Cầm Tù Tình Yêu: Gặp Gỡ Tổng Giám Đốc Lòng Dạ Độc Ác

Chương 106

"Anh đang muốn tôi chỉ mũi nhọn về anh sao?" Thấy Tưởng Niệm có chút xâu hổ, Diêm Thương Tuyệt yêu vợ nóng lòng dùng sức đập một đấm vào ngực Trình Sở Đống, uy hiếp nói.

Trình Sở Đống nghe hắn nói thế, lập tức ngậm miệng, phải biết rằng thủ đoạn của Diêm Thương Tuyệt không phải là tàn nhẫn bình thường đâu, tất cả mọi người đều biết đạo lý này chỉ có tên nhóc ngu ngốc nhà hắn ta không hiểu, còn dám vuốt đuôi hổ, quả thực là tìm chỗ chết mà!

"Tôi chỉ muốn nói, ngày đó cảm ơn anh, anh đã cứu tôi, tôi cũng chưa nói một tiếng với anh thì đã bỏ đi rồi." Tưởng Niệm hoàn hồn, liền đến trước mặt Diêm Thương Tuyệt, ngước đầu ngượng ngùng đối diện với Trình Sở Đống nói.

"Cứu tử hộ thương là mục đích của người làm bác sĩ như chúng tôi." Trình Sở Đống rất có hảo cảm với cô, cười thật cao hứng, ánh mắt vốn đã đẹp lại híp thành một khe hở cong cong, như mặt trăng vậy, thật thân thiết, rất đẹp mắt, thật hữu nghị vươn tay phải với Tưởng Niệm: "Xin chào, tôi tên Trình Sở Đống, rất hân hạnh được biết em!"

Trình Sở Đống? Trình Sở Đông? bọn họ là....anh em?

"Không cẩn cảm thấy kinh ngạc, anh ta chính là anh của nghiệp chướng trong miệng em." Diêm Thương Tuyệt không vui nhìn bàn tay TRình Sở Đống vươn ra, hận không thể chém hắn ta.

"Nghiệp chướng?!" Trình Sở Đống không thể tin được cười: "Em nói em trai tôi là nghiệp chướng? ha ha ha ~ tôi chết cười mất, lần đầu tiên tôi nghe được có người gọi nó như vậy, ha ha ha~~~"

Trình Sở Đống ôm bụng cười lăn lộn, trong hốc mát còn có hơi nước.

Cô bé này thật thú vị.

"Thật xin lỗi, tôi biết kêu loạn tên người ta là hành vi không lễ phép, nhưng mà ai bảo anh ta nói chuyện tùy tiện như vậy." Tưởng Niệm thật thành tâm xin lỗi, nhưng mà lời nói cũng rất có lý, đúng thế, lần đó là hắn ta vô lý trước.


"KHông có gì, em nói vậy, tôi cảm thấy xưng hô nghiệp chướng này cũng rất chính xác với nó." TRình Sở Đống nói xong lại duỗi tay ra, sau đó hơi hất cằm.

Tưởng Niệm đầu tiên là sửng sốt, sau đó mỉm cười ngọt ngào bắt tay với Trình Sở Đống: "Xin chào, em là Tưởng Niệm."

"Tưởng Niệm?!" TRình Sở Đống đương nhiên không phải mới biết, nhưng mà cảm giác nghe chính miệng cô nói ra luôn khác biệt, hắn ta nhìn thoáng qua mặt thối của Diêm Thương Tuyệt, cười xấu xa, liền cứ nắm tay Tưởng Niệm, không tính thả ra: "Tên của em rất êm tai, mẹ em đặt tên này cho em nhất định lả nhớ ai đi?"

Hắn ta mới nói xong câu cuối cùng, Tưởng Niệm liền mất tự nhiên rút tay lại. sau đó dáng vẻ tức giận nhìn về nơi khác. Trình Sở Đống ngây ngốc, sao lại thế này? hắn nói bậy à?

Sau khi Tưởng Niệm rút tay về lại cảm thấy mình quá mức xúc động, nhưng mà, nhắc đến người kia, cô luôn dễ dàng mất khống chế, ngượng ngùng nói với Trình Sở Đống đang mơ hồ: "Xin lỗi."

"Không sao." TRình Sở Đống lắc đầu, nhưng ánh mắt nhìn cô có thêm một phần tìm tòi nghiên cứu, hắn ta là người giỏi về đào móc bí mật của người khác.

