Cái Này Mỹ Lệ Hựu Xấu Xí Đích Thế Giới

Chương 3: Thức tỉnh

Bốn phía chỉ có thể nhìn thấy năm ngón tay của hắc ám đưa ra, Cơ Huyền Xa có chút vô thố chạy trốn, cứ như vậy bị hắc ám làm cho hắn sợ hãi, làm cho hắn hoảng hốt, còn làm cho hắn bị sợ hãi cắn nuốt vào trong.

“Tí tách…. tí tách….” âm thanh tinh tế của những giọt nước mưa càng ngày càng nghe thấy rõ ràng hơn, càng ngày càng gần. Dừng lại cước bộ, Cơ Huyền Xa cẩn thận lắng nghe, lơ đãng cúi đầu mới phát hiện dưới chân mình chính là một dòng huyết chói lên một màu đỏ tươi, uốn lượn chạy xuôi làm hắn cả kinh vội quay đầu muốn tìm hiểu ngọn nguồn thì lại lọt vào trong tầm mắt mình chính là một thân ảnh người phủ đầy vết máu.

“A—-!Ai?!” theo bản năng, Cơ Huyền Xa kinh hách quát to lên một tiếng.

Chỉ thấy người nọ có mái tóc thật dài hỗn độn rũ xuống ở trước ngực, thân thể gầy gò bị bao phủ bởi một màu đỏ làm nổi bật lên một vẻ đơn bạc u ám. Ánh mắt nhìn từ trên cao đi xuống, Cơ Huyền Xa lại phát hiện phần bụng rắn chắc kinh người kia lại cao ngất, nặng nề, làm cho người ta nhìn thấy trong lòng liền không tự giác mà run rẩy đôi chân.

Kéo đôi chân đang run rẩy của chính mình cố gắng bước đi, Cơ Huyền Xa chậm rãi từng bước từng bước một tiến đến ngày càng gần. Người nọ chậm rãi ngẩng đầu làm lộ ra gương mặt Cơ Huyền Xa đã gặp qua đến trăm ngàn lần.

“Ngươi….?!” Cơ Huyền Xa không thể tin được mà đánh giá một phen người nằm trên mặt đấy kia. Một trận đau lòng không hiểu rõ cùng áy náy tràn ngập tứ chi, môi bất chợt rung động thật lâu mới mang theo vài phần không xác định rõ, nhẹ nhàng gọi ra cái tên đã nằm trong trí nhớ bấy lâu nay nhưng cũng rất đỗi quen thuộc lắm, “Hỏa Mô….?”

Người nọ nhìn hắn, thấp giọng mở miệng nói, “ Không nhớ rõ sao? Rõ ràng đây chính là cái tên ngươi đã cho ta.”

“Không! Không phải!” Vội vàng phủ nhận, Cơ Huyền Xa cũng không biết vì cái gì mà lại phát ra một loại sợ hãi với đối phương, sợ đối phương biết hắn đã quên mất. Hắn ẩn ẩn cảm thấy nếu chính hắn nói ra là hắn đã quên, trong đôi mắt kia hẳn sẽ chảy ra nước mắt.

Đột nhiên Hỏa Mô gắt gao nhéo lấy cánh tay Cơ Huyền Xa, lực đạo quá lớn làm cho hắn không tự giác mà nhăn nhanh mặt lại. Thân thể gần sát làm cho Cơ Huyền Xa kinh ngạc cảm nhận được từ trong bụng người kia truyền đến từng đợt từng đợt nhịp đập nhè nhẹ.

“Hỏa Mô?” Khó hiểu cúi đầu xuống, Cơ Huyền Xa thân thiết hỏi han, “ Bụng ngươi bị làm sao vậy?”

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Hỏa Mô bỗng chốc trở nên sắc bén hung ác, màu đỏ lệ theo từ trong đôi mắt xinh đẹp kia ồ ồ thảng ra, lừa gạt, tuyệt vọng, phẫn nộ, mệt mỏi cùng rắc rối day dưa, phức tạp cùng bồi hồi trong đôi con ngươi chứa đầy sắc bén đã không muốn giải thích. “Vì cái gì? Vì cái gì phải như vậy đối đãi ta? Vì cái gì không thể để cho ta có được tự do? Ta chỉ là muốn trở về nhà mà thôi!”

Bị ánh mắt ai oán chói hồng kia làm sợ tới mức không tự giác mà lắc đầu, Cơ Huyền Xa trốn tránh mà thoái lui, lại như thế nào cũng không thể thoát khỏi nắm tay của đối phương, “Không phải! Không phải ta! Không phải ta—!”

