Buổi sáng ngủ dậy, Hỷ Lạc cột tóc, dụi dụi đôi mắt còn nhập nhèm ngái ngủ ra khỏi phòng. Lâm Hạo Sơ đang ở trong bếp nấu cháo, Hỷ Lạc đi vào bếp, ngửi mùi thơm tỏa ra, cái bao tử không chịu đựng nổi vang lên ục ục, cô nuốt nuốt nước miếng, "Chúng ta ăn sáng món nào vậy?"
Thấy cái đầu như ổ rơm của Hỷ Lạc, Lâm Hạo Sơ phớt lờ giơ tay xem đồng hồ, "Cho em ba phút, rửa mặt đánh răng. Bằng không bữa sáng sẽ không có."
Hỷ Lạc vừa nghe liền phát hoảng, cô giậm chân, "Lâm Hạo Sơ, ba phút sao mà đủ."
Lâm Hạo Sơ ngoáy lỗ tai, ra vẻ trang nghiêm, "Còn có hai phút."
Hỷ Lạc vội vã chạy vào phòng vệ sinh, vừa chạy vừa hét, "Lâm Hạo Sơ, anh độc tài, anh chuyên chế, em muốn đi đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc vạch trần anh."
Lâm Hạo Sơ hạ hỏa, "Đợi em có thể vào được đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc rồi hãy nói."
Ngồi trên bàn cơm, Hỷ Lạc ăn món bánh trứng cuộn hành băm do Lâm Hạo Sơ làm, cô nịnh nọt xê dịch cái ghế tới gần phía Lâm Hạo Sơ đang ngồi bên kia, "Cái này, Lâm Hạo Sơ, chúng ta thương lượng chuyện này được không?"
Lâm Hạo Sơ đang xem báo, kiệm lời tựa vàng, "Nói."
"Sau này, có thể hay không đừng bỏ hành? Còn nữa, cái này, sau này chúng ta ăn, có thể hay không ít cho cái gì màu xanh xanh này đi." Hỷ Lạc chọc chọc hành băm trong chén, cô thật lạ lùng, không thích ăn mấy thứ rau cải nào có tí màu xanh.
Lâm Hạo Sơ nghe vậy để tờ báo xuống, hai tay anh đan vào nhau chống cằm, suy nghĩ một hồi, "Tần Hỷ Lạc, bây giờ em là bà Lâm rồi?"
Hỷ Lạc gật đầu.
"Hiện tại đang nghỉ hè chứ?" Lâm Hạo Sơ tiếp tục dụ dỗ.
Hỷ Lạc lại gật đầu.
"Vậy có nghĩa là, bây giờ em đang rảnh, là người nhàn rỗi trong nhà. Vợ?" Lâm Hạo Sơ tung lưới đánh cá.
Hỷ Lạc ngây ngốc tiếp tục gật đầu.
"Tốt." Lâm Hạo Sơ nheo mắt, chuẩn bị thu lưới, "Người nào đó. Vợ có nên hay không chăm sóc tốt sinh hoạt ăn uống hàng ngày cho ông xã? Nếu bây giờ em có là thời gian, sau này mọi việc trong nhà đều giao cho em." Nói xong không thèm nhìn Hỷ Lạc đang hóa đá, tiếp tục cầm báo xem, cuối cùng quăng thêm câu, "Cực khổ cho em rồi, bà Lâm."
Hỷ Lạc khó khăn nuốt món bánh trứng cuộn hành băm vào trong miệng, "Đừng khách sáo." Lệ rơi đầy mặt, Lâm Hạo Sơ quả nhiên là lòng dạ đen tối mà, cô bi thương nghĩ ngợi, việc nhà, nấu cơm và vân vân, cô căn bản không biết gì hết. Những lúc Lâm Hạo Sơ kiệm lời tựa vàng khá là "dễ thương".
"Đúng rồi." Lâm Hạo Sơ lần thứ hai đặt tờ báo trong tay xuống, Hỷ Lạc nhìn động tác này của anh thì có dự cảm không tốt, thần kinh toàn thân đều bắt đầu kéo căng.
Lâm Hạo Sơ như thể đang suy nghĩ, "Hiện tại chúng ta đang sống chung dưới một mái nhà, thói quen sinh hoạt của anh không hy vọng bị quấy rối. Cho nên, anh phải nói trước cho rõ, mỗi 15 hàng tháng, anh sẽ có người bạn đến nhà tụ họp, anh không hy vọng bị quấy rối. Cho nên..." Lâm Hạo Sơ nhíu mày, dùng ánh mắt "Em hiểu chứ" nhìn Hỷ Lạc.
