Cấm Đoạn Chi Luyến

Chương 186

"Sao? Ngươi muốn thoát y cho ta xem? Vậy mau cởi đi, ta không ngại."

"..."

Vô lại!

"Sao không cởi? Muốn ta tới giúp ngươi cởi sao? Tốt, ta đây liền tự mình động thủ, thay ngươi cởi ra."

"Đừng!"

"Đừng cái gì? Không phải mới vừa muốn thoát y? Như thế nào? Đổi ý?"

Tần Tường đưa tay lên cởi áo nam nhân, tầm mắt của hắn dời từ mặt xuống ngực nam nhân.

"Ta không nói như vậy."

Nhìn ánh mắt Tần Tường nổi lên biến hóa, nam nhân mau đẩy tay Tần Tường ra, chạy ra ngoài phòng.

"Ngươi muốn đi chỗ nào?"

Tần Tường nhanh chóng bắt lấy tay nam nhân kéo ngã lên trên giường, sau đó cúi xuống lấy thân mình ngăn chặn làm cho nam nhân không có biện pháp giãy dụa,

"Muốn chạy sao?"

"..."

"Không lên tiếng? Cũng không sao, chúng ta chậm rãi chơi."

Tần Tường tựa đầu chôn ở cổ nam nhân hít vài hơi,

"Thơm quá. Làm ta muốn cắn xuống."

Vừa nói xong, Tần Tường liền đem ý nghĩ thành hành động. Đầu tiên là dùng đầu lưỡi liếm liếm sau đó khẽ cắn một cái.

Cảm giác được nam nhân bắt đầu khẩn trương, Tần Tường khóe môi chậm rãi cong lên, hắn ngẩng đầu nhìn về phía vẻ mặt khẩn trương của nam nhân,

"Như thế nào, ngươi rất sợ sao?"

"..."

"Không nói coi như xong, chúng ta đây hôn môi được không?"

Tần Tường hảo tâm cùng nam nhân đề nghị.

"Không cần."


Lần này, nam nhân cuối cùng là đã mở miệng.

"Ngươi còn không có học khôn sao? Ngươi cho là ngươi nói không cần, có thể ngăn cản ta?"

Tần Tường vỗ vỗ hai má nam nhân, sau đó tựa đầu chạm chóp mũi nam nhân, chậm rãi nói:

"Ngươi có muốn không? Muốn cùng ta ở chung một chỗ hay không."

"Không cần."

"Không cần cũng phải cần."

Tần Tường xiết chặt cằm nam nhân, bởi vì đau nam nhân khẽ mở miệng, hắn nhân cơ hội tiến lên xâm nhập khoang miệng nam nhân, nhấm nháp hương vị bên trong.

Không chịu sao? Hắn sẽ từ từ từng chút từng chút ăn nam nhân này, coi như là một loại tình thú. Nếu qua một thời gian sau, nam nhân vẫn là không chịu, vậy hắn liền sẽ có thủ đoạn, đến khi đạt được mục đích mới thôi.

Còn hiện tại, hắn chỉ muốn nhấm nháp môi nam nhân. Đồng thời, dùng kỹ thuật hôn cao siêu để chinh phục nam nhân, làm cho nam nhân chìm đắm trong nụ hôn của hắn, một chút một chút bị hắn hấp dẫn.

Tần Tường vừa hôn vừa dùng tay kéo vạt áo sơmi lên chậm rãi vuốt ve ngực nam nhân. Ngực nam nhân không mềm mại đầy đặn, nhưng trơn mịn, làm cho hắn rất vừa lòng, rất có xúc cảm.

Hôn đủ sờ đủ. Tần Tường không có động tác tiếp theo, mà nằm xuống bên cạnh nam nhân.

"Thế nào?"

Hắn... Hắn không tiếp tục làm gì sao? Nam nhân chần chờ đem tầm mắt chuyển qua trên người của hắn, khó hiểu nheo mắt nhìn Tần Tường.

"Sao, nhìn ta như vậy làm gì? Phát giác chính mình yêu ta rồi hả?"

Nam nhân nhíu mày, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

"Này! Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta."

Tần Tường kéo tay ôm cổ nam nhân, để nam nhân nhìn hắn, chờ nghe đáp án,

"Trả lời. Ngươi nói cho ta biết, ta để ngươi rời đi."

"Nói cho ngươi biết cái gì?"

"Nụ hôn của ta, thế nào? Hôn ngươi thích chứ?"

Nghe được câu hỏi vô lại của Tần Tường, nam nhân mặt đỏ lên, lập tức, mở miệng trách cứ Tần Tường một tiếng,

"Nhàm chán!"


