Cái Chết Của Chim Cổ Đỏ

Chương 72: Linh hồn đau thương trong gió (2)

“Mày biết không? Tạ Cẩn thật ra tâm lý cậu ta luôn có vấn đề.” Nhìn vẫn không lên tiếng, chỉ lẳng lặng nghe Tạ Du, suy nghĩ của Thea sớm bay trở về quá khứ.

“Cậu ta luôn cảm thấy mình có tội, vết thương quá khứ không biến mất. Cậu ta tự mình hại mình hơn nữa luôn muốn tự sát.” Nheo mắt, thiếu niên nhu nhược tái nhợt ấy như lại đứng ở trước mặt.

Tạ Cẩn thật ra cũng là người bị hại không phải sao? Nếu Gaea có thể chú ý tới cậu ta sớm chút, có lẽ mọi thứ đã không xảy ra. Mà đáng buồn là, dù cho tới bây giờ, Gaea vẫn không chú ý cậu ta. Rõ ràng biết cậu ta cùng một thành phố với mình, rõ ràng biết Tạ Cẩn mỗi lần đều đi biểu diễn của hắn sẽ nhìn hắn, so với tất cả mọi người còn thích sưu tập mọi thứ của hắn.

Gaea, hoàn toàn coi cậu ta như không khí.

Vì thiếu niên đáng thương này, Thea cảm thấy mình như cũng không có cái gì, bắt đầu muốn bảo vệ cậu ta, cho cậu ta ấm áp.

Nhưng, mọi thứ đã không kịp nữa rồi.

Thiếu niên tự mình hại mình với hoang tưởng quá độ, suốt ngày bị hồi ức tra tấn. Vừa trốn tránh anh mình, lại vừa theo đuổi Gaea. Khi phát hiện Thea và Savannah rất giống sau, không ngờ cậu ta bắt đầu đòi hỏi Thea giả thành Savannah ở bên mình.

Còn quá phận hơn Gaea, nhưng bởi vì khuôn mặt đáng thương, bất lực, thậm chí có chút điên cuồng của cậu ta mà đồng ý.

Nó chỉ làm cậu ta nghiêm trọng hơn mà thôi. Nếu có thể lựa chọn, Thea tuyệt đối sẽ không đồng ý yêu cầu lúc ấy của thiếu niên nữa.


“Cậu ta bắt đầu nổi điên, viết chữ bằng máu.” Trầm mặt, Thea nhớ tới cái áp lực đau khổ và mỗi ngày đều phải đối mặt mùi máu tươi khi đó. “Mỗi ngày cậu ta đều dùng dao cắt mình, vừa dựa vào tao vừa nói mình có tội. Tao thật sự sắp chịu hết nổi.”

Tạ Du vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Thea.

“Sau này, Gaea ngẫu nhiên phát hiện tất cả.” Ánh mắt quay lại trên người Tạ Du, trên mặt Thea đầy mỉa mai. “Giờ tao vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt thương hại và coi thường trên mặt hắn, sau đó hắn xoay người đi, không quay đầu lại.”

Đúng vậy, bóng người mảnh khảnh thon dài ấy cứ vậy đi xa. Để lại cô độc hắn, nắm đã gần điên khùng Tạ Cẩn. Mái tóc đen thật dài rũ xuống bên chân, người đi đường không ai không khen hắn đẹp, Thea muốn gọi, nhưng không ra tiếng được.

Gaea, tại sao anh không thể nhìn bọn tôi một cái chứ?

Trong mắt anh, vĩnh viễn đều chỉ có mình Tạ Du thôi sao?

Kể từ đó, Thea cảm giác mình cũng điên rồi.

Vì sự tra tấn không có điểm cuối và mất đi tất cả.

Khi hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ có nên cắt đứt quan hệ với Tạ Cẩn hay không, nhận được điện thoại Tạ Cẩn gọi đến.

“Nó nói với tao cái gì chim cổ đỏ chim sẻ. Lúc ấy tao chả rõ nó đang nói cái gì. Giờ nghĩ lại, khi đó chắc nó điên thật rồi. Suốt ngày rơi vào hoang tưởng, rồi áp lực không nói ra. Cuối cùng tự bức mình điên.” Thea nhìn quá bình tĩnh Tạ Du, vẫn thản nhiên nói.

“Khi tao tới dưới lầu, nó vừa lúc nhảy xuống. Máu và óc chảy đầy đất, có chút còn dính vào người tao. Thậm chí trên mặt tao… ”

Lấy tay sờ mặt mình, Thea nở nụ cười.

