"Úy Bân, đừng!", tôi đột nhiên hiểu ra điều gì đó, kêu toáng lên, nhưng Úy Bàn vẫn mặc kệ tôi, vẫn làm theo ý nó. Khi Vân Phong cúi người xuống hôn vào bầu ngực Thanh Lâm, Úy Bân chợt biến mất. Tôi hoảng sợ gọi ầm lên: "Úy Bân, Úy Bân, em ở đâu?"
Tới khi tôi tỉnh lại trong phòng bệnh nồng nặc mùi khử trùng là trưa ngày hôm sau. Đường Triêu nằm gục bên cạnh giường ngủ say song tôi chỉ khẽ nghiêng người là anh đã lập tức tỉnh dậy:
"Tiểu Ảnh, em tỉnh rồi à?". Tôi gật đầu, cổ họng nghẹn đắng, nhất thời không biết phải nói gì mới được.
Đường Triêu hắng giọng hai tiếng rồi nói tiếp:
"Bác sỹ nói em chỉ vì sợ hãi quá nên ngất đi thôi, khi tỉnh lại có thể làm thủ tục xuất viện ngay rồi. Để anh đi làm thủ tục cho em".
Tôi vẫn nằm yên như khúc gỗ, đợi đến khi bóng anh khuất sau canh cửa phòng bệnh mới thờ dài một tiếng.
Nằm tựa vào đầu giường, trong đầu tôi hiện lên tất cả những hình ảnh. của ngày hôm qua, trước sau vẫn không dám tin, song lại không thể không tin vào sự thực đó. Cố nén nỗi đau đớn tận đáy lòng mình lại, tôi chợt cảm giác thấy ngón tay cái nhói đau, đưa tay lên xem mới phát hiện ra chiếc nhẫn của Úy Bân vẫn còn ớ đó, vì nó to hơn tay tôi một size, lại thêm hôm qua Đường Triêu kéo mạnh quá nên giờ ngón tay cái phổng rộp lên.
Úy Bân, Úy Bân, chiếc nhẫn này ám chỉ điều gì? Trong đầu tôi chợt lóe lên hình ảnh giọt máu đọng trên đầu mũi dao Vân Phong cầm trong tay, cả vết máu đầm đìa trên ngực Thanh Lâm nữa... Tôi không dám nghĩ tiếp, khi đó, Đường Triêu cầm một xấp giấy tờ hóa đơn đi vào, trên miệng anh là một nụ cười gượng gạo, âm điệu nghe đắng chát và xa lạ:
"Lý Ảnh, chúng ta ra viện thôi!"".
"Đường Triêu, đã điểu tra ra nguyên nhân cái chết của Thanh Uàm chưa? Còn nữa, người nhà cô ấy đã đến chưa?". Tôi rất muốn biết đáp án của việc này, thực ra hiện giờ việc giải đáp những bí ẩn đó cũng không còn quan trọng nữa, bởi vì bất kếể những chuyện này đã xảy ra dưới hình thức nào, thì kết cục cũng chỉ có một mà thôi.
Đó là chúng tôi không thế nào gánh vác được.
"Cảnh sát sơ bộ nhận định là Vân Phong giết Thanh Lâm, sau đó tự sát. Còn về nguyên nhân thì họ sẽ phải tiếp tục điều tra sâu hơn nữa. Người nhà cô ấy đã đến cả rồi, em có muốn gặp họ không?".
Vân Phong giết Thanh Lâm ư? Sao có thể như thế được? Chẳng phải bọn họ rất yêu nhau hay sao? Vân Phong cơ bản không có lý do gì để giết Thanh Lâm cả!
Trong phòng vĩnh biệt, xác Thanh Lâm đã được liệm. Nhờ dịch vụ trang điểm cho người chết nên trông cô ây không còn đáng sợ như tối hôm qua, ngoài vết rách ở cổ ra thì trông cô ấy chỉ như đang ngủ. Bà ngoại Thanh Lâm khóc ngất lên ngất xuống mấy lần, còn mẹ cô ấy thì khác hẳn với vẻ yêu đuối thường ngày, lại tỏ ra cứng rắn khác thường, chốc chốc lại nhẹ nhàng an ủi mẹ mình. Vừa nhìn thấy tôi bà ngoại Thanh Lâm đã ôm lấy tôi mà khóc lóc kể lể giọng bà đã khàn đi nhiều, hai bàn tay bám riết lấy làm tôi gần như không thở nổi, nỗi sợ hãi thấm sâu vào tận các khớp xương.
