Cầm Đế

Chương 103: Tổng hợp thực lực bại Ngân Long

Ly Sát lạnh nhạt cười,nói:

- Có không? Ai cảm thấy ta đã phá hoại tính chất công bình vậy? Đừng quên rằng ta là khế ước ma thú của ngươi ah! Vừa rồi tất cả mọi ngưới ở đây đều thấy được là ngươi đã triệu hoán ta đến. Bây giờ ngươi sao lại có thể nói ta phá hoại tính công bình của trận đấu vậy? Ta đã là ma thú của ngươi,tự nhiên là một bộ phận thực lực của ngươi. Cho nên,giúp đỡ ngươi trong trận đấu cũng là đương nhiên mà?

- Ngươi…,ngươi từ lúc nào đã trở thành khế ước ma thú của ta vậy?

Diệp Âm Trúc mắt tròn xoe,miệng mở lớn nhìn hướng Ly Sát.

Ly Sát mỉm mỉm cười, nói:

- Ta và ngươi lúc trước là linh hồn y phụ,đúng không?

Diệp Âm Trúc gật gật đầu.

- Vậy còn không được sao. Linh hồn y phụ cũng là một loại khế ước. Nhưng chỉ có hạn chế lực một chút mà thôi, cũng đã là khế ước. Vậy ta chính là khế ước ma thú của ngươi, chẳng lẽ ma thú đồng bọn trợ giúp ngươi chiến đấu là sai sao? Vậy đi,ta đi đây, đợi lúc ngươi tham gia xong trận đấu, ta sẽ đến vậy.

Nói đến câu cuối, nàng cố ý lên giọng nói lớn, một cái khuếch âm ma pháp đối với toàn Ngân Long tộc mà nói thì quá đơn giản.

Ngân quang chớp lóe, không đợi Diệp Âm Trúc nói thêm gì nữa. Ly Sát đã hóa thành một đạo quang biến mất không thấy đâu, chỉ để lại ánh mắt kinh ngạc của thầy trò Mễ Lan học viện.

Giám khảo lão sư có chút khó khăn tuyên bố,nói:

- Trận đấu sơ loại thứ nhất,Thần Âm Hệ thắng.

Diệp Âm Trúc không nói một lời. Hắn đương nhiên có thực lực để giành thắng lợi. Nhưng để cho Ly Sát náo loạn như vậy,thủy chung lại có loại cảm giác quái dị. Vị Ngân Long Công Chúa này xét cho cùng muốn gì đây?

Toàn trường thầy trò bọn họ ánh mắt nhìn Diệp Âm Trúc rõ ràng trở nên quái dị, đúng ah! Có thể triệu hồi cửu cấp Long tộc, đây là cái dạng thực lực gì? Tại cả Mễ Lan đế quốc, có thể đủ lực triệu hồi cửu cấp Ngân Long cũng chỉ có vị Mễ Lan đệ nhất cao thủ Tây Đa Phu nguyên soái, nhưng là Ngân Long trưởng thành ah! Ít nhất cũng tương đương tử cấp ngũ giai Ngân Long trưởng thành. Tân sanh đại tái còn có gì phải lo nghĩ? Ai dám cùng Ngân Long đối kháng? Vừa lúc nãy Ly Sát đến lời nói trước khi đi bọn họ cũng đều nghe rất rõ ràng.

- Diệp Âm Trúc,ngươi đúng là ti bỉ.

La Lan phẩn nộ hướng Diệp Âm Trúc mắng một câu,xoay người bỏ chạy. Nàng nghĩ rằng Diệp Âm Trúc chính là đang hý lộng nàng, rõ ràng có cửu cấp Ngân Long, còn đến tham gia tân sanh đại tái, đây căn bản chính là một loại hành vi không biết xấu hổ.

Diệp Âm Trúc buồn bực trong lòng, lúc này hắn đang hồi đáp tuyển thủ khu, trước tiên nghênh tiếp chính là Phất Cách Sâm viện trướng và Ni Na chủ nhiệm.

- Âm Trúc.

Phất Cách Sâm nhìn đệ tử thiên tài quan môn của mình,nửa ngày mới kêu lên được tên của hắn, thẳng thắng mà nói, hắn cũng có chút hâm mộ tên đệ tử này của mình. Mặc dù không biết Diệp Âm Trúc làm thế nào được như vậy, nhưng đến Ngân Long kia bản thân cũng đã thừa nhận là khế ước ma thú của hắn. Mà căn cứ vào biểu hiện lần tân sanh đại tái này, minh bạch ngoài ra còn có một khế ước ma thú có thể biến hóa nhân hình ah! Phất Cách Sâm phát hiện, bản thân mình đối với tên đệ này hiểu rõ còn thật sự quá ít.

- Lão sư, Ni Na nãi nãi, các người nghe ta giải thích, Ngân Long kia tịnh không phải là khế ước ma thú của ta. Nàng chính là Ngân Long lúc trước đến mang ta đi Ngân Long Thành!

Diệp Âm Trúc đã bất chấp,không cần vì Ngân Long Thành giữ kín bí mật gì nữa.

Ni Na đột nhiên nói:

- Nguyên lai là như vậy. Vậy nàng vừa rồi nói linh hồn y phụ là chuyện gì?

Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ nói:

- Đó chỉ là trong một lần đổ ước, ta đã thắng nàng. Cho nên nàng phải đối với ta thực hiện linh hồn y phụ, nhưng người cũng biết, đó là loại khế ước không có tính ước thúc.

Ny Na mỉm cười, nói:

- Không cần giải thích. Bất luận nói như thế nào, linh hồn y phụ cũng là một loại khế ước. Có nó, thực lực của ngươi chính là thêm một phần bảo chứng. Phất Cách Sâm viện trưởng, ta thấy lần tân sanh đại tái này chặng đường còn lại chỉ cần tranh đoạt ngôi vị á quân là được rồi, đúng không.

Phất Cách Sâm có chút bất lực nói:

- Nếu không lại có thể như thế nào đây? Còn có ai nghĩ rằng bản thân có thể đụng một tổ hợp đối kháng gồm đầu cửu cấp Ngân Long cộng thêm thiên tài Thần âm sư? Âm Trúc, ngươi thật là làm cho lão sư có chút khó xử ah!