"Thẹn thùng? Ta chỉ biết, ngươi rất thích bị ta hôn như vậy."

Hắn là loại người muốn làm liền làm, không thế nào hôn người khác, vì cảm thấy dơ bẩn. Nhưng người nam nhân này là một ngoại lệ.

"Ai..."

Nam nhân vừa định tranh cãi, nhưng vừa nghĩ tới cùng Tần Tường nói căn bản là nói không thông, liền thu lời.

"Quên đi, không chơi nữa. Ngồi máy bay lâu như vậy mệt chết đi được, ta muốn ngủ một hồi, muộn hơn còn đi họp. Ngươi ngồi thất thần có chuyện gì? Mau đi nấu cơm cho ta, đói chết được, làm xong lại đến gọi ta."

"Ừ."

Nam nhân thuận miệng lên tiếng, sau đó đi ra, vào phòng bếp nấu cơm. Cũng không lâu lắm, nam nhân làm xong đồ ăn, đem đồ ăn bưng lên bàn, tiến vào phòng ngủ gọi Tần Tường rời giường.

"Tần Tường, ăn cơm."

"Đừng ầm ĩ."

Tần Tường bất mãn lên tiếng, sau đó trở mình, lưng quay về phía nam nhân.

"Rời giường."

Thật đúng là, lớn như vậy lại cùng Tiểu Hàn giống nhau, thích ngủ nướng. Nam nhân bất đắc dĩ cúi xuống, đem Tần Tường kéo trở mình lại, rồi vỗ nhẹ vài cái vào má Tần Tường,

"Không phải nói đói bụng sao? Ăn cơm rồi ngủ tiếp."

"Ngươi phiền quá!"

Tần Tường mở mắt bất mãn lên án nam nhân, sau đó ôm lấy cổ nam nhân

"Ăn cái gì? Ăn ngươi được không?"

Tần Tường làm cho nam nhân không khỏi nhớ tới Bạch Tiểu Hàn, nam nhân theo thói quen nhéo nhéo cái mũi hắn, cười nói:

"Đừng làm rộn, ăn cơm."

Người nam nhân này vẫn là lần đầu cùng hắn vô cùng thân thiết như vậy, nam nhân trên mặt tươi cười, cũng rất gần gũi, làm đáy lòng của hắn ấm áp, rất thoải mái. Tần Tường chậm chạp chớp mắt suy nghĩ, tầm mắt thì vẫn dừng ở trên mặt nam nhân.

Gặp Tần Tường vẫn như vậy nhìn mình, nam nhân nghĩ đến Tần Tường là nổi giận, nam nhân mau rút tay lại, mở miệng nói:

"Á... Làm cơm xong rồi, dậy tới dùng cơm đi."

"Vâng."

Tần Tường buông cổ nam nhân ra ngồi dậy. Chỉnh lại quần áo tử tế, thấy nam nhân vẫn đứng ở bên cạnh, Tần Tường sửa sang lại áo, thản nhiên nói:

"Ngươi về trước đi, ngày mai lại đến."

"Vâng, ta đi đây."

Đợi cho nam nhân sau khi rời khỏi, Tần Tường mới đi ăn. Tuy không là cao lương mỹ vị nhưng hương vị rất ngon. Lại làm cho hắn ăn rất thư sướng. Ngực lại dâng trào luồng khí ấm áp kỳ quái. Hắn làm sao vậy? không phải phát sốt đi? Nhận thấy được chính mình không ổn, Tần Tường mau đặt bát trong tay xuống bàn, lấy tay dò xét cái trán. Độ ấm bình thường, cũng không có thấy nóng. Hắn không có phát sốt... vậy đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?! Hắn sao lại có cảm giác kỳ quái như vậy?

Hồi tưởng khi nam nhân nắm chóp mũi mình, mặt của hắn có chút nóng lên. Sao lại thế này?! Hắn sẽ bởi vì một động tác nhỏ của nam nhân, mà làm cho tâm mình rối loạn.

Sao có thể! Không thể! Không thể như vậy!

Tần Tường mắt nhìn đồ ăn trên bàn, sau đó đứng lên đem tất cả đều đổ vào thùng rác.

Thật sự là rất kỳ quái, hắn bởi vì kia nam nhân đụng vào mà mặt đỏ. Không được, hắn nhất định là có sai đâu đó. Đừng nghĩ, hay không thể nghĩ, hắn vẫn là nên đi ngủ, đợi tỉnh lại, hắn sẽ không có việc gì. Tần Tường tự an ủi chính mình, sau đó đi nhanh vào phòng ngủ, đóng sầm cửa phòng.