Cám Dỗ Chí Mạng

Chương 39: Giấc mơ ở bên cạnh người (2)

Cả phòng đều là hương vị của Moscow.

Tuy rằng chỉ là một bát canh rất bình thường, cũng không đáng giá gì, cũng không phải đặc biệt có giá trị gì mà giới thiệu cho người khác.

Nhưng đối với người rời xa quê hương mười năm, đến đất nước Ấn Độ xa xôi này, có cô gái vì anh tự tay làm món ăn này khiến cho cổ họng Trình Mục Vân cũng có chút nghẹn lại.

Nhưng chính phiến lá cây mê điệt hương màu xanh thẫm giữa bát canh đang nghi ngút khói kia nhắc nhở anh rằng, đây là Ấn Độ.

"Đây là lá mê điệt hương?" Anh nhìn phiến lá trong bát canh sau đó liếc mắt nhìn cô.

Ôn Hàn ừ một tiếng, có chút chột dạ.

Cô đương nhiên không thể nói cho anh biết, là bởi vì nhớ tới lúc đầu Agassi có đánh giá về anh rằng: cho tới tận bây giờ chưa thấy qua người đàn ông nào có ánh mắt có thể đẹp như vậy, như mê điệt hương vậy, chỉ cần đôi mắt ấy nhìn vào cậu một lần thôi sẽ khiến cho cả người cậu đều nóng lên. Nhưng quan trong nhất là cây mê điệt hương biểu tượng cho sự trung thành trong tình yêu, cô rất thích.

Bốn người cả nam lẫn nữ kia vẫn rất im lặng, nhưng dưới sự nhiệt tình của Ôn Hàn cũng có một người ăn thử một ngụm canh, nhưng ăn được một chút không bao lâu sau lại phải nhổ ra, cuời cuời, dùng tiếng anh giải thích cho cô rằng bản thân hắn thật sự không chịu nổi hương vị của mê điệt hương.

Chính là vì điểm này mà Ôn Hàn bắt đầu cảm thấy bốn người này không bình thường. Không thể nói rõ ra là gì, nhưng bọn họ giống như cũng không phải là người toàn tâm tín nhiệm Trình Mục Vân giống như... ngày đó trong trang viên, khi Trình Mục Vân để túi xòai lớn xuống trước mặt mọi người, chỉ có cô cùng Tiểu Trang không chút do dự mà cầm lên ăn.

Đây là một loại tín nhiệm.

Ôn Hàn thu dọn phòng bếp, xem như chưa xảy ra chuyện gì. Những vật dụng đựng đồ ăn ở đây thật sự là đơn sơ, tất cả đều là inox, dọn dẹp cũng nhanh, chẳng mấy chốc cô đã lau khô cái chén ăn cơm cuối cùng, xếp vào trong tủ chén bát. Động tác tiếp theo chính là quay người nhìn ra chiếc đồng hồ trên tường trong phòng khách.

Chỉ còn lại 22 tiếng đồng hồ nữa.

"Tiếp theo.. anh có sắp xếp gì chưa?" Cô hỏi thật sự nhẹ, cô cứ giống như đang đi ăn trộm gì vậy.

Trình Mục Vân nheo mắt, tới gần cô, dùng thân mình cao lớn của anh dán chặt lên sau lưng cô, bắp đùi để sát bên sườn của cô, nơi nào đó cũng đang chạm vào người cô, "Cùng người trong lòng đây đi lên lầu, thế nào? Được không?"

Trong phòng khách, có người ra mở TV, đang có tiết mục ca nhạc Ấn Độ, rất kịch liệt nhưng cũng rất vui vẻ.

Cô thậm chí có thể nghe được tiếng hàng xóm cách vách, có người dùng nhạc cụ diễn tấu, vừa đàn vừa hát, hòa cùng với tiếng hát trên TV làm cho cô cảm giác được mình thật sự đã trở lại cuộc sống như xưa.