Diệp Âm Trúc im lặng không nói gì, sự thật bày ngay trước mắt. Tất cả trước mắt đương trường nhiều học viên như vậy gây ra một màn chấn động. Tai hại là hắn giải thích liệu tác dụng gì không, huống chi hắn cũng không chế không được hành động của Ly Sát. Nếu kết thúc một trận đấu, Ly Sát lại xuất hiện, còn không biết là làm ra chuyện động trời gì nữa đây.

- Lão sư, ta nghe lời người.

Trong tình huống này,hắn cũng chỉ có thể theo quyết định của Phất Cách Sâm.Cho dù là Phất Cách Sâm có tuyên bố hắn mất tư cách tham gia trận đấu, hắn cũng không có gì oán trách.

Phất Cách Sâm suy nghĩ một hồi, nói:

- Vậy làm theo ý của Ni Na chủ nhiệm đi.

Lập tức hắn hướng chúng nhân tuyên bố. Bởi vì Thần Âm Hệ tham gia đệ tử thực lực vô cùng cường đại,vì tránh những tổn thương không cần thiết,Thần Âm Hệ sẽ không tham gia những trận đấu còn lại,trực tiếp trở thành quán quân của tân sanh đại tái lần này,bảo vệ thành công danh hiệu. Dù sao Ngân Long bản thân thừa nhận là ma thú của Diệp Âm Trúc, mà ma thú khế ước cũng là một bộ phận thực lực, Diệp Âm Trúc tịnh không có vi phạm quy tắc thi đấu.

Diệp Âm Trúc biết rằng,bản thân sau này tại học viện muốn làm một học viên bình thường cũng đã không còn khả năng, bất quá hắn cũng có chút an ủi. Ly Sát xuất hiện, cũng vô hình trung đem phiền toái Hương Loan mang đến cho hắn tiêu mất, thử hỏi,ai dám khiêu chiến kẻ có Ngân Long trưởng thành là ma thú khế ước? Mà hắn anh hùng đế quốc xưng hào cũng ở trong lòng mọi người trở thành danh hiệu,Long yểm pháp sư, Ngân Long Thần Âm Sư, …các loại xưng hào nối tiếp nhau mà tới.

- Ly Sát.

Vừa về đến túc xá,Diệp Âm Trúc trực tiếp nhằm phòng ngủ phóng đi. Hắn rất phẩn nộ, với tình tình hòa nhã của hắn mà nói, sự phẫn nộ như vậy rất ít khi xuất hiện.

- Làm gì vậy?

Âm thanh dương dương của Ly Sát từ trong phòng truyền ra, đương lúc Diệp Âm Trúc tiến về phòng ngủ, vừa hay nhìn thấy vị Ngân Long công chúa tư thế nằm thoai mái trên giường của chính mình,dùng năng lượng huyễn hóa thành một chiếc váy ngân sắc, đôi chân thon dài lồ lộ phơi bày rất nhiều.

- Ngươi hôm nay vì cái gì lại xuất hiện trong trận đấu? Ngươi không biết như vậy sẽ mang đến cho ta rất nhiều phiền toái sao?

Diệp Âm Trúc nhìn trừng vào Ly Sát,hai đấm tay nắm chặt,trong lòng phẫn nộ lúc nào cũng có thê bộc phát.

- Có không? Ta sao lại không thấy vậy, dù sao ngươi cũng là một thành viên của Long tộc, là một ngoại tịch Ngân Long. Ta giúp ngươi cũng là điều nên làm mà. Ngươi không cần cảm tạ ta đâu.

Ly Sat rất muốn cười. Nhìn Diệp Âm Trúc phẫn nộ đến đỏ mặt tía tai, không biết tại sao trong lòng nàng tự nhiên có một loại khoái cảm không tên.

- Ngươi..., ta cám ơn ngươi cái gì? Ngươi giải thích rõ cho ta, nếu không ta và ngươi chưa xong đâu.

Diệp Âm Trúc nộ khí trùng trùng nói.

Ly Sát than nhiên cười cười.

- Không xong là sao, ngươi lại có thể làm gì ta? Giết ta chăng? Ngươi có thể sao?

Dưới sự khiêu khích cua Ngân Long công chúa,cơn phân nộ cua Diệp Âm Trúc cuối cùng cũng hạ xuống. Nét mặt đo bừng cũng từ từ khôi phục lại bình thường,thần sắc hoàn toàn chuyên hóa thành một mang bình tĩnh, đôi mắt trầm tịch như càng thêm trong suốt, không còn một tia tâm tình ba động.

Biêu tình như vậy cua Diệp Âm Trúc trong mắt Ly Sát làm cho nàng có chút kinh ngạc,trong mơ hồ bản thân tựa hồ có chút sợ hãi.

- Chúng ta đi ra ngoài.

Diệp Âm Trúc nhàn nhạt nói.

- Ngươi muốn ta ra ngoài ta liền ra ngoài sao?

Cao ngạo Ngân Long là không biết thỏa hiệp.Ly Sát lạnh lùng giận dữ nhìn Diệp Âm Trúc một phân cũng không nhượng.

Quang mang chợt lóe, Khô Mộc Long Ngâm Cầm vô thanh vô tức xuất hiện trong lòng Diệp Âm Trúc. Dây đàn thất sắc lòe lòe phát sáng, ma pháp nguyên tố bành trướng phảng phất muốn trùng xuất ra ngoài, khí tức băng lãnh cùng tiếng long ngâm nhàn nhạt lưu chuyển bên trong cầm. Cái này mặc dù không phải là siêu thần khí Khô Mộc Long Ngâm cất dấu tại trái tim Diệp Âm Trúc, nhưng từ sau khi được Diệp Âm Trúc thay bằng bảy sợi long vương long cân (gân rồng). Khô Mộc Long Ngâm Cầm không nghi ngờ gì nữa đã trở thành khuyết thiếu linh hồn thần khí, đối phó với Long tộc mà nói, hiệu qua của nó cũng là tốt nhất.

