Đó là nơi có bảo tàng chứa nhiều tác phẩm của Eduard Muybridge, nhà nhiếp ảnh thế kỷ XIX, người được coi là đã sáng tạo ra điện ảnh (và thú vị hơn nhiều so với nghệ thuật của Muybridge, ông ta là người đã giết hại tình nhân của vợ mình, sau đó thú nhận tại tòa án và được thả vô điều kiện).
Một điểm lôi cuốn khác là những cánh đồng nho địa phương, nơi sản xuất ra loại nho Merlot - một trong ba loại nho nổi tiếng nhất để làm rượu vang đỏ. Trái ngược với lời bài Rap tệ hại trong một bộ phim mấy năm trước, Merlot không phải là loại nho hạng hai. Hãy xem Pétrus, một loại vang từ vùng Pomerol của Bordeaux, gần như được làm hoàn toàn bằng Merlot và có lẽ là loại vang đắt tiền nhất trên thế giới.
Morton Nagle vượt qua ranh giới của thị trấn, ông ta đến đây vì điểm hấp dẫn thứ ba của Vallejo Springs, mặc dù đó là điều ít ai biết đến.
Theresa Croyton Búp bê đang ngủ, sống với cô và bác mình ở đây.
Nagle đã chuẩn bị đầy đủ. Một tháng theo dõi những đầu mối phức tạp đã dẫn đến một phóng viên ở Sonoma, người này cho ông ta tên của một luật sư đã làm vài công việc pháp lý cho người cô của cô bé. Anh ta không muốn cung cấp cho Nagle bất cứ thông tin nào nhưng cũng tiết lộ quan điểm rằng người phụ nữ này quá quắt khó chịu và rẻ tiền. Bà ta đã đòi tiền hóa đơn từ anh ta. Khi được thuyết phục rằng Nagle là một nhà văn hợp pháp, anh ta mới lộ ra tên của thị trấn nơi gia đình này đang sống và tên của họ với sự đảm bảo không để lộ danh tính (ở đây "nguồn thông tin bí mật" thực sự là một từ đồng nghĩa của "hèn nhát").
Nagle đã tới Vailejo Springs mấy lần, gặp người cô của Búp bê đang ngủ để được phỏng vấn cô bé (người bác không có vai trò gì trong chuyện nàv, Nagle hiểu ra như vậy). Bà ta có vẻ miễn cưỡng nhưng ông ta tin rằng cuối cùng rồi thì bà ta cũng sẽ đồng ý.
Lúc này, khi đã quay trở lại thành phố xinh đẹp, ông ta đỗ xe gần một ngôi nhà rộng rãi, chờ cơ hội được nói chuyện riêng với người phụ nữ. Tất nhiên ông ta có thể gọi điện. Nhưng Nagle thấy rằng các cuộc điện thoại cũng giống như thư điện tử, là cách giao tiếp rất kém hiệu quả. Trên điện thoại, người đối thoại bình đẳng với ta. Ta có ít quyền kiểm soát và năng lực thuyết phục so với khi nói chuyện trực tiếp. Họ cũng có thể đơn giản là gác máy.
Ông ta phải cẩn thận. Ông ta nhận thấy cảnh sát đi tuần qua ngôi nhà của Bolling, một cái họ mà gia đình này đang sử đụng, rất thường xuyên. Bản thân điều này không có ý nghĩa gì - Vailejo Springs là một thị trấn giàu có và có lực luợng cảnh sát lớn, được trang bị tốt - nhưng Nagle nhận thấy rằng xe tuần tra có vẻ đi chậm lại lúc chạy ngang qua nhà họ.
Ông ta cũng nhận thấy rằng hiện giờ có nhiều xe cảnh sát hơn so với tuần trước. Điều đó khẳng định điều mà ông ta đã ngờ vực: Theresa là cục cưng của thị trấn. Cảnh sát sẽ cảnh giác cao độ để bảo đảm không có điều gì xảy ra với cô bé. Nếu Nagle quá đà, họ sẽ giải ông ra ranh giới thành phố, ném xuống đường như một tay súng không được chào đón trong một bộ phim cao bồi tệ hại.
Ông ta dựa lưng vào ghế, mắt nhìn cửa trước và nghĩ tới những dòng mở đầu cho cuốn sách của mình.
