Cầm Đế

Chương 315: Sát lục thanh tảo hành động

Thâm Uyên vị diện mặc dù không thiếu sinh vật có thân hình cao lớn, nhưng có thân hình khổng lồ như Bỉ Mông cự thú thì lại không thấy nhiều, nhất là bọn chúng chẳng những cao, mà lại rất cường tráng.

Tăng Ác trước mặt bọn họ rất là nhỏ bé.

"Giết" mệnh lệnh của Tử chỉ có một chữ, trong nháy mắt, một màn Bách thú cuồng bôn lần đầu tiên xuất hiện ở Thâm Uyên vị diện.

Gần như cùng một lúc, Bỉ Mông cự thú Quân đoàn chia làm tám tổ đều phát động công kích.

Lộ ra lợi trảo trăm tấc mạnh mẽ của bọn họ, mặc Thiết giáp chắc chắn, các Bỉ Mông cự thú ngang nhiên nhằm thẳng vào kẻ địch trước mặt.

Thâm Uyên sinh vật đã phản ứng lại. Nhưng hầu hết Thâm Uyên sinh vật không có trí tuệ. Dưới tác dụng của Ma pháp phụ trợ của Nam Vu và Nữ Vu, bọn chúng quên đi sợ hãi, cũng không e ngại uy áp phát ra từ trên người Bỉ Mông cự thú. Hét lớn lao lên đón nhận công kích của Bỉ Mông cự thú.

Mỗi một Chiến Sĩ Bỉ Mông cự thú đều như một chiếc chiến xa lao thẳng tới, đây căn bản không phải trận chiến đấu có gì phải lo lắng.

Mặc dù số lượng của Thâm Uyên sinh vật lớn hơn Bỉ Mông cự thú rất nhiều. Nhưng đối mặt với hai ngàn Bỉ Mông cự thú được xưng Lục chiến vô địch, chúng nó căn bản không dậy nổi một cơn sóng nào hết.

Trước khi Tử trở thành Thú Hoàng, Bỉ Mông cự thú luôn lấy con số trăm làm một Quân đoàn. Một trăm Bỉ Mông cự thú đủ để tương đương với một Kỵ binh Quân đoàn của Nhân loại.

Trong đám Thâm Uyên sinh vật này mặc dù không thiếu cường giả, nhưng so sánh với Bỉ Mông cự thú, bọn họ thật sự quá yếu đuối.

Bất kể là Liêm đao của Ác Liêm, thiết câu của Tăng Ác, Lợi trảo của Thực Thi Quỷ hay là Trùng kích ba của Thiên Quỷ, đều không thể lưu lại vết thương gì trên người Bỉ Mông cự thú. Dù cho là lớp lông màu xám của Cuồng Bạo Bỉ Mông cũng có thể miễn dịch công kích của đám Thâm Uyên sinh vật chưa đạt đến cấp bảy.

Bỉ Mông cự thú mặc dù không giống như Cự Long có thể bay, nhưng kháng tính của bọn chúng không phải là điều mà Cự Long có thể so sánh được.

Các loại độc tố căn bản không có hiệu quả gì với chúng. Huồng chi, kháng tính của bọn chúng sau khi trải qua năng lượng của Thần Long tẩy lễ đều đã tăng lên ba mươi phần trăm.

Điều này cũng là nguyên nhân quan trọng vì sao Diệp Âm Trúc để cho Bỉ Mông Quân đoàn trở thành tiên phong chủ lực.

Tử lao ở phía trước tiên, Thống soái của Thú Nhân tộc vĩnh viễn đều là như vậy. Dù cho hắn là Thú Hoàng cũng không ngoại lệ. Địa vị càng cao, trong lúc chiến đấu đều phải đứng ở vị trí dẫn đầu.

Tử Tinh cự kiếm khổng lồ sau khi được Đại sư của Ải Nhân tộc và Tinh linh Tộc đúc lại càng trở thành lợi khí giết người của Tử. mặc dù chiều dài của nó gần bằng chiều cao của Tử, nhưng Tử lại nắm giữ rất nhẹ nhàng mặc cho hắn huy vũ.

Tử Tinh cự kiếm dài mười ba thước không gì có thể chống nổi, lướt qua đâu, chỉ còn lại là thân thể bị tàn phá. Tử thậm chí không cần sử dụng Ma Tinh thạch của hắn. Chỉ dựa vào năng lượng mạnh mẽ của thân thể, một mình đã giết cả Thâm Uyên sinh vật tại ngọn núi.

Lĩnh chủ trên núi là một Ác Liêm, thân thể cao lớn, hai thanh Liêm đao rất dài đến gần bốn thước. Mặc dù còn chưa thể tiến hóa đến cấp bậc Hoàng Kim Ác Liêm, nhưng ở nơi đây, hắn cũng được coi như một Lĩnh chủ tương đối mạnh trong phần đông Lĩnh chủ.

Nhìn thấy thân thể khổng lồ của Tử đang lao lên núi, Ác Liêm rít lên một tiếng, lao về phía Tử nhanh như tia chớp. thân thể bị bám một chuỗi tàn ảnh trong không trung, tốc độ cực nhanh, vào lúc này khi đối mặt với kẻ thù cường đại, nó đã đạt đến mức cực hạn.

Tử lộ ra vẻ khinh thường, buông Tử Tinh cự kiếm trong tay ra, để cho mũi kiếm đâm vào mặt đất, để mặc cho hai thanh Liêm đao thật lớn của Ác Liêm chém vào cổ mình.

Hai tiếng "Đinh đinh" vang lên, Linh hồn của tên Ác Liêm Lĩnh chủ trong nháy mắt ngưng đọng lại, hai thanh Liêm đao rất lớn của hắn thậm chí không lưu lại một dấu vết gì trên cổ của Tử.