Nhìn thấy dây đàn trên Khô Mộc Long Ngâm.Đồng tử Ly Sát co rút lại một chút, "Hừ" lạnh một tiếng,trong nháy mắt tiến lên một bước,vung trao hướng cổ họng Diệp Âm Trúc chộp tới.

Diệp Âm Trúc tĩnh táo nhìn vào Ly Sát. Tay của nàng vừa động, thân thể Diệp Âm Trúc tựa phiến lá cây trong nháy mắt trôi về phía sau, tay trái ôm cầm, tay phải cực nhanh điêm lên dây đàn.

Ông...ô..ng….


Tiếng đàn trong trẻo, một đạo xích sắc âm nhận hốt nhiên mà xuất, mang theo khí tức mãnh liệt hướng trước ngực Ly Sát đánh tới.

Đối với ma pháp khí tức, Ngân Long tự nhiên là cực kì nhạy cảm, Ly Sát kinh ngạc phát hiện, xích sắc âm nhận tự nhiên cũng gây cho nàng cảm giác bị uy hiếp, trảo đang chụp vào Diệp Âm Trúc trong nháy mắt thu hồi, một cái hỏa diễm thuẫn chợt xuất trước thân nàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Phốc" một tiếng vang nhỏ, cao tần âm nhận đụng hỏa diễm thuẫn đồng thời tiêu thất, mà Diệp Âm Trúc lúc này đã bay đến chỗ cánh cửa, tay phải cực nhanh lướt qua bảy sợi dây đàn. Bảy đạo âm nhận màu sắc khác nhau nối tiếp nhau mà tới, không để cho Ly Sát một cơ hội để thở.

Trong mắt Ly Sát lộ ra nét kinh ngạc, một đạo lại một đạo thuấn phát ma pháp thuẫn xuất hiện tại trước mặt nàng. Đồng thời một tấm thuẫn lục nguyên tố cường hoành mạnh mẽ chỉ thuộc Ngân Long tộc của nàng chợt xuất, làm cho không khí bắt đầu bị nén ép lại. Nhưng khiến nàng càng thêm giật mình chính là ở trước mặt nàng ma pháp nguyên tố gần như bị ngưng cố, vậy mà Diệp Âm Trúc không có bất kì một chút ảnh hưởng nào, bao gồm cả việc hắn phát xuất âm nhận bên trong đó.

Mỗi một đạo cao tần âm nhận, đều có thể dễ dàng cùng thuẫn bài Ly Sát phát ra đồng quy vu tận, đặc biệt là lục sắc âm nhận cùng ám sắc âm nhận, càng mang đến cho Ly Sát không ít phiền toái, tạo thành toàn thuộc tính ma pháp Long tộc. Ly Sát phát hiện, âm nhận cua Diệp Âm Trúc công kích không ngờ cũng toàn là thuộc tính (chắc là Ngân Long thuộc tính), mà trong đó còn bao gồm đấu khí mạnh mẽ. Dưới tác dụng đặc thù của cô cầm kia,trong lúc nhất thời chính mình không ngờ chỉ có thể xuất ma pháp thuẫn ra ngăn can, mà không cách nào tiến một bước hướng hắn phát động công kích. Cho dù muốn phóng xuất cường đại ma pháp cũng không cách nào làm được.

Trong lòng Ly Sát thầm chấn động, lần trước lúc cùng Diệp Âm Trúc đánh đố mặc dù đã thua, nhưng đó là trong tình huống nàng chỉ sử dụng một chút năng lực, nhưng giờ phút này đây, thuấn phát ma pháp thuẫn hầu như nàng đã xuất toàn lực. Cho dù là Ngân Long có lượng ma pháp lực khổng lồ như thế kia cũng đã nhanh chóng tiêu hao. Vậy mà nhìn vào bộ dáng của Diệp Âm Trúc tựa như là nhàn nhã có dư, hơn nữa tay hắn đang đánh đàn trên cây cầm kia trở nên càng lúc càng nhanh, phải biết rằng, hắn mới chỉ dùng có một tay ah!Nếu như hắn dùng hai tay phát động âm nhận, ở trong một tiểu không gian chật hẹp thế này ban thân mình làm thế nào để ngăn cản?

Lúc Ly Sát chuẩn bị đánh thoát ra ngoài,đột nhiên đòn công kích của Diệp Âm Trúc ngừng hẳn,đang trong lúc Ly Sát cho rằng năng lực của Diệp Âm Trúc đã tận,một cỗ áp lực phô thiên cái địa từ trên không áp xuống. Lúc này, Ly Sát cũng bị áp lực cường đại làm cho sợ hãi, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tất cả lục nguyên tố ngưng cố khí tức do nàng phóng thích trong nháy mắt bị phá tan. Vì liên tục phóng thích, ma pháp cũng bị tước giảm ba mươi phần trăm uy lực.

Ly Sát chấn động, nàng rõ ràng trông thấy thân hình Diệp Âm Trúc tiến đến, trong nháy mắt trên thân huyễn hóa ra bảy tám thân ảnh hướng nàng công đến, mà áp lực vô cùng kinh khủng kia có loại cảm giác giống như từng quen thuộc, nhưng lại không cách nào xác định là từ đâu mà đến.

-Hắn tại sao lại trở nên mạnh như vậy?

Ý niệm của Ly Sát vùa mới đến đây. Đột nhiên,một đạo khí tức vô cùng băng lãnh đã âm thầm đến sát, ma pháp thuẫn nàng bố trí tại trước thân mình đã tan thành mảnh vụn. Một đạo quang hoạt nhũ bạch sắc (màu ngà) xoắn ốc như thiểm điện từ một góc độ hoàn hảo nhất tiến vào, cùng với sự ưu nhã không thể nào dùng ngôn từ để hình dung là sự băng lãnh đã điểm lên yết hầu Ly Sát.

Tất cả quang mang và huyễn ảnh đều đã tiêu thất, tay trái Diệp Âm Trúc như cũ vẫn ôm Khô Mộc Ngâm Long Cầm, mà trong tay phải nắm chặt kiếm đã đặt ngay yết hầu Ly Sát.

-Đây có phải điều ngươi muốn?

