Cẩm Tâm

Chương 7

“Nhai Xế ca ca sao vẫn chưa về?”

Trên một ngọn núi ở tận cùng phía nam Kiêu Sơn là Thiên Nguyệt Phong, hiếm có người đặt chân tới, từ sau khi bị yêu tộc chiếm lĩnh, nó trở thành nơi cư ngụ của vương tộc.

Bên bờ hồ Thiên Nguyệt trên Thiên Nguyệt Phong, một đôi chân ngọc trắng nõn không tì vết đang nghịch nước, mỗi lần tuỳ tiện đạp xuống, nước bắn lên ba trượng rồi đổ xuống, và tất nhiên là một trượng xung quanh đó đều nằm trong phạm vi tấn công của nước.

Chủ nhân của đôi chân ngọc nõn nà ấy là một tiểu cô nương khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi. Cô bé co chân, tay chống cằm, vén gấu váy lên đạp nước hết lần này đến lần khác, sau đó ngẩng đầu nhìn nước ào ào đổ xuống. Đương nhiên, nước không bắn trúng cô bé mà chỉ rơi xuống trong phạm vi một trượng lấy cô bé là trung tâm, bao gồm cả hoa cỏ, cây cối, cũng bao gồm cả hai yêu tộc đi theo cô bé.

“Nhai Xế ca ca sao vẫn chưa về?” Cô bé phồng mang trợn má, hỏi lại lần nữa. Tóc của cô bé được búi thành hai búi kiểu Hồng Hài Nhi, khuôn mặt trắng hồng phúng phính, đôi mắt tròn xoe như hai viên bi, trông cực kì ngây thơ, đáng yêu. “ Đã một tháng rồi, có phải ca ca đã bị hồ li tinh ở bên ngoài mê hoặc rồi không?”

Tính tình của hai yêu tộc đi theo cô bé xem ra rất tốt, bao nhiêu lần bị nước bắn vào lạnh thấu xương vậy mà không hề nổi giận, ngược lại cung kính đáp: “Công chúa, hồ li tinh chỉ chỗ chúng ta mới có.”

Cô bé có chút nghẹn họng, lập tức đứng dậy: “Ngươi có ý gì?”

Yêu tộc vẫn im lặng nãy giờ vội phân bua: “Hắn không có ý gì đâu thưa công chúa, ý hắn là Vương sẽ mau chóng trở về thôi!”

“ Vậy lúc nào huynh ấy mới về?” Cô bé chuyển ánh mắt sang yêu tộc thứ hai, cất giọng hỏi.

Gã yêu tộc kia âm thầm kêu khổ. Hắn chỉ là một tiểu yêu thất thế, sao có thể biết được chuyện đó chứ? Nhưng vẫn đành bất đắc dĩ đáp: “Cái đó, chắc khoảng…”

“Thế nào?” Cô bé bay lơ lửng giữa không trung tiến về phía trước, làm mặt hung dữ. Chỉ là phối hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn, phúng phính và đôi măt to tròn thì trông không giống uy hiếp bà giống làm nũng hơn.

Nhưng có giống hơn nữa thì cũng không phải là đang làm nũng, tên yêu tộc thứ hai cảm thấy lạnh toát sống lưng, trán đã lấm tấm mồ hôi hột, đang định nói gì đó thì thấy có một tên yêu quái chạy như bay vào báo: “Công chúa, công chúa, Vương trở về rồi!”

Hai mắt cô bé tức thì phát sáng, khuôn mặt rặng ngời hân hoan: “Nhai Xế ca ca trở về rồi à? Ở đâu?”

“Đang ở bên ngoài. Nhưng…” Hắn còn chưa nói hết câu, bên bờ hồ Thiên Nguyệt đã không còn bóng dáng cô bé ấy nữa.

“Nhưng cái gì?” Tên yêu quái vẫn đi theo cô bé kia hỏi.

“Nhưng đem về một tu sĩ nhân loại.” Tên vào báo tin thật thà đáp.

“Nam à?”

“Nữ.”

Kẻ vừa hỏi bĩu môi, ý chừng không thể tin nổi: “Đem về một con hồ li tinh thật sao?”

*

Việt Cẩm là hồ li tinh?

Đương nhiên không phải.

Bởi vậy, khi nhìn thấy một cô bé phồng mang trợn má gọi mình là “hồ li tinh”, Việt Cẩm không phủ nhận là mình thực sự đã sững sờ. Nhai Xế cũng vậy. Nhưng suy cho cùng vì đã trải qua nhiều lần rồi nên hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nghiêm mặt nói: “Muội đang nói cái gì vậy hả ?”

Cô bé nhăn mặt, không thèm để ý đến Việt Cẩm, nhào đến bên cạnh Nhai Xế làm nũng: “Nhai Xế ca ca, cuối cùng huynh cũng trở về, muội đợi huynh lâu lắm rồi!”

Nhai Xế làm mặt lạnh.

Việt Cẩm tiếp tục ngẩn ra, chỉ là đã chuyển từ ba tiếng “hồ li tinh” sang đôi chân của cô bé trước mặt, cô bé ấy không mang giày. Đây không phải là điểm quan trọng, điều đáng chú ý là cô bé ấy lơ lửng trên không chạy tới chạy lui. Phải biết rằng, đến Nhai Xế bên cạnh nàng đây nếu không mượn lực thì cũng chỉ có thể tạm thời bay lơ lửng trong lúc chiến đấu…Đợi chút, không đúng, trên người cô bé này không có yêu khí. Cô bé không phải yêu tộc.

Việt Cẩm sực tỉnh, tỉ mỉ quan sát đối phương, khoảnh khắc nàng thấy trên mắt cá chân của cô bé có quấn một sợi chỉ trong suốt, mỏng như cánh ve, phía cuối sợi chỉ không có gió mà tự lay động, là….

“ Việt Ninh Song!” Giọng nói mất kiên nhẫn của Nhai Xế đột ngột vang lên.

Việt Cẩm không khỏi chấn động trong lòng, đồng thời nhớ ra tên của sợi chỉ đó, là Thiên La Sa, thứ linh khí hiếm có trong giới tu đạo, thậm chí còn là thứ khiến cho phàm nhân không có tu vị cũng có thể lơ lửng giữa không trung…Nhưng cũng chỉ như thế mà thôi. Một thứ cực kì đặc biệt, nhưng lại không có bấy nhiêu tác dụng.

“Muội muốn biết tên của nàng ta.” Giọng Việt Ninh Song cũng không nhỏ, “Còn nữa, huynh mang nàng ta về làm gì ? Một nhân loại!”

Trong mắt Nhai Xế đã bắt đầu ngùn ngụt lửa giận, hắn cười lạnh một tiếng : “Một nhân loại? Chẳng phải giống muội sao?”

“Vương!” Gã yêu quái vừa hớt hơ hớt hải chạy đến nghe thấy đoạn đối thoại căng thẳng này, vội lên tiếng hoà giải.

Nhai Xế chán nản không nói thêm gì nữa.

Việt Ninh Song cau mày, không hề có ý buông tha: “Sao muội có thể giống với nàng ta chứ?”

Nhai Xế nhướn mày, định lên tiếng, nhưng lại bị tên yêu quái lúc nãy liều chết giữ lấy cổ tay, liên tục khuyên giải, lúc này mới thở ra một hơi, nói với giọng lạnh nhạt: “Muội ấy tên là Việt Cẩm.”

Việt Ninh Song sửng sốt: “Là cô nhi còn sót lại của Việt thị năm đó?” Lông mày khẽ nhíu, giọng điệu khinh thường, giống như đang nói về những chuyện không quan trọng.

Lần này, tất cả hoàn toàn im bặt, lặng đưa mắt nhìn Nhai Xế và Việt Cẩm.

Việt Cẩm thấy vậy thản nhiên cười, nói: Có lẽ có đôi chút quan hệ, thời gian cũng vừa khớp. Nhưng chắc không phải là thân phận quan trọng, ta nhớ mang máng là hồi đó gia đình cũng chẳng dư dả, hơn nữa…” Nàng ngừng một lát rồi không nói tiếp nữa, bởi vì tất cả mọi người ở đây đã có suy đoán trong lòng.

Hơn nữa, Việt Đế đắc tội với trời, liên luỵ đến cả Việt thị. Lòng trời vốn rất nghiêm, nếu đã giáng tội, há có thể dễ dàng để một con cá lọt lưới?

Đương nhiên, trừ người mà yêu tộc đã phải bỏ ra một cái giá cực đắt để bảo vệ: Ninh Song công chúa.

Có mấy người nhịn không được lén liếc nhìn Việt Ninh Song mấy cái.

“Thì ra là nhánh con.” Việt Ninh Song không thèm để tâm. Cô bé “Ồ” một tiếng, mày nhíu chặt, “Nếu đã vậy, thấy ta sao còn không quỳ?”

