Cảm Ơn Em, Đã Can Đảm Yêu Anh

Chương 25: Tai nạn xe

Lâm Hạo Sơ mở cửa xe liền xông ra ngoài, thư ký Ngô vội vàng lấy dù đuổi theo, một tay kéo anh, "Anh điên rồi? Rất nguy hiểm, đụng phải là xe bồn chở dầu, phải lập tức thông báo cho cục phòng cháy chữa cháy và 120."

Lâm Hạo Sơ quay đầu lại, toàn thân anh đều bị nước mưa thấm ướt hết, tóc rũ xuống trước trán, nước mưa theo sợi tóc chảy xuống mặt, khóe mắt bị nước mưa chảy vào hơi ửng đỏ. Giọng nói anh có chút bất ổn, "Anh lập tức gọi điện thoại." Nói xong liền xông tới cạnh chiếc Iveco kia, nước mưa trút xuống hiện trường tai nạn xe cộ, đám lửa dần dần nhỏ lại, trong xe không ngừng phát ra tiếng rên rỉ và kêu gào đau đớn.

Lâm Hạo Sơ dùng sức cạy cửa xe nhưng dù thế nào cũng không mở được, anh nhìn quanh mọi nơi, tìm được một tảng đá, đi tới chỗ điều khiển lái, cố sức đập bể cửa kính, tài xế hiển nhiên bị thương nặng nhất, trên đầu và mặt đều là vết máu, ông ấy úp mặt vào vô-lăng, không có một chút ý thức. Lâm Hạo Sơ kéo cánh tay ông ấy, đưa ông ấy đặt lưng xuống ven đường.

Anh từ ghế lái bò vào trong xe, thư ký Ngô cũng theo hỗ trợ. Hai người vội vội vàng vàng đem những hành khách không bị vướng ở trong xe ra ngoài.

Xe cứu thương rất nhanh chạy đến, nhân viên cấp cứu bắt đầu sơ cứu. Xe cứu hỏa cũng kịp chạy đến, do nước mưa thấm dần vào quần áo và khi nãy cường độ vận động cao nên chân Lâm Hạo bắt đầu sinh đau, bước chân anh lảo đảo trong đám người tìm kiếm, vừa nhìn thấy một người giống nữ giới liền chạy đến hét to, "Hỷ Lạc?" Tiếc rằng cũng không có cô. Anh run như cầy sấy nhìn vào trong xe, bên trong đó...vẫn còn mấy hành khách hoàn toàn bị thân xe đè ép, toàn khuôn mặt đã bị biến dạng, vụn nát.

Sau đó chân anh rốt cuộc chống đỡ không nổi đi đứng loạng choạng, thư ký Ngô vội vàng lên phía trước đỡ lấy anh.

Lâm Hạo Sơ nhìn thân xe màu trắng trong màn mưa, nó như chìm trong nước mưa và màu máu đỏ hòa vào nhau. Màu đỏ chói mắt này dường như muốn tỏ rõ cảnh tượng vừa mới xảy ra, những người bị thương đó đã trải qua đau đớn thảm thiết ra sao. Môi anh bị quần áo ẩm ướt thấm lạnh cơ thể nên hơi trắng bệch, trong miệng thì thào, "Hỷ Lạc..."

Lúc này, một chiếc xe khách dừng lại cách đó không xa, bởi vì hiện trường tai nạn xe cộ nên lại bị chặn, Hỷ Lạc xem thời gian trong điện thoại di động, nôn nóng đứng lên nhìn tình hình phía trước, nhưng bị bóng dáng màu đen trong màn mưa thu hút sự chú ý, cô dụi dụi đôi mắt, xác định là không phải hoa mắt. Cô chạy đến trước cửa xe, nhìn tài xế nói, "Bác tài, làm phiền anh mở cửa."

Tài xế chẳng thú vị nhìn cô, "Cô à, bên ngoài trời đang mưa, phía trước lại xảy ra tan nạn xe cộ, bây giờ cô xuống xe trước không có thôn sau không có quán, rất nguy hiểm."

Ánh mắt Hỷ Lạc vẫn dừng trên bóng dáng đó, cô sốt ruột nói, "Bác tài, chồng tôi ở kia kìa, tôi phải đi gặp anh ấy." Hỷ Lạc nhìn hình bóng của Lâm Hạo Sơ, vui vẻ cong cong khóe môi.

Tài xế vội vã mở cửa xe, nhìn Hỷ Lạc sung sướng chạy băng băng trong màn mưa, không khỏi cảm thán, "Bây giờ con gái thật đáng sợ, chồng xảy ra tai nạn xe cộ, còn cười đến vui vẻ như thế."

