Bút Kí Xuyên Qua Của Nữ Phụ

Chương 16

[ Tiểu thuyết sâc]

Tòa thành của Lions rất lớn, xây được xây bằng những tảng đá lớn, tòa thành mang theo vẻ trang nghiêm khiến người khác thật lòng kính ngưỡng.

Trong phòng trải thảm dày, khiến người ngạc nhiên là ở bốn góc có bốn viên hạt châu màu lam, mà từ hạt châu lại xuất hiện hơi nước, vừa tiến vào đã có một hơi lạnh đập vào mặt người tới, thảm rèm cũng có chút hơi nước.

Liễu Khê nằm trên sofa mềm mại, xung quanh là ba cô gái có khuôn mặt xuất chúng, ngoài nữ hoàng ma tộc cô thấy ở hội đấu giá ra thì còn có hai người, chắc hẳn là công chúa tinh linh và thánh nữ thần giáo.

Thái độ của nữ hoàng ma tộc và công chúa tinh linh rất kỳ lạ, Liễu Khê không cảm nhận bất kỳ ác cảm nào từ người bọn họ, người lại còn mang theo thái độ bình thản, hơn nữa không có để ý nam chính Lions quá mức.

Điều này khiến cho Liễu Khê cảm thấy kỳ quái, không chừng sau này còn có thể kết đồng minh với hai người này, nhìn nữ hoàng ma tộc cười khẽ tặng cô một cái nhìn mị hoặc, Liễu Khê không khỏi quyết định.

Chỉ cần hai người kia không có ác ý với cô thì cô cảm thấy rất thoải mái, thực lực hiện tại của cô mà thoát khỏi tay nam chính ngựa đực được mới lạ. Nghĩ tới bàn tay vàng của nam chính ngựa đực, Liễu Khê nghiến răng nghiến lợi.

Thánh nữ Thần tộc ngồi một bên im lặng cắn môi dưới, trong lòng ghen tị vô cùng, lại nhìn trang sức hình giọt nước trên trán Liễu Khê, thứ này cô ta đã từng gặp, không nghĩ tới Lions lại đưa nguyên tố thủy quý giá kia cho nhân ngư này.

Nguyên tố thủy này có thể bổ sung hơi nước mà nhân ngư thiếu, khiến cho nhân ngư có thể tùy tiện chạy nhảy trên đất.

Dựa vào cái gì?

Rõ ràng cô ta mới là người phụ nữ đầu tiên của Lions, nhưng vì sao đám phụ nữ này lại quyến rũ Lions? Lions chỉ cần có cô ta ở bên người là đủ rồi.

Ánh mắt oán độc kia mang theo gai độc nhìn về phía ba người, Liễu Khê vừa vặn thấy được ánh mắt ghen tị của Thánh nữ Thần tộc. Thái độ như vậy mới đúng chứ! Người này hẳn là bị công phu trên giường của nam chính ngựa đực thu phục!

Liễu Khê đăm chiêu, đem địch ý của Thánh nữ Thần tộc thu vào ánh mắt, trong truyện, Thánh nữ này không phải là người phụ nữ đầu tiên của nam chính, nhưng lại là người phụ nữ đầu tiên được nam chính thừa nhận danh phận, cũng là cô ta khiến hắn giết chết giáo đường cứu ra, đây chính là một chiến công của nam chính, có thể đối kháng với Thần tộc, bắt cóc Thánh nữ, ở đại lục này chỉ có mình nam chính làm được.

Tuy nói Thánh nữ Thần tộc mang theo danh hiệu Thần tộc, nhưng thực tế là tìm một người trong trăm người có nguyên tố ánh sáng thuần khiết ra, đưa vào Thánh điện, sau khi nghi thức hiến tế chấm dứt, Thánh điện sẽ đánh một linh hồn Thần tộc xuống, trú trong thân thể cô gái đó, sau đó cô gái đó trở thành Thánh nữ.

Không chỉ Liễu Khê thấy được ánh mắt của Thánh nữ mà hai người kia cũng thế, ngầm hiểu liếc mắt nhìn lẫn nhau, rất nhanh đáy mắt xuất hiện tia đùa cợt, sau đó biến mất. Nữ hoàng ma tộc vẫn phong tao yêu mị mà công chúa tinh linh vẫn một bộ cao ngạo lạnh lùng.

Thấy Liễu Khê nhìn, trên mặt nở nụ cười thánh khiết, yếu ớt dịu dàng, khuôn mặt một bộ điềm đạm, khí chất nhàn nhạt, Thánh nữ nhếch môi, có chút ác ý nói: “A, thật đáng thương, vị tiểu thư này hình như vẫn chưa hồi phục tinh thần từ trong kinh hách.”

“Cảm ơn đã quan tâm!” Liễu Khê nhàm chán nói một câu, cái ánh mắt như thấy đinh trong mắt này đã lâu không gặp đó ~.

“Chậc, thôi đi, chúng ta tới chơi mạt chược, vừa đủ bốn người!” Công chúa tinh linh lẩm bẩm một câu, nhàm chán nói.

“Ai nha, tôi không chơi mạt chược, đáng ghét, đêm nay phải khiến hắn dạy tôi mới được!” Nữ hoàng ma tộc nâng tay chơi đùa mái tóc quăn, cười tà ngồi một bên, lộ đôi chân dài.

Đôi mắt Thánh nữ mang theo tia căm hận, là cô ta không biết xấu hổ, ngày nào cũng bám theo Lions, một ngày nào đó, cô ta sẽ khiến nữ hoàng ma tộc trở thành một bộ xương cốt.

“Ý?” Liễu Khê thấy một chàng trai anh tuấn với tóc vàng và bộ đồ kỵ sĩ đi vào, trong tay cầm hòm ngà voi hoa mỹ.

“Chào các vị phu nhân!” Người tới làm lễ của kỵ sĩ, sau đó nâng hòm trong tay lên: “Chủ nhân ra lệnh đưa lễ vật này cho các vị phu nhân!”

Liễu Khê sâu sắc nhìn lúc kỵ sĩ này nói hai chữ chủ nhân, ánh mắt hắn ta có sự oán độc, hiển nhiên không phải người cam tâm làm thủ hạ của Lions. Loại người có khí tràng bá vương này không thích hợp thu làm tiểu đệ đâu.

Nếu cô đoán không sai, người này hẳn là tiểu đệ thứ nhất của nam chính, đấu sĩ hoàng kim cấp chín, Aserius, vốn là kỵ sĩ bảo vệ bên cạnh Thánh nữ Thần tộc, nhưng lại bị nam chính đả bại, đành chạy làm thủ hạ của hắn, khó trách trong lòng hận thù.

Vì để an toàn, Liễu Khê kiên nhẫn quan sát mấy ngày mới xác định, nữ hoàng ma tộc, công chúa tinh linh và đấu sĩ hoàng kim đều không thích nam chính, thậm chí còn có bất mãn.

Nam chính thấy Liễu Khê và người phụ nữ của mình sống chung một ngày, vô cùng đắc ý, cảm thấy sức quyến rũ của bản thân đã bắt đầu chinh phục cô, đối với thái độ lạnh nhạt thậm chí có chút khiêu khích của Liễu Khê đều dễ dàng tha thứ.

Liễu Khê bị kịch tình cấp thần làm ngã ngửa, nam chính này không hổ danh hiệu nam chính ngựa đực, không lúc nào không động dục, chẳng qua là vén rèm lên xem phong cảnh, ai dè thấy nam chính ngựa được không biết liêm sĩ ôm lấy chị dâu của mình.

Đúng, là vợ của anh trai nam chính, hai người dính nhau trên xích đu, tuy váy vẫn mặc trên người nhưng bên cỏ lại xuất hiện một cái quần lót, hiển nhiên là bị người ta tháo xuống. Váy cúp ngực bị nam chính kéo xuống một nữa, lộ ra bộ ngực trắng noãn.

Liễu Khê có thể thấy rõ cảnh nam chính dùng một tay vuốt ve bộ ngực cao ngất, một tay luồn vào dưới váy, ngay cả miệng cũng không nhàn rỗi, dùng sức mút lấy viên đào màu đỏ, hiển nhiên thiếu phụ bị cảnh cấm kỵ này kích thích, khuôn mặt đỏ ửng sa vào sa mê mang, thậm chí đôi môi đỏ mọng run rẩy, liên tiếp mấp máy.

Đợi sau khi nam chính nâng eo của cô ta đâm vào mình, tiếng thét chói tai vang vào tai Liễu Khê.

Nhìn xích đu không ngừng lay động, Liễu Khê đã từng nhìn không ít cảnh giường chiếu thầm coi thường, cô đi, bọn họ cũng dám làm trên xích đi, mẹ nó, sau này cô làm sao dám ngồi lên xích đu xinh đẹp kia?

