Cạm Bẫy Độc Thân (The Bachelor Trap)

Chương 4

Marion vừa bước vào căn phòng gia đình [morning room: nơi gia đình quay quần tán gẫu vào ban ngày] thì đột ngột dừng lại. Đã nhiều ngày trôi qua kể từ nụ hôn tai tiếng đó tại phòng khiêu vũ, đây là lần đầu tiên nàng phải mặt đối mặt với người đàn ông khét tiếng đã tự tung tự tác với nàng.

Ông Hamilton đang ngồi tại bàn đầu cúi xuống nhìn một quyển tập của Phoebe. Chàng vẫn chưa nhận thức được sự hiện diện của nàng và nàng rất muốn rón rén bước trở ra ngoài. Nàng đã nhanh chóng kìm lại hành vi bốc đồng trẻ con ấy. Chàng là bạn của dượng Reggie. Nàng không thể mãi mãi trốn tránh chàng.

Không cần nhìn lên hoặc xoay người lại, chàng đã nói: “Marion ạ, giờ thì đã quá trễ để trốn rồi. Tôi biết em đang ở đấy.” Chàng đứng lên, và đôi mắt của chàng tỏa sáng với niềm vui thú.

Sự vui thú của chàng khiến nàng day dứt khó chịu. Chàng có một đôi mắt biết nói nhất trong tất cả mọi đàn ông nàng được biết. Một cái nhìn đã có thể khiến nàng e thẹn đến đỏ bừng mặt, hoặc khiến lưỡi của nàng bị thắt lại thành nút, hoặc khiến cho nàng phải nghiến răng trèo trẹo. Chàng biết cách đùa bỡn với nàng, và nàng nhất quyết không tham gia trò chơi của chàng.

“Ông Hamilton,” nàng nói, nhún người chào chàng ta. “Những người khác đâu rồi?”

Kế hoạch là đánh xe đến Công viên Richmond để thực hiện một buổi dã ngoại. Đa phần việc này là vì Phoebe - để mang lại một ít sắc hồng cho đôi má xanh xao của cô bé. Đã không ai đề cập đến chuyện Hamilton sẽ cùng đi với họ.

“Bọn họ đã đi trước”, chàng nói: “Em và Phoebe sẽ đi cùng xe với tôi. Phoebe sẽ báo cho chúng ta biết khi xe ngựa đến cửa.”

“Và cô Fanny đã không nghĩ đến chuyện phải đề cập chuyện này với tôi?” Marion nhẹ nhàng hỏi.

Chặng đường đến Richmond thật là dài và cái ý tưởng phải ở cạnh chàng trong bất kỳ khoảng thời gian nào dù dài hay ngắn cũng khiến nàng xuống tinh thần. Ngoài ra, chuyện này sẽ chỉ tăng thêm tin đồn về hai người họ. Cô Fanny hẳn phải biết điều này chứ. Đây không phải là cách mà bà cô họ của nàng làm mai cho hai người họ chứ? Bà sẽ không được cảm ơn vì chuyện này.

“Fanny chỉ là muốn mọi thứ được suôn sẻ thôi,” chàng nói. “Bà ấy biết tôi cần nói một lời xin lỗi. Em sẽ lắng nghe lời tôi nói chứ?”

Khi nàng đang chần chừ, chàng đặt tay mình lên lưng của chiếc ghế bên cạnh chàng. “Hay là em ngồi xuống đi, Marion?”

Lời chàng nói có vẻ là một mệnh lệnh nhiều hơn là một đề nghị. Nàng lại bị đánh trúng lần nữa bằng vết sẹo do đấu tay đôi trên chân mày bên trái của chàng. Nó nhắc nhở nàng rằng tính cách của chàng khá liều lĩnh và tốt hơn hết là nàng phải cẩn thận từng bước với chàng. Chàng nhấn mạnh các quy tắc ứng xử giữa nam nữ mà nàng đã được dạy dỗ, và nó đã đưa nàng vào cái thế bất lợi.

Nàng đã ngồi xuống chiếc ghế chàng kéo ra cho nàng và nhìn chàng trong khi chàng bước đến khung cửa sổ. Nàng nghĩ cách chàng di chuyển như là một tay kiếm khách, đẹp mắt và hiệu quả. Nàng thắc mắc không biết bản thân chàng có biết mình trông bảnh bao và sáng sủa như thế nào trong chiếc áo khoác đen khít người và quần màu be của chàng không.

