Cái Chết Trần Trụi

Chương 10

Một lính mới đang gác cửa vào căn hộ của Lola Starr. Eve phân loại như thế vì dáng vẻ anh lính gần như chưa đủ tuổi để mời uống bia, bộ đồng phục nhìn như thể vừa được nhấc ra từ kệ tiếp liệu, và vì cái sắc xanh nhạt của nước da anh ta.

Một vài tháng làm việc trong khu phố này thì một anh cớm sẽ thôi không cần nôn mửa khi nhìn thấy xác chết nữa. Bọn nghiện ngập ma túy, những cô gái giang hồ, hay đơn thuần là đám côn đồ tầm thường vẫn thích quật nhau bằng roi dọc theo mấy khu phố tồi tệ này, vừa để giải trí mà cũng vì lợi nhuận kinh doanh. Mùi hôi thối chào đón Eve từ bên ngoài cho thấy có kẻ mới chết ở đó, hoặc những chiếc xe tải rác tái chế đã không hốt rác trong tuần qua.

“Chào anh cảnh sát.” Cô ngừng lời, chìa phù hiệu. Anh ta đã cảnh giác ngay khi Eve bỏ qua lời phân bua tội nghiệp về chiếc thang máy. Bản năng báo động cho Eve, ngay lập tức, rằng nếu không nhanh chóng trình thẻ căn cước, cô hẳn đã bị hạ bất tỉnh bởi thứ vũ khí mà bàn tay run rẩy của anh ta đang nắm.

“Chào sếp.” Ánh mắt viên cảnh sát sợ hãi và miễn cưỡng cố định vào một điểm.

“Cho tôi biết tình trạng đi.”

“Thưa sếp,” anh ta lại gọi thế và hổn hển hít một hơi dài. “Chủ nhà vẫy gọi đơn vị của tôi, nói là có một phụ nữ chết trong căn hộ.”

“Và ở đó có...” Ánh mắt của Eve lướt xuống nhìn cái tên gắn trên túi áo ngực của anh ta. “Cảnh sát Prosky?”

“Vâng, thưa sếp, cô ấy...” Viên cảnh sát nuốt một cách khó khăn, và Eve có thể nhận thấy nỗi kinh hoàng lại vụt qua nét mặt anh ta.

“Và làm thế nào mà anh xác định đối tượng đã chết, Prosky? Anh bắt mạch cô ấy sao?”

Một sắc đỏ, chẳng làm cho nước da xanh tái của anh ta có sự sống hơn là bao, ửng trên má anh ta. “Không, thưa sếp. Tôi tuân theo thủ tục, giữ gìn hiện trường án mạng, báo cáo về trụ sở. Xác nhận về cái chết bằng mắt, hiện trường không suy chuyển.”

“Chủ nhà có bước vào trong chứ?” Tất cả những chuyện này Eve có thể tìm hiểu sau, nhưng cô có thể thấy rằng viên cảnh sát đang dần vững chân khi cô buộc anh ta bước lên những bậc thềm.

“Không, thưa sếp, ông ta nói là không. Sau lời phàn nàn từ người khách có hẹn lúc chín giờ tối với nạn nhân, chủ nhà đã kiểm tra căn hộ. Ông ta mở khóa cửa và nhìn thấy cô gái. Căn hộ chỉ có một phòng, Trung úy Dallas, và cô ta... sếp sẽ thấy cô ta ngay khi mở cửa. Sau khi phát hiện, trong trạng thái hoảng loạn, ông chủ nhà đã xuống đường vẫy gọi đơn vị tuần tra của tôi. Ngay lập tức tôi đi cùng với ông ta trở lại hiện trường, tiến hành xác nhận bằng mắt về cái chết đáng ngờ, và trình diện.”

“Anh có rời khỏi vị trí không, cảnh sát? Dù là thoáng chốc?”

Sau cùng, ánh mắt viên cảnh sát cũng ổn định và gặp ánh mắt của Eve. “Không, thưa Trung úy. Trong một phút tôi đã nghĩ mình hẳn sẽ phải làm thế. Đây là lần đầu nên tôi thấy hơi khó khăn trong việc giữ vững tinh thần.”