Oán hận cầm rèm cửa sổ, nam chính ngựa đực quả nhiên xứng với danh, nhớ trong sách nói hắn cùng mỹ nữ long tộc làm tình ba ngày cũng không hết, không biết cái thứ đó của hắn làm bằng cái gì, có phải làm bằng mắt rồng không vậy?

Nếu như mỹ nữ long tộc biến thành rồng, hừ hừ, nhất định rất có ý tứ, Liễu Khê nghĩ xấu.

Nhưng mà ngay cả Liễu Khê cũng phải thừa nhận, cô có một chút không hiểu tư duy của nam chính, nam chính luôn có một sức hút phụ nữ.

Liễu Khê vì tự bảo vệ mình, dùng ma pháp thủy tạo tên đâm vào ngực nam chính, thậm chí còn khiến hắn chảy máu, nhưng nam chính lại không tức giận, sau khi dưỡng thương xong, còn vui vẻ nói chuyện với cô.

Được rồi, Liễu Khê không tính lần này, có lần, bởi vì nữ hoàng ma tộc muốn một đóa hoa ở trong rừng hắc ám, nam chính tự mình đi vào trong đó, hái đóa hoa kia cho nữ hoàng ma tộc, vì điều đó mà hắn gần như chết trong rừng hắc ám, mặc dù có ánh sáng nam chính nhưng lần đó là lần nam chính ăn khổ nhiều nhất.

Cuối cùng, nữ hoàng ma tộc không vừa lòng với đóa hoa kia, đem nó vứt cho hạ nhân, nam chính cũng không tức giận.

Lúc Liễu Khê nghe nữ hoàng ma tộc đắc ý kể, hoàn toàn cảm nhận được một cảm giác của M [1]. Thật ra, nam chính ngựa đực chính là kẻ cuồng ngược đãi.

[1] M (Masochism): Thống dâm – thích nhận đau đớn từ người tình.

“Bom!” Liễu Khê bỏ rơi bốn ả.

“Đáng ghét, lại thua rồi!” Nữ hoàng ma tộc bĩu môi, cầm quân bài để lên bàn, bất mãn nói: “Aserius, cậu tới đi, tôi không chơi nữa!”

Aerius đứng cung kính một bên ngoan ngoãn ngồi xuống, nữ hoàng ma tộc tự mình rót một ly rượu đỏ tươi như máu, đây là loại rượu ngon được dùng máu của mãnh thú cấp tám trong rừng hắc ám để sản xuất.

“Aserius, kiến thức của cậu rộng rãi, có biết loại ma pháp khiến người khác có vận khí tốt, lúc nào cũng có vận may không?” Liễu Khê không chút để ý cầm bài hỏi.

“Làm sao có ma pháp này, pháp tắc sẽ không cho phép!” Công chúa tinh linh cười lạnh, tùy tay bỏ đôi 2.

Liễu Khê không để ý lời của công chúa tinh linh, trong kịch bản có một công năng chữa bug, tồn tại tức là hợp lý, cho nên tác giả tặng cho nam chính một bàn tay vàng, thế giới này hẳn có lời giải thích hợp lý, nếu như để thấy dấu vết thì có thể giải quyết vấn đề bàn tay vàng của nam chính.

“Tôi từng thấy trong văn cổ, có một loại gọi là ~ lời chúc phúc của thần!” Aserius nghĩ nghĩ, đột nhiên nói “Không biết là thật hay giả, lời chúc phúc của thần mang theo thần lực của các vị thần, chỉ cần có được lời chúc phúc của thần thì cho dù người đó là phế vật đi chăng nữa cũng có thể thành truyền kỳ.”

Lời chúc phúc của thần, đúng là cách nói hay, tác giả còn không phải là thần của thế giới này sao? Quả nhiên không khác suy nghĩ của cô, hệ thống tự hợp lý hóa bàn tay vàng của nam chính.

“Haha, nói không chừng Lions có lời chúc phúc của thần ha~ ” Liễu Khê cười ha ha nói: “Nếu có thể đạt được lời chúc phúc của thần thì tốt rồi, nói vậy, không chừng có thể tu luyện tới thần cách đó ~.”

Liễu Khê vừa nói xong, động tác của ba người ngừng lại một chút, nữa hoàng ma tộc cười duyên nói: “Aserius, có thể đoạt lấy được lời chúc phúc của thần không?”

Lions từ một phế vật trở thành người mạnh nhất đại lục, càng khiến người hâm mộ là thời gian tu luyện của hắn rất ngắn, hơn nữa những thiết bị đo lường ma pháp thường xuất hiện lực tương tác khi hắn kiểm tra.

Hừ, khó trách, dĩ nhiên là đạt được lời chúc phúc của thần mà ai cũng ham muốn, vậy là tốt rồi, bọn họ không ai nguyện ý dựa vào Lions, tự mình trở thành kẻ mạnh mới là tốt nhất.

Ánh mắt ba người giao nhau một chỗ, giống như quyết định cái gì đó, Aserius cười nói: “Đương nhiên, nhưng phải trả giá lớn.”

Thánh nữ Thần tộc đứng sau cửa nghe được lời đối thoại của mọi người, trong lòng căng thẳng, cũng như có sóng biển dâng lên, những người này có ý gây bất lợi với Lions, quá đáng!

Không chút do dự xoay người vội vã rời đi, cô ta phải nói cho Lions!!

“Cạch” một tiếng, nữa hoàng ma tộc mở cửa ra thì thấy bóng dáng mặc váy trắng, con ngươi chợt lóe, lập tức hiểu được cô ta nghe được lời chúc phúc của thần, trong đầu quýnh lên, hai tay tạo một khối sương mù màu đen.

“Đẳng đẳng” Liễu Khê chú ý tới hành động của nữ hoàng ma tộc, không khỏi ngăn cản.

Ngay lập tức, Thánh nữ Thần tộc bị bắt tới hành lang, biến mất trước mắt hai người. Oán hận ném khối màu đen, chỉ nghe tiếng “xuy xuy”, thảm hoa mỹ trải trên sàn bị ăn mòn thành một động lớn và không thể khép lại do nguyên tố hắc ám tạo ra.

“Nếu không phải cô thì Thánh nữ Thần tộc kia đã bị tôi giết!” Nữ hoàng ma tộc trừng mặt, nghiến răng nghiến lợi nói.

Công chúa tinh linh và Aserius cũng nhìn Liễu Khê với ánh mắt không đồng ý, cô ta ở bên nào? Nếu Thánh nữ Thần tộc nói cho Lions tin này thì mưu đồ bí mật của họ đã bị lộ.

Liễu Khê đen mặt, được rồi, cô quên đây là ngựa đực văn, không phải cung đấu văn, nơi này đều tranh tình nhân rõ như vậy. Nhìn ba người xung quanh, Liễu Khê cầm ngón tay, nhỏ giọng nói: “Đừng quên cô ta là Thánh nữ của Quang Minh thần điện, bản sự của cô ta không nhỏ, cô xác định có thể giải quyết cô ta trong một lần?”

Huống chi, ma pháp của Thánh nữ Thần tộc lại thuộc hệ tương khắc với nữ hoàng ma tộc, tới lúc đó càng khiến nam chính phòng bị.

“Vậy sao bây giờ?” Nữ hoàng ma tộc chán nản, phiền muốn chết, cô ghét nhất mấy loại đấu đá này.

“Tới lúc đó, đợi Lions tới đây, chúng ta nói như vậy!” Ánh mắt Liễu Khê chợt lóe, lộ nụ cười mê người, châm ngòi gì đó là thứ cô hiểu nhất. Hơn nữa, đối phương lại là nam chính ngựa đực luôn cho mình giỏi nhất.

Ba người nhìn bộ dạng của Liễu Khê, đưa đầu qua, nghe được lời của Liễu Khê, da mặt của bọn họ co rúm lại, thật sự rất buồn nôn.

Thánh nữ Thần tộc vội vàng chạy đi không biết bị đám Liễu Khê tính kế, nhanh chóng vội vàng tìm Lions.

Còn Lions, hắn ôm lấy một thị nữ xinh đẹp ngọt ngào, quần áo hai người đã cởi ra hơn nửa, nằm trên sofa, hai tay hắn vuốt bộ ngực mềm mại của thị nữ, vuốt ve không ngừng, hai má của thị nữ đỏ hồng, khuôn mặt mê ly, thở gấp.

Thánh nữ Thần tộc đẩy cửa ra thì thấy màn này, đôi mắt oán độc nhìn thị nữ chằm chằm như dao nhỏ, tiện nhân này lại nhân cơ hội thông đồng Lions.

Thị nữ bị ánh mắt kia làm cho thanh tỉnh, đó là Thánh nữ Thần tộc, không khỏi hét lên một tiếng rồi rụt vào lòng Lions, nước mắt chảy ra, bộ dạng điềm đạm vô cùng.