"Được rồi, chúng ta đi ra ngoài đi, đừng làm phiền thím Doãn nghỉ ngơi." Diêm Thương Tuyệt không vui trừng mắt Trình Sở Đống, sau đó lôi kéo tay Tưởng Niệm dẫn đầu đi ra ngoài.

Thấy bọn họ ra ngoài, Trình Sở Đống cũng đi ra theo, hắn ta có hứng thú với chuyện của Tưởng Niệm, Tuyệt cũng biết! nhưng cũng không muốn cho người khác biết, nhưng mà mình lại cố tình hiếu kì như thế.

Hắn ta thích trò chơi này!

Nhìn bóng lưng Diêm Thương Tuyệt hắn ta híp híp mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười yếu ớt toan tính.

Mọi người ngồi trong vườn hoa uống cà phê, thoải thích hưởng thụ ánh mặt trời, nhìn một sân hoa phấn, Tưởng Niệm không nhịn được hỏi : "Vì sao ở đây có nhiều hoa như vậy?"

Nói xong liền buông cốc, chạy chậm đến bụi hoa bên cạnh, ngồi xổm xuống ra sức hít lấy mùi thơm này: "Thơm quá."

Diêm Thương Tuyệt còn chưa kịp trả lời, đã thấy Tưởng Niệm nhẹ nhàng ngắt một đóa hoa đặt trên chóp mũi, ngửi thật hưởng thụ, hắn lập tức đứng dậy bước đến trước mặt Tưởng Niệm, không đợi cô phục hồi tinh thần đã giữ chặt cổ tay cô: "Em đáng chết!"


Tưởng Niệm bị hắn làm đau, hít vào một hơi, nhíu chặt mày, nhìn gân xanh vì tức giận mà nổi lên của hắn, trong con ngươi đen lộ ra cay nghiệt khiến người ta sợ hãi, quên cả nói chuyện, chỉ thật sợ hãi nhìn hắn.

Trình Sở Đống thấy thế lập tức đứng dậy, cực kì hoảng sợ định tách Diêm Thương Tuyệt đang nắm chặt cổ tay dần trắng của Tưởng Niệm: "Tuyệt, mau buông tay, chẳng phải chỉ là hoa thôi sao?"

Tưởng Niệm buồn lo nhìn bộ dạng như muốn hủy đi cô của hắn, đây là sao? Chẳng phải vừa rồi còn tốt lắm sao?

Sao hắn nói thay đổi liền thay đổi vậy? Vừa rồi hắn còn lời ngon tiếng ngọt với cô, còn bây giờ hắn lại hận cô thấu xương, rốt cuộc đâu mới thật là hắn?

Tưởng Niệm nhìn hắn, trong mắt nổi lên hơi nước. giọng nói vì sợ hãi mà có chút run run vang lên: "Tuyệt."

Một tiếng Tuyệt lập tức khiến Diêm Thương Tuyệt tỉnh táo lại, hung hăng bỏ tay Tưởng Niệm ra, làm cô lảo đảo một chút, suýt nửa ngã, cũng may Trình Sở Đống nhanh tay lẹ mắt đỡ được cô.

"Sau này, đừng xuất hiện ở nơi này, càng không cho phép chạm vào một nhánh cây ngọn cỏ ở đây." Diêm Thương Tuyệt lạnh giọng nói, sau đó bước chân đi ra ngoài.

Tưởng Niệm hoàn toàn không rõ tình huống gì, đây là sao? Cô chỉ hái một đóa hoa, hắn vì thế mà nổi trận lôi đình?

Cái người tối qua còn che chở bảo vệ cô đâu rồi?

"Đây là hoa phấn khi còn sống bác Diêm thích nhất, trước kia Tuyệt không thích loài hoa này, cảm thấy nó không đẹp lại rẻ tiền, cho nên nhổ sạch hoa phấn có trong vườn, bác Diêm tức giận phạt nặng cậu ta, không cho cậu ta ăn cơm một ngày một đêm, nếu biết lỗi thì ngày hôm sau lại ăn, nhưng tính Tuyệt rất cứng đầu, ngày thứ hai, ngày thứ ba cũng không ăn cơm, khi đó cậu ta chỉ mới 15 tuổi, lại đói ba ngày, sau này đói đến ngất mới đưa đến bệnh viện, cũng không biết bác Diêm ở trong phòng bệnh nói gì với cậu ta, từ đó về sau trong Diêm gia có đủ loại hoa phấn, tuy Tuyệt vẫn không thích, nhưng luôn ra lệnh cho nhóm người hầu chăm sóc thật tốt, hơn nửa thím Doãn cũng rất thích." Trình Sở Đống đỡ Tưởng Niệm ngồi lên ghế, thật kiên nhẫn giải thích với cô.

