuyệt trở nên âm trầm, đi tới gần quầy thu ngân, nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình, mặt ngày càng trở nên xám xịt, dáng vẻ lạnh lùng làm mọi người khiếp sợ.

Đoạn clip ghi rõ lại cảnh Tưởng Niệm bị đánh, bị sỉ nhục, nhưng cô vẫn ẩn nhẫn, mặc dù vô cùng đau đớn, khuôn mặt tái nhợt không có chút khí sắc nào, sự việc xảy ra đều được ghi nhận trong tầm mắt của Diêm Thương Tuyệt.

Trong lòng Diêm Thương Tuyệt cảm thấy đau đớn, từ từ nắm chặt bàn tay, khuôn mặt đầy sự tức giận nhìn Mary Mai Kasi"Cô ấy đâu?"

Mary Mai Kasi biết anh đang hỏi Tưởng Niệm, cho nên vội vã nói"Cô ấy nói muốn đi về, tôi đã đưa cô ấy trở lại biệt thự, cô ấy. . . Thật không tốt, trên mặt còn in hằn dấu tay, bàn tay cũng sưng lên. . ."

Còn chưa nói hết, Diêm Thương Tuyệt tức giận hất tung chiếc máy tính cùng mọi thứ trên bàn xuống dưới đất , giống như là tới từ địa ngục Tu La, làm cho người ta sợ hãi không dám đến gần.

Mary Mai Kasi kinh hãi, anh chưa bao giờ tức giận như vậy, dáng vẻ bên ngoài lúc nào cũng lịch lãm, kìm nén cảm xúc rất tốt, cô ấy vẫn cho là anh sẽ không tức giận, sẽ không đau lòng, nhưng nhìn biểu hiện bây giờ, tận mắt chứng kiến cảnh tượng như vậy, thì ra là anh có đau lòng, chỉ là bởi trước kia anh chưa gặp được người nào làm cho anh cảm thấy đau lòng, hóa ra không phải anh không biết yêu, chỉ là chưa xuất hiện người nào có thể làm cho anh rung động, nhưng hiện tại đã có, cô ấy biết người đó chính là Tưởng Niệm, Tô Xích Cảnh nói rất đúng, anh yêu Tưởng Niệm! Rất yêu!

Cô ấy hiểu sự phẫn nộ của anh, bởi vì lúc mới tới đây, cô ấy cũng đã xem qua đoạn clip đó, nhìn thấy Tưởng Niệm bị người ta sỉ nhục, vô cùng thương tâm, mà cô ấy lại không biết chút nào, thật là vô dụng? Tại sao lại không bảo vệ được Tưởng Niệm?

Mary Mai Kasi khổ sở, tự trách bản thân, cô ấy áy náy đi tới chỗ Diêm Thương Tuyệt nói "Thật xin lỗi, tôi đã không bảo vệ được Tưởng Niệm, để cho cô ấy phải chịu uất ức."

Tròng mắt của Diêm Thương Tuyệt đỏ au lên, nhìn chằm chằm cô ấy, giọng nói vang lên đầy uy quyền "Mặc kệ chuyện của cô, tôi sẽ làm cho họ biết, người phụ nữ của Diêm Thương Tuyệt không phải ai cũng có thể gây khó dễ " sau đó nhìn đám nhân viên cửa hàng nói"Các người cũng chuẩn bị tinh thần xuống địa ngục đi."

Trong đoạn clip, anh nhìn rất rõ ràng, thời điểm người phụ nữ anh yêu bị người ta gây khó dễ, không có một người nào đứng ra ngăn lại, cho nên bọn họ mới có thể làm như vậy, thời gian kéo dài đến tận năm phút, bọn họ thật đáng chết!

Diêm Thương Tuyệt! ? Trên thương trường giống như một truyền Kỳ, luôn bách chiến bách thắng? ! Tuổi trẻ nhưng đã nắm trong tay mọi thứ? ! Không từ một thủ đoạn nào !

"Chúng tôi cũng có nỗi khổ riêng, người đó là đại tiểu thư của Hàn gia, chúng ta không dám đắc tội, van xin ngài, hãy bỏ qua cho chúng tôi" nhân viên cửa hàng kinh hãi nhìn Diêm Thương Tuyệt, sau đó lo sợ nói lời xin lỗi.

Cô ta dù sao vẫn có tiếng trong thành phố này, mặc dù cũng vô tình nghe nói đến ba chữ “Diêm Thương Tuyệt”, nhưng lại không hiểu hết ý nghĩa của nó.

Cho nên khi nghe Diêm Thương Tuyệt nói sẽ làm cho mấy người phải xuống địa ngục, họ sợ muốn chết.

"Đã quá chậm" khóe miệng Diêm Thương Tuyệt khẽ cười nói, nhưng cho dù là cười thì khí lạnh phát ra cũng làm người ta run sợ.

Nói xong, không thèm để ý đến việc mấy nhân viên cửa hàng khổ sở van xin, sải bước đi ra ngoài, Mary Mai Kasi cũng đi theo phía sau, vẻ mặt có chút hả hê.

Diêm Thương Tuyệt lái xe, Mary Mai Kasi ngồi ở vị trí kế bên, thận trọng quan sát khuôn mặt của anh, xem ra anh thật sự rất tức giận!

Diêm Thương Tuyệt liếc nhìn cô ấy, lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng tìm số liên lạc, chỉ một lát sau, giọng nói của anh gần như không kìm nén được cảm xúc "Đưa An Nguyệt Lê đến biệt thự."


Ở đầu dây bên kia, Tô Xích Cảnh vừa mới kết thúc buổi họp báo, mệt gần chết rồi, đang ngồi uống nước, nghe Diêm Thương Tuyệt nói như vậy, cười rất vui vẻ"Thế nào, đấy chính là tình địch của cậu mà, sao lại thả anh ta ra ngoài vậy. Nói không chừng Tưởng Niệm về sau có thể một mực khăng khăng đi theo anh ta, đến lúc đó đừng có hối hận nhé."

Diêm Thương Tuyệt nắm chặt điện thoại, cắn răng nghiến lợi nói"Được, anh không cần phải đi đâu, cứ để cho anh ta ở trong đó đi, khi nào Tưởng Niệm hỏi, tôi sẽ nói là anh không muốn giúp. "

"Đừng đừng đừng, tôi chỉ nói đùa thôi, tôi sẽ đi ngay, mối quan hệ của tôi và Tưởng Niệm rất tốt, cậu đừng có khích bác như thế, nếu không tôi và cậu sẽ không còn là bạn bè nữa. " Tô Xích Cảnh đặt cái ly xuống, bật cười nói, sau khi nghe thấy như vậy, đột nhiên Mị Cơ vội vàng đi tới hỏi "Anh đã đi đâu? Không ở công ty sao? Có chuyện gì sao?"

"Tôi đi đâu phải báo cáo cho cô biết à? Cô có biết chỗ đứng của tôi ở công ty không? Còn nữa, Mị Cơ tìm cho tôi tất cả tài liệu về Lý Băng, tôi muốn có tất cả thông tin về công ty của bà ta một cách sớm nhất." Mặt Diêm Thương Tuyệt lạnh đi, tức giận quát lớn, rồi cúp điện thoại, lại xe với tốc độ như bay về biệt thự, anh biết giờ khắc này, cô nhất định đang đau lòng, anh muốn cùng cô chia sẻ. . .

Tưởng Niệm, anh yêu em, giờ khắc này, anh chỉ muốn chăm sóc em, bảo vệ em, cho em tất cả! Nếu anh ấy phụ bạc em, nhất định anh sẽ hủy diệt anh ấy ….