Nhưng đúng vào lúc này, một bàn tay màu tím nắm lấy thân thể yếu ớt của hắn. Ngay sau đó, theo một tiếng rắc rắc, thân thể của Ác Liêm trong nháy mắt biến thành một mảnh bụi phấn màu tím bay ra ngoài.

Theo Tử lao lên trên một ngọn núi, cũng tuyên bố thắng lợi toàn diện của Bỉ Mông cự thú Quân đoàn. Mặc dù số lượng đối thủ gấp trăm lần bọn họ, nhưng đối với Bỉ Mông cự thú mà nói, chênh lệch về số lượng cho đến bây giờ đều không phải vấn đề gì.

Tám đại Thần Thú thể hiện ra lực lượng kinh khủng. Dù là không có Bỉ Mông cự thú khác hỗ trợ, kết quả của đám Thâm Uyên sinh vật cũng chỉ là bị hủy diệt hoàn toàn, chỉ có điều thời gian ngắn hay dài mà thôi.

Chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư không thể nghi ngờ giết được nhiều nhất. Hắn không thẹn với danh xưng Chiến tranh cự thú, trên chiến trường quy mô lớn, dù là Tử cũng không thể giết nhiều như hắn.

Thân thể khổng lồ cao hơn trăm thước, trong Bỉ Mông cự thú nó tuyệt đối là quái vật khổng lồ. Cách Lạp Tây Tư cũng không cần thi triển công kích gì, mà không ngừng chạy như điên giữa các ngọn núi là đủ rồi. Bất cứ Thâm Uyên sinh vật nào chỉ cần chạm vào thân thể hắn, đều sẽ bị nghiền nát.

Cái gì? Làm hắn bị thương? Nói đùa, phòng ngự của Chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư mạnh nhất trong những Thần Thú. Dù là Diệp Âm Trúc và Tháp Chủ Pháp Lam có thực lực như vậy mà muốn hắn bị thương cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

Lối ra của Thông đạo có vị trí ở trung tâm vùng đối núi này. Bỉ Mông cự thú mặc dù cường hãn, nhưng sau khi bọn chúng chia làm tám tổ, cũng chỉ có thể công kích đến một phần ba phạm vi bên ngoài giải đất mà thôi. Nhưng hai phần ba còn lại, chiến đấu cũng đã bắt đầu.

Phương hướng công kích của Bỉ Mông cự thú Quân đoàn là ở phía Bắc và một phần phía Đông. Mà Tử Thần Long Lang Kỵ sỹ đoàn thì phát động công kích từ phía Tây. Trường mâu, trường đao.. đây là ấn tượng duy nhất mà bọn họ lưu lại cho đám Thâm Uyên sinh vật.

Khí tức lạnh như băng thậm chí còn nồng nặc hơn cả khí tử vong của đám Thâm Uyên sinh vật. Lướt qua đâu, thân thể đám Thâm Uyên sinh vật đều bị nghiền nát trong nháy mắt. Ngay cả Linh hồn của chúng cũng bị sát khí kinh khủng đánh tan.

Tốc độ giết chóc của Tử Thần Long Lang Kỵ binh có lẽ không bằng Bỉ Mông cự thú Quân đoàn. Nhưng bọn họ cũng không hề ngừng nghỉ, dựa vào tốc độ của Long Lang, trong nháy mắt đã có mấy ngàn Thâm Uyên sinh vật cấp thấp mất mạng trong tay bọn họ.

Ngay lúc này, trên bầu trời đột nhiên sáng bừng lên, mặt trăng màu xanh biếc cũng bị biến thành màu đỏ.

Hỏa Nguyên tố trong không khí rõ ràng càng trở nên cuồng bạo.

Tám đại Thần Thú gần như đồng thời nhìn về phía Nam, Tử thì thào nói: "Cùng là Cấm chú, do người của Pháp Lam sử dụng, hiệu quả quả nhiên khác thường"

Quang mang màu đỏ là cái gì? Đó là Lưu Tinh Hỏa Vũ – Hỏa hệ Cấm chú chính thức. Tuy nhiên, Cấm chú này nên được gọi là Siêu cấp Cấm chú mới đúng. Bởi vì phạm vi bao phủ của nó, lớn gấp Cấm chú Lưu Tinh Hỏa Vũ bình thường hơn năm lần.

Có thể thi triển ra Cấm chú Hỏa hệ như vậy, dù là Diệp Âm Trúc có thể sử dụng Nguyên lực mô phỏng ra Hỏa Nguyên tố cũng không thể làm được. Khắp cả Long Khi Nỗ Tư Đại lục chỉ có một người có năng lực này, chính là Hỏa Tháp Chi Chủ Tang Đức Tư trong bảy vị Tháp Chủ của Pháp Lam.

Thánh Ma đạo sư Tang Đức Tư phiêu phù trong không trung, năm vị Tháp Chủ còn lại đang lẳng lặng đứng sau lưng nhìn hắn.

Đây là một Thế giới tràn ngập Hỏa và Hắc ám. Hỏa hệ Cấm chú của Tang Đức Tư không thể nghi ngờ có thể đạt đến trình độ lớn nhất.

Lần đầu tiên đi vào Thâm Uyên vị diện, đại biểu Pháp Lam phát động công kích lần đầu tiên, vị Hỏa Tháp Chi Chủ này có thể nói là không hề giữ lại, Lưu Tinh Hỏa Vũ Cấm chú này đã sử dụng bảy thành Ma Pháp lực của hắn.

Phải biết rằng, thực lực của Tang Đức Tư cũng đã đạt đến trình độ Thứ Thần Cấp ngũ giai. Ma pháp của một gã Thứ Thần Cấp ngũ giai thi triển với toàn lực, vậy tuyệt đối không thể chỉ dùng hai từ sợ hãi mà hình dung ra.

