Cá Mực Hầm Mật

Chương 50: Phiên ngoại

Hôm nay là ngày lễ tình nhân, sinh nhật của người nào đó.

Lão đại không hề biết bên trong câu lạc bộ K&K đang mở party. Tại sao lại không biết? Vì mọi người muốn cho lão đại một sự bất ngờ. Cho nên, lúc Gun mặc bộ đồ mùa đông, đeo cặp xéo đen từ cơn giá lạnh ở sân bay trở về, lúc lên thang máy lên lầu trong đầu còn đang suy nghĩ kế hoạch huấn luyện đợt sau. Sẵn tiện điểm danh một lượt, lỡ mà ai hôm nay đi chơi lễ thì đành xin lỗi trước vậy.

Khi thang máy mở ra trước mắt Gun, anh ngậm sigum từng bước từng bước đi ra, cởi áo khoác đông vắt lên tay phải rồi ném xuống cái ghế trước bàn.

Không có ai?

Gun liền quẹo sang hành lang đi tiếp, tới phòng huấn luyện nghe thấy tiếng súng nổ vang trời. Gun mới ló đầu ra, Demo lập tức quơ bình rượu xanh trong tay: “Lão đại! Chị dâu đang đợi anh kìa!”

Ầm ầm! Anh lập tức lặng người. Cả căn phòng toàn là chai rượu, không có một ai tỉnh táo cả.

Tiếp theo đó, trước cửa cũng không có ai, Grunt thì nằm dài bên cửa sổ gọi điện thoại nói nhỏ với Ái Tĩnh, chậc chậc: “Thằng DT này nham hiểm quá, vì muốn hẹn hò với bạn gái, dám chuốc say vợ của Hàn Thương Ngôn.”

Đi tới cuối hành lang, bên tay trái là phòng của Hàn Thương Ngôn. Anh cầm tay nắm cửa chau mày suy nghĩ sau đây sẽ xảy ra chuyện gì đây. Sau khi diễn tập vài cảnh trong đầu mới vặn tay nắm, bước vào trong.

Bên trong tối đen như mực. Gun định mò kiếm công tắc đèn không ngờ sờ trúng một bàn tay mềm mại. Cảm giác rất quen thuộc ập tới…

“Sinh nhật vui vẻ, sinh nhật vui vẻ, sinh nhật vui vẻ.” Tiểu Vưu Ngư ôm eo anh: “Mau nói là anh rất vui đi…”

“… Anh rất vui.”

Anh còn định hỏi cô nhưng chưa kịp hỏi môi dưới đã bị cắn lấy, lưỡi từ từ chui vào. Ưm, có vị bia, rượu trắng, rượu mai, rượu đỏ…

Anh nhắm nghiền mắt, nén giận. Mẹ nó, ai dám chuốc cô ấy say thế này!

Bàn tay nóng hôi hổi học theo cách thường ngày của anh, sau khi sờ tới cổ anh liền đè anh xuống, hôn một cách vui vẻ. Gun không còn cách nào khác, đành phải kéo hai chân của cô ôm ấy eo mình, dùng chân mò mẫm khắp nơi trong đêm tối để kiếm cái ghế, đáng tiếc kiếm không ra.

Hết cách, chỉ có bên mép cửa sổ. Mới ngồi lên đó, cô lại hào hứng đè anh nằm xuồng. Anh chưa kịp phản ứng, sau đầu đã đập mạnh vào cửa sổ thủy tinh.

Mẹ nó….

Xoẹt một tiếng, dây kéo nhanh chóng bị kéo xuống…

“Đông Niên” Gun cố gắng để giọng nói được bình ổn: “Còn một tháng nữa là kết hôn rồi. Một tháng, ba mươi ngày, bảy trăm hai mươi giờ, bốn mươi ba ngàn hai trăm phút. Em ráng nhịn nha…”

Bộ đồ thể thao bên vai phải bị kéo xuống.

“Để anh, để anh…” Ngày mai còn phải thi đấu, không thể làm khó coi quá để đám quỷ con đó nhìn ra được.

