Cách Tôi Xa Chút

Chương 3-2

Editor: Tiểu Ốc

Khi Úc Trí Thăng trở lại phòng làm việc tạm thời ở bên ngoài công trường thì bên trong chỉ còn dư lại một người trợ lý, những người khác đã vào công trường để đẩy nhanh tiến độ hết rồi, mà ngay cả vị bảo an vừa mới thu tiền phạt của anh xong cũng đã trực tiếp đi vào vào công trường, cho nên bây giờ trong phòng làm việc chỉ còn lại anh và người trợ lý kia.

Anh ngồi ở vị trí của mình, định mang tất cả các tài liệu cần ký tên trở lại Đài Bắc một chuyến.

Về phần người trợ lý còn lại ở trong phòng làm việc, thì từ lúc anh tiến vào cửa liền bắt đầu đỏ mặt cho đến tận bây giờ.

Bởi vì là nhân viên hợp đồng, luôn phải lo lắng về nguy cơ bị thất nghiệp sau này, cho nên cô vốn không muốn đối mặt với sếp, nhưng sau khi nhìn thấy vị boss đẹp trai như vậy, thì bất chấp tất cả mà tiến tới.

Dù sao cô cũng chỉ là một nữ sinh nhỏ vừa mới ra ngoài xã hội, lần đầu tiên gặp phải một người đàn ông thành thục lại có sức quyến rũ như vậy, đã thế còn khác biệt hơn hẳn so với cái lũ con trai chỉ biết chơi bóng rổ, cả người đầy mùi mồ hôi bẩn thỉu ở trường học, thì bảo sao mà cô không ngất được chứ.

Có thể làm đồng nghiệp với một vị boss đẹp trai như vậy, thì cho dù có bắt cô đi làm miễn phí thì cũng đáng giá.

Tất cả suy nghĩ của Úc Trí Thăng đều đặt lên phần tài liệu trong tay này, cho nên căn bản không chú ý tới sự biến hóa của người trợ lý kia.

"Có thể in giúp tôi thêm một bản của tất cả mấy phần tài liệu này không?" Úc Trí Thăng đột nhiên ngẩng đầu lên mở miệng với cô.

"Được, được chứ!" Tiểu trợ lý hoảng hốt đứng dậy nhận lấy tài liệu.

Vào lúc đưa tài liệu cho cô, thuận tiện giải thích: "Thật xin lỗi, bởi vì không biết cách sử dụng máy móc ở đây cho nên mới phải làm phiền cô." Không phải là anh thích bày ra dáng vẻ cấp trên, nhưng mà anh thật sự không thích gửi fax, hay là photocopy, mặc dù tác dụng của ba công việc này giống nhau.

Ở công trường, tất cả đều phải chịu khó chịu khổ, không những phòng làm việc chỉ là xây dựng tạm thời, mà ngay cả bàn ghế làm việc hay máy móc ở đây đều chỉ là loại có nhiều công dụng cùng một lúc, nói chung là mọi thứ càng đơn giản thì càng tốt, vì dù sao sau khi công trường kết thúc, những thứ này đều sẽ bị dỡ bỏ rồi bán, cho nên cũng không cần quá mức sang trọng.

"Đây là việc chúng tôi nên làm." Tiểu trợ lý dịu dàng nói.

"Làm phiền cô."

Đúng lúc này điện thoại reo lên, tiểu trợ lý vốn định trở về vị trí để nhận, nhưng động tác của Úc Trí Thăng lại nhanh hơn."Huyền Bang." Công trường chỉ có một tuyến điện thoại, mà tiểu trợ lý đang bận in ấn, cho nên anh nhận cú điện thoại này cũng không sao.

Gọi tới là một cô gái, âm thanh còn rất khách khí."Xin hỏi các nhân viên ở đây đi đâu rồi?"

"Ở trong công trường hết rồi, có cần tôi giúp cô nhắn lại không?" Tiện tay rút ra một tờ giấy, chuẩn bị ghi chép.

"Được, làm phiền anh truyền lại lời cho người ở đó là thẻ chứng nhận công tác của quý công ty đã được chuyển tới rồi, mong bọn họ có thể qua chỗ tôi để lấy trước khi đến giờ tam tầm ngày hôm nay." Âm thanh của đối phương nghe vô cùng đẹp, chắc phải là "người cũng như âm" mới đúng chứ.

"Ừ, cô là......"

"Lại Bái Khiết, máy nội bộ hai mươi chín."

Rầm......

Câu thành ngữ oan gia ngõ hẹp này nhất định là tồn tại vì hai người bọn họ.

"Tôi là Úc Trí Thăng, thật là trùng hợp ——"

"Tút tút tút......"

Nghe được tên của anh, Lại Bái Khiết liền trực tiếp cúp điện thoại, thật là một chút phong độ cũng không có.