Một lần nữa không có yêu quái nào lên tiếng.

Nhai Xế không nhẫn nại được nữa, liên tục cười lạnh, ánh mắt sáng quắc, hung dữ nhìn mọi người xung quanh nói: “Công chúa, người cũng vừa vừa phải phải thôi, muốn vênh váo lên mặt thì xin mời trước tiên quay lại hoàng cung Việt thị, đến lúc đó người thích lên mặt với ai thì cứ việc.” Nói xong, hắn không thèm để ý đến Việt Ninh Song nữa, mà trực tiếp giới thiệu Việt Cẩm với đám yêu quái xung quanh: “Từ hôm nay trở đi, nàng ấy là muội muội của ta.”

Đám yêu quái vẫn chưa phản ứng kịp, mặt Việt Ninh Song đã biến sắc, hét lên: “Huynh chỉ có một muội muội mà thôi!”

Ánh mắt Nhai Xế bình thản, gần như lạnh băng: “Hiện tại ta có hai muội muội. Nếu muội còn nói nữa thì chỉ còn một mà thôi.”

Người còn lại hiển nhiên không phải là Việt Ninh Song. Viêt Ninh Song nghe xong không khỏi nghẹn lời, cuối cùng không dám làm căng với Nhai Xế, chỉ quay sang trút giận lên đầu Việt Cẩm : “ Ta bảo ngươi hành lễ! Tai ngươi điếc rồi hả?”

Đến lượt nàng phải lên tiếng rồi? Việt Cẩm cười, sau khi tặng Nhai Xé một ánh mắt trêu ghẹo, nàng nói: “Phụ thân ta cảm thấy Việt Đế là một kẻ bất tài nhu nhược…” Nàng không kịp nói hết lời, không phải vì Việt Ninh Song bỗng nhiên đỏ bừng mặt, mà hơn hết là vì Nhai Xế đã nhanh chóng kéo tay nàng đi về phía trước.

Đi vội vội vàng vàng, sau khi cách đám người phía sau một quãng khá xa, Nhai Xế mới đi thong thả lại, tiếp đó dặn dò những chuyện ban nãy còn chưa nói xong: “Mấy đại yêu và một số yêu quái có tu vị đã đợi ở đại sảnh. Trước hết nàng phải qua đó một chuyến đã.”

“Vâng.”

“Nàng là nhân loại, không cần quá để tâm đến thân phận của mình, nhưng cũng không được quên.”

“Vâng.”

“Còn nữa…”

“Vâng?”

“ Những lời nàng còn chưa nói hết là gì vậy?”

Việt Cẩm sửng sốt, tiếp đó cười có chút phức tạp, nói: “ ….Nhưng ta nghĩ ông ấy là một anh hùng. Nếu Ninh Song công chúa là huyết mạch của Việt Đế thì hành lễ với cô bé ấy không vấn đề gì.”

“ Vậy ban nãy nàng nhắc đến nhu nhược với anh hùng làm gì, trực tiếp quỳ xuống chẳng phải là xong sao.”

Việt Cẩm thoáng chìm trong im lặng.

Nhai Xế lạnh lùng nói: “Cũng chỉ là huyết mạch còn sót lại mà thôi.” Hắn đột ngột dừng bước, “Đến rồi.”

Việt Cẩm đang mải suy nghĩ, lúc ngẩng đầu lên thì phát hiện mình đã đến trước đại sảnh, trong phòng có vô số cặp mắt màu vàng vàng xanh xanh đang chăm chú nhìn nàng, ánh măt cực kì nóng bỏng.

Nhai Xế đột ngột buông cổ tay Việt Cẩm ra.

Việt Cẩm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Nhai Xế đã gửi đến nàng nụ cười trêu chọc, sau đó hắn ngáp một cái, vẫy tay nói: “Dẫn nàng đến nơi rồi, ta quay về ngủ một lát.”

“…” Việt Cẩm.

Nàng quay đầu, nhìn những đôi mắt với đủ sắc màu ở trong phòng…Bỗng nhiên có cảm giác mình đã biến thành một con thỏ trắng, không hề phòng bị rơi thẳng vào hang ổ dã thú.

Sự im lặng kì lạ chỉ kéo dài trong thời gian mấy lần hô hấp. Rất nhanh đã có giọng nói không khách khí vang lên: “Ngươi chính là Việt Cẩm?”

Việt Cẩm nhìn về hướng phát ra giọng nói, thì phát hiện ra đó là một yêu quái mà mình không hề quen biết. Thực ra, hầu hết yêu quái có mặt trong phòng này nàng đều không quen, trừ… Việt Cẩm phóng mắt nhìn qua, cuối cùng cũng thấy yêu quái duy nhất mà mình từng gặp đang ngồi ở một vị trí khuất góc. Đó chính là tên đại yêu ở động bên ngoài trấn Lạc Phượng, kẻ gián tiếp tặng Chuyển Chi Quyết cho nàng: Bạch Cốt.


Bạch Cốt yêu đúng như cái tên của mình, cao, gầy, cánh tay và gò má lộ rõ, khi các khớp xương co duỗi còn có thể thấy một vài điểm trắng đục, như thể chỉ là một lớp da bọc xương. Lúc này, trong phòng đã bắt đầu ồn ào, đại đa số đều thăm dò Việt Cẩm, nhưng Bạch Cốt ngồi trong góc vẫn tỉnh bơ như không, chỉ ôm vò rượu lặng uống một mình.

Trong phòng còn có ba kẻ khác nữa cùng Bạch Cốt là bốn, vừa khéo chia nhau ngồi bốn góc, Việt Cẩm có thể thấy rõ cục diện náo nhiệt nhưng đã được âm thầm liên hợp khống chế. Chỉ là ngoài Bạch Cốt, ba kẻ còn lại Việt Cẩm chưa bao giờ gặp, cũng chưa bao giờ nghe nói đến, nên hoàn toàn không biết rốt cuộc họ là ai.

Nhìn lướt qua một lượt, trong lòng Việt Cẩm đã hiểu được nguyên căn, nàng không để tâm đến các câu hỏi của chúng yêu, bước vào đại sảnh, mỉm cười cất tiếng: “Chào các vị.”

Đương nhiên không một ai đáp lại.

Vỗn đã đoán trước được tình huống gặp phải, Việt Cẩm cũng không để bụng, bước đến cuối phòng, đưa tay lấy một vò rượu.

Đứng cạnh nàng là một nam tử để tóc xoã, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt. Mắt thấy Việt Cẩm đưa tay ra, hắn nở nụ cười thâm trầm, khuôn mặt bắn ra một tia sáng màu đen về phía cổ tay Việt Cẩm.

Việt Cẩm không hề né tránh, tia sáng ấy tức thì ấn vào trong cổ tay nàng.

Môi của nam tử kia vừa nhếch lên một nụ cười khinh thường bỗng nhiên cứng đờ. Việt Cẩm không buồn ngước mắt, cầm lấy vò rượu tự rót cho mình một chén: “Tiểu muội Việt Cẩm vừa mới chân ướt chân ráo đến đây, xin cạn trước để tỏ lòng kính trọng.” Nàng đột nhiên cau mày: “Cái chén này đúng là hơi nhỏ.”

Cả đại sảnh tức thì im phăng phắc. Chỉ là hơn nửa số yêu quái ở đây đã chuyển từ xem náo nhiệt sang chờ mong. Bởi lẽ, chút nhạc đệm ban nãy đã lọt vào mắt hầu hết đám yêu quái ở đây.

Dù sao chăng nữa, ít nhất thực lực của tu sĩ này không tệ. Hơn nửa số yêu quái có thực lực yếu hơn hoặc bằng tiểu yêu ban nãy xuất thủ đã nghĩ như thế.

“Có cái nào lớn hơn không?” Việt Cẩm hỏi tiếp.

“Cái này.” Một giọng nói lạnh lẽo đột ngột vang lên.

Việt Cẩm ngẩng đầu, thì thấy một cái bát to đang lơ lửng trước mặt, trong bát còn sót lại ít rượu, chứng tỏ trước đó đã có người dùng.

Không mất thời gian đoán xem ai vừa lên tiếng, Việt Cẩm gật đầu với Bạch Cốt đang ngồi ở trong góc chăm chú nhìn mình, tán thưởng một câu, “Chính là cái này!”, rồi không làm bộ làm tịch, cầm vò rượu rót ra bát, liên tiếp uống cạn ba lần.

Hai mắt Bạch Cốt sáng lên, lập tức đứng dậy, xách theo vò rượu và một cái bát khác đi về phía Việt Cẩm.

Phần lớn yêu quái ở đây lập tức mặt nhăn mày nhó. Nhưng cuối cùng vẫn không chịu từ bỏ, tận dụng thời gian tiếp tục vố gắng, buông điệu cười khả ố: “Tiểu muội Việt Cẩm á?…Ngươi là tiểu muội của ai vậy?”