Diệp Âm Trúc lạnh lùng hỏi.

Làn da trên cổ Ly Sát bị một kích thích băng lãnh đặc thù làm cho không khỏi một trận run rẩy. Nàng sợ hãi phát hiện, ma pháp hộ thể của mình cùng với lân giáp cứng rắn trước lưỡi kiếm nhũ sắc mỏng manh kia tựa hồ không có bất kì năng lực phòng ngự nào cả. Đặc biệt là ma pháp, căn bản không cách nào tụ tập tạo thành ảnh hưởng đối với thanh kiếm kia, mà sự sắc bén của thanh kiếm kia bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi sanh mệnh của Ngân Long cao ngạo nàng.

-Ngươi…

Ly Sát nói không thành lời, lúc này vừa qua bao lâu thời gian? Nửa năm sao? Tựa hồ còn chưa đến nửa năm thời gian, nhưng tại sao mọi thứ biến hóa khôn lường như vậy? Chẳng lẽ là do hắn trở thành ngoại tịch Ngân Long mà sở hữu được cường đại thực lực sao? Không, điều này không thể, sự tiến bộ của hắn không thể dùng phi dược (nhảy vượt bật) để hình dung. Càng khiến Ly Sát khó thể tiếp nhận đó là, nàng có thể rõ ràng cảm nhận được thực lực cả người Diệp Âm Trúc so với nàng còn kém rất xa, rất xa, ít nhất hắn tuyệt đối chưa đạt tới tử cấp, nhưng chính nàng đã tiến gần tử cấp ngũ giai Ngân Long trưởng thành ah! Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ là vì cây cổ cầm kia? Hay là do thanh kiếm trong tay hắn? Có khi là tất cả những thứ này cộng lại tạo thành sự kinh hãi trên?

Bạch quang chợt lóe, Nặc Khắc Hy Thần Kiếm lại hóa thành Long Hồn Giới. Diệp Âm Trúc không muốn để Ly Sát có cơ hội cảm nhận được khí tức trên Nặc Khắc Hy Thần Kiếm. Hắn cũng tin rằng, Ly Sát Ngân Long vừa mới trưởng thành không thể nhận ra được khí tức của thần thánh cự long.

Từ lúc trận đấu bắt đầu đến kết thúc, thật ra chỉ là vài cái chớp mắt ngắn ngủi mà thôi. Nhưng trong vài cái chớp mắt này, Diệp Âm Trúc đã xuất hết toàn lực. Quả thật, năng lực của hắn không bằng Ly Sát, sở dĩ có thể thu được thắng lợi, chính là do rất nhiều nhân tố quan trọng cùng lúc cộng lại tạo thành sự thay đổi.

Đầu tiên, trở thành ngoại tịch Ngân Long, Diệp Âm Trúc đối với Ly Sát phóng thích lục nguyên tố cường đại ma pháp uy áp tịnh không e ngại, một điểm nhỏ cũng không bị hạn chế. Tiếp đó, Khô Mộc Ngâm Long Cầm sau khi dược hắn cải tạo đã đối với Ly Sát trời sanh sinh ra tác dụng khắc chế nhất định. Hay nói đúng ra là tất cả Long tộc đều sẽ bị khắc chế. Dựa vào cổ cầm chỉ thiếu linh hồn thần khí và dựa vào thất long vương ma pháp nguyên tố trên bảy sợi dây đàn, Diệp Âm Trúc cường hành áp chế Ly Sát không cách nào phát huy được thực lực chiến đấu thật sự. Mà sau cùng lại lợi dụng cơ hội Ly Sát nóng lòng thoát ly khỏi áp lực tức khắc phát động Ngạo Trúc Kiếm Pháp, dựa vào vũ kĩ thần kì của Đông Long đế quốc nhất kích chiến thắng. Mà Nặc Khắc Hy thần kiếm là từ độc giác của thần thánh cự long chế tạo ra, nó không chỉ có sự sắc bén của thần khí, đồng thời cũng có khí tức của thần thánh cự long, đối với ma pháp phòng ngự và vật lí phòng ngự của thân thể Ngân Long hoàn toàn xem thường. Đương nhiên,mấu chốt thủ thắng còn là trong lúc công kích, ma pháp chuyển đổi thành vũ kĩ, Diệp Âm Trúc nháy mắt phát ra áp lực của Tử Tinh Bỉ Mông. Sau khi đã nắm giữ chân chánh Tử Tinh huyết mạch, Diệp Âm Trúc không chỉ là năng lực nhục thể được đề thăng, lực lượng thuộc tính của Tử Tinh Bỉ Mông hắn cũng nhận được rất nhiều, chỉ là vì năng lực còn chưa đủ, cần phải từ từ khai phát mà thôi.

Dưới tình huống nhiều loại năng lực ngưng tụ cùng một chỗ, thần kì chế thắng, Diệp Âm Trúc một kích công thành, không ngờ lại thắng được cửu cấp Ngân Long trước mắt. Đừng nói là Ly Sát, đến bản thân Diệp Âm Trúc cũng đối với công kích hành vân lưu thủy trước đó cũng cực kì hài lòng.

-Ly Sát, ta và ngươi là bằng hữu, hy vọng ngươi không được tiếp tục mang đến cho ta phiền toái. Nếu không, ta đối với ngươi sẽ không khách sáo nữa.

Diệp Âm Trúc vừa nói,vừa xoay người hướng ra ngoài bỏ đi. Tất cả những phẩn nộ trong lòng bộc phát ra, tức thời cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

-Ngươi từ khi nào trở nên mạnh như vậy?

Ly Sát có chút khó khăn nói, nàng tịnh không hướng Diệp Âm Trúc tiếp tục công kích, cự đại áp lực chỉ vài giây trước làm cho nàng hiện tại vẫn chưa kịp hoàn hồn lại.

Diệp Âm Trúc không trả lời câu hỏi của Ly Sát.

-Buổi tối hôm nay, ngươi ngủ trường kỉ.

Ly Sát cong cái miệng nhỏ nhắn lên, nói:

-Nhưng ta là nữ hài tử. Ngươi không thể nhường người ta một chút sao?