Đột nhiên chàng quay người lại. “Mấy ngón chân của em sao rồi?”

Nàng cụp mắt nhìn xuống đôi giày ống của chàng trước khi nhận thức được chàng đang hỏi về những ngón chân bầm dập của mình.

“Chúng đã đỡ hơn, cảm ơn anh.”

Chàng ngồi vào chiếc ghế bên cạnh nàng. “Tôi cũng nghĩ vậy khi mà Fanny báo với tôi rằng em đã đi đến hiệu sách Hatchard ngày hôm sau buổi khiêu vũ.”

“Tôi đã đi bằng xe ngựa”, nàng nhanh chóng trả lời. Hiệu sách Hatchard? Tại sao chàng lại đề cập đến hiệu sách Hatchard chứ?

“Có thấy cái gì thú vị ở đấy không em?”

“Không. Tôi đã không ở lại đấy lâu. Những ngón chân của tôi lại trở cơn.”

Chàng mỉm cười gật đầu. “Không có bệnh gì khác do tác động từ vụ ngã tại nhà hát chứ?”

Chàng lại gợi lại những điều mà nàng không muốn nhắc đến chút nào. Chàng đã biết gì chưa? Tại sao chàng lại tò mò như vậy?

“Không có gì cả.” Giọng nói của nàng trở nên sắc nét. “Ông Hamilton, tôi đã nghe đúng không? Anh đã nói gì đó về một lời xin lỗi?”

Chàng nhún vai một cách thờ ơ. “Tôi sắp nói đến điều đó. Điều cuối cùng tôi muốn gây nên là khiến em cảm thấy xấu hổ. Tôi xin lỗi vì tôi đã hôn em trước mặt tất cả mọi người.”

Câu nói không giống như một lời xin lỗi gì cho mấy, nhưng chàng đã nói ra những lời nhiệm màu, và nàng cũng vui lòng để yên chuyện tại đấy.

Vừa lúc nàng sắp đứng lên thì chàng lại nói: “Tại sao em không tát vào mặt tôi?”

Nàng chìm trở lại vào trong chiếc ghế của mình. Vì nàng đã say đắm. Nàng đã nghĩ về nụ hôn đó vào những lúc rảnh rỗi suốt ngày, từng ngày và từng đêm. Hương vị của chàng vẫn còn đọng trên môi nàng; các cơ bắp cứng như sắt thép của chàng vẫn còn được cảm nhận được bởi những đầu ngón tay của nàng. Sự dịu dàng của chàng, niềm đam mê của chàng,... của chàng.

Nuốt nước bọt, nàng nói: “Bởi vì anh đã khiến tôi bị bất ngờ. Tôi không bao giờ nghĩ rằng một người đàn ông với ánh mắt dán chặt vào chiếc ghế trong Quốc hội sẽ có hành động thiếu thận trọng như vậy. Những người đồng nghiệp của anh sẽ nghĩ sao?”

Chàng cười toe toét một cách quỷ quái. “Ồ, họ đã vỗ tay hoan nghênh nhiệt liệt. Bọn họ đã tin rằng tôi cố đánh dấu địa bàn của mình với người con gái của một vị bá tước trước khi người khác trộm lấy em ngay dưới mũi của tôi - em biết đấy, rằng là tôi đang cố cải thiện cơ hội giành được sự đề cử của đảng tôi.

“Tuy nhiên, những người khác nghĩ rằng tôi đã may mắn trốn thoát [cái gông]. Hầu hết các phụ nữ sẽ yêu cầu tôi kết hôn với họ sau màn trình diễn nơi công cộng như vậy.”

Giờ chàng lại đùa bỡn với nàng. Cố tỏ vẻ bình thản, nàng nói: “Tôi sẽ đi tìm Phoebe và xem cô bé có mặc đủ ấm không.”

Chàng bắt lấy cổ tay nàng và giữ nàng trong một bàn tay nắm khẽ. Mọi nét vui thú đã được xóa khỏi khuôn mặt chàng. “Không ai đổ lỗi cho em vì nụ hôn đó, Marion ạ. Mọi người đều biết rằng em là một người vô tội và khá dễ dàng bị lợi dụng. Lỗi ấy là của tôi.”