“Không phải ta!” hô to một tiếng, hắn mạnh mở mắt ra. Trước mặt hắn chính là một mảnh trần nhà màu trắng gần trong gang tấc, từ trong kí túc xá nhỏ hẹp mà nghe được chính mình từng hơi từng hơi thở dốc, trái tim bang bang từng hồi mà dồn dập nhảy lên cũng có vẻ càng thêm rõ ràng trầm trọng.

Hắn ngồi dậy, giữ lấy đầu mình, hai tay lau đi tầng mồ hôi ướt đẫm. Hắn ngồi yên lặng, chỉ cảm thấy trong đầu âm ỉ nhức. Hắn gục đầu xuống nhìn đầu gối mình không ngừng run rẩy.

Là mơ? Hay là thật? Cơ Huyền Xa chỉ cảm thấy ngực bế tắc mà hoảng loạn, minh minh trung, tựa hồ chỉ có âm thanh run rẩy của đôi chân kia cho hắn biết, tất thảy đều là chân thật, đều là chân thật đã phát sinh.

Cầm lấy di động ở phía đầu giường, đã bốn giờ chiều rồi. Thời gian Ngụy Thành Huy tan tầm còn một vài giờ nữa là đến. Nhìn khuôn mặt trầm tư trong màn hình kia, tâm Cơ Huyền Xa dần dần trở về bình tĩnh, khóe miệng không tự giác mà nở ra một nụ cười thật ôn nhu.

Đây chính là ảnh chụp của bọn hắn trong một quán cà phê ở lần hẹn hò đầu tiên. Hắn nhớ rõ lúc đó Ngụy Thành huy rất hờn giận mà trừng mắt nhìn hắn đòi phải xóa đi. Bất quá hắn da mặt dày, quyết sống quyết chết mà giữ lại, rốt cuộc đem “trân phẩm” giữ được bên mình. Lấy tay chạm nhẹ qua màn hình có gương mặt người nọ ửng đỏ đáng yêu, Cơ Huyền Xa thầm hạ quyết tâm, bất luận đến tột cùng có xảy ra chuyện gì đi nữa, lúc này đây tôi cũng sẽ không làm tổn thương anh, cô phụ anh! Tôi sẽ yêu anh suốt cả đời này!

–oo–

Ngụy Thành Huy chớp chớp đôi mắt có chút đau nhức, chậm rãi bước ra khỏi văn phòng.

“Lão bản!” một âm thanh hùng hậu từ bên cạnh truyền đến.

Vừa xoay đầu lại, Ngụy Thành Huy liền nhìn thấy thân hình uy vũ của Cao Thành, “Chuyện gì?”

“Này….” cung kính đưa qua một túi văn kiện, Cao Thành hơi hạ giọng nói, “Ngài phân phó mọi chuyền đều được chuẩn bị tốt, các hạng mục kia cũng cơ bản đều được đàm thỏa, chỉ còn chờ người phụ trách song phương gặp mặt kí hợp đồng nữa là hoàn tất. Chính là….”

Cao Thành có chút do dự đưa mắt nhìn Ngụy Thành Huy, “Này người phụ trách nên là ai đi? Dù sao đối phương cũng là…” câu nói kế tiếp Cao Thành cũng không nói gì ra, nhưng ở trong lòng hai người đều đã biết rõ ràng.

“Anh đi đi!” đại khái trả lại túi văn kiện kia, Ngụy Thành Huy đem đồ vật này nọ thích đáng bỏ lại vào túi công văn, ngẩng đầu nhìn Cao Thành, “Nếu phụ trách sự kiện đều là anh phụ trách bày ra thực thi, anh đi càng làm cho bọn họ dễ dàng tin phục. Huống chi, bây giờ còn không phải là lúc tôi theo chân bọn họ tiếp xúc….” Nói xong, trong mắt Ngụy Thành Huy liền hiện lên một cái chớp mắt đầy vẻ lo lắng.

Nhìn Ngụy Thành Huy lại lâm vào đoạn kí ức không chịu nỗi trong trí nhớ kia, Cao Thành vẫn không lên tiếng, chỉ tiếp tục duy trì trầm mặc. Gã hiểu, người nam nhân trước mắt này trong mắt luôn mang theo một tia đau buồn kịch liệt. Bọn họ một đường đi đến hiện tại, là bằng hữu, nhưng cũng là chiến hữu. Tuy rằng không biết từ lúc nào đã bắt đầu, chính trong lòng mình lại trào ra những cảm xúc xa lạ kia với Ngụy Thành Huy, nhưng tất thảy những điều này chỉ có thể là bí mật vĩnh viễn được chôn vùi dưới tận sâu đáy lòng. Gã biết người nam nhân này hai mươi năm trước trong lòng đã sớm phủ đầy bụi, nay sẽ không đối bất luận kẻ nào mà mở ra một lần nữa, cho dù là làm bạn bên người của chính mình. Cho nên chỉ có thể như vậy đi theo phía sau y, yên lặng mà giúp đỡ y là đã muốn làm cho Cao Thành rất chi là mãn nguyện rồi.

