Cái Thùng Cơm Sát Vách

Chương 5: Đại thần again

Tiễn Tống tử Thành về, Lam Sam quay lại phòng trưng bày, hỏi cấp dưới xem rốt cuộc là có
chuyện gì xảy ra, có rất nhiều người đang làm phận sự tại sao lại để
khách lạc vào khu làm việc.

Mấy nhân viên cấp dưới khá vô tội. Một cô gái đứng trước cửa giải thích rằng:

- Chị Lam , mới vừa rồi ngài Tống đó đến tìm tổng giám đốc ạ.

... Thảo nào lại gặp nhau ở khu làm việc.

Nhưng như thế cũng không đúng. Tìm tổng giám đốc thì tìm tổng giám đốc, tại
sao lại chạy đến đây xem xe? Dựa vào địa vị của anh ta, nếu muốn mua xe
có thể trực tiếp đến gặp tổng giám đốc, nhưng tại sao tổng giám đốc lại
không cùng anh ta đi xem xe chứ? Hơn nữa lại cũng không chào hỏi các
nhân viên lễ tân bên ngoài?

Chỉ có thể giải thích rằng, người này phần lớn là đã làm xong chính sự, thuận tiện trêu đùa cô.

Lam Sam không nói gì, chả trách cô phí nửa ngày mà anh ta vẫn không thấy
nhả ra, thái độ của người ta khiến cô cũng cảm thấy buồn bực.

Từ trước đến nay cô vốn cởi mở, trong lòng thầm rủa xả Tống Tử Thành một hồi, rồi vứt vụ này sang một bên.

Cô lấy điện thoại di động ra kiểm tra, cố gắng khởi động lại máy, nhưng
không có kết quả, vậy là hỏng hoàn toàn rồi. Cô hơi đau lòng, cũng mấy
ngàn tệ chứ có ít đâu, mới dùng được có hơn một tháng, kết quả nghe xong ngay một tiếng động cũng không còn. Ôi đầu năm nay, chất lượng của các
sản phẩm điện tử thật khiến người ta tan nát cõi lòng mà.

Lam
Sam đành đến phòng nhân sự, mượn của Tiểu Lưu một cái điện thoại di động dự phòng. Làm việc ở phòng tiêu thụ nha, bất cứ lúc nào khách hàng cũng có thể gọi, không bao giờ được phép thả lỏng hết.

Quả nhiên,
vừa khởi động máy đã có điện thoại gọi đến. Lại là do vị Ngô thổ hào
gọi, nói rằng mấy ngày tới đây anh không thể đến lấy xe được, nếu em
trai anh ta mà tới thì cứ để cậu ấy trực tiếp nhận xe.

…..--- ------ ------…….

Đến buổi tối, tan ca vừa về đến nhà, Lam Sam vung đôi giầy cao gót, vùi
người ở trên sofa không nhúc nhích nổi. Ban ngày mài mồm mài mép nhiều
đến mức khó chịu dẫn đến khi tan việc cô thường trầm mặc đến dị thường.

Cảm giác bụng mình hơi bị tịch mịch, cô lôi từ dưới bàn lên một tập tờ rơi, đảo qua đảo lại một lượt, lật đi lật lại thấy cái nào cũng chẳng ngon,
cuối cùng đành nhắm mắt rút đại một tờ.

Sau đó cô gọi điện đặt một phần cơm hộp.

Ngược lại, người vận chuyển đưa cơm đến rất nhanh, cơm quá nhiều thịt mỡ nên
cô thấy hơi ngấy, ăn được một bát thì không sao nuốt nổi nữa, đành uống
hai cốc nước, thế là no.


Nhìn phần cơm còn lại mà cô thấy phát sầu, đang tự phê bình bản thân thì điện thoại của Tiểu Du Thái đến.

- Lam Sam ơi, cứu mạng với! – Tiểu Du Thái rống lên như lợn bị cắt tiết.

Lam Sam bị dọa đến mức toát mồ hôi lạnh, đang cân nhắc xem có nên báo cảnh sát không thì Tiểu Du Thái nói câu tiếp theo:

- Cậu biết không, vị đại thần đó lại chính là cái con búp bê tình dục đấy.

Lam Sam không hiểu ra làm sao, cô cảm thấy không cần gọi cho 110 nữa, việc
khẩn cấp nhất hiện nay là nên liên lạc thẳng với bệnh viện tâm thần.

- Bạn học Tiểu Du Thái thân mến, làm phiền bạn khuếch trương câu nói vừa rồi
thành một bài văn không dưới 500 từ , ngay, lập, tức..

Ngay sau đó Tiểu Du Thái bắt đầu kể lại cuộc tao ngộ ly kỳ mà cũng vô cùng thê thảm của ngày hôm nay.

Chuyện là như vầy này, chẳng phải công ty các cô đang định bắt vị đại thần nào đó làm của riêng sao, các đại tỷ trong ngành là những người đầu tiên
nhận được quân lệnh trạng. Đại tỷ kia cúi đầu rất chu đáo, lo ngại bản
thân còn ít tuổi nên thiếu tiếng nói chung, lại cân nhắc việc Tiểu Du
Thái tuy ngớ ngẩn nhưng luôn có thể tạo không khí, ngay sau đó phê chuẩn cho Tiểu Du Thái gia nhập hàng ngũ được đến chiêm ngưỡng đại thần. Hôm
nay Tiểu Du Thái theo chân các đại tỷ đến gặp đại thần, kết quả là… mẹ
nó chứ, vị đại thần nào đó lại chính là “con búp bê tình dục” mà cô và
Lam Sam gặp tại trung tâm triển lãm quốc gia.

