Một mai Hỏa Hệ Phách Thạch, một sự nhầm lẫn buồn cười, mà toàn bộ một Trấn diệt vong...
Thương hại ư, sám hối ư, tất cả đều là lời thừa. Lúc này đây, với hắn đều là tội lỗi không thể tha thứ.
Trong lòng rỉ máu, lửa giận bừng bừng thiêu đốt tâm can, nhưng ngoài mặt hắn lại điềm tĩnh khác thường, tựa như đầm sâu không nổi sóng chôn giấu toàn bộ những phẫn nộ bi ai, mặt càng lạnh lùng bao nhiêu, thì lửa giận trong tâm càng nóng bỏng ngút trời.
Dịch Vân đi tới nửa bước, giống như vô ý mà hỏi: "Còn một chuyện rất quan trọng, cái đám hài đồng chưa tới mười tuổi ở Ái Đạt Trấn ấy, rốt cuột Thanh Lôi Chế Tài Đoàn các người đã an trí như thế nào?"
Không khí liền có chút quỉ dị, ngay từ lúc gặp mặt thiếu niên này đã hỏi tới những chuyện thâm cung bí sử mà theo thời gian phủ dày một lớp bụi, vốn không được nhắc tới đã lâu, bọn Tháp Cát Nhĩ càng nghĩ càng thấy không hợp lý, cẩn thận nói: "Không thể nào! Cho dù Khoa Lạc Lý đại nhân có tín nhiệm ngươi ra sao, cũng không có khả năng cho ngươi biết về chuyện của đám nhóc kia, ngươi cuối cùng làm sao mà biết được?"
Lời nói vừa dứt, dị biến liền xảy ra.
Tử quang đột nhiên chói lọi, uy áp trùng trùng ào ạt dâng lên, thân hình thiếu niên chợt lóe lên đã dùng tốc độ như sấm giăng chớp giật lao vút tới trước mặt Tháp Cát Nhĩ, một quyền cực nặng mãnh liệt đánh xuống đầu hắn.
Chuyện xảy ra quá đột nhiên, thiếu niên đó không hề có dấu hiệu nào cho thấy sẽ ra tay bỗng nhiên trở mặt, đã làm cho Tháp Cát Nhĩ tâm phế chấn động kịch liệt, ngay tại lúc nguy cấp đó, song chưởng hắn liền khép lại phía trước, một ma pháp cự thuẫn màu nâu sẫm tức khắc xuất hiện, đón đỡ lấy đòn tấn công bá đạo đang mạnh mẽ giáng xuống.
Oanhhh!
Dưới tình huống bị động mà đón đỡ, đã làm cho thất tinh cấp ma pháp thuẫn phòng vệ của hắn không thể nào ngăn chặn hoàn toàn được một kích này, tử sắc hỏa diễm nhàn nhạt lan tràn khắp nơi phủ xuống ma pháp thuẫn làm nó liên tục xuất hiện những khe nứt.
"Chuyện này làm sao có thể chứ?"
Tháp Cát Nhĩ tâm tình chấn động, nhưng hành động vẫn cực nhanh không chút rối loạn, trong chớp mắt phía trước mặt hắn liền xuất hiện ba tầng ma pháp thuẫn chồng chéo lên nhau nhanh như điện, còn thân hình thì liên tục lùi về phía sau, vô cùng quyết đoán.
Chỉ với một chiêu đã thể hiện hoàn toàn kinh nghiệm thực chiến của Tháp Cát Nhĩ phong phú như thế nào, lực đạo đầy đủ, lâm nguy bất loạn, phản ứng cực nhanh tuyệt đối hiếm có, chiêu thức liền lạc kín kẽ không hề có chút ngưng trệ, chừng đó đủ để thấy trình độ thực chiến của hắn chênh lệch bao nhiêu so với Thập Cường học viên của Ma Đấu đại hội.
Oanhhh!
Lại một tiếng nổ nữa ầm ầm vang lên, hai tấm ma pháp thuẫn vỡ tung thành bụi, lộ ra tấm thứ ba hoàn hảo không chút suy chuyển, rõ ràng là đối với trình độ Thất tinh trung giai Pháp Tước, Dịch Vân vẫn chưa có khả năng đánh bại, kết quả hiện tại đã là cực hạn năng lực của hắn.
Lúc này, Tháp Cát Nhĩ đã bay ngược ra sau mười thước, cẩn thận nới rộng cự ly an toàn rồi gằn giọng quát lớn: "Tát Nhĩ Đạt Bạch Y Giáo Chủ, ngươi có ý gì đây?"
"Hừ, Địa Hệ Ma Hộ Thuẫn, thì ra ngươi là Địa Hệ Pháp Tước, cho nên không hề sợ hãi!" Dịch Vân hừ lạnh.