“Với tôi, có vẻ như anh đã giữ vững tinh thần rất tốt, Prosky.” Từ túi xách mang theo, cô lấy ra lọ thuốc xịt bảo vệ rồi xịt. “Hãy gọi bên tòa án và Bác sĩ pháp y. Căn phòng cần được dọn dẹp, còn cô gái sẽ cần được cho vào túi và gắn thẻ.”

“Vâng, thưa sếp. Tôi có cần ở lại vị trí không?”

“Cho tới khi đội cảnh sát đầu tiên đến đây. Sau đó anh có thể trình diện.” Eve phủ xong lớp bảo vệ lên giày ống, liếc lên nhìn viên cảnh sát. “Anh có vợ rồi chứ, Prosky?” cô vừa hỏi vừa gắn máy ghi âm vào áo.

“Chưa, thưa sếp. Nhưng cũng như đã hứa hôn.”

“Sau khi trình diện, hãy đi tìm quý cô của anh. Những kẻ mê rượu không sống lâu bằng những người có một cơ thể ấm áp để chìm đắm trong đó đâu. Tôi tìm chủ nhà ở đâu?”

“Ông ta ở dưới, trong phòng số 1-A.”

“Vậy anh bảo ông ta ở yên tại chỗ. Tôi sẽ lấy lời khai khi xong việc ở đây.”

Eve bước vào trong căn hộ, đóng cửa lại. Không còn là lính mới, cô không cảm thấy dạ dày nhộn nhạo khi nhìn thấy xác chết, lớp da thịt bị xé nát, hoặc những món đồ chơi trẻ em vấy máu.

Nhưng con tim cô đau nhói.

Rồi nỗi tức giận ùa đến, như một mũi giáo bén ngọt nóng đỏ, khi Eve bắt gặp món vũ khí cổ nằm cuộn trong vòng tay một con gấu bông.

“Cô ta chỉ là một đứa trẻ.”

Lúc ấy là bảy giờ sáng. Eve chưa về nhà. Cô đã tranh thủ chợp mắt được một tiếng đầy nhọc nhằn và lo lắng tại bàn làm việc trong văn phòng giữa những cuộc tìm kiếm trên máy tính và các báo cáo. Không có mác Mã 5 gán cho vụ Lola Starr, Eve được tự do truy cập ngân hàng dữ liệu của Trung Tâm Tài Nguyên Quốc Tế về Hoạt Động Hình Sự (IRCCA). Cho đến lúc này, IRCCA vẫn không hề có dữ liệu gì đáng giá.

Giờ đây, tái xanh vì mệt mỏi, bồn chồn vì năng lượng giả của cafein giả, Eve phải đối mặt với Feeney. “Cô ta là dân chuyên nghiệp, Dallas.”

“Giấy phép hành nghề khốn kiếp của cô gái mới chưa đầy ba tháng. Trên giường cô ta có búp bê. Có Kool-Aid trong nhà bếp.”

Eve không vượt qua được cảm xúc - tất cả những món đồ ngớ ngẩn, đầy nữ tính mà cô phải sờ vào trong khi thân xác đáng thương của nạn nhân nằm trên đống gối và búp bê rẻ tiền, kiểu cách. Điên tiết, Eve đập mạnh một trong những tấm ảnh chính thức của vụ án xuống mặt bàn giấy.

“Cô bé có dáng vẻ của một đội trưởng đội cổ vũ tại trường trung học. Nhưng thay vì thế, cô ta lại giở trò mánh lới và sưu tầm tranh ảnh những căn hộ lộng lẫy và trang phục còn lộng lẫy hơn. Ông có cho rằng cô ta biết mình đang lao vào cái gì không?”

“Tôi không cho rằng cô ta nghĩ mình sẽ kết thúc bằng cái chết,” Feeney thản nhiên đáp lại. “Cô muốn tranh luận về bộ luật hoạt động tình dục sao, Dallas?”

“Không.” Vẻ mệt mỏi, Eve nhìn xuống bản in dữ liệu lần nữa. “Không, nhưng chuyện này thiêu đốt tâm can tôi. Một con nhóc như thế này.”

“Cô biết nhiều hơn thế, Dallas ạ.”

“Ừ, tôi biết nhiều hơn.” Eve ép mình vặc lại. “Sáng nay mới khám nghiệm pháp y, nhưng kiểm tra sơ bộ của tôi cho thấy cô ta đã chết ít nhất hai mươi tư giờ trước khi phát hiện. Ông đã nhận dạng được vũ khí rồi chứ?”

