Sau khi Kiều Phong
pha một ấm trà thật ngon, Lam Sam bê một ly trà nho nhỏ lên uống một
hụm, sau đó cô mô phỏng biểu tình đang thưởng thức, tổng kết :
- Không ngon bằng một ly kem.
- Trâu nhai mẫu đơn.
- Dù sao uống vào bụng cũng thấy thoải mái.
- Coi như cô cũng biết nhìn hàng.
Lam Sam uống thêm một ngụm nữa, diệt tiếp hai ly trà. Sau khi uống xong co
lau miệng, phát hiện điện thoại di động của mình đặt trên bàn nước đang
vang lên, trên màn hình báo hiệu là cuộc gọi của “Boss”.
Boss
chính là Tống Tử Thành. Mấy ngày nay Lam Sam hết ngao du lại bận rộn,
sớm đã quên mất người này. Nhưng dù sao còn có một vạn tiền thưởng đủ để cô kịp thời nhớ ra anh ta.
Thái độ Lam Sam trở nên nghiêm túc, giọng nói đầy cung kính:
- Alo, sếp ạ?
Tống Tử Thành không dài dòng lảm nhảm với cô:
- Lam Sam, nhân viên bộ phận tiêu thụ Hách Mẫn nhờ tôi đến giao cho cô một tập tư liệu.
- … - Lam Sam cảm thấy thật mơ hồ. Cô quả thực nhờ Hách Mẫn chuyển hộ tài
liệu vì Hách Mẫn tiện chuyến tàu điện ngầm nhưng Hách Mẫn sao lại dám
sai đại Boss chạy đến đây đưa thế này?
Tống Tử Thành dường như đoán được nghi ngờ của Lam Sam:
- Lúc về cô ấy có việc, tôi thấy cô ấy khó xử quá, vừa hay tiện đường nên giúp một chuyến.
Ngay lập tức Lam Sam cảm thấy vô cùng kính trọng Tống Tử Thành, đâu phải ông chủ nào cũng đều thân thiết với nhân viên như vậy được chứ.
Giải thích xong, Tống Tử Thành hỏi:
- Vậy bây giờ cô có nhà không?
- Có, có! Sếp đi đường nào ạ? Để tôi ra đầu phố đợi sếp cho tiện.
- Không cần, tôi sắp đến cổng tiểu khu nhà cô rồi, lúc đó tôi sẽ gọi điện cho cô, cô ra ngoài lấy một chút là được.
- Được, vậy phiền sếp ạ.
Cúp điện thoại, tâm trạng Lam Sam cũng không tồi, lại diệt thêm hai ly trà nữa.
Tâm trạng Kiều Phong có phần phức tạp, dường như Lam Sam không biết thưởng
thức nghệ thuật trà đạo, mặc dù thoạt nhìn có vẻ cô thật sự thích uống
trà do anh pha, ặc…
Thôi, dù sao uống như thế nào thì sau cùng trà
cũng đổ vào bụng, Kiều Phong đạp quán mà nghĩ, nghĩ thông suốt anh lại
rót thêm cho Lam Sam mấy chén.
Sau đó điện thoại di động của anh
cũng vang lên, là của một anh chàng chuyển phát nhanh xui xẻo bị bảo vệ
chặng ở cổng không biết bao nhiêu lần, anh ta gọi điện nhờ Kiều Phong
xuống tự lấy hàng vận chuyển của mình.
Kiều Phong đặt di động
xuống, tìm chìa khóa, thay giày, Lam Sam vô cùng nhanh mắt đưa di động
cho anh. Kiều Phong nhận di động và nói một tiếng cảm ơn rồi ra cửa. Sau đó Lam Sam an vị trong nhà Kiều Phong, vừa uống một ly trà vừa đợi điện thoại của Boss, đợi một lúc lâu vẫn không thấy, mà Kiều Phong nghiễm
nhiên cũng chẳng thấy trở lại.
Cô không nhịn được mà lấy điện thoại ra xem, sau đó thì cô ngẩn người.
Sao tự nhiên di động của cô lại đặt mật khẩu thế này? Là điện thoại di động tự điều chỉnh hay sao? Thật là đáng sợ quá….
Lam Sam vỗ đầu một cái, nghĩ gì thế! Đây căn bản không phải điện thoại di động của cô, đây là điện thoại di động cảu Kiều Phong.
Cô và Kiều Phong cùng dùng một loại điện thoại di động giống nhau, cũng
không dùng vỏ di động, để chung một chỗ rất dễ bị nhầm lẫn. Cô vừa rồi
chủ động đưa điện thoại để nịnh nọt Kiều Phong , kết quả là… Lam Sam
thầm mắng mình ngu ngốc, cô định gọi cho Kiều Phong nhưng không mở khóa
được. Cô vừa định đi xuống lầu tìm Kiều Phong thì đột nhiên thấy tiếng
chuông báo điện thoại, trên màn hình hiện tên là “Đần đần” .
