Búp Bê Đang Ngủ

CHƯƠNG 61

Docsach24.com
ệ dâng lên mắt, một người đàn bà nằm trong một khách sạn nhỏ bên ngoài Del Monte, gần xa lộ 1. Lắng nghe tiếng xe chạy bên ngoài, cô ta nhìn chăm chăm lên trần nhà.

Cô ước mình có thể ngừng bật lên những tiếng nức nở.

Nhưng cô không thể. Vì anh đã chết. Daniel của cô đã ra đi.

Jennie Marston lần tay vào dưới lớp băng trên đầu mình, chỗ đang đau dữ dội. Cô nhớ lại những phút cuối cùng họ còn bên nhau, ngày thứ Năm. Đứng trên bãi biển phía nam Carmel, khi anh cầm hòn đá có hình dáng giống Jasmine, con mèo của mẹ cô, thứ duy nhất mẹ cô không bao giờ làm đau đớn. Daniel ôm hòn đá, xoay xoay nó trên tay.

"Đây đúng là điều anh nghĩ cưng ạ. Nó giống y như một con mèo”. Sau đó anh ôm cô chặt hơn và thầm thì: "Anh vừa xem thời sự".

"Ồ, lúc ở khách sạn đấy à?"

"Đúng vậy. Cưng ạ, cảnh sát đã biết về em rồi”.

"Về..”.

'Tên em. Chúng biết em là ai”.

"Họ biết ư?", cô hoảng sợ thầm thì.

"Đúng vậy”.

"Ồ không Daniel, anh yêu. Em xin lỗi..”. Cô bắt đầu run rẩy. "Em để quên thứ gì đó trong phòng à?"

Sau đó cô nhớ ra. Một bức thư điện tử cô đã in ra. Nó ở trong túi quần jeans của cô. Cô nói giọng yếu ớt: "Đấy là bức thư đầu tiên trong đó anh nói anh yêu em. Em không thể vứt nó đi được. Anh bảo em vứt nhưng em không thể. Em rất xin lỗi. Em.

"Không sao cưng ạ. Nhưng ta phải nói chuyện”.

"Chắc chắn rồi anh yêu ạ", cô nói, chờ đợi điều tệ hại nhất. Cô sờ chiếc mũi gồ củamình và không còn nhắc lại trong đầu những bài hát Thiên thần nữa, những bài hát Thiên thần chắc sẽ chẳng có ích.

Anh sẽ bỏ cô. Đuổi cô đi.

Nhưng sự việc lại phức tạp hơn thế. Có vẻ như một trong những người phụ nữ trongGia đình làm việc với anh. Rebecca. Họ sẽ cùng nhau xây dựng một Gia đình khác và đi tới ngọn núi của anh, sống với nhau.

“Đáng ra em không được đi cùng với chúng tôi đâu cưng, nhưng khi anh hiểu em, anh đã đổi ý. Anh biết anh không thể sống thiếu em. Anh sẽ nói chuyện với Rebecca. Có thể sẽ mất một thời gian. Cô ấy... khó tính. Nhưng cuối cùng thì cô ấy sẽ làm những gì anh nói. Các em sẽ thành bạn bè”.

"Em không biết nữa”.

"Em và anh, cưng ạ, ta sẽ là một đội. Cô ta và anh chưa bao giờ có liên kết gì, Đó là một điều khác”.

Nếu ý anh ta chỉ là họ ngủ với nhau thì chuyện đó không sao. Jennic không ghen vềchuyện đó quá nhiều. Cô ta chỉ ghen với việc anh yêu người nào khác, cùng cười vui và sẻ chia các câu chuyện, một ai đó khác là "cưng của anh".

Anh tiếp tục: "Nhưng bây giờ thì ta phải thận trọng. Cảnh sát biết em và họ có thể dễdàng tìm thấy em. Vì thế nên em phải biến mất".

"Biến mất?"

"Một thời gian thôi. Một hai tháng gì đó. Ô, anh cũng không thích đâu. Anh sẽ nhớ em”. Cô có thể thấy như vậy.

"Đừng lo. Mọi việc sẽ ổn thôi. Anh không bỏ em đâu”.

"Thật chứ?"

"Chúng ta sẽ vờ như anh đã giết chết em. Cảnh sát sẽ không truy tìm em nữa. Anh sẽ phải cắt em một chút. Ta sẽ bôi một ít máu lên hòn đá này và cái ví. Họ sẽ nghĩ anh đập em bằng hòn đá và ném em xuống biến. Sẽ đau đấy”.

"Nếu điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ được bên nhau”. (Nhưng cô nghĩ trong đầu, đừng cắt tóc em, đừng làm lần nữa chứ! Giờ thì trông cô sẽ như thế nào đây?)

"Chẳng thà anh cắt mình, cưng ạ. Nhưng không có cách nào khác cả”.

"Không sao đâu anh"

"Lai đây em. Ngồi xuống, nắm lấy chân anh. Nắm thật chặt chân anh. Như thế sẽ bớt đau đấy”.

Cơn đau thật kinh khủng. Nhưng cô cắn chặt ống tay áo và nắm chân anh thật chặt, cố giữ để không hét lên khi con dao cắt vào cô và máu bắt đầu chảy.

Cái ví đẫm máu, hòn đá Jasmine đẫm máu...