Đi theo Ngụy Thành Huy đi ra khỏi công ty, Cao Thành nhìn thấy một thiếu niên thần tình tươi cười đến rạng rỡ hướng hai người bọn họ mà chạy đến.

“Huy~” vô cùng thân thiết gọi lớn, Cơ Huyền Xa bước thật nhanh, vọt tới trước mặt Ngụy Thành Huy mà không thèm để ý đến ánh mắt mọi người đều đang hướng về mình, Cơ Huyền Xa ôn nhu mà có chút bá đạo vòng tay ôm lấy thắt lưng Ngụy Thành Huy, đem hắn giam trong lồng ngực của chính mình.

“Lão bản, đây là…?”Cao Thành hoang mang nhìn về phía Ngụy Thành huy, kinh ngạc nhìn y lại chịu để thiếu niên ôm như thế mà không có đẩy hắn ra. Gã nhận thức được trong cái ngày ở quán bar kia, cũng có một thiếu niên trong mắt đã chứa đựng tình yêu, đơn thuần mà xúc động đối với lão bản của gã; mà khi nhìn lại thiếu niên này, Cao Thành chỉ biết hai người đó cùng là hai đứa nhỏ, ánh mắt kia, cái mũi kia, còn có biểu tình kia, đều là hoàn toàn giống nhau. Cho nên gã khó hiểu, khó hiều vì cái gì Ngụy Thành Huy cho người kia tiếp cận chính mình. Gã không tin Ngụy Thành Huy không có nhìn ra thân phận của vị thanh niên trẻ tuổi này!

“Cao Thành, cậu đi về trước đi, thuận tiện để lại xe của tôi ở đây, buổi tối tôi sẽ tự lái xe về nhà” hoàn toàn xem nhẹ thần tình nghi vấn của Cao Thành, Ngụy Thành Huy chỉ nói như thế liền xoay người li khai, để lại Cao Thành một mặt hoang mang ngơ ngác đứng tại chỗ.

Lão bản, anh đến tột cùng là suy nghĩ cái gì? Kế hoạch gì? Vì cái gì tôi cảm thấy được ngày càng không thể hiểu anh…

–oo–

Hôn ám trong phòng lộ ra một cảm giác lãnh lẽo, âm trầm là cho người ta không rét mà run.


Ngồi ở trên sô pha là một lão nhân có khuôn mặt rất nghiêm túc, trước mắt nhảy lên ánh sáng – rung động một màu phách bạch của nến.

“Gần đây tiểu Xa cùng hỗn tiểu tử Huyền Chiêu kia đã làm những gì a?” lão nhân sâu kín kia mở miệng hỏi nói.

Một nam nhân mặc tây trang mang giày da đứng một bên vô cùng cung kính hơi hơi hạ thấp người xuống, “Thưa lão gia, gần đây hai vị tiểu thiếu gia đều thực im lặng, trừ bỏ đi học, cơ bản đều ở trong kí túc xá. Nhiều nhất là thường thường, Huyền Chiêu thiếu gia sẽ đến kí túc xá của Xa thiếu gia ở qua đêm. Còn về phần làm cái gì, thuộc hạ không biết!”

“Thật không?” lão nhân hơi hơi hạ mi, như là tự hỏi cái gì đó, qua một lát nói, “Theo dõi bọn nó cho ta. Tiểu Xa tuy là đứa nhỏ có tâm tư trầm ổn, nhưng nếu Huyền Chiêu đi theo có lẽ cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

“Vâng, lão gia!”

“Hình như cuối tuần này là sinh nhật thứ hai mươi của tiểu Xa đi…”

“Đúng vậy, lão gia. Chúc mừng lão gia, Xa thiếu gia rốt cuộc đã lớn!”

“Ha hả” lão nhân cười khẽ, “chúc mừng ta cái gì? Cùng không phải là ta hai mươi tuổi! Phân phó mọi người phải hảo hảo chuẩn bị, sau đó mời mọi người cuối tuần đến đến đây tham dự một chuyến.”

“Vâng!” người nọ trả lời xong liền xoay người rời khỏi căn phòng u ám kia.

“Rốt cuộc cũng đến ngày này…” lão nhân nhìn ánh sáng mỏng manh trước mặt mà lầm bầm lầu bầu, con mắt đục ngầu chứa đựng một mãnh tịch mịch lạnh như băng, nhìn không ra một chút tình cảm.