“SIG 2-10 - súng ngắn Rolls-Royce chính hiệu, sản xuất vào khoảng 1980, hàng Thụy Sĩ nhập khẩu. Có hãm thanh. Những loại hãm thanh cũ rích đó chỉ sử dụng được cho hai hoặc ba phát bắn. Gã chắc chắn đã cần đến nó bởi nơi ở của nạn nhân không được cách âm như chỗ DeBlass.”

“Và gã không gọi điện thoại báo, điều đó cho tôi biết gã không muốn cô gái bị phát hiện sớm. Gã phải chuồn đi đâu đó đã,” Eve ngẫm nghĩ. Đầy đăm chiêu, cô nhặt lên một vuông giấy nhỏ, được gắn xi chính thức.

HAI TRONG SÁU

“Một vụ một tuần,” cô khẽ thốt lên. “Chúa ơi, Feeney, gã không dành nhiều thời gian cho chúng ta đâu.”

“Tôi đang chạy các cuốn nhật ký, sổ làm ăn của Lola. Cô ta có lịch hẹn một khách hàng mới vào tám giờ đêm hôm kia. Nếu kiểm tra sơ bộ của cô đúng thì gã chính là kẻ chúng ta đang tìm.” Feeney mím miệng cười. “John Smith.”

“Chuyện đó xưa hơn cả vũ khí giết người.” Eve xoa mạnh tay lên mặt. “IRCCA chắc sẽ xùy tên gã của chúng ta ra từ chính thông tin trong cuốn sổ kia thôi.”

“Họ vẫn còn đang chạy dữ liệu mà,” Feeney lẩm bẩm. Ông ta có ý bao che, thậm chí có cảm tình với IRCCA.

“Họ sẽ không tìm được hang thỏ đâu. Chúng ta đụng độ một gã du hành thời gian rồi, Feeney.”

Feeney khịt mũi. “Ừ, một Jules Verne[2] thứ thiệt.”

[2] Jules Verne (1828-1905) là nhà văn Pháp nổi tiếng, một trong những người khai phá thể loại văn học khoa học viễn tưởng.

“Chúng ta có một vụ án mạng kiểu thế kỷ 20,” Eve nói qua. “Các loại vũ khí, mức độ bạo lực thái quá, mẩu giấy in thủ công bỏ lại hiện trường. Vậy có thể kẻ sát nhân của chúng ta là một sử gia, hoặc một kẻ cuồng nộ. Kẻ nào đó mong ước mọi thứ trở về trạng thái như trước đây.”

“Rất nhiều người nghĩ mọi việc sẽ tốt đẹp hơn theo một cách nào đó khác. Đó là lý do tại sao thế giới đầy rẫy các công viên giải trí theo chủ đề.”

Eve buông tay xuống, suy nghĩ. “IRCCA sẽ không giúp chúng ta thâm nhập vào tư tưởng của gã này. Vẫn phải có một trí óc con người để chơi trò đó. Gã đang làm gì, Feeney? Tại sao gã làm thế?”

“Gã đang giết những ‘ả giang hồ’.”

“Gái điếm đã luôn là những mục tiêu dễ dàng từ thời Jack Mổ Bụng, đúng không? Đó là một nghề dễ bị tổn thương, ngay cả thời nay dù đã có nhiều phương tiện bảo vệ thì vẫn có những khách hàng đánh đập, giết hại các cô gái giang hồ.”

“Không xảy ra nhiều đâu,” Feeney trầm ngâm. “Đôi khi, trong trò chơi bạo dâm, người ta sẽ gặp phải một kẻ quá cuồng nhiệt. Bình thường thì hầu hết gái giang hồ còn được an toàn hơn cả giáo viên đấy.”

“Họ vẫn có nguy cơ - nghề lâu đời nhất với tội ác cổ xưa nhất. Nhưng nhiều thứ đã thay đổi, một số thứ. Người ta không hay giết người bằng súng nữa. Làm thế quá xa xỉ, quá khó. Tình dục không còn là yếu tố thúc đẩy mạnh mẽ như trước, giờ đây muốn có thứ đó thì quá rẻ, quá dễ. Chúng ta có những phương pháp khác nhau để điều tra, và cả một mớ động cơ hoàn toàn mới. Khi ta gạt bỏ hết tất cả các động cơ đó, thì có một sự thật là con người vẫn tiêu diệt con người. Tiếp tục đào bới đi, Feeney. Tôi có những người cần nói chuyện.”