Hỷ Lạc lần thứ hai khó nhọc nuốt món bánh trứng cuộn hành băm vào trong miệng, "Em biết rồi, em sẽ thức thời biết mất." Cô tranh thủ cầm muỗng dũng mãnh ăn cháo, cùng đại thần ăn một bữa sáng rất dễ dàng bị mắc nghẹn mà chết. Khoan đã, Hỷ Lạc từ món cháo trong chén ngẩng đầu, hồ nghi nhìn anh, "Vì sao em phải biến mất? Người bạn kia của anh không phải là nữ chứ?" Là nam vì sao muốn cô lảng tránh.
Lâm Hạo Sơ lại lộ ra nụ cười chết người không đền mạng, "Yên tâm, là nam."
Hỷ Lạc thoả mãn cúi đầu tiếp tục ăn cháo, trong lòng lặng lẽ lắc đầu, ông già lớn tuổi quả nhiên tâm linh quái gở quá, người hợp theo đàn vật hợp theo loài, khẳng định đều là thằng cha ra vẻ đạo mạo trang nghiêm mà tâm hồn vặn vẹo.
Lâm Hạo Sơ đi làm rồi, Hỷ Lạc nhìn quanh trong nhà, thong thả đi tới đi lui trong nhà, lại tới sofa nằm sấp một lúc. Rốt cục quyết định đi dạo siêu thị, ngày nghỉ mà một mình thực sự là vô cùng trống vắng đi.
Trong siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn và đồ dùng sinh hoạt, túi lớn túi nhỏ, ngón tay Hỷ Lạc đều bị mấy cái túi hàng làm cho vài vết ửng đỏ, đứng ở ven đường bắt xe. Thật vất vả mới đợi được một chiếc xe trống, kết quả bị hai bà cô ôm đứa bé giành trước. Hỷ Lạc bất đắc dĩ nhìn chiếc xe taxi xa mãi xa.
Một chiếc Land Rover màu đen dừng trước mặt Hỷ Lạc, Lâm Hạo Ngôn dò xét tướng mạo Hỷ Lạc, "Chị dâu?"
Hỷ Lạc hơi bất ngờ vì chỗ này gặp phải Lâm Hạo Ngôn, cô cười chào hỏi, "Chào chú."
Lâm Hạo Ngôn nhìn túi đồ trong tay cô, "Chị đang đợi xe phải không? Tôi đưa chị đi."
Hỷ Lạc vội vã cự tuyệt, "Không cần, không cần, chú đang vội, tôi không có việc gì quan trọng." Dù sao cũng không thân thiết với anh ta, hơn nữa, nghĩ đến quan hệ của Lâm Hạo Sơ với Lâm gia, tâm tình Hỷ Lạc đối với người Lâm gia ít nhiều có chút kháng cự.
Lâm Hạo Ngôn xuống xe, vòng qua xe đi tới cạnh Hỷ Lạc, lấy túi hàng trong tay Hỷ Lạc, "Đều là người một nhà, đừng khách khí, tôi đến công ty vừa lúc tiện đường." Nói xong cũng không quan tâm Hỷ Lạc có đồng ý hay không, mở cửa xe sau, đem mấy túi hàng nhét vào.
Anh ta mở cửa xe ghế phụ, tay làm tư thế mời, đối với Hỷ Lạc nhướn mày.
Hỷ Lạc ngại ngùng không dám từ chối, "Vậy làm phiền chú rồi."
Cùng Lâm Hạo Ngôn một chỗ, Hỷ Lạc ít nhiều có chút không được tự nhiên, không biết nên nói cái gì, cô yên lặng nhìn ngoài cửa xe, trong lòng âm thầm cầu khẩn mau chóng về nhà là tốt rồi.
"Chị rất căng thẳng?" Lâm Hạo Ngôn bỗng nhiên mở miệng hỏi Hỷ Lạc.
Hỷ Lạc sửng sốt một chút, "Vì sao nói như vậy?"
Lâm Hạo Ngôn cúi đầu cười cười, "Tôi thấy chị hình như đối với tôi lúc nào cũng có dáng vẻ phòng bị." Anh ta nhìn Hỷ Lạc một cái, dừng lại vài giây lại nói, "Là vì liên quan tới anh tôi?"
Hỷ Lạc không nghĩ tới Lâm Hạo Ngôn sẽ chủ động đề cập tới chuyện này, cô có chút thẹn thùng, "Á, tôi... Chỉ là có chút tò mò..."
Lâm Hạo Ngôn nhìn tình hình giao thông phía trước, trong xe một khoảng yên lặng, anh ta dường như thở dài, "Anh tôi, cái gì cũng không nói cho chị sao?"
Hỷ Lạc lắc đầu, "Anh ấy hình như rất chú ý chuyện này để cho người khác biết."