"Tôi không biết." Tưởng Niệm cúi đầu nhẹ giọng nói.

Nhưng vì như vậy mà nóng giận với cô?


"Có lẽ vì bác Diêm qua đời sớm, những lúc Tuyệt nhớ họ chỉ có thể ngắm hoa mà bác Diêm thích nhất khi còn sống. cho nên thấy em hái hoa, cậu ta cảm thấy thứ em hái không phải hoa, mà là thứ cậu ta dùng để gửi gắm nổi nhớ cha mẹ, hiểu chưa?" Trình Sở Đống nhỏ giọng an ủi cô.

Tuy Tưởng Niệm vẫn không thể chịu được hắn đối sử thô bạo với mình, nhưng vẫn hiểu mà gật gật đầu, sau đó nhìn một vườn hoa phấn kia, lại nhớ đến vẻ mặt đáng sợ vừa rồi của hắn, dỗi nói: "Thật muốn cắt nó."

Sau đó cười ấm lòng, tựa như nói vây, trong lòng liền không khó chịu, quay đầu muốn nói tiếng cảm ơn với Trình Sở Đống, nhưng lại thấy bộ dạng hắn giật mình nhìn chằm chằm mình, Tưởng Niệm biết, hắn ta bị câu nói vừa rồi của mình dọa: "Tôi đùa, tôi biết đây là hoa mà Diêm ba thích, tôi yêu Diêm ba như thế làm sao có thể phá hỏng ho mà ông thích? Tôi chỉ nghĩ đến dáng vẻ Tuyệt đối với tôi hận thấu xương vừa rồi, nói xong là hết giận thôi."

Trình Sở Đống giờ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn nghĩ em thật muốn cắt nó chứ?"

Tưởng Niệm nghiêng đầu cười, đôi mắt trong suốt như sóng xanh, tràn đầy sự ấm áp vui vẻ. Khóe môi vẽ ra một dộ cong hoàn mỹ, cười như thế, khiến ánh mắt người ta không rời được, gió nhẹ nhàng thổi bay áo cánh dơi màu trắng của cô, cô đúng dưới ánh mặt trời, toàn thân tỏa một vòng sáng nhàn nhạt. thoạt nhin tựa như tiên nữ rơi xuống trần gian, không có một chút khuyết điểm.

Trình Sở Đống cũng nhìn đến ngây ngốc, không tự giác thốt từ trong miệng ra một câu Khinh la tiểu phiến bạch lan hoa, tiêm yêu ngọc đái vũ thiên sa. Nghi thị tiên nữ hạ phàm lai, hồi mâu nhất tiếu thắng tinh hoa.

Tưởng Niệm chấn động, kinh ngạc nhìn hắn, đàn ông bây giờ còn có thể xuất khẩu thành thơ?

Trình Sở Đống cười dịu dàng, bên trái có lúm đồng tiền nhợt nhạt.

"Anh thích đọc thơ?" hai tay Tưởng Niệm chống má, thật thưởng thức nhìn hắn.

Thật ra cô rất thích thưởng thức những người đàn ông tài giỏi.

"Lúc không có việc gì sẽ xem." Trình Sở Đống khẽ nhấp một ngụm cà phê.

Tưởng Niệm gật đầu: "Vậy anh thích đọc thơ của ai?"

"Thật ra tôi cũng không phải hiểu sâu, chỉ là lúc buồn chán xem mà thôi. Nhưng mà tôi đặc biệt thích một câu Mong được lỏng anh, bạc đầu không chia cách trong Bạch Đầu ngâm của Trác Văn Quân viết cho Tư Mã Tương Như thay lòng." Lúc Trình Sở Đống nói câu này trong ánh mắt lóe lên ánh sáng không tầm thường, đây cũng là câu mà cô gái thích.


