Nhìn chăm chăm vào cái người trong gương hơn nửa ngày trời, Kiều Tiểu Ân hoàn toàn suy sụp tinh thần. Ngày đầu tiên nhận vị trí mới lại mất điểm toàn tập trước mặt Tề Tuấn, chẳng ra làm sao cả.
“Điên mất thôi!”-cô lầm bầm rút trong túi xách của mình ra thỏi son tô lại đôi môi hơi nhạt của mình, không ngờ từ phía sau bị ai đó động vào làm vệt son bị lệch đi vô cùng khó coi.
“Oh, xin lỗi nhé, tôi bị vấp té.”-Khưu Tử Văn, nhân viên của phòng nhân sự, cũng là người thích sếp Tề chết mê chết mệt, hay tin Kiều Tiểu Ân trở thành thư ký chính thức của anh đương nhiên không thể nào ưa nổi cô.
Kiều Tiểu Ân không ngốc đến mức không biết tâm tư của người phụ nữ này, chỉ là hôm nay cô đủ xui xẻo rồi, không muốn rước thêm phiền phức vào người.
Lấy khăn giấy ra lau đi vết son, Kiều Tiểu Ân nặng ra nụ cười cho qua: “Không sao, lau đi là được rồi.”
Khưu Tử Văn không thấy được sự tức giận của Kiều Tiểu Ân, trong lòng bực bội tháo luôn chiếc mặt nạ giả tạo xuống: “Cô có trang điểm cách mấy cũng không thể từ con vịt xấu xí biến thành thiên nga đâu, đừng mơ mộng nữa.”
Là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng mà.
Đôi mắt nâu mệt mỏi lừ Khưu Tử Văn, Kiều Tiểu Ân ngại miệng đáp trả, nhưng với loại người này càng im lặng bọn họ càng muốn lấn tới thôi, sẵn tâm tình cô đây không được tốt, muốn tìm nơi xả stress.
“Cô thấy Tề Tuấn là kiểu người quan tâm đến vẻ ngoài sao? Tôi chỉ không muốn làm mất mặt khi đi chung anh ấy nên mới làm đẹp một chút thôi, son phấn trên mặt cô chỉ có dày chứ không ít hơn tôi đâu, làm ơn tránh đường!”
“Cô...”-Khưu Tử Văn tức đến nghẹn cả cổ họng, chỉ tay về phía bóng lưng Kiều Tiểu Ân cố tình bước đi lả lướt chọc giận cô đến phút cuối cùng.
“Đau tim quá mà!”
“Hahaha, hôm nay cậu được lắm Tiểu Ân.”-Thiên Lam bật cười hả hê sau khi nghe cô bạn thân kể việc đã chọc tức Khưu Tử Văn, con người này cô cũng không thuận mắt, hôm nay có dịp chọc tức thiệt là vui.
“Cậu cười cái gì? Nếu không phải hôm nay tâm tình tớ không tốt cũng không chọc ghẹo cô ta đâu. Rước thêm phiền phức vào người.”-Kiều Tiểu Ân cắn cắn đũa, hôm nay chẳng có tâm trạng để ăn.
Thiên Lam không hài lòng cách nghĩ của Tiểu Ân: “Cậu không làm sai, càng nhịn người khác sẽ càng ăn hiếp mình thôi. Cậu biết rõ điều này hơn ai hết mà.”
“Nhưng ít ra cũng được sống yên ổn.”
Thiên Lam nhún vai, gắp lấy miếng thịt trong phần ăn của Kiều Tiểu Ân, hờ hững nói: “Nhưng cậu đã lỡ phóng lao tuyên chiến rồi.”
Chống tay ngồi thở dài thườn thượt nhìn đồng hồ đã điểm 2h chiều, buổi tiệc cấp cao cô lại ăn mặc bộ quần áo công sở này đến có hơi là... nhưng Tiểu Ân cô còn trong đợi nam thần dắt mình đi mua váy dạ hội đến buổi tiệc hay sao?
