Cầm Đế

Chương 231: Tài Quyết thần lực cùng tinh thần kích quang trảm

Vì Kim Long Vương đang điên cuồng, Hoắc Hoa Đức thậm chí không thèm quan tâm rằng ba người đó là người của hắn, lúc này đã hướng Kim Long Vương mà ra đòn sát thủ, Hắc Long Vương cùng với Kim Long Vương vẫn thân như huynh đệ, đã đối kháng với Hoắc Hoa Đức rất nhiều năm. Hoắc Hoa Đức thừa dịp này đem các thế lực đối kháng hắn có tiếng nói lớn nhất trong Long tộc hủy diệt, xem như là một cái cơ hội tốt, cho nên lúc trước khi Hắc Long Vương bị Tịch diệt chi pháo bắn vào thì Hoắc Hoa Đức đã cười trộm trong lòng rồi, bây giờ hẵn cũng không vội vùng cùng Tử phân ra thắng bại, nương vào sự cường hãn của thần thánh cự long để ngăn trở Tử, người mà hắn cho rằng mạnh nhất Cầm Thành, hắn tin tưởng, chỉ cần không lâu là Long tộc có thể lấy được thắng lợi chính thức.

Điều duy nhất làm cho Hoắc Hoa Đức có chút nghi hoặc chính là, các vị Long tộc trước sau bị bắn trúng hai đợt ma đạo pháo không biết đã đi nơi nào, mặc dù rớt từ trên trời cao xuống sẽ tạo thành thương tổn không nhỏ cho bọn họ, nhưng thân thể của Long tộc mạnh mẽ vô cùng, bọn chúng đều có vô số biện pháp để làm yếu bớt lực đánh sâu vào khi rơi xuống đất, quyết không có khả năng sẽ bị tử vong, nhưng từ lúc chiến đấu bắt đầu cho đến giờ, hắn chưa từng thấy một cự long bị bắn trúng chạy tới đây.

Thân ảnh màu đỏ phảng phất tựa như huyết quang do tử thần mang lại, lại một lần nữa lóe ra từ sau lưng Diệp Âm Trúc, hồng ảnh phóng ra, lại một đầu cự long kêu thảm rớt xuống, giữa màn khói đen nồng đậm, các long tộc ở xung quanh đều biết rằng chỉ sau một khắc tên tộc nhân này sẽ biến thành địch nhân, bất đắc dĩ chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất hoàn toàn hủy diệt các tộc nhân bị thương.

Giấu mình phía sau Diệp Âm Trúc, Tô Lạp trở thành cực mạnh hung khí ở bên người Diệp Âm Trúc, mỗi một lần sử dụng Thần Chi Thán Tức, Tô Lạp đều phải dùng thời gian để điều chỉnh trạng thái, đem khí tức do Thần Chi Thán Tức cắn trả hóa giải đi. Ở trên chiến trường chánh thức, kiểu cao nhất thích khách giống như nàng vốn chính là một kích không trúng, chạy xa ngàn dặm, một kích lấy mạng, đồng dạng cũng phải chạy nhanh ra khỏi chiến trường.

Thần Chi Thán Tức giống như Khô Mộc Long Ngâm cầm trong tay Diệp Âm Trúc, uy lực tuy cực lớn nhưng tiêu hao cũng thật lớn. Chẳng qua Tô Lạp hoàn toàn không cần làm giống như các thích khách khác, đánh một kích liền lập tức rời đi. Bằng tốc độ của nàng, cho dù cự long cũng không cách đuổi kịp, nhưng dù sao tiêu hao cũng là tiêu hao.

Lúc này, Tô Lạp căn bản không cần lo lắng Long tộc truy kích. Thần Chi Thán Tức mũi nhọn lóe lên một phát, nàng lại lập tức lui về sau lưng Diệp Âm Trúc, dựa vào thực lực cường hãn từ nam nhân của nàng, khoan khoan khoái khoái mà nghỉ ngơi hồi sức, tích súc đủ sức mạnh cho lần công kích tiếp theo.

Sức mạnh của Thần Chi Thán Tức thật là khủng bố, dưới mũi nhọn của chuôi cấm kỵ thần khí này, hơn mười đầu cự long đã ngã xuống. Ngoại trừ Kim Long Vương ở lúc bắt đầu, còn lại tất cả đều là hạ vị long tộc, với long lân của chúng nó, căn bản là không cách nào ngăn cản được sự sắc bén của Thần Chi Thán Tức. Cũng nhờ vào các cự long trở thành điên cuồng dưới sự nguyền rủa của Thần Chi Thán Tức, thành công giúp Diệp Âm Trúc đỡ được công kích của Long tộc, nếu không, đối mặt với hơn mười cái đan thể cấm chú công kích, cho dù là hắn cũng sẽ hôi phi yên diệt rồi.

"Âm Trúc, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?" Âm thanh của Tô Lạp có chút thở dốc truyền đến từ sau lưng, trước sau ám sát hơn mười đầu cự long, đấu khí của nàng đã tiêu hao hơn phân nửa. Mỗi một lần sử dụng Thần Chi Thán Tức cũng cần nhiều thời gian hơn.

Diệp Âm Trúc trầm giọng nói: "Mở ra vĩnh hằng thế thân khôi lỗi của nàng, theo sát ta, cố gắng lên, viện quân nhanh tới rồi."

Tô Lạp đáp ứng một tiếng, thân ảnh màu đỏ đột nhiên trở nên hư ảo, dựa vào uy lực của hai đại thần khí cùng sự bảo vệ của Diệp Âm Trúc, sự an toàn của nàng đã không còn là vấn đề nữa.