Sự thân thiết gần gũi đó khiêến tôi thấy khó ở vô cùng, trong lòng hoảng hốt như đã bị bà nhìn thâu tất cả những âm mưu toan tính trước đây của mình nên muốn thoát ra khỏi vòng tay ấy, nhưng lại không thể nào thoát được.
Trong hành lang nhà xác, ngoài tiếng khóc của bà ngoại Thanh Lâm, còn có tiếng gào đứt gan đứt ruột của mẹ Vân Phong. Bà ấy không giữ được phong cách lịch thiệp như Hà phu nhân, mà vừa gào khóc vừa chửi rủa không tiếc lời:
"Nó đúng là sao chổi mà! Vân Phong nhà ta sao lại ngốc nghếch như vậy, chọn ai không chọn, lại đi rước phải con bé đó. Hu hu... Đứa con trai đáng thương của tôi!".
Bà ấy quên mất rằng, chính con trai mình đã giết chết con gái nhà người ta. Nghe tiếng mẹ Vân Phong khóc chửi, bà ngoại Thanh Lâm cũng chẳng nói gì, chỉ khóc thầm. Khi gặp cái nhìn đầy nước mắt của bà, tôi chợt nhận ra trong ánh mắt đó đầy sự hối hận và day dứt. Tôi đột nhiên hiểu ra bà hối hận vì đã không ngăn mối quan hệ cùa Thanh Lâm và Vân Phong, vậy còn sự day dứt? Day dứt vì tôi ư? Tôi run rẩy tránh cái nhìn đó, nếu như là khi trước, tôi sẽ có đủ dũng khí để tiếp nhận nó, nhưng giờ đây tôi đã không còn chịu đựng nổi cảm giác tội lỗi này rồi.
Tôi vốn định về Thượng Hải ngay ngày hôm dó, nhưng vì mẹ Thanh Lâm muốn nhờ tôi ở lại bên cạnh an ủi Hà phu nhân, nên tôi đành nhận lời. Sau khi hỏa táng Thanh Lâm xong, chúng tôi đi cùng chuyến bay về Thượng Hải. Tôi lặng lẽ lấy chiếc áo dài xường xám đó trong số di vật của Thanh Lâm về, không muốn sẽ lại có chuyện chết chóc xảy ra vì nó nữa.
Từ sau khi ra khỏi bệnh viện, Đường Triêu không nói với tôi một câu nào. Nhiều lần đối mặt với nhau mà không nói một lời, trong không gian đang bao quanh chúng tôi chỉ có một nỗi tuyệt vọng khôn cùng.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Phổ Đông. Khi ra khỏi sân bay, Đường Triêu nói lời tạm biệt với tôi. Anh đứng trước mặt tôi, hai tay lúng túng đan vào nhau:
"Tiểu Ảnh, tạm biệt em. Bạn anh đến đón rồi, anh không tiễn em nữa nhé!".
"Ừm, Đường Triêu, cảm ơn anh. Bảo trọng! Tạm biệt anh! Tạm biệt...".
Tôi tiến lên trước ôm lấy anh, nước mắt đã nhạt nhòa trên mi, trong lòng thầm nói, hãy để cho em hưởng nốt sự ấm áp của cái ôm cuối cùng này. Cổ họng tôi như bị tắc nghẹn, trong đầu không sao lục tìm được một từ gì để nói ra, đành phải lặp đi lặp lại hai chữ đó, hy vọng sau này chúng tôi còn có thế gặp lại nhau. Nhung trong lòng tôi cũng biết rõ rằng dù ngoài miệng nói tạm biệt, nhưng thực ra là vĩnh biệt, chúng tôi sẽ không thể nào gặp lại nhau được nữa. Nghĩ tới đó, tôi không sao kìm nổi, bật khóc. Đường Triêu khẽ vỗ vỗ vào sau lưng tôi, nghẹn ngào an ủi:
"Tiểu Ảnh, đừng như vậy được không? Ngoan nào...".
Anh nhẹ nhàng đẩy tôi ra, sau đó quay người bước đi mà không ngoái nhìn lại lần nào. Một mình tôi đứng yên tại đó, nhìn theo anh đi mỗi lúc một xa...
