Ngày đầu tiên tại Longbury đã khiến chị em họ quá mệt mỏi, do đó, Phoebe đã ngoan ngoãn đi ngủ mà không có chút phản đối nào. Marion nghĩ nó là cái mệt mỏi trong niềm vui. Ngôi nhà đã cảm giác như là một mái ấm. Chị em họ giờ đã quen biết với những người láng giềng của mình, và Phoebe đã có được một người bạn.
Như Phoebe, Flora là một đứa trẻ mồ côi. Mỗi năm cô bé đến sống với Theodora tại Nhà dòng nửa năm, nửa năm còn lại thì cô bé sống với một người dì khác ở ngoại ô Luân Đôn. Theo Clarice, Theodora cho phép cô bé tự tung tự tác khi cô bé đến ở đây.
Marion nghĩ đó là một cách sắp xếp kỳ quặc, nhưng cô bé lại không có vẻ gì tệ hại hơn bởi vì chuyện ấy. Flora là một đứa con gái nam tính [tomboy: thích nghịch ngợm và chơi trò như các con bé trai] và chính là loại bạn mà Phoebe cần để khỏi dí chiếc mũi của mình vào những cuốn sách.
Marion và Emily đã dành một chút thời gian lặng lẽ đọc sách trước lò sưởi trong phòng khách. Emily đang theo dõi những cuộc phiêu lưu của một trong những nữ anh hùng của bà Radcliffe và Marion cố gắng để gây hứng thú với những mưu toan của nữ anh hùng Emma của Jane Austen, nhưng tâm trí nàng cứ đi lang thang đến những việc khác - Clarice, bóng ma Nhà dòng, và, không biết vì lý do quái đản nào, dì Hannah. Ngoài tình bạn với Clarice, ký ức của Marion vẫn còn mơ hồ.
Có thể nào dì Hannah đã bỏ nhà theo trai? Đó là những gì nàng đã lượm lặt được từ các cuộc đối thoại vụn vặt của song thân nàng. Hoàn toàn có thể. Tất nhiên là người đàn ông đó đã không phù hợp, không đủ tiêu chuẩn kỳ vọng của Mama hoặc dì Edwina. Đó có phải là cuộc tranh cãi mà nàng nhớ ra? Dì Hannah đáng thương. Dì ấy chắc phải đã ở vào tuyệt lộ trước khi dì ấy bỏ lại tất cả - mái nhà của dì, gia đình của dì, địa vị trong xã hội của dì - để ra đi như thế.
Có thể dì ấy nghĩ rằng nó đáng giá. Có lẽ dì ấy đã yêu thật say đắm.
Trước khi nàng có thể ngăn chặn nó lại, hình ảnh của Brand được hình thành trong tâm trí nàng. Chàng không phải là loại đàn ông không biết thận trọng và bỏ trốn với người phụ nữ chàng yêu. Chàng sẽ nghĩ đó là con đường thoát thân của kẻ hèn nhát. Chàng sẽ giữ vững lập trường của mình. Và tiểu thư nào mà chàng chọn tốt hơn hết là chuẩn bị tâm lý để đứng cùng chiến tuyến với chàng. Marion không quen biết chàng lâu cho mấy, nhưng nàng hiểu được điều đó về chàng.
Đang bâng khuâng, nàng để cuốn truyện sang một bên. “Chuẩn bị đi ngủ chưa?” Nàng hỏi Emily.
“Quá sẵn sàng rồi. Hôm nay là một ngày khá sôi động.”
Trong khi Emily lên lầu, Marion đã đi kiểm tra từng căn phòng một, để bảo đảm rằng tất cả các cửa sổ và cửa ra vào đã được khóa chặt. Nàng vừa định thổi tắt đèn trên bàn bếp thì nàng nghe thấy một tiếng gõ cộc cộc từ cửa sau. Tim nàng như muốn nhảy thót lên cổ họng.
“Tôi biết em đang ở trong đó, Marion ạ.” Là giọng nói của Brand. “Tôi thấy cái bóng của em đi ngang qua trước cửa sổ.”