Diệp Âm Trúc hơi bất ngờ,hắn còn là lần đầu tiên trông thấy được Ly Sát bộc lộ hình dạng như một nữ hài tử, cười khổ nói:

-Ta nhường nhịn ngươi? Nhưng ngươi là Long tộc cường đại, mà ta chỉ là một nhân loại bình thường. Tốt thôi, ngươi đã muốn vậy, thì ngươi cứ ngủ trên giường.

Diệp Âm Trúc vẫn còn có phong độ thân sĩ, nếu là đối đầu Ly Sát có chút ủy khuất lại còn có chút khẩn nài đáng yêu trêu ngươi thế kia, hắn thà nguyện ý đối đầu với một Ngân Long Công Chúa cường bạo còn hơn. Có lẽ đây chính là mùi vị của chiêu lấy nhu chế cương.

-Âm Trúc, thật ra hôm nay ta giúp ngươi thắng lợi trong trận đấu,cũng là vì để cho ngươi tiết kiệm một chút thời gian. Ngươi nên biết rằng cuộc Thất quốc thất long bài vị chiến đối với Ngân Long Thành và Mễ Lan đế quốc chúng ta mà nói, đều cực kì quan trọng. Ngươi đã không cần thiết đi tìm ma thú, vậy chúng ta cũng nên nhanh chóng cùng năm trăm người của Mễ Lan đế quốc hội họp lại mới có thể hoạch đắc thắng lợi sau cùng. Nói cho cùng, chúng ta ai cũng không biết, ngoài sáu tòa Long Thành và những quốc gia bọn chúng hợp tác trong lần bảy nước bảy Long Thành tranh đoạt vị trí này sẽ triển hiện ra dạng thực lực như thế nào?

Nghe Ly Sát có chút ôn nhu giải thích. Diệp Âm Trúc không thể không nhìn nhận từ góc độ của nàng, nàng tịnh không có làm sai, bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói:

-Được rồi,dù sao ta tại học viện cũng đã hỗn loạn không yên thân được, vậy sớm một chút đi cùng quân đội Mễ Lan đế quốc hội họp cũng là điều hay. Trước tiên lánh cơn phong ba này đã, hy vọng khi ta trở về, các đồng học trong học viện có thể đủ thời gian quên những sự việc phát sinh gần đây thì tốt.

Ly Sát một tay xoa xoa cổ chỗ bị đặt kiếm lên lúc trước, chậm rãi đi đến bên Diệp Âm Trúc.

-Âm Trúc, ngươi biết không. Ta rất hưng phấn trông thấy ngươi trở nên cường đại. Gia gia tịnh không có nhìn sai, ngươi xác thực có thực lực để giúp nhất tộc Ngân Long chúng ta giành thắng lợi.

Diệp Âm Trúc trong lòng đột nhiên có cảm giác buồn cười.Bởi vì hắn phát hiện, đương lúc đối diện với một Ly Sát ôn nhu, ngược lại cảm thấy đối mặt với một Ly Sát băng lãnh lại tự nhiên hơn.

-Đợi Tô Lạp trở lại, ta và hắn nói một tiếng chúng ta sẽ đi, lần này e rằng lại phải xin nghĩ phép rồi.

Hắn do dự một hồi,quyết định hay là không đi gặp Ni Na và Phất Cách Sâm bọn họ cáo từ, đợi sau khi cùng năm trăm tinh duệ của Mễ Lan đế quốc hội họp, Tây Nhĩ Duy Áo tự nhiên sẽ mang chuyện mình tham gia Thất quốc thất long bài vị chiến nói lại.

Đến bên cửa sổ, nhìn thấy bên ngoài cây cỏ xanh xanh thơm ngát, Diệp Âm Trúc đột nhiên nhớ đến những kĩ niệm của mình lúc còn sống ở Bích Không Hải. Cuộc sống lúc đó thật là đơn thuần biêt bao ah. Mỗi ngày ngoại trừ đạn cầm và tu luyện ra, căn bản không cần vì sự việc khác mà suy nghĩ, còn bây giờ thì sao? Tiến nhập Long Khi Nỗ Tư thế giới rồi, đương nhiên bản thân nhận biết thật nhiều việc, sau khi đã phải gánh vác bao nhiêu là chuyện, còn muốn thoát khỏi hết thảy chuyện này đã sớm không còn có thể. Có bao nhiêu là việc cần đợi chính mình đi làm, rốt cuộc bao lâu nữa mới có thể bình thường lại như trước? Hắn không biết, hiện tại việc có thể làm chỉ là khiến cho chính mình và sự cố gắng của mình để trở nên cường đại hơn. Như vậy mới có thể mang những việc mình muốn làm làm cho thật tốt.

Nhìn bóng của Diệp Âm Trúc từ sau lưng, Ly Sát đột nhiên phát hiện hắn có chút cô độc,

-Âm Trúc,ngươi có thể đạn cầm cho ta nghe không?

Diệp Âm Trúc như trước đưa lưng về phía Ly Sát. Khô Mộc Ngâm Long Cầm trong tay giơ lên.

-Ngươi muốn nghe nó đạn tấu phải không?

-Không, đương nhiên là không, ta…ta muốn nghe ngươi đàn khúc "Khuynh Thành" kia.

Diệp Âm Trúc hơi sửng sốt một chút, lúc hắn chậm rãi quay người lại, hắn kinh ngạc phát hiện, khuôn mặt Ly Sát không biết tự khi nào hai má đã trở nên đỏ ửng, mà lúc này đây mục quang của nàng đã có chút trở nên mơ màng.

-Ta vĩnh viễn cũng không quên được lần đó đuổi theo ngươi đến nơi hoang dã. Nơi ánh sáng tự nhiên bao quanh, ngươi đã diễn tấu khúc "Khuynh Thành" kia, còn có những ca từ ngươi xướng lên…

Ly Sát cũng không biết tại sao vào lúc này đây mình lại nói ra những lời như vậy. Nhưng trong đầu đột nhiên xuất hiện bức họa mà khiến cho tim nàng rung động.. Cỏ xanh như lụa, giữa nơi ánh sáng hòa cùng thiên nhiên vây quanh, thân ảnh ưu nhã bạch sắc kia cùng cầm ca động lòng người, đã lưu lại dấu ấn trong tâm trí nơi thâm sâu nhất, cuộc đổ ước thất bại ban đầu kia, cố nhiên là vì Diệp Âm Trúc xuất kỳ chế thắng, nhưng không phải là không có nguyên nhân một khúc "Khuynh Thành" kia khiến cho nàng tâm tình bất định?