"Thật ra tôi thích Quyết biệt(xa nhau) thư của Trác Văn Quân hơn, xuân hoa cạnh phương, ngũ sắc lăng tố, cầm thượng tại ngự, nhi tân thanh đại cố! Cẩm thủy hữu uyên, hán cung hữu mộc, bỉ vật nhi tân, ta thế chi nhân hề, mậu vu dâm nhi bất ngộ! Chu huyền đoạn, minh kính khuyết, triêu lộ hi, phương thì hiết, bạch đầu ngâm, thương ly biệt, nỗ lực gia xan vật niệm thiếp, cẩm thủy thang thang, dữ quân trường quyết!" (editor chưa đủ trình để dịch mấy bài thơ này _ _!) Tưởng Niệm có chút thương cảm nói. Mẹ, mẹ cũng bị người đó bỏ quên sao? Ông ta có người nên vứt bỏ mẹ sao?

"Nói đến cùng thì bà ta(chắc là bà làm thơ @@) cũng chỉ là một cô gái đáng thương mà thôi." Trình Sở Đống cảm thán

"Đúng thế, tình yêu vốn là thứ tổn thương người." Nói lời này, liền nhớ đến An Nguyệt Lê cùng Diêm Thương Tuyệt vừa mới tổn thương cô: "Thật ra tôi cũng thích Tịch Mộ Dung."

"Quá già, tôi không còn cảm giác." Trình Sở Đống cố tình vặn vẹo nói.

Tưởng Niệm bật cười: "Hai anh em nhà anh đúng là cùng một mẹ sinh."

"Đương nhiên là cùng một mẹ sinh, em cho là gì? Ba tôi rất yêu mẹ tôi. cho nên sẽ không ngoại tình ở sau lưng bà." Hắn nói có chút tự hào. hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt Tưởng Niệm/

Mẹ và người kia cũng rất yêu nhau sao?

Sẽ không, nếu ông ta yêu mẹ thì đã không vứt bỏ bọn cô, nhưng cô biết mẹ rất yêu ông ta.

Thời gian tốt đẹp luôn trôi qua rất mau, Tưởng Niệm cùng Trình Sở Đống nói chuyện, hai người nói từ Nam đến Bắc, từ trời tới đất, Tưởng Niệm phát hiện hắn thật sự rất có tài, là người rất thú vị, cảm giác ở chung với hắn giống như ở cùng với chú, không có áp lực, thật thoải mái.

Giữa trưa Trình Sở Đống lấy lý do khám bệnh cho thím Doãn, liền ở lại đây ăn cơm trưa, buổi chiều lại cùng Tưởng Niệm nói chuyện trời đất, sắc trời dần tối mới đi, từ chối ý tốt muốn giữ hắn lại ăn cơm tối của Tưởng Niệm, đi có chút vội vàng/

Hắn biết không thể ở lại, bằng không Tuyệt nhất định giết hắn, ai có thể chịu được việc vợ mình tán gẫu với người đàn ông khác cả ngày? Sáng nay thấy bọn họ bắt tay thân mật thôi, đã ghen.

Chờ Trình Sở Đống đi rồi, Tưởng Niệm cũng không trở về phòng ăn cơm chiều, thật ra cô muốn đi xem thím Doãn, nhưng lúc trưa gặp bị khí lạnh trên người bà dọa, nghĩ rằng có lẽ không đi tốt hơn..

Cả một ngày, từ sau khi hắn tức giận ở trong vườn hoa bỏ đi, liền không có quay lại, cả điện thoại cũng không có, Tưởng Niệm có chút thương tâm, nhìn trong phòng tựa hồ còn lưu lại dấu vết hoan ái đêm qua, cô mờ mịt.


Nơi này thật sự thuộc về mình sao?

"Tại sao có thể như vậy? NGười đâu! người đâu! lập tức gọi điện thoại cho thiếu gia, xin cậu ấy mau chóng trở về, mau!"

Ngay tại lúc Tưởng Niệm khổ sở không thôi, dưới lầu bỗng truyền đến tiếng một cô gái hoảng hốt, Tưởng Niệm nghi hoặc bước đến bên cửa sổ, vén màn, nhìn về phía vườn hoa, nhất thời hoảng sợ trừng lớn mắt, chậm chạp không hoàn hồn, sao có thể như vậy? sao có thể?