Nàng mở cửa với ý định dạy cho chàng một bài học vì đã khiến nàng sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy chàng đang đứng đó, vóc dáng cao lớn của chàng lấp đầy khung cửa, mái tóc đen tuyền của chàng lấp lánh với những giọt mưa và một nụ cười xếch trên môi, mọi ý nghĩ lý trí đã đi biến khỏi tâm trí nàng, ngoại trừ một cái duy nhất. Sự việc có thể khác đi với chàng, phải chi...
Nụ cười đã biến mất trên khuôn mặt của chàng. “Chuyện gì thế, Marion? Tại sao em lại nhìn như thế?”
Ngay lập tức cảnh báo với sự nguy hiểm của mình, nàng trầm tỉnh nói: “Làm sao anh biết đó là cái bóng của tôi? Nó rất có thể là cái bóng của Emily.
“Nét mặt nhìn nghiêng của em. Tôi sẽ nhận biết ngay ở bất cứ nơi nào.”
Lời khen hờ hững của chàng làm tim nàng cảm thấy ấm áp, nhưng chỉ là một khoảnh khắc. Nàng phải cẩn thận đường đi nước bước của mình với người đàn ông này. Nếu nàng không cẩn thận, nàng sẽ khai ra hết mọi bí mật của mình.
Nàng đã chán với lời tụng kinh quen thuộc. Tất cả như nhau, nó đáng được lặp lại.
Nàng đã cố tạo ra vẻ nghiêm nghị. “Chuyện gì đã khiến anh đến đây vào giờ khuya khoắt này?”
“Chỉ mới mười giờ mà thôi. Và em có thể bỏ cái điệu bộ ấy đi. Tôi có thể nhìn ra được từ nét mặt của em là có chuyện gì đã khiến em không vui, và tôi muốn biết đó là chuyện gì.”
Biết rằng chàng sẽ quấy rầy mình cho đến khi nàng cho chàng một câu trả lời, nàng nói ngay: “Tôi cảm thấy mệt. Chỉ là vậy. Ngày hôm nay quá là dài. Tôi sắp vào giường ngủ.”
Khi nàng nhìn qua vai mình về phía cửa cầu thang, gợi ý chàng nên rời khỏi, chàng tóm lấy cơ hội và bước qua ngưỡng cửa, buộc nàng phải lùi lại một hai bước.
“Trời đang mưa ra ngoài ấy,” chàng nói một cách rầu rĩ. “Chúng mình có thể nói chuyện thoải mái hơn trong này. Em không ngại để tôi ngồi xuống chứ?” Chàng ra hiệu về phía cái bàn.
“Lời em nói có không nhằm nhò gì sao?”
“Không, bởi vì tôi biết em không phải luôn luôn nói những gì em đang nghĩ.” Nàng cứng người, nhưng chàng đã không cho nàng thời gian để phản ứng. “Edwina,” chàng nói: “thường mời tôi một ly brandy khi tôi ghé thăm vào những buổi tối, em biết không, chỉ để tâm sự trao đổi và bảo đảm rằng bà ấy vẫn ổn.”
Lời chàng đã khiến cơn giận của nàng dịu đi. Brand có mọi lý do để kỳ vọng cháu gái của Edwina đối xử với chàng với hết sức kính trọng. Chàng đã là một người bạn thân với dì của nàng. Dì Edwina thật là, thật là may mắn thay, nàng nghĩ vậy và thật sự nghĩ như vậy.
“Tôi xin lỗi,” nàng nói: “chúng tôi không có chút brandy nào.”
“Ồ, em sẽ tìm thấy một chai trong phòng chứa đồ khô, trong một cái bình sành có viết "Lúa Mạch”. Đương nhiên đó là đồ lậu, nhưng chuyện đó đã không làm phiền Edwina. Bà ta nghĩ rằng nó là nhiệm vụ yêu nước của mình để hỗ trợ buôn lậu, chỉ là để chu cấp cuộc sống cho gia đình của những kẻ buôn lậu.”