“Vẫn nên là chính mình thôi, được ngắm trai đẹp cũng toại nguyện rồi.”
CỘC CỘC
Tiếng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn khiến cô giựt mình, đôi mắt mở to lên kinh ngạc nhìn Tề Tuấn đang đứng trước bàn làm việc của cô: “Giám đốc...”
Tề Tuấn đặt ly rỗng xuống mặt bàn, lãnh đạm nói: “Pha cà phê cho tôi đi!”
“Dạ?! Nhưng lát nữa chúng ta còn đến buổi tiệc mà giám đốc?”
Tề Tuấn có chút bối rối thu lại ly, anh chỉ muốn lấy ly ra uống nước thôi, nhìn thấy vẻ mặt nghĩ ngợi của cô thì có ý định bắt chuyện... Nhưng xem ra không được tốt lắm.
“E hèm, buổi tiệc bị hủy rồi, bên đối tác có việc phải chạy sang NewYork đến tuần sau mới về.”
Kiều Tiểu Ân gật gù hiểu chuyện, cô đứng dậy định cầm lấy cái ly trong tay giám đốc: “Vậy tôi sẽ pha...”
“Chúng ta ra ngoài ăn gì đó đi!”
“...”
“Ý tôi là buổi tiệc bị hủy, tôi sẽ mời cô một bữa.”-Tề Tuấn trong lòng hỗn loạn bao nhiêu ngoài mặt vẫn có thể tự nhiên một cách bất ngờ, anh là muốn cùng cô gái này ngồi xuống ăn một bữa với nhau.
“À vâng, nếu giám đốc đã mời tôi ũng không cách sáo.”-Kiều Tiểu Ân không ngu gì mà từ chối, hiếm khi sếp đãi, còn được nghỉ sớm tốt thế còn gì, nhân cơ hội này rút ngắn khoảng cách đã bị mất điểm sáng nay luôn.
“Vẫn còn sớm, làm hết công việc tôi giao cho cô rồi đi ăn cũng chưa muộn. Cà phê không đường, cám ơn!”
Tề Tuấn đưa luôn ly cho Kiều Tiểu Ân, không thèm nhìn khuôn mặt đơ ra của cô nàng bước trở lại phòng làm việc của mình.
“Cái người này, làm việc thì làm việc.”
“Ơ, sao lại là quán này?”-Kiều Tiểu Ân khựng lại khi vừa bước xuống xe, đây chính là quán hôm qua cô vào, còn uống say một trận không nhớ nổi về nhà bằng cách nào, không ngờ Tề Tuấn lại đưa cô đến đây ăn nữa.
“Sao? Nơi này thấy đông như vậy chắc thức ăn cũng được, lại gần nhà cô nữa còn gì.”-Tề Tuấn kín đáo quan sát biểu cảm trên khuôn mặt của cô, xem ra vẫn chưa nhớ gì rồi.
“Haha, rất tốt ạ, chỗ này rất hợp ý tôi, ăn ở đây thoải mái hơn ạ.”-Tiểu Ân bước nhanh vào trước, Tề Tuấn chẫm rãi theo sau, cả hai chọn cho mình một chỗ gần vách tường ít ồn ào.
“Cô chọn món đi, tôi ăn gì cũng được.”-anh đưa menu cho cô, rót cho mình và cô hai ly nước.
Chủ quán đến chờ gọi món, hắn không khó nhận ra Tề Tuấn liền chào bắt chuyện: “Là anh sao?”
Kiều Tiểu Ân chớp chớp mắt thắc mắc: “Anh cũng từng tới đây sao?”
Chủ quán lanh miệng nói: “Đêm qua cô uống say khướt lại không mang đủ tiền đã gọi cho anh này tới trả tiền.”
Lời nói vừa dứt cũng là lúc hai má cô chuyển dần sang màu đỏ lựng, mắt không dám nhìn lên người đang ngồi đối diện mình luôn.
TBC.