“Điều cô cần là ngủ một chút, cô nhóc.”

“Để cho gã ngủ,” Eve thầm thì. “Cứ để thằng khốn nạn đó ngủ đi.” Tự lấy can đảm, cô quay lại với đường kết nối viễn thông. Đã đến lúc tiếp xúc với cha mẹ của nạn nhân.

Đến khi Eve bước vào cái hành lang lộng lẫy trong văn phòng của Roarke ở trung tâm thành phố thì cô đã thức hơn ba mươi hai tiếng đồng hồ. Cô đã trải qua nỗi khổ sở phải báo cho bậc cha mẹ đang choáng váng khóc than kia rằng con gái duy nhất của họ đã chết. Eve đã nhìn chăm chú mãi vào màn hình cho đến khi dữ liệu tràn ngập trước mắt cô.

Cuộc thẩm vấn tiếp theo với chủ nhà của Lola cũng thật là gian nan mệt mỏi. Từ sau khi người đàn ông có đủ thời gian để hồi phục, ông ta đã dành tới ba mươi phút để than vãn việc báo đài đưa tin rùm beng thật khó chịu và về khả năng khách thuê phòng sụt giảm.

Thật chẳng dễ gì, Eve nghĩ, để nhận được sự cảm thông giữa con người.

Tập đoàn Roarke Industries, New York, vượt xa mức tưởng tượng của Eve. Bóng bẩy, sáng chói, mượt mà, 150 tầng chọc thẳng lên bầu trời Manhattan. Nó là một mũi giáo đen tuyền, bóng lộn như gương, được bao vòng bằng những tuyến tàu điện ngầm chuyên chở và đường hàng không sáng ánh kim cương.

Không có những quầy món nướng Glida-Grills xập xệ, Eve nghĩ. Không có những người bán rong đường phố với máy tính bỏ túi, né tránh an ninh trên những chiếc tàu đệm khí cá nhân màu sắc sặc sỡ. Việc bán hàng ngoài trời bị cấm trên đoạn đại lộ Năm này. Sự khoanh vùng kinh doanh làm cho nơi đây yên tĩnh hơn, dù có hơi mất đi tính chất phiêu lưu.

Bên trong tòa nhà, hành lang chính chiếm trọn một khu phố, khoe khoang ba nhà hàng sang trọng, một cửa hàng giá cao, mấy cửa hàng đặc sản và một rạp chiếu phim.

Những viên đá lát sàn màu trắng rộng tròn một mét vuông lấp lánh như ánh trăng. Thang máy thủy tinh rộn rã lên xuống, những dòng người chuyển động hình chữ chi sang trái sang phải, trong lúc đó các giọng nói ma quái hướng dẫn khách thăm viếng đến nhiều địa điểm thú vị khác nhau hoặc đến văn phòng thích hợp nếu có công việc cần được tiến hành.

Với những ai muốn lang thang một mình thì có hơn một tá bản đồ di động.

Eve bước đến trước một màn hình và được lịch sự đề nghị giúp đỡ.

“Roarke,” cô trả lời, lòng cảm thấy khó chịu vì tên anh ta không được liệt kê trên thư mục chính.

“Tôi rất tiếc.” Giọng nói của máy tính là thứ âm sắc kiểu cách thái quá, có ý đồ tạo cảm giác dịu dàng nhưng thay vì thế lại chọc tức thần kinh của Eve vốn đã căng thẳng. “Tôi không được tự tiện truy cập thông tin đó.”

“Roarke,” Eve lặp lại, giơ phù hiệu cho máy tính quét hình. Cô nôn nóng chờ đợi trong khi máy tính ngân nga, rõ ràng là đang kiểm tra và xác minh thẻ căn cước của cô, và thông báo cho chính anh ta.

“Vui lòng đi đến cánh Đông tòa nhà, thưa Trung úy Dallas. Cô sẽ được đón tiếp.”

“Tốt.”