–oo–

Nắm lấy tay Ngụy Thành Huy, Cơ Huyền Xa cước bộ nhẹ nhàng trên đường đi tới, “kế tiếp chúng là đi đâu?” nói xong, Cơ Huyền Xa tựa đầu sát vào Ngụy Thành Huy, tham lam mà nhìn ánh mắt đối phương, “nói ra ý kiến đi?”

Thình lình đến gần sát như vậy làm cho Ngụy Thành huy theo bản năng lùi về phía sau, bảo trì khoảng cách một chút, lập tức ho một tiếng, chẳng hề để ý mà nói, “tùy cậu, tôi hiện tại muốn đi ăn một chút!”

Đối với thái độ Ngụy Thành Huy như thế, Cơ Huyền Xa có chút mất mát mà hơi dẩu miệng, nhưng cũng rất nhanh lấy lại vẻ vui vẻ bình thường, “Được rồi, Huy nói cái gì thì làm cái đó a! Chúng ta đi đến nhà hàng bán phi tát đằng kia đi!”Cơ Huyền Xa lấy tay chỉ chỉ đến một nhà hàng nhỏ trang trí không mấy hấp dẫn cách chỗ hai người không xa, “đừng nhìn bề ngoài như vậy mà đánh giá a. Nghe mấy đứa ở kí túc xá ta nói, bên trong mới thực sự là thức ăn ngon chính tông. Còn nữa nha, có các món điểm tâm ngọt rất đa dạng, trình bày khéo léo tinh tế, không có quá bày vẽ cầu kì, rất là không tồi!”

Không thèm để ý đến Cơ Huyền Xa đang thao thao bất tuyệt kia, Ngụy Thành Huy lập tức hướng nhà hàng kia đi đến. Cái gì mà trang trí khéo léo tinh tế, cái gì là đa dạng phần đông, y căn bản không có tâm tư để mà nghe. Y hiện tại chỉ muốn làm cho cái bao tử chính mình xem nhẹ hảo thoải mái một chút mà thôi.

“A! Huy, anh chờ tôi với!” bước nhanh chạy tiến lên, Cơ Huyền Xa rất nhanh lại giống bạch tuộc mà tiếp tục bám lấy Ngụy Thành Huy.

Bởi vì bụng cả một ngày chưa có gì cho vào, lúc này Ngụy Thành Huy cũng không thèm làm bộ làm tịch khách khí gì mà là tùy ý rất nhiều, cầm một khối phi tát lên liền há mồm to mà bỏ vào, mà Cơ Huyền Xa còn lại chỉ ngồi một bên ôn nhu cười, lẳng lặng mà nhìn Ngụy Thành Huy.

“Nhìn cái gì vậy?” hướng đối phương mà liếc mắt một cái, Ngụy Thành Huy tiếp tục ăn tiếp.

“Ha hả, đương nhiên là muốn nhìn xem rồi, bởi vì Huy rất được!” si ngốc, Cơ Huyền Xa một câu nói ra cảm thụ của chính mình. Hắn tuy rằng mỗi ngày đều nhìn, nhưng là vẫn cảm thấy không đủ, xem mãi vẫn không ngán! Hắn thích khuôn mặt Ngụy Thành Huy có mắt mũi góc cạnh rõ ràng, thích cả người y đều phát ra một loại cảm giác lãnh liệt, kiêu ngạo mà tự ái, giống như hàn tuyết trung nở rộ bạch mai. Nhưng lúc này đối với phi tát mà gió cuốn mây tan, Ngụy Thành Huy lại có một vẻ hết sức đáng yêu làm cho Cơ Huyền Xa cảm thấy thật lạ, cũng trở nên hào hứng mà ngắm nhìn. Hắn muốn nhìn thật nhiều, tìm ra hết tất cả những điểm hắn vẫn chưa biết ở Ngụy Thành Huy, muốn cho khuôn mặt không chút thay đổi biểu tình kia đối với chính mình cười một chút.

“thương thương thương!!!” một tiếng chuông di động mãnh liệt vang lên, thản nhiên phá vỡ buổi tối ấm áp của Cơ Huyền Xa cùng Ngụy Thành Huy. Cau mày, Cơ Huyền Xa có chút khó chịu mà lấy ra di động, vừa định mắng to một tiếng, lại nhìn thấy trên màn hình, khuôn mặt bỗng nhiên trở nên câu nệ rất nhiều. Rất nhanh nghe điện thoại, cung kính mà nói, “Uy! Tìm con có chuyện gì không ông nội?”