Ngay lời của Diệp Âm Trúc vừa dứt, các tiếng nổ lại vang lên. Gần hai mươi luồng sáng tím trọng trọng bắn vào trận địa dày đặc của Long tộc. Thời gian phát xạ của toàn phương vị ma đạo pháo lại tới rồi. Mặc dù là đang ở trong Cầm Thành làm cho các ma đạo pháo không cách nào toàn bộ phát huy, nhưng hơn chục khẩu ma đạo pháo ít nhất cắt đứt mười tên đang chuẩn bị long ngữ ma pháp, cũng làm cho không ít hạ vị Long tộc bị thương, làm cho cục diện vốn đang bất lợi được hóa giải trong chốc lát.

Ầm--, thân thể thật lớn của Kim Long vương giống như núi vàng bị đẩy, ngọc trụ bị ngã nặng nề ngã xuống mặt đất. Lần này đây, hắn vĩnh viễn cũng không cách nào đứng lên được nữa.

Tánh mạng lực mạnh mẽ làm cho sự điên cuồng của hắn vẫn được duy trì cho tới giờ. Dưới sự công kích không ngừng của tứ đại Long Vương, hắn rốt cuộc mất đi tánh mạng. Mặc dù hắn chết đi, nhưng vào phút cuối, một cái cánh của Phong Long Vương vẫn bị hắn xé rách, bị vết thương không nhẹ.

Thanh âm tàn nhẫn của Hoắc Hoa Đức vang lên: "Trước hết giết chết Diệp Âm Trúc đi rồi hãy tính tiếp." Diệp Âm Trúc nếu là lĩnh chủ của Cầm Thành, tự nhiên cũng là thủ lĩnh tinh thần của mọi người, cục diện trên chiến trường hắn thấy rất rõ ràng, gây sát thương lớn nhất cho Long tộc chính là do Diệp Âm Trúc và Tô Lạp liên thủ. Hơn nữa tốc độ của hai người nhanh vô cùng, đan thể cấm chú của các cự long phát ra rất khó tập trung bọn họ, cứ như vậy đi xuống, tổn thất của Long tộc sẽ lớn hơn nhiều.

Kể cả Phong Long Vương đang cố nén đau nhức, tứ đại Long Vương đồng thời hướng phía Diệp Âm Trúc đánh tới, bốn cái đan thể cấm chú tựa hồ trong nháy mắt đã được hoàn thành.

Thực lực của Long Vương cấp bậc dĩ nhiên không phải cự long bình thường có thể so sánh được. Tô Lạp và Diệp Âm Trúc mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng thân thể của hai người cuối cùng vẫn bị tập trung.

Một tiếng cười lạnh xuất hiện trên khóe miệng của Diệp Âm Trúc, tưởng đối phó với ta ư? Đối phó với tộc nhân của bọn ngươi trước đi ha.

Siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm đột nhiên vang lên vài chuỗi thanh âm quỷ dị, một vòng sáng màu trắng sữa nhanh chóng lan ra xung quanh, lúc này, đang vây quanh mà công kích Diệp Âm Trúc với Tô Lạp đều là hạ vị Long tộc, lớn nhất cũng chỉ có tám cấp mà thôi.

Nếu so sánh với thực lực thứ thần cấp sau khi được tăng phúc của Diệp Âm Trúc, chúng nó có chênh lệch thật lớn, tiếng đàn tựa như vô số lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào linh hồn của bọ chúng. Lúc này đây, Diệp Âm Trúc không tiếc hao phí toàn bộ pháp lực, Khô Mộc Long Ngâm Cầm dưới tinh thần khống chế phiêu phù trước mặt hắn, hai tay tám ngón tựa như hư ảo mà lướt qua dây đàn.

Tiếng đàn tất sát quanh quẩn trong Bố Luân Nạp sơn mạch, vì để đảm bảo uy lực của cầm khúc, một cái quang hoàn màu trắng sữa từ trên người Diệp Âm Trúc phát ra, lan ra xung quanh, phạm vi khống chế chỉ trong vòng mấy trăm mét vuông xung quanh, bao phủ hơn chục con cự long.

Đặc tính của Cầm ma pháp là phạm vi càng lớn hiệu quả cũng theo đó mà giảm thấp, nhưng nhờ sử dụng vào thần âm quang hoàn khống chế tại một phạm vi nhất định, lại có thể đem uy lực phát huy tới trình độ lớn nhất.

"Long Tường Thao", tối bá đạo Long Tường Thao trong Cầm Tông cửu đại danh khúc lại xuất hiện. Lúc này Diệp Âm Trúc đã có thực lực của thứ thần cấp, mà dùng để phóng thích ra khúc đàn này, cũng là cực mạnh siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm.

Mặc dù tinh thần lực của cự long bát cấp cũng vô cùng khổng lồ, nhưng ngay trong giây phút này, khi cầm khúc được triển khai, ngay trước lúc ma pháp của Tứ Đại Long Vương còn chưa kịp hoàn thành, mười con cự long đang vây bắt Diệp Âm Trúc thân thể đồng thời trở nên cứng ngắc.

Bởi vì chúng nó đột ngột dừng lại làm các cự long ở phía sau va vào người, nhất thời ngã xuống cả đám.

Diệp Âm Trúc mặc dù dùng thần âm quang hoàn đem uy lực của cầm khúc khống chế tại một phạm vị nhất định, nhưng lúc này hắn cũng không có hạn chế thanh âm lan truyền, tứ đại Long Vương tự nhiên cũng nghe được cầm khúc. Mặc dù không có gặp được chánh thức uy lực bao phủ, nhưng thần sắc trong mắt tất cả chúng nó đều biến sắc.

Siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm, dùng lõi của Long Hồn Mộc tốt nhất làm thân, sừng của Thần Thánh Cự Long, răng cự long, cùng với gân của bảy Long Vương đời trước dung hợp mà tạo thành, hơn nữa dùng linh hồn của Thần Thánh Cự Long Nặc Khắc Hi làm cầm hồn, trời sanh ra đã có tính khắc chế mãnh liệt đối với Long tộc.

Hơn nữa kèm theo bản Bạo Long Chi Khúc này, không thể nghi ngờ đã trở thành khắc tinh của Long Tộc.

