Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia

Chương 29

Diệp Mạnh Giác đứng trước cửa phòng làm việc, nhìn Vương Khải bị Lý Phong chặn ở ngoài cửa, hỏi: “Có việc gì?”

Vương Khải là nhân viên kỳ cựu làm việc lâu năm trong công ty, năm đó là thư ký của Diệp Quân, sau này lại làm tài vụ. Sau khi công ty chuyển đổi cổ phần tung ra thị trường thì ông ta được thăng làm tổng giám tài vụ.

“Diệp tổng, tôi muốn hỏi một chút, tại sao lại buộc tôi từ chức tổng giám tài vụ? Năm đó tôi đi theo cha cậu, cùng với Diệp phu nhân trước kia, tôi từng bước góp sức vào công ty, cái công ty này phát triển cho tới hôm nay cũng có một phần công lao của tôi. Sao cậu có thể nói cho tôi nghỉ việc là liền cho tôi nghỉ?”

Diệp Mạnh Giác cười lạnh một tiếng, nói: “Nguyên nhân? Vương Khải, nhiều năm qua ông đã làm những chuyện gì, chẳng lẽ còn muốn tôi kể chi tiết ra sao? Năm đó chuyện ông hại anh hai tôi, tôi còn chưa tính sổ với ông đâu. Chỉ mới cho ông từ chức thôi, ông đã kích động như vậy rồi, nếu tôi đưa ông vào tù, ông sẽ như thế nào đây?”

Sắc mặt Vương Khải hơi hơi biến đổi, tiếp theo còn nói thêm: “Diệp tổng, chuyện không có chứng cớ, cậu cũng không thể nói bậy được.”

“Muốn chứng cớ phải không?” Diệp Mạnh Giác hỏi, “Tốt, tôi sẽ cho ông chứng cớ, nói đi, muốn chứng cớ gì? Chuyện ông có liên quan đến vấn đề tài vụ trong công ty? Hay là ông dùng tiền của công ty tài chính? Hay là… bởi vì năm đó ông lạm dụng của công, tiêu tiền của công ty, sợ mọi chuyện bại lộ nên làm giả chứng cứ giá họa lên người anh tôi???”

Vương Khải nhìn anh nói được làm được, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, nhưng vẫn mạnh miệng: “Cậu đừng ăn nói bậy bạ, tôi có thể tố cáo cậu vu khống!”

“Vu khống?” Diệp Mạnh Giác cười ha ha, “Xem ra Vương tổng giám gần đây cuộc sống quả thật quá nhàn nhã, có phải đã nuôi quá nhiều tiểu tình nhân của TVB mà sinh ra ảo tưởng phim truyền hình không? Nơi này là nội địa, không phải Hương Cảng, muốn vu khống thì sẽ làm được. Hơn nữa, trong tay tôi có chứng cớ xác thực ông phạm tội. Vương tổng giám, ông cứ an tâm chờ đi, tôi sẽ cho ông chứng cớ.”

Diệp Mạnh Giác nói xong xoay người đi vào văn phòng.

Tần Vi Khiêm ngồi trên ghế sofa, trên tay cầm ly rượu đỏ chậm rãi lắc.

“Tôi nói Diệp Mạnh Giác, không phải cậu nói sau lưng lão già này còn che giấu âm mưu gì đó sao? Làm như vậy, không sợ đả thảo kinh xà?”

Diệp Mạnh Giác lật xem văn kiện trong tay, nói: “Chúng ta tra xét nhiều năm như vậy cũng không tra được, qua thêm vài năm, thời gian truy tố sẽ quá hạn định, sự việc này sẽ càng phiền toái hơn. Không bằng ra tay thử xem, nhìn xem có thể dẫn xà xuất động hay không.”

Tần Vi Khiêm nhấp ngụm rượu nói: “Điều này cũng đúng, người đứng phía sau màn làm việc thật sự rất sạch sẽ, luôn luôn tra không được manh mối.”