Carmel là một ngôi làng mâu thuẫn, thánh địa cho khách du lịch, hòn ngọc của vùng bờ Trung, dù vậy bên dưới sự tinh khôi và xinh đẹp, ta có thể tìm thấy thế giới bí mật của những kẻ giàu có và tàn ác từ San Francisco, Thung lũng Silicon và HollyWood...
Hừm. Nagle chặc lưỡi.
Sau đó ông ta nhìn thấy một chiếc Suv trắng hiệu Escalade chạy ra từ ngõ nhà Bolling. Người cô của cô bé, Mary, ngồi sau tay lái, một mình trong xe. Tốt. Ông ta không bao giờ lại gần nếu Theresa đi cùng với bà ta.
Nagle khởi động xe, một chiếc Buick chỉ đáng giá bộ truyền động của chiếc Suv, rồi đi theo. Ngưòi cô của Theresa dừng lại ở một trạm xăng, đổ đầy bình xăng thượng hạng. Bà ta nói chuyện với một phụ nữ ở cây xăng bên cạnh, lái một chiếc Jaguar đỏ đời S. Người cô trông có vẻ căng thẳng. Mái tóc xám không được chải, bà ta có vẻ mệt mỏi. Thậm chí từ phía ngoài của bãi đỗ xe, Nagle cũng có thế nhìn thấy những vết thâm dưới mắt bà ta.
Ra khỏi cây xăng, bà ta lái xe qua khu trung tâm xinh đẹp, đặc trưng của California: một con phố đầy cây và hoa, những bức tượng kỳ dị, được viền quanh bởi các quán cà phê, những nhà hàng khiêm tốn, một trung tâm làm vườn, một cửa hàng sách độc lập, một phòng tập yoga và một cửa hàng nhỏ có bán rượu vang, đồ pha lê, đồ dùng cho vật nuôi và quần áo theo phong cách LL.Bean (Hệ thống bán lẻ, trực tuyến qua bưu điện tại Mỹ)
Cách đó mấy trăm mét là khu mua bán phục vụ dân địa phương với một hiệu thực phẩm Albertsoms và siêu thị Rite Aid. Mary Bollin đỗ xe trong bãi và vào cửa hàng thực phẩm. Nagle đỗ gần chiếc Suv của bà ta. Ông ta duỗi người, muốn hút một điếu thuốc, cho dù đã không hút thuốc hai mươi năm nay.
Ông ta tiếp tục cuộc tranh luạn không có hồi kết với bản thân.
Cho tới nay ông ta chua hề phạm pháp. Chưa hề phá vỡ một quy tắc nào. Ông ta vẫn có thể đi về nhà, không gây ra thương tổn nào về đạo đức.
Nhưng có nên không? Ông ta không chắc chắn lắm.
Morton Nagle tin rằng mình có một mục tiêu trong cuộc đời này, đó là vạch trần điều ác. Đấy là một sứ mệnh quan trọng, sứ mệnh mà ông đam mê. Một sứ mệnh cao quý.
Nhưng mục tiêu là vạch trần điều ác và để cho mọi người tự đưa ra phán quyết riêng của họ. Không phải là tự mình đấu tranh với điều ác. Vì một khi đã vượt qua ranh giới và mục tiêu của ta trở thành tìm kiếm công lý, không phải là soi sáng nó nữa, thì sẽ có rủi ro. Không giống cảnh sát, ông ta không bị Hiến pháp quy định được làm gì và không được làm gì, mà điều đó có nghĩa là sẽ có tiềm năng cho sự lạm dụng.
Khi yêu cầu Theresa giúp tìm kiếm tên sát nhân, ông ta đang để lộ cô bé và gia đình cô bé – cả ông ta và gia đình ông ta - tới một mối nguy hiểm rất thật. Daniel Pell rõ ràng, không ngần ngại giết những người trẻ tuổi.
Tốt hơn rất nhiều khi viết về những con người và những mâu thuẫn của họ thay vì đưa ra phán quyết về họ. Hãy để người đọc quyết định điều gì tốt, điều gì xấu và hành động tương ứng. Mặt khác, có đúng không nếu ông ta cứ ngồi yên và để cho Pell tiếp tục cuộc tàn sát của mình khi mà ông ta có thể làm được nhiều hơn?