Chẳng những diện tích bao phủ rất lớn, mà mật độ cũng lớn hơn Lưu Tinh Hỏa Vũ bình thường rất nhiều.

Khi Bỉ Mông cự thú Quân đoàn và Tử Thần Long Lang Kỵ sỹ đoàn triển khai giết chóc, thì Tang Đức Tư đang chuẩn bị Ma pháp này, lúc này chuẩn bị của hắn rốt cuộc đã hoàn thành.

Hỏa quang tuyệt đẹp, mang theo từng ngọn lửa tuyệt diệu từ trên trời giáng xuống, giống như vô số viên Lưu tinh đồng thời rơi xuống tọa thành cơn mưa Lưu tinh tuyệt vời.

Hỏa quang mãnh liệt chiếu sáng cả nửa góc trời, Hỏa Nguyên tố khổng lồ khiến cho không khí hoàn toàn méo mó.


Đám Thâm Uyên sinh vật ở phía nam bị Tang Đức Tư công kích chỉ biết trơ mắt nhìn một ngọn lửa từ trên trời rơi xuống, nghiền nát, nổ mạnh, Thôn phệ, thiêu đốt.

Bất kể là thân thể và Linh hồn, đều không ngừng chấm dứt trong những tiếng nổ liên hồi.

Lưu Tinh Hỏa Vũ dưới sự khống chế của Tang Đức Tư đã tiến hành công kích bao trùm toàn mặt đất. Chỉ với một Ma pháp này, diện tích bao trùm đã đạt một phần tư giải đất bên ngoài.

Bên trong Cầm Đế hào, Tô Lạp đang ngồi ở trên Bàn điều khiển chính không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Đây là Ma pháp kinh khủng như thế nào. Nàng mặc dù biết rất nhiều về các Tháp Chủ của Pháp Lam. Nhưng chưa bao giờ nhìn thấy các Đại sư ra tay toàn lực. Giờ phút này, Tô Lạp mới hiểu được, mấy lão nhân gia này mỗi ngày đều có thể thấy đuổi theo Hài tử của mình chơi đùa, lại kinh khủng đến mức nào. Chỉ một người trong số họ đã cường đại đến trình độ như vậy.

Nên biết, Lưu Tinh Hỏa Vũ tiêu hao bảy thành Pháp lực của Hỏa Tháp Chi Chủ Tang Đức Tư, có lẽ về cường độ không bằng ba trăm chiếc Trung cấp Ma Đạo pháo oanh kích, nhưng diện tích bao trùm lại hơn rất nhiều, mà đây lại chỉ là lực lượng của một người đạt được.

Thứ Thần Cấp tuyệt đối là sự tồn tại vô cùng cường đại.

Chiến đấu tiến hành đến lúc này đã không còn gì phải lo lắng nữa. Quần chiến đấu của Cầm Đế hào Hàng không mẫu hạm cũng đã tiến vào trong Vị diện này, phi hành giữa không trung đã tìm được Mẫu Hạm của bọn họ, phụ trách việc bảo vệ xung quanh Cầm Đế hào.

Tô Lạp không muốn Quần chiến đấu của Cầm Đế hào bị Lưu Tinh Hỏa Vũ chưa chấm dứt ảnh hưởng đến nên ngay khi Quần chiến đấu vừa tập kết xong đã lập tức hành động, thông qua đả kích từ trên không trung tiến hành quét sạch đám Thâm Uyên sinh vật lọt lưới.

Có tâm tính vô tâm. Liên quân Long Khi Nỗ Tư Đại lục dùng phương thức mạnh mẽ nhất tiến vào Thâm Uyên vị diện. Trận chiến đấu này không có gì phải lo lắng, thắng lợi sớm đạt được mà thôi, chỉ còn là vấn đề thời gian.

Khi Lưu Tinh Hỏa Vũ chấm dứt thì Đại quân Tinh linh Tộc đã mang theo đám Công tượng tiến vào trong Thâm Uyên vị diện. Vừa đến nơi đây, gần như tất cả Chiến Sĩ của Tinh linh Tộc đều nhíu mày.

Bọn họ là sủng vật của Đại tự nhiên, là sinh vật do Đại tự nhiên dựng dục nên, hoàn cảnh như Thâm Uyên vị diện này tuyệt đối là thứ mà bọn họ ghê tởm nhất.

An Nhã cố nén cảm giác không thoải mái, gật đầu với một gã nam tử bên cạnh nói: "Bắt đầu đi, chúng ta phải nhanh chóng cải tạo hoàn cảnh nơi đây, mới có thể làm cho nơi này trở thành hậu phương lớn của Liên quân"

Tên nam tử kia mỉm cười với An Nhã nói: "Tỷ Tỷ, tỷ yên tâm đi, giao cho ta" Vừa nói, hắn vừa lấy một bình thủy tinh xinh đẹp trong lòng ra, thông qua vỏ bình trong suốt có thể nhìn thấy có một giọt máu đỏ tươi bên trong bình.

Tên Nam tử trước tiên nhìn xung quanh, người nhẹ nhàng bay lên, lựa chọn vị trí cách lối ra của Thông đạo khoảng chừng trăm thước, đứng vững ở vùng đất cháy đen trước mặt.

Hắn mở bình Thủy tinh, rót giọt máu trong bình vào miệng mình, từ từ nhắm hai mắt lại.

Lập tức, một cảnh kỳ dị xuất hiện. Một cỗ Sinh mệnh khí tức mênh mông chợt từ trên người tên Nam tử này phóng thích ra. Sinh mệnh năng lượng khổng lồ gần như trong nháy mắt cuốn đến vị trí của tất cả người của Tinh linh Tộc, khiến cho mày bọn họ hơi giãn ra.