Lần trước, chính là bởi vì một khúc "Long Tường Thao" này mà Diệp Âm Trúc mới bị Ngân Long Tộc chú ý, lần này Hoắc Hoa Đức mới chánh thức được thể nghiệm thực lực của Cầm Đế.

Tứ Đại Long Vương thân thể đồng thời bị kiềm hãm, bọn họ hoảng sợ phát hiện, đan thể cấm chú của tự thân đang chuẩn bị cũng dĩ nhiên trong tiếng đàn mà bị cắt đứt, một cảm giác khó chịu tới cực điểm trong nháy mắt truyền đến, chúng nó cũng bất chấp tộc nhân, bay nhanh mà thối lui về sau.

Thanh âm rít gào của Hoắc Hoa Đức vang lên: "Lui lại, mau."

Bất quá, hắn nhắc nhở cuối cùng vẫn còn chậm tí chút. Cầm Thành diện tích mặc dù rất lớn, nhưng hơn năm trăm đầu cự long tranh trước né sau phát động công kích chính là vẫn còn có chút chật chội, ngay lúc thanh âm của Hoắc Hoa Đức truyền đến, lui về sau cũng chỉ có Diệp Âm Trúc cùng Tô Lạp mà thôi.

Một tiếng nổ thật lớn chưa từng có trước đó vang lên, lần này bùng nổ, thậm chí có thể so sánh với tiếng nổ do Ma Đạo Pháo cùng phát ra, lực nổ mạnh kịch liệt đừng nói là cự long, cho dù Sơn Lĩnh cự nhân dang cách xa cả ngàn mét cũng đều bị liêu xiêu suýt té.

Trong sát na, long thể từng miếng bay loạn tứ tán. Thân thể khổng lồ của Long tộc một khi nổ mạnh, hiệu quả sinh ra cùng với diện tích bao trùm đều rất kinh khủng, lực nổ mạnh mãnh liệt, bao trùm đến cả vị trí của gần năm mươi đầu cự long.

Mười con cự long bị "Long Tường Thao" ảnh hưởng toàn bộ nổ mạnh, cách chúng gần nhất hai mươi con cự long bị bắn văng ra, bị tạc toàn thân máu me, cho dù không chết cũng đã bị thương nặng, cự long ở hơi xa một chút cũng dưới lực nổ mạnh thật lớn làm cho vết thương đầy cả người.


Điều vừa mới phát sinh trong nháy mắt, làm cả Long tộc khiếp sợ.

Diệp Âm Trúc ôm Tô Lạp mà bay cao cao tại không trung, ngay cả hắn cũng không nghĩ đến "Long Tường Thao" dùng trên người của chánh thức cự long lại sinh ra hiệu quả kinh khủng đến thế.

Lồng ngực có chút phập phồng, lần này sắc mặt của Diệp Âm Trúc cũng dần dần trở nên tái nhợt. Siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm đã một lần nữa về lại trong trái tim của hắn, trừ phi năng lượng của hắn có thể khôi phục, nếu không lần chiến đấu này đã không cách nào dùng lại được siêu thần khí này.

Mặc dù Thiểm Lôi không ngừng đem năng lượng tự thân cùng ma pháp nguyên tố ở ngoại giới ngưng tụ trên người Diệp Âm Trúc, nhưng thân mình của hắn dù sao cũng không có đạt tới tầng thứ của Thứ Thần cấp, quá độ tốn sức đã làm cho năng lượng của Diệp Âm Trúc hao hết sáu phần.

Nếu Cầm Thành thật sự chỉ có vài cường giả của của bọn Diệp Âm Trúc mà nói, trong tràng chiến tranh hôm nay, thắng lợi nhất định chính là vẫn còn sẽ thuộc về Long Tộc…

Tuy nhiên, bây giờ bản thân Long tộc vẫn còn có ít nhất 500 đầu cự long, uy lực cường hãn của Long Tường Thao làm cho Long Tộc lại một lần nữa lâm vào hỗn loạn, nhưng chỉ cần bọn họ có thể bình tĩnh lại, lúc đó vận xui sẽ thuộc về bọn Diệp Âm Trúc.

Chiến tranh cự thú Cách Lạp Tây Tư cùng Sơn Lĩnh cự nhân Minh, lúc này trên người cũng đã đầy vết thương, bọn họ là mục tiêu lớn nhất, cũng là đối tượng mà Long tộc công kích nhiều nhát. Nếu vẫn không nhờ vào phòng ngự lực cường hãn, thân thể khổng lồ của bọn họ đã sớm dưới sự vây công của Long tộc mà ngã xuống rồi. Lúc này cũng đã tới bên bờ của nguy hiểm.

Bay lượn giữa không trung, Diệp Âm Trúc cũng không có dừng lại, một tay ôm cái eo thon thả của Tô Lạp, một tay gọi về Cửu Tiêu Hoàn Bội cầm. Đã không còn dùng được siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm, thương tổn gây cho Long tộc tự nhiên sẽ ít hơn nhiều. Nhưng lúc này, cảnh giới thiên nhân hợp nhất của Diệp Âm Trúc đã làm cho hắn cảm nhận được một tồn tại hưng phấn.

Cầm khúc được tấu lên bằng một tay, tiếng đàn mờ ảo hóa thành một vòng quang hoàn nhàn nhạt màu trắng tản ra tại không trung. Lần này, Diệp Âm Trúc đem hết sức khuyếch tán uy lực của cầm khúc tại bầu trời Cầm Thành, bao trùm cả Long tộc ở phía dưới.