Về tới nhà, vừa đẩy cửa vào đã thấy bên trong lặng ngắt. Bà nội nằm cuộn tròn trong ghế sa lon, mái tóc bạc trắng rối tung buông xõa trên vai. Tôi giật mình, gọi thất thanh: "Bà ơi?".
Nghe thấy giọng tôi, bà nội ngẩng đầu lên, vì ngược sáng nên mặt bà khuất trong bóng tối. Tôi nheo mắt lại, đi đến trước mặt bà, hoảng hồn khi nhìn thấy vẻ tiều tụy trên khuôn mặt đó. Tôi mới đi có mấy ngày thôi mà? Vì sao bà lại xanh xao tới mức này? Hai bên má không còn đầy như thường thấy nữa mà hõm sâu xuống, những nếp nhăn ngang dọc càng han rõ hơn, đan xen vào nhau. Mắt bà thâm quầng, ánh mắt hơi thất thẩn. Tôi vuốt ve khuôn mặt bà, cảm thấy đau lòng vô kể:
"Bà ơi, bà làm sao thế? Bà không khỏe ư?".
"Tiểu Ảnh, bà không sao cả, chỉ vì hai ngày nay bà nhớ cháu quá thôi, một mình ở nhà lạnh lẽo quá".
Bà cố" nở một nụ cười gượng gạo, nắm lấy tay tôi rồi nói. Nhìn ánh mắt lảng tránh của bà, tôi biết chắc chắn là bà có chuyện gì đó giấu giếm, nhưng tôi cũng không muốn tìm hiểu xem đó là chuyện gì nữa. Toàn thân mệt mỏi một cách khác thường, tôi ngổi tựa lưng vào ghế salon, mãi lâu sau mới nói khẽ khàng:
"Thanh Lâm đã chết rồi!".
"Tiểu Ảnh, cháu nói gì kia? Thanh Lâm chết rồi ư?", bà nội đột nhiên nắm lấy tay tôi, móng tay nhọn sượt qua mu bàn tay tôi đau nhói. Tôi giật mình co tay tại, nhìn thấy vẻ kích động của bà, thẫn thò gật đầu:
"Vâng, Thanh Lâm chết rồi, Vân Phong cũng chết rồi!".
Bàn tay đang nắm lấy tay tôi siết chặt lại, mồ hôi lấm tấm trên trán bà, miệng bà lẩm bẩm như có vấn đề về thần kinh:
"Lại là chiếc xườg xám đó ư? Lại là chiếc xường xám đó. Là cô ta hay là bọn họ? Vì sao lại như vậy? Cô ta cướp chồng của người khác, chẳng phải nên bị báo ứng hay sao? Vì sao lại vẫn còn oán hận như vậy nữa?".
"Bà ơi, sao bà lại biết? Lẽ nào?", tôi vốn định hỏi bà là vì sao lại biết nguyên nhân chính là do tâm kỳ bào ấy, nhưng rồi như đã hiểu rõ chuyện gì đó, nên đột nhiên im bặt, trong lòng thấy sợ hãi vô cùng. Loáng thoáng biết được một bí mật, nhưng lại không nắm chắc và cũng không thể nói rõ ra. Người bà trước mắt tôi bỗng trở nên vô cùng xa lạ, trên khuôn mặt bà như bao phủ một tâng tội lỗi, đối với tôi khi ấy vô cùng quen thuộc nhưng cũng vô cùng lạ lẫm.
"Không có gì, chỉ là bà cảm thấy nó có thể liên quan đến chiếc xường xám đó thôi. Tiểu Ảnh, sau này cháu có giải thích rõ về tấm ảnh hôm đó Đường Triêu nhìn thấy hay không?". Bà chuyển chủ đề. Tôi biết bà không muốn nói đến việc tôi mang tặng Thanh Lâm chiếc áo dài xường xám đó. Trong con mắt của bà, đứa cháu gái luôn là một người hiền hậu, lương thiện. Nhưng có điều tôi đã làm việc đó, dù rằng tôi có rút lại ý định ban đầu, nhưng...
"Bà ơi, chúng ta đừng nhắc đến Đường Triêu nữa được không? Còn nữa, chẳng phải ông nội vẫn thường kể với cháu là cô dâu thời Dân Quốc đó khi tự từ đã mặc chiếc xướng xám đó hay sao? Nhưng vì sao khi cháu nằm mơ lại thấy cô ấy mặc áo cưới?".