Giọng nói của nàng khô khốc như cái bùi nhùi nhóm lửa. “Nhưng bởi vì anh là đàn ông, họ sẽ khoan dung với anh. Trên thực tế, họ trông đợi anh sẽ lăng nhăng bừa bãi [sow your wild oaks: đi cấy cỏ dại - có nhiều liên hệ tình dục một cách bừa bãi].”

Chàng bật cười: “Marion, một nụ hôn vô tội trước những người khác hầu như không phải là lăng nhăng bừa bãi.”

“Nó sẽ không trông quá vô tội, nếu chúng ta bị người khác nhìn thấy là mình đang ngồi cùng một cỗ xe chỉ với một mình Phoebe làm người hộ tống.”

Trước khi chàng kịp trả lời, cánh cửa mở ra và Phoebe bước vào. “Xe ngựa của phu nhân Bethune đã đến”, cô kêu lên. “À chị Marion ơi, nó là một cỗ xe không nóc. Hãy nhanh lên. Có lẽ chúng ta có thể đuổi kịp những người khác.”

Marion nhìn Brand với một dấu hỏi. “Phu nhân Bethune?”

Phu nhân Bethune là một trong những người phụ nữ người đã hộ tống họ tại nhà hát.

“Và là bà [nội] của Ash,” chàng nói thêm. Chàng đưa cánh tay ra mời nàng quàng lấy. “Một quý ông không thể quá thận trọng với danh tiếng của mình.” Và với một nụ cười toe toét, chàng đưa nàng ra khỏi phòng.

Đúng như dự đoán, Marion giới hạn cuộc trò chuyện của nàng với nhóm phụ nữ trong cỗ xe ngựa, trong khi Brand ngồi yên để thưởng thức màn trình diễn của Marion đang cố ý tránh ánh mắt của chàng.

Và chàng lại không cách nào dời ánh mắt khỏi nàng.

Chàng đã tìm hiểu rất nhiều điều về nàng trong một tuần vừa qua. Cảm nhận rằng một lời cầu hôn có thể sẽ xuất hiện trong nay mai, Fanny đã rất thẳng thắn khi chàng cùng bà đã nói đến chuyện của Marion.

Emily luôn là đứa con được cưng chiều, Fanny nói với chàng, và khi Diana [mama của Marion] qua đời, Marion đã nhận lấy trọng trách của một người mẹ. Không phải là Diana đã là một bà mẹ thiếu tránh nhiệm, nhưng trước khi bà ấy kết hôn, Diana Gunn là một người hộ tống được trả thù lao, và Marion đã phải chịu gánh nặng về thiếu tự tin trong lòng của mẹ nàng.

Sau khi cha Marion kế thừa tước hiệu và họ chuyển đến Keswick, Diana đã dạy dỗ Marion với các tiêu chuẩn trong cách xử thế khắt khe nhất để không ai có thể chỉ tay và nói rằng: “Tôi đã nói rồi mà.”

Chín năm sau, khi Emily được sinh ra, Diana đã không còn gì để cần phải chứng minh, và bà đã cho phép cô con gái trẻ hơn những quyền tự do mà Marion đã không bao giờ được hưởng thụ.

Theo chàng quan sát, vấn đề của Marion chính là ở độ tuổi hai mươi bảy nàng đã xem mình như một cô gái già, và tất cả niềm hy vọng và tham vọng lại được gắn chặt trên người của hai cô em. Đó không phải cách chàng nhìn thấy nàng. Trong một cách nào đó mà chính chàng cũng chưa hiểu được, chàng cảm thấy đồng cảm với nàng. Cả chàng và nàng đều có nhiều điều hơn cả hai cho phép mọi người được thấy.

Chàng không dám chắc rằng hôn nàng là điều khôn ngoan nhất mà chàng đã thực hiện từ trước đến nay. Nhưng đằng nào thì chàng cũng đã làm ra chuyện đó, và đã phá tan cái lớp vỏ của nàng và thấy một sự mong manh trong nàng khiến chàng vừa kinh ngạc đến sững sờ vừa lôi cuốn chàng. Bản thân nàng có thật nhiều thứ để dâng hiến, thật nhiều điều mong ước, thật nhiều ngây thơ và thật nhiều đam mê cuồng nhiệt.