Mặc kệ bản thân mình [cố không ưa Brand], Marion mỉm cười. “Và tôi cho rằng anh nghĩ đó là nhiệm vụ yêu nước của anh để uống rượu của dì tôi?”
“Hầu như không. Chủ nghĩa yêu nước của Edwina chỉ đến từng liều nhỏ một. Chỉ khoảng một lóng ngón tay cho chính xác. [Thimble: cái đê tay]. Tôi hy vọng em sẽ làm khá hơn thế.”
Nàng suýt bật cười, nhưng nàng khép chặt môi lại với nhau khi nàng đi qua phía bên kia căn phòng để vào phòng chứa đồ khô. Khi nàng trở lại, nàng đặt chai rượu trước mặt chàng một cái kịch, cùng với một cái ly mà có thể dễ dàng được dùng như là một chiếc bình hoa nhỏ.
“Tôi thật cảm kích một người phụ nữ với một tính tình hài hước,” chàng nói. Nàng cố trấn áp nụ cười của mình khi nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh chàng. “Anh biết điều này là rất bất thường? Không có một người hầu nào ở đây, và không có ai theo hộ tống chúng ta.”
“Có Emily, và đừng quên còn có Phoebe.”
“Nhưng hai em ấy đang nằm trên giường của chúng.”
“Ai lại biết chuyện đó? Tôi nói với em này Marion: Tôi sẽ không nói cho ai nếu em không nói”.
Khả năng của chàng để giữ vững lập trường của mình đã bắt đầu làm nàng khó chịu. “Anh đang định nói với tôi lý do gì anh lại đến đây vào cái giờ không thiên liêng này.”
Chàng bắt lấy tay nàng trong một động tác mà đã quá bất ngờ nàng đã không nghĩ tới chống cự. Mắt nhìn nàng, chàng lướt ngón tay cái qua những ngón tay của nàng, sau đó cổ tay nàng.
“Tôi có thể cảm thấy nhịp tim đập của em,” chàng nói. “Nó đang nhịp rất nhanh và mạnh. Đấy, đấy là điều báo cho tôi biết nhiều chuyện hơn là những lời nói chua ngoa đanh đá của em.”
Nàng giật tay lại. Nàng cẩn thận để làm từng lời nói của mình trầm tĩnh và xa cách. “Cơ hội cuối cùng, Ông Hamilton, hoặc là tôi tiễn anh ra cửa. Điều gì đã đưa anh tới đây?”
Chàng bỏ thời gian để từ từ đáp lại, tự rót cho mình một chút brandy, uống một ngụm khi chàng quan sát nàng với một ánh lấp lánh trong mắt.
“Có hai lý do,” chàng nói. “Đầu tiên là để xin lỗi về hành vi của những người phụ nữ trong gia đình tôi vào buổi chiều nay. Họ đã thẳng thắn một cách tàn bạo. Tôi lấy làm ngạc nhiên khi em đã không siết cổ họ.”
“Đừng nghĩ rằng tôi đã không bị cám dỗ! Mặt khác, Clarice giống như một cô bé đang kể lể. Thật là khó có thể không thích cô ta.”
Chàng nhướn một chân mày. “Cô ấy không tâm sự với tôi. Cô ấy đã kể gì với em?”
Marion do dự, sau đó mạo hiểm một cách thận trọng: “Là cha của anh đã xem trọng óc phán đoán của anh.”
“Ah. Cô ấy nói với em rằng cha tôi đã chỉ định tôi là người quản lý tài sản của ông?”
Nàng nghiêng đầu.
“Đừng suy nghĩ quá nhiều về nó. Sự thật là ông ấy đã không có nhiều lựa chọn. Chỉ là một trong hai - tôi hay ông chú Robert, và chú Robert thì quá rộng rãi đến mức Clarice và Andrew đã có thể làm tán gia bại sản trước khi chú ấy phát hiện.”
Nàng hiếu kỳ nhìn chàng.
“Chuyện gì?” Chàng hỏi.
Nàng nhún vai. “Anh chắc đã phải còn quá trẻ với cái trách nhiệm như thế.”