Eve quay xuống một hành lang, đi qua một sảnh đá cẩm thạch cầm giữ một rừng hoa bóng nước màu trắng tuyết.

“Trung úy.” Một phụ nữ mặc trang phục sát thủ đỏ, tóc trắng y như hoa bóng nước mỉm cười lãnh đạm. “Xin mời đi với tôi.”

Người phụ nữ nhét tấm thẻ an ninh vào một cái khe, úp lòng bàn tay lên một tấm thủy tinh màu đen để nhận dạng vân tay. Bức tường trượt mở, để lộ ra một thang máy riêng.

Eve bước vào trong cùng với người phụ nữ, và không ngạc nhiên khi cô ta yêu cầu lên tầng trên cùng.

Eve biết chắc Roarke sẽ không thỏa mãn với bất cứ thứ gì không ở tầm cao nhất.

Người dẫn đường của cô câm nín suốt lúc thang máy đi lên, ở cô ta tỏa ra một làn hương nhạy cảm kín đáo, hợp với đôi giày tinh tế và cái mũ gọn ghẽ, bóng bẩy. Eve thầm ngưỡng mộ những phụ nữ biết tự phối hợp mọi thứ từ đầu xuống chân mà dường như không chút vất vả.

Đối diện với vẻ lộng lẫy thầm lặng như thế, Eve e dè kéo tấm áo da đã sờn của mình và tự hỏi liệu có phải đã đến lúc cô nên bỏ tiền cho một kiểu tóc thay vì tự cắt.

Trước khi cô kịp quyết định những vấn đề gây chấn động quả đất như thế, cánh cửa đột ngột mở ra một sảnh đường yên tĩnh trải thảm trắng, kích cỡ bằng một ngôi nhà nhỏ. Có cây cối xanh tươi - cây thật: vả, cọ, và một loại cây có vẻ là cây san thù du đang ra hoa trái mùa. Có mùi hương thơm gắt tỏa ra từ một luống cẩm chướng với sắc hồng và đỏ tía rực rỡ.

Khu vườn vây bọc một khu vực chờ ấm cúng có sofa màu hoa cà và bàn gỗ bóng loáng, những cây đèn chắc chắn làm bằng đồng thau thuần chất với chao đèn màu nạm ngọc.

Ở giữa khu vực này là một trạm làm việc hình tròn, được trang bị như buồng lái máy bay với các màn hình điều khiển và bàn phím, máy đo và viễn thông. Hai người đàn ông và một phụ nữ đang bận rộn làm việc ở đây với khả năng múa ba lê trơn tru tuyệt hảo trong từng chuyển động.

Eve được dẫn đi qua trạm làm việc vào trong một lối đi bên hông có mái che. Liếc xuống dưới, cô có thể nhìn thấy toàn bộ Manhattan. Có tiếng nhạc du dương mà cô không nhận ra là nhạc của Mozart. Đối với Eve, âm nhạc đã bắt đầu lúc nào đó sau sinh nhật lần thứ mười của cô.

Người phụ nữ trong trang phục sát thủ dừng lại lần nữa, nở một nụ cười lạnh nhạt hoàn hảo, rồi nói vào một cái loa ẩn. “Trung úy Dallas, thưa ông.”

“Cho cô ấy vào, Caro. Cảm ơn.”

Một lần nữa, Caro áp lòng bàn tay vào tấm kính đen bóng. “Trung úy, hãy đi thẳng vào trong,” cô ta lên tiếng mời khi một tấm panel trượt mở.

“Cảm ơn.” Vì tò mò, Eve theo dõi cô ta bước đi, lòng tự hỏi làm thế nào mà người ta có thể sải bước một cách kiều diễm như thế trên những gót giày cao bảy phân. Rồi cô bước vào văn phòng của Roarke.

Như Eve đã mong đợi, văn phòng cũng gây ấn tượng mạnh như những trụ sở chính khác của anh ta ở New York. Bất kể quang cảnh 3D vút lên bầu trời New York, trần nhà cao ngất gắn đầy đèn lấp lánh như ngàn sao, những sắc độ chói lọi của hoàng ngọc và lục ngọc trong đồ đạc lót nệm dày, chính gã đàn ông phía sau bàn giấy bằng phiến gỗ mun mới là vượt trội.