Thu lại Khô Mộc Ngâm Long Cầm, Diệp Âm Trúc không cự tuyệt Ly Sát. Bởi vì hắn đột nhiên cảm thấy, ở trong lòng Ly Sát có một loại bi thương, không phải cô độc, mà là tịch mịch. Liên tưởng đến nàng tại Ngân Long Thành sinh sống ngàn năm nhàm chán vô vị, Diệp Âm Trúc giờ đây trong lòng đã không còn lại nửa phân phẩn nộ.

Cửu Tiêu Hoàn Bội Cầm xuất, âm điệu đơn giản trên dây đàn, song thủ bát chỉ gãy lên đồng bộ, cầm âm thanh thúy mà du dương vang lên. Âm Luật tràn ngập lời cảm thán kia rung động lòng người, trong một thoáng, Ly Sát phảng phất nhớ lại tràng cảnh lần thứ nhất được nghe Diệp Âm Trúc đạn cầm, không ý thức được mở miệng cất lời ca:

"Bắc phương hữu giai nhân.

Tuyệt thế nhi độc lập.

Nhất tiếu khuynh nhân thành.

Tái tiếu khuynh nhân quốc.

Trữ bất tri khuynh thành dữ khuynh quốc?

Giai nhân tái nan đắc."

Tiếng đàn cùng tiếng ca đồng thời chấm dứt. Diệp Âm Trúc lẳng lặng nhìn Ly Sát, nhưng chỉ im lặng không gây nên một tiếng động nhỏ, mà Ly Sát cũng ngây ngốc như vậy ngồi tại chỗ đó, tựa hồ đang cảm thụ điều gì đó, lại tựa hồ đang tự hỏi điều gì đó.


Sau một hồi rất lâu sau,Ly Sát khe khẽ thở dài một tiếng:

-Cám ơn ngươi, Âm Trúc.

-Cám ơn cái gì?

Cười thản nhiên, Ly Sát nói:

-Cám ơn ngươi làm cho ta không còn cảm giác cô độc, làm cho ta cảm thụ được trên thế giới này còn những điều tốt đẹp đáng lưu luyến như vậy.

-Tô Lạp sao còn chưa trở về, Thích khách hệ đã không tham gia Tân Sanh Đại Tái, mấy ngày hôm nay lẽ ra cũng không lên lớp,hắn chạy đi đâu vậy kìa?

Cảm thụ được Ly Sát có bộ dáng đặc biệt ôn nhu, Diệp Âm Trúc thật sự có chút không quen, vội vàng chuyển sang chuyện khác.

Vẻ mê ly trong mắt Ly Sát dần dần khôi phục như thường, nét băng lãnh trở lại, lạnh nhạt nói:

-Ngươi ở học viện còn có sự việc gì cần thì nhanh chóng giải quyết. Ta đi tìm Á Tu Tư thúc thúc, thương lượng cách phối hợp, buổi chiều ta sẽ trở lại tìm ngươi.

Thân ảnh nhoáng lên, Ly Sát xuất ra một không gian ma pháp, trong nháy mắt truyền tống khỏi Kí túc xá. Nhìn lại vị trí nàng vừa đứng, Diệp Âm Trúc không khỏi mỉm cười. Kinh nghiệm thực chiến của cô nàng Ngân Long hơn ngàn năm tuổi này cũng thật là tệ hại. Nếu lúc đầu nàng ta dùng ngay loại ma pháp truyền tống này để né tránh thì hắn đâu có dễ áp đảo như vậy, nhưng mà dù sao loại ma pháp cao cấp này cũng tiêu hao pháp lực rất lớn.

"Lần này li khai thời gian khá dài, học viện có thể đã được Mễ Lan đế quốc thông tri, nhưng có chút sự tình phải do chính mình thu xếp mới ổn thỏa..", nghĩ đến đây, Diệp Âm Trúc nhanh chóng rời khỏi túc xá,vội vã hướng kí túc Hải Dương và Hương Loan đi tới.

Trước lúc cuộc thi đấu kết thúc, Hải Dương và Hương Loan đều đã trở về túc xá nghỉ ngơi. Trận chiến Thần Âm Hệ cùng Phong Hệ, sự xuất hiện của cửu cấp Ngân Long mang đến cho Hương Loan công chúa chấn động thật lớn. Nàng từ trước đến giờ không biết Diệp Âm Trúc còn có thực lực cường hoành như vậy.Trái lại Hải Dương là người hiểu rõ thực lực thật sự của Diệp Âm Trúc tịnh không có quá nhiều kinh ngạc. Đương lúc Diệp Âm Trúc đến túc xá của bọn họ, Hương Loan đang bức vấn Hải Dương, Ngân Long của Diệp Âm Trúc rốt cuộc là từ đâu mà có. Nàng tự nhiên nghĩ không ra, Ngân Long hôm nay xuất hiện trên chiến tràng chính là Ly Sát lần trước mang Diệp Âm Trúc đi.

-Hải Dương, Hương Loan học tỷ. Các ngươi có nhà không?

Tiếng gọi cửa vọng đến, đang hàn huyên nhưng nhị nữ đều nghe ra giọng nói của Diệp Âm Trúc.

Hải Dương khúc khích cười.

-Ngươi không phài là muốn biết Ngân Long kia là từ đâu mà ra sao? Hiện tại vừa đúng lúc có thể trực tiếp hỏi hắn cho rõ ràng.

Mở cửa, Hải Dương mời Diệp Âm Trúc vào trong, nếu không sắp phải li khai một thời gian, Diệp Âm Trúc còn thật sự không nguyện ý vào thời gian này đối diện với Hương Loan. Hoàn toàn không còn một chút dấu hiệu ôn nhu nào như lần hai người gặp riêng nhau, thậm chí vẻ mặt của Hương Loan còn có phần băng lãnh hơn Hải Dương lúc chưa khôi phục lại dung mạo.