Ngay sau đó, dưới chân tên Nam tử này bắt đầu mọc rễ, từng rễ cây không quan tâm đến mặt đất cứng rắn trực tiếp đâm vào trong đó. Thân thể của hắn cũng bành trướng ra rất nhanh, bị vô số rễ cây và cành cây khổng lồ bao trùm.

Hắn là ai? Có lẽ ở trong Cầm Thành chưa bao giờ có người chú ý đến sự tồn tại của hắn. Nhưng đối với Tinh linh Tộc mà nói, hắn là quan trọng nhất, tên gọi của hắn là Địch Đạt.

Khi An Nhã còn ở Mễ Lan thành thì hắn là tổng quản của Phiêu Lan Hiên.

Ở Tinh linh Tộc, trên danh nghĩa hắn là Đệ Đệ của Tinh Linh Nữ vương An Nhã.

Nhưng trên thực tế, hắn còn có một thân phận càng quan trọng hơn, chính là mầm mống của Tinh Linh Cổ thụ, hoặc có thể nói là hóa thân của Tinh Linh Cổ thụ.

Địch Đạt chưa bao giờ rời khỏi quá Tinh Linh Cổ thụ trong phạm vi ngàn thước. Lúc trước ở Phiêu Lan Hiên cũng là như vậy, sau này ở trong Tinh Linh sâm lâm tại Cầm Thành cũng là như vậy.

Từ Tinh Linh Cổ thụ tiến hóa đến Viễn Cổ Chi Thụ. Hắn cũng tiến hóa vào trạng thái tiềm tu. Cho nên, dù là Diệp Âm Trúc thì trong Tinh linh Tộc cũng rất ít khi thấy được sự tồn tại của hắn.

Mà Diệp Âm Trúc lại có quá nhiều việc phải xử lý, cho nên cũng không chú ý đến hắn.

Ngày đó, An Nhã nói dẫn Diệp Âm Trúc đi gặp một người, hắn nhìn thấy chính là Địch Đạt, hoặc có thể nói là hóa thân của Vĩnh hạp chi thụ.

An Nhã sở dĩ nhanh chóng đáp ứng Diệp Âm Trúc có thể giải quyết vấn đề lớn nhất của Liên quân là hoàn cảnh và bổ sung Nguyên tố, chính là vì có sự tồn tại của Địch Đạt.

Tiến hóa đến Vĩnh hạp chi thụ, Địch Đạt cũng có năng lực chuyển hóa ngàn vạn lần. nói cách khác, hắn có thể thông qua thân thể của mình chia lìa với Vĩnh hạp chi thụ, đến một nơi khác một lần nữa gieo trồng lên Sinh mệnh Cổ thụ, để cho khí tức của Đại Tự nhiên truyền đến nơi xa hơn.

Bất luận là ở hoàn cảnh nào, ở địa phương nào, chỉ cần không thương tổn đến bản thể của Tinh Linh Cổ thụ, Tinh Linh Cổ thụ đều có thể cung cấp dưỡng khí và các loại năng lượng Nguyên tố, nhất là nó có ảnh hưởng rất lớn đối với hoàn cảnh.

Có sự tồn tại của nó, hoàn cảnh khắc nghiệt đến mấy cũng dần dần thay đổi. Đương nhiên, thay đổi này chỉ căn cứ vào cấp bậc của nó mà xác định phạm vi.

Ví dụ như, Tinh Linh Cổ thụ cấp thấp nhất có phạm vi cải tạo khoảng năm mươi dặm vuông. Mà tiến hóa đến Viễn cổ chi thụ thì phạm vi cải tạo của nó sẽ tăng lên mười lần, Vĩnh hạp chi thụ lại tăng lên mười lần nữa, đó chính là một con số vô cùng kinh khủng.

Địch Đạt tách ra từ Vĩnh hạp chi thụ, có năng lực phân thân ngàn vạn lần. hắn đã không sợ rời khỏi bản thể nữa. Bởi vì bản thân hắn đã biến thành một hạt mầm mống, cũng đã trồng xuống ở nơi đây. Mà giọt máu hắn uống trước khi bắt đầu sinh trưởng, chính là của Diệp Âm Trúc.

Thân là hóa thân của Sinh Mệnh Cổ Thụ, tốc độ sinh trưởng của hắn vô cùng kinh khủng. Trong nháy mắt, thân cây đã có đường kính hơn ba thước, hơn nữa còn đang tiếp tục mở rộng ra với tốc độ kinh người. Cành cây từ từ vươn ra, lan tràn khắp bầu trời, kỳ dị chính là, nham thạch màu đen trên mặt đất dưới tác dụng khổng lồ của Sinh mệnh lực cũng bắt đầu biến thành đất vàng. Một vòng Sinh mệnh khí tức mênh mông không ngừng mở rộng ra ngoài, xua đi không khí ô nhiễm.

Kết quả sau khi Diệp Âm Trúc và An Nhã bán bạc, chính là trồng xuống Sinh Mệnh Cổ Thụ ở nơi Liên quân chuẩn bị thành lập căn cứ. Sau đó dựa vào Sinh mệnh năng lượng trong máu của Diệp Âm Trúc giúp Địch Đạt tiến hành tiến hóa, chỉ cần đạt đến trình độ Vĩnh hạp chi thụ là đủ để bao trùm cả vùng núi non này rồi.