“Tôi đã hai mươi sáu khi cha tôi qua đời. Clarice được hai mươi và em trai của tôi, Andrew, chỉ mười một hay sao đó.”
Bây giờ nàng đã bắt đầu hiểu sao Clarice lại căng thẳng vì sự sắp xếp này. Thật là không thể nào dễ dàng khi có một người anh không hơn mình bao nhiêu tuổi làm người điều khiển và kiểm soát hầu bao.
“Tôi lấy làm ngạc nhiên,” nàng nói: “rằng cha của anh đã không chỉ định luật sư của ông ấy, hoặc một người bạn thân thiết.”
“Ỗng ấy đã có thể, nhưng mà nó có nghĩa là cuối cùng tôi cũng thoát khỏi tay ông.” Giọng của chàng đã đanh thép lại. “Cha tôi, ông ấy có một cánh tay thật dài.”
“Chúng ta đều có thể nói thế. Nhưng trong trường hợp của anh...”
“Sao?”
Nàng hối hận vì đã nói quá nhiều. Nhún vai bất lực, nàng nói tiếp: “Anh biết ông ấy rõ hơn tôi. Có thể ông đã cố gắng để làm lành?”
Chàng nuốt một ngụm rượu. “Có những thứ đã vượt quá tầm để làm lành. Ông ta đã bỏ rơi mẹ tôi trước khi tôi chào đời. Mẹ tôi không phải là một người không biết tự trọng. Bà là một cô gái nhà lành khả kính, nhưng bà đã không có tài sản hay huyết thống để cám dỗ ông ta. Tôi sẽ không khiến cô chán chường với những chi tiết. Đó là một câu chuyện quen thuộc. Chỉ cần biết là khi tôi trở nên một đứa trẻ mồ côi, khi ông ngoại tôi qua đời, thì cha tôi mới có hứng thú với tôi là đủ. Và phần lớn là do bà nội của tôi.” Như thể đột nhiên nhận ra rằng các ngón tay của chàng đã siết chặt quanh ly rượu của mình, chàng cố tình thả lỏng chúng. Nụ cười của chàng thoáng hiện trong giây lát. “Bà lão khó tính biết rằng tôi sẽ không từ chối trả lại món nợ cho ông ta.”
“Món nợ của anh với ông ta?”
Chàng nhún vai lúng túng. “Ông ta đã trả tiền cho học vấn của tôi. Ông ấy đã đảm bảo nhà của ông ngoại tôi không bị bán đi dưới tay tôi từ khi tôi còn là một cậu bé. Tôi luôn biết rằng tôi đã có một mái nhà để về. Andrew chỉ mới mười một tuổi. Tôi không muốn em ấy lớn lên để trở thành một nhà quý tộc điển hình, suy nghĩ rằng em ấy có quyền hưởng thụ sự giàu sang và bất động sản của mình. Em ấy là một đứa trẻ mồ côi như tôi lúc trước. Dường như điều tối thiểu tôi có thể làm là lấp đầy khoảng trống trong lòng em ấy. Em lấy là em trai của tôi mà.”
“Vâng,” nàng nói: “Clarice cũng đã nhắc đến chuyện này. Anh là một người cua gia tộc FitzAlan. Brand FitzAlan Hamilton là tên của anh. Đó là ý kiến của ai vậy?”
Da mặt chàng chuyển hồng. “Đó là một câu chuyện dài dòng, nhưng tôi tin đi, đấy không phải là do tôi.”
Nàng nghĩ nàng đã đi quá xa, và mặt nàng cũng nhuộm hồng.
Brand luồn tay mình qua mái tóc. “Em có thể nói,” chàng nói: “là cha tôi đã đóng dấu ấn của ông lên người tôi. Ông ấy đã có đủ phương tiện và ý chí để tách tôi khỏi mẹ tôi khi tôi chào đời. Ông tôi đã không có lựa chọn nào ngoài việc để cho cha tôi toại nguyện. Tôi không bao giờ sử dụng cái họ FitzAlan cho đến khi tôi bị mang đến sống tại Nhà dòng.” Một nụ cười chớp nhoáng rồi tắt ngấm. “Tuy nhiên, bà nội tôi không bao giờ cho phép tôi quên rằng tôi là một thành viên của gia tộc FitzAlan.”