Điều gì đã khiến người phụ nữ này quá khác biệt? Điều gì đã khiến chàng trở nên liều lĩnh khi ở bên cạnh nàng? Đấu tay đôi đã mất đi hào quang của nó. Marion là một sự thử thách lớn hơn.

Chàng đã quen dần với mọi tâm trạng của nàng- cách hơi thở của nàng thay đổi và đôi rèm mi của nàng hạ xuống khi nàng cảm thấy không thoải mái. Chỉ cần chàng nhìn vào mắt nàng thì chàng có thể biết được những gì nàng đang cảm giác được.

Bọn họ đã đến Richmond theo sự gợi ý của chàng. Chàng đã nghe từ Fanny rằng Marion luôn quanh quẩn gần nhà kể từ cái đêm khiêu vũ ấy, lấy sự lúng túng của nàng khi phải đi đó đây với cây gậy làm cái cớ. Nhưng chuyện đó đã không ngăn cản nàng đến hiệu sách Hatchard. Nàng chỉ ở lại đấy vài phút. Điều gì đã xảy ra trong chuyến đi chơi vô tội ấy để khiến nàng thay đổi như thế?

Có phải đã có những chiếc lưỡi độc địa đã khiến nàng vội vã trở về? Chàng không ngại những lời đồn tầm xàm về chàng, miễn là họ để nàng được yên. Điều cuối cùng nàng nên làm là giấu mình như thể nàng có tội. Nàng cần phải học cách khiến những kẻ dèm pha mình câm miệng. Bởi thế nên mới có chuyến dã ngoại đến Richmond này.

Suy nghĩ về hiệu sách Hatchard và sách vở đã mang một ý tưởng mới trong đầu chàng, và khi có một khoảng yên lặng trong cuộc đàm thoại, chàng đã nói chuyện với Phoebe. “Trong khi chúng ta đợi xe ngựa đến nơi, anh đã xem qua một trong những quyển tập của em. Có cái tựa ‘Lịch Sử Gia Tộc" trên bìa tập, nhưng trong đó không có gì nhiều, ngoại trừ cái gia phả.”

“Đó là bởi vì,” Phoebe nói: “không có gì nhiều để nói về gia tộc của em. Cả gia tộc đều rất nhàm chán.”

Phu nhân Bethune cười. “Hãy tự nghĩ rằng mình được may mắn. Này, gia tộc của bà đầy rẫy với những tên cướp biển và những gã thám hiểm. Chúng tôi cũng không muốn nhắc đến bọn họ trong những hoàn cảnh trang trọng.”

“Thật không?” Phoebe sáng rỡ: “Ơ, có vẻ thật là oai hùng! Papa là người đàn ông duy nhất trong gia đình của chúng con và, mặc dù con yêu cha tha thiết, con không bao giờ có thể tạo dựng ra một câu chuyện gì về cha.”

“Bà ước rằng mình có thể nói như vậy về cháu nội của bà,” bà nội của Ash Denison xen vào, và mọi người đều bật cười.

“Nếu mà bà là cháu,” phu nhân Bethune nói: “Bà sẽ rất cẩn thận khi đào bới lịch sử gia tộc. Con không bao giờ biết được sẽ có bộ xương gì mà con có thể đào lên. Mỗi gia đình có điều gì đó để che dấu.”

Brand nghĩ phu nhân Bethune đã bày tỏ cảm giác của chính chàng thành lời, nhưng chàng không nghĩ những lời ấy sẽ khiến Phoebe từ bỏ đi việc gì; mà còn có hiệu ứng ngược lại.

Marion nói: “Chị chắc chắn Longbury có một lịch sử thú vị, Phoebe ạ. Có lẽ em nên viết về nó.”

Brand trầm ngâm. Sau một hồi suy nghĩ, chàng bác bỏ ý tưởng rằng Phoebe có thể tự đặt mình vào vòng nguy hiểm vì viết về lịch sử gia tộc cô. Cô bé không biết hỏi đúng câu hỏi, và chàng biết rằng Marion sẽ không cho phép em gái nàng tự trở thành một một mối phiền toái.

