Mỗi ngày Ngôn Hâm đều làm mười hai tiếng đồng hồ, cứ đến buổi chiều là xuất hiện hiện tượng váng đầu hoa mắt muốn ngủ, quầng thâm dưới mắt càng ngày càng đậm, phải đeo kính đen che đi, nhưng chỉ cần công việc vơi đi một chút là lại có tinh thần. Lệ Lệ nhìn đôi mắt dại ra của Ngôn Hâm, nói với cô đây là hồi quang phản chiếu.
Ngôn Hâm vẫy vẫy tay, ý bảo cô ấy mau về chỗ của mình. Công ty yêu cầu rất nghiêm, việc hôm nay không để ngày mai, làm không xong thì không được về nhà. Ngôn Hâm đã không biết mình đang làm gì nữa rồi, chỉ có tốc độ tay là ngày càng nhanh, tập văn kiện xếp bên cạnh cuối cùng cũng có xu thế thấp dần.
Một loạt tiếng cốc cốc vang lên, cả phòng ngẩng đầu nhìn ra cửa. Giám đốc Lâm thấy ánh mắt tập trung của mọi người, khụ khụ mấy tiếng nói: “Bởi vì liên quan đến vấn đề quy hoạch, bên chúng ta sắp có đơn vị mới đến. Lãnh đạo cấp cao cũng sẽ xuống dưới tuần tra giám sát công trình, có khả năng sẽ đến phòng chúng ta, nên mọi người chú ý cách ăn mặc một chút, những đồ cá nhân không được đặt lên bàn……”
Cả phòng trao đổi ánh mắt, bởi vì tầng lầu này của các cô cùng chung với phòng ngoại vụ, bọn họ lại thường xuyên ra ngoài làm việc, nên tầng này yên tĩnh hơn các tầng khác rất nhiều. Cho nên mọi người cũng khá thoải mái, vừa đến văn phòng là thay dép lê, ăn mặc cũng không cần suy xét, trên bàn bày đầy các đồ linh tinh. Lúc này, chút lạc thú trong công việc cũng bị bóp chết, ai nấy đều trưng ra vẻ mặt ai oán.
“Khụ khụ… Xin mọi người phối hợp, nhiều nhất là hai tháng, chúng ta biểu hiện chuyên nghiệp một chút.” Giám đốc Lâm làm lơ những ánh mắt đang bắn về phía mình từ bốn phương tám hướng. Sau khi chốt lại, Giám đốc Lâm trưng ra vẻ mặt đứng đắn, đang muốn quay về văn phòng của mình, thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập và tiếng nói chuyện.
Mọi người đều biến sắc. Ngôn Hâm dùng khẩu hình hỏi Lệ Lệ: “Ai vậy?” Còn chưa được đáp lại thì một đoàn người tiến vào, tiếng hít khí vang lên liên tiếp, rồi sau đó là những tiếng bàn luận rất nhỏ, nhưng tất cả đều không gọi được Ngôn Hâm đang ngốc lặng.
Đây là…nghiệt duyên gì vậy. Ngôn Hâm cảm thấy không thể tin nổi, sao cô có thể gặp được chú ấy ở đây vậy nhỉ?
Giám đốc Lâm hoàn toàn không còn dáng vẻ bình tĩnh như vừa rồi, ông ta câu nệ ho khan vài tiếng, tự giới thiệu trong áp lực vô hình: “Đây là tổng giám đốc Hà, là công ty hợp tác cùng chúng ta lần này, sau này mọi người sẽ gặp nhau thường xuyên, xin hãy chú ý lễ phép.”
Hà Nhất Triển nhẹ nhàng gật đầu, “Làm phiền các bạn rồi, nếu cảm thấy tiến độ công tác bị quấy rầy, xin cứ phản ánh lại.”
Không biết một giọng nói nũng nịu từ đâu bay ra “Không thành vấn đề.”
“Tổng giám đốc Hà đừng khách khí.”
“Sao chúng ta lại thấy phiền được.”