Nghe được cách xưng hô của Cơ Huyền Xa, Ngụy thành Huy đang cầm một khối phi tát trên tay bỗng nhiên lập tức cứng ngắc lại giữa không trung, giương mắt nhìn nhìn Cơ Huyền Xa, rồi lại lập tức gắt gao nhìn chằm chằm di động trong tay Cơ Huyền Xa. Trong đôi mắt hẹp dài tinh tế, phản phất đôi đồng tử thâm u chứa đựng một dòng nước xiết mãnh liệt cùng sát ý, nhưng này đó đều như bị phiến lông mi dài che lại hơn phân nửa, khán bất chân thiết, tự nhiên ai cũng không có chú ý đến ở giờ phút này đây Ngụy Thành Huy đang khác thường.

“….Ân ân! Hảo! Con đã biết, con cúp máy đây! Chào ông nội!”

“Trong nhà gọi tới?”

“Ân?” Cơ Huyền Xa ngẩng đầu nhìn Ngụy Thành Huy, nhẹ nhàng cười, “Đúng vậy!”

“Có chuyện gì quan trọng sao?”

“Ha hả, cũng không có chuyện gì cả! Bởi vì cuối tuần này là sinh nhật hai mươi tuổi của tôi thôi, cho nên ở nhà muốn mở tiệc chúc mừng tôi một chút!”

“Phải không?” Ngụy Thành Huy có chút đăm chiêu nhìn đĩa phi tát, thì thào lẩm bẩm, “ Đích thật là nên chúc mừng một chút!”

“Hắc hắc!” ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, Cơ Huyền Xa đỏ mặt, cứ giống như tiểu cô nương có chút ngượng ngùng mà nhìn Ngụy Thành Huy, “kỳ thật người khác có chúc mừng hay không không quan trọng! Tôi chỉ muốn Huy chúc mừng tôi!”

Nhìn đứa nhỏ ngượng ngùng trước mắt trong mắt chứa không ít tình cảm làm cho Ngụy Thành Huy không tự giác mà tâm bỗng như có chút mềm xuống, thốt ra, “Cậu nghĩ muốn quà gì?”

Lời nói của Ngụy Thành Huy giống như là trên trời ban xuống ân huệ làm cho Cơ Huyền Xa vui mừng quá đỗi từ trên ghế nhảy dựng lên, thật nhanh tiến trước mặt áp lấy Ngụy Thành Huy lớn tiếng mà hỏi, “Thật sự? Gì cũng có thể?”

Bởi vì sự hưng phấn của Cơ Huyền Xa làm cho thực khách trong đại sảnh đều tò mò quay đầu lại nhìn chằm chằm vào tư thế vô cùng thân thiết của hai nam nhân này. Nhìn xung quanh một vòng, Ngụy Thành Huy xấu hổ mà đem thân thể lui về sau một chút, mặt nhăn mày nhíu, rất là hối hận chính mình “khẩu không trạch ngôn” (nói k chịu lựa lời)hiện tại muốn thu hồi cũng không thể nữa rồi, huống chi bốn phía còn có ánh mắt mọi người đang nhìn xem xét. Khẽ cắn môi, Ngụy Thành Huy tỏ vẻ người làm ăn “thành tín nguyên tắc” đáp lại nói, “Ân, cái gì cũng đều có thể!”


Giờ khắc này, Cơ Huyền Xa chỉ cảm thấy trong đầu nhộn nhạo một điệu Beethoven huy hoàng lặp đi lặp lại, trong mắt tràn ngập mộng đẹp lệ phân dương hoa, nhìn vẻ mặt không lắm tình nguyện của Ngụy Thành Huy cũng trở thành gương mặt của thiên sứ. Hắn tự hướng chính mình mà xấu hổ mỉm cười, cái câu lạnh như băng “cái gì cũng có thể” kia nghe cho kĩ cũng cực kì giống với đang đà đà làm nũng a.

Đem mặt mình kề sát bên tai Ngụy Thành Huy, Cơ Huyền Xa nhẹ nhàng mà như con mèo nhỏ xảo quyệt mà nói, “Tôi nghĩ muốn ôm anh!”

Cả thân thể Ngụy Thành Huy bỗng nhiên cứng đờ. Tuy rằng y đã chút thích ứng với lối suy nghĩ cùng cách nói chuyện của Cơ Huyền Xa nhưng câu nói lớn hơn tuổi của Cơ Huyền Xa nói ra không chút e dè này làm cho y giật mình không ít.

Cười khẽ bên tai Ngụy Thành Huy một chút, Cơ Huyền Xa lập tức lôi kéo Ngụy Thành Huy đưng dậy, miệng thúc giục nói, “Đi! Huy, tôi trước mang anh đi một chỗ!”

“Hô–!” Thở phào một hơi, Cơ Huyền Xa đứng trên một một tảng đá, nhìn xuống một mảng bao la hùng vĩ, “Huy, mau nhìn! Đẹp không?”