Tiểu Du Thái bị
dọa chết khiếp ngay tại chỗ, cứ khẩn trương hoảng hốt mà nhìn chằm chằm
vào đại thần, cứ như đang thần đang muốn sàm sỡ cô không bằng.

Cụ thể là đại tỷ và đại thần cùng nói chuyện gì, Tiều Du Thái vì quá khẩn
trương mà không nhớ rõ, cô chỉ biết sau đó sự tình không thành.

À, đây cũng không phải là trọng điểm, điều quan trọng nhất chính là đại tỷ không nói thành lời vì nguyên nhân thuộc về cô, nguyên nhân chính là do cô “vì quá háo sắc mà cứ nhìn chằm chằm vào người ta”!

Ngay sau
đó đại tỷ quyết định đổ toàn bộ nhiệm vụ đầy gian khổ và vinh quang này
lên đầu Tiểu Du Thái, cô nhất định phải mời bằng được người ta, bằng
không….. Ha hả ha hả a a a a a a….

Tiểu Du Thái khóc không ra nước mắt:

- Lam Sam ơi, tớ phải làm sao bây giờ?

Lam Sam đưa ra một đề nghị phi thường có tính xây dựng:

- Từ chức?

- Từ cái em gái nhà ngươi á, đầu năm nay tìm việc khó khăn biết nhường nào,
cậu định để tớ uống gió Tây Bắc mà sống à? Cậu tàn nhẫn thế!


Lam Sam vò đầu bứt tóc:

- Vậy cậu tính thế nào đây? Mỹ nhân kế thì sao?

- Không được đâu, cậu xem người ta đẹp trai thế, bối cảnh lại trâu bò thế… nói
chung là không cùng level với chúng mình, tớ đây lực bất tòng tâm nhé….
Lam Sam, hay cậu giúp mình khoản mỹ nhân kế này nhé?

- Miễn đi, xin cảm ơn nhưng mình và hắn ta cũng không cùng level.

Tiểu Du Thái rốt cuộc đành nói ra mục đích thật sự của mình:

- Vậy… Nếu không cậu đi cùng với mình đến xin lỗi hắn nhé? Tớ thấy hắn cũng không phải là loại người lòng dạ hẹp hòi…

- Tớ mặc kệ đấy, nói chung là cậu phải xin lỗi người ta đi! Cậu sờ mặt người ta còn gì!

- Cậu còn định vạch quần hắn ra đấy.

- Cậu không muốn chắc?

- Tớ chỉ muốn nhìn cậu vạch ra thôi.

Tiểu Du Thái tức giận đến mức gào khóc tán loạn. Cuối cùng lấy lí do “không
thèm giúp Lam Sam dọn nhà” để uy hiếp , thuyết phục Lam Sam phải khuất
phục trước dâm uy của cô.

Suy nghĩ của Tiểu Du Thái luôn nhanh
nhạy, nghĩ đến đâu thì nói đến đó, nói đến đâu thì nghĩ đến đó. Ngay lập tức trọng tâm câu chuyện chuyển sang chuyện “chuyển nhà”.

Lam
Sam chuẩn bị chuyển nhà, căn nhà hiện Lam Sam đang ở đã rất cũ, tiện
nghi không đầy đủ, cách mặt đất khá nhiều tầng, cũng không đặc biệt
thuận tiện cho việc đi làm… nói chung là vì cô có phần ghét bỏ nó, tính
chuyển đến một chỗ có điều kiện tốt hơn.

Nhà thì đã tìm xong, ở
một trung cư ở phía Bắc, tuy tiền thuê nhà khá cao nhưng tiền nào của
nấy, trung cư này nằm ngay gần ga tàu điện ngầm.

Lam Sam vô cùng
may mắn, người ta nói với cô rằng chủ nhà muốn xuất ngoại, vốn hợp đồng
phải ký trong ba năm, nhưng chủ nhà chỉ đòi Lam Sam trả tiền trước duy
nhất một năm, còn tám năm sau có thể từ từ giảm giá.

Một chủ nhà
hào phóng như vậy quả thực nghìn năm hiếm gặp, sao Lam Sam không vui
chứ, lại còn tiết kiệm được mấy ngàn tệ đấy nhé.

Lam Sam thương
lượng với Tiểu Du Thái về thời gian dọn nhà, tiếp đến là xác định sơ bộ
phương án xin lỗi. Tiểu Du Thái không dám mơ ước tìm đến tận nhà vị đại
thần cao xa lạnh lùng nên không còn cách nào khác là quyết định chặn
trước cửa lớp anh ta. Cô cũng đã điều tra được thời khóa biểu rồi.

Lam Sam hơi bực mình:

- Cậu không thể chặn ở trước cửa phòng làm việc à?

- Cái này thì cậu không biết rồi, các giáo sư đại học không cần phải đến
phòng làm việc đúng giờ, huống chi là một anh tài chuẩn như anh ta. Lão
tổ tông nhà người ta cho dù có hạng mục nghiên cứu, cũng chỉ cần ngồi ở
nhà tọa đàm, căn bản là không cần phải đến phòng làm việc.

Lam Sam có lời khen tự đáy lòng:

- Tớ phát hiện ra cậu cũng không ngờ nghệch lắm đâu.