"Lâm Hạo Sơ" Hỷ Lạc thở phì phò, cúi đầu gọi một tiếng.

Lâm Hạo Sơ không thể tin được quay đầu lại nhìn cô, Hỷ Lạc hoàn hảo không tổn hao gì đứng trước mặt anh, trên mặt lộ vẻ mỉm cười.

Lâm Hạo Sơ đến gần cô, đưa tay sờ sờ khuôn mặt cô, động tác rất nhẹ nhàng mềm mại, rất sợ một khi chạm vào cô, cô sẽ giống như bọt biển biến mất không còn gì, "Hỷ Lạc?"

Hỷ Lạc gật đầu, ôm cổ anh, "Lâm Hạo Sơ."

Hai tay Lâm Hạo Sơ vòng qua lưng cô siết chặt, "Tần Hỷ Lạc, em muốn hù chết anh có phải không."

Hỷ Lạc mừng đến khóc thút thít, nước mắt và nước mưa hòa vào nhau chảy vào khóe miệng, "Lâm Hạo Sơ, đừng ly hôn."

Giọng nói Lâm Hạo Sơ có chút khàn khàn, "Đồ ngốc, anh có bệnh, anh không đem lại hạnh phúc cho em."

"Anh chỉ là bị bệnh, khám bác sĩ sẽ tốt, tin tưởng em, tất cả sẽ tốt lên." Hỷ Lạc dính chặt vào anh, cho dù lúc này toàn thân hai người đều ướt đẫm nhưng vẫn muốn sự ấm áp của đối phương.

Lâm Hạo Sơ vùi vào hõm cổ cô, cằm tựa trên chiếc cổ ấm áp của cô, "Anh là người điên, đi theo anh, em chỉ sẽ bị thương tổn. Anh bị bệnh gần bảy năm rồi, anh không có biện pháp khống chế chính mình, anh sợ, sẽ làm bị thương đến em."

Hỷ Lạc lắc đầu, "Em không sợ, trên thế giới này chỉ có một việc làm em sợ hãi, chính là anh không cần em. Còn nữa, em không cho phép anh nói chính mình như vậy, anh chỉ là bị bệnh, sẽ tốt thôi."

Khóe mắt Lâm Hạo Sơ nóng lên, bàn tay anh phủ trên lưng cô, "Tần Hỷ Lạc, em thực sự là thiên hạ đệ nhất ngốc nghếch, làm sao lại yêu người như anh. Anh thân thể cũng như tâm lý đều không hoàn thiện, cái gì anh cũng làm không được, anh cuối cùng sẽ biến thành kẻ vô dụng, anh... đã sớm bị bị từ bỏ rồi."

Nước mắt Hỷ Lạc càng trào ra dữ dội, cô khóc đến nghẹn lời, "Chẳng sao cả, còn có em. Cho dù toàn bộ thế giới đều từ bỏ anh, còn có em. Cho nên, đừng lại đẩy em ra nữa, được không?"

Từng giọt nước mắt của Lâm Hạo Sơ rơi xuống cổ cô, "Hỷ Lạc... anh, có thể vĩnh viễn cũng không khỏe được. Em không sợ sao?"

"Em không sợ, nếu như không khỏe, em và anh cùng nhau, điên cũng tốt, điên cũng tốt. Tần Hỷ Lạc và Lâm Hạo Sơ cùng nhau, làm một đôi người điên."

Lâm Hạo Sơ nhẹ nhàng kéo cô ra, đôi mắt ẩn chứa điều sâu kín, "Tần Hỷ Lạc, anh là một người điên không hơn không kém, anh cho em một cơ hội cuối cùng, nếu như bây giờ em không đi, đời này cũng không đi được. Anh muốn em suốt đời không được rời khỏi anh."

Nước mắt trên mặt Hỷ Lạc còn chưa khô, tóc bị nước mưa làm ướt sũng dính trên mặt, sắc mặt trắng bệch, đôi môi cũng run run, "Lâm Hạo Sơ, em yêu anh!"

Lâm Hạo Sơ nhìn cô không ngừng run rẩy, cúi người hôn cô, chất lỏng mằn mặn chảy vào trong miệng hai người, loại mùi vị mặn chát đó từ từ thấm dần vào trong đáy lòng, biến hóa huyền ảo thành một chất ngọt ngào, chậm rãi bao bọc vây lấy trái tim đóng băng của Lâm Hạo Sơ.

Trên đường trở về, Hỷ Lạc vẫn dựa vào vai Lâm Hạo Sơ, đang mơ mơ màng màng buồn ngủ, vai Lâm Hạo Sơ giật giật, khẽ đẩy cô ra, "Này, Tần Hỷ Lạc, em mệt đến cỡ nào? Nước miếng lại chảy trên vai anh nè, tật xấu này lại vậy nữa."