Cầm khúc vẫn là khúc Bình Sa Lạc Nhạn như trước, không có phụ trợ của siêu thần khí, uy lực của cầm khúc không cần nghi ngờ đã giảm xuống không ít, dù vậy lúc này Long tộc cũng không có cường hãn như lúc vừa mới tới, hơn phân nửa số thượng vị Long tộc cũng đã rơi vào trong các dãy núi của Bố Luân Nạp sơn mạch, dưới tác dụng của Bình Sa Lạc Nhạn, ít ra cũng trước khi Âm Trúc diễn tấu xong khúc nhạc, các cự long muốn bay lên sẽ trở thành một việc cực kỳ khó khăn.

Tiếng đàn vang vọng mạnh mẽ đại diện tích truyền đến, tại một sườn núi cách đó không xa, một đội cương thiết chiến sĩ đang bay nhanh mà tới. Trong quá trình chạy tới, các cương thiết chiến sĩ này lấy xuống cự nỏ sau lưng, hợp thành nhất thể với thân thể mình, dây nỏ kéo lại, to cỡ cánh tay, dài mấy mét phá ma tiễn đã được lắp vào nỏ.

Một trăm tên Địa Tinh Tê Liệt Giả dừng lại cách trường chủ chiến khoảng 800 mét, xếp thành hàng ngang, cự nỏ trong tay chỉ hướng Long tộc, một trăm mũi nỏ thật lớn, trên mũi lóe ra hàn quang lạnh lẽo.

Khi Long tộc phát hiện được sự tồn tại của bọn họ thì, một tiếng ùng vang lên, một trăm tên Địa Tinh Tê Liệt giả cơ hồ bóp cò cùng một lúc, phóng ra đợt công kích thứ nhất.

Có lẽ vì quá mức mạnh mẽ, ngay lúc một trăm mũi tên phá ma này đồng thời phóng ra, không khí dĩ nhiên cũng đều trở nên một chút vặn vẹo. Thân thể của cự long to lớn vô cùng, trận hình lại dày đặc như thế, căn bản là không cần phải ngắm chính xác.

Các cự nỏ này, do các đại sư của Địa Tinh bộ lạc dựa theo thân hình của Tê Liệt Giả mà chế tạo ra. Có thể nói đó là một tòa tháp tên di động. Chỉ có điều tên phá ma phải dùng các tài liệu trân quý, mỗi một tên Địa Tinh cũng không có nhiều, chỉ có khơi khơi mười cây. Nhưng cho dù chỉ có 1000 cây phá ma tiễn này, khơi khơi tài liệu tiêu hao cũng làm cho Ải Nhân Tộc đại sư Lỗ Tây Nặc đau lòng tới mức đêm ngủ không ngon. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn

Mấy mũi tên phá ma này, thân tên chỉ dùng thép tinh luyện làm ra, mũi tên thì dùng kim cương tinh, trong đó còn có pha thêm một chút bí ngân, tại ngay đầu tên, có một pháp trận rất nhỏ, phối hợp với bí ngân dẫn truyền, giống như tên của nó – mũi tên phá ma, đối với bất kỳ ma pháp nào đều có tác dụng phá hư hoặc quấy nhiễu nhất định.

Thật ra, tên phá ma nên được gọi là tên phá ma phá giáp mới đúng, dưới các cây nỏ thật bự này, cho dù thân thể mạnh mẽ của cự long cũng khó mà ngăn trở được.

Hơn trăm mũi phá ma tiến đồng thời phát uy, các cự long ở gần nhất kêu lên một loạt thảm thiết, mặc dù không phải mỗi mũi phá ma tiến đều trí mạng, nhưng mấy mũi tên dài tới hơn ba thước, đều mang theo hiệu quả phá ma có hơn một nửa cắm ngập vào thân thể của các cự long. Đây là hiệu quả kinh khủng tới mức nào? Ít nhất hơn hai mươi đầu cự long, đầu tiên đã mất đi năng lực chiến đầu, ầm ầm mà ngã xuống mặt đất.

Nhìn các người khổng lồ sắt thép này, Long tộc cũng không khỏi phải sửng sốt, trong lòng Hoắc Hoa Đức trầm xuống, lúc này hắn mới ý thức được tại sao các tộc nhân rơi xuống phía núi non lại không có một người còn sống mà đi ra, hiển nhiên đã rơi vào cạm bẫy của Cầm Thành.

Nhưng là, điều làm cho Hoắc Hoa Đức khiếp sợ vẫn còn ở phía sau. Long tộc sau khi bị pha ma tiễn công kích, tự phát mà làm ra phản kích, từng ngụm từng ngụm Long túc phun ra, trực hướng Địa Tinh Tê Liệt giả mà đến.

Địa Tinh Tê Liệt giả thân mình phòng ngự xem như không tồi, nhưng thân thể sắt thép này của chúng nó dù sao cũng là do con người rèn ra, không thể so sánh được với thân thể cường hãn của Long tộc. Một khi bị các ngụm Long tức này bắn trúng, trước tiên không nói là các Địa Tinh ở bên trong có thể chịu được nổi hay không bị ma pháp nguyên tố bạo ngược, chỉ riêng thân thể của Địa Tinh Tê Liệt giả với phòng ngự không quá tốt sẽ hỏng mất trước tiên.

Nhưng mà ngay lúc này, tất cả Địa Tinh Tê Liệt giả lại chỉnh tề lui về phía sau một bước, từ trong khe hở giữa bọn họ, rất nhiều thân thể hùng tráng tiến tới lấp đầy vị trí của bọn họ. Nương theo một tiếng rống giận, các ngụm thổ tức bất ngờ bị các thân thể mạnh mẽ này ngăn trở xuống tới.

Hoắc Hoa Đức hít vào một hơi lạnh: "Bỉ Mông cự thú." Bởi vì trong lòng kinh hãi, thân thể của hắn suýt nữa bị Tử bổ trúng một kiếm, vội vàng tập trung tinh thần, bay nhanh mà lui về phía sau, giựt lại khoảng cách giữa Tử và hắn.

Trong khoảnh khắc thấy Bỉ Mông cự thú xuất hiện, tất thắng tín niệm trong lòng Hoắc Hoa Đức rốt cuộc bị dao động, trong lòng mọc lên ý định rút lui.