Ngụy Thành Huy đi đến gần, trước mặt y chính là một mảnh không trung rỗng lớn không có điểm dừng, ánh mặt trời dát vàng cả khu thành thị dưới chân núi kia, một ánh sáng lan tỏa một khoảng rộng mênh mông, tầm nhìn mở ra làm cho người ta nhìn thấy không khỏi phấn chấn, mênh mông cùng cảm khái.

“Rất được!” lẳng lặng địa nhìn vào mắt một mảnh xanh lá mạ, ẩn ẩn có thể nhìn thấy khắp các ngả đường trong thành phố cùng những tòa nhà kiến trúc cùng xe cộ không ngừng qua lại, mà người, chỉ có thấy mơ hồ những điểm đen di động.

“Nơi này là căn cứ bí mật của tôi cùng tiểu Chiêu nga. Ngay từ khi còn nhỏ, chúng ta một… không… vui vẻ sẽ đến nơi này để ngắm cảnh” Cơ Huyền Xa khẽ mỉm cười, tùy chỗ mà ngồi xuống, cảm thụ được gió mát chậm rãi thổi nhẹ mơn qua hai bờ má, “Ở đây có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố, một không gian rộng lớn sẽ làm tôi cảm thấy được cái gì tôi đều cũng có thể nắm trong tay, cái gì khó khăn cũng đều không dọa được mình, chỉ cần có tâm là được, cho nên lúc sau tâm tình cũng sẽ trở nên tốt lắm”.

Nhìn Cơ Huyền Xa đang như chìm trong thế giới của mình, Ngụy Thành Huy có hơi hơi nhíu mày một chút.

“Nếu là căn cứ bí mật của cậu, mắc mớ gì muốn dẫn tôi đến?”

Cơ Huyền Xa ngẩng đầu lên hướng Ngụy Thành Huy mà nhếch miệng cười. Hắn nhảy người lên, phủi phủi bụi bám trên quần mình rồi vươn tay xoa lấy gương mặt nhẵn nhụi của Ngụy Thành Huy mà nói, “Bởi vì anh là đặc biệt! Hơn nữa, tôi cảm thấy nơi này cùng anh đều xinh đẹp như nhau, làm cho tôi vĩnh viễn cũng quên không được, cũng không thể rời đi!”

Ngụy Thành huy hơi hơi hạ mi mắt, đối với nhiệt tình cùng tình yêu say đắm của Cơ Huyền Xa, y không biết có nên hay không đi đáp lại, phải như thế nào đáp lại. Y biết, y đối Cơ Huyền Xa trước kia không được, hiện tại cũng không được, rồi tới tương lai, y vẫn cho là không được! Mà thời điểm mọi việc đều phải rõ ràng, Cơ Huyền Xa còn có thể giống như bây giờ đùng loại ánh mắt tràn đầy yêu thương kia nhìn y như vậy nữa hay sao?

Thân thủ đẩy tay Cơ Huyền Xa ra, Ngụy Thành Huy quay đầu nhìn dưới chân núi phủ thêm ánh đèn thành phố, buồn bã mà nói, “Ở thế giới này, càng là thứ xinh đẹp, bên trong càng xấu xí! Bởi vì cái hoàn mỹ đã che dấu đi hết tất thảy mới thực chất làm cho người ta buồn nôn!”

Lời nói của Ngụy Thành Huy làm cho Cơ Huyền Xa rất khó hiểu, hoang mang mà nhìn trong mắt Ngụy Thành Huy kia thản nhiên chảy ra u oán. Không biết nói gì, Cơ Huyền Xa chỉ biết gắt gao ôm lấy y, đau lòng mà nói, “Không phải! Huy rất đẹp! Từ trong ra ngoài đều đẹp! Tôi biết, tôi chỉ cần biết như thế!”

Nói xong, Cơ Huyền Xa lấy tay mân mê theo khuôn mặt Ngụy Thành Huy, một chút một chút, từ trán, hàng mi, chóp mũi, từng đường hôn nhẹ.

Kiếp này tôi sẽ không buông tay, sẽ vĩnh viễn như vậy yêu anh, luyến anh…

Trong phòng khách sạn không lớn, ánh đèn mờ nhạt chiếu rọi lên thân thể hai người nam nhân đang gắt gao ôm lấy nhau.