Lâm Hạo Ngôn nhíu mày, từ trong túi lấy ra gói thuốc, sau đó rút ra một điếu, lại nghĩ tới cái gì tỏ ý với Hỷ Lạc, "Chú ý sao?"
Hỷ Lạc nhún vai.
Lâm Hạo Ngôn châm thuốc, nhíu mày có chút do dự, "Thật ra cũng không có gì để nói. Sau này anh ấy sẽ nói chị biết." Lâm Hạo Ngôn khó chịu dập tắt khói thuốc, Hỷ Lạc nhìn anh ta hành động quái dị, cũng không biết nói gì nữa. Nói vậy hẳn là chuyện rất khó mở miệng sao.
Đến dưới lầu, Hỷ Lạc tiếp nhận đồ đạc, lễ phép hỏi thăm Lâm Hạo Ngôn, "Muốn lên trên ngồi chút không?"
"Không được, tôi còn có việc." Lâm Hạo Ngôn khởi động xe, cuối cùng anh ta nhoài người nói với Hỷ Lạc, "Chị dâu, nếu như có thể, quan tâm anh tôi nhiều hơn. Anh ấy lúc nào cũng từ chối người Lâm gia, có lẽ, chỉ có chị có thể đi vào tim anh ấy. Anh ấy... rất đau khổ."
Hỷ Lạc gật đầu, trong lòng càng mâu thuẫn, cái loại bí ẩn này ngay trước mắt, nhưng ai cũng không chịu nói cho cô đáp án, cảm giác thực sự rất tồi tệ.
Về đến nhà, Hỷ Lạc đem đồ đạc sắp xếp gọn gàng. Nhìn thời gian vẫn còn sớm, do dự một hồi, mở thư phòng của Lâm Hạo Sơ, trong không gian đơn giản sạch sẽ, căn phòng đầy ánh sáng mặt trời, bày biện không nhiều lắm, chỉ là có hai kệ sách thật to, trên đó đầy chật toàn là sách. Hỷ Lạc đi ngang qua, ngón tay chậm rãi lướt qua kệ sách, cô chau mày nhìn một chút tên sách, 《Nghiên cứu lịch sử chiến tranh》, 《Trang bị và sinh tồn》, 《Bồi dưỡng Rowan 》, 《 Chi tiết quyết định thành bại 》, trên bàn học cũng có rất nhiều 《Quân sự thế giới 》xếp chồng tại một góc. Tất cả đều là sách báo quân nhân, Hỷ Lạc nhớ tới lúc ăn cơm ở Cố gia, Cố Lương Sinh đã từng nói qua Lâm Hạo Sơ vốn dĩ là quân nhân.
Hỷ Lạc ngồi ghế da sau bàn học, thấy khung ảnh trên bàn, trong ảnh là Lâm Hạo Sơ rất trẻ, chắc khoảng hai mươi mấy tuổi, quân phục xanh lục đẹp trai mê người, bộ đàm được anh đeo trên quân hàm màu đỏ, Hỷ Lạc nhìn không rõ được quân hàm của anh, súng bắn tỉa loại 88 được đeo ở vai còn lại, Hỷ Lạc chưa bao giờ thấy qua nụ cười trên gương mặt trẻ tuổi đó, giờ phút ấy, anh mới thật sự là đang cười.
Quần áo trên người Hỷ Lạc nhận biết, với Tần Tư Niên như nhau, là trang phục bộ đội đặc chủng. Anh hẳn là bởi vì chân bị thương nên mới xuất ngũ. Hỷ Lạc ngơ ngác nhìn Lâm Hạo Sơ trong tấm ảnh, người đàn ông này, có rất nhiều việc trong quá khứ cần cô tìm hiểu.
"Em ở đây làm cái gì?" Lâm Hạo Sơ bỗng nhiên đứng ở cửa thư phòng, trên mặt có chút không hài lòng.
Hỷ Lạc kinh sợ vội vã buông khung ảnh trong tay, "Sao đột nhiên anh về nhà?"
Lâm Hạo Sơ đi vào, không để ý đến cô, cầm lấy cặp tư liệu trên bàn học. Anh cầm cặp tư liệu đập trên bàn học vài cái, lực đạo rất nhẹ, cặp tư liệu bằng plastic va chạm vào mặt bàn bằng đá cẩm thạch, âm thanh lanh lảnh vang lên không biết vì sao khiến tim Hỷ Lạc không khỏi run lên.
Vẻ mặt Lâm Hạo Sơ bình tĩnh, "Sau này, không nên tùy tiện vào thư phòng, nhớ kỹ." Anh nói xong cũng không nhìn Hỷ Lạc một lần, đi thẳng ra ngoài.