Nếu chỉ là Bỉ Mông cự thú, hắn đương nhiên sẽ không sợ hãi, mặc dù đối phương bản thân có được ba đầu Hoàng Kim Bỉ Mông, còn có ba con ma thú chín câp bộ lông màu tuyết trắng, nhưng đối với đại quân do tam đại thượng vị Long Tộc thống lĩnh mà nói, căn bản không là cái gì. Nhưng một trăm tên Bỉ Mông cự thú này lại xuất hiện vào lúc mấu chốt của chiến tranh. Một khi bọn họ gia nhập chiến trường, vậy, tình thế sẽ phát sinh biến hóa thật lớn, cho dù không cách nào thay đổi được chiến cục, các Bỉ Mông cự thú này không thể nghi ngờ là có thể cấp cho Long tộc tạo thành tổn thất thật lớn. Bỉ Mông cự thú, lục chiến vô địch, xưng hào này không phải đùa chơi. Lúc này Hoắc Hoa Đức mới hiểu được tại sao Diệp Âm Trúc sau khi bay lên trên không không có tiếp tục tham gia thi đấu mà chỉ bắt đầu đàn lên cấm không chi khúc, vì chính là muốn hạn chế năng lực phi hành của Long tộc, dùng sở trường nhục bác của Bỉ Mông, công kích sở đoản của Long tộc.

Các Bỉ Mông cự thú do Địch Tư, Mạt Kim Tư, Áo Lợi Phật, tam đại Hoàng Kim Bỉ Mông đái lĩnh, dừng sức gõ vào bộ ngực cường tráng của mình, từ giữa sườn núi mà ngang nhiên vọt xuống, mà lộ ra ở sau lưng bọn họ, là Địa Tinh Tê Liệt giả một lần nữa đã lên dây cung xong, phá ma tiến giống như là tiên phong của quân đoàn Bỉ Mông, bắn ra như mưa.

Lại hơn mười đầu cự long ngã xuống, mà ngay lúc này, một đội ngũ màu xanh đậm tựa như một cơn lốc giết vào. Từ giữa sườn núi, bọn họ chạy tới, bọn họ chạy tới chiến trường thậm chí còn muốn nhanh hơn Bỉ Mông cự thú vài phần.

Số lượng không nhiều, chỉ có ba trăm. Nhưng là quân đoàn vẫn giữ danh xưng đệ nhất của Cầm Thành, Tử Thần Long Lang kỵ binh, đã tới.

"Chiến---" Diệp Hồng Nhạn ngửa mặt lên trường mà hống lên, cao cao giơ lên trọng kiếm trong tay, mỗi một gã Tử Thần Long Lang kỵ binh cũng làm ra động tác đồng dạng, đấu khi ngưng tụ trong nháy mắt, mà các Long Lang ở dưới thân bọn họ trên người nổi lên quang mang màu lam mãnh liệt, điên cuồng dùng mãnh chảy vào trong cơ thể của bọn họ.

Các Long Lang lúc này hai mắt đều biến thành màu đỏ, mắt vẫn thấy đông đảo Cự Long vẫn ở đây, làm bọn họ nhớ tới sự khuất nhục của mấy trăm năm trước. Chính do Long tộc đem bọn họ đuổi ra khỏi quê nhà, do Long tộc bức bách bọn họ phải đến nơi cực bắc khổ hàn, sinh tồn cực kỳ khó khăn gian nan. Hôm nay, cơ hội để tẩy sạch mối thù này đã tới.

Long Lang, ma thú cấp bảy, nhưng giây phút này đây, năng lượng do chúng nó phát ra đã toàn bộ siêu việt tự thân của bọn hắn. Tất cả tiềm lực dưới oán hận vô tận và trong lửa giận mà bốc cao, bổ sung tới Long Lang kỵ sĩ trên thân của chúng nó.

Tử Thần Long Lang kỵ binh, đã sớm cùng với tọa kỵ của bọn họ dung làm một thể, giờ khắc này, bọn họ không phải là một người, mà là người cùng Long Lang kết hợp. Quang mang màu lam đậm, xuất hiện tại các trường kiếm do Ải Nhân tộc đại sư rèn ra, dưới sự đái lĩnh của đạo tử quang ở phía đầu, bốc lên cao.

"Sát--" Tiếng huýt sáo biến thành tiếng rống giận tràn ngập vô tận sát khí. Trong phút chốc, sát khí ngập trời, phía trên đầu của Tử Thần Long Lang kỵ binh, bất ngờ cũng hình thành một đám mây đen do sát khí ngưng tụ mà thành.

Sát khí thành mây, Tử Thần Long Lang Kỵ binh, khí thế lần đầu tiên xuất hiện từ lúc họ bắt đầu chiến đấu, đã đem năng lực chiến đấu của bọn họ tăng đến cực hạn.


Chứng kiến cái mảng mây đen kinh khủng này, chứng kiến cái năng lượng đang lên, năng lượng kết hợp tất cả năng lượng của Kỵ sĩ cùng Long Lang, ba trăm đạo quang mang từ màu lam chuyển thành tím, ngay cả bước tiến của Bỉ Mông cự thú cũng dừng lại một chút. Bọn họ đột nhiên cảm giác được, cái xưng hào lục chiến vô địch này, tựa hồ đang rời xa bọn họ.

Vô số đạo điện quang màu đen, quây xung quanh ba trăm luồng tử quang đang bốc lên, đột nhiên hạ xuống. Làm kẻ khác kinh ngạc chính là, cái luồng quang mang tím đậm ấy cũng không biến thành màu trắng sữa của thứ thần cấp, mà đang sau khi ngưng kết biến thành màu đen, phảng phất có thể cắn nuốt hết tất cả, màu đen, màu đen kinh khủng.