Đột nhiên có người gõ cửa nhà trọ của bọn họ. TV trong phòng khách cũng được cho nhỏ tiếng xuống.

Tất cả mọi thứ giống như đều dừng lại, Ôn Hàn cảm thấy bầu không khí từ phòng khách đến phòng bếp đột nhiên thay đổi nên cũng hồi hộp theo nên cũng không dám thở, chỉ có mỗi Trình Mục Vân vẫn y như cũ. Thân thể của tạm thời rời khỏi người Ôn Hàn, bước vài bước ra mở cửa.

Là một người đàn ông Ấn Độ xa lạ, nhìn thấy Trình Mục Vân ra mở cửa thì sửng sốt, chợt dùng tiếng Anh hỏi Trình Mục Vân, mấy thầy tế trẻ tuổi ở trong nhà này khi nào trở về? Trình Mục Vân trả lời đơn giản vấn đề của đối phương, thuận tiện giải thích chính mình là bạn tốt của mấy người thầy tế kia, tạm thời ở nơi này.

Ôn Hàn dựa vào cửa phòng bếp, thấy mấy người kia mang vẻ mặt như sẵn sàng đón quân địch, càng khẳng định ý nghĩ của chính mình, bốn người này nhất định là tới để giám thị Trình Mục Vân.

Khó trách ngày hôm qua ở bên ngoài đồng hoa hướng dương, bọn họ nói xin lỗi với anh, giải thích rằng đây là ý tứ của cấp trên, chỉ có thể đi theo Trình Mục Vân.

Cô còn đang suy nghĩ về vấn đề này thì Trình Mục Vân đã đóng cửa lại, đi đến chỗ cô.

"Chúng ta..." Cô còn chưa nói dứt lời, cả người bỗng nhẹ bẫng đi, cô được anh ôm lên, "Chúng ta cái gì? Đi lên lầu được không?" Anh nhẹ giọng cười nói.

Ôn Hàn dựa người vào trước ngực anh, không nói gì, chỉ im lặng nghe tiếng bước chân của anh giẫm lên cầu thang đi lên lầu, trái tim đập hỗn loạn.

Có gió thổi qua cánh cửa cửa phòng rộng mở, xuyên thấu qua hành lang.

Sau khi anh đi vào hai người đi sau cũng theo kịp, anh dùng mũi giày đóng cánh cửa lại, sau đó hôn lấy cô.

Cô bị anh thả xuống. Sau đó anh bắt đầu cởi từng chiếc cúc trên áo sơ mi của anh.

Ôn Hàn cảm thấy đầu mình bị hôn tới choáng váng, chân như không còn sức nữa vậy, người đàn ông này thật sự có bản lĩnh khiến cô mỗi lần thân mật với anh đều hồi hộp thấp thỏm giống như cô lần đầu tiên trong đời tiếp xúc thân mật với anh vậy.

Cô rút lui hai bường, dựa vào tường nhfin anh, nhìn anh cởi chiếc áo sơ mi màu đen ra.

Hai người, cách nhau hai bước chân, không có gần cũng không có xa.

Ánh nắm xuyên qua cửa kính hắt vào, chiếu đến nửa phòng, cô lại đứng gần cửa sổ, nơi đó có ánh mặt trời, mà anh vừa vặn đứng ở nơi âm u mà ánh mặt trời không chiếu tới.

"Em có thể nhìn thỏa thích." Trình Mục Vân phát hiện cô đang nhìn cơ thể của mình, nhẹ giọng cuời, dùng tiếng Nga nói chuyện với cô, tuy rằng anh đã sớm nghe được ngoài cửa có hai người đi theo lên kịp, canh giữ ở bên ngoài cánh cửa này, "giống như chính em đã nói, anh là người đàn ông của em."

Ôn Hàn bị anh nói như vậy thì đỏ bừng cả mặt... chỉ là... vẫn nhịn không được mà muốn nhìn.

Trên vai anh có vết thương dài rộng... là vết thương cũ...