Lions đang cao hứng thì bị phá hủy, trong lòng cũng có chút khó chịu, ngẩng đầu nhìn Thánh nữ thần tộc một cái, cô ta không phải luôn biết điều sao? Sao hôm nay lại liều lĩnh như vậy?

Ánh mắt của Lions mang theo sự bất mãn và lạnh lùng khiến Thánh nữ Thần tộc run lên, Lions sao có thể nhìn cô ta như vậy? Thánh nữ Thần tộc đau lòng, cô ta luôn suy nghĩ vì hắn.

“Lions…” Thánh nữ Thần tộc vốn mang khí chất thánh thần khiến dung mạo xinh đẹp hơn người, hơi nhíu mày, hai mắt lại có nước mắt, càng xinh đẹp và khiến người đau lòng hơn thị nữ trong lòng hắn.

Cái gọi là lê hoa hoán vũ, sắc vi khóc lộ cũng chỉ như vậy.

Lions thấy bộ dạng nhu nhược bất lực của Thánh nữ, cảm thấy thị nữ này so sánh không bằng, giật mình, một cỗ nhất thời thời bừng lên, lập tức đẩy thị nữ lõa lồ ra.

Đi tới hai bước, ôm Thánh nữ vào lòng nói: “Bảo bối ngọt ngào của anh, là lỗi của anh, vừa rồi không nên trừng em, em khóc khiến anh đau lòng quá!”

Vừa nói vừa lau khô nước mắt của Thánh nữ, hai mắt dừng trên khuôn mặt cô ta khiến cô ta đỏ bừng.

Về phần thị nữ kia, lúc bị đẩy ra đã ngây dại, đợi tới lúc nhìn thấy bộ dạng thâm tình chân thành của Lions, trên mặt chợt lóe sự chua xót, chán nản nhặt quần áo, miễn cưỡng che khuất thân thể, đè nén nước mắt, im lặng đi ra ngoài.

Thánh nữ Thần tộc bị Lions ôm vào lòng, đột nhiên cảm nhận được hơi thở đàn ông bao quanh mình, trong lòng nhộn nhạo hạnh phúc, không bận tâm tới thị nữ kia.

“Lions, em có chuyện muốn nói với anh” Thánh nữ bị mấy câu dỗ ngọt đã dựa vào ngực Lions, ôm lấy thắt lưng của hắn.

Lions rất hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc như vậy, hai tay bắt đầu sờ mò khắp nơi trên người Thánh nữ, muốn tiếp tục chuyện vừa bị phá hủy nên không chú ý tới chuyện Thánh nữ muốn nói.

Lúc nghe tới Lời chúc phúc của thần, khuôn mặt hắn ngưng lại, sau đó nhìn Thánh nữ Thần tộc đang lải nhải bôi đen đám người Liễu Khê. Lions nắm hai tay của cô ta, hỏi: “Bọn họ nói trên người ta có lời chúc phúc của thần?”

Thánh nữ phát hiện Lions coi trọng chuyện này vô cùng, vui vẻ thêm mắm thêm muối: “Không chỉ vậy, bọn họ còn muốn cướp đi lời chúc phúc của thần trên người anh, thật sự xấu xa!!”

Lions sao có thể cho phép người khác tính kế bản thân, huống chi lại là ba người phụ nữ hắn thích, thậm chí còn liên hợp với bại tướng dưới tay hắn, cảm thấy lửa giận ngập trời, muốn tìm đám Liễu Khê hỏi rõ ràng.

Thánh nữ đi phía sau Lions, nở nụ cười đắc ý, dùng tay chơi đùa mái tóc của mình, lúc đi ra cửa phòng, khóe mắt nhìn thị nữ ở một bên, con ngươi màu lam hơi sáng lên.

Sau đó giống như không có chuyện gì lướt qua thị nữ, một ma pháp quang mi đánh vào cơ thể thị nữ, hừ, người muốn cướp Lions với cô ta thì cô ta sẽ không bỏ qua, ma pháp hệ quang minh không phải muốn là chữa được.

Vài ngày sau, một thị nữ trong tòa thành chết trên giường của bản thân, chẳng qua bị mang đi an táng mà thôi.

Mấy người thương nghị xong, bắt đầu triển khai tư thế chơi bài, bắt đầu nói chuyện phiếm, về phần Aserius, hắn cung kính đứng thẳng một bên, tùy lúc gọi thì tới.

Cánh cửa gỗ màu trắng được điêu khắc hoa mỹ không mở, âm thanh nói chuyện bên trong dễ dàng rơi vào tai người bên ngoài. Lions đứng ngoài, nghe được âm thanh vui vẻ của bên trong, xuyên qua khe hở có thể thấy được ba cô gái xinh đẹp như hoa cầm bài chơi, mà Aserius thì nâng café để lên bàn nhỏ.

“Aerius, cậu nói lời chúc phúc của thần có tồn tại thật hả?” Âm thanh của nữ hoàng ma tộc mang theo nghi ngờ khó hiểu.

“Đúng vậy, nữ hoàng bệ hạ!” Aerius khẳng định.

“Ta chưa từng nghe qua, ngay cả trong sách của ma tộc cũng không ghi lại.” Nữ hoàng ma tộc không tin nói.

“Ừ, sách của tộc Tinh linh cũng không có ghi lại gì về lời chúc phúc của thần.” Công chúa tinh linh bỏ đôi hai, thản nhiên nói.

“Các vị phu nhân tôn kính, lời chúc phúc của thần không phải là ma pháp bình thường mà là sự thiên vị của các vị thần với người đó, bởi vậy mới đem lời chúc phúc khắc lên trên linh hồn của người đó.” Aerius không bởi vì bị nghi ngờ mà tức giận, chậm rãi nói: “Nhìn khắp lịch sử của đại lục, thật ra cũng có thể tìm được những nhân vật truyền kỳ từng trải qua, Eich đại nhân, Sascy đại nhân… Bọn họ từ khi sinh ra đã mang theo lực lượng và thiên phú khó sánh kịp, cho nên tôi mới nói Lions đại nhân có được lời chúc phúc của thần.”

Ánh mắt Aserius cuồng nhiệt hẳn lên, con người vốn bình thản mang theo lửa đỏ cháy rực, nóng tới mức người khác không dám tới gần, lời nói mang theo sự dùng bái: “Cho nên tôi mới có thể hạ quyết định làm tùy tùng của Lions đại nhân!!”

Liễu Khê nhìn bộ dạng của Aserius, trong lòng im lặng vỗ tay, bộ dạng cuồng nhiệt này giống như một tên đần độn, nếu không phải cô biết người này bất mãn với nam chính ngựa đực thì cũng bị hắn lừa thành một tiểu đệ trung thành.

“Quả nhiên là Lions mà ta thích, quả nhiên là đứa con của thần, chỉ có hắn mới có thể khiến ta ở cạnh bên hắn!” Nữ hoàng ma tộc cười duyên, vẻ mặt si mê.

“Vậy nếu có người muốn cướp lời chúc phúc của thần thì Lions nhất định gặp nguy hiểm!” Lời nói này là của công chúa tinh linh lạnh lùng, lời nói mang theo sự lo lắng.

“Muốn cướp lấy lời chúc phúc của thần hình như phải có sức mạnh cường đại, bởi vì tôi đọc tư liệu không đầy đủ, nhưng mà không cần lo lắng, Thánh nữ là người trong lòng của Lions đại nhân, không có chú ngữ do Thánh nữ niệm ra thì không thể cướp được lời chúc phúc này!” Aerius không cho là đúng, nói thật.

“Vì sao lại cần cô ta niệm chú?” Nữ hoàng ma tộc tỏ vẻ chán ghét, cho tới bây giờ cô chưa bao giờ che giấu sự ghét bỏ của mình với Thánh nữ Thần tộc.

“Linh hồn của Thánh nữ tới từ Thần Tộc, mà Thần tộc là người phát ngôn của thần, chỉ có Thần tộc mới có thể phát huy tác dụng của lời chú ngữ này, phá hủy sự trói buộc của Lions đại nhân, mở ra lời chúc phúc của thần từ sâu trong linh hồn của ngài ấy.” Aserius ngoan ngoãn giải thích.

“Thật sự rất nguy hiểm!! Cô ta còn sống chính là uy hiếp với Lions!” Nữ hoàng ma tộc vội đứng dậy, con ngươi mang theo sự kiên định: “Cho dù Lions có trách tôi, tôi cũng phải giết cô ta, nghĩ tới Lions sẽ vì cô ta mà bị thương, tôi rất đau lòng.”

Lions đứng ở cửa cũng bị kích động, thì ra các cô ấy thích hắn như vậy, quả nhiên là người phụ nữ hắn nhìn trúng, hai mắt nhịn không được mang theo cảm xúc nóng bỏng, mạnh mẽ đi vào ôm chặt nữ hoàng ma tộc.

Mà Thánh nữ Thần tộc khó tin há miệng, trong lòng cũng bị quay cuồng, này, cái này rõ ràng khác với phiên bản mà cô ta nghe được.