“Huy….” âm thanh trầm thấp của Cơ Huyền Xa ở bên tai Ngụy Thành Huy mà vang nhẹ cùng hương vị của tình dục làm cho hắn cảm giác không thể khống chế mà vô lực đứng lên. Từ từ nhắm hai mắt, mẫn cảm cảm thụ được trước ngực từng bước từng bước hạ xuống những nụ hôn thật khẽ, giống như  dòng điện từng đợt từng đợt đứt quãng kích thích toàn thân thể hắn vậy. Động tình vươn tay, Ngụy Thành Huy ôm lấy cổ hắn, đôi chân dài trắng nõn vô ý thức cọ xát vào nửa thân dưới của Cơ Huyền Xa.

Cơ Huyền Xa tuy rằng cùng Cơ Huyền Chiêu cơ hồ mỗi ngày đều dính cùng một chỗ, AV nhất loại gì đó tự nhiên cũng xem qua không ít, súng lục cũng đã dùng qua vô số lần, nhưng lần này là cùng người khác lại là nam nhân, như vậy thực khác thường, cũng là lần đầu làm, cho nên trong lòng khẩn trương tất nhiên là không cần phải nói. Nhưng hắn vẫn là cẩn thận làm tốt nguyên vẹn tiền diễn, không nghĩ chỉ bởi vì nhất thời hưng phấn lên não mà làm bị thương y, dù sao Huy chính là người hắn chân chính muốn thượng, muốn yêu.

Nói đến chính mình cũng là nam nhân, cho nên đến tột cùng phải làm như thế nào để thỏa mãn nhu cầu của đối phương, khơi mào tình dục của đối phương, Cơ Huyền Xa vẫn là rõ ràng. Hắn một tay vuốt ve chung quanh thân thể Ngụy Thành Huy, một tay còn lại càng không ngừng bộ lộng hạ thân Huy, mà miệng cũng không đình, hắn dùng đầu lưỡi một chút một chút ở sau huyệt mẫn cảm của Ngụy Thành liếm, đánh vòng.

Ngụy Thành Huy mặc dù lớn hơn Cơ Huyền Xa hơn mười tuổi, nhưng cũng được coi như là chính trực tráng niên, đối với nhu cầu phát tiết cũng vốn là mãnh liệt; hơn nữa ngày thường y bận bề nhiều việc, công tác, căn bản không có thời gian để phát tiết cho nên sau một vài hồi mân mê hạ thân mình của Cơ Huyền Xa, phân thân y liền thực tinh thần mà đứng lên, thỉnh thoảng từ cái miệng nhỏ khẽ chảy ra dịch tích trắng đục.

Ngụy thành Huy khó nhịn mà vặn vẹo thân thể, đan mười ngón tay vào mái tóc Cơ Huyền Xa mà thúc giục, “Ân….Đủ rồi….”

Ngẩng đầu nhìn đến Ngụy Thành Huy trên mặt ửng hồng một màu hé lộ ra vẻ hấp dẫn không thôi, Cơ Huyền Xa chỉ cảm thấy đầu oanh lên một chút cái gì cũng không biết. Hắn một tay nắm lấy phần thân đã sớm nóng lòng muốn thử, khẩn cấp đưa vào ngay sau huyệt lý của Ngụy Thành Huy.

“A!” Đột nhiên đưa vào làm cho Ngụy Thành Huy nhịn không được mà kêu lên thành tiếng nhưng rất nhanh liền như cảm giác được cái gì, Ngụy Thành Huy đột nhiên trừng lớn mắt, giãy dụa đứng dậy, “Cậu…. Cậu không mang mũ?”

“A?” Cơ Huyền Xa đang ở cao hứng bị hỏi như vậy, nhất thời dừng lại ở nơi đó.

Chẳng lẽ không mang mũ sẽ không cho hắn làm? Không phải chính y bảo tiến vào sao? Cơ Huyền Xa ai oán nhìn Ngụy Thành Huy, trưng ra một bộ dạng đáng yêu điềm đạm tựa như thức ăn trước mắt không ăn được, chỉ có thể giương đôi mắt trông mong nhìn bát xương như một con chó nhỏ.

“Tôi…. không chuẩn bị cái kia….”

Cơ Huyền Xa cứ như vậy thật tội nghiệp mở miệng nói ra làm cho Ngụy Thành Huy bất đắc dĩ tâm nhẹ xuống, dù sao đây cũng là món quà mừng sinh nhật Cơ Huyền Xa tròn hai mươi tuổi. Mang theo vài phần may mắn, Ngụy Thành Huy quét mắt nhìn qua cái bụng bằng phẳng của chính mình…

Than nhẹ một tiếng, Ngụy thành Huy mềm mại nằm xuống, “lần này cho qua, nhưng về sau phải nhớ kĩ”.

“Về sau?” nghe được hai chữ “về sau” từ khuôn miệng lạnh lùng của Ngụy Thành Huy phát ra làm cho Cơ Huyền Xa một trận kích động. Đây chính là Ngụy Thành Huy đối chính mình đáp lại, tuy rằng như thường khẩu khí vẫn lạnh lùng băng băng nhưng là vô ý thức theo đáy lòng nói ra ý kiến –Huy nghĩ muốn tiếp tục cùng chính mình quan hệ!