Họ lái xe tới nơi anh giấu chiếc Ford Focus xanh dương lấy ở Moss Landing, anh đưa chìa khóa cho cô. Họ tạm biệt nhau và cô lấy một phòng khác trong cái khách sạn rẻ tiền này. Khi cô vào phòng, bật ti vi lên, nằm ngửa ra và chăm sóc vết thương đau đớn trên đầu mình thì cô thấy bản tin nói Daniel đã bị bắn chết ở Point Lobos.

Cô úp mặt vào gối mà gào thét, đấm đôi tay gầy guộc lên đệm. Cuối cùng cô nức nở chìm vào giấc ngủ đau đớn. Rồi cô tỉnh dậy, nằm trên giường, chằm chằm nhìn lên trần nhà, rồi đưa mắt từ góc này sang góc khác. Bất tận. Cô nhìn như bị ép buộc.

Nó nhắc cô tới những giờ khắc bất tận nằm trong phòng ngủ khi cô lấy chồng, ngửa đầu ra sau, chờ cho mũi ngừng chảy máu, chờ cho cơn đau qua đi.

Và phòng ngủ của Tim.

Và cả chục phòng ngủ khác.

Nằm ngửa, chờ, chờ và chờ...

Jennie biết cô cần phải dậy, phải di chuyển. Cảnh sát đang truy tìm cô, cô nhìn thấy ảnh bằng lái xe của mình trên ti vi, không cười và cái mũi thì khổng lồ. Mặt cô nóng rát vì sợ hãi khi nhìn tấm ảnh.

Dậy đi...

Nhưng trong mấy giờ qua khi nằm trên chiếc giường rẻ tiền, đệm đã võng và lò xo lòi lên qua lớp vải bọc quá mỏng, cô đã cảm thấy có điều gì đó lạ thường bên trong cô.

Một sự thay đổi, giống như cơn gió lạnh đầu tiên của mùa thu. Cô tự hỏi cảm giác nàylà gì. Sau đó cô hiểu ra. Giận dữ.

Đó là một cảm xúc hiếm khi đến với Jennie Marston. Ồ, cô rất giỏi chịu buồn chán, giỏi chịu sợ hãi, giỏi lo âu, giỏi chờ cho cơn đau đi qua.

Hay chờ cho cơn đau bắt đầu.

Nhưng lúc này cô giận dữ. Tay run và hơi thở cô gấp gáp. Rồi qua cơn giận, cô thấy mình hoàn toàn bình tĩnh. Giống như lúc làm kẹo cứng, ta đun đường thật lâu cho tới lúc nó sôi và cô đặc lại, sùng sục và nguy hiểm (nó dính vào da ta như hồ dán). Sau đó ta đổ nó lên một miếng đá cẩm thạch và nó nguội đi, đông lại thành những miếng giòn tan.

Đó là điều Jennie cảm thấy trong cô lúc này. Cơn giận lạnh lùng trong trái tim. Cứng rắn...

Nghiến răng, tim thình thịch cô vào phòng tắm mở vòi hoa sen. Rồi cô ngồi bên cái bàn rẻ tiền trước gương và trang điểm. Cô dành gần nửa tiếng cho việc đó, rồi nhìn mình trong gương. Cô thích thứ cô nhìn thấy. Những bài hát Thiên thần...

Cô nghĩ lại ngày thứ Năm trước khi họ đứng cạnh nhau bên chiếc Ford Focus, Jennie khóc, ôm Daniel thật chặt.

"Em sẽ nhớ anh rất nhiều, anh yêu ạ", cô nói.

Rồi giọng anh thấp xuống: "Cưng ạ, giờ thì anh phải làm mấy việc, bảo đảm an toàn cho đỉnh núi của chúng mình. Nhưng có một việc em cần làm".

"Gì vậy Daniel?"

"Em còn nhớ đêm hôm nọ trên bãi biển không? Khi anh cần em giúp anh. Với người đàn bà trong cốp xe ấy”.

Cô gật đầu. "Anh... anh muốn em giúp anh làm việc giống thế lần nữa à?"

Đôi mắt xanh dương của anh chằm chằm nhìn cô "Anh không muốn em giúp. Anh cầnem tự làm điều đó"

"Em?"

Anh nghiêng người lại gần hơn và nhìn vào mắt cô “Đúng thế. Nếu em không làm,chúng ta sẽ không bao giờ được bình yên, chúng ta sẽ không bao giờ được bên nhau”.

Cô chầm chậm gật đầu. Anh đưa cho cô khẩu súng ngắn lấy của viên cảnh sát gác nhàJames Reynold. Anh chỉ cho cô cách sử dụng. Jennie ngạc nhiên vì nó quá dễ dàng.

Lúc này, cảm thấy cơn giận trong người, lạnh lùng, sắc nhọn, Jennie đi đến chiếc giường của khách sạn rẻ tiền này và đổ các thứ trong chiếc túi mà cô dùng thay ví ra giường: khẩu súng, một nửa số tiền còn lại, một số đồ dùng cá nhân và một thứ khác mà Pell đưa cho cô: một mẩu giấy. Jennie mở ra và liếc nhìn những gì được ghi trên đó: những cái tên Kathryn Dance, Stuart, Edie Dance và mấy địa chỉ.

Cô nghe thấy giọng người yêu minh khi anh thả khẩu súng vào túi và đưa cho cỏ: "Hãy kiên nhẫn cưng nhé. Cứ từ từ thôi. Và điều quan trọng nhất mà anh từng dạy em là gì?".

"Luôn kiểm soát", cô nhắc lại.

"Cho em A cộng, cưng ạ”. Và anh hôn cô. Đó là nụ hôn cuối cùng của họ.