Có điều gì ở con người anh ta thế nhỉ? Eve lại nghĩ ngợi khi Roarke đứng lên, nghiêng đầu khẽ mỉm cười với cô.

“Chào Trung úy Dallas,” Roarke nói, vẫn bằng chất giọng Ailen du dương nhẹ nhàng và quyến rũ đó, “một vinh hạnh, như thường lệ.”

“Có lẽ anh không nghĩ thế sau khi tôi xong việc.”

Roarke nhướng mày. “Sao cô không đi nốt đoạn đường vào và bắt đầu đi? Sau đó chúng ta sẽ xem thế nào. Cà phê nhé?”

“Đừng cô làm tôi xao lãng, Roarke.” Eve bước đến gần hơn. Thế rồi, để thỏa mãn trí tò mò, cô đưa mắt nhìn quanh phòng thật nhanh. Căn phòng to như sân bay trực thăng với tất cả tiện nghi của một khách sạn hạng nhất: quầy rượu phục vụ tự động, một chiếc ghế thư giãn phủ vải mềm với đầy đủ chức năng và những hiệu chỉnh tâm trạng, một màn hình treo tường quá khổ hiện đang tắt. Bên trái có một phòng tắm với bồn tắm xoáy nước và ống sấy khô. Toàn bộ thiết bị văn phòng tiêu chuẩn với công nghệ cao nhất đều được tích hợp.

Roarke nhìn Eve với vẻ thư thái. Anh ta ngưỡng mộ cách cô di chuyển, cách đôi mắt nhanh nhạy, điềm tĩnh đó ghi nhận mọi thứ.

“Cô muốn đi xem một vòng không, Eve?”

“Không. Làm sao anh có thể làm việc với tất cả những thứ này...” Eve khoát tay về phía những bức tường bằng thủy tinh đã qua xử lý. “Trống trải.”

“Tôi không thích không gian kín bưng. Cô sẽ ngồi hay đi đi lại lại đây?”

“Tôi sẽ đứng. Tôi có vài câu để hỏi anh, Roarke. Anh có quyền mời luật sư đến.”

“Tôi bị bắt giữ sao?”

“Lúc này thì không.”

“Vậy chúng ta hãy để dành các luật sư đến khi nào tôi bị bắt đã. Hỏi đi.”

Mặc dù Eve nhìn thẳng vào mắt Roarke, cô biết hai tay anh ta ở chỗ nào - ngẫu nhiên nhét trong túi quần. Những bàn tay tiết lộ cảm xúc.

“Đêm hôm kia,” Eve lên tiếng, “giữa tám và mười giờ tối. Anh có thể xác nhận mình đã ở đâu không?”

“Tôi nghĩ mình đã ở đây đến sau tám giờ một chút.” Anh ta đưa bàn tay vững vàng chạm vào sổ nhật ký bàn giấy. “Tôi tắt màn hình lúc 8.17. Tôi rời khỏi tòa nhà, lái xe về nhà.”

“Tự lái,” Eve cắt ngang, “hay được chở về?”

“Tự lái. Tôi để một chiếc xe ở đây. Tôi không thích bắt các nhân viên chờ phục vụ những trò bốc đồng của mình.”

“Anh dân chủ gớm nhỉ.” Và, Eve nghĩ, phiền toái gớm nhỉ. Cô đã muốn Roarke có chứng cớ ngoại phạm. “Rồi sao nữa?”

“Tôi tự rót cho mình một ly rượu mùi, tắm vòi sen, thay quần áo. Tôi ăn khuya với một người bạn.”

“Khuya mức độ nào, và bạn gì?”

“Tôi nghĩ là mình đến đó vào khoảng mười giờ. Tôi thích đúng giờ. Tại ngôi nhà trong thành phố của Madeline Montmart.”

Eve nhanh chóng hình dung ra một cô nàng tóc vàng xoăn với cái miệng hờn dỗi và cặp mắt màu hạnh nhân. “Madeline Montmart, nữ diễn viên?”

“Phải. Tôi nghĩ là chúng tôi đã ăn vịt quay, nếu điều đó giúp ích được gì.”

Eve làm ngơ trước lời lẽ mỉa mai đó. “Không ai có thể xác minh các hành vi của anh trong khoảng 8.17 đến 10.00 đêm?”

