Cái Thùng Cơm Sát Vách

Chương 65: Hẹn hò

Sau khi chế nhạo thành công ông anh trai mình, lòng Kiều Phong rất phấn khời, anh lên một diễn đàn trên mạng, đăng một chủ đề hỏi: Lần đầu tiên hẹn hò cùng với bạn
gái thì nên làm gì là tốt nhất?

Chỉ vài giây sau nhanh chóng có người trả lời.

Tiểu tinh tinh: LÀM TÌNH

Mọi người cùng vấn an Kiều Phong vừa vùi dập tiểu tinh tinh kia. 5 phút sau, tiểu tinh tinh nhảy ra trả lời.

Tiểu tinh tinh: Đại thần ơi em sai rồi, em xin quỳ xuống cầu xin đại thần thu hồi phép thần thông huh u hu ~~~~(>_

Màn hình biểu hiện anh ta đang dùng điện thoại di động để trả lời tin nhắn trên diễn đàn.

Quần chúng đang ồn ào vây xem bỗng trở nên khiếp sợ, chẳng lẽ mới đây thôi
Tiểu tinh tinh đã bị đại thần tung chưởng rồi sao? Rốt cuộc là người
trước quá cặn bã hay là người sau quá hung hiểm đây…

Tiểu tinh tinh: Đại thần ơi, đấy là máy tính của bạn gái em mà!

Quần chúng: Cắt, làm sao mà ngươi cũng có bạn gái chứ!

Thấy ngày càng rời xa vấn đề chính, Kiều Phong vội vàng kéo mọi người trở lại chủ đề ban đầu.

Kiều Phong: Xin hãy nói cho tôi biết, lần đầu tiên hạn hò với bạn gái thì đi đâu là tốt nhất?

Mọi người bắt đầu bày mưu hiến kế cho Kiều Phong, có người nói đưa cô ấy đi ăn những món thật ngon, có người lại nói đưa cô ấy đi xem phim, có
người lại bảo đưa cô ấy đi chơi thể thao v.v.

Sau đó Kiều Phong trả lời họ: Những việc này chúng tôi đều làm rồi.

Quần chúng: = =

Quần chúng: Đã làm hết tất cả những việc này mà còn bảo là lần đầu tiên hẹn
hò à! Anh rõ ràng là chỉ còn thiếu mỗi trò âu yếm nữa thôi! Chết đi chết đi!

Tiều tinh tinh: Vừa rồi bạn gái em nói xin được sinh con cho ngài ! Ôi em thật tan nát cõi lòng, em không thể sống được nữa!

Kiều Phong: Xin chuyển lời với bạn gái ngươi, tôi không thích trẻ con.

Tiểu tinh tinh: ….

Cuối cùng Kiều Phong cũng không thể có được đáp án mong muốn từ diễn đàn,
thế nhưng họ lại nói rằng căn bản ngày nào anh và Lam Sam cũng đều hẹn
hò, lời thuyết pháp này khiến tâm trạng Kiều Phong sáng lạng hơn nhiều.

Sau khi rời khỏi diễn đàn, tự anh lựa chọn một vài địa phương, định chờ chút nữa hỏi xem ý kiến của Lam Sam.

Lam Sam ngủ một mạch đến 9 rưỡi thì nhận được điện thoại oanh tạc của lão
Vương. Cô nhất định không nghe, vì cô nghĩ đằng nào cũng bỏ việc nên cứ
ngủ mọt giấc rồi nói sau đi. Vì vậy nên cô không chủ động gọi điện cho
lão Vương xin nghỉ, tuy nhiên tránh cũng không thoát được. Lão Vương
trong lòng khó chịu. Cô nàng Lam Sam này càng ngày càng to gan lớn mật
rồi, dám đến muộn nửa giờ rồi. Ông ta dạy dỗ cô một hồi, rồi giao trách
nhiệm cho cô phải có mặt ở công ty ngay.

Lam Sam cũng có mấy năm giao tình với lão Vương nên thẳng thắn nói:

- Lão Vương , tôi xin thành thật khai báo với ngài, tôi đây đã đắc tội nghiêm trọng với sếp tổng của chúng ta rồi, còn nếu ngài hỏi đắc tội như thế
nào, thì nói chung là đắc tội triệt để, chắc chuyện cuốn xéo chỉ là ngày một ngày hai mà thôi. Tôi hiện tại không dám đi làm, thật đấy. Sếp giúp tôi ém chuyện này xuống, để tôi ở nhà thêm vài ngày bồi dưỡng tinh thần tiếp thêm can đảm, có được không?

Lão Vương thật ngoài dự liệu:

- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

- Chuyện này tôi không thể nói ra được…

- Được được rồi, tôi cho cô hai ngày, để nói chuyện sau.