Từ xuơng quai xanh đi xuống ngực, xuống chút nữa, theo góc độ này của cô thì có nhìn thấy anh đã cởi cả dây thắt lưng màu đen, quấn lên quanh hông.

Trình Mục Vân cởi chiếc giày màu đen nặng nề dưới chân, chân không bước trên sàn nhà, cũng học theo tư thế của cô, dùng bả vai tựa lên vách tường, ánh mắt thản nhiên thưởng thức người phụ nữ quay lưng về phía ánh sáng, nhìn thấy cô mím môi, khóe miệng nhếch lên, còn có ánh mắt chứa đầy tình yêu có thể thiêu đốt chính mình và đối phương.

Tình yêu mãnh liệt luôn có nhiều sự công kích.

"Năm anh 15 tuổi đã bắt đầu thụ giới, cũng đúng năm đó là năm em vừa mới được sinh ra." Trình Mục Vân ôm lấy hông của cô, tới gần cô, "Có duyên không?"

Ngón tay Ôn Hàn chạm tới cơ ngực rắn chắc của anh, miệng cũng chỉ ừ một tiếng.

Mặc dù rời khỏi quê hương lâu như vậy nhưng Trình Mục vân còn nhớ rõ điện Kremli cạnh quảng trường Đỏ, lăng Lenin, nhà thờ lớn Vasily Blazhenny, viện bảo tàng lịch sử, cửa hàng bách hóa tổng hợp quốc gia mới được tu sửa lại vào cuối thế kỷ 19...

Anh thậm chí có thể tưởng tượng ra, Ôn hàn đi dưới những kiến trúc màu trắng ấy, nhìn mọi người qua cửa kính với khuôn mặt tràn ngập khát vọng và chờ mong, đó là một cuộc sống bình thường của người phụ nữ ở Moscow.

"Nói cho anh biết chuyện trước kia của em." Hơi thở nóng bỏng của anh quấn quýt bên tai cô.

"Em..." Ôn Hàn ngửa đầu nhìn trần nhà, "Lúc ban đầu em ở cô nhi viện, nhưng không nhớ rõ ràng lắm, sau này được bố mẹ nuôi đến từ Trung Quốc nhận nuôi dưỡng vì trong người em có một phần tư dòng máu của người hoa. Ở Moscow bọn họ mở khách sạn nhở ở ngã tư đường nhưng cũng không hút khách lắm, thành tích học tập lúc trước của em cũng chỉ vào dạng xoàng thôi." Giọng nói bình thả tự nhiên, đay chính là cuộc sống 20 năm về trước của cô.

Mà chỉ mới quen biết anh có mấy chục ngày, những việc đã trải qua còn nhiều hơn cuộc sống 20 năm kia của cô.

"Chẳng lẽ ngoại trừ người bạn nhát gan mà vô liêm sỉ kia của em, sẽ không có ai theo đuổi em nữa sao?"

"Có... không nhiều lắm."

Chỉ có một số ít người hoa ở trong khách sạn nhà cô thì có khen ngợi cô rất đẹp, nhưng ở Moscow cô cũng không được xem là cô gái quá xinh đẹp. Đối với thiếu niên Moscow mà nói, cô cùng với những cô gái người hoa cũng không có gì khác nhau, cũng chỉ là một người có gương mặt Đông Phương mà thôi.

Bởi vì từ nhỏ đã đến khách sạn giúp đỡ bố mẹ nên cô sớm đã học được cách tránh né nguy hiểm, năng lực chịu đựng đối với mọi hoàn cảnh, so với bạn cùng lứa tuổi thì cô trưởng thành hơn không ít, có lẽ đây mới là nguyên nhân khiến cho cô đến hôm nay cũng chưa có rơi vào trạng thái hoảng loạn...

"Em không có người trong lòng sao?" Ánh mắt Trình Mục Vân nhìn chằm chằm vào cô.