Nếu thật có nguy cơ nào trong đó thì chỉ có Marion tự đặt bản thân vào vòng nguy hiểm khi trở lại Longbury. Chàng vẫn chưa chắc chắn về điều này.

Ánh sáng mặt trời oi bức chiếu rọi lên người họ, những làn gió dịu dàng và đẫm hương thơm của cỏ cây; tiếng cười tràn ngập không gian. Marion đang vô cùng hưởng thụ bản thân. Không ai nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ thị nào và Brand cư xử như một quý ông hoàn hảo, dành thời gian của anh đều cho tất cả mọi người có mặt.

Ash Denison đã mang cỗ xe ngựa kéo hai bánh của anh, và anh đã đón tất cả các mọi người phụ nữ, đi đơn hay đi đôi, để cho cỗ xe ngựa phóng nước đại. Phoebe thật vui vẻ và thoải mái như trở lại trong hoàn cảnh quen thuộc của mình, và mặc dù không gì có thể thuyết phục cô bé lên lưng ngựa, cô rất thích vuốt ve chúng và vui ngây ngất khi đến lượt cô được chở bằng xe của Lãnh chúa Denison, mặc dù Emily cùng chia sẻ vinh dự này.

Emily cũng rất vui vẻ thoải mái. Ash Denison, đa-linh của xã hội, đã lấy nàng làm trung tâm của sự chú ý -một tay quá kinh nghiệm đối với một cô gái tuổi mười tám. Marion chẳng thèm để ý.

Cuộc thăm viếng cô họ Fanny của họ sắp kết thúc. Trong một vài ngày, họ sẽ rời đến Longbury. Emily có quyền được hưởng thụ một chút niềm vui nho nhỏ trước khi họ rời khỏi Luân Đôn đầy phấn kích để đến với cuộc sống nông thôn yên tĩnh. Không còn Ash Denison và không còn Brand Hamilton.

Nàng nhìn Brand qua rèm mi hạ xuống một nửa của mình. Một nút thắt tiếc nuối nho nhỏ như nghẹn lại trong lòng nàng. Nàng đã cho phép chàng đến quá gần với mình, hay nói đúng hơn, chàng đã mạnh mẽ phá vỡ phòng ngự của nàng. Chàng không chút ý thức được nàng là người phụ nữ cuối cùng chàng nên nghĩ đến làm đối tượng kết hôn.

Đột nhiên, ánh mắt của nàng bị hút chặt trong cái nhìn chằm chằm của chàng, và chàng đã rời khỏi Fanny để tiến về phía nàng. Nàng tự mắng mình lúc đó vì đã lơ đễnh thiếu thận trọng. Nàng đang một mình ngồi trên băng ghế, mơ mộng giữa ban ngày, trong khi lẽ ra nàng nên ở bên hai người hộ tống cừ khôi của nàng mà giờ này họ đã lang thang tận nơi nào thì chỉ có trời mới biết.

Chàng đến ngồi cạnh nàng. “Tôi đến để nói lời từ giã,” chàng nói. “Chuyện này nên kết thúc những tin đồn linh tinh, đặc biệt là khi chúng ta đã hầu như không nói lời nào với nhau suốt cả buổi chiều. Khi mọi người thấy tôi ra về, họ sẽ nghĩ rằng tôi là một kẻ thất bại trong tình trường.”

“Anh sẽ trở lại Luân Đôn?”

Chàng chỉ tay về người chăm sóc ngựa đang dẫn hai con ngựa theo sau. “Trên lưng ngựa. Tôi đã nói lời từ giã với những người khác. Và ngày mai, tôi sẽ rời đến Brighton, vì vậy tôi không thể gặp em trong một thời gian.”

Marion biết rằng chuyến đi Brighton này chắc chắn có liên quan đến cuộc bầu cử sắp đến, nhưng nàng đã không nhận ra rằng nó đã đến quá sớm.

Brand đứng dậy nắm lấy tay nàng và khom người chào. “Marion,” chàng nói trong một giọng mềm mại: “nếu em cứ nhìn tôi như thế, tôi sẽ bị cám dỗ để hôn em thêm một lần nữa.”

Nàng giật tay lại. Ánh mắt giận dỗi, nàng nói: “Chúc ông một chuyến đi vui vẻ, Ông Hamilton.”