Lam Sam cám ơn ông, vừa cúp điện thoại của lão Vương thì Kiều Phong gọi
tới. Cách có một bức tường còn gọi điện thoại không biết tiểu tử này
đang nghĩ gì nữa đây. Lam Sam nhận điện thoại:

- Alo?

- Tỉnh giấc rồi à?

- Ừ.

Vì mới thức dậy nên giọng cô còn hơi hơi khàn khàn nghe có vẻ thiếu sức. Kiều Phong cười cười nói:

- Em muốn đi chơi đâu?

- Không biết, anh cứ nói xem?

Kiều Phong kể ra một vài địa điểm để chọn, nào là viện bảo tang, viện qua
học kỹ thuật, vương bách thú. Khu vui chơi, rạp phim, đường ăn vặt, v.v. Lam Sam cực kỳ hiếu kỳ không biết với trình độ khác người như Kiều
Phong anh sẽ chọn cái gì, nên liền nói:

- Anh cứ chọn một nơi đi.

- Vậy đến khu vui chơi đi.


Tốt quá tốt quá., Lam Sam còn cho rằng anh sẽ chọn vườn bách thú cơ, xem ra trên phương diện hẹn hò Kiều Phong vẫn được xem là bình thường.

Rất nhanh sau đó cô nhận ra mình thật quá ngây thơ rồi.

Bạn trai cô đang mặc một cái áo trắng với một cái quần đùi có in hình hoa
sặc sỡ, lại còn màu đỏ nữa chứ, anh đi giày thể thao và chạy ra nghênh
tiếp cô. Đôi giày thể thao này xem nhãn hiệu có lẽ là của anh em nhà
Adidas đã thất tán nhiều năm rồi, thật ra có khi là từ đời cha Adidas
nữa ấy chứ. Mặc trên người một bộ trang bị thần cấp như vậy nhưng anh
vẫn có thể tươi cười ra cái vẻ: “Anh chính là trung tâm vũ trụ”, rất
hăng hái, quả thật khiến long trời lở đất, ma quỷ nổi dậy, người xem
nhũn hết tứ chi, cả người tê dại.

Lam Sam cho rằng nhất định cô vẫn chưa tỉnh ngủ.

Kiều Phong vô cùng ngạc nhiên. Gương mặt kinh diễm của Lam Sam cho thấy cô
rất thích cách phối hợp trang phục của anh, nhưng nói thật là anh thật
sự không thể hiểu nổi ăn mặc như vậy thì có gì hay.

Ai dá, càng ngày càng không thể biết hết được khẩu vị của bạn gái anh mà…. Anh hơi buồn rồi đấy.

Thấy Lam Sam vẫn ngẩn người không nhúc nhích, Kiều Phong tiến về phía trước.

- Lam Sam.

- Anh đừng đến đây. – Lam Sam kêu lên sợ hãi, lùi về phía sau dựa vào cửa nhà mình: - Đừng đến đây!

Kiều Phong nhận ra có gì đó không hợp lý:

- Làm sao vậy?

- Nói thật nhé, em thật muốn lập tức lập tức lột sạch ngay bộ quần áo anh
đang mặc! – Sau đó cắt hết chúng thành vải vụn! Làm thành giẻ lau! Quyên góp hết cho viện mồ côi!

Kiều Phong ngẩn người, hơi cúi đầu, mặt anh nóng lên!

- Em muốn làm gì anh đều có thể được mà. – Nói xong còn nắm tay cô.

Lam Sam: -_-!!! Này này này ý em không phải như vậy nghe em nói đã…

Kiều Phong kéo cô về nhà mình, trên đường đi Lam Sam giải thích cho anh
hiểu, thật ra nó không hề perfect chút nào mà lại còn cực kỳ kỳ cục nữa
chứ. Kiều Phong đau đớn nhìn cô:

- Em gạt anh, em nói là rất đẹp mà.

- Em em em… em nói đùa thôi!

Kiều Phong hơi buồn rầu, dĩ nhiên, phần nhiều vì anh cảm thấy tiếc nuối…

Lam Sam ôm lấy khuôn mặt anh, khập khà khập khiễng đặt lên môi anh một nụ hôn, đến lúc này tâm trạng của anh mới đỡ hơn.

Lam Sam bắt anh thay một bộ quần áo khác, với áo T shirt thông thường quần
sooc, giày thủy thủ, tay đeo đồng hồ, vai khoác một cái balo da bò màu
xanh tím than, trông vừa tự nhiên vừa ưa nhìn. Anh còn cố tình chọn
chiếc áo T shirt giống với màu áo Lam Sam, thoạt nhìn như là đồ đôi vậy.