Cả đại sảnh cười ầm lên. Bạch Cốt đang đi về phía Việt Cẩm cũng vì thế mà bước chậm lại.

Việt Cẩm nghiêng đầu mỉm cười, trái lại hoàn toàn chẳng hề bận tâm: “Ta là tiểu muội của ai không quan trọng. Quan trọng là mấy ngày nữa, chưa biết chừng ngươi lại thành tiểu đệ của ta đó.”

Kẻ lên tiếng châm chọc đùng đùng nổi giận, hất đổ cả bàn: “Ả đàn bà ti tiện!”

Việt Cẩm cười lạnh, chỉ tay một cái, trường kiếm sau lưng tức thì xuất ra khỏi vỏ, kiếm quang bùng lên, cái lạnh thấu xương cùng cái nóng hừng hực lao thẳng về phía đối phương.

Yêu quái vừa gào ầm lên kia tức thì hốt hoảng, bước chân lập tức ngừng lại. Nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh, dài giọng chửi: “Ả tu sĩ khốn kiếp này, đang ở chỗ chúng ta mà còn dám lớn tiếng! Dù là do Vương đưa về thì cũng không thể để chúng ta gia mắt như thế được.”

Một câu vừa nói ra, quả thực có khoảng mười, hai mươi yêu quái đứng dậy rút binh khí. Nhưng bốn yêu quái ngồi ở bốn góc, bao gồm cả Bạch Cốt đang đi về phía Việt Cẩm lại mang vẻ mặt thờ ơ.

Việt Cẩm hoàn toàn không hề để ý đến những yêu quái vừa đứng lên, chỉ nói với gã yêu lên tiếng ban nãy với một chất giọng cực kì thâm nghiêm: “Ai đúng ai sai, cược một trận, thế nào?”

Mắt tên yêu quái kia tức thì loé sáng: “Sao, ngươi muốn tỷ thí với ta? Nếu thua phải gọi ta một tiếng ca ca đấy?”

Việt Cẩm cười, Băng Diệm kiếm đang lơ lửng giữa không trung đột ngột lao tới.

Tên yêu quái kia giật thót mình, lập tức có rất nhiều yêu quái đứng dậy, thậm chí sắc mặt Bạch Cốt và ba người kia cũng có chút thay đổi.

Chỉ trong một tích tắc.

Băng Diệm kiếm rít lên một tiếng, bổ vào cái bàn trước mặt tên yêu quái kia, ánh sáng loé lên, cái bàn tức thì trở thành cát bụi. Khi ánh sáng xanh đỏ bùng lên lần nữa, Băng Diệm kiếm đã trở lại tay Việt Cẩm.

Đại sảnh phút chốc lặng ngắt như tờ.

Việt Cẩm cầm trường kiếm, mũi kiếm chếch lên: “Thua là chết.”

Tên yêu quái kia thẹn quá hoá giận: “Ha ha, thua là chết? Tiện…”

“Lưu lại cho mình chút mặt mũi đi.” Một giọng nói dịu dàng nhàn nhã vang lên, là một nữ tử cực kì quyến rũ ngồi phía tay trái Việt Cẩm, nàng ta cười mỉa: “Miệng lúc nào cũng lớn tiếng nữ nhân với cả nam nhân, nhưng ở địa bàn mình cũng chỉ biết kết bè kéo cánh phô trương thanh thế, đến một lời thách đấu cũng không dám nhận. Thật là nhát như thỏ đế.”

Sắc mặt của gã kia từ đỏ chuyển sang tím, run rẩy cả nửa ngày, cuối cùng cũng không thốt ra nổi câu nào, quay đầu, sải bước bỏ đi.

Nữ tử quyến rũ kia chẳng thèm quan tâm, yêu kiều cười với Việt Cẩm: “Cô nương à, Vương đưa cô về là vì…” Nàng ta vốn định hỏi trực tiếp Vương có phải đã chấm trúng cô rồi không, nhưng nghĩ lại nhân tộc về phương diện này thường rất giả tạo, nghĩ một lúc lâu mới lên tiếng đầy ẩn ý: “Ờ, chúng tôi đều biết, Vương vốn anh tuấn bất phàm, bởi vậy đã khiến cô nương có cảm tình với Vương của chúng tôi phải không?”

Quả nhiên đủ hàm súc. Tất cả yêu quái ở đó thầm nghĩ, rồi không ngừng xuýt xoa thán phục.

“…” Việt Cẩm nhìn nữ tử quyến rũ kia, trong lòng hiểu rõ ẩn ý mà nàng ta muốn ám chỉ. Nhưng mà nàng “ thích” thật ư? Chí là vừa đúng lúc mà thôi.

Trong lòng đã có quyết định, Việt Cẩm không trả lời, khẽ mỉm cười.

Vậy rốt cuộc là thích hay không thích? Nữ tử quyến rũ kia thoáng ngẩn ra, những yêu quái xung quanh cũng rơi vào trạng thái mơ hồ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hơi ửng đỏ đang mỉm cười của Việt Cẩm, hận một nỗi không thể xé lớp da của khuôn mặt ấy ra để nhìn xem bên trong viết chữ gì.

Dây dưa cả nửa ngày vẫn chưa kết thúc, Bạch Cốt nổi giận, sải bước đến trước mặt Việt Cẩm, “cạch” một tiếng đặt vò rượu xuống, lạnh giọng nói: “Thích với không thích cái gì, có chuyện thì nói thẳng, không có chuyện gì thì biến. Uống rượu!”

Hai tiếng cuối cùng hiển nhiên là nói với Việt Cẩm. Việt Cẩm cười sảng khoái, bưng bát rượu lên, không nói gì uống một hơi cạn sạch.

Ánh mắt Bạch Cốt nóng bỏng, cũng uống một hơi, rồi chăm chú nhìn Việt Cẩm.

Việt Cẩm lại rót rượu, lại uống.

Mắt Bạch Cốt càng sáng hơn, uống cạn, lại nhìn Việt Cẩm.

Việt Cẩm liên tục phụng bồi.

Sau khi cứ người một bát, ta một bát đến hết một vò, Bạch Cốt cuối cùng cũng không nhịn được, vỗ vai Việt Cẩm, cao giọng khen một tiếng “Giỏi”. Hắn kích động, vung tay một cái, hai mươi vò rượu được xếp ngay ngắn trong góc lập tức theo hàng bay đến.

Bị Bạch Cốt vỗ vai thiếu chút nữa khí huyết trong người chạy toán loạn, Việt Cẩm vừa lấy lại hơi, mở to mắt nhìn kĩ, bỗng hiểu ra vì sao tất cả nam nhân trong phòng không ai muốn uống rượu cùng Bạch Cốt. Xem ra không phải hắn đang uống rượu, mà là đang uống nước.

Bạch Cốt với vẻ ngoài lạnh như băng giờ này cực kì hào hứng: “Mỗi người một vò, trước tiên uống cạn, sau đó uống từ từ!”

“….” Việt Cẩm.

“ Hử?” Không vui.

“….” Việt Cẩm nước mắt đầm đìa.

“Không uống à?” Bạch Cốt nhướn mày, một sợi xích bằng xương màu trắng đục đột ngột chui từ trong tay áo rộng thùng thình của hắn, khẽ rung lên, thoắt ẩn thoắt hiện.

“Uống.” Việt Cẩm thoả hiệp, nhìn khắp một lượt xung quanh, những ánh mắt hoặc là khinh thường, phớt lờ, hoặc thờ ơ, cảnh giác, đột nhiên nàng nở một nụ cười ngọt ngào, nói lên suy nghĩ trong lòng: “Ta vốn có ý này, chẳng qua không dám nói mà thôi.”

Ánh mắt Bạch Cốt trở nên thâm trầm, chăm chú nhìn Việt Cẩm, đột nhiên lại vỗ mạnh một cái nữa lên vai nàng.

Cả người Việt Cẩm lảo đảo, suýt chút nữa đánh rơi vò rượu đang cầm trên tay, bên tai bỗng nghe thấy tiếng cười lạnh đến thấu xương, nhưng giọng điệu lại cực kì vui vẻ: “Cô nương, ta thích cô rồi đó, sau này có chuyện gì cứ nói tên của ta ra là được.”

Hắn nhếch miệng, cười khùng khục: “Ta không giống như tên khốn kiếp dở hơi Nhai Xế kia đâu.”

Tên khốn kiếp dở hơi? Việt Cẩm muốn cười mà không dám cười, đang định nói gì đó thì nghe thấy trong đại sảnh tĩnh mịch cuối cùng cũng có âm thanh.