"Chưa ai từng chứmg kiến việc này, nên làm gì có ai chứng minh được? Tiểu Ảnh, bà đau đầu lắm, đùng nhắc đến ông nội với bà nữa có được không? Cháu đỡ bà vào giường nằm nghỉ một chút".
Bà nội loạng choạng đứng dậy, tôi đỡ lấy tay bà, thấy bà đi vào phòng mình nên hơi ngạc nhiên, hỏi: "Bà ơi, không phải, đây là phòng cháu mà!".
"Là đi vào phòng cháu ấy. Ở phòng kia bà không thể nào ngủ được, toàn thấy tức ngực thôi".
Bà nội nói, tôi bèn đưa bà vào phòng mình, sắp xếp chăn gối cho bà ngủ xong xuôi mới lặng lẽ đi sang phòng bà. Đồ đạc trong phòng bị xáo trộn lung tung, đèn bàn rơi trên mặt đất vỡ tan, các mảnh thủy tình bay tứ phía. Tôi đi ra ban công, cây hoa đinh hương vẫn đang nở hoa rực rỡ, hương thơm bay ngào ngạt khắp không gian quanh đó, khiến người ta thấy lòng yên vui thanh thản. Đất dưới gốc cây hơi bị xới tung lên, tôi ngồi xổm xuống định bới ra xem, nhưng cuối cùng cũng dằn lòng mình lại được.
Tôi đứng trên ban công, nhìn bầu trời dần dần đen sẫm lại, không biết đã đứng đó bao lâu cho tới khi trong phòng vang lên tiếng kêu thảng thốt của bà. Tôi giật mình, vội vàng chạy về phía đó.
"Cô đi đi, cô đi đi! Không được đến đây!". Tay bà nội khua lên trong khoảng không trước mặt. Dưới ánh đèn mông lung, tôi nhìn thấy trán bà đi rịn ra một lớp mồ hòi, lòng mày chau sát lại, trông bộ dạng vô cùng đau khổ. Tôi vỗ khẽ lên mặt bà, gọi:
"Bà ơi, bà làm sao thế?".
Bà đột nhiên cào lên mu bàn tay tôi, để lại năm vết xước dài rỉ máu. Tôi bị đau vội vàng co tay lại, chỉ thấy hai mắt bà vẫn nhắm nghiền, răng nghiến chặt, nói với vẻ cực kỳ giận dữ: "Đáng đòi mày, đáng đời mày! Mày cút đi, đồ hổ ly tinh không biết xấu hổ".
"Bà ơi? Cháu là Tiểu Ảnh, cháu là Tiểu Ảnh mà!", tôi ra sức lay người bà, cuối cùng bà cũng mở mắt ra, trong mắt là một nỗi sợ tột cùng. Bà run rẩy hỏi:
"Tần Tịnh đâu? Cô ta đi đâu rồi? Cô ta nói bà...". Nói tới đó bà đột nhiên tỉnh hẳn lại, miệng im bặt, sau đó vội nhắm nghiền đôi mắt với vẻ vô cùng mệt mỏi, thở pháo một tiếng như nhẹ người.
"Bà ơi, bà làm sao thế?". Tôi lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho bà. Bà hất mạnh tay tôi ra, mày cau siết lai, giọng nói lạnh lùng:
"Cháu đi ra đi, bà không sao!".
"Bà ơi?".
Bà vẫn không mở mắt ra, xua tay ý bảo tôi ra ngoài rồi nói với vẻ vô cùng yếu ớt: "Tiểu Ảnh, bà mệt lắm rồi! Đừng hỏi gì nữa có được không?".
Tôi dọn dẹp xong phòng bà rồi nằm ngủ luôn ở đó. Trước khi ngủ tôi thắp một nén hương, mở cánh cửa phòng bà ra để mùi đàn hương lan tỏa vào trong đó. Cảm thấy cõi lòng phần nào yên ổn trong không gian thoang thoảng mùi hương ấm áp, tôi nặng nề chìm sâu vào giấc ngủ...
Một tiếng động nhẹ vang lên ngoài cửa, tôi giật mình tỉnh giấc, thấy các bức tường đều đã trở thành màu vàng chanh tức mắt vô cùng. Nheo mắt nhìn khắp bốn bên, không phải tôi đang ở trong căn nhà ở Thượng Hải ư? Chỗ này, chỗ này sao giống phòng nghỉ trong khách sạn ở Thẩm Quyến thế? Tôi ngồi dậy khỏi giường, thấy trong phòng không có bất cứ thứ gì quen thuộc. Tiếng cạy cửa bên ngoài lại vang lên, tôi nhón chân nhón tay đi ra đó nhưng phát hiện ra bên ngoài chẳng có một ai, song tiếng cạy cửa vẫn không dừng lại. Tôi thò đầu ra ngoài nhìn, mới thấy có một người đang đứng bên kia tường, bàn tay đang vặn vẹo chốt cửa phòng bên liên tục. Vì sao thính giác của tôi trong giấc mơ lại luôn mẫn cảm như vậy nhỉ?
