Cảm Ơn Em, Đã Can Đảm Yêu Anh

Chương 20: Không từ bỏ

Sáng sớm, khi Hỷ Lạc thức giấc, rèm cửa sổ thật dày trong phòng Lâm Hạo Sơ ngăn lại những tia nắng sớm mai, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng huyên náo bên ngoài đặc trưng của buổi sáng. Cô trợn mắt giật mình, thấy mình như gấu koala trèo trên người Lâm Hạo Sơ, chân còn gác lên bụng anh, hai tay vòng qua ôm lấy vai anh siết chặt. Hỷ Lạc vội vã rút chân, nhưng lúc rút chân lại thì không cẩn thận đụng phải vật gì đó cưng cứng. Cô thầm kêu không được rồi, vội vàng rụt đầu vào trong chăn, chỉ nghe Lâm Hạo Sơ kêu rên một tiếng, anh mở mắt ra, đôi mắt đen láy có vẻ giận dữ, "Tần Hỷ Lạc, em không muốn sống phải không."

Hỷ Lạc đỏ mặt, lúng túng nói, "Á, anh không sao chứ? Em không có cố ý." Lập tức cuộn tròn trong chăn nói thầm, "Ai bảo anh mới sáng sớm thì đã cầm thú như vậy chứ."

Lâm Hạo Sơ đen mặt, "Tần Hỷ Lạc, cấp hai em không có học môn sinh học à?" Vậy mà nói anh cầm thú, chẳng lẽ là tối hôm qua anh dọa sợ cô?

Hỷ Lạc lúng túng, cô dụi dụi mũi, nhỏ giọng nói lầm bầm, "Môn sinh học cấp hai sẽ không dạy cái này....?" Thử hỏi, cái đó giáo viên cấp hai sao mà mở miệng giảng được?

Lâm Hạo Sơ cười cười nham hiểm, một tay vươn tới cô, giọng nói uy hiếp, "Em... Vừa mới nói anh cầm thú?"

Hỷ Lạc căng thẳng nắm chặt góc chăn, trên mặt lập tức đắp mặt nạ kẻ nịt nọt cười cười, "Không có, không có, ngài sao lại có thể là cầm thú chứ? Ngài nghe lầm rồi, tôi nói ngài gầy gò[7], ngài phải ăn nhiều để bồi bổ cho tốt, béo được thì tốt nhất."

Lâm Hạo Sơ hình như hiểu rõ nheo mắt lại, "Còn nói kính ngữ?"

Lưỡi Hỷ Lạc co rút, thật vất vả mới lưu loát được, "Á, là vì em đặc biệt tôn trọng anh. Không phải vì anh già, anh một tí cũng không già, thân thể cường tráng, trẻ trung khoẻ mạnh, như hổ thêm cánh, mạnh mẽ uy lực, càng già càng dẻo dai..." Đầu lưỡi lại co rút, vội vã che miệng lại.

Lâm Hạo Sơ đen nửa khuôn mặt, nhưng tâm tình rất tốt cười cười, "Rất tốt, nói tóm lại, anh có thể hay không rút ra kết luận sau đây? Ý của em chính là, thân thể anh không tốt? Tuổi tác quá lớn?"

Hỷ Lạc há hốc miệng nhìn anh, nửa ngày mới nuốt xuống được kinh ngạc, "Anh tuyệt đối xuyên tạc ý của em rồi."

Ngón tay Lâm Hạo Sơ không nhẹ không nặng sờ sờ gương mặt Hỷ Lạc, trong động tác có chứa thành phần đe dọa, anh nhỏ giọng nói, "Ý khác của em là, có vẻ như bảo anh, tối hôm qua biểu hiện không tốt lắm."

Hỷ Lạc vội vàng nhích ra mép giường, cười vô cùng nịnh nọt, "Không có không có, ngài, á, tối hôm qua anh biểu hiện rất tốt, vô cùng tốt, em rất thoả mãn, ừ." Nói xong còn rất nghiêm túc quay sang Lâm Hạo Sơ gật đầu. Nói giỡn chứ, làm thêm lần nữa, cái bộ dáng này của cô mà không tính toán trước sớm muộn gì thì mấy khớp xương có khả năng chịu đựng không dậy nổi nữa.

Lâm Hạo Sơ nhịn không được cười ra tiếng, anh xoa xoa đỉnh đầu cô, "Giỡn với em thôi, căng thẳng làm gì." Nói xong hướng trước mặt cô đứng dậy mặc quần áo, Hỷ Lạc bị nam sắc trước mắt làm cho mê mẩn, ngẩn tò te nhìn anh mặc quần áo, Lâm Hạo Sơ quay đầu lại nhéo nhéo mặt cô, "Hỷ Lạc? Nước miếng chảy kìa."