“Cạn!” Vừa lên tiếng là một gã yêu quái hào sảng, mặt đầy bi phẫn: “ Một gã Bạch Cốt coi rượu như nước thì thôi giờ lại thêm một nhân loại cũng coi rượu như nước nữa, sau này rượu trong yến tiệc chắc chắn lại càng thiếu rồi!”

Im lặng trong chốc lát.

Dường như bỗng ngộ ra điều gì, tất cả chúng yêu trong phòng không để ý đến Việt Cẩm nữa, nhất tề đồng loạt, ai nấy tranh nhau ôm một vài vò rượu, mở ra uống một ngụm, rồi mới trò chuyện, chọc cười, ăn thịt, lần lượt tự tìm niềm vui cho mình.

Cả đại sảnh bỗng chốc cực kì náo nhiệt.

Đang bê vò rượu uống thi với Bạch Cốt, Việt Cẩm thở ra một hơi, chạm vò với đối phương, lắc lắc, nở nụ cười thật tươi, rồi đưa lên, từng ngụm, từng ngụm uống cạn.

Rượu ngon cay xè rót vào miệng, trôi xuống cổ, nóng như lửa đốt, từ cuống họng đến dày, qua bao lâu cũng không tiêu tan hết.

*

“…Nhai Xế…”

“Nhai Xế ca ca…”

“Sao ta lại không được vào?”

Nhai Xế đang nằm trên giường nghỉ ngơi vừa mở mắt ra đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh bên ngoài. Thoạt nghe thì rất êm tai, nhưng nghe nhiều quá thành phiền.

“Vương, người đã dậy rồi.” Giọng nói ồm ồm vang lên rất đúng lúc.

“Ừm.” Vẫn còn nằm trên giường, Nhai Xế uể oải đáp một tiếng, cũng không quan tâm Việt Ninh Song ở bên ngoài thế nào, trực tiếp hỏi: “Nàng ấy thế nào?”

Tráng hán mới vào nghẹn họng: “Ninh Song công chúa?”

Nhai Xế liếc xéo gã tráng hán một cái.

Tráng hán bừng tỉnh ngộ, vội nói: “Thì ra là Việt Cẩm cô nương, Việt Cẩm cô nương bây giờ…” Hắn ú ớ, gãi đầu gãi tai, “Chắc là vẫn đang uống rượu…”

“Ta hỏi trước đó.” Nhai Xế có chút mất kiên nhẫn.

Gã tráng hán lại gãi đầu, lát sau khó xử đáp: “ Chuyện này…Vương tự đi xem được không?”

“Trời tối rồi!” Hắn đột nhiên nhớ lại, “Lúc nãy ngươi nói nàng ấy đang uống rượu?”

Tráng hán gật đầu.

“Uống liên tục?” Nhai Xế có phần hồ nghi.

Tráng hán lại gật đầu.

“Từ sáng đến giờ uống liên tục?” Giọng Nhai Xế đã có chút không giống bình thường.

Tráng hán lại gật đầu, mặt lộ vẻ cực kỳ khâm phục.

*

Việt Cẩm quả thực đã uống rượu. Lại là uống liên tục với Bạch Cốt.

Lúc Nhai Xế ra đến tiền sảnh, cảnh tượng hắn nhìn thấy là đại sảnh bừa bộn như một bãi chiến trường, bốn đại yêu chỉ còn lại một mình Bạch Cốt đang ngồi trên đất, đám yêu khác đã bỏ đi một nửa, nửa còn lại đều xiêu xiêu vẹo vẹo hoặc nằm lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự, còn Việt Cẩm đang ngồi bên cạnh Bạch Cốt, không nói năng gì, chỉ từng ngụm, từng ngụm uống liên hồi.

Việt Cẩm và Bạch Cốt nhanh chóng phát hiện ra Nhai Xế đang đứng ở cửa. Động tác hai người không hẹn mà cực kì ăn ý: ngẩng đầu nhìn Nhai Xế một cái, rồi lại tiếp tục cúi xuống, cầm một vò rượu cụng vào nhau, uống tiếp.

Mặt Nhai Xế xanh lè.

Tráng hán bên cạnh ho lớn một tiếng: “Vương…”

Nhai Xế hít sâu một hơi, gằn giọng: “Một người mà có thể uống cho cả đám yêu quái trong đại sảnh phải nằm bò cả ra thế này à? Mất hết mặt mũi rồi còn gì!”

Thực ra mặt mũi chúng vẫn còn ở đó, có mất được đâu. Tráng hán nhìn Nhai Xế, nói thầm trong bụng.

Nhai Xế sải bước vào trong, túm lấy Việt Cẩm cả người đang nồng nặc mùi rượu lôi ra ngoài.

Việt Cẩm không phản kháng. Bạch Cốt cũng không ngăn cản.

Chỉ trong chớp mắt, Nhai Xế đã đưa Việt Cẩm đến Thiên Lang Phong – đỉnh núi thuộc về riêng hắn.

“Nàng uống nhiều rượu thế làm gì hả?” Hắn nhìn sắc mặt không tốt lắm của Việt Cẩm, lông mày càng cau lại: “Vết thương còn chưa lành, nàng không biết tìm kế rút lui sao?”

Lúc này, Việt Cẩm mới cảm nhận sâu sắc cụm từ “tên khốn kiếp dở hơi” mà Bạch Cốt nói lúc nãy, quả thực rất hợp với Nhai Xế.

“Ta bỏ lại nàng thì nàng không biết đến tìm ta à? “ Nhai Xế tiếp tục nói, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng. T렬úc nào hắn lại nói câu này thuận miệng đến thế chứ?

Sắc mặt Nhai Xế bỗng trở nên cổ quái.

Việt Cẩm không chú ý, chỉ nhẹ nhàng giải thích: “ Cũng không phải uống rượu đơn thuần, lúc sau, Bạch Cốt đã dùng rượu đó để luyện công.”

Nhai Xế định thần: “Bạch Cốt quả thực tu luyện một loại công pháp có liên quan đến rượu.” Hắn quay sang nhìn Việt Cẩm: “Còn nàng? Trực tiếp uống?”

“Sao có thể chứ? Ngay từ đầu ta đã dùng công pháp hấp thụ tửu lực rồi!”

Chẳng trách lại không say. Chẳng qua là…

“Bạch Cốt đồng ý để nàng uống như thế?” Nhai Xế nhớ lại tình hình lúc nãy, bỗng thấy có phần bất mãn: “Nàng không say sao lại phớt lờ ta?”

“…Nếu huynh ngồi một chỗ không nói gì cũng không động đậy gì, uống cả một ngày trời, cho dù là nước, huynh cũng sẽ không muốn nói chuyện. Còn về phần Bạch Cốt, công pháp của ta khá đặc biệt, ban đầu hắn không phát hiện ra. Sau đó tuy biết, nhưng vì không bắt được thóp, liền không uống với ta nữa mà chuyển thành tiện thể luyện công.”

Nhai Xế “Ồ” một tiếng tỏ vẻ đã hiểu. Nhất thời, hai người chìm trong im lặng, cùng sóng vai đi về phía trước. Ánh trăng như dòng nước đổ xuống, mềm mại, lấp lánh.

Nhai Xế đang đi về phía trước đột nhiên nhớ ra chuyện gì, quay đầu định lên tiếng thì thấy Việt Cẩm hơi cúi mặt, trên khuôn mặt trắng nõn thoáng ửng hồng, thậm chí đến cả ánh mắt thường ngày vô cùng trấn tĩnh, bình thản cũng không biết do đêm tối hay do không gian tĩnh mịch mà nhuốm màu u ám, sinh ra một cảm giác mềm mại khác thường.

Khoảnh khắc Nhai Xế chỉ cảm thấy tim mình bỗng đạp cuồng loạn không ngừng.

“Hử?” Cảm nhận được ánh mắt của Nhai Xế, Việt Cẩm nhẹ ngẩng đầu lên.

Trước mắt vẫn còn lưu lại chút mềm mại vừa nhác thấy lúc nãy, Nhai Xế như bị ma xui quỷ khiến hỏi một câu: “Không giận à?”

“Gì cơ?” Việt Cẩm tỏ ý không hiểu.

“Ta bỏ nàng lại một mình….” Nhai Xế bâng quơ nói.

Việt Cẩm hiểu ra: “Đó vốn là chuyện của ta mà.” Rồi đột nhiên nàng khẽ cười, “Ta cũng đâu phải đến đây để làm tình nhân của huynh, sao có thể bắt huynh an bài ổn thoả từng việc một?”

Nhai Xế nhìn chằm chằm vào Việt Cẩm, không hề tìm thấy dù chỉ một chút miễn cưỡng trên khuôn mặt có nét cương trực nhưng cực kì thuận mắt của nàng, hắn cười rộ lên, ánh mắt sáng lấp lánh rồi tuỳ tiện đưa tay ra, gạt đi những sợi tóc xoã trên má Việt Cẩm, giọng nói chứa đầy niềm vui: “Ta luôn có cảm giác nàng rất tốt với ta.”

