Cái Chết Của Chim Cổ Đỏ

Chương 75: Linh hồn đau thương trong gió (5)

Tay Thea dừng ở không trung, sững sờ nhìn Gaea trước mặt.

Chàng trai xinh đẹp tóc đen mắt đỏ, cầm trong tay cái dao nhỏ mới tinh, trên cổ tuyết trắng, một vết thương, máu tươi đang phun ra ngoài.

“Cậu động thủ đi.” Bên môi mang nụ cười, Gaea nhắm mắt lại. “Dù sao tôi cũng không thấy được. Còn… Du, anh đi trước một bước. Em yên tâm, anh sẽ chờ em trên đường Hoàng Tuyền.”

“Gaea!” Tốc độ y nhanh vô cùng, ai cũng không biết y có được dao từ đâu, ai cũng không nghĩ tới y sẽ đột nhiên tự vẫn. Tần Thiên phản ứng trước, vọt tới Gaea định cầm máu giúp y.

“Lão đại!” Nhóm Chaos từ nãy đến giờ không thể mở miệng cũng sợ ngây người, bởi vì cục diện hoàn toàn ngoài dự kiến này mà dồn dập xông lên.

“…Lão đại…” Trừng mắt, Thea hoàn toàn không nghĩ đến Gaea sẽ lựa chọn cùng chết với Tạ Du. Trái tim bị bóp nghẹn, trên mặt thanh tú đầy đau khổ và kinh ngạc.

Dao trên tay rơi xuống đất, Thea ôm đầu.

“Anh thương hắn đến vậy à… tại sao… ”

“Gaea! Đừng!” Tạ Du đã sớm mất lý trí, lúc này không có dao khống chế hắn, hắn không để ý mình còn bị trói, đứng cũng không đứng vững, giãy dụa bò đến cạnh đã hôn mê Gaea. “Đừng!!!”

Tô Tuyền ở bên cạnh là người tỉnh táo nhất, hắn vừa bấm gọi xe cứu thương vừa nói với bối rối Bành Tri Hàn.

“Tiểu Hàn, trông chừng Thea, đừng để hắn ta chạy!”

Gió vẫn đang không ngừng thổi, phát ra tiếng gào thét điên cuồng. Trên vách đá cheo leo nho nhỏ cạnh biển, giờ tụ tập lượng lớn xe cảnh sát. Gaea bị thương cổ đã được xe cứu thương đưa đến bệnh viện. Mà Thea cũng bị còng tay bị cảnh sát đưa lên xe.

“Đợi đã, tôi có vấn đề muốn hỏi hắn.” Tô Tuyền tiến lên, nói với Tần Thiên.


“Ừm, các anh đợi một chút.” Nói với đồng sự một tiếng, Tần Thiên gật đầu với Tô Tuyền.

Thea hình như đã trải qua một trận đại biến, giờ vẫn còn chưa từ trong đả kích tỉnh lại. Chỉ là không ngừng lẩm bẩm.

“Sao anh lại thương hắn đến vậy… tại sao…  Chẳng lẽ trong mắt anh chẳng có ai khác sao?… tại sao?”

“Thea.” Giọng nói lành lạnh, làm Thea ngẩng đầu lên.

“Tại sao cậu muốn giết Tiểu Quang.” Tô Tuyền hai mắt như băng, nhìn chằm chằm Thea trước mắt.

“…” Nhìn Tô Tuyền, sau một lúc lâu Thea mới mở miệng.

“Hắn quá thông minh. Ngày đó kính sát tròng của tao mất, kính cũng bị vỡ trên đường. Cho nên thật ra không thấy rõ cái gì lắm. Khi tụi bây đem ảnh Savannah cho tao xem, tao lại quen miệng một chút buộc miệng nói tao không biết.”

“Rồi sau đó khi cậu ở nhà tôi, rõ ràng trên tường có đồng hồ nhưng lại hỏi tôi giờ. Hành động trước sau không nhất trí này của cậu làm Tiểu Quang nghi ngờ.” Tô Tuyền một hơi nói tiếp.

“Đúng, hắn rất thông minh.” Thở dài, Thea cười khổ.“Thật ra tao rất muốn biết, tại sao tụi bây đột nhiên muốn điều tra chuyện này, nếu không phải bởi vì tụi bây điều tra, có lẽ mọi thứ sẽ không xảy ra.”

Bên cạnh Bành Tri Hàn nghe, run run một chút. Tô Tuyền vẫn lãnh đạm như thường.

“Là Tạ Cẩn gửi thư cho chúng ta. Chúng ta cho rằng hắn là bị giết.”

Câu trả lời đơn giản như thế, lại giống như búa tạ đập trong lòng Thea.

“A vậy sao?” Hắn cúi đầu, như là lầm bầm.“Hóa ra tất cả đều do mày sao? Hahaha.”