Trên người anh đã có lớp mồ hôi mỏng khiến cho cô cảm thấy được sự tiếp cận quen thuộc, khiến cho thân thể của cô trở nên mạnh mẽ nhưng cũng rất mềm mại, "Có..."Cô dùng giọng nói không mấy ai có thể nghe được, nhẹ giọng nói, "Anh..."

Trình Mục Vân nheo mắt lại, "Anh rất hân hạnh."

Anh đẩy mạnh hông lên trên, đè cô lên vách tường xám trắng có ít hình vẽ màu đen, mút lấy môi của cô, nụ hôn mãnh liệt...

Nụ hôn này giống như lửa thiêu đốt cả người Ôn Hàn, so với trước đây còn mãnh liệt hơn rất nhiều.

Người đàn ông này quá mức cao lớn, che đi hết phần lớn ánh nắng, chỉ còn chút ánh nắng bao trùm lấy hai người trong lúc này... Ôn Hàn lại có chút suy nghĩ khi nhìn đến làn bụi bay trong không khí dưới ánh nắng mặt trời...

Tay của cô chỉ hơi cuộn lên, ở trong phòng chỉ còn nụ hôn kích động kia mà thôi, cả người chỉ có một nơi duy nhất có cảm giác đó là trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực, nơi chứa đựng tình yêu đẹp đẽ của cô.

...

Căn phòng này ánh sáng chiếu vào thật sự rất đẹp.

Ôn Hàn bị ánh nắng chiếu vào, cô nheo mắt lại nhìn người đàn ông đang ngồi dựa bên giường, một nửa người sáng rõ dưới ánh nắng, một nửa người chìm trong tối.

"Tìm giúp em bộ quần áo." Áo của cô sớm đã bị anh xé nát, không thể nào mà mặc đi ra ngoài được. Trình Mục Vân không nói chuyện, lấy áo sơ mi của mình dưới sàn nhà, thay cho chiếc áo sơ mi của cô, sau đso đem hai tay của cô lên trước ngực, tự mình cài từng cúc áo cho cô.

Khi hai người xuống lầu, tất cả mọi người đều chú ý đến chiếc áo sơ mi của Trình Mục Vân trên người Ôn Hàn.

Miễn cưỡng có thể mặc như chiếc váy vậy, mặc dù có chút rộng, nhưng cũng có thể nhìn được, Trình Mục Vân lại càng đơn giản hơn, chỉ có bộ quân áo leo núi từ đầu đến chân, bên trong cũng không mặc cái gì.

Bốn người đi theo bọn họ kia rút cuộc cũng có người mở miêng, cười nói, "Chúng tôi còn đang nói, nếu hai người tới giờ ăn cơm mà còn không có đi xuống, có phải là có người đưa cơm lên hay không. Ai nhận nhiệm vụ này là một vấn đề khiến người ta đau đầu, anh xem, so với việc ngồi ở phòng khách nhỏ này xem ca nhạc Ấn Độ thật sự là không thú vị, công việc đưa cơm này thật sự là làm cho người ta vui vẻ hơn rất nhiều."

Một người đàn ông vừa cười nói trêu chọc hai người. Khuôn mặt Ôn Hàn có chút ửng hồng, cô đưa mắt nhìn lên đồng hồ, còn 20 tiếng nữa.

Bây giờ đang là buổi chiều, cũng không thể đem thời gian còn lại hao phí ở trong nhà được, bọn họ vẫn rời khỏi căn nhà trọ đó.

Trong ngõ hẻm Ôn Hàn vừa né tránh những vết nước bùn bẩn bắn lên người, vừa nhìn người đàn ông đi trước mình hai ba bước chân. Không nghĩ tới, Trình Mục Vân lại có hứng thú với những món quà tặng nhỏ như thế này, đi lên mấy bậc thang, vươn tay với cô, Ôn Hàn nắm lấy cánh tay của anh, trong nháy mắt đã được anh kéo lên.