Nàng tựa lưng vào ghế của mình, bị siết chặt bởi một cảm xúc nàng không hiểu nổi. Đây là lần đầu tiên mà nàng đã không nhìn chàng như một người có năng lực và đầy tham vọng, chắc chắn với phương hướng của mình. Chàng có vẻ như một nhân vật đơn độc, lẻ loi mà hiếm khi buông bỏ bức tường bảo vệ mình xuống, ngay cả với bản thân.
Trong lúc nàng ngồi đó, nhìn chằm chằm vào những đường nét khắc sâu của khuôn mặt chàng, mọi thứ trong lòng nàng trở nên mềm nhũn. Nàng đã nghe câu chuyện đời của chàng từ những người khác, nhưng nó đã không gây ra một ấn tượng dài lâu. Trong khoảnh khắc ấy, nàng cảm thấy như cái màn bịt mắt đã được tháo xuống. Người đàn ông phi thường này vẫn còn mang những hồn ma của quá khứ ám ảnh trong lòng.
Và, ôi, nàng ước ao sao nàng có thể làm người mà giúp cho chúng được yên nghỉ.
Nàng đã phải chống lại sự thôi thúc chìa tay ra và nắm lấy tay chàng trong một cái siết tay an ủi. Dù sao, nàng không nghĩ rằng chàng sẽ để nó xảy ra. Nàng có thể tưởng tượng ra chàng khi còn là một cậu bé, tự an ủi mình sau một cuộc đánh lộn, trừng mắt, thách đấu, thách thức thế giới để mang những thứ tồi tệ nhất đến [đấu với mình]. Chàng ta sẽ không chấp nhận một sự cảm thông dễ dàng.
Hai người họ đã trở nên quá ấm cúng, quá thân mật. Nàng có đủ khôn ngoan để chuyển hướng cuộc trò chuyện vào vùng an toàn hơn.
“Anh nói rằng anh có hai lý do để đến đây. Lý do thứ hai là gì?”
Chàng suy tư một lúc, do dự, rồi gật đầu, cũng háo hức muốn đổi đề tài như nàng. “Buổi chiều thứ Năm tuần sau,” chàng nói: “bà nội của tôi sẽ mở một buổi tiệc trong sân vườn tại Nhà dòng, một buổi tiệc không quá nghi thức. Em và hai em của em được mời đến dự.”
“Buổi tiệc trong vườn?” Nàng thận trọng nói.
“Bà gọi nó là một ‘buổi liên hoan’. Nhưng nó giống một hội chợ hơn.” Một nụ cười quá hiểu biết hiện trên vành môi chàng. “Tôi không thể nói rằng bà tôi sẽ nắm lấy cơ hội để xem mắt em, nhưng đó không phải là mục đích của sự kiện này. Đó là một trong những truyền thống của Longbury, và bà tổ chức hàng năm. Sẽ có khá nhiều người, do đó, tôi và em chỉ có thể thoáng nhìn thấy nhau đây đó mà thôi.”
Một buổi liên hoan trong vườn có vẻ vô hại, và nếu có nhiều người đó đây, nàng có thể chìm mình trong đám đông mà không gây ra bình luận hoặc suy đoán. Có lẽ nàng có thể hoàn toàn tránh được phu nhân.
Và cả Brand.
“Cám ơn,” nàng nói. “Chúng tôi sẽ đến dự.”
Chàng nhìn cẩn thận nàng trong giây lát qua vành miệng ly của mình, uống cạn rượu, sau đó đặt ly xuống. Có một chút góc cạnh trong giọng nói của chàng. “Cười lên đi, Marion. Chính em có thể sẽ vui thích.”
Khi chàng đứng dậy và bước ra cửa, nàng theo sau chàng.