Chàng bật cười và quay đi. Nàng nhìn theo chàng cho đến khi chàng và người giữ ngựa đã khuất sau rừng cây.

***

Ngày khởi hành mà họ chọn có vẻ không muốn rạng sáng. Một cơn bão dữ dội trong đêm chỉ tạo ra ấn tượng nhỏ với bầu trời u ám. Thêm mưa đang đe dọa sẽ đổ xuống và những ngọn nến đã phải thắp sáng để xua đi bóng tối ảm đạm.

Đây không phải là một ngày để du hành trên đại lộ Đế Vương [King’s Highway]. Đó là ý kiến của cô họ Fanny. Bà nói: “Chỉ cần nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu các con sông bị tràn bờ. Đường đến Longbury có thể bị cản trở và các cháu có thể phải trú lại trong một quán trọ xiêu vẹo với một nhóm người thô lỗ. Cô mong rằng các cháu sẽ ở lại đây, ít nhất là cho đến khi thời tiết trở nên tốt hơn.”

Họ đang ở trong phòng ngủ của Marion, thu xếp hành lý của nàng. Những ngón chân bầm dập của nàng không còn là một vấn đề, trong lúc nàng nói chuyện, nàng nhanh chóng di chuyển quanh phòng, cầm lên mớ sách vở và những vật dụng cá nhân nho nhỏ để xếp vào rương hành lý cuối cùng. “Cháu đến từ Huyện Lake, cô nhớ không? Nếu cháu để một cơn mưa nhỏ khiến cháu phải bỏ dở hành trình, cháu sẽ không bao giờ đi được đến bất cứ nơi nào. Và khi chúng cháu đã được ổn định, cô và dượng phải đến thăm chúng cháu nhé. Longbury không phải là quá xa.”

Câu trả lời hờ hững đã không làm Fanny hài lòng, và bà mò mẫm trong tâm trí của mình để tìm những lời có thể giải thích những gì bà đang cảm thấy mà không xúc phạm nàng.

Marion nối sợi dây buộc hành lý cuối cùng, vừa đúng lúc những người hầu đến để khuân các rương hành lý của nàng xuống lầu. Quàng cánh tay của mình vào cánh tay của Fanny khi họ nối gót theo nhóm người hầu đi dọc theo hành lang, nàng nói: “Cháu muốn cảm ơn cô đã làm cho thời gian của chúng cháu ở đây thật thú vị. Longbury có vẻ rất buồn tẻ so với Luân Đôn.”

“Vậy tại sao lại vội vàng rời đi? Mùa giải này vẫn chưa kết thúc. Chỉ cần có một chút kiên nhẫn và cô nghĩ rằng cháu có thể sẽ cảm thấy ngạc nhiên với kết quả.”

Họ đi đến cái ban công nhìn xuống đại sảnh phía trước. Fanny dừng lại và nhìn thẳng vào mắt Marion. “Cháu nên biết,” bà nói: “cô đang nghĩ đến cháu và Ông Hamilton. Không. Đừng cố ngăn cản cô nói. Cô đã lấy hết lòng dũng cảm của mình và có ý muốn nói chuyện với cháu như thể cháu là đứa con gái ruột của cô.”

Bà phồng ngực trút ra một hơi thở dài, sau đó tiếp tục một cách nhanh chóng: “Chắc là cháu không trốn tránh vì Julia Milford chứ? Reggie nói với cô rằng vụ yêu đương đó đã kết thúc. Marion, bộ cháu không biết rằng không có người đàn ông còn sống nào mà không có một vài sự hối tiếc về quá khứ của mình sao?”

Ánh cười lóe lên trong mắt Marion. Nàng nói: “Người đàn ông nào tiếc nuối Bà Milford nhất định là một kẻ ngốc. Không, hãy nghe cháu nói đi, cô Fanny. Cháu biết những gì cô đang nghĩ và cô đã lầm. Ông Hamilton không muốn cưới cháu. Anh ấy đã kết bạn với cháu và hai em của cháu bởi vì anh ấy là một người bạn thân của dì cháu.”

“Nhưng cậu ấy đã hôn cháu!”

