Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Quyển 1 - Chương 176: Suy nghĩ thông suốt, anh sẽ bỏ qua tất cả!

Đi tới cửa, Tả Tình Yên liền ôm lấy hông của Cố Thịnh, hơi thở nam tính quanh quẩn ở chóp mũi cô, cuối cùng cô cũng biết, vì sao dù tổn thương Tả Tình Duyệt vẫn yêu người đàn ông này, anh ta có đủ mị lực khiến mọi phụ nữ khuynh đảo, nhưng từ nay về sau, người đàn ông này chính là của cô!

"Thịnh. . . . .". Mặt Tả Tình Yên dán chặt vào lưng anh, đôi tay không an phận dao động trên thân thể Cố Thịnh.

Lông mày Cố Thịnh nhíu lại, hôm nay, Duyệt Duyệt không giống như trước. Trước đây, cho dù anh nỗ lực trêu đùa cỡ nào, cô cũng ẩn nhẫn cảm xúc trong nội tâm của mình, bộ dạng ẩn nhẫn của cô càng thêm kích thích dục vọng chinh phục của anh, anh đã từng ảo tưởng, có một ngày, cô có thể chủ động câu dẫn mình, nhưng tại sao bây giờ anh vẫn cảm giác không giống trước?

Anh nên cao hứng, không phải sao?

Xoay người, Cố Thịnh ôm cô vào trong ngực, quan sát gương mặt quen thuộc, có chỗ nào lạ chứ? Rõ ràng là người phụ nữ anh yêu mà!

Hôm nay anh quá căng thẳng sao?

Giống như muốn chứng minh cái gì, Cố Thịnh ôm ngang người cô, đặt lên giường, thân hình cao lớn đè lên, cuồng loạn hôn cổ của cô.

"Ưm. . . . . Thịnh. . . . .". Tả Tình Yên rên rỉ ra tiếng, anh giống như cô nghĩ, ở trên giường, anh giống như một chúa tể, cảm thụ nụ hôn của anh, cô lại say mê trong nụ hôn đó! Cô cảm thấy may mắn vì mình đã quyết định đúng, dù sao, người đàn ông ưu tú như vậy cũng không dễ tìm!

Nhớ tới Tả Tình Duyệt, trong lòng cô hiện lên một tia khinh thường, chỉ có người đàn bà ngu ngốc mới rời bỏ người đàn ông như vậy!

Quần áo lần lượt được cởi ra, Tả Tình Yên càn rỡ dụ hoặc người đàn ông trước mắt, nhìn đỉnh đầu anh đang gặm cắn dưới hạ thể của mình, khóe miệng Tả Tình Yên hiện lên một tia cười đắc ý, Tả Tình Duyệt không đủ thủ đoạn, nhưng cô, Tả Tình Yên sẽ không như vậy, cô sẽ tận dụng mọi phương pháp, vững vàng giữ lấy người đàn ông này, mà bước đầu tiên, sẽ bắt đầu từ tối nay. . . . .

Nhưng đột nhiên, động tác của Cố Thịnh dừng lại, một giây kế tiếp liền rời khỏi thân thể cô ta, lông mày Tả Tình Yên nhíu lại, "Thịnh, sao vậy?"

Không phải đang tốt sao?

Hô hấp Cố Thịnh trở nên nặng nề, không biết vì sao, trước kia chỉ mới nhìn thấy Duyệt Duyệt, anh liền hận không thể đưa cô lên giường, nhưng vừa rồi, tại sao thân thể của cô không khơi dậy được dục vọng nơi anh?

"Thịnh, sao vậy? Chúng ta tiếp tục được không?". Ánh mắt Tả Tình Yên lóe lên, anh phát hiện ra cái gì sao?

Cố Thịnh nhìn gương mặt này, trong mắt lộ ra một tia áy náy, anh đã quyết định quyết tâm muốn cùng Duyệt Duyệt thay đổi hình thức chung đụng trước kia, anh sẽ làm cho cô càng ngày càng hạnh phúc, nhưng. . . . . Giờ phút này nhìn cô, tim của anh lại trống không!

"Duyệt Duyệt, hôm nay em mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi, anh còn có chút công sự phải xử lý!". Cố Thịnh tận lực dùng giọng nói hòa hoãn nói ra những lời này, anh muốn biết rõ tại sao mình có phản ứng như thế, anh không thể nào yêu cô trong tình huống này!

Thân hình cao lớn từ từ rời giường, lông mày nhíu chặt lại, anh không thể nào xóa đi cảm giác bất an này!

Thân thể Tả Tình Yên ngẩn ra, theo bản năng kéo bộ ngực đẫy đà của mình dán lên người anh mà mè nheo, "Thịnh, có phải em làm anh mất hứng không? Anh muốn đi tìm chị họ sao? Em yêu anh, em chỉ cầu xin anh có thể ở bên cạnh em là tốt rồi! Ở lại đi, được không? Cầu xin anh. . . . ."

Cô thương anh!

Đây là lần thứ hai trong đêm nay anh nghe được câu này, nhưng vẫn không có tâm tình kích động cần có, đẩy tay cô đang ôm mình ra, "Duyệt Duyệt, anh có chuyện phải làm, em hãy ngủ một giấc đi!"