Kiều Phong thấy Lam Sam cầm một cái ví nhỏ, nên anh nhét luôn ví Lam Sam vào balo mình, như vậy cô sẽ không phải cầm gì hết.

Về điểm này Lam Sam khá hài lòng.

Hai người ra khỏi nhà, đón xe đi thẳng đến khu vui chơi. Vừa vào cổng đã
nhìn thấy đường ray xe cao chót vót màu đỏ được thiết kế uốn lượn vòng
quanh, giống hệt một con rồng nhỏ, ở những khu vui chơi giải trí thường
có vài trò Rồng thép thế này, đây là loại trò chơi đoàn tàu siêu tốc,
cao hơn 50m, dài 800m, ngạo nghễ sừng sững ở lối cổng vào rất bắt mắt.
Chiếc tàu lượn cực nhanh trên đường ray, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng gào thét chói tai của hành khách trên xe.

Lam Sam thấy khá kích thích, chỉ chỉ vào trò chơi;

- Kiều Phong, chúng mình ngồi thử trò này đi.

Kiều Phong có phần khó khăn:

- Kích thích quá, anh sợ.

Cô kéo tay anh, lắc lư:

- Ngồi đi, ngồi đi mà.

Kiều Phong cười cười:

- Được thôi.

Sau đó hai người nhanh chóng xếp vào hàng mua vé đợi chơi Rồng thép. Thật
ra trước đây Lam Sam thật sự chưa bao giờ dám chơi trò này, lần này có
Kiều Phong bên cạnh khiến cô to gan hơn, nhất định phải khiêu chiến thử
một lần.

Vì vừa mới vào hè, lưu lượng khách đến khu vui chơi khá
tăng mạnh, mặc dù hôm nay là ngày đi làm nhưng vẫn có rất nhiều du
khách. Hai người xếp hàng chen lẫn giữa một đám tiểu bằng hữu, có cảm

giác cực kỳ giống hạc giữa bày gà. Đội ngũ xếp hàng tương đối dài nên
Lam Sam cảm thấy buồn chán, vừa cầm điện thoại di động chơi game. Kiều
Phong đứng sau lưng đỡ lấy cô, tì cằm lên vai cô, nhìn cô chơi, thỉnh
thoảng lại nhắc nhở một vài câu.

Xem một lúc, ánh mắt Kiều Phong
dần dần trượt xuống nơi khác. Vì thời tiết quá nóng nên gương mặt cô hơi ửng hồng, anh nhìn thấy đôi xương quai xanh trắng nõn tinh tế, tầm mắt
lại dời xuống thêm chút nữa, qua cổ áo chữ V của chiếc T shirt của cô
anh nhìn trộm được một chút cảnh xuân.

Lam Sam chơi một lúc, rất đắc ý, nghiêng đầu đợi Kiều Phong khích lệ vài câu, lại thấy anh cư nhiên đang chảy máu mũi.

Cô sốt ruột:

- Có chuyện gì thế, có phải trời nóng quá không? – Cô nói cho anh biết trong ví mình có một cái khăn tay, sau đó cô nhận ra khuôn mặt Kiều Phong đỏ
bừng, đôi mắt anh cứ nhìn chằm chằm vào cô, mà không thèm quan tâm máu
mũi mình đang chảy ầm ầm.

Nháy mắt Lam Sam đã hiểu ngay ra cái gì, cô che cổ áo lại, ném khăn tay vào ngực anh, đỏ mặt lườm anh:

- Lưu manh.

Kiều Phong nhận lấy chiếc khăn tay, cúi đầu không nhìn cô, anh đang cực kỳ
mong muốn được hỏi cô xem cô có chấp nhận lột sạch quần áo anh không,
nhưng bây giờ xung quanh họ đang có rất nhiều bạn nhỏ nên lời này không
sao thốt ra khỏi miệng được.

Ừ, thật muốn ngày đó mau mau đến nhanh một chút.

Hai người xếp hàng một lúc, rốt cuộc cũng đến lượt mình. Sau khi ngồi xuống tâm trạng Lam Sam có phần thấp thỏm, tuy Kiều Phong ngoài miệng nói sợ
nhưng thực tế trông anh vẫn trấn định hơn cô. Nhưng dù sao cô chẳng phải thấp thỏm được lâu, đoàn tàu của họ lao theo quỹ đạo ra ngoài với tốc
độ cực nhanh.

Kế tiếp, Lam Sam trải qua khoảng khắc kinh khủng
nhất tuyệt vọng nhất trong đời mình, dù chỉ 30 giây đồng hồ. Đoàn tàu
nhanh chóng phi lên rồi lượn xuống, lên trời xuống đất… Lam Sam cảm thấy như đang sắp chết, nhất định là sắp chết đến nơi rồi.