Gun mò tìm dây kéo rồi kéo mạnh xuống. Người hơi ngửa về trước, hai tay để sau lưng cởi bỏ bộ đồ thể thao. Còn chưa vứt áo xuống, dây nịt đã bị Đông Niên kéo ra…

Đôi môi nóng ấm, hôn lên sống mũi, lên mí mắt của anh. Anh cố gắng để bản thân nghĩ tới những thứ thuần túy hơn: ví dụ như cuộc thi ngày mai với SP anh sẽ đổi hết đám quỷ con đó để đội hai dũng mãnh thay thế.

Trong đêm tối, Đông Niên ngừng lại vài giây, ánh mắt chờ đợi nhìn anh, ngượng ngùng hỏi: “Sao anh không làm gì hết?”



Bàn tay to lớn để đằng sau cổ của cô, anh khàn giọng nói: “Lần đầu tiên… không biết phải làm sao đây?”



Hả? không phải nói chuyện này không cần dạy cũng tự biết sao?

“Vậy… để em thử nha.” Cô cũng không chậm trễ, mơ mơ hồ hồ cởi bỏ dây lưng của anh, quăng xuống đất. Sau đó cố gắng bò lên trên, mơ mơ màng màng định cởi quần jean của anh.

Gun dựa vào cửa sổ lắc đầu với hành động của cô, giơ tay nhấc cô lên đặt trên đùi mình. Trong đêm tối, hai bàn tay nắm lấy áo cộc của anh rồi lập tức cởi nó ra. Ánh mắt của cô càng rực sáng hơn. Gun có cảm giác như mình đang bị ăn thịt…

Vì vậy, sau khi đặt cô ngồi xuống đất, chân không nhảy xuống, nửa người trên trần trụi áp mặt xuống nhìn vào mắt cô và nói: “Làm thật sao?”

Cô ừ một tiếng, càng nghĩ càng vui, nhỏ giọng nói: “Quà sinh nhật, lại còn là lễ tình nhân.”



Tự nhiên có cảm giác bị thị tẩm. Anh nửa cười nửa không dò xét cô: “Lát nữa không được khóc.”

Cô ngơ ra: “A?...” Có hơi sợ “…Anh có thuốc cảm không? Dạng không chống ngủ đó. Em uống một viên là ngủ say à.” Có lẽ sẽ không biết đau ?

“…”

“ Không sao. Nếu như em đau, anh dỗ em là được rồi, em dễ dỗ ngọt lắm.” Cô thuyết phục bản thân mình trước.

Sau đó dứt khoác đi qua ôm lấy vòng eo để trần của anh.

Anh thật sự không nghĩ sẽ trải qua ngày sinh nhật như vậy, mới bước vào đã bị bạn gái của mình lột sạch. Bây giờ giống như đang cưỡi trên lưng hổ khó bước xuống, có nên tiếp tục? Sẽ khó ăn nói với ba mẹ của cô ấy… Cũng sắp đám cưới rồi.

Không tiếp tục? Hiển nhiên, mồ hôi trong lòng bàn tay đang nhắc nhở anh lần này khỏi chạy rồi.

Anh cúi người nhấc bổng Đông Niên, cố gắng bắt đầu từ giây phút này trở đi mọi thứ đều trở nên ảo mộng và tươi đẹp. Bé con say rượu nhưng không mơ hồ, không thể để cô ấy chịu thiệt thòi.



Sau đó buổi sáng ngày hôm sau, khi Đồng Niên ôm lấy chăn, vắt óc suy nghĩ về những kí ức tươi đẹp đêm qua nhưng chỉ có vài cảnh rõ nét. Ví dụ như anh ấy bóp ngực mình giống như đang nặn bánh…

Cùng thời gian đó, Gun đang đứng trước bàn lớn ở dưới lầu cao ốc, nhai ngấu nghiến kẹo trái cây trong miệng, cúi đầu nhìn đồng hồ.

Ở xa xa, thành viên của K&K đang liều mạng chạy về hướng này. Khi mọi người lần lượt tới nơi, Demo nước mắt nước mũi chạy tới ôm lấy đùi Gun mà khóc lóc: “Lão đại em không chạy được nữa, thật sự không phải do tụi em làm mà…”