Việt Cẩm có phần sửng sốt, bình thản đáp: “Vậy sao? Chắc là hợp ý nhau…Ta thấy công chúa cũng không tệ: ngây thơ, dễ thương.”

Trái tim nóng hổi của Nhai Xế tức thì bị một cơn gió lạnh thổi qua, trong tích tắc đã đông cứng lại, rồi “tách” một tiếng, vỡ ra làm tám mảnh: “Công chúa…không tệ?”

Việt Cẩm khẽ “ Ừ” một tiếng, lại nói: “Rất được cưng chiều. Rất tốt, nhìn rất xinh.”

Chút kích động vừa mới nhen nhóm đã tàn lụi không còn tăm tích, Nhai Xế nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, cười lạnh một tiếng: “Ta không chiều. Con bé vốn ỷ vào thân phận của mình, thực ra…” Nhai Xế “ hừ” một tiếng, bâng quơ nói, “ Người nên bảo vệ thì không bảo vệ đành phải tìm một con chim trĩ để giả làm phượng hoàng.”

Việt Cẩm hoàn toàn chìm trong im lặng.

Nhai Xế đợi một lúc, quay sang Việt Cẩm, thấy sắc mặt nàng hơi tái…Thấy lạnh sao? Do dự một hồi, hắn đưa tay định cởi áo ngoài của mình khoác cho Việt Cẩm thì thấy nàng nói: “Không nói những chuyện này nữa, phòng của ta ở đâu?”

Bàn tay đang cởi áo đột nhiên dừng lại, không giơ lên, không hạ xuống. Sắc mặt Nhai Xế chuyển từ đỏ sang trắng, vô cớ tức giận quan sát xung quanh, phát hiện thì ra vừa khéo đã đi đến gần phòng của Việt Cẩm, bèn đưa tay chỉ cho nàng.

Việt Cẩm không khách khí, chào tạm biệt Nhai Xế xong liền đi thẳng vào phóng, đóng cửa, bỏ lại Nhai Xế đứng chết lặng ngoài hành lang.

Nhai Xế đứng đó không hiểu sao trong lòng cứ thấy càng lúc càng bực tức, nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi của Việt Cẩm, giọng có chút thê lương: “Cái gì gọi là rất được cưng chiều chứ? Là đang ám chỉ ta không biết quản người sao?”

Tráng hán nãy giờ vẫn đi theo sau Nhai Xế nói: “Dạ…thuộc hạ nghĩ Việt cô nương chắc chỉ nói khách sáo thôi.”

Nhai Xế dần nguôi cơn giận, chớp mắt nghĩ sang chuyện khác, nhíu mày nói: “Cho dù vậy thì câu xinh kia là có ý gì? Ngươi thấy Việt Ninh Song xinh à?”

Đã hỏi như thế, ai còn dám nói Việt Ninh Song xinh chứ? Tráng hán im lặng một lúc mới dối lòng đáp: “Hoặc có thể Việt cô nương thích kiểu như thế chăng.”

“ Mắt kém đến vậy sao?” Nhai Xế buột miệng nói, sau lại lẩm bẩm như thể đang tự nói với bản thân: “Nhưng mà kiểu đó ta không thích…”

Thực ra, chắn hẳn người ta cũng không nghĩ người thích. Nhưng những câu kiểu như thế này, gã tráng hán thông minh chỉ còn cách giữ lại trong lòng.

Đêm đã về khuya, Nhai Xế rốt cuộc vẫn không tài nào lần ra được mấu chốt vẫn đề trong câu nói của Việt Cẩm, rất nhanh sau đó hắn cùng gã tráng hán kia rời đi.

Trở lại với Việt Cẩm, khi vào phòng nàng liền ngồi xuống nghỉ ngơi, uống vài ngụm nước, rồi bỗng cau mày ôm ngực, máu từ từ rỉ qua kẽ ngón tay.

Thương thế xem ra vẫn chưa khỏi….Trong đầu Việt Cẩm có gì đó bừng tỉnh, chỉ là có chút mơ hồ.

Trở thành đệ tử nội môn, gặp lại Nhai Xế, rời bỏ Thiên Kiếm Môn, bị giới tu đạo truy sát, gia nhập yêu tộc. Từng việc, từng việc, đối với người bình thường mà nói đều là bước ngoặt quan trọng trong đời…Nhưng chỉ trong thời gian chưa đến một năm, nàng đã trù tính, trải qua quá nhiều việc như thế.

Đúng vậy, trù tính, sau đó thực hiện.

Nàng bất phàm ư? Việt Cẩm quay đầu về phía tấm gương đặt trên mặt tủ, nở nụ cười nghịch ngợm. Trong gương hiện lên hình ảnh một gương mặt với đôi môi cong, hai mắt híp lại, lấp lánh ý cười, như đeo một lớp mặt nạ.

Xung quanh lặng ngắt như tờ. Tấm gương tĩnh lặng, nụ cười trong gương cũng dần đông cứng.Việt Cẩm thu lại nụ cười, nàng nhìn mình trong gương, tự nhủ: “Ta không hối hận.”

Tay siết nhẹ, lòng bàn tay còn nồng nặc mùi máu tanh xuất hiện một viên đan dược được luyện thành từ hoa Băng Phách. Nàng lại tự nói với mình. Ta không hối hận.

Sau đó, đưa tay lên, nuốt viên đan dược.

***

Bồng Sơn, trên đỉnh Phi Loan.

“Việt Cẩm đã được Nhai Xế cứu thoát?” Trong điện Chính Đức, Thiên Kiếm chưởng môn hỏi Vân Hàn Cảnh đang quỳ bên dưới.

Vân Hàn Cảnh hơi cúi đầu, rành rọt đáp một tiếng: “Vâng.

“Con ngăn cản không kịp?” Thiên Kiếm chưởng môn lại hỏi.

Vân Hàn Cảnh im lặng một lúc: “Đệ tử chưa từng ra tay.”

“Con so với hắn thế nào?” Thiên Kiếm chưởng môn tiếp tục hỏi.

“Chưa từng giao thủ chính thức.” Vân Hàn Cảnh nói, “Chắc hắn cũng sàn sàn như nhau.”

Thiên Kiếm chưởng môn khẽ gật đầu: “Nếu vậy, cho dù con muốn ra tay cũng chưa chắc đã ngăn được hắn.”

Vân Hàn Cảnh không đáp, bởi lẽ dẫu hắn có ra tay thì kết quả cũng tám chín phần giống như Thiên Kiếm chưởng môn dự liệu, nhưng lý do chính khiến hắn không ra tay lại là nguyên nhân khác.

Thiên Kiếm chưởng môn đột nhiên thở dài một tiếng, nói: “Hàn Cảnh, tâm của con loạn rồi.”

“Đệ tử hổ thẹn với sư tôn.” Vân Hàn Cảnh đáp.

“Hổ thẹn với bản toạ thật sao?” Thiên Kiếm chưởng môn hỏi, rồi lập tức lắc đầu, “Thôi, nếu tâm đã không tĩnh, vậy hãy về phòng tĩnh tu mấy tháng đi.”

Vân Hàn Cảnh khẽ “ vâng” rồi đứng lên cáo từ.

Lúc này, giọng nói ôn hoà của Thiên Kiếm chưởng môn lại một lần nữa vang lên: “Việt Cẩm thiên tư có hạn, dù có tu luyện thêm mười năm, trăm năm nữa thì cũng không bằng một nửa của con. Nhưng tâm cơ của nó quá sâu, lần này mặc dù nói là bất đắc dĩ, nhưng căn cứ vào việc tiếp xúc với yêu tộc trước đó, chỉ e là đã có sự chuẩn bị từ trước…”

Cuối cùng Thiên Kiếm chưởng môn lại thở dài một tiếng: “Dặn dò xuống dưới, khởi động hộ sơn đại trận, các trận pháp khác cũng phải thay đổi vị trí, thứ tự, đồng thời thêm trận pháp mới vào, cùng với đó, mọi người cũng phải luyện tập trận pháp mới đi. Về phần các đồng đạo khác, nhớ thông báo cho họ một tiếng.”

Vân Hàn Cảnh quay người, sống lưng hằn đờ ra trong giấy lát, sau đó quay lại đối diện với Thiên Kiếm chưởng môn, im lặng vái chào rồi đi ra khỏi điện.

Một tiếng thở dài, từ từ vang lên, từ từ tan biến.

*

Yêu tộc mặc dù tôn ti trật tự trên dưới không rõ ràng lắm, nhưng trong hội nghị chính thức hiển nhiên không cho phép những yêu quái bình thường tham dự.

Ngay từ sáng sớm, Việt Cẩm theo lời Nhai Xế, đi thẳng đến nơi tổ chức hội nghị trong vách đá trên đỉnh cao nhất của Kiêu Sơn.