Nếu chỉ là năng lực của bản thân Địch Đạt, thì ở trong Thế giới vốn không có Sinh mệnh năng lượng này thì cho dù có thể sinh trưởng thì tốc độ cũng sẽ rất chậm. Nhưng có giọt máu hàm chứa năng lượng Sinh Mệnh Thủy Tuyền của Diệp Âm Trúc thì lại khác hoàn toàn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Phải biết rằng, từ Viễn cổ chi thụ tiến hóa đến Vĩnh hạp chi thụ thì cần Sinh mệnh năng lượng gấp mười lần tiến hóa từ Sinh Mệnh Cổ Thụ đến Viễn cổ chi thụ. Ở tình huống này thì máu của Diệp Âm Trúc đã đủ rồi, càng không cần phải nói từ Sinh Mệnh Cổ Thụ tiến hóa đến Viễn cổ chi thụ.

Trước hết chỉ cần cải thiện hoàn cảnh nơi đây, sau đó lợi dụng năng lực tiến hóa không ngừng của Địch Đạt. Nếu có đủ thời gian, thậm chí có thể tiến hành cải tạo cả Thâm Uyên vị diện. Đương nhiên, điều này sợ rằng phải cố gắng trong mấy ngàn năm mới đạt được.

Với trước mắt mà nói, ít nhất ở Căn cứ của Liên quân thì đã đủ để duy trì cho Liên quân tiến hành cuộc sống bình thường cùng bổ sung cho Ma pháp sư.

Dù cho là Đại quân chiến đấu ở bên ngoài, chỉ cần Ma pháp sư mang theo Truyền tống môn trở về căn cứ tiến hành bổ sung Nguyên tố, là lại có thể một lần nữa tiến vào chiến đấu. Khải giáp của Chiến Sĩ nhiễm ôn dịch và Độc tố cũng có thể trở lại đây tiến hành tẩy rửa.

Đây là biện pháp mà bọn họ nghĩ ra để giải quyết vấn đề quan trọng này.

Mặc dù có đủ năng lượng, nhưng Sinh Mệnh Cổ Thụ sinh trưởng, tiến hóa cần phải có thời gian.

Cho nên trong quá trình quét ngang Thâm Uyên sinh vật ở vùng đồi núi này. Diệp Âm Trúc trước tiên để cho Tinh linh Tộc đi đến đây, lập tức bắt đầu trồng Sinh Mệnh Cổ Thụ. Do hai vạn Chiến Sĩ Tinh linh Tộc bảo vệ, đủ để bảo vệ sự sinh trưởng của nó. Cùng lúc rất nhanh cải thiện hoàn cảnh, thì tiếp tục để cho Liên quân tiến vào.

Mười vị Trưởng lão Tinh linh Tộc theo mệnh lệnh của An Nhã ngồi xuống xung quanh Sinh mệnh chi tuyền. Bắt đầu nhỏ giọng ngâm xướng, một vòng quang mang màu xanh biếc từ trên người bọn họ bốc lên, hình thành một quang hoàn khổng lồ bao trùm cả Sinh mệnh chi tuyền.


Đây là Ma pháp bổn mạng của Tinh linh Tộc – Tự nhiên chúc phúc. Dưới sự trợ giúp của nó, sinh trưởng của Sinh mệnh chi tuyền càng thêm thuận lợi, Sinh mệnh năng lượng phát ra cũng hoàn toàn được phát huy.

Theo sinh trưởng của Sinh Mệnh Cổ Thụ, từng vòng Sinh mệnh năng lượng mở rộng ra có thể từ từ xua tan không khí ô nhiễm, đám Công tượng từ Long Khi Nỗ Tư cũng đã bắt đầu làm việc.

Từng khối nham thạch được vận chuyển ra bên ngoài giải đất. Nham thạch này chính là vận chuyển từ Cầm Thành đưa đến Pháp Lam. Bởi vì đã sớm cắt ra, nên dùng để xây dựng dễ dàng hơn nhiều.

Đương nhiên, ngoại trừ Nham thạch, Ma Đạo pháo toàn phương vị của Cầm Thành cũng đã được mang hết đến đây. Chỉ cần pháo đài được dựng lên, thì Ma Đạo pháo sẽ được thiết lập trên đó, để cho phòng ngự của pháo đài càng thêm chắc chắn.

Có Ma Đạo pháo và rất nhiều Ma pháp sư ở đây, mặc dù không thể nói nơi này tuyệt đối an toàn, nhưng đám Thâm Uyên sinh vật muốn phản công cũng không dễ dàng gì. Mà theo thời gian trôi đi, phòng ngự của pháo đài sẽ càng trở nên cường đại.

Hai canh giờ sau, tất cả mười vạn Công tượng đã tiến vào trong Thâm Uyên vị diện. Mà Bỉ Mông cự thú Quân đoàn, Tử Thần Long Lang Kỵ sỹ đoàn và sáu vị Tháp Chủ Pháp Lam phụ trách chiến đấu cũng đang tiến hành công tác cuối cùng. Đám Thâm Uyên sinh vật bên ngoài cơ bản đã bị diệt hết, mặc dù không thể nói không có kẻ lọt lưới, nhưng số lượng tuyệt đối không nhiều. Có thể trong một ngàn người có một người trốn thoát là đã quá tốt rồi.

Ở bên phía Long Khi Nỗ Tư Đại lục, Diệp Âm Trúc bắt đầu chỉ huy các Quân đội khác tiến vào Thâm Uyên vị diện. Dải đất bên kia rất rộng lớn, không phải Quân đội can đảm thì không thể đóng ở đó. Mặc dù theo tính toán, Thâm Uyên vị diện trong thời gian ngắn không thể nào phát động phản công. Nhưng sớm chuẩn bị thì vẫn nên làm. Hơn nữa các Chiến Sĩ tiến vào cũng có thể hỗ trợ Công tượng tiến hành kiến tạo các công sự phòng ngự và pháo đài. Nham thạch vận chuyển từ Cầm Thành đến không thể nào đủ sử dụng, còn phải tiếp tục đào bới.

Tất cả mọi thứ đều đang được tiến hành, nhưng lúc này Diệp Âm Trúc lại gặp một ít chuyện phiền phức.