Úc Trí Thăng không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào ống nghe của điện thoại, đây là lần đầu tiên anh bị phụ nữ cúp điện thoại như vậy, cho nên một bụng uất ức chỉ có thể dùng hai chữ "khó chịu" để thay thế.

Tiểu trợ lý bỏ phần tài liệu đã được in lên trên bàn, chỉ chỉ vào điện thoại trong tay anh."Điện thoại......"


"Tìm bảo an." Sau khi được tiểu trợ lý nhắc nhở thì anh mới bừng tỉnh, nhanh chóng để điện thoại xuống, rồi đưa tờ giấy cho cô ta."Chờ lát nữa khi bọn họ trở về, thì nói với bọn họ là thẻ chứng nhận công tác đã được đưa tới, bảo bọn họ đến tìm Lại tiểu thư của Thịnh Hâm."

"Là Lại Bái Khiết sao?" Tiểu trợ lý ngẩng đầu lên dò hỏi, cuối cùng cũng vứt bỏ được vẻ thẹn thùng trên mặt.

"Ừ, cô biết cô ấy à?" Tiểu trợ lý vừa mới đến được một tuần lễ, cũng không thể nào nhanh như vậy mà đã biết hết tất cả người của Thịnh Hâm rồi chứ.

Tiểu trợ lý cười híp mắt nói: "Đã có tiếp xúc qua mấy lần, đối đãi với người khác rất thân thiện."

"Thân thiện?! Lại Bái Khiết ở bộ phận bảo an?!"

Người viết giấy phạt anh vào buổi sáng là người nào? Người vừa cúp điện thoại của anh là ai?

"Đúng vậy a, lần trước quản lý Tiêu muốn tôi nhanh chóng đi mua 15 chai nước khoáng để phục vụ cho cuộc họp, kết quả là tôi không mang đủ tiền lẻ, may mà vừa đúng lúc Lại tiểu thư cũng ở chỗ đó, chẳng những giúp tôi trả tiền, mà còn giúp tôi mang về, nhân phẩm của cô ấy thật sự rất tốt, đến ngay cả quản lý Tiêu bọn họ cũng đều rất thích cô ấy." Tiểu trợ lý không chút suy nghĩ nào, có sao nói vậy, không giấu giếm gì hết.

Úc Trí Thăng kinh ngạc đến nỗi cằm cũng muốn trật khớp."Cô có chắc người mà cô đang nói đến là Lại Bái Khiết ở bộ phận bảo an không?"

Tại sao anh hoàn toàn không biết Lại Bái Khiết ở trong lòng người khác được yêu thích như vậy? d.đ.l.q.đ

"Đúng vậy! Quản lý cũng biết cô ấy à?" Tiểu trợ lý đã không còn sự ngượng ngùng lúc ban đầu, cuối cùng cũng xem anh như người bình thường.

"Ừ, cũng được coi là như thế đi." Anh thuận miệng trả lời, không có ý định nói nhiều chuyện với tiểu trợ lý, hơn nữa chuyện viết giấy phạt rất không cần thiết phải tuyên truyền khắp nơi.

"Thật ra lúc vừa mới bắt đầu, tất cả mọi người đều cho rằng Lại tiểu thư rất hung dữ, nhưng cô ấy thật ra đối xử với người khác rất tốt, chỉ là bởi vì có liên quan đến chức vụ cho nên có lúc sẽ hơi nghiêm khắc một chút, nhưng mà đều chỉ là vì công việc thôi! Hơn nữa cô ấy cũng là vì an toàn mọi người nên mới làm như vậy, cho nên trong lòng của chúng tôi chung quy vẫn rất thích cô ấy!"

Úc Trí Thăng cho rằng tiểu trợ lý này không hay đến công trường, cho nên ấn tượng đối với Lại Bái Khiết mới có thể tốt như vậy.

"Việc các cô có thể giữ quan hệ tốt với các khách hàng, cũng là một sự giúp đỡ rất lớn đối với công trình của chúng ta, tiếp tục duy trì nhé." Sự thật đúng là như vậy, chỉ là ở Thịnh Hâm, ba chữ Úc Trí Thăng này của anh không phát huy được tác dụng to lớn gì cả.

"Vâng ạ." Tiểu trợ lý coi lời anh nói như thánh chỉ.

Đem phần tài liệu đã được tiểu trợ lý in ra cùng với laptop bỏ vào trong túi xách."Những phần tài liệu này tôi mang về Đài Bắc, khi nào quản lý Tiêu trở về thì nhớ chuyển cho lại anh ta."

"Vâng, anh phải đi rồi ạ?" Giọng điệu của tiểu trợ lý rất thất vọng!

"Ừ." Đứng dậy mặc áo khoác tây trang vào, giơ tay cầm lấy túi xách.