Đang nói, Lý Phong gõ cửa tiến vào, nhìn Diệp Mạnh Giác nói: “Diệp tổng, Vương tổng giám nói, muốn bàn bạc với ngài một chút.”

Tần Vi Khiêm nhíu mày nói: “Không phải cách của cậu mới đây đã có tác dụng rồi chứ. Muốn tôi tránh đi không?”

Diệp Mạnh Giác chỉ chỉ cửa phòng nghỉ phía sau chỗ làm việc nói: “Nơi đó là được.”

Vương Khải đẩy cửa tiến vào, Diệp Mạnh Giác ngồi trước bàn làm việc, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói câu: “Có việc nói thẳng.”

Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Mạnh Giác hồi lâu, rồi mới lên tiếng: “Diệp tổng, sự việc này cậu không nên tra cứu tiếp nữa.”

Diệp Mạnh Giác cười lạnh một tiếng, thế này mới ngẩng đầu, nhìn ông ta một cái, hỏi: “Thế nào? Ông đến cảnh cáo tôi?”

“Không phải cảnh cáo, là khuyên cậu!”

Vương Khải nói, “Nếu cậu tiếp tục điều tra chuyện này, sẽ phải hối hận. Nghe tôi khuyên một câu, đừng tra xét nữa.”

Diệp Mạnh Giác cười lạnh nhìn ông ta, nói: “Tôi ngược lại muốn nhìn xem chuyện gì sẽ khiến tôi hối hận!”

Anh đứng lên đi đến trước mặt Vương Khải nói: “Chú Vương, coi như là chú nhìn tôi từ nhỏ lớn lên, tính tình và tính cách của tôi, chẳng lẽ chú còn không biết? Một khi tôi đã nhận định một chuyện gì đó, nhất định sẽ không bỏ qua.”

Nói xong, anh dừng một chút. Sắc mặt Vương Khải chậm rãi biến thành trắng bệch, ông cũng hiểu được, Diệp Mạnh Giác ở mặt ngoài thì cứ tưởng rất dễ nói chuyện, đối với trưởng bối đều khách khách khí khí, cho dù ở công ty có xảy ra xung đột với một ít cổ đông lớn tuổi, cho tới bây giờ đều rất lịch sự mà đi thuyết phục từng người một. Hơn nữa anh đối với chuyện buôn bán luôn luôn có độ mẫn cảm rất tốt, lúc đưa ra quyết định đều mang về cho công ty một số lợi nhuận cực cao, vì thế, cho dù là cổ đông hay quản lý cấp cao đều cực kỳ tin phục anh. Anh ở trong công ty, có thể nói, gần như không có bất cứ kẻ thù nào. Nhưng mà, Vương Khải cũng biết, người càng hòa khí như vậy, che dấu càng sâu. Anh có thể dễ dàng hóa giải bất luận loại nguy cơ bên ngoài nào đối với công ty, cũng đủ để nói rõ thủ đoạn của anh.

Diệp Mạnh Giác nhìn ra ông đang suy nghĩ đến chuyện có lợi hay hại trong chuyện này, nói tiếp: “Chú Vương, hôm nay tôi gọi chú một tiếng chú Vương, chính là nhớ đến giao tình nhiều năm giữa chú và cha tôi, chú có muốn giao phó hay nhắc nhở chuyện gì thì nên nói cho rõ ràng. Nếu qua hôm nay, cũng đừng trách tôi không khách khí.”

Vương Khải đổ mồ hôi lạnh từ văn phòng Diệp Mạnh Giác đi ra, ông ta đứng đó suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng không nhiều lời nữa.

Điện thoại trên bàn Diệp Mạnh Giác vang lên mấy tiếng, anh cầm lên, chính là giọng của Lý Hoa Quyên.