-Hương Loan học tỷ…

Diệp Âm Trúc cẩn thận kêu lên một tiếng, đắc tội với nữ nhân đúng là đáng sợ, hậu quả của việc đắc tội mĩ nữ thì càng thêm nghiêm trọng. Bây giờ hắn đã thật sâu sắc hiểu được đạo lí này.

-Hừm...

Hương Loan đằng hắng một tiếng, cũng không lí gì tới Diệp Âm Trúc, trực tiếp ngồi xuống trường kỉ.

Ánh mắt Hải Dương nhìn Diệp Âm Trúc tựa hồ muốn nói: "Không phải đã bảo ngươi đợi qua vài ngày cơn giận của Hương Loan tỷ đã tiêu rồi lại đến bồi tội sao? Giờ sao lại ở đây."

Diệp Âm Trúc bất lực gãi gãi đầu, nói:

-Hải Dương, ta phải đến cáo từ các ngươi.

-Cáo từ?

Hai từ này tức thời làm cho Hương Loan chú ý, dù vậy nhưng trên mặt lại xuất một biểu tình băng lãnh, cực nhanh đến sát trước mặt:

-Ngươi lại muốn đi đến địa phương nào?

Diệp Âm Trúc cười khổ nói:

-Sự tình này ta không thể nói ra được. Nhưng Hương Loan học tỷ đáng ra sẽ biết thôi, qua hai ngày nữa ngươi đi hỏi Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc. Nếu ông nguyện ý nói, ngươi tự nhiên có thể biết.

Hải Dương tịnh không hỏi Diệp Âm Trúc đi đâu, chỉ là vẻ mặt có chút trầm xuống, nhẹ giọng nói:

-Cần đi bao lâu?

Diệp Âm Trúc suy nghĩ một hồi,nói:

-Cụ thể cần bao nhiêu lâu ta cũng không biết. Ta chỉ có thể nói sau khi sự tình kết thúc ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để trở về, ít nhất cũng cần hai tháng.

-Lâu như vậy sao?

Hải Dương ngẩng đầu lên, bạch quang che chắn trên khuôn mặt nhẹ nhàng tiêu thất, lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc của nàng. Từ trong ánh mắt nàng, Diệp Âm Trúc thấy được tình cảm nồng đậm quyến luyến không muốn rời xa,sự dịu dàng của Hải Dương lúc này lại như là một loại vũ khí sắc bén nhất, ghi khắc vào sâu thẳm nội tâm Diệp Âm Trúc. Lúc này đây hắn mới kinh ngạc nhận ra rằng, nguyên lai ở trong lòng mình, sự ôn nhu của nàng lại quan trọng như vậy.

Diệp Âm Trúc trong mắt toát ra một tia nhu hòa.

-Chuyện này ta cần phải đi, bởi vì ta không có sự lựa chọn.

Hải Dương rất thông minh, trong lòng rung động.

-Lẽ nào có liên quan đến việc hôm nay của Ngân Long kia sao?

Diệp Âm Trúc nhè nhẹ gật đầu, xem như mặc nhiên thừa nhận.

-Vậy ngươi khi nào đi?

Hải Dương nhẹ giọng hỏi.

Diệp Âm Trúc nói.

-Buổi chiều.

Hải Dương trầm mặc nhìn Diệp Âm Trúc, đôi mắt của nàng đã tràn ngập làn nước.

Hương Loan ngây ngốc kế bên, nàng đột nhiên phát hiện, giờ này, khắc này bản thân lại hoàn toàn trở thành người ngoài cuộc, đến nói cũng không nói vào được một câu. Một loại cảm giác không tên khiến nàng rất khó chịu, những oán hận trong lòng đối với Diệp Âm Trúc cũng âm thầm tiêu mất. Thay vào đó, là một cảm giác khiến nàng tựa hồ khó tiếp nhận, chậm rãi lui ra, mang theo một tia lạc lõng tịch mịch, trở về phòng của mình. Trong lúc này, nàng không muốn làm phiền người tỷ muội tốt nhất của mình.

Hải Dương không hỏi Diệp Âm Trúc nói những câu như ngươi có thể đừng đi hay không? Nàng biết rằng, nam nhân đều phải có những việc cần phải làm, nhất là nam nhân xuất sắc như Diệp Âm Trúc. Tương lai của hắn không thể hạn lượng, sao lại có thể bởi vì mình mà làm trở ngại sự phát triển của hắn?

Hải Dương nhẹ giọng nói:

-Ta muốn đi cùng ngươi, được không?

Diệp Âm Trúc trong lòng rung động. Hắn chợt nhận ra, bản thân không ngờ lại vô pháp nói ra lời để cự tuyệt Hải Dương, nhìn vào trong mắt nàng đã ngân ngấn hơi nước như muốn tràn ra ngoài, bật thốt ra lời:

-Được rồi.

Hải Dương trước tiên là toàn thân cứng nhắc một hồi,nàng thật ra cũng không có ôm nhiều hy vọng Diệp Âm Trúc sẽ đáp ứng. Từ sau khi chủ động hướng Diệp Âm Trúc biểu lộ, mặc dù Diệp Âm Trúc tịnh không có nói ra lời cự tuyệt, nhưng nàng lại có thể cảm nhận rõ ràng giữa mình và Diệp Âm Trúc thủy chung vẫn duy trì một khoảng cách nhất định. Ngoài từng nắm tay mình ra, thời gian cùng nhau trên đường đi Cực Bắc Hoang Nguyên ôm mình ngồi trên lưng ma thú ra. Hắn có thể nói là một quân tử thuần khiết nhất, chưa bao giờ có hành động gì quá đáng, điểm này làm cho Hải Dương vui mừng nhưng cũng không khỏi có chút mất mát. Nàng biết rằng Diệp Âm Trúc còn chưa có xem mình là nữ nhân của hắn, thủy chung chỉ là bạn tốt mà thôi. Mà lúc này, ánh mắt của hắn tựa hồ phát sinh một ít biến hóa, đó tựa hồ là luyến ái, lại tựa hồ như thêm vài thứ đặc thù. Nữ hài tử trong phương diện tình cảm đều cực kì mẫn cảm, Hải Dương cũng không ngoại lệ. Cho nên,nàng rất rõ ràng nhận biết được, quan hệ của mình và Diệp Âm Trúc từ giờ phút này đã trở nên không giống với trước kia nữa.