“Đúng vậy đúng vậy… có gì cần giúp đỡ thì anh cứ nói…”
Ngôn Hâm càng cúi đầu thấp hơn, vô cùng bất lực đối với đám đồng nghiệp của mình.
Đây chính là đối tượng coi mắt của em họ nhà tôi đấy, mấy cô mơ ước cái gì chứ! Ngôn Hâm bắt đầu suy xét có cần thiết ngăn chặn chuyện này lại không.
Chờ đến khi các lãnh đạo rời đi, Ngôn Hâm vội vàng chạy về phía phòng trà, nghĩ thầm tới đâu hay tới đó, dù Hà Nhất Triển nghĩ gì, cô có trốn cũng không thoát, hà tất tự tìm phiền não?
Ngôn Hâm vừa uống nước vừa từ từ lấy lại bình tĩnh, nhưng một giọng nói đột nhiên vang lên khiến cô hoảng sợ, làm nước nóng sánh ra tay, “A!”
Một bàn tay to cầm lấy cốc nước nóng trong tay cô, kéo cô về phía vòi nước, chất giọng nam dễ nghe gần ngay bên tai, “Đứng đần người ra đó làm gì, không cẩn thận gì cả!”
Ngôn Hâm nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của anh, thật khác với đêm đó, khó để biết được anh đang nghĩ gì. Hai người gần nhau đến mức có thể thấy được ảnh ngược của mình trong mắt người kia, cô ngơ ngác không nói được lời nào.
“Tiểu ngu ngốc, mau hoàn hồn.” Anh gõ nhẹ lên đầu cô, thấy Ngôn Hâm nhíu mày lườm lại, anh lại nhìn cô một lượt, “Gần đây thường xuyên tăng ca à?”
Ngôn Hâm rút tay lại, đóng vòi nước, cầm cốc nước ấm nhấp một ngụm mới đáp lại: “Vâng.”
“Sao không nghỉ ngơi cho tốt?” Anh đoạt lấy cốc nước của cô, lại kéo tay cô bắt đầu xả nước, “Xối nước thêm lúc nữa, đỏ hết lên rồi.”
“Không sao, không nóng lắm.” Ngôn Hâm không thoát được, không nghĩ tới anh lại giữ chặt như thế… Bàn tay to của anh hấp dẫn ánh mắt cô.
Bởi vì lâu rồi cô không ra ngoài nên làn da có hơi nhợt nhạt, khác với kiểu trắng hồng trời sinh của Từ An An. Nơi bị anh nắm lấy hơi đỏ lên, đối lập với màu da ngăm đen của anh. Ngôn Hâm đột nhiên hơi nôn nóng.
“Xin lỗi vì khiến em bị thương.” Thấy tay cô bớt đỏ, Hà Nhất Triển mới thu tay về.
Ngôn Hâm thất thần nhìn chỗ anh vừa nắm lấy, ngượng ngùng nói: “Không sao.” Như sợ anh không tin, cô lại lắc đầu cường điệu: “Thật sự không sao, cám ơn.” Dù có bị bỏng nặng hơn …cũng không sao.
Nhận ra ánh mắt anh vẫn không dời đi, cô lo lắng, muốn đi… lại không biết nên mở miệng thế nào.
“Là tôi sai.” Hà Nhất Triển khôi phục vẻ bình đạm, anh trầm mặc hồi lâu mới nói tiếp: “Em vẫn chưa trả lời tôi.”
“Cái gì?”
“Sao không nghỉ ngơi cho tốt, không biết chăm sóc cho bản thân gì cả.”
Ngôn Hâm biết anh đang nói đến cái gì, cô xoa quầng thâm dưới mắt, dáng vẻ quẫn bách. Cô không nghĩ đến sẽ gặp anh vào lúc này, “Chỉ là bận quá thôi, không sao…”
Anh là lãnh đạo, cũng biết tầm quan trọng của hiệu suất công việc. Lần thứ hai rơi vào trầm mặc, cô sắp không chịu nổi nữa rồi, đang định rời đi thì anh lại nói: “Em đang trốn tôi?”
Ngôn Hâm mở to hai mắt, không rõ câu nói của anh có ý gì. Môi mím anh lại thể hiện sự không vui, đôi mắt đen trầm xuống nguy hiểm như đêm đó, tăng thêm vài phần áp lực.