Nơi mũi kiếm chỉ vào, hắc quang rơi xuống, luồng hắc quang ấy có diện tích bao phủ không tính là lớn, rộng chừng hai mươi thước, từ trên trời mà hạ xuống, nhưng tại đúng giây phút này, ngay cả Ni Na tuyệt thế người mạnh, Diệp Âm Trúc, Tứ đại thần thú cùng với thần thánh cự long Hoắc Hoa Đức ở bên trong, không thể ngờ tới là không một người không cảm thấy sợ hãi cái quang mang màu đen này, càng không ai dám chắn ở phía trước cột sáng này.

Xì ì…, một loại thanh âm kỳ dị theo hắc quang mà lan tràn, thân thể của cự long, trong hắc quang mà ngã xuống, mỗi một con cự long bị hắc quang bao phủ qua cũng đều xuất hiện biến hóa cực kỳ kinh khủng.

Mặt ngoài thân thể của Cự long không có cái gì tổn hại, bộ xương cũng hoàn hảo mà bảo trì máu thịt trong cơ thể, nhưng gân mạch tại ngay lúc hắc quang phủ xuống ấy lại hoàn toàn biến mất.

Ni Na hoảng sợ nói: "Sát thần, đây là sức mạnh của sát thần."

Hương Loan hoảng sợ nhìn chăm chăm vào biến hóa trước mặt: "Bà nội, cái gì là Sát thần?"

Ni Na kinh hãi nhìn hết thảy đang xảy ra trước mắt: "Trong truyền thuyết, trên bầu trời có vô số vị thần, mỗi một người đều có riêng một sức mạnh cường đại. Chúng thần sáng tạo hết thế giới này tới thế giới khác, giống như Long Khi Nỗ Tư đại lục của chúng ta, chỉ là một cái vị diện nơi từng lưu lại dấu chân của chúng thần mà thôi. Trong chúng thần, có một vị thần đặc thù, lực lượng của ngài hoàn toàn khác với lực lượng trong suốt tinh khiết của các thần linh khác, thần lực của ngài là màu đen vô tận. Sát thần lại được gọi là Tài Quyết chi thần, tài quyết (xử phạt, nắm giữ) sự sanh tử của thần, ngài chính là một trong ngũ đại Thần vương của thần giới trong truyền thuyết, cũng là một vị thần có chiến đấu lực kinh khủng nhất. Không nghĩ tới, các Tử Thần Long Lang kỵ binh này không ngờ cũng đã kinh khủng tới mức có thể làm cho năng lượng tự thân chuyển hóa thành Tài Quyết thần lực của Sát thần. Mặc dù đó cũng mới chỉ là thứ thần cấp, nhưng lại có hiệu quả phá thần. Thật sự quá là kinh khủng rồi. Trừ phi đã thật sự trở thành thần minh, nếu không, tại thứ thần cấp sợ rằng không có lực lượng nào có thể so sánh được với Tài Quyết thần lực này."

Phảng phất như là muốn chứng minh lời nói của Ni Na, từng cái từng cái thi thể khô đét của Cự Long ở trong hắc quang rồi ngả xuống đất, phàm là ở trong phạm vi do Tài Quyết thần lực bao phủ, tất cả Cự long, bất luận là hạ vị hay vẫn còn là thượng vì, không có một con nào có thể làm ra bất kì phản kháng gì.

Trận doanh Long tộc, bị khơi khơi đào lên một cái rãnh rộng cỡ 20m, đem năm trăm đầu Cự long chia ra làm hai nữa, ít nhất có sáu mươi đầu cự long chết đi ở dưới Tài Quyết thần lực, chỉ để lại xác ngoài cùng hài cốt của bọn họ, ngay cả linh hồn cũng bị cái Tài Quyết thần lực kinh khủng đó cắn nuốt.

Hoàn thành xong một kích, Tử Thần Long Lang kỵ binh cũng không có đình chỉ, trên người bọn họ cũng đều vẫn lóe ra quang mang màu đen, bao vây chính thân thể của bọn họ, cũng bao vây luôn Long Lang, tựa như mộng yểm đến tới từ địa ngục, nhắm phía chướng trường mà chạy tới. (Mộng yểm: nightmare, một con ngựa màu đen, bốn vó bốc lửa, ai có chơi Heroes thì biết nó à)

Kỳ thật, ngay cả Tử Thần Long Lang kỵ binh cũng không biết tại sao bọn họ lại có thể sử dụng ra được lực lượng như thế, dưới cường đại sát khí của các chiến sĩ cùng với oán hận vô tận của Long Lang, kèm thêm năng lượng do ba trăm ngưng thành một thể, rốt cuộc đã dẫn động ra cái loại thần lực kinh khủng này.

Ầm---, Trong khiếp sợ Hoắc Hoa Đức bị một kiếm chém bay, trên thân thể lưu lại một vết sâu vẫn lóe ra tử tinh quang mang.

Ngay thời khắc mà Tài Quyết thần lực được triển hiện đó, Hoắc Hoa Đức cũng không còn dậy nổi cái gì tư tưởng cùng Cầm Thành đấu tranh nữa, tất cả tin tưởng hoàn toàn hỏng mất. "Triệt quân." Hai chữ này từ trong miệng hắn hô lên cũng không có bao nhiêu khó khăn, dưới sợ hãi chỉ huy, cơ hồ không chút do dự mà thốt lên.

Giữa không trung, Diệp Âm Trúc tình táo dùng Thiên Nhân hợp nhất mà cảm thụ sự biến hóa của chiến trường, đúng ngay lúc Tài Quyết thần lực xuất hiện, Thiên Nhân hợp nhất của hắn lại một lần nữa xuất hiện đình trệ ngắn ngủi, hắn có thể cảm giác được, Long hồn ở trong Tài Quyết thần lực hủy diệt vẫn liều mạng mà tê hống, nhưng làm thế nào cũng không cách nào tránh thoát… Cái loại cảm giác này ngay cả hắn cũng cảm thấy sợ hãi. Tử Thần Long Lang kỵ binh, lúc nào đã có sức mạnh như vậy?