Ánh sáng chợt lóe, không tự chủ nghĩ tới lời của Aserius, muốn cướp lời chúc phúc của thần chỉ có cô ta mới làm được, nếu có thể nắm được chú ngữ kia, có phải sẽ áp bức được Lions, khiến cô ta trở thành người phụ nữ duy nhất của hắn?

Ý niệm này vừa xuất hiện trong đầu thì đã muốn thực hiện, Thánh nữ nhìn Aserius với ánh mắt nóng bỏng, mang theo kỳ vọng mà cô ta không biết.

Liễu Khê bị những lời của Lions làm cho ghê tởm, nâng tay vuốt cánh tay, lau đi da gà trên người.

Lions kích động hôn môi nữ hoàng ma tộc và công chúa tinh linh, thậm chí vương tay cầm tay Liễu Khê nhưng bị đuôi cá hất đi.

“Thánh nữ…” Liễu Khê làm bộ lo sợ, nhỏ giọng nói, Lions thấy hai má đỏ ửng của Liễu Khê, bộ dạng ngại ngùng động lòng người kia khiến hắn rung động.

Lions nhìn theo ánh mắt của Liễu Khê thì thấy được ánh mắt tha thiết của Thánh nữ nhìn Aserius, người phụ nữ của mình lại dùng ánh mắt đó nhìn một người đàn ông khác.

Nụ cười của Lions nhạt đi hai phần, cảm thấy trên đầu mình là cái mũ màu xanh [2], trong lòng khó chịu.

[2] mũ xanh = nón xanh: Ở TQ, cái này ý gọi là chồng có vợ ngoại tình ý.

Thánh nữ Thần Tộc chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một người đàn ông như vậy, yêu tới mức không thể không có, yêu tới mức phản bội thần Quang Minh, chỉ vì ở bên cạnh hắn. Ánh mắt của hắn ngăm đen như thế, lúc con ngươi hắn nhìn bạn thì giống như bạn là cả thế giới của hắn, hắn có hương vị rất mê người, mang theo mùi vị mặt trời độc nhất, lồng ngực của hắn dày rộng giống như là ngôi nhà cho bạn dựa vào cả đời!

Huống chi, Lions đã từng tự nói với ả, hắn yêu ả!! Chưa từng có người đàn ông nào nói lời yêu một cách kiên định và nhiệt liệt như hắn, cho nên, ả động tâm…

Nhưng điều khiến ả phải nghiến răng nghiến lợi là Lions không chỉ yêu một mình ả!!

Là do đám người không biết xấu hổ kia thông đồng Lions của ả! Vì sao Lions không chỉ yêu một mình ả?

Ngón tay dài trắng nõn nắm chặt pháp trượng của mình, trên mu bàn tay xuất hiện gân xanh, thánh nữ thần tộc nhìn nữ hoàng vong linh trong lòng Lions, cắn chặt môi dưới, vô cùng tức giận.

Nữ hoàng Vong Linh nhìn Thánh nữ Thần tộc đang tức tối kia, cười khẽ, sau đó hiến đôi môi phấn nộn cho Lions, Lions nheo mắt hưởng thụ, trêu đùa với Nữ hoàng Vong Linh không chút cố kỵ, trong số những người phụ nữ của hắn, Nữ hoàng Vong Linh là người xinh đẹp nhất, khiến hắn chỉ cần bị cô nàng quyến rũ thì không thể dừng được.

Không nghĩ tới Thánh nữ Thần tộc lại yêu tên Lions này say đắm như vậy, tuy rằng cô ta biết Lions không sai, nhưng đối với cô ta mà nói, đây chẳng qua là một người đàn ông mạnh mẽ mà thôi. Thánh nữ Thần tộc thật ngu ngốc!

Thánh nữ Thần tộc thu hết sự khiêu khích của Nữ hoàng Vong linh vào mắt, lại nhìn Lions không thèm chú ý tới sự tồn tại của mình, cô ả cảm thấy đau lòng vô cùng. Thánh nữ Thần tộc quay đầu rời khỏi đó.

Nữ hoàng Vong linh từ trong lòng Lions ngẩng lên, thoáng nhìn bóng dáng rời đi của Thánh nữ Thần tộc, trong mắt hiện lên tia trào phúng, ngón tay trắng nõn xoa lồng ngực dày rộng của Lions, âm thanh ngọt ngào mang theo dụ hoặc và khiêu khích: “Lions, Thánh nữ Thần tộc đau lòng rồi kia, anh không đi an ủi cô ta sao?”

Lions nheo mắt nhìn Nữ hoàng Vong linh, không chút kiên nhẫn cắn mạnh lên cổ của cô ta, để lại một dấu hôn màu xanh nói: “Mặc kệ cô ta!”

Đúng là một cô gái tội nghiệp, Nữ hoàng Vong linh cười khẽ, đôi môi đỏ mọng hộc ra lời nói khiến Lions cảm thấy khó chịu: “Dạo này em thấy cô ta hay đi tìm Aserius, em có chút lo lắng!”

Đây là một lời nói dối, nhưng lại khiến Lions nheo mắt lại, nghĩ tới ánh mắt tha thiết của Thánh nữ Thần tộc dành cho Aserius, cười lạnh, đẩy Nữ hoàng Vong linh ra, bóng dáng biến mất trong ngay lát.

Nữ hoàng Vong linh đứng dậy, chỉnh sửa quần áo hỗn độn của mình, khóe miệng nở nụ cười đắc ý, ngày đó kích thích Thánh nữ Thần tộc rất nhiều, huống hồ, hôm nay thả một ít hương liệu mê huyễn vào phòng cô ả, hương liệu này khiến người ngửi bộc lộ ra dục niệm của mình.

Không nói tới những thứ khác, bây giờ Thánh nữ Thần tộc đã bị ý niệm trong đầu dao động, hẳn là…

Ngay lúc Thánh nữ Thần tộc có chút thất thần thì bước chân không tự chủ đi tới phòng Aserius.

“Chào phu nhân!” Aserius cảm nhận được có người tới, đứng dậy mở cửa, đôi mắt đảo qua nhìn Thánh nữ Thần tộc đang hoảng hốt, trong lòng cũng biết được mục đích mà cô ả tới.

Không nghĩ tới Thánh nữ Thần tộc yêu Lions nhất cũng chuẩn bị phản bội hắn, Aserius im lặng cảm khái một chút, sau đó thay đổi sắc mặt, làm một nghi lễ của kỵ sĩ với Thánh nữ Thần tộc.

Tuy rằng Lions thừa nhận Thánh nữ Thần tộc là vợ hắn, nhưng trên thực tế, hai người chưa cử hành hôn lễ, có điều Thánh nữ Thần tộc rất thích xưng hô phu nhân này, giống như nó chứng minh cho việc Lions thuộc về cô ả vậy. Đáng tiếc, Thánh nữ Thần tộc bị tình yêu làm cho ngu muội này không nghĩ tới, tất cả những thị nữ và thị vệ trong tòa thành đều gọi Nữ hoàng Vong linh và Công chúa Tinh linh là phu nhân.

“Không cần đa lễ!” Thánh nữ Thần tộc bị âm thanh của Aserius làm bừng tĩnh, bình tĩnh nhìn Aserius nói.

Cô ả và Aserius vốn là người ở Thần tộc, là vì cô ả nguyện ý rời khỏi Thần tộc khiến cô ả không thể thở nổi kia đi theo Lions, mà Aserius lại là hoàng kim đấu sĩ đi theo bảo vệ Thánh nữ Thần tộc, dĩ nhiên hắn luôn ở cạnh cô ả.

Thánh nữ Thần tộc nghĩ, không chút cảm thấy có gì kỳ lạ. Hơi ngửa đầu, kiêu căng nói: “Aserius, ta có chuyện tìm anh!”

Nhìn bộ dạng cao cao tại thượng của Thánh nữ Thần tộc, con ngươi Aserius có chút đen lại, lùi về sau vài bước, làm tư thế mời.

Thánh nữ Thần tộc đi vào phòng Aerius, ngồi lên ghế mềm, đặt pháp trượng ở đầu gối, động tác duyên dáng như bức họa.

Chỉ tiếc, Aserius không có lòng thưởng thức, tùy ý khép cửa, cung kính đưa một ly trà nóng cho Thánh nữ Thần tộc, sau đó khoanh tay đứng một bên giống như nghe Thánh nữ Thần tộc phân phó.

“Aserius, ta muốn biết chú ngữ để cướp đoạt lời chúc phúc của thần.” Thánh nữ Thần tộc ngồi thẳng lưng, đôi mắt như mũi tên nhọn nhìn Aerius.

Quả nhiên! Aserius lộ vẻ mặt kinh ngạc, có chút do dự, như là không tin được điều mình nghe: “Phu nhân, ngài muốn chú ngữ để cướp lời chúc phúc của thần?”