"Quản lý." Tiểu trợ lý đột nhiên mở miệng ngăn anh lại.

Úc Trí Thăng quay đầu lại.

"Việc này...... Xin hỏi khi nào thì anh sẽ lại đến đây lần nữa?" Cúi đầu, vặn vặn ngón tay, đến nỗi mà mười ngón tay cũng sắp bị cô làm cho thành cái bánh xoắn rồi.

"Không nhất định, có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì cả..., chỉ là muốn biết khi nào thì quản lý lại đến đây, vì tôi muốn làm cháo bát bảo* cho mọi người ăn." Nhưng thật ra chỉ là muốn mời anh ăn, cho anh biết rằng cô rất đảm đang thôi, nhưng cũng không tiện nói rõ ra.

(*)cháo bát bảo: mọi người lên google tìm kiếm nha, nó như cháo sen bát bảo Minh Trung bên mình ý.

"Làm vậy rất tốt a! Sau khi đi tới nơi này, tất cả mọi người sắp biến thành ‘người ngoài’ hết rồi, ba bữa cơm đều ăn ở bên ngoài, nếu cô tình nguyện nấu cháo bát bảo cho mọi người thì rất tốt. Như vậy đi, tất cả nguyên liệu nấu ăn đều là do tôi trả tiền, làm phiền cô nấu cho mọi người một bữa ăn thật ngon nhé, về phần tôi có đến hay không đến thì đều không quan trọng, quan trọng nhất là ở chỗ này khích lệ các đồng nghiệp khác." Nói xong lập tức lấy bóp da, móc ra hai nghìn đồng đưa cho cô ta.

Tiểu trợ lý nào dám nhận lấy? Với lại cô cũng không phải vì hai nghìn đồng này mà làm vậy!

"Đừng mà, cũng chỉ là cháo bát bảo đơn giản thôi, không cần dùng nhiều tiền như vậy đâu, chỉ cần quản lý có thể đến đây ăn cùng mọi người là tốt rồi."


Tay của Úc Trí Thăng vẫn lơ lửng giữa không trung, trên tay còn có hai nghìn đồng."Nhận lấy đi, không lý do gì để cô vừa phải bỏ tiền vừa phải xuất lực cả, như vậy sẽ làm tôi đau lòng." die nda n le qu ydo n

Tiểu trợ lý vừa mãnh liệt lắc đầu vừa khoát tay, nếu như bây giờ trong miệng cô ngậm thêm một cái còi, cùng với mang theo hai chiếc găng tay trắng nữa, thì nhất định sẽ giống như đang nhảy điệu múa của Đài Loan.

"Được rồi, nếu như cô đã kiên trì như thế, vậy thì lần này sẽ để cho cô mời, tôi thay mặt mọi người nói lời cám ơn trước."

"Vâng, tôi định sẽ làm vào thứ ba là tốt nhất, hi vọng quản lý có thể đến." Nếu đã không biết khi nào anh sẽ đến, thì không bằng tự mình đặt trước thời gian.

"Tôi sẽ cố gắng."

"Quản lý đi thong thả." Tiểu trợ lý đi theo tới tận cửa, đắm đuối đưa tình tiễn anh rời đi.

Úc Trí Thăng đột nhiên xoay người, khiến cho tiểu trợ lý giật mình."Đúng rồi, khi nào quản lý Tiêu trở về thì bảo với anh ta là gọi điện thoại cho tôi, tôi đi chuyến bay lúc năm giờ, trước lúc đó thì điện thoại di động của tôi sẽ luôn mở."

"Vâng."

Sau khi Úc Trí Thăng rời đi, thì trái tim của tiểu trợ lý vẫn cuồng loạn y như vạn mã bôn đằng (muôn ngựa rong ruổi), mãi cho đến khi đám quản lý Tiêu lục tục trở lại phòng làm việc thì mới dần dần trở lại bình thường.

Tiêu Giới Thiên vừa mới bước vào phòng làm việc, nón an toàn còn chưa kịp lấy xuống, thì tiểu trợ lý liền không thể đợi thêm được nữa đi tới bên cạnh anh ta cằn nhằn nói liên miên, vội vàng nói chuyện Úc Trí Thăng đã giao phó chuyển lại cho anh ta.

Bởi vì giọng nói của tiểu trợ lý vô cùng cấp bách, cho nên anh ngay cả nước miếng cũng không kịp nuốt..., mà trực tiếp gọi điện thoại cho Úc Trí Thăng.

Điện thoại chỉ vang lên đúng một tiếng rồi rất nhanh chóng được nhận."Úc Trí Thăng."

"Quản lý, tôi là Tiêu Giới Thiên, nghe nói ngài tìm tới tôi?"