Cùng thuộc tính ma pháp với An Na. Mà đối với hệ ma pháp này, do đã từng quan sát nàng thi đấu, lại diễn luyện rất nhiều phương pháp phá giải, cho nên ưu nhược điểm hắn đều có những hiểu biết khá sâu sắc.
Hào quang chợt lóe, một thanh hỏa hồng ma binh đã xuất hiện trong tay hắn, quang mang rực rỡ như máu hòa cùng tròng mắt của hắn lúc này cũng đã đỏ vằn lên. Dịch Vân chậm rãi bước từng bước một tới phía trước, trầm giọng: "Đừng phí lời thừa, nói mau, những hài tử may mắn còn sống ở Ái Đạt Trấn bây giờ đang ở đâu?"
Sát ý lăng lệ như đao mang, từng đạo hơi thở lãnh liệt quen thuộc ở chiến trường ập tới, Tháp Cát Nhĩ lúc này đã nhanh chóng vận ma lực toàn thân, lui liền mấy bước nữa, sẵng giọng nói: "Ngươi mạc danh kỳ diệu mà chọn nơi địa vực không dấu chân người, rồi mời ta tới ma pháp thạch thất này, phải chăng là đã có chủ ý từ trước, muốn một đối một mà bức ta nói ra sự thật a? Ngươi thật ra là ai? Cuối cùng ngươi muốn gì???"
Dịch Vân không hề trả lời, trong lòng hắn đang lơ lửng cảnh tượng Hán Khắc đau đớn quằn quại mà chết trước mắt kẻ này, nhất thời không kiềm chế được cái gì gọi là nhẫn nại, lập tức vung kiếm mà chém xuống, lưỡi ma binh chớp lóe một đạo ánh sáng hình bán nguyệt mãnh liệt nhắm tới Tháp Cát Nhĩ kích tới.
Oanh! Oanh! Oanh!
Liên tiếp ba tấm lá chắn xuất hiện, liên tiếp bị chém vỡ nát, phải đến tấm lá chắn thứ tư mới miễn cưỡng mà ngăn chặn lại đòn tấn công cường liệt này, nhưng cũng liền đó xuất hiện những vết rạn lớn mà run rẩy như muốn đổ sụp xuống.
Liên tục hai lần phòng thủ, nhưng cũng không thể nào ngăn trở hoàn toàn thế tấn công của Dịch Vân, là kết quả mà Tháp Cát Nhĩ thật không ngờ tới, hắn thầm kinh hãi: "Rốt cuộc đó là loại Đấu khí gì, mà lực phá hoại thật bá đạo, ngay cả Tam Diện Ma Pháp Chướng Bích của ta cũng bị đập vỡ tan?! Thực lực chỉ Lục tinh lại có uy lực của Thất tinh, khiến cho ta phải vận đến tám thành ma lực mới miễn cưỡng đón đỡ được, thật nghĩ cũng không ra tại sao trên Đại lục còn có Đấu khí quỉ dị khác thường như thế, chẳng trách được Bố Lỗ Thác đại nhân coi trọng hắn."
Mắt thấy thiếu niên nọ toàn thân bừng sáng, đấu khí quang mang ngưng tụ cực thịnh, ma binh đã nâng cao quá đầu, lộ ra vẻ không chết không dừng, Tháp Cát Nhĩ vội vã hô: "Tát Nhĩ Đạt giáo chủ, xin dừng tay!"
"Chịu nói rồi sao? Nói mau!", Dịch Vân hơi dừng tay lại, ma binh thoáng hạ xuống, lạnh lùng quát.
Từ khi tiến nhập nơi này, vị giáo chủ trẻ tuổi mới nhậm chức này đã lợi dụng lực lượng hỗ trợ của gian thạch thất mà bức hiếp một đối thủ rõ ràng là có thực lực cao hơn hắn không chút khách khí, khiến Tháp Cát Nhĩ chưa bao giờ chịu nếm trải đối xử như vậy, tức giận tím gan tím ruột.
Cũng không phải hắn sợ Dịch Vân, chỉ vì đã nhận mệnh lệnh được đích thân Hồng Y Giáo Chủ ban xuống, không cho phép hạ sát thủ đối với thiếu niên này, nếu hắn nghịch mệnh, hậu quả cũng đoán trước được, chính vì vậy dù Dịch Vân có hống hách cao ngạo như thế nào, hắn cũng chỉ có thể nén giận cúi đầu, suy nghĩ biện pháp nhanh chóng trở về báo cáo, để cho Bố Lỗ Thác đại nhân định đoạt.