"Cầm Đế Đại nhân, vì sao không cho Long Tộc chúng ta tiến vào Thâm Uyên vị diện. Chẳng lẽ, thực lực của chúng ta không đủ để đối phó đám Thâm Uyên sinh vật sao?"

Xuất hiện trước mặt Diệp Âm Trúc chính là Long Tộc Tộc trưởng – Thần Thánh Cự Long Hoắc Hoa Đức.

Từ lần trước bị Cầm Thành đánh lui, hơn nữa lại còn tổn thất nghiêm trọng, số lượng Cự Long trưởng thành còn lại của Long Tộc giảm mạnh. Hoắc Hoa Đức mặc dù rất hận Cầm Thành. Nhưng nghe nói Cầm Thành ngay cả Đại quân của Pháp lực cũng đánh tan, hắn thật sự không có dũng khí dẫn Long Tộc công kích Cầm Thành.

Sau khi Diệp Âm Trúc vào ở trong Ám Tháp, cục diện của cả Đại lục bắt đầu thay đổi. Thú Nhân tộc bị Tử Tinh bỉ mông thống nhất, càng khiến cho Long Tộc mất đi cơ hội báo thù. Hoắc Hoa Đức buồn bực đến thế nào cũng có thể tưởng tượng được.

Hai năm trước, Pháp Lam tự mình tìm tới Long Tộc, yêu cầu bọn họ phối hợp tiến hành cuộc Thánh Chiến này. trong lòng Hoắc Hoa Đức mặc dù không muốn, nhưng người ra mặt lại là Quang Minh Tháp Chủ Áo Bố Lai Ân đứng đầu của Pháp Lam.

Long Tộc đã trở thành kẻ thù của Cầm Thành. Hoắc Hoa Đức biết, nếu mình lúc này mà còn cự tuyệt Pháp Lam, thì vô hình trung đã khiến cho Long Tộc bị cô lập hoàn toàn. Sau này địa vị của Long Tộc trên Long Khi Nỗ Tư Đại lục chẳng những giảm mạnh, thậm chí còn bị Pháp Lam và Cầm Thành hợp sức trả thù.

Áo Bố Lai Ân cam đoan với Hoắc Hoa Đức, chỉ cần Long Tộc toàn lực tham dự cuộc Thánh Chiến lần này, Cầm Thành sẽ không trả thù bọn họ nữa. Đồng thời còn cam đoan địa vị của Long Tộc trên Đại lục. sau khi Hoắc Hoa Đức cẩn thận suy nghĩ, cũng chỉ có thể đáp ứng đề nghị của Áo Bố Lai Ân.

Thực lực của Long Tộc như thế nào Pháp Lam biết rất rõ, Hoắc Hoa Đức cũng không dám che dấu. Lần này, hắn mang đến toàn bộ năm trăm Cự Long trưởng thành của Long Tộc, hắn vốn còn nghĩ rằng với địa vị của mình, như thế nào cũng có được một địa vị không tồi. Nhưng đợi đến trước khi Thánh Chiến bắt đầu, Pháp Lam tuyên bố tên của Thống soái và Phó Thống soái nhưng lại không có tên Hoắc Hoa Đức hắn.

Thống soái Liên quân Cầm Đế Diệp Âm Trúc, Phó Thống soái dựa theo trước sâu phân biệt là Đệ nhất Phó Thống soái Mễ Lan đế quốc Tây Đa Phu Nguyên soái, đệ nhị Phó Thống soái – Lam Địch Á Tư Đế quốc Quân vụ đại thần Khắc Lôi Tư Ba, đệ tam Phó Thống soái Thú Hoàng Bệ Hạ Tử. Đệ tứ Phó Thống soái Lam Địch Á Tư Đế quốc Nguyên soái Khắc Lỗ Tư. Đệ ngũ Phó Thống soái Mễ Lan đế quốc Nguyên soái Áo Lợi Duy Lạp.

Sáu vị Tháp Chủ Pháp Lam là tổng chỉ huy Ma Pháp Sư đoàn, phân biệt chỉ huy các hệ Ma pháp sư. Ám hệ Diệp Âm Trúc giao cho Hồn Tháp Tháp Chủ Mạch Khắc Mễ Lan chỉ huy.

Nhận được tin tức này, tâm trạng của Hoắc Hoa Đức rất không tốt. Nhưng nghĩ đến thực lực hiện nay của Long Tộc so với Pháp Lam và Cầm Thành, hắn thật sự không có gì để nói.

Chỉ là hắn rất nghi hoặc, Diệp Âm Trúc thật sự là ngoại tịch của Thần Thánh Cự Long sao? Vì sao cốt cách của Tổ tiên Long Tộc lại đột nhiên Giác tỉnh rồi gia nhập Cầm Thành. Chỉ là hắn không tìm được chứng cớ gì có lợi cho mình, nên cũng không thể nào nghi ngờ.

Lúc này, trong Quân đội Diệp Âm Trúc tuyên bố tiến vào Thâm Uyên sinh vật, cho đến bây giờ chưa từng nhắc đến Long Tộc bọn họ, Hoắc Hoa Đức thật sự nhịn không nổi.

Nếu tính thứ hạng thì Bỉ Mông cự thú Quân đoàn có thực lực quả thật cường đại hơn hắn. Sau đó là Tử Thần Long Lang Kỵ sỹ đoàn và Quần chiến đấu Cầm Đế hào cũng mạnh hơn Long Tộc.

Vậy Tinh linh Tộc và đám Công tượng Nhân loại thì tính cái gì? Chẳng lẽ lực chiến đấu của bọn họ mạnh hơn Long Tộc chúng ta sao? Hoắc Hoa Đức không nhịn được đứng dậy chất vấn Diệp Âm Trúc.