Tần Vi Khiêm từ trong phòng nghỉ đi ra, đã nhìn thấy mặt anh tràn đầy không kiên nhẫn.

“Sao vậy?” Tần Vi Khiêm hỏi, “Gần đây thúc giục cậu dữ dội lắm à? Tuy nhiên, sao cậu còn chưa tìm được người vừa ý nhỉ? Lúc trước tôi thấy Dư Chi rất được. Đáng tiếc, các cậu bỗng dưng chia tay trong hòa bình.”

Diệp Mạnh Giác một bên xoa huyệt thái dương, một bên nói với anh ta: “Không nói chuyện này. Cho người của cậu theo dõi Vương Khải đi.”

“Đã biết.” Tần Vi Khiêm gật đầu, “Tôi đã dặn xong.”

“Còn nữa, tôi thấy vợ ông ta cũng có chút kỳ quặc, người này hoặc là kẻ bất lực, hoặc là một người rất có thủ đoạn, cũng tìm người điều tra theo dõi cho tôi.”

“Được.”

Diệp Tư còn ở trường học, buổi chiều không có lớp, cô ở ký túc xá nghỉ ngơi một lúc, chuẩn bị đến thư viện. Mới ra cửa ký túc xá, điện thoại của Lý Hoa Quyên liền gọi đến, bảo cô buổi tối trở về ăn cơm.

Cô để điện thoại xuống, ngấm ngầm thở dài, đây là lần thứ mấy? Mỗi lần bà điện thoại, nhất định là có liên quan đến chuyện của chú. Đêm nay, cũng không biết là đại tiểu thư nhà ai.

“Sao vậy?” Kiều Hoa Hoa hỏi.

“Bà gọi mình buổi tối trở về ăn cơm.” Diệp Tư phờ phạc ỉu xìu nói.

“Lại là dịp xem mắt của chú cậu nữa à?” Kiều Hoa Hoa hỏi, “Bà cậu sao lại gấp đến như vậy? Trong nhà mình một chút cũng không thấy gấp gáp chuyện của Trần Á nha.”

Diệp Tư cúi gằm đầu, chậm rãi đi về phía thư viện.

Diệp Tư ở thư viện đến gần tối, mắt thấy sắc trời đã tối đen, thế này mới bất đắc dĩ ra khỏi thư viện. Tiểu Lý đã sớm chờ trước cửa trường học.

Diệp Tư còn chưa xuống xe, liền nhìn thấy chiếc xe lạ đang đậu trong sân, quả nhiên không ngoài dự đoán.

“Tiểu Tư đã về rồi? Mau vào.” Lý Hoa Quyên đứng ở cửa sảnh nói với Diệp Tư đang đứng trong sân.

Không có xe của Diệp Mạnh Giác, hẳn là vẫn chưa về.

Trong phòng vô cùng náo nhiệt, Diệp Tư lặng lẽ đi vào, trong phòng có một người. Một thanh niên mặc áo sơmi hồng nhạt đang cười híp mắt nhìn cô, trong mắt anh hoa đào bay loạn.

“Đường Tiểu Tam? Sao anh lại ở đây?” Diệp Tư kinh ngạc hỏi.

Sắc mặt Đường Duyệt đen thui, tràn đầy oán giận nói: “Tiểu Tư, em sao lại không học chuyện tốt? Cũng hùa theo Kiều Hoa Hoa gọi anh là Đường Tiểu Tam? Gọi anh Đường Duyệt, Đường Duyệt! Hoặc là anh Đường hay anh Duyệt, đều được.”

Diệp Tư bật cười nói: “Cái đó, Kiều Hoa Hoa mỗi ngày ở bên tai em nhắc mãi, hôm nay Đường Tiểu Tam nhìn như thế này, ngày mai Đường Tiểu Tam nhìn như thế kia, em nghe riết thành quen, miệng thốt ra theo thôi.”