Áp chế cơn giận đang dâng trào, Tháp Cát Nhĩ bất đắc dĩ phải hạ giọng mềm mỏng: "Đều là thành viên của Quang Minh Giáo Đình, bọn ta thực tình không nên chém giết chỉ vì vấn đề cá nhân, Thanh Lôi Chế Tài Đoàn cũng là trung thành chấp hành mệnh lệnh, năm đó những hài tử của Ải Đạt Trấn đúng là chúng ta đã bắt giữ, nhưng đều giao cho Khoa Lạc Lý đại nhân xử lý, còn tình tiết cụ thể như thế nào chúng ta là thuộc hạ cũng không thể biết được a." Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
"Chi bằng ngươi theo ta trở về gặp Khoa Lý Lạc đại nhân rồi hỏi một chút? Ta thề sẽ không đem sự việc vừa rồi báo lại đâu."
Chỉ là một kế hoãn binh, khinh Dịch Vân ít tuổi vô tri hay sao, hắn như thế nào lại không nhìn ra được con gà (:P) kia giở trò?
Lắc lắc đầu, Dịch Vân từng bước từng bước áp sát, chiến ý không giảm mà đại tăng, cười lạnh: "Ngươi hình như quên mất ta là song hệ lục tinh Pháp cuồng nhỉ? Trước kia ngươi dùng Tinh Thần Tỏa Liên ép hỏi Phổ Tu Tư trưởng trấn vị trí của mỏ Hỏa Hệ Phách Thạch, tưởng ta không có thủ đoạn đó à? Ngươi nói mấy lời vừa rồi, có cái nào là thật? Ngươi dĩ nhiên biết tất cả, mà ta, cũng muốn nghe sự thật, nói?!"
"Phổ Tu Tư lão đầu a? Ngươi làm sao cũng biết việc này?"...lão già huyết lệ ròng ròng van xin hắn tha cho bọn cháu con trong trận chém giết đẫm máu năm đó, trừ Thanh Lôi Chế Tài đoàn, đến cả Khoa Lạc Lý đại nhân còn không biết, huống gì những người khác?
Tháp Cát Nhĩ càng nghe càng kinh hãi, nhìn thiếu niên trước mắt hai mắt đang đỏ ngầu, chiến ý rào rạt, sát khí ngùn ngụt, cuối cùng hắn cũng minh bạch, diễn biến sự việc đã không còn nằm trong tay hắn, lai lịch thiếu niên này, mới là bí ẩn lớn nhất!
Hắn lúc này thận trọng vô cùng, quát lên: "Tát Nhĩ Đạt giáo chủ, ta thực không rõ ý tứ của ngươi!"
"Giả ngu không chịu nói sao? Được lắm, để ta xem cái đầu ngươi có cứng như cái miệng ngươi không!"...chờ đợi từ nhỏ đến lớn, tìm kiếm trong mờ mịt nơi hạ lạc của Hán Khắc, mà gã này ngoan cố không nói ra, rốt cuộc hắn không thể nhẫn nại được nữa, hét lớn, mấy đạo kiếm quang mãnh liệt liền rùng rùng chém tới.
Lòng như thảo nguyên nổi lửa, cương liệt mà đầy lệ khí, giận dữ, căm hận đến vô cùng là những gì đang ăm ắp trong tâm cảnh Dịch Vân bây giờ. Lục tinh giai vị, kích phát uy lục Thất Tinh, hắn đủ khả năng làm được, không hề giữ lại chút nào, nhất nhất toàn bộ ầm ầm công tới.
Lời cần nói đã nói, mà tên thiếu niên kia không hề nhân nhượng gì, kiếm tiếp kiếm bá đạo mãnh liệt tuyệt độc mà đánh tới khiến Tháp Cát Nhĩ như chó cùng cắn dậu, rốt cuộc nổi điên, vung tay bung ra một loạt ma pháp cầu tràn trề ma lực, vun vút xông tới màn kiếm quang tím nhạt.
Rầm.. ầm..bung bung...tạch tẹt đùng..!
Mới vừa tiếp xúc, đã phân mạnh yếu, kiếm quang đầy trời vậy mà tức thời tiêu biến, mà vẫn còn dư lại hai khỏa quang cầu, xuyên qua trùng điệp thế công, tốc độ lại càng gia tăng, cấp bách ép tới Dịch Vân.
Thất tinh Pháp Tước toàn lực xuất thủ, Địa Hệ quang cầu uy năng hùng hổ khiến người phát lãnh, chia ra hai đường cong tả hữu vi vút giáng tới. Dịch Vân bèn không lùi mà tiến, chớp mắt thúc động Phần kiếp tử diễm đấu khí, cương mãnh chém xuống ma pháp cầu.