“Brand”, nàng thốt lên: “chuyện gì đã xảy ra với anh vậy chứ?”
Chàng mở cửa và bước ra ngoài mái hiên. Nàng theo chàng ra ngoài.
“Brand, chuyện ra sao?”
Chàng quay lại, vẻ mặt chàng như băng đá. “Là tôi hay là là gia đình tôi mà em muốn tránh?”
Nàng lắc đầu. “Tôi chỉ không muốn mọi người có những ý tưởng sai lầm về chúng ta.”
Nét mặt của chàng không thay đổi. “Và ý tưởng đó là gì?”
Nàng nhấc vai lên trong một cử chỉ bất lực. “Là giữa chúng ta có cái gì đó.”
“Ối trời ạ, cô ơi là cô, em chắc nghĩ rằng mỗi người đàn ông chú ý đến em một chút là có mưu mô với em à?”
Nàng trút ra một hơi thở giận dỗi. “Tôi không nghĩ điều như thế bao giờ!”
“Em nghĩ rằng bởi vì tôi đã hôn em một lần, tôi muốn kết hôn với em? Có phải là vậy? Marion, tôi đã hôn hàng chục phụ nữ trong đời mình và chưa bao giờ bị cám dỗ để đề nghị hôn nhân.”
Ý nghĩ chàng đã hôn hàng chục phụ nữ khiến hàm nàng rắn lại. “Tôi sẽ không kết hôn với anh cho dù anh là người đàn ông cuối cùng trên trái đất!” Nàng rên rỉ trong lòng. Chắc chắn nàng đã có thể nghĩ ra một một lời vặn lại khá hơn là cái câu tầm thường ấy? Trước khi chàng có thể cười nhạo nàng, nàng nhanh chóng nói tiếp: “Đấy không phải là trọng điểm. Mọi người đều nhìn thấy anh hôn tôi. Tôi không muốn trở thành đối tượng của tin đồn.” Nàng lúng túng. “Tôi cần phải nghĩ tới thanh danh của tôi.”
Lời nói của nàng có vẻ khiến chàng tức điên lên. Chàng bước đến, nắm lấy cằm của nàng, và giữ khuôn mặt của nàng hướng lên ngọn đèn ngoài hiên nhà. “Em tưởng tôi không đủ tốt cho em, không đủ tốt cho đứa con gái của một bá tước.” Chàng khẽ lắc nàng. “Có phải là vậy không, Marion? Bất chấp tất cả những điều em nói, có phải em quá là kiêu hãnh để hạ mình đến tầng lớp của đứa con hoang của một công tước?”
Nàng ấy có thể cảm thấy cơn giận dữ của chàng trong từng đường nét khắc sâu trên cơ thể của chàng. Đó không phải là thật. Ôi, đó không phải là thật. Nàng không muốn chàng có ý tưởng tồi tệ nhất về nàng, nhưng chàng đã trao cho nàng một cách thoát thân. Nàng đã nắm lấy nó.
Marion, cố thu thập lại lòng can đảm vỡ nát của mình lại, nói bằng một giọng mà nàng hầu như không nhận ra đó là giọng mình: “Tôi xin lỗi. Tôi không biết phải nói gì.”
Chàng buông cằm nàng ra. “Ngủ ngon, tiểu thư Marion.”
Tiểu thư Marion. Nàng cau mày với cái kiểu hình thức ấy. Trên đôi môi chàng, những từ này là một điều xúc phạm. Thật là vô vọng. Nàng không thể để cho chàng nghĩ rằng nàng nghĩ chàng thấp kém hơn mình. Nàng cảm thấy bị dồn vào góc nhưng không đủ tuyệt vọng để làm tổn thương chàng. Và nàng đã làm tổn thương chàng. Nàng chắc chắn là vậy.
Nàng chạm vào tay áo của chàng nhưng chàng hất nó ra. Trong chớp mắt, chàng đã sải bước trên con đường mòn. Marion ở lại dưới mái hiên, đôi tay ôm thân người để chống lại cái không khí lạnh của đêm cho đến khi chàng chìm khuất trong bóng tối.