Anh đứng yên ở đó, bàn tay cho vào túi quần một lát rồi lại rút ra vân vê cằm. Ngôn Hâm chỉ nhìn anh không nói lời nào, không biết nên nói như thế nào mới không chọc giận anh.
Nhưng cô thật sự rất sợ bị anh mắng, nhìn khí thế này xem, một nhân viên hành chính nho nhỏ như cô có chịu nổi không?
Hà Nhất Triển chỉ nhướng mày nhìn Ngôn Hâm, tiếp tục giữ im lặng như cô. Cuối cùng Ngôn Hâm đành phải nhỏ giọng nói: “Tôi không trốn anh…” Cô nghĩ một lát, lại nói tiếp: “Không phải anh rất bận sao, tôi không phiền anh nữa.”
Ngôn Hâm nỗ lực thể hiện sự chân thành của mình, nhưng bị anh nhìn đến mức gáy cô đổ đầy mồ hôi. Một lúc sau, anh nhẹ nhàng cười, “Em không phiền.”
Ngôn Hâm nhìn vào mắt anh, tưởng thế là xong. Cô đang định rời đi thì lại nghe anh nói: “Lần sau gặp lại, em không được trốn tôi nữa.”
Chiều hôm đó trong đầu Ngôn Hâm chỉ toàn là vẻ mặt nghiêm túc của Hà Nhất Triển. Cô bắt đầu nghĩ lại, biểu hiện của mình rõ ràng đến thế sao…… Thật sự là cô không trốn anh, chỉ là cô có phản ứng tránh né theo bản năng khi có uy hiếp thôi mà.
Anh đúng là kiểu người cường thế, cho dù nói chuyện với anh như được tắm mình trong gió xuân, nhưng giọng điệu kiên định cùng ánh mắt sắc bén đều có thể khiến người đứng đối diện không còn nghĩ gì được nữa.
Ngôn Hâm không nói với ai về Hà Nhất triển. Cô chỉ nghe Từ An An nói có mấy lần muốn mời anh tới nhà làm khách lần nữa, nhưng đều bị anh lấy lý do bận việc, uyển chuyển từ chối. Từ Phức và Từ Tịch cũng chẳng vội, chỉ có mợ là nôn nóng, hễ có cơ hội là muốn cậu tìm Hà Nhất Triển. Từ An An nghe phát phiền, oán giận với cô vài câu: “Mẹ em đúng là già rồi, xem tích cực chưa kìa, chú ấy và mấy chị em cũng có thích đâu.”
“Các chị em không thích chú ấy à?”
“Không biết, nhìn không ra, chắc là cảm thấy… hơi lớn tuổi.” Nghĩ nghĩ, cô bé cảm thấy đây là lý do chính xác nhất.
Đúng vậy, với lịch sử xem mắt phong phú thì số người họ từng gặp không một ngàn cũng đến tám trăm, làm gì còn giống mấy cái chồi non mới ra ngoài xã hội?
“Không bằng chị thu phục chú ấy đi. Chú ấy nhiều tiền, đi theo chú ấy thì chị không cần làm việc nữa rồi.” Mấy ngày nay Ngôn Hâm đều bị Hà Nhất Triển quấy nhiễu tinh thần, nghe xong câu nói tùy ý của Từ An An, cô càng càng thấy phiền, xua xua tay, “Bây giờ đang thịnh hành ăn cỏ non, nói không chừng chú ấy thích những người còn ít tuổi hơn chị thì sao.”
Ai ngờ sau này không cẩn thận để chú già biết được, mặt anh lạnh tanh, khóe miệng thấp thoáng nụ cười dụ hoặc, ánh mắt cố ý lướt lên lướt xuống người cô, nói: “Anh đâu có thiếu đạo đức như thế, cỏ không non không già cũng đủ cho anh ăn no rồi.”
Một câu nói của anh khiến hai chân cô nhũn ra mất mấy ngày, đi đường cũng khó khăn. Nhưng chuyện này để nói sau.