Hỷ Lạc phục hồi tinh thần lại, "..." Vội vàng cố sức chùi chùi mép, mới phát hiện bị đùa giỡn, cô oán hận trừng mắt nhìn bộ mặt hứng thú ngây thơ đến buồn nôn của thằng cha đối diện.

Lâm Hạo Sơ nhìn lướt qua cái gối đầu trắng tinh, "Nhớ giặt sạch đó."

Hỷ Lạc theo ánh mắt anh quay lại nhìn, trên cái gối màu trắng, vẽ mấy đường cong mà cô rất quen thuộc, Hỷ Lạc phản xạ có điều kiện lại chùi chùi khóe miệng mình, nhìn bóng lưng người đàn ông đang đi tới phòng tắm, âm thầm đấm vào tường, còn có ai mất mặt hơn cô sao, còn có ai thảm hại trong đêm đầu tiên hơn cô sao?

"Lần sau nhớ mang theo cái gối của mình." Lâm Hạo Sơ đưa lưng về phía cô, nhàn nhã bỏ lại một câu nói, để lại cho cô một bóng lưng thật phóng khoáng.

"Ừ." Hỷ Lạc ủ rũ lên tiếng, á, khoan đã, anh nói lần sau? Hỷ Lạc kinh ngạc ngẩng đầu, đáng tiếc Lâm Hạo Sơ đã vào phòng tắm. Trong lòng Hỷ Lạc đầy vị ngọt ngào, thì ra ông già lớn tuổi không những kỳ cục mà thật sự còn rất thất thường rất thất thường nha.

Khi Hỷ Lạc rửa mặt xong xuôi ra khỏi phòng, Lâm Hạo Sơ đã đi làm. Thấy miếng kính trên bàn trà có một cái hộp màu đỏ, phía dưới chặn một tờ giấy, Hỷ Lạc đi qua cầm lấy xem, "Hỷ Lạc, sinh nhật vui vẻ!" Nét chữ bằng bút máy cứng cáp mạnh mẽ dường như có phần ấm áp của anh. Đôi mắt Hỷ Lạc cong lên, mở cái hộp màu đỏ, một sợi lắc tay bằng bạch kim tinh tế, những chỗ nối với nhau được khảm mấy viên đá nhỏ, kiểu dáng rất đơn giản, Hỷ Lạc lại thích không muốn rời tay.

Buổi chiều thừa dịp không có tiết học, Hỷ Lạc theo thư ký Ngô muốn đến địa chỉ của Giang Nhất Ninh. Đi tới phòng khám tâm lý của Giang Nhất Ninh, cô đợi một hồi thì có cô gái ra dáng trợ lý dẫn cô vào phòng làm việc của Giang Nhất Ninh.

Giang Nhất Ninh một thân trang phục màu xám vừa vặn ra dáng một phụ nữ trưởng thành phong tình, cô mời Hỷ Lạc ngồi, đối với sự xuất hiện của Hỷ Lạc một chút cũng không bất ngờ, "Cô muốn biết những gì?"

Tay Hỷ Lạc nắm chặt túi xách có chút run run, "Lâm Hạo Sơ vấn đề của anh ấy hình như càng ngày càng nghiêm trọng rồi."

Giang Nhất Ninh nhìn Hỷ Lạc, im lặng một hồi, "Đương nhiên sẽ nghiêm trọng, anh ấy một mực kháng lại việc trị liệu, tuy rằng trong khoảng ba năm này anh ấy đều rất tốt. Thế nhưng, có lẽ là anh ấy quá kín đáo, lúc anh ấy sống một mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chúng ta đều không thể nào biết được."

"Tối hôm qua, hình dạng anh ấy ở Lâm gia có chút không thoải mái." Nhớ tới hình dạng anh ngay lúc đó, Hỷ Lạc vẫn còn thấy rùng mình.

"Cô nói xem tình huống lúc đó của anh ấy." Giang Nhất Ninh kiên trì nhìn Hỷ Lạc.

"Lúc đó, anh hình như hoàn toàn đem chính mình phong tỏa lại, đối với mọi người xung quanh có xảy ra chuyện gì hoàn toàn không cảm giác, vẫn chìm đắm trong ý thức của chính anh ấy." Hỷ Lạc miêu tả lại sự việc.

Giang Nhất Ninh suy nghĩ một hồi, "Dường như có khuynh hướng tự phong bế chính mình, trước đây anh ấy không có vấn đề này." Giang Nhất Ninh suy tư lúc lâu, lại hỏi Hỷ Lạc, "Anh ấy vừa vào Lâm gia liền bị như vậy sao?"