Ngụy Thành Huy khó hiểu nhíu lại mi, nhìn chằm chằm Cơ Huyền Xa, không rõ chính mình đã nói gì lại làm cho hắn như vậy hưng phấn, chôn sâu trong thân thể chính mình chính là dục vọng đồ sộ trong lúc nhất thời nhanh chóng bành trướng, “… Cậu?!”

Đem hai chân Ngụy Thành Huy đặt lên bả vai chính mình, đưa tay ôm lấy thắt lưng hắn, Cơ Huyền Xa liền bắt đầu ra sức trừu động, đồng thời cũng không quên hứa hẹn, “Huy, tôi nhớ kỹ! Hôm nay tôi sẽ cố khống chế không bắn ở bên trong anh.”

Hừ nhẹ, Ngụy Thành Huy trong người theo động tác của Cơ Huyền Xa mà mê ly mắt, tạm thời phóng túng một lần đi! Một lần, một lần là tốt rồi…

“Ngô—” Ngụy Thành Huy hai tay gắt gao bắt lấy đầu giường, đầu có chút đưa lên, cả thân thể hoàn toàn căng thẳng, cảm thấy tràng vách bị một cỗ nhiệt lưu nóng bỏng cọ rửa không ngừng run rẩy.

Cơ Huyền Xa khi nãy nói thế nào cũng chỉ là gà giò nhất chỉ (lời nói nhất thời), khi đạt đến khoái cảm mãnh liệt làm cho hắn căn bản không có cách nào khống chế được chính mình, chờ cao trào chính mình qua đi, đầu óc bắt đầu khôi phục tỉnh táo lại hắn mới ý thức được chính mình bắn toàn bộ ở bên trong thân thể Ngụy Thành Huy. Hắn áy náy đỏ mặt thấp giọng mà than thở nói, “thực xin lỗi, tôi….nhất thời không có khống chế được….”

Ngụy Thành Huy từ từ nhắm lại hai mắt, trên mặt y vẫn còn lưu lại chút ửng hồng của trận hoan ái vừa qua. Đối với Cơ Huyền Xa nuốt lời, uy tận đáy lòng cũng không có sinh khí, thậm chí có chút vui sướng khó hiểu.

Trong nháy mắt, trong đầu lại mạnh mẽ hiện lên một bóng dáng làm cho Ngụy Thành Huy trợn to hai mắt mà ngồi phắt dậy, có chút không kiên nhẫn nghĩ muốn đẩy người nam nhân đang nằm trên chính mình.

Cũng chính vì động tác của Ngụy Thành Huy làm cho Cơ Huyền Xa có chút không ổn mà nhếch miệng cười khổ—huynh đệ bảo bối của hắn lại bắt đầu chấn hưng tinh thần.

“Cậu!” Ngụy Thành Huy buồn bực trừng mắt nhìn Cơ Huyền Xa, y không muốn cùng người này dây dưa nữa. Tuy rằng chính mình tùy tiện đáp ứng quà sinh nhật cho hắn nhưng cũng không có nghĩa là đồng ý cho hắn thượng lần thứ hai.

“Huy….Đừng nhúc nhích!” Đè lại thân thể Ngụy Thành Huy, Cơ Huyền Xa ôm hắn, dùng cái mũi cọ cọ lên làng da bóng loáng mà có da thịt co dãn, muốn mượn này để phân tán lực chú ý của hạ thân. Đáng tiếc lại không như mong muốn, chính thân mật đụng chạm lại làm cho hai nam nhân dục hỏa có chút giảm xuống nay lại bành trướng lên cao, càng đốt càng vượng. Mặc dù có chút không tình nguyện nhưng Ngụy Thành Huy cũng không thể không thừa nhận y có chút thích sự trúc trắc lại theo một chút thô bạo tác cẩu của Cơ Huyền Xa.

Rất nhanh, hai người lại bắt đầu một vòng hoan ái mới. So với lần trước, làn này Cơ Huyền Xa có chút không kiêng nể gì mà đứng lên, mỗi lần đều có lực địa thật lớn, giống như muốn đem chính mình toàn bộ vùi vào trong thân thể Ngụy Thành Huy, làm cho y không thể ly khai chính mình.

“Huy….Huy….” hắn lại một lần một lần gọi tên đối phương. Hắn biểu đạt nội tâm kia vội vàng dục biểu cùng yêu thương say đắm, này tựa hồ như tình yêu đã trải qua hàng trăm ngàn năm tình cảm!