Tôi
vẫn còn “ngơ ngác” đây này… Lam Sam nhìn điện thoại di động, trong lòng
cô thầm suy đoán cái người tên “Đần đần” này nhất định phải có quan hệ
với Kiều Phong. Theo hiểu biết của cô, con người Kiều Phong này rất nề
nếp, anh ta luôn lưu tên tuổi một cách rất nghiêm túc trong danh bạ điện thoại di động, rốt cuộc là hạng người dì mới có thể khiến một con người vô cùng tao nhã như anh ta phải sử dụng một từ ngữ thô thiển như vậy để lưu trong danh bạ của mình chứ?
Còn vấn đề nữa: Điện thoại di động của người ta, có nên nghe hay không đây?
Lam Sam lại nhìn vào màn hình di động, cô phát hiện ra dưới cái tên kia,
trên màn hình còn hiện lên một dãy số điện thoại hơi quen mắt nhé…
Mẹ nó chứ, kia không phải là số điện thoại di động của cô à?
Cô quyết tâm nhận điện thoại:
- Alo, Kiều Phong?
- Lam Sam, Tống Tử Thành đến đưa tài liệu và nhờ tôi cầm giúp, ừ, anh ta vừa đi rồi.
Lam Sam khá kinh ngạc:
- Anh biết tên Boss của tôi à? Oa, xem ra Boss của tôi cũng không đến nỗi cao ngạo lạnh lùng như vẻ bề ngoài nhỉ…
Kiều Phong không có hứng thú nghiên cứu xem Boss của cô nóng lạnh thế nào, anh chất vấn:
- Vì sao cô lại đặt tên của tôi trong di động của mình là “Thú thú” thế?
- À? Ặc…. Cái đó… - Hai từ này đồng âm với “Thụ thụ” nhé, thế nhưng làm sao cô có thể nói thật với anh đây.
Kiều Phong bất mãn:
- Có phải cô định nói tôi là mặt người dạ thú hả?
- Không phải đâu… - Trong khi trò chuyện, Lam Sam rất không muốn nảy sinh mâu
thuẫn kích động, cô hỏi ngược lại: - Kiều Phong, tôi lại hỏi anh, vì sao trong điện thoại của anh tên tôi là “Đần đần”? Ngay đến Schorodinger
cũng được lấy từ tên của một vĩ nhân, sao anh ném ngay cho tôi thành
“Đần đần” thế? Chẳng lẽ tôi không bằng một con mèo!
- Cô dùng sai lượng từ rồi.
- … - giọng của Lam Sam bỗng trở nên tràn đầy khí thế: - Mời anh trả lời trực tiếp vào vấn đề của tôi.
- Bởi vì cô quá ngu ngốc, nếu chỉ dùng một từ “Đần” thì không thể hình dung nổi, nên tôi phải bình phương lên một chút thôi.
Lam Sam hơi mờ mịt:
- Bình, bình phương?
- Đúng, kiểu dạng như “Đần” nhân “Đần”, lược bỏ bớt dấu nhân. Lúc cô đọc hai âm tiết này cùng trường độ nên không thể phân biệt được nặng nhẹ.
Hóa ra là như vậy, còn tưởng đây là nickname cơ đấy… Đây chính là đa dạng hóa phương thức khinh bỉ cô à? Lam Sam phản bác:
- Anh mới đần, cả nhà anh đần! Toàn đội sản xuất nhà anh đều đần!
- Cô xác định những lời vừa nói xuất phát từ lương tâm của mình?
Lam Sam cảm thấy thật bi phẫn, cô là một tiêu thụ viên lại đi cãi nhau ầm ĩ với một tên trạch nam nghiên cứu khoa học tự nhiên kỹ thuật, quả thật
sau này làm sao có thể lăn lộn chứ. Cô uất ức nói:
- Kiều Phong, anh chính là một tên cầm thú thú thú thú thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ thụ! Ha ha ha ha ha!!
Kiều Phong:
- …
Lam Sam đột nhiên bừng tỉnh:
- Anh dũng cảm đứng cách tôi hai tòa nhà gọi điện cãi nhau thế này, lãng phí tiền điện thoại quá không?
- Lãng phí thì lãng phí tiền điện thoại của cô.
- Cầm thú!
- Ừ, Lam Sam.
- Câm miệng, cầm thú!
- Lam Sam tôi thấy dưới cửa có bán gà Đàn Tử, cô có muốn ăn không?
- Muốn.
Sau đó Kiều Phong vừa giữ điện thoại vừa chọn gà Đàn Tử. Qua một cái di
động, cả hai vui vẻ thảo luận, họ đều quên rằng họ vừa xảy ra “Khắc
khẩu” .
…***….
Tống Tử Thành lái xe rời khỏi tiểu khu nhà
Lam Sam. Chỉ một lát sau, anh đã ra đến đường lớn. Tình hình giao thông
có phần tắc nghẽn, lại còn gặp tài xế cướp đường, suýt thì chạm vào xe
anh. Anh đỡ tay lái, cúi đầu mắng một câu:
- Biến.
Đàn Tử ngồi ở vị trí cạnh ghế lái, lo âu nhìn anh hỏi:
- Anh Thành, sao anh lại nổi nóng thế?