Hỷ Lạc lắc đầu, "Hình như là từ lúc Hạo Ngôn xuống lầu."

"Vậy sau khi Lâm Hạo Ngôn xuống lầu có hành động nào đặc biệt không, có thể nói, xảy ra chuyện gì kích thích đến anh ấy?"

Hỷ Lạc nhớ tới cử chỉ của Lâm Hạo Ngôn và Diệp Hồng sau khi xuống lầu, tâm trạng hiểu rõ, cô nhìn Giang Nhất Ninh, "Tôi nghĩ, tôi biết nguyên nhân phát bệnh của anh ấy rồi. Nhưng mà, tôi rất muốn biết làm sao mới có thể giúp anh ấy?"

Giang Nhất Ninh nhìn Hỷ Lạc một hồi, thấy cổ Hỷ Lạc mơ hồ lộ ra dấu vết hồng hồng, cô hạ mắt, "Vấn đề của anh ấy nằm trên người mẹ anh ấy, may ra chỉ có mẹ anh ấy mới có thể tháo cái nút thắt này. Nhưng trước kia chúng tôi đã thử từ mẹ anh ấy giải quyết, đều không làm nên chuyện gì. Mẹ anh ấy không hợp tác."

Hỷ Lạc nghe đến sững sờ, một lát sau cô không thể tin được mới hỏi "Ý chị là nói... Mẹ anh ấy đã biết anh ấy có bệnh?"

Giang Nhất Ninh im lặng không nói nữa.

Đại não Hỷ Lạc nhất thời trống rỗng, Diệp Hồng đến tột cùng là có bao nhiêu chán ghét Lâm Hạo Sơ mới có thể đối với đứa con chính mình sinh ra không ngó ngàng gì tới.

Giang Nhất Ninh nhìn tâm tình Hỷ Lac suy sụp, cô khe khẽ thở dài, "Hay là cô có thể thử nói chuyện với mẹ anh ấy, với tư cách con dâu Lâm gia, bà ấy cũng có phần bằng lòng cùng cô nói chuyện. Chúng tôi, dù sao cũng là người ngoài. Đối với chuyện trước kia, hẳn bà ấy rất không hài lòng đề cập với người ngoài."

Hỷ Lạc nhìn Giang Nhất Ninh, gật đầu, trong lòng đã dự tính, biết đâu, cô thực sự có cơ hội cùng Diệp Hồng nói chuyện.

Vừa định đi khỏi, đột nhiên Hỷ Lạc nhớ tới cái gì, xoay người hỏi Giang Nhất Ninh, "Bác sĩ Giang, khi Lâm Hạo Sơ đối mặt với mẹ anh ấy, luôn có động tác bật lửa, luôn châm lửa rồi lại tắt, cái này... biểu thị cái gì vậy?"

Sắc mặt Giang Nhất Ninh có chút trầm trọng, "Tôi nghĩ, trong tiềm thức, anh ấy xem chính mình giống như ngọn lửa đó..."

Câu nói tiếp theo của Giang Nhất Ninh Hỷ Lạc không có can đảm để nghe tiếp, tự xem mình là ngọn lửa, vậy nói có phải hay không, trong tiềm thức, anh đã từng muốn dập tắt chính mình?

Từ phòng khám của Giang Nhất Ninh đi ra, tâm tình Hỷ Lạc càng trở nên trầm trọng. Bây giờ xem ra quan hệ giữa Diệp Hồng và Lâm Hạo Sơ cũng không phải đơn giản như tưởng tượng, thế nhưng nghĩ đến hình dạng tối hôm qua của Lâm Hạo Sơ, lòng cô lại quặn thắt, bất kể như thế nào không thể lại mặc kệ bệnh tình của anh tiếp tục sa sút. Nghĩ vậy, cô gọi điện thoại cho Diệp Hồng, "Mẹ, bây giờ mẹ có rảnh không? Con có chút việc muốn tìm mẹ."

Cùng Diệp Hồng hẹn tại một quán trà, ngồi trong gian phòng, Hỷ Lạc hồi hộp nhìn Diệp Hồng đang thanh thản uống trà trước mặt, lòng lại càng bất an, rốt cuộc nên mở miệng làm sao để nhắc tới chuyện trước đây..

Diệp Hồng ngửi ngửi hương trà, khẽ nhấp một ngụm, "Ừm, đúng là Phổ Nhĩ[8], lần trước ba con đi Vân Nam mang về cũng không ngon bằng cái này."

Hỷ Lạc cười trả lời, càng thấy rối rắm.