Tôi lặng lẽ đi ra đứng đằng sau lưng người đó, nhìn anh ta mở cánh cửa ra. "Keng...", có tiếng kim loại rơi trên sàn, nhìn theo nơi phát ra âm thanh đó, tôi thấy một vòng tròn màu bạc đang quay quay trên mặt đất. Cuối cùng, khi nó dừng lại, tôi nhận ra đó là một chiếc nhẫn, bèn kêu lên thất thanh: "Úy Bân?"
Người đó đột nhiên quay đầu lại, nhìn tôi cười kỳ quái, nụ cười đó vô cùng quen thuộc, đúng là Úy Bân rồi. Nó quay về hướng cũ rồi đi tiếp vào phòng. Tôi nhặt chiến nhẫn lên rồi rảo bước theo sau.
Lao vào trong đó, nhưng tôi chỉ thấy Thanh Lâm và Vân Phong, còn Úy Bân đâu rồi? Vân Phong đang hôn Thanh Lâm, dù tiếng dép của tôi vang lên rõ mồn một nhưng dường như họ không hề nghe thấy, vẫn chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt. Tôi đi đến bên ghế salon rồi ngồi xuống, nhìn môi họ bám riết lấy nhau. Bàn tay Vân Phong bắt đầu không còn giữ phép tắc gì nữa, anh cởi phần thân trên chiếc áo choàng tắm của Thanh Lâm ra, bầu ngực trắng nõn của Thanh Lâm lộ ra quá nửa dưới ánh đèn mờ ảo. Khi Vân Phong cúi xuống định hôn lên vùng da trắng nõn ấy tôi nhìn thấy Úy Bân đứng ngay sau lưng họ cười với vẻ tà ác vô cùng.
"Úy Bân, đừng!". Tôi đột nhiên hiểu ra điều gì đó, kêu toáng lên, nhưng Úy Bân vẫn mặc kệ tôi, vẫn làm theo ý nó. Khi Vân Phong cúi nguời xuống hôn vào bầu ngực Thanh Lâm, Úy Bân chợt biến mất. Tôi hoảng sợ gọi ầm lên:
"Úy Bân, Úy Bân, em ở đâu?".
Bỗng nhiên tôi nhìn thấy bên khóe môi Vân Phong hé ra một nụ cười tà ác mà tôi chưa từng đtrợc thấy bao giờ. Bàn tay trái của anh ấy đã rời khỏi eo lưng Thanh Lâm, với lấy con dao gọt trái cây để trên bàn. Tôi muốn lao đến để tước lấy con dao đó, nhưng toàn thân như bị điểm huyệt cử đứng yên tại chỗ như khúc gỗ không sao động đậy được.
Vân Phong vẫn cười như vậy, môi vẫn dán trên ngục Thanh Lâm, song tay trái đã cầm dao đưa lên sát cổ cô ấy, nụ cười trên khóe miệng càng quỷ quái hơn. Tôi muốn nhắm mắt lại, song dường như đã quên mất cách làm thế nào để nhắm mắt cho mình không phải nhìn thấy cảnh máu me khủng khiếp này, nên đành cứ giương mắt ra như vậy mà nhìn Vân Phong lướt con dao qua cô Thanh Lâm. Máu lập tức phun ra tứ phía.
"Đừng!". Tôi bật khóc thành tiếng. Vân Phong nghe thấy tiếng gào của tôi, trong mắt anh chợt lóe lên một cảm xúc gì đỏ giống như sự xót thương. Anh đưa con dao trong tay lên sát miệng, nhìn vết máu dính trên đó rồi dùng lưỡi liếm, nụ cười càng rõ nét. Anh đi đến trước mặt tôi, dùng tay phải nâng cằm tôi lên, nói khẽ:
"Tiểu Ảnh, những người làm tổn thưong chị đều phải bị trừng phạt!".