Hỷ Lạc lười nhác víu vào anh, chăm chăm kéo cánh tay anh, chẹp chẹp miệng, "Để em ngủ đi, còn không phải do phúc của người nào đó ban sao, tối hôm qua một đêm không ngủ, ngày hôm nay lại ngồi xe 6 tiếng đồng hồ, nãy vừa mới khóc đến đứt hơi khản tiếng. Anh không phải là nên có chút thương xót chứ."

Lâm Hạo Sơ lạnh lùng trả lời, "Thương xót? Em không phải cũng nên thương xót anh, anh bị em ép đến nửa vai đều đã tê rần."

Hỷ Lạc ngồi thẳng dậy, bĩu môi, "Được rồi, keo kiệt, dựa thì làm sao?" Sau đó phát hiện sắc mặt Lâm Hạo Sơ rất không tốt, bàn tay cô nhẹ nhàng ấn đầu gối anh, "Có phải chân anh lại đau không? Mới vừa dầm mưa trong khoảng thời gian dài như thế, toàn bộ quần áo đều ướt nhẹp. Khẳng định vết thương ở chân lại tái phát rồi."

Lâm Hạo Sơ ôm vai cô, bàn tay cọ xát cánh tay cô, "Không sao đâu, đều là bệnh cũ. Chút nữa sẽ đỡ thôi."

Hỷ Lạc nhìn vẻ mặt cố chịu đựng của anh, hốc mắt đỏ lên, "Thế nào lại không sao, đau nhức thì nói ra, vì sao phải chịu đựng. Cái này, không có cách nào chữa hết sao?"

Lâm Hạo Sơ khẽ thở dài, trên mặt hiện nụ cười nhàn nhạt, "Là trị không hết, có thể đi đứng được đã là kỳ tích rồi. Di chứng khẳng định sẽ có, đây là bị thương do súng."

Hỷ Lạc do dự một hồi, cẩn thận dè dặt mà nói, "Có thể hay không nói cho em biết... Vì sao lại bị thương?"

Thư ký Ngô ngồi phía trước nghe vậy từ kính chiếu hậu nhìn Hỷ Lạc nháy mắt liên tục, ý bảo cô ngậm miệng. Hỷ Lạc nhìn Lâm Hạo Sơ, quả nhiên anh sa sầm mặt xuống, cúi đầu không nói nữa, nhất thời không khí trong xe có chút lạnh, một lát sau, Lâm Hạo Sơ nhìn về phía Hỷ Lạc, hình như trên mặt anh có chút đấu tranh, "Anh biết em rất muốn biết chân tướng sự việc, chỉ là, bây giờ anh vẫn chưa chuẩn bị tốt, có thể cho anh chút thời gian không?"

Hỷ Lạc cầm tay anh, nắm thật chặt, "Không sao đâu, nếu như không muốn nói thì đừng miễn cưỡng."

Lâm Hạo Sơ cười cười có chút gượng gạo, "Nếu như anh vẫn trốn tránh, có thể sẽ bệnh nặng hơn, anh chẳng qua là, vẫn chưa có dũng khí." Lời nói về sau âm thanh càng trầm thấp, cuối cùng, anh lặng lẽ tựa lưng vào ghế ngồi nhìn màn mưa từ từ nhỏ dần ngoài cửa sổ. Hỷ Lạc cũng tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn một bên mặt anh, lông mày anh nhíu chặt lại cùng một chỗ, anh chắc lại nghĩ đến những hồi ức đó sao?

Hỷ Lạc tựa trên cánh tay anh, "Không nên ép chính mình, càng ép buộc bản thân mình phải đối mặt e rằng càng hoàn toàn ngược lại, có thể thử thả lỏng ra. Biết đâu như vậy sẽ phát hiện toàn bộ sự việc gì đều có một cách nhìn khác. "

Lâm Hạo Sơ từ từ nhắm hai mắt, một lúc lâu, anh chậm rãi mở mắt ra, "Hỷ Lạc, nếu như anh vô dụng không tốt như em tưởng tượng? Biết đâu anh căn bản không phải là người bị hại, mà là một kẻ giết người?" Anh nghiêng người nhìn Hỷ Lạc, trong giây phút này, Hỷ Lạc nhìn trong mắt anh, chợt thấy lóe lên một tia thâm độc, Lâm Hạo Sơ hạ đôi mắt, từng câu từng chữ rõ ràng, "Bọn họ, đều là bởi vì anh nên mới chết..."