Ầm ầm một tiếng vang thật lớn. Lực phản chấn cường đại đã vượt xa khả năng chịu đựng của hắn, hất văng Dịch Vân hàng trăm mét oanh một phát đập mạnh thân mình lên thạch bích.
Lần giao phong này. Tháp Cát Nhĩ đã chiếm được thượng phong, một chiêu đã cắt đứt thế công toàn lực của Dịch Vân, nhanh chóng giãn ra khoảng cách của hai người. Ngay sau đó hắn liền gấp rút tiến lại lối ra. Bắt chước như Dịch Vân áp tay lên thạch môn ma lực nhanh chóng tuôn vào.
Hắn không muốn lại dây dưa cùng gã thiếu niên này, hy vọng mau có thể trở về Giáo Đình bẩm báo, nhưng dù cho hắn dồn lực thế nào, thạch môn vẫn cứ trơ trơ bất động, đang vô cùng sốt ruột thì một tiếng cười trào phúng bễ nghễ từ sau truyền tới: "Còn muốn chạy sao? Không có vé đâu cưng! Trừ khi bản thiếu gia đồng ý a."
Hắn vừa quay đầu lại, đã thấy Dịch Vân đứng cách mình năm thước, ép hắn vào sát góc, đang đưa tay lau máu nơi khóe miệng cười lạnh: "Muốn thoát khỏi thạch thất ma pháp này cũng được thôi. Một là ngươi trở thành Tinh Vực cường giả, hai là có Thủy Hỏa song hệ ma lực, lúc đó Đại môn sẽ khai mở. Mà ngươi, có năng lực đó sao? Khửa khửa.... (:P)"
"Chỉ có một lựa chọn để thoát ra ngoài, đó là khiến ta vui vẻ, ngươi hẳn biết làm như thế nào rồi!"
Tháp Cát Nhĩ nghe vậy mắt lộ ra hung quang phẫn nộ quát: "Không tự biết lượng sức, một đòn vừa rồi ngươi đã trọng thương, trong khi ta mới dùng tám thành công lực, thật đã hạ thủ lưu tình. Nếu ra tay toàn lực, ngươi đã chết mất xác từ lâu, còn không biết tốt xấu mà nhanh mở cửa, có khi ta sẽ xem như việc này chưa từng diễn ra!"
"Ái Đạt Trấn mấy trăm hài tử, bọn họ nơi nào?" đây đã là lần thứ ba Dịch Vân nói đến câu này, tựa hồ quyết ý vì nó mà sinh, vì nó mà tử vậy.
Hoãn binh, lừa gạt, lời thừa, hoàn toàn vô dụng với hắn. Điều hắn cần biết là "Ở nơi nào"!
"Thật quá ngu xuẩn cố chấp, ta đành phải bắt giữ ngươi vậy, lúc đó mở hay không, đâu còn do ngươi quyết nữa, Tát Nhĩ Đạt giáo chủ, ngươi vẫn không tưởng tượng ra được sao?"
Thực lực hai bên quá chênh lệch, nghĩ muốn bắt giữ Dịch Vân cũng là việc dễ dàng, nhưng hắn tiếp tục ẫn nhẫn mà lui, không phải vì sợ mà vì vẫn hi vọng có thể giải quyết ổn thỏa mà không cần phải động thủ. Tháp Cát Nhĩ cố hỏi lần cuối.
"Bắt ta? Dịch Vân thoáng ngẩn người, rồi cười ha ha: "Ý kiến hay a! Sao ta lại không nghĩ ra chứ?"
Tư thái quyết đoán lạnh lùng, tiếng cười phóng túng cuồng ngạo, sát ý rào rạt tuôn ra, thân hình hắn liền như thiểm điện, thoắt một cái đã lao tới.
.
Tháp Cát Nhĩ đã sớm có chuẩn bị, ma ngôn lẩm nhẩm, hai tay hoa lên xuất ra từ hư không những ma ấn thâm thúy, lấy Dịch Vân làm trung tâm, không khí xung quanh liền kịch chấn mà biến hóa.
Từ bên trong phạm vi thủ ấn, vô số những mũi nhọn sắc bén đột nhiên vụt lên, Dịch Vân vừa lăng không né tránh, thì từ bốn phương tám hướng, những cọc nhọn đồng thời trổ ra, ép hắn vào giữa.
Cùng lúc đó, những bức tường đá liên tiếp mọc lên rồi kết nối lại, tạo thành một tù lao hình tròn vững chắc như không thể phá nổi, tua tủa gai nhọn đem hắn vây khốn vào trong, chỉ cần khẽ nhích động liền có thể đem thân thể Dịch Vân xuyên thấu qua không chút vướng mắc, cũng không cho hắn một khả năng trốn thoát nào.