Giọng nói đó rõ ràng là ngữ điệu mà Úy Bân vẫn thường dùng. Tôi nhớ lại hồi học năm cuối cấp ba, một nam sinh cùng khóa chơi ác, rắc phấn vụn vào cổ tôi. Khi đó Úy Bân đã lao đến tát cho cậu ta một cái, sau đó tiếp tục tay đấm chân đạp cho tới khi nam sinh đó ngã xuống ngất đi cũng vaẫn chưa chịu đừng tay. Thậm chí sau này nam sinh đó còn hơi bị chấn động não, nếu không phải vì gia đình Úy Bân có chút tiền và quyền lực, thì nó cũng đã bị đưa vào trại giáo dưỡng thiêu niên rồi.
Thế nên, từ sau lần đó, trong trường không có ai dám động chạm đến tôi nữa.
Tôi nhìn Vân Phong với vẻ hoảng sợ cùng cực, gọi thất thanh: "Vân Phong, không, không, Úy Bân! Đừng, đừng mà!!!".
Tôi cũng không biết mình đang bảo Úy Bân đừng làm gì. Vân Phong không buồn quan tâm đến tôi nữa, anh đi tới giường rồi nằm xuống, tay vẫn xoay xoay con dao nghịch ngợm. Tôi nhìn dán vào cánh tượng đó, mỗi động tác của anh đều khiến cho tôi khiếp vía. Cuối cùng anh bỏ con dao xuống. Tôi ngấm ngầm thở phào một tiếng, nhắm mắt lại.
"Soạt...", đột nhiên một âm thanh lạ thường vang lên bên tai, khi tôi mở mắt ra nhìn, đã thấy Vân Phong cắt đứt cổ tay mình, con dao cầm bên tay trái vẫn còn đang nhỏ máu. Không gian tĩnh lặng tới mức tôi có thể nghe thấy tiếng máu rơi tí tách trên mặt đất. Mắt Vân Phong đã khép lại, giống như đang ngủ... Tôi nhìn vào vết thương, thấy máu không ngừng phụt ra trên tấm ga trải giường cho tới khi yếu dần rồi dừng lại...
Không biết bao lâu sau đó, tôi thấy Úy Bân ngồi dậy khỏi cơ thể Vân Phong. Nó nhìn về phía tôi nháy mắt một cái, sau đó cười với vẻ tà ác hơn bao giờ hết. Tôi đưa tay ra phía đó: "Úy Bân! Úy Bân!".
Úy Bân không thèm đế ý đến tôi, lẳng lặng đi ra ngoài cửa. Tôi đứng dậy đuổi theo sau, khi ra đến ngoài thì Úy Bân đã mất hút. Một tiếng cười ha ha đột nhiên vang lên phía sau lưng, tôi quay đầu nhìn lại, thấy Thanh Lâm đã đứng bên cạnh giường mình, còn gian phòng đã không phải là màu vàng chanh nữa mà là màu phân hồng, giấy dán tường có in những bông hoa mẫu đơn rất lớn, chẳng phải là phòng bà nội hay sao?
"Thanh Lâm?". Tôi run rẩy hỏi, song cô ấy không trả lời mà dù đứng đó cười, răng nghiến vào nhau nghe ken két. Mái tóc dài của cô ấy bay lên, che khuất bên mắt phải. Thanh Lâm hất đầu cho mớ tóc bay ra, cổ đột nhiên bị rách toác, lòi cả cổ họng trắng phớ ra. Tôi liên tục lùi về phía sau, người dính chặt vào cánh cửa, bỗng dưng cảm thấy sau gáy mình lạnh toát, quay đầu lại đã thấy hai tay Vân Phong đặt ngay sát cổ mình. Máu vẫn đang chảy ra từ cổ tay phải của anh ấy, tôi trợn tròn mắt lên, thấy khuôn mặt Vân Phong không ngừng to lên, to lên...
"Tiểu Ảnh... Tiểu... Ảnh".
Không biết Thanh Lâm đã đến bên cạnh Vân Phong từ lúc nào, một khắc trước khi ngạt thở, tôi nhìn thấy hai ngón tay của Thanh Lâm xọc vào mắt mình. Tôi đưa tay lên định che mắt nhưng tất cả chỉ uổng công vô ích, cánh tay mỏi tới mức không sao động đậy được, chỉ đành nhắm mắt lại, cảm thấy nỗi đau đớn lan tỏa trên mi mắt rồi lan dần đến từng tấc da thịt trên cơ thể.