“Một trong các nhân viên có thể đã nhận thấy, nhưng xét cho cùng tôi trả lương hậu hĩnh nên họ có thể nói điều tôi bảo họ nói.” Giọng của Roarke có vẻ cáu kỉnh. “Chắc đã có một vụ giết người khác nữa.”

“Lola Starr, bạn tình có giấy phép hành nghề. Một số chi tiết sẽ được cung cấp cho bên truyền thông trong vòng một tiếng nữa.”

“Còn một số chi tiết thì không.”

“Anh có bộ phận hãm thanh không, Roarke?”

Nét mặt của anh ta không thay đổi. “Nhiều. Eve, trông cô có vẻ kiệt sức. Cô đã thức suốt đêm?”

“Vì công việc. Anh có một khẩu súng Thụy Sĩ, loại SIG 2-10, khoảng đời 1980 không?”

“Tôi kiếm được một khẩu như vậy khoảng sáu tuần trước. Ngồi xuống đi.”

“Anh quen biết Lola Starr chứ?” Thò tay vào trong cặp hồ sơ, Eve rút ra một tấm ảnh chụp cô tìm thấy trong căn hộ của Lola. Cô gái xinh đẹp, duyên dáng cười rạng rỡ, đầy ắp vẻ vui nhộn phấn khích.

Roarke nhìn tấm ảnh khi nó đáp xuống mặt bàn. Ánh mắt anh ta long lanh. Lần này giọng nói của Roarke đượm chất gì đó mà Eve nghĩ là nghe như sự thương hại.

“Cô bé chưa đủ lớn để được cấp giấy phép.”

“Cô ta đã mười tám tuổi từ bốn tháng trước. Xin được giấy phép vào ngày sinh nhật.”

“Cô bé đã không có đủ thời gian để đổi ý, phải không?” Ánh mắt Roarke nhướng lên gặp ánh mắt Eve. Và đúng thế, đó là sự thương hại. “Tôi không quen cô ấy. Tôi không sử dụng gái giang hồ - hoặc trẻ em.” Anh ta nhặt tấm ảnh lên, đi vòng qua bàn đưa trả lại Eve. “Ngồi xuống.”

“Anh đã bao giờ...”

“Chết tiệt, ngồi xuống đi.” Trong cơn phẫn nộ bất ngờ, Roarke chụp lấy vai Eve, đẩy cô xuống ghế. Cặp hồ sơ của cô nghiêng đi, những tấm ảnh chụp Lola trong bộ dạng chẳng hề vui nhộn xổ ra ngoài.

Lẽ ra Eve đã chộp lấy những tấm ảnh trước - phản xạ của cô vốn nhạy bén không thua gì phản xạ của Roarke. Có lẽ cô muốn anh ta xem chúng. Có lẽ cô cần anh ta xem.

Cúi người xuống, Roarke nhặt lên một tấm ảnh chụp tại hiện trường. Anh ta trân trối nhìn tấm ảnh. “Chúa ơi,” Roarke khẽ thốt lên. “Cô tin tôi có khả năng gây ra chuyện này sao?”

“Tôi tin cái gì không phải là vấn đề. Điều tra...” Eve tắt giọng khi ánh mắt Roarke quất vào ánh mắt cô.

“Cô tin tôi có khả năng gây ra vụ này?” anh ta lặp lại bằng giọng nói khẽ mà bén ngọt như một lưỡi dao.

“Không, nhưng tôi có nhiệm vụ phải điều tra.”

“Cái nhiệm vụ khốn kiếp.”

Eve nhận lại những tấm ảnh, cất đi. “Thỉnh thoảng thôi.”

“Làm sao ban đêm cô ngủ được sau khi xem thứ gì đó như thế này?”

Eve giật thót người. Dù cô đã hồi phục sau một giờ chợp mắt, Roarke vẫn nhận thấy điều đó. Dù bị kích thích bởi phản ứng bản năng và cảm xúc của Eve, anh ta vẫn hối tiếc đã gây ra điều đó.

“Bằng việc biết rằng tôi sẽ hạ gục thằng con hoang đã ra tay. Tránh ra.”

Roarke vẫn ở yên tại chỗ, đặt bàn tay lên cánh tay cứng đờ của Eve. “Một người ở địa vị tôi phải đọc được con người một cách nhanh chóng và chính xác, Eve ạ. Tôi đọc thấy cô là người sắp kiệt lực đấy.”