Tô Tuyền không nói nữa, hắn chỉ ngẩng đầu, nhìn trời đêm đen tối, đang lộ ra ánh trăng lờ mờ.

Mặc kệ thế nào, bóng tối đã qua không phải sao?

Mở mắt ra, Gaea nhìn thấy chính là màu trắng.

Giống đêm Giáng Sinh máu nhiều năm trước vậy, tất cả đều là tuyết trắng. Nhưng nơi này, không có máu đỏ tươi chảy tràn lan. Có, chỉ là khuôn mặt anh tuấn đầy nôn nóng và lo lắng trước mặt.

“Gaea anh tỉnh rồi!” Tạ Du nhìn thấy đôi mắt đen mang chút đỏ đã mở, lúc này đang không chút nháy mắt nhìn mình. “Quá tốt, em cứ tưởng… ”

Chôn mặt vào bên cổ người ấy, giọng Tạ Du có chút run rẩy.

“Tại sao, tại sao anh làm vậy? Nếu không phải anh Tần Thiên kia có học cấp cứu, giờ anh có thể là cái xác rồi.”

Nghĩ đến Gaea mãi mãi lạnh lẽo không mở mắt ra nữa, khóe mắt Tạ Du đều ươn ướt.

“Du…” Vẫn có chút đau đớn, Gaea nhẹ nhàng bật ra. “Em nghĩ anh có thể trơ mắt nhìn em chết ở trước mặt anh sao?”

Tạ Du ngẩng đầu, ánh mắt nhìn nhau.

“Anh thà rằng mình chết, cũng không muốn thấy em chết. Du.” Trong đôi mắt mơ hồ đo đỏ, trên khuôn mặt tuyệt mỹ Gaea đầy nghiêm túc. “Nhớ kỹ, Du. Từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ để ngươi rời đi anh.”

“Gaea… ” Không biết vì sao, tim vì này lời nói tàn ác này nhói một cái, Tạ Du chớp mắt, cố gắng đuổi đi mắt cay cay. Toét miêng, Tạ Du lại lộ ra nụ cười ngang ngạnh thường ngày của hắn. “Em biết. Đúng rồi, vẫn quên nói với anh.”

Kề sát lại, trên khuôn mặt Gaea cẩn thận in xuống một nụ hôn.

“Em yêu anh, Gaea.”

Không nói gì thêm, bàn tay hai người nắm nhau thật chặt, nghe tiếng gió ào ào đã dần tan ngoài cửa sổ.

Không biết vì sao, cảnh ngày đó lại hiện lên trong lòng.

“Gaea, em sắp chết.”

Đầu điện thoại bên kia truyền đến tiếng Tạ Cẩn.

“Tôi hận anh, tôi cũng hận Du. Các người phá hủy tôi.”

Lạnh lùng nghe, không một chút động dung.

“Vậy cậu đi chết đi.”

Không có bất cứ cảm tình, nói ra câu như vậy, Gaea nhìn Tạ Du ngủ say bên mình.

“Gaea──”

Sợ âm thanh quá lớn làm ồn Tạ Du, bĩu môi, tắt di động.

“Hm?” Giơ lên cánh tay trần, lộ ra vết đỏ loang lổ phía trên, Tạ Du hai mắt đầy nước, mông lung hỏi. “Ai vậy?”

“Không có… Người nhàm chán mà thôi.” Cúi đầu, cắn đôi môi đã sưng đỏ, tay cũng không an phận dao động trên đùi bóng loáng.

“Này, em muốn ngủ.” Nhíu nhíu mày, Tạ Du đẩy ra Gaea, xoay người liền muốn ngủ tiếp.

“Cái này không phải do em, Du.” Bên môi cong lên mỉm cười, Gaea tà tà nói, tách ra hai chân cường tráng khép chặt, theo cửa vào ướt át liền đẩy vào.

“Ah ──” Người dưới thân hét lên, nhưng rất nhanh, tiếng gọi này liền hóa thành thở gấp và rên rỉ động tình.

Tạ Cẩn, ta có thể tha thứ ngươi tới hôm nay đã thực không dễ dàng. Thức thời thì ngươi mau tự đi chết đi.

Gaea vừa dùng sức làm, vừa hôn người dưới thân, lộ ra nụ cười đen tối.

“Du, anh rất yêu em.” Yên lặng thật lâu sau, Gaea đột nhiên nói.

“Ừ.” Tạ Du nắm tay Gaea.

“Trong mắt của anh, mãi mãi chỉ có mình em.” Kéo tay Tạ Du đến trước mặt, trịnh trọng đặt nụ hôn lên trên, như lập lời thề.

“Em biết.”

Tình yêu của hai người, đậm sâu đến đất trời như cũng có cảm ứng. Gió vẫn luôn gào rít, giờ tuy đã bớt lại cực kỳ giống khóc, vù vù lướt qua.

Như là linh hồn cô đơn bi thương bất diệt trong cõi tối tăm.