“Sao? Không muốn nói?” Thánh nữ Thần tộc thấy vậy, giọng nói lộ tia bén nhọn, hắn cũng dám vi phạm ý muốn của cô ả sao?

Nhiều năm đã trôi qua rồi mà cô ả vẫn cho mình là đúng. Aserius cười lạnh, người phụ nữ này hẳn là nghĩ hắn vẫn còn mang ơn với ả, đáng tiếc, vì một người phụ nữ như vậy mà hắn đã bị không ít đấu sĩ khác cười nhạo, thậm chí từ một vị hoàng kim đấu sĩ lại trở thành thủ hạ bại tướng của Lions.

Hắn đã sớm hận cô ả tới thấu xương, Aserius cố gắng đè ép hận ý xuống, trên mặt mang theo một chút sợ hãi, cúi đầu nói: “Không phải như vậy, có điều tôi không nhìn trọn vẹn tư liệu nên sợ không ổn.”

Thánh nữ Thần tộc khó chịu nhíu mày, cẩn thận đánh giá thần thái của Aserius, thấy hắn mang theo sự thấp thỏm lo âu, trong lòng cảm thấy chán ghét, quả nhiên Aserius vẫn là phế vật, ngay cả tư liệu cũng không tìm được, im lặng một lúc lại hỏi: “Vậy tư liệu ngươi đọc ở đâu?”

“Ở trong giáo đường của thần tộc, bởi vì không để nơi dễ thấy nên ít người chú ý.” Aserius nói dối.

Nghe xong, Thánh nữ Thần tộc có chút chán nản, nghĩ tới phòng sách lớn trong tòa thành của Lions, có chút động lòng, nói không chừng ở trong phòng sách có thể tra được gì đó.

Thánh nữ Thần tộc nghĩ được cái gì, không còn tâm trí ở lại, ngay cả chào cũng không thèm, lập tức chạy về phía phòng sách.

Aerius thấy vậy, cười tiễn cô ả đi. Sau đó, không gian trong phòng đột nhiên vặn vẹo, Lions hiện ra, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Thánh nữ Thần tộc đang chạy đi vội vàng.

Thật sự rất tốt, hắn vốn nghĩ cô ả là Thánh nữ thuần khiết thiện lương, không ngờ vẫn luôn có ý phản bội hắn. Tiện nhân này! Nếu không phải hắn để ý lời của Nữ hoàng Vong linh, nhàm chán đi tới chỗ Aserius nhìn thì không biết cô ả còn có tâm tư như vậy.

Nghĩ tới bình thường bản thân luôn yêu thương Thánh nữ Thần tộc, khuôn mặt Lions vặn vẹo.

Aserius cảm giác độ ấm quanh thân giảm đi, một cỗ khí thế khiến người khác hít thở không nổi bao phủ khắp phòng, không tự chủ vận dụng đấu khí chống cự uy áp của Lions, trong lòng hoảng sợ, không nghĩ tới Lions đã tăng thêm một cấp. Aserius mím môi, nhìn bóng dáng của Lions với ánh mắt oán độc, người này tuyệt đối không thể giữ lại, nghĩ tới kế sách mà bọn họ đã thương lượng, có phần an tâm.

Ánh mắt nhìn tới khuôn mặt trắng bệch của Aserius, phát hiện hắn sợ hãi, thân thể cứng ngắc run rẩy, hiển nhiên là bị uy áp của bị làm sợ.

Lions đắc ý hừ nhẹ, thu lại uy áp, đứng lên nhìn đàn em này của mình, coi như trung tâm.

“Ngươi làm không sai, đây thưởng cho ngươi.” Giọng nói của Lions mang theo mấy phần khinh thường, tùy tay vứt một cái nhẫn không gian cho Aerius, nheo mắt lạnh lùng nói: “Mấy ngày nay ngươi nhìn tung tích của Thánh nữ rồi thông báo cho ta! Rõ chưa?”

“Vâng” Hai tay cầm nhẫn, Aserius cúi một gối nói. Hắn cúi đầu che dấu biểu cảm vặn vẹo của mình. Sự e ngại trong lòng không có, chỉ toàn là sự khuất nhục và khó chịu đối với Lions.

Rất nhanh, nghĩ tới tin tức mà mình biết, hắn kiên nhẫn chờ, tới lúc đó, chỉ cần đem hiến tế Thánh nữ Thần tộc để cướp lời chúc phúc của thần từ Lions sang, nghĩ tới cảnh Lions trở thành phế vật, lòng Aserius cảm thấy đắc ý.

Trong rừng rậm, cây cối dày đặc, ánh mặt trời thậm chí không thể xuyên qua từng lớp lá, toàn bộ nơi này đều tối tăm, không có đóa hoa, không có động vật côn trùng, chỉ có cây cối to lớn, yên tĩnh vô cùng. Nơi này là thông đạo giữa Ma giới và Nhân gian.

Xuyên qua nơi này, trải qua một mảnh hư vô hắc ám sẽ tới ma giới không ánh sáng.

Ma giới, người mạnh là kẻ thắng.

Cung điện ma vương vốn im lặng vô cùng, hòn đá hắc ám ma pháp chống đỡ một tòa thành trôi nổi giữa không trung, vô số ma tộc từ ma giới tới tụ tập ở ngoài cung điện, đợi ma vương triệu hồi.

Bên trong cung điện, trên vương tọa [1] cao lớn, ma vương tuấn mỹ vô cùng cảm thấy nhàm chán, thu lại cánh chim màu đen sau lưng, đôi mắt đỏ như máu nhìn đám ma tộc đang quỳ lạy dưới mặt đất.

“Mở phong ấn thông với nhân gian đi!” Chỉ nhẹ giọng nói một câu đã đưa ra quyết định ma tộc sắp giá đáo nhân gian.

“Phong ấn ở rằng Mai Cốt có dị động?” Lions dừng kiếm, tiếp nhận khăn tay từ thị nữ, thuận tiện nhéo bộ ngực no đủ của cô ta khiến thị nữ cười duyên ngại ngùng không thôi.

“Đây là tin tức mà thị vệ đợi ở Hắc Ám sâm lâm truyền về, từ trên không nhìn xuống, phong ấn nơi rằng Mai Cốt có dấu hiệu mở ra, ma khí lan tràn, hơn nữa còn có xu hướng khuếch tán ra ngoài.” Thị vệ kia làm như không thấy hành động của Lions, quỳ một gối cung kính bẩm báo tin tức.

Lions lau mồ hôi trên tràn, dừng một lát, Hắc Ám sâm lâm là chỗ khó giải quyết nhất, lúc trước vì tìm kiếm bông hoa linh hồn cho Nữ hoàng Vong linh, hắn mò đi vào trong sâu, suýt nữa đã mất mạng.

Lúc này ma khí lan tràn, tình huống hẳn còn nguy hiểm gấp trăm lầm. Thủ đoạn đối phó với hắc sắc ma khí tốt nhất là ma pháp hệ quang minh.

Nghĩ tới đây, mắt Lions hiện lên tia ác ý, vậy thì để Thánh nữ Thần tộc sống thêm mấy ngày nữa, tin tưởng với thủ đoạn của hắn, Thánh nữ Thần tộc tuyệt không thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Tin tức Lions muốn vào Hắc Ám sâm lâm được truyền khắp tòa thành, tất cả các hạ nhân bận bù đầu, chỉ để chuẩn bị vạn toàn cho chuyến đi này của hắn.

Liễu Khê nghe tin tức này có chút kinh ngạc, trong sách từng nói, Hắc Ám sâm lâm là nơi giao nhau giữa ma giới và nhân giới, ma vương thờ phụng thần Hắc Ám, nhưng trên thực tế, thần Quang Minh và thần Hắc Ám đã cùng chết từ lâu rồi, ma vương và thần vương có được thần cách trong thân thể, nam chính ngựa đực vì đả bại ma vương và thần vương nên thu được thần cách trong thân thể bọn họ, sau đó mới bước đi trên đường Phong Thần.

Nhưng mà trình tự lúc này không đổi, nam ngựa đực vì Thánh nữ Thần tộc mà xé rách da mặt với giáo đường, là kẻ địch với Thần tộc, chỉ có vào Thần giới, lấy thần cách của Thần vương rồi phong ấn bên trong Hắc Ám sâm lâm mới mở, ma tộc giá đáo nhân giới.

Không biết là cố ý hay sao, Nữ hoàng Vong Linh, Công chúa Tinh linh và Thánh nữ Thần tộc đều tụ tập một chỗ, ngoài Thánh nữ Thần tộc lo lắng cho Lions ra, ba người khác có tính toán khác.

Lúc Liễu Khê vào cửa, trong phòng đã là một bức tranh có mấy phần hương vị, chỉ có điều kỳ lạ, tư thái của Thánh nữ Thần tộc không có sự cao ngạo như trước mà mang theo cảm giác diễu võ dương oai.