Nghe thấy Hoắc Hoa Đức hô lên hai chữ "lui quân", khóe miệng Diệp Âm Trúc toát ra một tia cường lạnh, Hoắc Hoa Đức, ngươi cho rằng Cầm Thành của ta là cái địa phương nào? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?

Pha má tiễn lại tiếp tục công kích lần thứ ba, lúc này, tại nơi sân chủ chiến, ngoại trừ các Cự long bị Tử Thần Long Lang kỵ binh một trảm hủy diệt ra, ít nhất có hơn trăm đầu Cự Long đã bị thương nặng.

Vào thời khắc nguy nan, Long tộc rốt cuộc bộc phát ra được một mặt cực mạnh của bọn họ, nhất là Ngân Long tộc ở phía sau chỉ còn khoảng vài đầu Cự long, không chút do dự mà phóng thích ra phạm vi cấm chú.

Mục tiêu công kích chủ yếu, chính là Tử Thần Long Lang kỵ binh cùng Bỉ Mông cự thú. Nếu đem so sánh với Địa Tinh Tê Liệt giả ở xa xa, các cận chiến cường giả này càng dễ dàng trì hoãn bọn họ rút lui ra khỏi Cầm Thành. Ba trăm đầu Cự long còn có dư lực tựa như gió cuốn tàn vân, bay nhanh hướng về phía cửa thành dày nặng của Cầm Thành. Bởi vì Bình Sa Lạc Nhạn của Diệp Âm Trúc đã dừng lại nên chúng nó mới có thể liều mạng mà mở rộng hai cánh của mình hướng không trung bay đi.

Phạm vi cấm chú có uy lực quả thật là kinh khủng, Ngân Long nhất tộc không hổ là ma pháp long, cuồng phong cùng hàn băng, dung hợp cấm chú đã ngăn cản được bước tiến truy kích của Bỉ Mông cự thú. Đại địa cùng với hỏa diễm, Phi Hỏa Lưu Tinh hặn chế các Long Lang trùng phong. Vì sinh tồn, phía Cự long không ngừng tới gia nhập trận doanh phóng thích ma pháp. Dùng tất cả mọi giá, dốc ra tất cả ma pháp lực của bọn họ.

Giờ này phút này, Diệp Âm Trúc hoàn toàn thể nghiệm được tác dụng của Siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm Cầm, nếu hắn còn có thể sử dụng được nó, chỉ cần không ngừng đàn tấu cầm khúc, là có thể cắt đứt được đại bộ phận Cự long đang phóng thích cấm chú. Đáng tiếc, bây giờ hắn đã không cách nào làm được rồi.

Trong không khí, ma pháp nguyên tố cuồng bạo làm Diệp Âm Trúc diễn tấu Bình Sa Lạc Nhạc không cách nào truyền đi được xa, chỉ có vài đầu Cự long ở phía đuôi bị ảnh hưởng, đại bộ phận Cự long ở phía trước vẫn như cũ có thể bay lên, sắp thoát ra khỏi được phạm vi của Cầm Thành.

Ngay lúc này, An Nhã lại triển hiện phong thái Nữ Vương Pháo Đài của nàng, toàn phương vị ma đạo pháp bảo vệ cho tôn nghiêm của Cầm Thành. Hơn một trăm luồng sáng màu tím đậm bay lên, đuổi theo hướng Long tộc.

Hoắc Hoa Đức nhờ bị một kiếm oanh kích trước đó mà đã bay lên cao cao, giờ khắc này, hắn triển hiện được sự mãnh mẽ của Long tộc vương giả. Một tầng quang mang màu trắng sữa có diện tích thật lớn từ phía trán của hắn phóng ra, mang theo một chút màu kim tinh hóa thành một tấm chắn lớn, che ở phương hướng lui lại của Long tộc.

Thánh Quang Linh Trận, kỹ năng của Thần Thánh Cự Long - giống với kỹ năng Toàn Phong Kích Quang trảm của Tử - là phòng ngực năng lực cực mạnh của Thần Thánh Cự Long.

Một quầng sáng hình vòng nhọn nhạo phóng ra từ trong Thánh Quang Linh Trận, khi quang mang màu trắng sữa đó rốt cuộc bể tan tành, Hoắc Hoa Đức tại không trung phun ra một ngụm long huyết đỏ hồng, lúc này hắn cuối cùng cũng đã ngăn trở được lần công kích này của ma đạo pháo.

Bên trong Viễn Cổ chi thụ, An Nhã không nhịn được ngầm tiếc nuối, nếu Tịch Diệt chi pháo có thể bắn được một phát nữa…, cho dù con Thần Thánh Cự Long này có mạnh hơn nữa, cũng không thể ngăn cản được sự hủy diệt của ma đạo pháo.

"Hoắc Hoa Đức, tưởng chạy dễ dàng như vậy ư?" Một ngôi sau sáu cánh màu trắng sữa, lóe lên ma văn quang mang màu vàng bạc, trong nháy mắt truy theo hướng Long tộc đang chạy đi Đúng vậy, chính là Diệp Âm Trúc.

Hoắc Hoa Đức thấy Diệp Âm Trúc đuổi theo, không dám dừng lại, điều hắn sợ nhất chính là Diệp Âm Trúc vẫn còn ma lực để diễn tấu cái khúc nhạc cấm không kia, nếu cứ như vậy mà nói, hôm nay Long tộc sẽ thật sự bị diệt ở chỗ này. Bất đắc dĩ, đành hướng Diệp Âm Trúc phun ra một ngụm thổ tức, ngưng tự một chút sức mạnh còn sót lại của hắn, cố gắng cao chạy xa bay.

Diệp Âm Trúc hừ lạnh một tiếng, đúng thế, sức mạnh của hắn quả thật không còn thừa nhiều lắm, nhưng là, điều này không có nghĩa là hắn không có năng lực cấp cho Long tộc một cú chót.