Trong đó không bày biện gì nhiều, chỉ có mấy bộ bàn ghế đá được chia làm hai hàng và một lớp da thú khổng lồ bao lấy cả hang, xem ra đó là da của một con hồng hoang cự thú nào đó.

Việt Cẩm đến khá sớm, trong khi Nhai Xế vẫn chưa thấy đâu, trong phòng đã có một số yêu nhân ngồi đợi, Bạch Cốt cũng có mặt trong số đó.

Chào Bạch Cốt đang ngồi ở tư thế uể oải mắt nhắm mắt mở xong, Việt Cẩm đi thẳng đến chiếc ghế đặt ở vị trí cuối cùng, ngồi xuống.

Rất nhanh sau đó, những chiếc ghế trống đã có người ngồi, Nhai Xế cũng đi đến vị trí chủ toạ.

“Trước tiên ta muốn công bố một việc.” Giọng Nhai Xế đều đều, “Việt Cẩm, tu sĩ nhân loại, chính là muội muội ta mới nhận.”

Chúng yêu trong phòng nghe vậy không có phản ứng gì nhiều. Nhai Xế cũng không vì thế quá lưu tâm: “Giờ thì chúng ta có thể tiếp tục buổi họp.”

Tiếp tục?

Tiếp tục nói chính sự?

Trước mặt một người ngoài?

Chúng yêu trong phòng rốt cuộc cũng phản ứng, bọn họ kín đáo quay sang nhìn nhau, rồi lại kín đáo đánh giá Việt Cẩm với sắc mặt bình thản đang ngồi ở ghế cuối. Sau cùng, một nam tử anh tuấn, ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay trái Nhai Xế lên tiếng: “Ý của Vương là sắp xếp chỗ ngồi cho nhân sĩ tu đạo kia? Ninh Song công chúa cũng còn chưa…”

“Đừng nhắc đến con bé đó trước mặt ta.” Giọng Nhai Xế rất bình thản, nhưng ánh mắt bỗng trở nên âm u, toàn một màu đỏ máu.

Nam tử anh tuấn có mái tóc màu xanh đạm thoáng sững người, môi mấp máy, nhưng không nói thêm gì chỉ nhìn về phía Bạch Cốt hòng cầu cứu. Nhưng Bạch Cốt chỉ lim dim mắt, hoàn toàn phớt lờ không thèm quan tâm.

“Nói vào chính sự.” Giọng của Nhai Xế đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

Phòng hội nghị chìm trong tĩnh lặng, cuối cùng vẫn là man tử anh tuấn kia thở dài một tiếng: “Vương, người vừa kế thừa yêu tộc, cần phải làm một số việc đại sự để ổn định lòng yêu tộc bên dưới, đồng thời vạch rõ phương hướng cho chúng ta.”

Nhai Xế “ừ” một tiếng, hỏi: “Tấn công giới tu đạo?”

“ Một môn phái nào đó.” Nam tử anh tuấn bổ sung.

Trong khi Nhai Xế còn đang cân nhắc, bầu không khí trầm lắng của hội nghị đã bị phá vỡ. Bạch Cốt là yêu quái lên tiếng đầu tiên: “Quyết định Vân La Phái đi. Cái tên tiểu tử Phó Thư Khanh kia, sớm muộn gì ta cũng phải giết hắn.”

“Hoàng Sơn Phái! Công pháp của môn phái đó vừa hay đồng nhất với ta!” Một vài kẻ vai u thịt bắp, râu ria xồm xoàm nói.

“Vân Thuỷ Môn cũng không tệ, chỗ đó có các loại pháp môn luyện khí, trận pháp, tìm được rồi chúng ta không học được cũng có thể huỷ đi.”

“Theo ta, Hồng Lâu kia cũng…”

“Bồng Sơn Thiên Kiếm.”

Một câu nói lạnh lùng vang lên, cả phòng tức thì im phăng phắc. Việt Cẩm ngẩng đầu, thấy tất cả yêu quái trong phòng đều nhất tề quay về phía mình, với những ánh mắt xen lẫn kì lạ, sâu xa, bí hiểm. Nàng lại nhìn Nhai Xế, chỉ thấy hắn ngồi trên ghế chủ vị mải lo suy nghĩ mà không chú ý gì đến xung quanh. Tiếp đó, dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn ngẩn đầu, khi thấy vẻ mặt của mọi người trong phòng, khẽ sững người một chút rồi hỏi thẳng: “Nàng thấy thế nào?”

Chữ “nàng” nay đại diện cho ai, không cần hỏi cũng biết.

Việt Cẩm thở ra một hơi, bên tai là tiếng nhịp đập của trái tim mình, từng nhịp, từng nhịp, thong thả, trấn tĩnh: “Ta không tán thành.”

Không khí trong phòng đột ngột trở nên thập phần quái dị.

Nhai Xế nhướn mày nhìn Việt Cẩm: “Lí do?”

“Thiên Kiếm Môn là môn phái đứng đầu của giới tu đạo, cho dù ta có sơ đồ trận pháp phòng vệ của nó, căn cứ theo thực lực hiện giờ của yêu tộc cũng thấy không đủ khả năng làm thương tổn, hơn nữa nơi đây vẫn cần có người ở lại bảo vệ, các môn phái khác hay tin cũng không thể bỏ mặc ngồi nhìn. Chỉ cần Thiên Kiếm Môn dốc sức giữ chân chúng ta lại, chúng ta lập tức sẽ mất cả chì lẫn chài.” Hai tiếng “chúng ta” Việt Cẩm nói rất tự nhiên. Nhưng các đại yêu trong phòng nghe thấy hai tiếng đó lại cảm thấy không tự nhiên chút nào.

Lập tức có người cười trào phúng: “Cho dù ta có sơ đồ trận pháp phòng vệ” ngươi có bao nhêu sơ đồ trận pháp phòng vệ của Thiên Kiếm Môn?”

Việt Cẩm ngồi vô cùng thoải mái, nhìn người vừa lên tiếng một cái rồi nghiêm túc đáp: “Ta có sơ đồ trận pháp phòng vệ của hầu hết các môn phái trong giới tu đạo.”

Một câu thốt ra, đến cả Nhai Xế cũng phải kinh tâm động phách.

“Là thật sao?” Giọng Nhai Xế cố kìm nén.

Việt Cẩm không đáp, lại nói: “Chỉ là trận pháp cơ bản của các môn phái, trong vòng mười năm trở lại đây. Những môn phái lớn như Thiên Kiếm Môn, Vân La thì hơi ít một chút, trận pháp của các môn phái nhỏ hơn không nhiều, còn những môn phái ở khoảng giữa, không được toàn bộ, nhưng hoặc ít hoặc nhiều cũng biết được sáu bảy phần.”

Một từ “biết” làm cho nam tử tóc xanh đạm lên tiếng đầu tiên phải tranh trước hỏi: “Ý của Việt cô nương là những trận pháp ấy cô đều nhớ hết?” Trong giọng nói của y pha chút nghi ngờ.

Việt Cẩm cười, thẳng thắn đáp: “Đúng thế, ta nhớ hết, nhớ toàn bộ.”

Sắc mặt của nam tử tóc xanh đậm khẽ biến, lát sau nở một nụ cười khẽ: “Nếu đã như vậy, không biết Việt côn nương có suy nghĩ thế nào?”

Việt Cẩm không vội thể hiện thái độ, chỉ đưa mắt nhìn về phía Nhai Xế vẫn ngồi im lặng nãy giờ.

Nhai Xế đang cúi đầu suy tư, giống như lần trước, cảm nhận được ánh mắt Việt Cẩm, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh, đồng tử sâu thẳm, ánh lên vẻ suy ngẫm, tính toán, nhưng không chút hoài nghi.

Giống như chỉ cần là nàng nói, hắn sẽ thập phần tin tưởng. Tim Việt Cẩm đập mạnh, nhưng nàng không tìm hiểu sâu hơn, nói ra quyết định của mình: “Thương Ngôn Sơn, Vân Thuỷ Môn.”

“Tại sao?” Giọng Nhai Xế vang len.

Việt Cẩm sắp xếp lại mạch suy nghĩ của bản thân, bắt đầu tỉ mỉ phân tích: “Vân Thuỷ Môn chú trọng luyện khí và trận pháp, ta lại nắm rõ trận pháp của họ trong lòng bàn tay, tương đương với việc chưa khai chiến đã bẻ gãy một cánh tay của họ. Nếu đã muốn đánh, thì phải đánh vào điểm then chốt. Huống hồ Thương Ngô Sơn cách địa bàn của yêu tộc cũng gần, xét về mặt địa lí thì vô cùng thuận lợi.”

Nếu muốn tồn tại lâu dài, tất nhiên không thể an phận thủ thường ở một cõi. Chúng yêu trong phòng nghe Việt Cẩm phân tích xong, trong lòng ít nhiều cũng có ý tán đồng.