Sau khi thốt lời đáp ứng, Diệp Âm Trúc tịnh không có hối hận. Trong số tất cả những nữ hài tử mà hắn quen biết, Hải Dương là người mang đến ít phiền toái nhất, cũng là người nhu thuận nhất. Thời gian ở Cực Bắc Hoang Nguyên, nàng luôn luôn yên lặng theo sát bên mình, từ trước giờ không làm những việc dư thừa. Mà pháp lực của nàng cũng đã đề thăng đến trình độ thanh cấp, cùng cầm tranh hợp bích với mình không nghi ngờ gì nữa sẽ phát huy uy lực âm nhạc pháp lực càng mạnh mẽ hơn. Cho dù đội quân đã có quân số năm trăm, thuyết phục Tây Nhĩ Duy Áo đối với mình mà nói tịnh không quá khó, có thêm Hải Dương, cũng càng nắm chắc thêm phần thắng.

-Âm Trúc, ngươi thật là tốt.

Tâm tình kích động, Hải Dương cũng không kềm nén được tình cảm trong lòng, lao vào trong lòng của Diệp Âm Trúc. Nàng thật sự đã khóc, nhưng là vì quá vui mừng mà khóc, cũng đồng dạng là nứơc mắt, nhưng tâm cảnh hoàn toàn bất đồng.

Ôm nhẹ vùng eo thon mảnh của Hải Dương, ngửi được hương thơm nhẹ nhàng trên tóc nàng, Diệp Âm Trúc không khỏi một trận mê say.

-Vốn ta định để ngươi ở lại giúp đỡ Yên La bọn họ tu luyện, ngươi đã muốn đi, vậy thì cùng nhau đi. Yên La bọn họ hiện tại vừa bắt đầu học tập nhạc khí diễn tấu, nhạc khúc căn bản còn cần thời gian luyện tập, đợi chúng ta trở về lại giúp các nàng ấy đề thăng cảm thụ âm nhạc cũng không muộn.

-Ừm…

Hải Dương khẽ ừ một tiếng.

Lồng ngực của Diệp Âm Trúc rất ấm áp. Nàng đột nhiên phát hiện trái tim mình và Diệp Âm Trúc lần đầu tiên gần nhau như vậy, mà loại cảm giác này sao lại tuyệt hảo như thế. Hai mắt nhắm lại thỏa mãn, nàng thậm chí hy vọng thời khắc này vĩnh viễn không tiêu thất.

-Khục…khục…

Hương Loan không biết từ khi nào lại từ trong phòng ra đến.

-Diệp Âm Trúc, ta cũng muốn đi.

Hải Dương như là kinh cung chi điểu, bay nhanh từ trong lòng Diệp Âm Trúc ra xa, bạch quang sáng lên, che chắn khuôn mặt đỏ bừng của nàng.

Diệp Âm Trúc cười khổ nhìn Hương Loan.

-Hương Loan học tỷ, công chúa điện hạ, ngài xin đừng làm khó ta. Thật ra, lần trước ta mang Hải Dương đi, mà không có cho ngươi biết, là bởi vì ngươi thân phận bất đồng ah! Là một đế quốc công chúa đột nhiên biến mất, Mễ Lan Thành không phải là được một phen ầm ĩ sao?

Hương Loan giận dữ nhìn Diệp Âm Trúc.

-Ta mặc kệ. Tại sao các ngươi đều có thể ra ngoài chơi, ta thì không được? Lần này nói sao ta cũng phải đi theo.

Diệp Âm Trúc bất lực nói:

-Chúng ta tịnh không phải đi chơi ah! Nếu không như vậy đi, học tỷ,ngươi chỉ cần thuyết phục Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc, ta sẽ mang ngươi đi. Nói cho cùng, lần này ta đi là giải quyết công việc của Mễ Lan đế quốc.

-Vì đế quốc làm việc?

Hương Loan sửng sốt một chút.

Diệp Âm Trúc gật đầu nói:

-Ta không thể giải thích, công chúa điện hạ đi hỏi Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc đi, cấp sự lần này rất nguy hiểm. Đương nhiên, phiền ngươi ngày mai đi hỏi lại, trong thời gian ngắn, mặc dù ta sẽ mang Hải Dương li khai học viện, nhưng sẽ không li khai Mễ Lan Thành. Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc sẽ biết chúng ta đang ở địa phương nào, ta đi trước nha.

Hắn không dám để cho Hương Loan tiếp tục dây dưa nữa, sau khi hướng Hải Dương gật đầu ngụ ý, lập tức nhanh chóng bỏ chạy.

Diệp Âm Trúc lại đi tìm Mã Lương, Thường Hạo, đem việc mình tạm thời li khai nói cho bọn họ. Nhưng tịnh không nói ra việc Thất quốc thất long bài vị chiến, một phần là không muốn bọn họ vì mình lo lắng. Ngoài ra, Thất quốc thất long bài vị chiến dẫu sao cũng là cuộc thi đấu bí mật do Pháp Lam chủ trì. Hiểu biết quá nhiều, đối với bọn họ tịnh không có chỗ nào tốt.

Sau khi từ chỗ Mã Lương, Thường Hạo đi ra, Diệp Âm Trúc lại đi tìm Yến La, báo cho các nàng biết mình trong vòng ba tháng sẽ không trở về. Nếu các nàng có chuyện gì có thể trực tiếp đi tìm Ni Na chủ nhiệm hỏi thăm. Về phần học tập nhạc khí căn bản không cần hắn dặn dò. Hiện tại mười một Lam tinh linh mỹ nữ bọn họ trải qua trận đấu cùng Phong hệ, lòng say mê âm nhạc đã tiến nhập trạng thái cuồng nhiệt.