- Ai nổi nóng? – Tống Tử Thành nhếch khóe miệng nở một nụ cười, trời sinh
anh đã có một bộ mặt lạnh lùng, mỗi khi cười thật giống Lôi Thần, nhất
là trong các tình huống cười như không cười thế này.
Thấy anh Thành như vậy, Đàn Tử cảm thấy vô cùng thiếu cảm giác an toàn, cậu ta âm thầm dịch mông sang bên phải.
Thật ra từ lúc anh Thành gọi điện cho người đẹp, sau đó thấy một người đàn
ông khác nghe điện thoại, sắc mặt anh trở nên không hề dễ chịu. Đàn Tử
thật khó lý giải cái biểu tình này.
Hôm nay cậu ta muốn đi theo
anh Thành để trải nghiệm, học tập cách tán gái. Vốn kịch bản bình thường sẽ là anh Thành gặp người đẹp sẽ phát huy bản lĩnh của mình, vậy mà
người ta lại phất áo anh Thành thế này, rồi còn sai tay tiểu bạch kiểm
kia ra chống đỡ.
Dù thế nào anh Thành cũng là sếp tổng của cô, cô
nàng này quá tinh vi không thèm để ai vào mắt rồi., chỉ được mỗi cái
xinh đẹp mà thế à….
Ghê gớm hơn chính là cái tên tiểu bạch kiểm
kia thoạt nhìn cũng có kiêu ngạo lắm đâu, thế mà vừa nhìn thấy anh Thành đã đưa ra cảnh cáo:
- Anh không nên đến gần Lam Sam, anh không theo đuổi được cô ấy đâu.
Anh Thành cũng không thôi, cười như không cười mà hỏi vì sao.
Kết quả người ta lại nói:
- Lam Sam biết anh là loại hàng nào.
Đây không phải gián tiếp chửi anh Thành chẳng ra gì hay sao….
Tống Tử Thành lại mắng một câu, kéo Đàn Tử trở về hiện thực. Cậu ta an ủi Tống Tử Thành:
- Anh Thành, có lẽ Lam Sam cũng không cố ý.
- Anh không sợ cô ấy cố ý, chỉ sợ là cô ấy không cố ý.
- Nghĩa là sao?
- Nếu là cố ý, rõ ràng là cô ấy đang lợi dụng Kiều Phong để vạch rõ giới hạn với anh.
Đàn Tử vô cùng khó hiểu:
- Chuyện đó… có gì tốt đâu?
Tống Tử Thành giải thích:
- Nếu muốn vạch rõ danh giới với anh, nghĩa là cô ấy cho rằng anh có ý với
mình. Trước khi xảy ra sự kiện điều tra công nhân viên kia, anh đã nói
rõ ràng ý đồ của anh, từ đó về sau anh cũng không chủ động tiếp xúc với
cô ấy nữa, nếu bây giờ cô ấy vẫn cho rằng anh chỉ muốn ngủ với cô ấy như cũ, Đàn Tử, cậu cảm thấy hạng phụ nữ nào sẽ luôn cảm thấy đàn ông có ý
định tiếp cận mình mà vì thế tốn công giả vờ giả vẻ chứ?
- Là kiểu tự kỷ phát điên.
- Nhưng tính cách cô ấy lại không hề tự kỷ.
- Cô ấy… cũng có ý với anh?
- Ít ra về mặt tâm lý là có, có cửa đột phá. – Nói đến đây, sắc mặt Tống Tử Thành lại càng khó coi.
Đàn Tử thấy thế, hiếm khi lại thông minh đột xuất, hỏi:
- Anh Thành, có phải anh cảm thấy cô ấy không cố ý không?
- Đúng, Lam Sam thật ra rất thông mình, anh là sếp tổng công ty cô ấy, để tránh phải xấu hổ hoặc phải dùng các phương thức từ chối theo đuổi khác không cần thiết dễ khiến người ta phải e ngại, rất không thoải mái. – Tống Tử Thành nói đến đây, đột nhiên nhớ đến câu nói “Bán xe không bán thân.”,
anh hơi mỉm cười, thầm nghĩ, đó mới chính là Lam Sam.
Đàn Tử dưới sự dẫn dắt chậm rãi đã khai sáng:
- Nếu như Lam Sam không cố ý, vậy rõ ràng mối quan hệ của cô ấy và cái tay
tiểu bạch kiểm kia là không bình thương? Ít nhất thân thiết đến mức có
thể lẫn lộng cả điện thoại di động?
Tống Tử Thành bất đắc dĩ gật đầu.
- Không phải chỉ là ngẫu nhiên sao?
Tống Tử Thành cũng hi vọng là như vậy. Nhưng vì để giữ sĩ diện, anh không phân tích tỉ mỉ thêm về tình huống này, chỉ nói:
- Người anh đã nhìn trúng, không ai có thể cướp được đâu.
- Vậy chúng ta phải làm thế nào bây giờ?
Tống Tử Thành chợt cười nhạt:
- Anh chờ xem cô ấy đến nhận lỗi với anh.