Tuy nhiên, người phản đối lại là Nhai Xế. Hắn lên tiếng, giọng thâm trầm: “Vân Thuỷ Môn không được, không đủ phân lượng.”

Việt Cẩm im lặng một lúc lại nói: “Vương không sợ làm lớn quá, giới tu đạo sẽ tập trung vây công sao?”

Vương, giới tu đạo. Tốc độ thay đổi lập trường nàu phải nói là quá nhanh. Mấy đại yêu trong lòng không ngừng tán thưởng Việt Cẩm.

Không biết là có phải đã quyết định xong chuyện gì đó, Nhai Xế thả lỏng người, dựa lưng vào ghế đã được đệm một lớp da thú dày, tay chống trán, cười mà như không: “Yêu tộc một khi có động tĩnh, giới tu đạo lần nào chả như gặp phải đại dịch. Tập trung vây công? Có lúc nào không phải như vậy chứ?”

Giới tu đạo hiện giờ tập trung vây công săn giết yêu tộc khắp nơi, nhưng tập trung vây công khi hay tin Nhai Xế dẫn người đi diệt một môn phái tu đạo nào đó chắc chắn sẽ không giống nhau. Không phải Nhai Xế không hiểu, chỉ là hắn không muốn giải thích mà thôi.

Việt Cẩm cũng không đào sâu hơn, nàng im lặng một lúc rồi nói: “Sắp tới sẽ có một đợt hội phẩm kì. Vân Thuỷ Môn sở trường luyện khí, tất nhiên luôn giao hảo với các môn phái lớn. Hội phẩm kì mười năm một lần sắp đến rồi, lần này sẽ được tổ chức ở Thương Ngô Sơn, đến lúc đó các môn phái đều cử người đến quan sát. Nhưng người đông thì cứ đông, sức phòng ngự cũng không vì thế mà tăng lên bao nhiêu, ngược lại còn có khả năng yếu đi ở một mức độ nhất định…Lần này, Vương thấy thế nào?”

Nhai Xế rơi vào trầm tư.

Cuộc thảo luận buổi sáng không kéo dài, rất nhanh, Nhai Xế vẫy tay ra hiệu kết thúc.

Các đại yêu trong phòng lần lượt theo thứ tự đi ra, mỗi người đều giữ một khoảng cách nhất định với những người khác. Xen lẫn trong số các đại yêu, Việt Cẩm cũng thong thả ra ngoài, vừa xuống núi, nàng liền thấy Việt Ninh Song mặt đỏ gay vì giận dữ đang bị thị vệ ngăn cản, lập tức thấy đau đầu.

Việt Ninh Song khi nhìn thấy Việt Cẩm, cô bé nhất thời cao giọng, giống như thuốc nổi đã cháy hết dây: “Nàng ta, một nhân loại có lai lịch bất minh mà cũng được vào, tại sao ta lại không được?”


Một tiếng “hừ” lạnh khẽ vang lên sau lưng Việt Cẩm, Nhai Xế thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Tráng hán đi bên cạnh hắn có vẻ hơi mất tự nhiên, nói: “Vương, hay là người lên đó khuyên bảo vài câu?…”

“Khuyên bảo cái gì?” Nhai Xế lạnh giọng.

“Ninh Song công chúa suy cho cùng…” Tráng hán do dự một lúc, “…cũng không có bụng dạ xấu xa gì, lại do tiên vương căn dặn. Nể mặt tiên vương, người cũng nên đối tốt với Ninh Song công chúa một chút…”

“Đối tốt với con bé một chút?” Nhai Xế châm chọc, “Ta đối với nó còn chưa đủ tốt hay sao? Yêu tộc ở đây đối với nó còn chưa đủ tốt hay sao? Từ nhỏ đến lớn, đi đến đâu nó cũng gây chuyện thị phi, có lần nào có người tính toán, để bụng chưa? Có lần nào không thuận theo ý nó? Có lần nào…” Nhai Xế hít một hơi, khống chế ngọn lửa giận đang bừng bừng.

Tráng hán đi cũng không nói gì thêm, chỉ cười trừ rồi thuận theo ý Nhai Xế: “Vậy Việt Cẩm côn nương có phải sẽ chịu thiệt không?”

“Việt Cẩm?” Nhai Xế nhướn mày, sau đó cười đầy khinh thường, “Người ta đưa về, muốn bắt nạt cũng phải xem nó có bản lĩnh ấy không đã. Lát nữa, ngươi nhớ đi tìm Việt Cẩm, bảo nàng ấy buổi chiều đến gặp ta.”

Nói xong, Nhai Xế tức thì quay người bỏ đi.

Tráng hán sửng sốt, theo phản xạ quay đầu lại nhìn, “ớ” một tiếng kinh ngạc. Việt Ninh Song vốn đang nổi giận đùng đùng không biết từ lúc nào đã khanh khanh ta ta mỉm cười với Việt Cẩm, hai người thậm chí còn thân mật dắt tay nhau cùng rời đi, như thể một đôi tỷ muội tốt.

…Chỉ mới một lát thôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

*

Chiều hôm đó, ngủ trưa xong Việt Cẩm mới đến. Vừa vào sân, còn chưa lên tiếng đã thấy Nhai Xế đang nằm ngủ trên trường kỉ dưới gốc cây.

Hai mắt hắn nhắm lại, tóc xoã tung, một nửa mái tóc bị thân người nằm đè lên, một nửa rủ xuống đất, trên người đã không còn màu đỏ sáng chói, bắt mắt nữa, mà thay vào đó là một bộ trường bào màu lam, nhẹ nhàng như nước, tay áo rộng một nửa cũng bị người đè lên, nửa còn lại biếng nhác nằm dài trên đất.

Một cơn gió bất ngờ thổi qua, lá cây xào xạc, những đoá hoa trắng hồng bé xíu rơi xuống lả tả, nhẹ nhàng mềm mại.

Việt Cẩm bất giác nhẹ bước chân, nhưng Nhai Xế đã mở mắt: “Nàng đến rồi à?” Giọng hắn hơi khàn, pha chút uể oải sau khi ngủ dậy.

Việt Cẩm có chút thất thần: “Ừm, tìm ta có việc gì vậy?”

Nhai Xế nhắm mắt lại, nằm thêm một lát rồi mới đứng dậy, mái tóc dài buông xoã, tay áo rộng phấp phới bay theo gió, trên người, trên tóc, những cánh hoa trắng hồng điểm nhẹ, lông mày nhướn lên, môi hơi cong, nhất thời, phong tư trác việt như thể thiên nhân.

Việt Cẩm có chút ngây người, tiếp đó lại nghe Nhai Xế nói: “Chỗ Thương Ngô Sơn, nàng thấy ai đi là hợp nhất?”

“Ta không biết.” Định thần lại, Việt Cẩm khẳng khái đáp. Mặc dù nàng có sơ đồ trận pháp phòng vệ của các môn phái, cũng hiểu rõ đặc điểm của từng môn phái, nhưng nàng không biết thực lực các đại yêu dưới trướng Nhai Xế.

Nhai Xế khẽ “ừ” một tiếng, tay cầm chén, nghiêng người dựa vào một gốc cây: “Đi Thương Ngô Sơn à….”

Việt Cẩm trầm ngâm, cân nhắc ý của Nhai Xế: “Nếu đi vào ngày diễn ra hội phẩm kì, giới tu đạo nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.”

Nhai Xế hếch mắt, ngón tay vuốt ve chén sứ trong tay một hồi, rồi đột ngột nói với giọng thờ ơ: “Vậy thì chơi lớn một chút. Vân Thuỷ, Hoang Sơn, Nam Minh, Hồng Lâu. Mấy môn phái này nàng có sơ đồ trận pháp không?”

“Có.” Việt Cẩm cười, đứng lên chủ động nói: “Lát nữa ta sẽ khắc trận pháp của mấy môn phái này cho huynh. Kèm thêm một bản cách bố trí trận pháp nữa, nhưng những trận pháp này cũng đã hai ba mươi năm rồi, sẽ có ít nhiều thay đổi…”

Nhai Xế gật đầu: “Ta hiểu.”

Việt Cẩm thấy không còn việc gì nữa, bèn chuẩn bị cáo từ thì một giọng nói thong thả vang lên từ phía sau : “Vân Thuỷ giao cho nàng nhé !”

Bước chân Việt Cẩm dừng lại.

Giọng Nhai xế lại vang lên, có ý trêu chọc, nhưng không hề ác ý : “Không muốn đi à ?”

Việt Cẩm khẽ gật đầu, rồi lại nhẹ lắc đầu, im lặng một chốc rồi nở nụ cười rất nhệ : “Cũng không có gì là muốn hay không, chỉ là cảm giác hơi phức tạp.” Nói xong, nàng suy tư một hồi, rồi gật đầu như thể không có chuyện gì, “Vậy thì để ta đi.”