“Điều đó đâu có làm cái gì khác biệt đâu. Anh ấy đang tranh cử Nghị viện, hoặc anh ta sẽ tranh cử nếu anh ấy thắng cuộc đề cử. Anh ta sẽ là người của quần chúng. Cô biết cháu đấy. Cháu thích một cuộc sống yên tĩnh. Cháu sẽ như một con cá bị mắc cạn trong vòng giao thiệp của anh ta.”

“Đừng quá khiêm tốn! Cháu sẽ là một lợi thế cho cậu ta.”

Cuộc hội thoại bị gián đoạn bởi Emily kêu họ từ trong đại sảnh. “Chị Marion ơi, mau lên đi. Xe ngựa đang chờ chúng ta và những phu xe đang trở nên thiếu kiên nhẫn.”

“Chị đến liền,” Marion kêu lên, và nàng vội vàng làm theo.

Reggie chờ họ ở chân cầu thang. Ông nhìn vợ với một câu hỏi.

Fanny lắc đầu. “Em không thể thuyết phục cháu ấy ở lại. Các cháu đã quen với loại thời tiết như thế này tại Huyện Lake.”

“Ở lại!” Phoebe thốt lên, xuống tinh thần. “Chị đã hứa chúng ta sẽ rời đến Longbury ngày hôm nay, Marion.”

Marion quét một ánh mắt trách cứ lên người cô em gái út của nàng. Cô bé đã không ăn vận đủ ấm như Marion mong muốn, nhưng nàng chỉ nói: “Chị đâu có đổi ý đâu, nhưng cái mền ấm của em đâu rồi?” [traveling mug: một cái mền nho nhỏ dùng để choàng cho ấm khi ra ngoài]

“Em đã để nó trên xe ngựa”, Emily nói: “và Dượng Reggie đã kiểm tra để bảo đảm chỗ ngồi phía sau xe được an toàn.”

Nhắc đến chỗ ngồi, Phoebe cau mặt.

“Hãy nhớ rằng,” Reggie nói: “có rất nhiều quán trọ tốt trên đường đi. Đừng ngần ngại khi phải tạm dừng cuộc hành trình của các cháu nếu thời tiết trở xấu. Ngày mai Longbury vẫn sẽ nằm ở đó, không cần phải gấp rút.”

Điều duy nhất còn lại là sự chia ly đầy cảm tình và những lời hứa hẹn của cô Fanny và dượng Reggie sẽ đến thăm ngay sau khi Quốc hội được nghỉ. Rồi chị em họ rời khỏi.

“Sao lại không vui?” Reggie hỏi Fanny khi họ quay trở lại trong nhà.

“Em đang suy nghĩ đến Brand”, bà nói thật rầu rĩ: “hy vọng... ô, anh biết đó, là cậu ấy và Marion sẽ trở thành một đôi. Nhưng với căn cứ của cậu ấy tại Luân Đôn và Marion thì lại ở Longbury, sẽ không có kết quả gì.”

Ông choàng tay qua bờ vai của bà khi họ đi dọc theo hành lang đến phòng ăn sáng. “Brand không quay trở lại Luân Đôn, không phải ngay lập tức. Cậu ấy thiết lập trụ sở tại Longbury trong căn nhà mà ông ngoại của cậu ấy đã để lại cho cậu. Rốt cuộc, phải đi quá xa là điều mà chúng ta nên phản đối.”

Fanny dừng lại ngay tại chỗ, một vẻ ngưng đọng trên khuôn mặt của bà. “Em không nghĩ Marion biết được điều này.”

Reggie mỉm cười. “Cháu ấy sẽ sớm biết thôi.”

***

Marion lau hơi nước bị đọng lại trên cửa sổ xe và nhìn ra ngoài. Trời đã mưa không ngừng nghỉ, họ thì vẫn còn một chặng đường dài để tới Longbury và, mặc dù trời vẫn còn sáng, nhưng mỗi căn nhà trọ họ đến đã đầy ắp những người hy vọng tìm được một chiếc giường ngả lưng cho đêm nay. Căn nhà trọ vừa qua đã không cho họ trú lại. Nếu nhà trọ kế tiếp cũng không cho họ trú lại, họ có thể buộc phải xin một chiếc giường trong căn nhà nông thôn của một nông dân nào đó.