Dù sao thì thời gian dành cho cuộc tranh luận của ông ta cũng đã hết. Mary Bolling đã ra khỏi cửa hàng Albertsons, đẩy một chiếc xe mua hàng chất đầy thực phẩm.
Có hay không?
Morton Nagle chỉ chần chừ vài giây, sau đó mở cửa bước ra ngoài, xốc quần. Ông ta bước tới.
"Xin lỗi. Chào bà Bolling. Là tôi đây”.
Bà ta dừng lại, chớp mắt và chằm chằm nhìn ông. "Ông làm gì ở đây vậy?"
"Tôi..”.
"Tôi không đồng ý để ông nói chuyện với Theresa”.
"Tôi biết, tôi biết... Nhưng không..”.
"Làm sao mà ông dám xuất hiện ở đây như thế? Ông đang dò la chúng tôi?" Điện thoại của bà ta đã ở trên tay.
"Làm ơn đi", Nagle nói, cảm thấy một sự thôi thúc bất ngờ thuyết phục bà ta, "Đây là một việc khác. Tôi đến đây để giúp đỡ cho một người khác. Chúng ta có thể nói tới cuốn sách sau".
"Giúp đỡ?"
"Tôi lái xe từ Monterey tới đây để nhờ bà một việc. Tôi muốn nói chuyện riêng vói bà”.
"Ông đang nói gì vậy?"
"Bà biết về Daniel Pell chứ?"
"Tất nhiên là tôi biết", bà ta nói câu đó như thể ông là đồ ngốc.
"Có một nữ cảnh sát muốn nói chuyện vói cháu bà. Cô ấy nghĩ có thể Theresa giúp được cô ấy tìm Pell”.
"Cái gì?"
"Đừng lo. Không có rủi ro gì đâu. Cô ấy..”.
“Không có rủi ro? Ông có điên không? Ông có thể dẫn hắn tới đây!"
"Không. Hắn hiện đang đâu đó ở Monterey”.
"Ông có nói với họ chúng tôi ở đâu không?"
'Không, không! Cô cảnh sát này sẽ gặp con bé ở bất cứ nơi nào bà muốn. Ở đây. Bất cứ nơi nào. Cô ấy chỉ muốn hỏi Theresa..”.
"Sẽ không có ai nói chuyện với con bé. Không ai được gặp con bé”. Người phụ nữ nghiêng người ra trước. "Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng nếu ông không đi ngay bây giờ”.
"Bà Bolling, Daniel Pell đã giết...”
"'Tôi biết cái tin khốn khiếp ấy rồi. Ông nói với cô cảnh sát kia, bất kể cô ta là ai, là Theresa không có gì nói với cô ấy cả. Và cả ông, cũng có thể quên đi việc nói chuyện với con bé cho cuốn sách quỷ tha ma bắt của ông..”.
"Không, đợi đã, làm ơn đi..”.
Mary Bolling quay lại và chạy ra chiếc Escalade trong khi chiếc xe mua hàng bà ta bỏ lại trôi theo hướng đối điện dọc theo một dường dốc hẹp. Khi Nagle hụt hơi vồ được cái xe trước khi nó lao vào chiếc Mini Cooper thì chiếc Suv của bà cô đã rít lên lao ra khỏi bãi đỗ.
****
Không lâu trước đây, một đặc vụ CBI, giờ đã thành cựu đặc vụ đã gọi khu này là “Ổ đàn bà".
Ông ta nói đến bộ phận trong trụ sở Monterey, nơi từng là nhà của hai đặc vụ điều tra nữ - Dance và Connie Ramirez - cũng như của Maryelỉon Kresbach và một nhân viên quản lý văn phòng đầu óc thực tế, Grace Yuan.
Người buột mồm không may mắn này là một đặc vụ tuổi năm mươi, một trong những nhân viên ở lì mãi một chỗ trong những văn phòng trên khắp thế giới, những người luôn đếm đến ngày nghỉ hưu và là người làm việc này từ khi hai mươi tuổi, Ông ta cũng có chút vai vế trong nhóm Tuần tra Xa lộ vài năm trước, nhưng việc chuyển sang CBI lại là một sai lẩm. Ông ta không đối đầu được với những thách thức của công việc.