Liễu Khê chỉ liếc mắt đã thấy bộ dạng hơi tiều tụy của Thánh nữ Thần tộc, cho dù sắc mặt vẫn thánh khiết dịu dàng như trước nhưng không thể giấu được sự mệt mỏi, ngay cả con ngươi màu trạm lam cũng mang theo sự hậm hực khó chịu, cái này mang theo cảm giác miệt mài quá độ.

Mặc dù có chút kỳ quái với tinh thần không tốt của Thánh nữ Thần tộc, nhưng mà nó chẳng liên quan gì tới cô cả. Liễu Khê thản nhiên ngồi xuống, một tay chống má, tư thái vô cùng thản nhiên.

Mấy ngày này Thánh nữ Thần tộc trôi qua không tốt, vì có thể tra được tư liệu liên quan lời chúc phúc của thần, cô ả gần như ở thư phòng tìm kiếm không ngừng, giống như bị trúng tà vậy, chỉ sợ cô ả mới buông tha thì lại xuất hiện.

Quan trọng nhất là mấy ngày nay cô ả luôn hoan hảo với Lions, thậm chí hắn thường xuyên thay đổi cách trêu chọc thân thể của cô ả, lúc hưng trí hắn cắn lên làn da mềm mại của cô ả để lại không ít vết ứ, miễn bàn người này còn dùng tư thế và dụng cụ đáng xấu hổ. Cho dù trong đầu không thích nhưng đối mặt với người đàn ông mà mình yêu, cô ả không thể từ chối, huống chi Lions luôn làm bạn với cô ả, vắng vẻ Nữ hoàng Vong linh và Công chúa Tinh linh, việc này càng khiến cô ả nhẫn nại xuống.

Cảm giác bên dưới truyền đợi sự khó chịu, Thánh nữ Thần tộc khẽ cau mày, trong mắt xuất hiện tia đau đớn, làm như không có chuyện gì xê dịch thân thể, khiến cho mình ngồi thoải mái hơn một chút.

Nữ hoàng Vong Linh liếc nhìn thần thái của Thánh nữ Thần tộc không được tự nhiên so với trước kia, khóe miệng nâng lên, Lions quả nhiên không phải thứ tốt gì, có thể dùng thủ đoạn như thế, nhưng mà Thánh nữ Thần tộc cũng quá nhẫn nại.

Ngón tay trắng nõn gõ nhẹ lên bàn, đem lực chú ý của mọi người tập trung tại người mình, kiều mị mở miệng: “Lions muốn đi Hắc Ám sâm lâm, đây là chuyện chắc chắn, tôi nhất định đi theo Lions, các cô thì sao?”

“…” Liễu Khê nghiêm mặt liếc nhìn Nữ hoàng Vong linh, tuy rằng là một trong những nữ chủ, cô tuyệt đối không chết nhưng cô không muốn đi.

“Chỉ sợ Liễu Khê không hợp đi Hắc Ám sâm lâm, cô ta sẽ trở thành trói buộc của Lions.” Thánh nữ Thần Tộc mím môi, nở nụ cười hèn mọn, nhân ngư này và Nữ hoàng Vong linh có giao tình tốt, hơn nữa luôn khinh thường Lions, đây là điều cô ả không thể tha thứ dễ dàng, không biết ý nghĩ này của mình có bao nhiêu mâu thuẫn, Thánh nữ Thần tộc chậm rãi đả kích Liễu Khê: “Khắp nơi trong Hắc Ám sâm lâm đều là ma khí, cô là Vong Linh, dĩ nhiên không sao, tôi có ma pháp quang minh cũng có thể tự bảo vệ mình, chỉ có cô ta, ma pháp hệ thủy của cô ta là vô dụng nhất.”

Tức ghê gớm, đả kích người ta nhanh vậy sao? Đôi mắt thủy nhuận của Liễu Khê lạnh lùng liếc nhìn Thánh nữ Thần tộc, nhân ngư là pháp sư hệ thủy trời sinh, nếu tỷ thí chân chính, Thánh nữ Thần tộc tuyệt đối không có chút thứ tốt nào khi đánh với cô.

“Cô theo đạo mà lớn lên, thuở nhỏ được dạy dỗ thuần khiết, đương nhiên không úy kỵ ma khí hắc ám.” Liễu Khê dùng ngón tay trêu đùa mái tóc quăn của mình, câu nói như lời khen tặng nhưng lại đâm vào chỗ đau của Thánh nữ Thần tộc.

Thánh nữ Thần tộc cắn chặt răng, nhìn nụ cười nở rộ trên khuôn mặt của Liễu Khê, khuôn mặt thánh khiết vặn vẹo một chút. Thánh nữ Thần tộc phản bội giáo đường đại biểu cho việc cô ả không có cảm tình với giáo đường, mọi người trong thành đều biết kiêng kị của cô ả, chưa bao giờ dám nhắc chuyện thánh đường trước mặt cô ả.

“Cô!” Nâng pháp trượng trong tay lên, hung hăng chỉ vào Liễu Khê, đôi mắt Thánh nữ Thần tộc lạnh như băng. Liễu Khê không chút sợ hãi nhìn đôi mắt của cô ả, tay hơi động, ma pháp hệ thủy đã hội tụ, không khí trong phong nhất thời căng lên, mang theo mùi vị căng thẳng.

Đột nhiên khắp phòng có lực lượng hắc ám đè ép xuống, Thánh nữ Thần tộc luôn mẫn cảm với ma khí nhất, sắc mặt trắng bệch, thân thể hơi không khống chế được. Nguyên tố hắc ám tràn ngập tòa thành, lộ ra uy áp khiến người khác không thể thở, Liễu Khê ngưng tụ một quả cầu màu lam nhạt theo phản xạ khiến mình có thể thở dốc một chút.

“Chuyện gì đây?” Liễu Khê nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng tinh khiến bị che, khắp nơi là sự u ám, toàn bộ tòa thành tràn ngập trong làn sương mù màu đen quỷ dị, im ắng không chút thanh âm, lộ ra loại khủng bố quỷ dị.

“Ma khí…” Nữ hoàng Vong Linh mở miệng nói hai chữ, khuôn mặt kiều mỵ thay đổi, ma khí mãnh liệt như vậy cô ta chưa từng cảm nhận, thật sự khiến người khác sợ hãi.

Không khí đột nhiên vặn vẹo một chút, giống như bị người khác phá vỡ không gian, một hơi thở xa lạ xuất hiện sau lưng Liễu Khê, cảm nhận được cái ôm quen thuộc mang theo sự lạnh lẽo, đôi tay rắn chắt ôm cô gắt gao.

Nữ hoàng Vong linh khó tin nhìn người vừa mới xuất hiện, hai mắt trừng lớn, đây là… ma tộc?

Nguyên tốt màu đen ngưng tụ thành cánh chim màu đen giãn ra ở sau lưng, mang theo loại ánh sáng kỳ lạ, con người đỏ như máu đậm và đẹp hơn cả ruby, trên người mang theo hàn khí lạnh như băng, thâm trầm mà nồng đậm, quanh thân tràn ngập lực lượng khiến người khác phải sợ hãi.

Sau khi ma tộc này xuất hiện, toàn bộ nguyên tố khác trong phòng đều bị nguyên tố hắc ám cắn nuốt, Nữ hoàng Vong linh gần như không khống chế được mà cắn răng. Dung mạo của ma tộc tỉ lệ thuận với sức mạnh, ma tộc này xuất hiện đột ngột, trong thân thể ẩn chứa sức mạnh vô hạn, loại sức mạnh này chỉ có ma vương mới có!

Nhưng sao ma vương lại ở đây?

Nghĩ tới sự máu tanh và tàn khốc của ma tộc, không chỉ Nữ hoàng Vong linh mà tất cả những người khác đều run rẩy, bọn họ không muốn chết ở đây…

Ma vương không để ý người khác, thỏa mãn ôm Liễu Khê vào ngực, cuối cùng cũng tìm được!

Không gian vặn vẹo lần nữa, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, ma vương và Liễu Khê giống như biến mất ngay tại chỗ.

“Liễu Khê!!” Lions đuổi tới chậm nửa nhịp, nhìn nhân ngư mà mình nhớ mãi không quên chưa ăn vào miệng bị một ma tộc cao lớn tuấn mỹ bắt đi.

Ma pháp hệ lôi hung hăng bổ về phía không trung, chỉ thấy ánh sáng nổ tung.

“Mẹ nó!!” Khuôn mặt tuấn tú của Lions vặn vẹo, đầu tiên là Thánh nữ Thần tộc phản bội hắn, bây giờ lại có người cướp phụ nữ của hắn.

Đây chính là sự khiêu khích với hắn, hắn sẽ để cho ma tộc kia trả giá lớn, không san ma giới thành bình địa, hắn không gọi là Lions! Lions âm u nhìn nơi Liễu Khê biến mất, trong lòng tức giận vô cùng.