Việt Cẩm nói xong, bên ngoài vọng vào tiếng bẩm báo: “Vương.”

“Chuyện gì? Vào đây nói.”

Hộ vệ đi vào, hành lễ đáp: “Là Ninh Song công chúa, tối nay công chúa muốn tổ chức yến tiệc, chúc mừng Vương như hổ mọc thêm cánh khi mang Việt cô nương trở về.”

Nhai Xế có phần sửng sốt, quay sang nhìn Việt Cẩm một cái rồi mới hỏi: “Đây là nguyên văn?”

“Dạ, là nguyên văn.” Gã hộ vệ đáp.

“Mời bao nhiêu người?” Nhai Xế lại hỏi.

“Những đại nhân có danh hiệu đều được mời ạ.” Gã hộ vệ đáp.

Nhai Xế nghe xong, trả lời theo kiểu nước đôi:“Vậy ngươi nói với con bé là ta có thể sẽ đến.”

Gã hộ vệ vâng dạ rồi nhanh chóng lui ra ngoài. Nhai Xế lúc này mới quay sang hỏi Việt Cẩm: “Nàng thuyết phục nó bằng cách nào ?”

Việt Cẩm cũng tuỳ tiện đáp: “Thực ra công chúa cũng rất hiểu chuyện.”

Lời này đến quỷ cũng không tin. Nhưng Nhai Xế cũng chỉ tiện miệng hỏi mà thôi. Khi nghe nàng nói vậy cũng không nói gì thêm, chỉ hỏi:“Tối nay nàng có đi không ?”

Việt Cẩm giống như nghe được chuyện cười gì đó, nhịn không được nở nụ cười rất tươi: “Ta có.”

Đương nhiên ta sẽ đi rồi, cho dù chỉ vì điệu múa Thịnh Thế Cảnh Niên đó.

*

Điệu múa Khởi La đẹp u tịch, tay ngọc nâng Thanh Tước (cốc uống rượu thời xưa), dưới cây nến lãnh hương to bằng cánh tay trẻ con, Việt Cẩm ngồi trên chiếc ghế cuối trong đại sảnh nơi mà nàng và Bạch Cốt uống rượu hôm qua, kiên quyết từ chối ly rượu mà người hầu gái vừa dâng lên, chỉ cầm một cốc nước từ từ uống, ánh mắt chốc chốc lại nhìn về phía hành lang tối trước cửa phòng.

Tối nay không giống tối qua, số yêu nhân đến không nhiều, mặc dù có trò chuyện, trao đổi, nhưng đều rất khẽ. Thế nên, khi một giọng hát trong trẻo vang lên, cả căn phòng liền chìm vão tĩnh lặng.

Chuông bạc khẽ rung, hoàn bội đinh trong tiếng tay áo vũng lên, những thiếu nữ yêu tộc ăn mặc như cung nhân Việt Thị cầm đèn hoa sen, nối đuôi nhau tiến vào. Cũng búi tóc sa ngựa, cũng váy trắng tinh khôi, trường cầm réo rắt, tì bà nhả ngọc phun châu, một người mặc trang phục màu đỏ, đầu đội kim quan, ngẩng cao đầu tiến vào, phong thái ung dung mà trang nghiêm.

Tiếng trống bất chợt vang lên, chầm chậm rồi nhanh dần, tiếng đàn cao vút như phượng kêu thánh thót, hạc hót véo von, tì bà dào dạt, tỉ tê, tất cả cùng hoà tiếng. Trong chốc lát, trống dừng, đàn im, chỉ còn tiếng tì bà nỉ non như kể lể nỗi nhớ.

Người đã bắt đầu chuyển động, cánh tay mềm mại chầm chậm đưa lên, tay áo phấp phới, dung nhan xinh đep, trâm cài sặc sỡ, hoa tai đung đưa. Chân nhẹ bước, người chầm chậm xoay tròn, trong lúc váy áo phấp phới tung bay, sắc đỏ đậm nhạt vừa hay choán hết tầm nhìn của Việt Cẩm.

Nàng nhìn những cánh hoa rơi xuống cùng điệu múa, xoay tròn, rơi xuống toả ra thứ ánh sáng bắt mắt. Nàng thấy thiên nữ cất tiếng hát hoà cùng điệu múa, trong trẻo, lắng đọng, sáng chói, dịu dành.

Âm nhạc dừng, chiếc váy đỏ ngừng bay, nụ cười của thiến nữ tan đi, hoa cũng theo làn gió mà bay đi mất. Việt Ninh Song tay cầm kiếm nhẹ nhàng cúi chào, sau đó ngẩng đầu cười thật tươi : “Nhai Xế ca ca, khúc này tặng cho huynh. Đây là…khúc ‘Thịnh thế phồn hoa’!”

Việt Cẩm ngồi ở ghế cuối bỗng nhắm mắt lại, nắm chặt ly rượu trong tay.

Khúc “Thịnh thế phồn hoa”.

Đêm, hơi lạnh.

Việt Cẩm bước ra khỏi đại sảnh, thấy có chút mệt mỏi, nàng bèn đi đến hoa viên nhỏ bên cạnh định nghỉ ngơi một lát.

Trong hoa viên không có người, ánh trăng nhàn nhạt.

Việt Cẩm đưa ly rượu lúc nãy không hiểu sao lại mang theo uống một ngụm.

Cay! Nàng tiện tay vứt đi, ngẩng đầu mỉm cười nhìn trăng, sau đó khẽ nhắm mắt, bước lên trước một bước, điểm nhẹ; hai bước, xoay; ba bước, nhảy. Nàng đưa tay khẽ vuốt hông, run rẩy lấy ra một dải gấm vóc, dùng sức vừa nhu vừa cương phất về phía trước một cái, “vút” một tiếng…

Keng!

Thình lình Việt Cẩm mở choàng mắt ra, thấy một vết kiếm từ thảm cỏ trước mặt vạch qua giếng đá, mất hút trong bức tường trắng.

Trong tay nàng đang cầm kiếm.

“Việt Cẩm.” Nhai Xế nãy giờ vẫn đứng sau lưng Việt Cẩm. Hắn vừa lên tiếng thì thấy nàng vốn đang quay lưng lại đột ngột quay đầu, tốc độ cực nhanh, gần như luống cuống.

Bởi vậy, hắn thấy rất rõ một đôi mắt còn loang loáng nước.

Hắn nhớ mấy bước chân đơn giản của nàng.

Tiến lên, lùi lại, nhảy, chỉ vỏn vẹn có thế, nhưng lại đủ để khiến cho đêm đen sáng bừng trong nháy mắt.

Hắn cũng nhớ ánh kiếm phất tay bắn ra đó. Một tia sáng trắng mỏng manh, bắn ra thứ ánh sáng một đi không trở lại.

Hằn còn nhớ cả đôi mắt của nàng. Đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn, dường như chỉ giây tiếp theo thôi là một giọt nước mắt sẽ lăn xuống.

“Nhai Xế?” Tiếng của Việt Cẩm gọi Nhai Xế tỉnh lại từ trong tích tắc thất thần ngắn ngủi. Hắn nhìn người đang đứng trong đình viện, với đôi mắt ráo hoảnh, một khuôn mặt bình thản không chút cảm xúc…Giống như ánh mắt loang loáng nước trong khoảnh khắc trước đó chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của hắn vậy…

Việt Cẩm kinh ngạc hỏi: “Huynh ra đây rồi à?”

“…Ừm.” Nhai Xế dừng một lát lại nói thêm, “Tuỳ tiện đi loanh quanh.”

Việt Cẩm khẽ gật đầu: “Về thôi.”

Nahi Xế vẫn đứng đó, bất động.

Việt Cẩm đi về phía tiền sảnh, lúc đi lướt đến cạnh bên Nhai Xế, nàng nghi hoặc nhìn hắn một cái: “Sao vậy?”

Mùi bồ kết nhàn nhạt toả ra từ trên người đối phương, Nhai Xế không hiểu sao lại thấy ngạt thở, hắn thụt lùi ra sau một bước, trong lòng rối như tơ vò, buột miệng nói: “Chỗ Thương Ngô Sơn…”

Mới nói được mấy tiếng, Nhai Xế liền hối hận.

Việt Cẩm tỏ vẻ đã hiểu, nàng cười, gật đầu rồi lên tiếng.

Đột nhiên có cơn gió thổi qua. Trong tiếng rì rào của gió, một cảm giác mềm mại mơn man trên da mặt, Nhai Xế sững người mới nhận ra thứ mềm mại hơi man mát ấy chính là tóc của Việt Cẩm bị gió thổi tung.

Hắn nghe nàng, nói: “Ngày mai ta sẽ đi.”