Vẻ mặt Đường Duyệt bất mãn nhìn cô hỏi: “Em ở gần Kiều Hoa Hoa học được cái gì tốt hả? Em ấy là một con bé lưu manh! Em nên sớm đừng để ý tới em ấy, đỡ phải bị em ấy dạy hư! Không, chính là dạy tệ hơn.”

Diệp Tư đầu đầy hắc tuyến nhìn anh, Đường Tiểu Tam chết tiệt, nơi này là nhà tôi đó, dám nói tôi như vậy, bị ông nghe được làm sao bây giờ? Cô vừa nghĩ vừa lén nhìn Diệp Quân. May quá, sự chú ý của ông không ở bên này.

Lý Hoa Quyên lại đây hỏi: “Tiểu Tư, đứng chỗ này thất thần làm gì? Có chào hỏi Đường gia gia chưa?”

Diệp Tư thế này mới phát hiện ngồi cạnh bên ông có thêm một người đàn ông không quen biết, hẳn là cha của Đường Tiểu Tam rồi. Cô ngoan ngoãn tiến lên nói: “Xin chào Đường gia gia.”

Đường Duyệt ở bên cạnh rất hài lòng gật đầu cười, tự dưng được tăng thêm vai vế.

Lý Hoa Quyên nhìn đồng hồ, oán giận nói: “Thằng bé này, sao đến giờ vẫn chưa về, mỗi lần làm việc là quên hết mọi chuyện, lại tiến hành không đúng lúc gì cả, phải mau chóng gọi điện thoại thúc giục mới được.”

Đường gia gia tán thưởng gật đầu nói với Diệp Quân: “Một chàng trai lo lắng cho công việc như vậy rất tốt, không giống với mấy đứa nhỏ nhà tôi, chỉ biết đùa giỡn suốt ngày.”

Diệp Tư lặng lẽ nhìn bọn họ, sao lại nói chuyện thân thiết đến vậy, đoán chắc lần này lại là chuyện của chú cùng Đường Mộng Vân, chắc chắn mười phần luôn.

Lý Hoa Quyên tới gần Diệp Tư nhỏ giọng nói: “Tiểu Tư, gọi điện thoại cho chú đi, nói chú mau trở về, nhiều người đang chờ đó.”

Diệp Tư cầm di động, bước ra sân.

Tiếng chuông chỉ vang hai tiếng đã được nhận.

“Bé cưng, có chuyện gì?”

Giọng nói dịu dàng của Diệp Mạnh Giác làm người nghe thật ấm áp.

“Chú.” Diệp Tư mềm mại gọi, nhất thời có ý không muốn nhắn lại mấy lời của bà.

“Sao vậy? Chuyện gì? Chú nghe giọng bé cưng giống như không được vui.”

Lý Hoa Quyên ở cửa sảnh nhỏ giọng nói vọng tới chỗ Diệp Tư: “Gọi chú về nhanh lên. Sao có thể để cho quý cô chờ lâu như vậy chứ.”

Diệp Tư gật đầu với bà ý bảo đã biết, nhỏ giọng nói cùng Diệp Mạnh Giác: “Không có gì. Bà nói chú trở về nhanh một chút.”

Ngừng một chút, cô còn nói thêm: “Chị Đường và mọi người đều ở đây.”

Diệp Mạnh Giác trầm mặc một chút, nói: “Bé cưng sao về nhà mà không nói với chú một tiếng? Chú còn tưởng bé cưng đang ở nhà. Chờ chút, chú sẽ đến ngay.”

Quả nhiên không bao lâu sau Diệp Mạnh Giác đã tới đây. Anh vốn không muốn trở về, tuy nhiên nhận được điện thoại của Diệp Tư, biết cô cũng ở tòa nhà nên mới đến đây. Từ chuyện lần trước của Dư Chi, trong lòng anh có bao nhiêu chuyện để ý, sợ hãi chuyện như vậy sẽ lại mang đến ảnh hưởng tâm lý cho bé cưng, cho dù là một chút, anh cũng không cho phép.