Nguyên tố hắc ám khiến người khác sợ hãi biến mất, Nữ hoàng Vong linh thở ra một cái, tuy không hiểu tại sao ma vương chỉ mang Liễu Khê đi, nhưng mà điều này chứng minh, bọn họ an toàn.

Thánh nữ Thần tộc cũng đứng dậy, dựa vào vách tường, duy trì tư thế đứng thẳng, không nghĩ tới nhân ngư đáng ghét kia bị bắt đi rồi. Nghĩ tới thủ đoạn máu tanh của ma tộc, trong mắt cô ả hiện lên sự vui sướng khi có người gặp họa.

Xứng đáng!

“Ngày mai chúng ta đi vào Hắc Ám sâm lâm.” Lions tức giận bỏ lại một câu.

“Lions, chúng ta không biết tình huống ở Hắc Ám sâm lâm, không thể tùy tiện đi vào, sợ có cạm bẫy trong đó.” Thánh nữ Thần tộc miễn cưỡng nín cười, khuyên, nghĩ tới ma khí lúc nãy mà sợ hãi, thân thể không khỏi run lên.

“Cô không muốn cũng kệ!” Lipns có chút áp lực, không nhịn được tức giận, lạnh lùng nhìn Thánh nữ Thần tộc.

Bàn tay vàng trong ngực đực văn làm cho nam chính luôn đi trên con đường thuận lợi, bởi vậy với ma khí nồng đậm trong phòng không khiến Lions sợ hãi, trong lòng chỉ tức giận vì ma vương kia đẹp trai hơn hắn, huống chi, nhân ngư là người phụ nữ của hắn lại bị tên đó bắt đi, hắn không thể nuốt được nổi nhục này.

“Lions, đừng giận, cho là đi đâu, em cũng đi với anh!” Thánh nữ Thần tộc vì khẩu khí của Lions mà trắng mặt, hai mắt hàm chứa nước mắt, điềm đạm nói.

Dù sao tại lúc đó, nhân ngư kia khẳng định bị ép buộc tới mức không có bộ dạng gì tốt, Thánh nữ Thần tộc ác độc nghĩ.

Nhân ngư ngoan ngoãn ngồi trên đùi ma vương, mái tóc mềm mại màu bạc dưới ánh trăng càng xinh đẹp, thân thể nhó nhắn dựa sát vào lồng ngực ở đằng sau, cánh tay đẹp đẽ vờn quanh thắt lưng của ma vương, nâng cằm tinh xảo mỉm cười.

Lúc ma vương ôm nhân ngư xuất hiện ở cung điện, tất cả ma tộc hiểu được, đây là tân sủng của ma vương.

Liễu Khê tò mò nhìn ma tộc đang quỳ lạy bên dưới, đem tất cả sùng bái và cuồng nhiệt thu vào mắt.

Không thể không nói, ma tộc đúng là kiểu kẻ mạnh là vua, chỉ cần bạn là người mạnh nhất ma giới, vậy có nghĩa bạn là duy nhất. Dĩ nhiên, cũng có ma tộc không cam lòng đi khiêu chiến địa vị ma vương, chỉ cần sống sót sau khi khiêu chiến thì có nghĩa vị trí ma vương thay đổi.

Không ít ma tộc quỳ dưới đất nhìn Liễu Khê với ánh mắt ghen tị và không cam lòng, chẳng qua là một nhân ngư mà cũng được bệ hạ ôm vào ngực một cách cẩn thận như vậy.

Không để ý ánh mắt của đám người đó, Liễu Khê sờ vẩy cá của mình, nguyên tố thủy do ngựa đực nam đưa đã bị nguyên tố hắc ám của ma vương cắn nuốt sạch sẽ, vì thiếu nước nên đuôi có có chút khó chịu.

“Em muốn nghịch nước.” Liễu Khê ngửa đầu nói, đuôi cá vuốt qua tay ma vương, sức mạnh không nhẹ.

Ma vương hơi nhíu mày, ôm bảo bối trong lòng, không chút do dự đứng dậy rời đi.

Nơi tắm rửa được dùng nguyên tố thủy xây nên, nước trong bồn được đổi thành nước biển sạch.

Thở dài thoải mái, Liễu Khê lắc lư đuôi cá đi tới cạnh Trang Kỳ, Trang Kỳ thu lại cánh chim, cọ vào ngực hắn, giọng điệu mang theo chút oán thầm và làm nũng: “Sao bây giờ mới tới? Tên nhóc xấu xa đó đâu?”

“Anh đã xử lý tốt mọi chuyện, về phần hệ thống…” Trang Kỳ hơi trầm ngâm, dịu dàng vuốt hai má của Liễu Khê, cười nói: “Đưa nó đi một chỗ, cho nó thể hiện cảm giác làm người phối hợp diễn.”

A? Liễu Khê ngẩn ra, sau đó nở nụ cười sung sướng, vui vẻ nhìn Trang Kỳ, toàn bộ đôi mắt là bóng hình hắn: “Em rất vui!”

Cầm tay Trang Kỳ, hai má Liễu Khê có chút hồng, nụ cười vui sướng phát ra từ nội tâm: “Vậy, Trang Kỳ tiên sinh, anh nguyện ý lấy em làm vợ chứ?”

Khóe miệng Trang Kỳ nâng lên, hôn lên ngón tay Liễu Khê, cô gái trước mắt này là người bạn lữ duy nhất trong lòng hắn: “Anh đồng ý!”

Tuy thời gian địa điểm ở nơi khác nhưng cũng không gây trở ngại tới tình cảm ngọt ngào của đôi tình nhân.

Đoàn người Lions nhanh chóng đi vào Hắc Ám sâm lâm, bên ngoài Hắc Ám sâm lâm là những đám cây rậm rạp, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây, tạo ra ánh sáng loang lổ, bụi cỏ màu xanh, hoa tươi rực rỡ, thỉnh thoảng còn có chim chóc hót líu lo, náo nhiệt vô cùng.

Nhưng đó là ở bên ngoài, đi vào sâu trong Hắc Ám sâm lâm, cây cối càng cao lớn, che trời, ánh mặt trời dần dần không thể đi vào, cây cối mọc đầy nấm mốc, rừng cây rậm rạp ở cạnh nhau, cỏ rêu lục thâm tạo nên không khí u ám làm người sợ hãi.

Đường bên dưới đã không có đường, thỉnh thoảng còn có ma thú hung mãnh từ nơi ẩn nấp nhảy ra, tập kích mọi người, đợi vào càng sâu, càng đi càng khó, trong Hắc Ám sâm lâm đã không còn ánh sáng, mà bọn họ người nào cũng có thương tích.

Cảm thấy không thể chống đỡ nổi, Lions và Aserius đi ra một nơi rửa sạch, chuẩn bị nghỉ ngơi hồi phục một chút, đường ở Mai Cốt càng khó đi hơn bọn họ nghĩ nhiều.

“Chúng ta ở đây nghỉ một chút, khôi phục được thể lực mới có thể an toàn tới Mai Cốt, mọi người cũng đã đói bụng rồi, Aerius, đi nhóm lửa đi!” Lions lấy từ trong không gian một ít thịt và đồ gia vị, hắn chưa bao giờ ủy khuất bản thân.

Aerius nghe lời đi lấy cành khô, ngầm thủ thế, Công chúa Tinh linh hiểu ý, lấy một ít hương thảo đã chuẩn bị tốt, Nữ hoàng Vong Linh bày ra chú ngữ ở bốn phía để đảm bảo an toàn, đồng thời cũng làm một cái ma pháp để vây khốn Lions.

“Lions, em mệt quá!” Nữ hoàng Vong linh chui vào lòng Lions, giọng điều mềm mại.

“Đêm nay sẽ đút em ăn no!” Lions cười đùa, hôn Nữ hoàng Vong linh một cái, hắn không cảm thấy được hành động bí ẩn của ba người họ.

Lửa bốc lên, âm thanh hỗn độn, dầu từ trên thịt nướng chảy ra, mùi hương mê người tản ra, lửa cháy lớn, lấy một ít nước từ trong súp rau dưa, nước canh vừa được nấu từ lửa nóng nên mùi thơm và khói bay ra nghi ngút.

“Uống rất ngon!” Lions thỏa mãn buông bát, nhéo mặt Công chúa Tinh linh, khen thưởng: “Tay nghề của em càng ngày càng tốt!”

Công chúa Tinh linh chỉ im lặng ăn hoa quả, khuôn mặt tinh xảo luôn giữ bộ dạng lạnh lùng, không đáp lời Lions, chỉ múc thêm cho hắn một bát canh rau dưa, trong mắt lộ vẻ hài lòng.

“Aserius, hôm nay cậu gác đêm!” Lions khẩn cấp ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Nữ hoàng Vong linh.