Diệp Hồng nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng vỗ mặt bàn, "Hỷ Lạc, con có cái gì cứ nói thẳng đi, đừng ngại."

Tay Hỷ Lạc đặt ở đầu gối nắm chặt, cắn cắn môi, "Mẹ, bệnh của Hạo Sơ hình như rất nghiêm trọng."

Lông mi Diệp Hồng buông xuống khẽ run run, không có nói tiếp, ngón tay nhẹ nhàng phủ lấy chén trà.

Lòng Hỷ Lạc nặng trĩu, "Mẹ, Hạo Sơ anh ấy rất đau khổ. Anh ấy vẫn rất cố gắng, chỉ muốn mẹ có thể tiếp nhận anh ấy. Anh ấy rất khát khao tình thương của mẹ." Hỷ Lạc có cả một bụng những điều muốn nói, trước khi gặp DIệp Hồng đã nghĩ hết mọi thứ trong đầu, nhưng lúc này một câu cũng nói không nên lời.

Diệp Hồng ngẩng đầu nhìn Hỷ Lạc, nét mặt hiện lên sự bình tĩnh, "Hỷ Lạc, thật xin lỗi."

Hỷ Lạc thất vọng nhìn cô, "Mẹ, chỉ có vậy thôi sao? Anh ấy là người mà mẹ cực khổ mang thai mười tháng mới sinh ra được, trên người anh ấy cũng có một nữa dòng máu đang chảy là của mẹ, và khi mẹ biết vấn đề tâm lý của anh ấy ngày càng nghiêm trọng, mẹ chỉ là đơn giản nói ba chữ "thật xin lỗi" thôi sao?"

Diệp Hồng lãnh đạm hướng nhìn màn đang rũ xuống phía ngoài, "Mẹ vốn dĩ không muốn sinh nó, nếu không phải Mộ Cẩm xin mẹ, mẹ không hề muốn sinh ra nó."

Hỷ Lạc càng dùng lực siết chặt tay, cô không di chuyển ánh mắt, kiên cường giữ bình tĩnh, "Thế nhưng anh ấy đã tồn tại, mẹ, anh ấy là một con người đang sống thật sự. Không phải là một thứ hư ảo, không phải là mẹ không đối mặt thì sẽ không tồn tại."

Diệp Hồng quay đầu lại nhìn Hỷ Lạc với đôi mắt vẫn lạnh lùng không một chút ấm áp, "Cho nên, mẹ không muốn nhìn thấy nó, cũng không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến nó."

Hỷ Lạc cười khổ, "Mẹ, con cảm thấy nên khám bệnh không phải là Lâm Hạo Sơ, chính là mẹ mới đúng." Thấy Diệp Hồng đối diện sắc mặt từng chút từng chút trắng bệch, Hỷ Lạc buông xuống ánh mắt, "Con vẫn rất kính trọng mẹ, bởi vì mẹ là mẹ Lâm Hạo Sơ, cho dù anh ấy là một sai lầm của mẹ, cho dù anh ấy là cơn ác mộng mẹ tránh cũng không thoát. Con vẫn muốn cảm ơn mẹ, ngoài việc anh ấy mang đến cho mẹ sự đau khổ, thì trên bất kỳ phương diện nào anh ấy đều tốt nhất, anh ấy nỗ lực, kiên cường, dũng cảm, con rất tự hào vì mình có một người chồng như vậy. Cho dù anh ấy có bệnh, con cũng coi như không. Nói một cách cực đoan, thì bệnh tiếp cũng tốt. Bất luận anh ấy tự phong bế cũng tốt, điên rồi cũng tốt, con sẽ không buông tha anh ấy."

Hỷ Lạc dừng một chút, nhìn Diệp Hồng, bà vẫn như trước mặt không biểu hiện gì ngồi ngay ngắn ở đối diện, lúc này, trong đầu Hỷ Lạc hiện lên cảnh yêu thương của Diệp Hồng đối với Lâm Hạo Ngôn, Hỷ Lạc khẽ động khóe môi cười châm biếm, "Nếu nguyên nhân bệnh của anh ấy là mẹ, sau này con sẽ không để anh ấy xuất hiện trước mặt mẹ, như vậy chắc anh sẽ không lại bị phát bệnh nữa đâu."

Nói xong Hỷ Lạc mở ví tiền ý bảo nhân viên phục vụ tính tiền, cô hơi cúi người hướng Diệp Hồng, "Mẹ, tạm biệt!"

——————————————-

[7] "cầm thú" và "gầy gò" trong tiếng Trung đồng âm với nhau.

[8] Phổ Nhĩ: tên quận thuộc tỉnh Vân Nam, vùng đất trồng trà nổi tiếng.