"Tử---"

Phối hợp hoàn mỹ của Cầm Thành lại xuất hiện, Tử không thể bay, nhưng Diệp Âm Trúc lại có thể, trong phút chốc, Thiểm và Lôi đem tự thân năng lượng còn sót lại đưa vào trong cơ thể Diệp Âm Trúc, đồng thời giải trừ sự hợp thể với hắn, hai cô gái nhỏ đều tự cầm lấy tay của Tô Lạp mà bay nhanh về sau. Mà Diệp Âm Trúc cũng mượn nhờ một cái đập cánh cuối cùng trước khi hai nàng giải trừ mà mạnh mẽ phá không bay tới, đuổi theo hướng phía Long tộc đang rút lui.

Một đoàn chói mắt tử quang phun ra từ trên người Diệp Âm Trúc, thân ảnh cao lớn cường tráng của Tử không xuất hiện, nhưng là, trong tay Diệp Âm Trúc lại có một thanh kiếm, Tử Tinh Tinh Thần chi kiếm.

Chín ngôi sao màu tím lóe ra từ trên cây cự kiếm dài hơn hai thước, sau một khắc, thanh âm lạnh như băng phun ra từ trong miệng Diệp Âm Trúc "Tinh Thần kích – quang --- trảm."

Giây phút này, hắn chính là Tử, Tử chính là hắn. Cầm đế cùng Tử đế kết hợp, hình thành ra một kích cuối cùng kinh khủng mà hoàn mỹ này.

Một vòng xoáy màu tím trôi nổi xuất hiện ở giữa không trung, trên mặt đất mỗi người đều có thể chứng kiến được bên trong của vùng xoáy màu tím đó, chẳng nhưng có tử quang lóng lánh như thủy tinh, còn có thêm một sao màu đen nhánh.

Đồng đẳng bổn mạng khế ước dưới tác dụng của linh hồn chi hỏa của Phi Nhĩ Kiệt Khắc Tốn, làm cho liên lạc giữa Tử và Diệp Âm Trúc càng thêm khế hợp, giờ khắc này, Diệp Âm Trúc cái mà đang sử dụng, đúng vậy, chính là công kích áo nghĩa cực mạnh của Bỉ Mông, do bản thể Tử Tinh Bỉ Mông làm kiếm, Toàn Phong Kích Quang Trảm tiến hóa thành Tinh Thần Kích Quang Trảm. Bán kính công kích chợt mở rộng ra gấp đôi, khi từng ngôi từng ngôi sao màu đen đã nhập vào trong cơ thể của Cự Long, chỉ có thể thấy từng đạo thân ảnh rơi rụng xuống.

Chín ngôi sao màu tím, trong đó ngôi sao màu tím lớn nhất, tại lúc lực công kích của Tinh Thần Kích Quang Trảm đạt tới cực hạn, rốt cuộc đuổi theo Thần Thánh Cự Long Hoắc Hoa Đức, cái tử quang mãnh liệt ấy, phảng phất như là cực mạnh uy hiếp đến từ trong thiên địa, đã vây quanh thân thể Hoắc Hoa Đức. Mặc dù hắn là Thần Thánh Cự Long, nhưng lúc này hắn phải đối mặt, chính là lực lượng cuối cùng của Cầm đế Diệp Âm Trúc kết hợp với siêu thần khí do thân thể của Tử Tinh Bỉ Mông biến thành.

Thánh Quang Linh Trận đã làm cho năng lượng của Hoắc Hoa Đức đại lượng tiêu hao, kèm thêm trận đánh trước đó với Tử đã làm cho hắn uể oải không chịu nổi, giờ khắc này, Thánh Quang Linh Trận được hắn lại một lần nữa phóng thích, đã bị chín ngôi sau màu đen tím lóng lánh đó biến thành một mảnh thủy tinh màu tím.

Nháy mắt, thủy tinh bể tan tành, Tử Tinh lóng lánh, vô số miếng long lân màu trắng sữa bay lên, Hoắc Hoa Đức kêu lên một tiếng thảm thiết, trong lúc nguy cấp, hắn liều mạng vỗ đôi long dực của hắn, cố gắng từ trong tinh quang màu đen tím bay thoát đi.

"Dừng tay." Một thân ảnh thật lớn màu bạc trống rỗng xuất hiện, ma pháp lực sáu màu ngưng tụ thành một màn hào quang, nhắm về phía tinh quang màu tím đen đó.

Đó là một con ngân long thật lớn, lúc nàng, trong mắt nàng lóe ra quang thải mờ mịt, lệ quang long lanh. Mặc dù nàng biết, ngay cả Thánh Quang Linh Trận của ông nội đều cũng không thể đỡ được cái tinh quang màu đen tím ấy, phòng ngự do chính nàng đem toàn lực phát động cũng không có thể làm cho quang mang dừng lại, chính là, nàng vẫn cứ vọt lên trước, dù thế nào chăng nữa, Hoắc Hoa Đức vẫn là ông nội của nàng a!

"Ly Sát, ngươi không muốn sống nữa." Thanh âm có chút giật mình của Diệp Âm Trúc vang lên từ trong tinh thần suối chảy thật lớn đó. Bước tiến cắn nuốt Long tộc không thể không dừng lại. Chín viên tinh quang màu tím đen sau khi phá nát phòng ngự của Ly Sát liền dừng lại.

Ly Sát dùng sức lắc đầu, đôi mắt thật lớn lóe ra lệ quang rồi lại kiên định dị thường: "Đó là ông nội của ta, tất cả ở đây đều là tộc nhân của ta."

Mắt vẫn nhìn Long tộc đang bay nhanh chạy thoát, Diệp Âm Trúc đột nhiên nói: "Được, nể mặt ngươi, ta có thể không đuổi giết Long tộc, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện…"