Aserius đứng thẳng tắp như cũ, không trả lời, chỉ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lions, ánh mắt như cười như không nhìn hắn.

Thái độ khinh mạt ấy khiến Lions cảm thấy có chút không đúng, người này luôn rất ngoan, chưa từng cãi lời hắn, bây giờ…

Trong lòng như cảm nhận được cái gì đó, sức mạnh nơi thân thể của Lions đột nhiên biến mất, tay chân mềm nhũn, không tự chủ lung lay một cái.

“Quấn quanh!” Đôi môi hồng nhuận của Nữ hoàng Vong linh nhẹ nhàng phun ra hai chữ, một sức mạnh màu đen quấn lên thân thể Lions, cố định hắn chặt chẽ.

Một mũi tên từ không trung bay đến, ánh sáng bắn tung tóe trong không trí, bắn vào tay của Thánh nữ Thần tộc, máu tươi bắn tung tóe, ma trượng trên tay rơi xuống mặt đất, Thánh nữ Thần tộc kêu một tiếng thảm thiết.

“Trói buộc!” Cùng lúc đó, Aerius lấy pháp khí, nện lên chân Thánh nữ Thần tộc, ánh sáng màu đen xuất hiện, trói buộc Thánh nữ Thần tộc, sức mạnh hắc ám luôn có thể khắc chế nguyên tố quang minh trong thân thể Thánh nữ Thần tộc, làm cho cô ả không thể phản kháng.

“Các ngươi!!” Lions không nghĩ tới lại có tình huống này, ánh mắt hung ác nhìn ba người trước mắt: “Các ngươi phản bội ta!”

Dùng hết sức mạnh hung hăng đánh một cái, thứ quấn quanh trên người không chút nhúc nhích.

“Aserius, nhanh, chúng ta không còn nhiều thời gian!” Nữ hoàng Vong linh lười nói nhiều, lập tức lấy đồ cần hiến tế, ném vào trước mặt Thánh nữ Thần tộc.

Công chúa Tinh linh đứng một bên đề phòng, Aserius bắt tay cầm khí cụ, trong miệng lẩm bẩm, một chú ngữ kỳ lạ được hắn ngâm ra, mang theo một sức mạnh thần kỳ, mà xung quanh thân thể Thánh nữ Thần tộc xuất hiện ánh sáng thánh khiết, dịu dàng mà xinh đẹp, chiếu khắp bốn phía.

Ánh sáng kia bao vây lấy Lions, nhanh chóng tiến vào làn da rồi vào trong thân thể, máu trong người hắn sôi lên, ánh sáng trắng càng dày đặc, mà thân thể Lions xuất hiện hàng ngàn sợi tơ màu vàng, những sợi tơ này tụ tập trên đỉnh đầu hắn, hình thành một quang cầu sáng chói hơn ánh mặt trời.

Ba người mặc kệ tiếng kêu thảm thiết của Lions, trợn mắt há mồm nhìn sức mạnh từ quang cầu, nguyên tố ma pháp ẩn chứa trong nó mạnh tới mức khiến người than sợ.

“Đây là lời chúc phúc của thần?” Aerius lẩm bẩm.

Nữ hoàng Vong linh đi tới cạnh Lions, tính cầm quang cầu lại phát hiện với không tới, trong lòng khó chịu, lập tức kêu: “Mau tới đây, chúng ta hấp thu thứ này nhanh!!”

Cô ta vốn có ý chiếm nó một mình, nhưng nhìn tình hình thì rất khó, phải hấp thu toàn bộ lời chúc phúc của thần trước khi Lions thoát.

Sợi tơ màu vàng lan tràn vào trong thân thể, một loại cảm giác khó nói xuất hiện, chảy xuôi vào cơ thể khiến toàn bộ cơ thể nhẹ hơn.

Đợi sau khi hấp thu hết quả cầu, Aserius cảm thấy mình có dấu hiệu đột phá, mà pháp lực của Nữ hoàng Vong linh trực tiếp tăng thêm một bậc, tốc độ của Công chúa Tinh linh nhanh hơn.

Oa~ Qủa nhiên lời chúc phúc của thần là thứ tốt.

“Hắn thì sao?” Nữ hoàng Vong linh đá Lions đang xụi lơ trên mặt đất, tùy ý hỏi.

“Hừ!” Aserius nghĩ tới khuất nhục mà mình chịu trước kia, một đạo sức mạnh phá hoại hướng lên thân thể của Lions, đấu khí trong thân thể hắn bị nó đánh dập.

Bây giờ Lions mất đi đấu khí, mà ma lực lại vì bị cướp lời chúc phúc của thần nên khô kiệt, bây giờ hắn là một kẻ phế.

Còn Thánh nữ Thần tộc bởi vì dùng sinh mệnh và nguyên tố quang minh nên sớm đã trở thành người thường, hơn nữa, đây là hiến tế nơi thời gian còn lại không nhiều.

“Cứ như vậy đi, còn sống còn khổ hơn cái chết!” Aserius lạnh lùng nhìn bọn họ, sau đó nói: “Tôi không muốn chết ở Mai Cốt, các cô thì sao?”

“Vẫn nên đi trước rồi tính!” Nữ hoàng Vong linh gật đầu đồng ý, ba người lần theo đường cũ đi về, ném Lions và Thánh nữ Thần tộc ở trong chỗ sâu rừng rậm.

Liễu Khê rúc vào lòng Trang Kỳ nhìn tất cả qua Thủy Kính, cô không nghĩ hai người kia vẫn còn cái mạng. Có điều ma thú trong Hắc Ám sâm lâm rất nhiều, đã có một ma thú diện mạo dữ tợn tới gần hai người, nước miếng từ trong răng chảy ra.

“Ném hai người kia ra khỏi Hắc Ám sâm lâm đi!” Liễu Khê vỗ tay cười nói.

“Tốt!” Trang Kỳ sủng nịnh vung tay lên, Lions và Thánh nữ Thần tộc lập tức biến mất khỏi Hắc Ám sâm lâm mà xuất hiện ở lối vào.

Không có lời chúc phúc của thần, vận mệnh của hai người rất tồi, bọn họ gặp phải đám người buôn nô lệ. Tuy rằng Lions là ngựa đực nam, khuôn mặt và thân hình rất tốt, còn Thánh nữ Thần tộc cũng không tầm thường, dung mạo tuyệt diễm lại mang theo mấy phần thánh khiết, xinh đẹp vô cùng.

Hai người bị đánh hôn mê chuyển lên xe ngựa, trở thành nô lệ, chờ đợi bọn họ là việc bị bán đi.

Bề ngoài anh tuấn của Lions cùng với thân thể cường tráng của hắn khiến các phu nhân rất thích, phu nhân mua hắn thường đem hắn ra ngoài khoe, hơn nữa còn đưa cho các phu nhân khác ngắm.

Phu nhân này sử dụng Lions rất thuận tay, cho dù hắn là ngựa đực nam, một đêm bảy lần, hàng đêm tẩy thuốc nhưng sao có thể duy trì được nhu cầu hư không của phu nhân này.

Không quá một năm, Lions vì miệt mài quá độ nên người anh em của hắn không thể đứng dậy.

Lions mất đi giá trị vốn có, bị phu nhân vứt bỏ tới khu nô lệ, cho hắn tự sinh tự diệt.

Khi Thánh nữ Thần tộc tỉnh dậy đã không còn sự mê luyến với Lions, cả người ngu đần, cô ả không biết tại sao lúc trước lại thích Lions, giống như thây ma, mà bây giờ, Liosn chẳng qua là người đàn ông đẹp trai bình thường.

Cô ả rất lo lắng, lúc cô ả biết mình bị một tên quý tộc ghê tởm mua được, nghĩ tới thủ đoạn giày vò của quý tộc, tức giận tự sát mà chết.

Liễu Khê không quan tâm kết cục của hai người kia, với cô mà nói, cùng người mình yêu ở chung là điều quan trọng nhất: “Trang Kỳ, chúng ta về thôi”

“Tốt!” Trong mắt Trang Kỳ mang theo ý cười dịu dàng, hắn chưa bao giờ từ chối yêu cầu của Liễu Khê.

Miễn cưỡng xốc chăn lên, Liễu Khê rửa mặt ngồi vào bàn ăn điểm tâm, một bên không để ý mẹ đang không ngừng niệm kinh: “Liễu Khê, đừng ngày nào đi làm về cũng ở nhà viết tiểu thuyết, đi tìm một người bạn trai về cho mẹ xem.”

Khóe miệng Liễu Khê co giật, được rồi, làm bộ không nghe, ăn tiếp thôi.

“Leng keng” Chuông cửa vang lên, Liễu Khê lau miệng, đi tới mở cửa.

Người đàn ông đứng trước cửa, đưa lưng về phía ánh mặt trời, cả người chói lóa nhưng lại khiến người khác thấy ổn định và an tâm.

“Liễu Khê, anh tới cưới em!”

[HOÀN]