Nói xong, không đợi người phụ nữ sau lưng có phản ứng, anh liền nhanh chóng rời khỏi gian phòng đó, một khắc kia, trong lòng anh bỗng hiện lên chữ ‘trốn’!

Tại sao?

Anh phí hết tâm tư muốn đem Duyệt Duyệt khóa ở bên người, tại sao lại có ý tưởng này?

Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề? Cố gắng nghĩ, nhưng không cách nào tìm được đáp án, tâm vẫn không thể nào lấp đầy. . . . .

Khi Cố Thịnh rời đi, trong mắt Tả Tình Yên hiện lên ánh sáng phẫn hận, đáng chết! Đến cùng là có chuyện gì xảy ra? Rõ ràng vừa rồi đang tốt mà, đáng lý, tối nay nên cùng anh triền miên, nhưng. . . . . Đối mặt với gian phòng lạnh như băng đó, Tả Tình Yên tức giận ném gối đầu ra ngoài!

"Cố Thịnh, cuối cùng anh cũng sẽ thuộc về tôi thôi!". Khuôn mặt Tả Tình Yên kiên định, cô không vội, dù sao Tả Tình Duyệt cũng không thể trở lại được nữa, nghĩ đến kế hoạch của mình, chỉ cần cô gọi một cuộc điện thoại tới Mĩ, người cô an bài ở bên kia sẽ đưa cô ta rời khỏi thế giới này vĩnh viễn!

Không có Tả Tình Duyệt, tất cả đều thuộc về cô, Tả Tình Yên!

Đàn ông thôi mà, nhất định cô sẽ khiến anh ta mê muội!

. . . . .

Tả Tình Duyệt không biết tại sao mình lại trở lại nơi này, đứng ngắm nhìn ngôi biệt thự từ xa, cô nhớ lại cuộc sống hôn nhân của mình cùng Cố Thịnh, trong lòng vẫn không thể nào từ bỏ, cô quá lưu luyến, cho nên, mới bị lòng mình dẫn tới nơi này sao?

Bây giờ anh đang làm gì?

Bình thường vào thời điểm này, anh sẽ bá đạo chiếm đoạt giường của cô, tiếp theo sẽ chiếm đoạt thân thể của cô, đòi lấy không biết bao nhiêu lần, hiện tại anh cũng ở đó thân mật cùng chị hai sao?

Trong lòng đau đớn, thậm chí có ý muốn trở về, nhưng một giây kế tiếp, khóe miệng của cô hiện lên một nụ cười khổ, cô sao vậy? Thật vất vả mới trốn ra được, tại sao lại muốn trở lại cái nhà tù đó?

Khẽ vuốt ve bụng, trong mắt Tả Tình Duyệt hiện lên sự kiên định, cuối cùng nhìn kỹ ngôi biệt thự kia một lần nữa, trở lại tắc xi, cô đã mua vé máy bay, sáng sớm ngày mai sẽ rời khỏi thành phố này. . . . .

"Duyệt Duyệt. . . . .". Trong thư phòng, lòng Cố Thịnh đột nhiên đau nhói, đột ngột đứng lên, tại sao vừa rồi, vào một khắc kia, trong đầu của anh hiện ra bóng lưng của Duyệt Duyệt đang rời đi?

Để công việc trong tay xuống, Cố Thịnh vội vàng xuống lầu, vọt vào phòng khách mà Tả Tình Duyệt ở trước đây, khi thấy người phụ nữ trên giường đã ngủ say, bất an trong lòng cũng được buông xuống, nhưng sự trống rỗng trong lòng thì không thể nào lấp đầy!

Giống như anh đã đánh mất vật trân quý nhất!

Đóng cửa lại, Cố Thịnh trở lại thư phòng, khi đi qua phòng mà anh sắp xếp cho đứa nhỏ, quỷ thần xui khiến làm anh đẩy cửa ra, đồ chơi đầy phòng đập vào mắt, nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng Duyệt Duyệt, khóe miệng anh hiện lên một nụ cười, với thể chất của Duyệt Duyệt, có thể về sau sẽ không thể nào sinh con được nữa, cô ấy thiện lương như vậy, nếu như không có đứa nhỏ, cô ấy nhất định sẽ rất thống khổ!

Anh không ngại những chuyện đã xảy ra trước kia, chỉ cần sau này cô không dính dáng gì tới Kiều Nam, anh nguyện ý bỏ qua tất cả!

Giờ khắc này, anh đã bình thường trở lại, anh sẽ không làm cô tổn thương nữa, cũng sẽ không tổn thương đứa bé trong bụng cô, anh yêu cô, cũng nguyện ý tiếp nhận đứa bé này, bất kể ra sao, về sau, anh chính là ba của đứa nhỏ!

Anh hình dung ra cảnh Duyệt Duyệt ở nơi này chơi đùa cùng đứa bé, trong nháy mắt, khuôn mặt cương nghị của anh trở nên nhu hòa, đây chính là hạnh phúc!