Quang mang nhàn nhạt lóe lên, trong mắt Diệp Âm Trúc toát ra một tia năng lượng ba động mãnh liệt. Hai tay chụm lại trước ngực, ánh mắt lóe lên, nbois: "Hoắc Hoa Đức Tộc Trưởng, bây giờ ngài và Long Tộc của ngài là một phần tử của Liên quân. Tất cả xin nghe theo mệnh lệnh. Ta mới là Thống soái chỉ huy. Đây không phải là nơi của Long Tộc, tự nhiên sẽ để Long Tộc tiến vào Thâm Uyên vị diện. An bài của ta bây giờ không phải căn cứ theo thực lực mà tiến hành, mà dựa trên sự cần thiết.

"ngươi… Diệp Âm Trúc, ngươi lấy việc công báo thù riêng" Hai mắt Hoắc Hoa Đức rực lửa nhìn chằm chằm Diệp Âm Trúc. Từ rất lâu trước kia, hắn còn nhớ kỹ lần đầu tiên khi mình gặp Diệp Âm Trúc, thì tên Nhân loại này chỉ là một con sâu bọ nhỏ bé trong mắt hắn mà thôi. Nhưng bây giờ hắn lại cường đại đến mức mà ngay cả mình đều bị uy áp mà hắn phát ra áp chế. Cái cảm giác chênh lệch này khiến hắn không thể nào chấp nhận nổi.

Diệp Âm Trúc trầm giọng nói: "Hoắc Hoa Đức Tộc Trưởng xin tự trọng, trở lại đội ngũ của ngươi. Nếu không, quân pháp vô tình"

Hoắc Hoa Đức phẫn nộ cười lên: "Tốt, tốt, tốt. Diệp Âm Trúc ngươi nhớ kỹ cho ta. Đợi cuộc chiến tranh này chấm dứt, bất kể là ngươi bắt Tộc nhân của ta làm tù binh, hay là giết Tộc nhân của ta và Cốt cách tổ tiên Long Tộc chúng ta, ta đều muốn hỏi ngươi"

Diệp Âm Trúc lạnh lùng nhìn hắn, trả lời bằng bốn chữ đơn giản: "Sẵn sàng chờ đợi"

Nếu Long Tộc trước kia còn làm hắn kiêng kỵ. Vậy, Long Tộc bây giờ đã yếu đi rất nhiều căn bản không đáng gì cả. Giống như Tiểu Long Nữ đánh giá bọn họ vậy, Long Tộc bất quả chỉ là đám thằn lằn mà thôi.

Hoắc Hoa Đức làm loạn cũng không ảnh hưởng đến tỉnh táo trong lòng Diệp Âm Trúc. Hắn cẩn thận tính toán thời gian một chút. Ra lệnh cho Thập nhị Kỵ sỹ đoàn của Pháp Lam cùng với Tứ đại Bộ binh Quân đoàn của Cầm Thành, Viễn trình công kích quân đoàn Cầm Thành trước sau tiến vào Thâm Uyên vị diện.

Trong lúc chiến đấu với Cầm Thành, Pháp Lam Kỵ sỹ đoàn đã tổn thất rất lớn. Nhưng với địa vị của Pháp Lam, thời gian sáu năm đủ để Pháp Lam Thập nhị Kỵ sỹ đoàn đã hoàn toàn khôi phục. Mười hai vạn Kỵ Sỹ dưới sự chỉ huy của mười hai tên Thánh Kỵ Sỹ rất nhanh tiến vào.

Bởi vì không có Công tượng, nên gần bốn mươi vạn Đại quân tiến vào rất nhanh.

Có hơn mười vạn Đại quân chủ lực này tiến vào Thâm Uyên vị diện, lực lượng phòng ngự tạm thời cũng đã đủ. Dù sao bên kia còn có sự tồn tại của mười bốn cường giả Thứ Thần Cấp gồm sáu vị Tháp Chủ Pháp Lam và tám vị Thần Thú. Dù cho một hai tên Thâm Uyên Ma Vương đến cũng có thể ngăn cản được.

Sau đó, tiến vào Thâm Uyên vị diện là Cường Chiến Quân Đoàn của Thú Nhân tộc Long Sư Nặc Vân chỉ huy, cũng là Tử Tinh Quân Đoàn hộ vệ của Thú Hoàng Bệ Hạ Tử. Sau đó, mệnh lệnh truyền tới Long Tộc, an bài bọn họ tiến vào Thâm Uyên vị diện.

Khi Thần Thánh Cự Long Hoắc Hoa Đức tiến vào đến Thâm Uyên vị diện, hắn lạnh lùng nhìn Diệp Âm Trúc, trong mắt rõ ràng hiện ra vẻ phẫn nộ.

"Tây Đa Phu Nguyên soái, Khắc Lôi Tư Ba Nguyên soái" Diệp Âm Trúc cao giọng gọi.

Hai thân ảnh phân biệt xuất hiện trước mặt Đại quân chủ lực của Mễ Lan và Lam Địch Á Tư, đồng thời khẽ hành lễ với Diệp Âm Trúc. Từ địa vị mà nói, bọn họ Phó Thống soái của Diệp Âm Trúc.

Đứng ở phía sau Khắc Lỗ Tư chính là Khắc Lôi Na con gái của hắn. thực lực của Khắc Lôi Na đã gần tiếp cận Tử Cấp, là một Ma pháp sư không kém. Cho nên lần này nàng cũng đi theo Khắc Lôi Tư Ba.

Lúc này, nàng đang nhìn trộm Diệp Âm Trúc. Cảm giác khác thường trong lòng dâng lên. Mặc dù biết mình và hắn căn bản không thể nào xảy ra chuyện gì. Nhưng Khắc Lôi Na vẫn không nhịn được hướng về hắn.