Trong cửa hàng bác chủ cửa hàng người Ấn Độ có chút nhàm chán, đang uống trà, ở trong góc của cửa hàng có một người phụ nữ với mái tóc dài được quấn lên bằng một cây trâm gỗ, đưa lưng về phía bọn họ chọn bưu thiếp, "Hình phía trên này là thành phố Sarnath sao?" Người phụ nữ kia quay đầu lại hỏi chủ cửa hàng,.

Là cô ấy?

Bà chủ khách sạn ở Nepal...

Ôn Hàn ngẩn ra, nhưng rất nhanh chóng cúi đầu, đem sự kinh ngạc của bản thân đều che dấu đi, cô cũng không có quên phía sau người cô còn có người đàn ông đi theo giám thị bọn họ, đang để hai tay sau lưng, ngó đông ngó tây trong cửa hàng, giả bộ như một du khách bình thường.

Bác chủ cửa hàng nở nụ cười, nói nhẹ, dùng tiếng anh hỏi người phụ nữ kia, "Cô đúng là con chiên ngoan đạo, nửa tháng rồi trong cửa hàng này có gì đều đã bị cô mua hết rồi."

Người phụ nữ kia nở nụ cười, "Tôi sẽ rời khỏi đây, rất nhanh, có lẽ chính là đêm nay."

Chủ cửa hàng cảm thấy kỳ lạ, "Quay về Nepal sao?"

"Không, không." Bà chủ khách sạn kia chỉ cúi đầu cười, khi ngẩng đầu nhìn về phía Trình Mục Vân đang xem mấy tượng bằng gỗ, "Tôi ở đây lâu cũng chán rồi, chuẩn bị đổi quốc gia khác du lịch... dù sao thì Nepal đối với tôi mà nói đã không còn sự hấp dẫn nữa rồi."

Bác chủ cửa hàng lại bắt đầu nhiệt tình giói thiêu, nào là ngày nào cũng giữ lại chút đồ mới cho một du khách nữ đến từ Nepal. Bà chủ khách sạn cũng cười né tránh sự trêu đùa trong lời nói của đối phương, cuối cùng chọn một số bưu thiếp, tất cả đều là những bưu thiếp có in hình những thánh địa phật giáo nổi tiếng của Ấn Độ, sau đó đẩy cửa rời đi. Chiếc chuông gió trên cánh cửa lại lần nữa vang lên nhưng thanh âm rất dễ nghe.

Ôn Hàn cũng cầm lấy những tấm bưu thiếp kia, lật lên xem nhưng không hề thấy chỗ nào đặc biệt.

Cô bắt đầu đoán rằng những hành động đó chẳng có mục đích gì cả.

Không biết người phụ nữa kia mua những bưu thiếp này bởi vì bản thân cô ấy tin Phật hay là bởi vì đi theo tín ngưỡng của Trình Mục Vân. Ôn Hàn còn nhớ rõ trong cái đêm cùng ngồi hút thuốc vừa nói chuyện đó, bà chủ này từng nói qua: Trình Mục Vân hoàn tục bởi vì những người phụ nữ mà quen biết anh đều luyến tiếc anh.

Cho nên người phụ nữa kia ở nơi này nhiều ngày như vậy, chỉ là muốn chào tạm biệt với Trình Mục Vân.

Ôn Hàn nghĩ đến đây không chế không được mà liếc mắt nhìn Trình Mục Vân.

Lúc này TRình Mục Vân đang dùng ngón tay chơi đùa với một chuỗi chuông đồng. Anh đang đợi Ôn Hàn lựa đồ kỷ niệm, nhưng khi phát hiện ra Ôn Hàn đang nhìn chính mình nên đi tới, đưa tay nhận lấy những thứ trong tay cô sau đó rút tiên đưa cho chủ cửa hàng, "Chúng tôi mua bưu thiếp này, vợ tôi rất thích, tuy rằng tôi cũng không cảm thấy được chúng có cái gì đặc sắc."