Cô sợ đến mức nhắm tịt mắt lại, liều mạng thét chói tai:

- A a a a a a a a !!!

Rõ ràng là chỉ có 30 giây, nhưng lại dài như cả đời vậy.

Cuối cùng đoàn xe cũng dừng lại, cô mở mắt, há mồm thờ dốc, như vừa sống sót sau tai nạn, vì quá kinh sợ nên nước mắt lưng tròng.

Kiều Phong quay sang nhìn mặt cô:

- Không phải là không sợ à?

Lam Sam lại hỏi:

- Không phải anh sợ à? Sao không thể tỏ ra sợ hãi chuyên nghiệp một chút…

Anh nhanh tay lau từng giọt nước mắt trên khóe mắt cô:

- Ngốc nghếch, rõ ràng là an toàn mà.

Nhân viên khu vui chơi đến giúp đỡ hành khách tháo dây an toàn, nhìn thấy cử chỉ nhỏ của đôi tình nhân, hiểu ý cười cười.

Lam Sam hơi ngượng, vội vàng xuống xe. Kiều Phong đi theo bên cạnh cô, thấy cô vì quá hoảng sợ mà bước chân lảo đảo, anh thường chạy lại đỡ cô.
Trước cửa lối ra có một cửa sổ nhỏ để chụp ảnh. Lam Sam lập tức bị chụp
lại, lúc ấy cô đang nhắm mắt, toét miệng, các cơ trên mặt đều nhăn lại,
trông khó coi muốn chết, đi bên cạnh cô là Kiều Phong đang nghiến răng
cau mày, tuy à vẻ mặt rất ư là táo bón, nhưng vẫn trấn tĩnh hơn cô
nhiều. Nhân viên tiếp tân hỏi họ có lấy ảnh chụp không. Lam Sam quả
quyết lắc đầu:

- Không.

Kiều Phong lại nói:

- Lấy một tấm đi. – Anh vỗ vỗ đầu cô an ủi. – Yên tâm đi anh sẽ không để ai khác xem đâu. – Nói xong thì móc ví ra.

Lam Sam rốt cuộc nhận ra việc khống chế ví tiền thì tốt thế nào rồi.

Ảnh chụp được in ra, biểu cảm khó coi nhất trong lịch sử cuộc đời cô đã
vĩnh viễn được lưu lại trên giấy. Đến tận bây giờ, ngoài lần nhìn thấy
cô nhảy điệu cây táo nhỏ, đâu là lần thứ hai Kiều Phong nắm giữ lịch sử
xấu hổ của Lam Sam.

Hai người nhanh chóng rời khỏi khu Rồng thép, ngoài trời thời tiết rất đẹp, Lam Sam có cảm giác dường như cô vừa được thấy lại ánh mặt trời vậy. Các bọn nhỏ cùng đi trên chuyến xe của họ
liền chạy xuống khu vực bán đồ ăn, chỉ chỉ trỏ trỏ mua hết cái này đến
cái kia.

Lam Sam nhìn ly kem thòm thèm, cô chỉ về hướng khu ăn uống, tung mị nhãn về phía Kiều Phong.

Kiều Phong thấy ám hiệu của cô, dẫn cô đến đó, anh hỏi cô muốn ăn gì. Lam Sam nói muốn ăn kem ly.

Kiều Phong gật đầu, đưa tiền cho nhân viên bán hàng:

- Cho tôi mấy cái kẹo bông.

Lam Sam:

- …

Anh cầm kẹo bông, nói với Lam Sam:

- Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, không được ăn đồ lạnh.

Lam Sam cầm tay anh, lắc lắc lư lư:

- Chỉ bây giờ thôi, vừa rồi em sợ muốn chết, anh có thể mua một cái kem ly để an ủi em được không?

Anh đưa kẹo bông ra, cực kỳ tàn nhẫn nói:

- Không được. – Vừa nói vừa cầm chặt balo.

Lam Sam chỉ vào thái dương, cô sắp thèm ăn kem đến chết mất, cô túm tay anh nhất định không thả, vừa sốt ruột, vùa khập khà khập khiễng hôn lên mặt anh một cái.

Trước mặt mọi người cô lại ngang nhiêu trêu chọc anh, Kiều Phong đỏ mặt, bất đắc dĩ móc ví:

- Thật là hết cách với em mà, chỉ hôm nay thôi đấy.

Lam Sam vui sướng nhảy lên:

- Chỉ một cái thôi.

Bên cạnh họ là hai học sinh tiểu học đeo khăn quàng đỏ đang chọn đồ ăn vặt, thấy họ như vậy, hai đứa đều đưa mắt sang nhìn. Cậu nhóc còn rất khí
phách hừ một tiếng:

- Ấu trĩ!