Lúc Diệp Mạnh Giác tiến vào phòng khách, Đường Duyệt đang ghé vào bên cạnh Diệp Tư, nhỏ giọng nói: “Tiểu Tư, có lẽ không lâu nữa, em cũng sẽ gọi anh một tiếng chú đó.” Diệp Tư đảo cặp mắt trắng dã, cúi đầu nói tục: “Điên!”

Đường Duyệt cười đến cả người run run, ở trên đầu cô vỗ nhẹ vài cái, nói: “Nói bậy nha, bé cưng không ngoan nha.”

Diệp Tư tiếp tục trợn trắng mắt, quanh năm suốt tháng cô bị hun đúc dưới dâm uy của Kiều Hoa Hoa, cũng học nói tục, chuyện này rất bình thường. Tuy nhiên, cô nhiều lắm cũng chỉ ở trước mặt bạn bè quen thuộc mới dám làm càn.

“Tán gẫu cái gì, vui vẻ như vậy.” Diệp Mạnh Giác chào hỏi xong, liền trực tiếp đi tới chỗ bọn họ.

“Chú.” Diệp Tư nhanh chóng ngoan ngoãn gọi.

Đường Duyệt ở bên cạnh cô nhìn dáng vẻ cô gái ngoan ngoãn, liền nhe răng cười.

Diệp Mạnh Giác nhìn nhìn Đường Duyệt, có chút nghiền ngẫm nói: “Đường Duyệt, sao mới không bao lâu, thưởng thức chuyển biến lớn như vậy?”

Đường Duyệt cười ha hả: “Cháu là đàn ông con trai, phong cách thanh nhã dịu dàng của trước kia không còn thích hợp với cháu nữa, giờ cháu thích như thế này cơ.”

Diệp Tư hì hì bật cười một tiếng, cô lôi tay Diệp Mạnh Giác nói: “Chú, chú nhìn Đường Tiểu Tam đi, đàn ông đó!”

Cô chỉ vào áo sơmi màu hồng nhạt của Đường Duyệt, cười không dứt. Diệp Mạnh Giác nhìn lúm đồng tiền như hoa của cô, nhịn không được sờ sờ đầu cô, để sát vào bên tai cô nhỏ giọng nói: “Ngoan, nhỏ tiếng chút, để Đường gia gia nghe được sẽ không tốt.”

Lý Hoa Quyên ở bên cạnh thấy, hơi hơi toát mồ hôi dầm dề. Bà nhớ tới chạng vạng hai năm trước. Lần đó Diệp Tư phát sốt, bà đem cơm chiều qua, lúc đi ra sau đó lại nhớ tới còn có chuyện phải nói với Diệp Mạnh Giác, nên quay trở lại.

Trong phòng bệnh, dưới ánh đèn nhu hòa, chàng trai đứng trước giường bệnh, nhắm mắt lại, cằm để nhẹ trên đỉnh đầu cô gái nhỏ, cô gái nhỏ trong lòng cũng ngoan ngoãn ghé vào trước ngực anh, vẫn không nhúc nhích.

Cảnh tượng đó vốn là một hình ảnh rất đẹp, như trong bức tranh đang vẽ hai người, nhưng lại làm cho Lý Hoa Quyên lúc quay trở lại đã sợ tới mức không dám thở mạnh. Bà đã nhìn thấy cái gì? Cảm thấy tình cảm giữa hai người bọn họ đến tột cùng là gì? Giữa chú cháu với nhau sẽ có loại tình cảm thân thiết đến mức như vậy sao? Trong đầu bà thầm kêu không ổn, nhất thời không nghĩ được chuyện gì rõ ràng. Trong lòng bà cố hết sức mà đè ép cái giọng nói ma quỷ kia xuống, không thể, không có khả năng, sao có thể xảy ra chuyện đó được…