Ý tưởng ấy cứ xoay quanh trong tâm trí nàng. Mẹ nàng cũng đã nói y những lời đó vào lần cuối họ thực hiện chuyến đi tương tự.

Nếu nhà trọ tiếp theo không chịu chứa chúng ta, Penn, chúng ta phải xin một gia đình nông dân tốt bụng nào đó để có chỗ qua đêm

Penn là tên của cha cô, một phiên bản rút gọn của danh hiệu của ông, Penrith. Tên Thánh của ông là George, nhưng không một ai gọi cha bằng tên đó bao giờ, thậm chí cả mẹ cũng không.

Nàng lắc đầu. Ký ức của nàng chắc có vấn đề. Chỉ có nàng và mẹ nàng đã thực hiện chuyến đi đến Longbury. Nàng đã không thể nhớ là lúc đó cha nàng ở nơi đâu, nhưng nàng biết rằng cha và dì Edwina đã không hợp nhau. Cha sẽ không chịu bị nhốt trong cùng một căn nhà với em gái của Mẹ. Này, cái ý tưởng đó đã xuất phát từ đâu nhỉ?

Đấy không phải là trí tưởng tượng của nàng [phát loạn]. Nàng thực sự đã nhớ ra chuyện này. Họ đã ở trong một cỗ xe ngưa bít kín, và nàng đã nép mình trong vòng tay của Papa, cũng giống như Phoebe đang nép mình trong tay nàng. Ngủ đi, tinh linh nhỏ bé, Papa đã nói, nhưng nàng đã không ngủ được. Nàng có thể cảm giác được sự căng thẳng của cha mẹ, và cảm nhận rằng không ai muốn đến thăm dì Edwina.

“Marion?”

Nàng nhìn lên và thấy Emily đang chăm chú dò xét nàng. “Chuyện gì thế?”

“Em vừa nhớ ra ai là David. Chị đã từng đính hôn với anh David, phải không?”

Marion trả lời thật dễ dàng. “Chị đã từng đính hôn, cho đến khi anh ta phát hiện rằng của hồi môn của chị là quá nhỏ để giữ anh ta trong sự xa hoa mà anh ta mong ước.”

Emily hơi cảm thấy có lỗi, rồi lại kiên quyết: “Có phải anh ta là lý do tại sao chị đã không bao giờ kết hôn nữa? Chị vẫn còn yêu anh ta?”

Marion bỡ ngỡ. “Cái quái gì đã nhồi ý tưởng ấy vào trong đầu của em hả?”

Emily nhún vai. “Vì chị đã nói tên anh ấy khi chị vừa tỉnh lại từ cơn hôn mê.”

“Chị không có hôn mê! Chỉ chỉ thấy chóng mặt, vậy thôi.”

“Chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của em.”

Marion tặt lưỡi của mình. “Câu trả lời là không. Chị không còn yêu David Kerr.”

“Vậy còn Ông Hamilton? Anh ấy đã hôn chị, đúng không?”

Marion đang sắp nổi cơn. “Đấy là loại nụ hôn mà Dượng Reggie có thể đã hôn chị. Nó không có gì cả. Chị thề rằng chị không phải đang yêu thương bất cứ người nào.”

Một nụ cười chậm rãi làm cong làn môi của Emily. “Em tin chị, nhưng em không nghĩ những người nhiều chuyện sẽ tin. Họ đang nói rằng anh ấy đã chối bỏ Bà Milford bởi vì bà là một sự xấu hổ cho anh ta, nhưng chị, con gái của một bá tước, sẽ là một niềm vinh quang cho anh ấy.

“Em không thể đổ lỗi cho Ông Hamilton vì những gì mọi người đang nói.”

Phoebe khuấy động. “Em thích Ông Hamilton,” cô bé nói.

Hai cô em của nàng bật cười. Họ nói chuyện trên trời dưới đất. Rèm mi của Emily chớp động nhè nhẹ và cô dần dà cũng đã thiếp đi.

Marion nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ mông lung.

Một cô con gái của bá tước sẽ là một niềm vinh quang cho anh ấy. Nhưng đây là một cô con gái của một bá tước mà đã không bị cám dỗ.

Khi cỗ xe kéo quẹo khỏi con đường thông thương đến Brighton, cái cảm giác nhẹ nhõm của nàng thật rõ ràng.