“Tôi nói, tránh ra.”

Roarke đứng dậy nhưng chuyển lên nắm cánh tay Eve, kéo cô đứng dậy. Anh ta vẫn ngáng đường Eve. “Gã sẽ lại làm chuyện đó,” Roarke lặng lẽ nói. “Và chuyện đó đang gặm nhấm cô vì cô thắc mắc khi nào, ở đâu và kẻ nào.”

“Chớ phân tích tôi. Chúng tôi có cả một ban bệ bác sĩ tâm thần ăn lương chính thức để làm việc đó.”

“Tại sao cô chưa đến gặp bác sĩ? Cô đã luồn qua những kẽ hở để tránh bị kiểm tra.”

Mắt Eve nhíu lại.

Roarke mỉm cười nhưng không có vẻ gì vui tươi.

“Tôi có những mối quan hệ, Trung úy à. Cô phải chịu kiểm tra vài ngày trước đây, vốn là thủ tục tiêu chuẩn sau một vụ kết liễu chính đáng, vụ mà cô đã thực hiện vào đêm Sharon bị giết.”

“Tránh xa công việc của tôi ra,” Eve giận dữ nói. “Và tiên sư cha những mối quan hệ của anh.”

“Cô sợ điều gì? Cô sợ người ta sẽ tìm ra điều gì khi họ nhìn vào bên trong đầu cô? Và trong trái tim cô?”

“Tôi không sợ điều gì cả.” Eve giật tay ra nhưng Roarke lại đặt tay lên má cô. Một cử chỉ quá bất ngờ, quá dịu dàng, lòng cô run rẩy.

“Hãy để tôi giúp cô.”

“Tôi...” Suýt chút nữa cô đã buột miệng nói ra điều gì đó, như những tấm ảnh đã xổ ra ban nãy. Nhưng lần này phản xạ của Eve đã giữ nó lại. “Tôi đang giải quyết điều đó.” Cô quay đi. “Anh có thể nhận lại tài sản của mình vào bất cứ lúc nào sau chín giờ sáng mai.”

“Eve.”

Eve tiếp tục nhìn chăm chăm vào lối cửa, tiếp tục bước đi. “Cái gì?”

“Tôi muốn gặp cô tối nay.”

“Không.”

Roarke rất muốn - thật sự rất muốn - lao theo sau Eve. Nhưng thay vì thế, anh ta ở yên tại chỗ. “Tôi có thể giúp cô trong vụ án này.”

Với vẻ thận trọng, Eve dừng chân, quay người lại. Nếu không phải đang trải qua cảm giác ức chế tình dục thật khó chịu bất ngờ ập đến, hẳn Roarke đã bật cười trước vẻ ngờ vực pha lẫn chế nhạo trong ánh mắt cô.

“Bằng cách nào?”

“Tôi biết những người quen của Sharon.” Trong khi nói, Roarke nhìn thấy vẻ nhạo báng đổi thành vẻ quan tâm. Nhưng nỗi ngờ vực vẫn còn nguyên. “Không cần một trí tuệ xuất chúng mới có thể nhận ra là cô sẽ tìm kiếm mối quan hệ giữa Sharon và cô gái trong những tấm ảnh cô mang theo. Tôi sẽ xem có thể tìm được gì không.”

“Thông tin của một nghi can không có nhiều trọng lượng trong cuộc điều tra. Nhưng,” Eve nói thêm trước khi Roarke kịp phát biểu, “anh có thể cho tôi biết.”

Rốt cuộc Roarke mỉm cười. “Có tự hỏi liệu tôi có muốn cô khỏa thân và ở trên giường không? Tôi sẽ cho cô biết, Trung úy.” Rồi bước trở lại sau bàn làm việc. “Trong lúc này thì hãy ngủ một lát đi.”

Khi cánh cửa đóng lại sau lưng Eve, nét cười biến mất khỏi ánh mắt Roarke. Trong một lúc lâu, anh ta ngồi im lặng. Mân mê chiếc nút áo mang theo trong túi, Roarke kết nối vào đường dây bảo mật riêng.

Anh ta không muốn cuộc điện thoại này được ghi lại trên nhật ký.