Phía sau Khắc Lôi Na, một gã mặc áo giáp của binh lính cũng đang nhìn Diệp Âm Trúc trên không trung. Hắn chỉ có một cánh tay, Diệp Âm Trúc tuyệt đối không thể ngờ được,mình tên này lại chính là tên Khất cái Phong Ca mà hắn dạy cho một bài học ở Lam Địch Á Tư thành. Trải qua chuyện lần đó, Phong Ca được Khắc Lôi Na cảm nhiễm có thể nói đã thay tâm đổi tính, làm một người hoàn toàn khác.

Dựa vào cố gắng của mình và tố chất thân thể không tồi, mặc dù chỉ còn lại một tay, nhưng hắn vẫn quyết định gia nhập Quân đội. Sau mấy năm rèn luyện, đã gia nhập Gia tộc Khắc Lôi Tư Ba, trở thành một trong những hộ vệ của Khắc Lôi Tư Ba.

Mục đích trong cuộc đời này của Phong Ca, đó là vĩnh viễn bảo vệ Khắc Lôi Na.

Mặc dù hắn biết tình cảm của mình đối với Khắc Lôi Na là như thế nào, nhưng hắn càng hiểu hơn là mình và Khắc Lôi Na không thể nào có khả năng. Giống như tình cảm mà Khắc Lôi Na dành cho Diệp Âm Trúc, cho nên hắn lựa chọn lặng lẽ bảo vệ cho nàng.

Lúc này, nhìn thấy Nam nhân trên không trung kia, Phong Ca mới hiểu được mình lúc trước thật đáng buồn cười.

Nam nhân nhìn qua tuổi không khác mình là mấy, cũng là Thống soái của Liên quân. Phải biết rằng, Liên quân lần này bao gồm của tám Quốc gia cùng với Cầm Thành, Pháp Lam và Thú Nhân tộc, không tính đến bộ đội bổ sung thì số lượng đã hơn năm trăm vạn.

Địa vị của hắn đã có thể nói là Thống soái của cả Long Khi Nỗ Tư Đại lục. Lúc trước mình bị hắn hủy một cánh tay, bây giờ xem như vinh dự của hắn.

Phong Ca âm thầm cảm thán trong lòng. Hắn không hổ là Nam nhân mà Khắc Lôi Na tiểu thư thích. Nếu nói hắn là mặt trời chói mắt trên không trung, vậy mình chỉ là một con đom đóm nhỏ nhoi mà thôi.

"Tây Đa Phu Nguyên soái, Khắc Lôi Tư Ba Nguyên soái. Xin mời hai vị chỉ huy Quân đoàn do Long Kỵ binh các Quốc gia tiến vào Thâm Uyên vị diện. Hơn nữa tiếp quản quyền chỉ huy Quân sự của Quân đội đã tiến vào Thâm Uyên vị diện ngoại trừ Thú Nhân tộc. Tất cả hành động xin mời hai vị cùng thương lượng với đệ tam Phó Thống soái Tử rồi đưa ra quyết đinh"

Diệp Âm Trúc muốn ở bên này chủ trì đại cuộc. Bên kia cũng không thể không có Thống soái. Tây Đa Phu và Khắc Lôi Tư Ba đều là lão thành về mặt Quân sự, có bọn họ phụ trách chỉ huy ở bên kia, Diệp Âm Trúc cũng có thể yên tâm ở bên này điều binh khiển tướng.

"Vâng" Hai vị Nguyên soái đồng thời đáp ứng, chỉ huy Long Kỵ binh Quân đoàn của tám Quốc gia tiến vào Thâm Uyên vị diện.

Dưới sự cố gắng của cả tám Quốc gia, tổng cộng hợp thành sáu Quân đoàn Long Kỵ binh, tổng cộng sáu vạn người. Long Kỵ binh này có thể nói là Quân đội tinh nhuệ nhất của tám Quốc gia Nhân loại. Tất cả Trang bị và Vũ khí và chọn người đều rất kỹ lưỡng, hơn nữa còn được các cường giả huấn luyện mấy năm ở trong Cực Bắc Hoang Nguyên.

Đối thủ huấn luyện của bọn họ chính là Tử Tinh Quân Đoàn bên trong Bỉ Mông cự thú Quân đoàn.

Dù là cường đại như Tử Tinh Quân Đoàn khi đối đầu với bọn họ, cũng phải có ít nhất bốn Thần Thú hỗ trợ mới có thể rất khó khăn ngăn cản được. Có thể thấy được thực lực của sáu Long Kỵ binh Quân đoàn đến mức như thế nào.

Đến lúc này, tắt cả các binh chủng cường đại của Liên quân đã được Diệp Âm Trúc điều đến Thâm Uyên vị diện, hơn trăm vạn Đại quân còn lại đều là Chiến Sĩ tương đối bình thường.

Đương nhiên, bọn họ chỉ là cấp bậc đầu tiên, còn có cả Chiến Sĩ Thú Nhân tộc ở trong đó. Khoảng hai trăm năm mươi vạn Đại quân đang không ngừng tập trung lại, chuẩn bị hậu cần. Trong vòng ba tháng nữa sẽ từng bước tiến vào chiến trường.

Diệp Âm Trúc sở dĩ phát quân đội tinh nhuệ tiến vào Thâm Uyên vị diện trước, một bởi vì bọn họ có đủ năng lực tự bảo vệ, hơn nữa còn có ưu thế áp đảo đối với Thâm Uyên sinh vật.

Mà nguyên nhân khác bởi vì năng lực đề kháng hoàn cảnh ác liệt của bọn họ rõ ràng hơn xa Chiến Sĩ bình thường. Sinh Mệnh Cổ Thụ sinh trưởng cũng cần phải có thời gian.