“Thật ra, tao đáng lẽ đã quên rồi. Quên tất cả mấy thứ này. Gaea cũng giống như cái gì cũng không xảy ra vậy. Cứ vậy mà sống. Đáng tiếc, Tạ Du, là mày phá hủy tất cả thứ này.”

Vẫn bình tĩnh nghe, không có bất cứ biểu tình Tạ Du đến giờ rốt cuộc có phản ứng.

“Tôi?”

“Đúng. Ngày đó ở trên bàn cơm, nếu không phải mày như kể chuyện cười nhắc tới có con nhỏ vì theo đuổi mày tìm mày chơi trò trinh thám.” Thea nhìn Tạ Du, cười. “Tao sẽ không biết, hóa ra còn có người đang điều tra chuyện này.”

Tạ Du hít mạnh một hơi.

“Tuy nó không phải tao giết. Nhưng nếu thật muốn truy đến cùng, tao cũng không nói rõ. Dù sao ngày đó tao đúng là xuất hiện ở chỗ nó chết, nếu muốn tao nói nguyên nhân… tao nghĩ, sẽ không ai tin đi.”

Câu chuyện đằng sau thật sự quá kinh người, chỉ sợ nói cũng không ai tin. Nổi điên rồi sau đó tự sát? Thea cười khổ. Có chứng cớ gì có thể chứng minh? Hơn nữa, hắn cũng quả thật có ý nghĩ nếu Tạ Cẩn tiếp tục dây dưa liền giết nó không phải sao?

“Sau đó mọi thứ liền hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của tao.” Thea nhớ tới hai người vô tội bị giết.

“Tao chỉ định lấy lại mấy thứ có thể liên quan tới tao với Tạ Cẩn, ai biết bà già kia nhìn thấy tao như thấy ma, mặt mày lén lút. Hóa ra bả đã phát hiện tao là ai, không còn cách nào, nếu để bả làm lớn, tao sẽ rất phiền phức.”

“Chỉ bởi vì cái này, mày giết dì Trần?” Nghe vậy Tạ Du không dám tin mở to mắt. “Mày nhất định điên rồi!”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Thea phá lên cười, mái tóc đen thật dài trong gió mạnh điên cuồng bay. “Tao điên rồi! Từ khi tao biết, từ khi óc và máu Tạ Cẩn bắn lên mình tao, từ khi ánh mắt lão đại nhìn tao luôn đầy coi thường!”

Hình như hắn cười mạnh quá, ngừng lại, lấy hơi.

“Sau này mọi thứ đều không thể ngừng lại không phải sao? Tao tới nhà Tôn Dần lấy poster, hai năm trước nó từng làm poster tuyên truyền của bọn tao, thấy tao lúc tóc dài. Cho nên khi nó nói với tao nó thấy một cô gái rất giống tao, tao biết, tao phải giết nó.”

“Mày quá độc ác.” Tạ Du ngắt lời hắn, có chút kích động đến kêu lên.

“Tao độc ác?” Thea cười biến mất, hắn nghiêm mặt, nghiêm túc nhìn Tạ Du. “Nếu không phải bởi vì tụi mày, tao sẽ như bây giờ sao? Tạ Du, nếu không có mày thì tốt biết bao! Nếu không có mày, mọi thứ sẽ không xảy ra.”

Tạ Du trầm mặc, trên khuôn mặt anh tuấn không chút biểu tình, trong đôi mắt luôn lấp lánh lại chợt lóe một chút đau khổ.

“Nếu không có mày, Savannah bé nhỏ đáng thương sẽ không chết. Nếu không có mày, lão đại sẽ không lạnh lùng tàn nhẫn với bọn tao như vậy. Nếu không có mày, Tạ Cẩn sẽ không điên rồi tự sát. Nếu không có mày, tao sẽ không thành như hôm nay, hai người kia cũng sẽ không chết!” Nhìn chằm chằm tên con trai có đường nét khắc sâu trước mặt, Giọng Thea nói càng lúc càng lớn. “Tất cả đều tại mày mà ra, tao hận mày, Tạ Du.”

Tạ Du vẫn trầm mặc, hai vai đang không ngừng run run.

“Ngay cả quan hệ huyết thống duy nhất của mày, Tạ Cẩn, nó cũng nói vậy! Nếu không có mày thì tốt biết bao!” Tàn khốc nói ra lời chân thật vô cùng, Thea nhìn rõ ràng bị tổn thương Tạ Du, một khoái cảm dâng lên trong lòng.

“Giờ là lúc chấm dứt.” Lạnh lẽo mà sắc bén lưỡi dao kề cổ Tạ Du. “Để tao kết liễu mày – nguồn gốc tội ác đi!”