"Ừ, anh hiểu biết được bao nhiêu về bảo an Lại Bái Khiết của Thịnh Hâm?" Không sai, đây chính là mục đích anh tìm Tiêu Giới Thiên.

"Hả?" Anh ta còn cho rằng đã xảy ra chuyện lớn gì, không nghĩ tới lại là muốn hỏi anh ta về Lại Bái Khiết?! d/đ/l/q/đ/nht7302

Âm thanh của Úc Trí Thăng được truyền tới vô cùng rõ ràng từ ống nghe."Anh có biết cô ấy không?"

"Dạ, uhm...... Nên nói như thế nào nhỉ? Lại tiểu thư cô ấy...... Rất đặc biệt." Hỏi anh ta về vấn đề của công trường thì anh ta có thể đối đáp trôi chảy như nước, nhưng nếu hỏi anh ta về chuyện như thế này, thì anh ta thật sự rất khó để mở miệng.

"Cô ấy đặc biệt như thế nào?" Ba chữ Lại Bái Khiết này đã giống như dao khắc sâu vào trong lòng, trong đầu, và trong xương của anh, cho nên anh nhất định phải thăm dò.

Tiêu Giới Thiên ngây thơ cảm thấy như bị làm khó, cũng không biết phải biểu đạt như thế nào."Cô ấy là một cô gái rất nghiêm túc trong công việc." Nhất định là vì hôm nay bị viết giấy phạt, cho nên Úc Trí Thăng mới có thể hỏi thăm anh ta về Lại Bái Khiết, nhất định là vì muốn trả thù.

Một người thường ngày luôn có thói quen hô phong hoán vũ, luôn có năng lực làm việc hơn người, làm sao có thể coi như không có chuyện gì khi bị một nhân viên bình thường làm nhục bằng cách viết giấy phạt chứ?

"Tôi không muốn nghe về cái này." Úc Trí Thăng có vẻ như có chút gấp gáp.

"Vậy......" Hôm nay cuối cùng anh ta cũng hiểu được cái gì gọi là gần vua như gần cọp.

Mặc dù Úc Trí Thăng trên danh nghĩa là quản lý của bộ phận nghiệp vụ, nhưng trên thực tế trong mắt của những nhân viên khác, địa vị của anh cùng với địa vị của tổng giám đốc không khác nhau là mấy.

"Tôi muốn biết về mặt đời sống riêng tư của cô ấy." Lần cuối anh chủ động hỏi thăm về một cô gái, ít nhất cũng phải từ mười lăm năm trước trở lên.

"Thật ra thì tôi cũng không hiểu rõ về cô ấy lắm, nhưng vì công việc Thịnh Hâm giao cho bảo an rất nhiều, cho nên gần như không có thời gian rảnh rỗi để làm việc riêng tư." Anh ta thật sự cảm thấy Úc Trí Thăng đang giao cho anh ta một vấn đề khó.

"Ừ." Cũng đúng, nếu như là anh là nhân viên công tác, thì chắc chắn cũng sẽ bận rộn như vậy

"Có muốn tôi chuyển điện thoại cho bảo an ở đây giúp anh không? Anh ta có thể sẽ tương đối rõ ràng." Loại củ khoai lang nóng bỏng tay này vẫn là nên nhanh chóng ném đi thôi.

"Anh ta ở đó sao?"

"Vừa mới trở về, để tôi đi gọi anh ta nghe." Có thể nghe ra được giọng nói của Tiêu Giới Thiên rõ ràng nhẹ nhõm hơn.

"Ừ, làm phiền rồi."

Bởi vì có liên quan đến công việc, cho nên nhân viên bảo an ở đây gần như ngày ngày phải tiếp xúc với bảo an của Thịnh Hâm, đi họp, đúng là sẽ phải biết tương đối nhiều.

Tiêu Giới Thiên cười đưa điện thoại cho người bảo an vừa mới bước vào phòng làm việc, còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.

Không rõ đầu đuôi câu chuyện, bảo an nhận lấy điện thoại, vừa nghe thấy âm thanh của Úc Trí Thăng, lập tức đứng nghiêm ngay ngắn, động tác khoa trương như vậy, làm cho những đồng nghiệp khác cũng biết đầu dây điện thoại bên kia là ai.

Chỉ nghe thấy người bảo an không ngừng nói đúng, đúng, giống y như một người lính đang bị giáo huấn, sau đó thành thật báo cáo tất cả những chuyện mình biết cho Úc Trí Thăng nghe.

Chờ đến sau khi cúp điện thoại thì cả người của vị bảo an kia đã rịn một tầng mồ hôi, mạng như mất đi một nửa.

Bắt đầu từ giờ phút này, rốt cuộc "chiến tranh" giữa Úc Trí Thăng và Lại Bái Khiết chính thức khai chiến......