Và rõ ràng là ông ta cũng thiếu mất cảm giác cần thiết để tồn tại với nghề.
"Và đây là Ổ đàn bà", ông ta nói, đủ lớn để mọi người cùng nghe thấy, trong một chuyến viếng thăm trụ sở vào giờ ăn trưa với một người phụ nữ trẻ tuổi mà ông ta đang theo đuổi.
Dance và Connie Ramirez nhìn nhau.
Tối hôm đó, họ đi thực thi nhiệm vụ liên quan tới quần tất và sáng hôm sau khi viên đặc vụ tội nghiệp tới chỗ làm thì thấy toàn bộ văn phòng của mình chằng chịt các loại quần tất lưới, bằng vải ni lông, vải hoa, vải bóng... Vài sản phẩm vệ sinh cá nhân cũng đóng góp vào phần trang trí. Ông ta chạy tới than phiền với sếp CBI lúc đó là Stan Fishbume, đến lượt mình, Chúa phu hộ ông, phải khó khăn lắm mới giữ được vẻ mặt nghiêm trang trong lúc thẩm vấn.
"Ý anh là gì khi anh nói 'Ổ đàn bà' vậy, Bart? Anh thực sự đã nói như vậy?"
Ông ta dọa sẽ kiện tới Sacramento nhưng ông ta đã không trụ được lâu ở CBI để theo được sự việc đến cùng. Trớ trêu thay sau khi người có lỗi ra đi, dân cư trong vùng của văn phòng ngay lập tức dùng biệt danh này và mọi người trong CBI đều biết tới khu hành lang với tên gọi "Ổ đàn bà".
Đó chính là hành lang không được trang trí mà Kathryn Dance đang đi. "Chào Maryellen”.
"Ồ, Kathryn, tôi rất tiếc cho Juan. Chúng tôi đang chuẩn bị đóng góp. Cô có biết bố mẹ muốn đưa cậu ấy đi đâu không?"
"Michael nói chuyện với họ rồi”.
"Mẹ cô gọi đấy. Bà ấy với lũ trẻ sẽ tới, nếu được”.
Dance luôn muốn gặp bọn trẻ bất cứ khi nào cô có thể, kể cả trong giờ làm việc, nếu một vụ chiếm quá nhiều thời gian và nếu cô phải làm việc muộn. "Tốt. Tình hình của Davey thế nào?"
"Đã được giải quyết", người phụ nữ nói chắc chắn. Đối tượng được nói tới là con trai của Maryellen, cùng tuổi với Wes, cậu đang gặp rắc rối ở trường vì một số vấn đề với một băng nhóm thiếu niên. Maryellen đang thông báo tin tốt này với một vẻ hạnh phúc ma mãnh, với Dance có nghĩa là những biện pháp cực đoan đã được áp dụng đe thuyên chuyển hoặc vô hiệu hóa những kẻ có lỗi.
Dance lin rằng Maryellen Kresbach có thể trở thành một cảnh sát giỏi.
Vào văn phòng, cô ném áo khoác lên một chiếc ghế, đẩy khẩu Glock vướng víu sang một bên và ngồi xuống. Cô xem một lượt email. Chỉ có một cái liên quan tới vụ Pell. Anh trai hắn, Richard Pell trả lời từ Lontion.
“Thưa sĩ quan Dance,
Tôi nhận được thư của cô qua Đại sứ quán Mỹ tại đây chuyển tới. Đúng, tôi có biết về vụ đào tẩu, nó có trên thời sự ở đây. Tôi không liên lạc gì với em mình suốt mười hai năm, từ khi nó đến thăm tôi và vợ ở Bakerfield đúng lúc cô em vợ tôi mời hai mươi ba tuổi cũng từ New York đến chơi. Một ngày thứ bảy, chúng tôi nhận được điện thoại của cảnh sát nói con bé đã bị bắt vì lấy đồ trong cửa hàng đá quý tại trung tâm.
Con bé là một sinh viên danh dự trong trường đại học và rất ngoan đạo, trước đó nó chưa bao giờ gặp rắc rối gì.
Có vẻ như con bé đã "loanh quanh" với em trai tôi và nó đã thuyết phục được con bé lấy trộm "mấy thứ".
Tôi đã khám xét phòng nó và tìm thấy đồ trị giá gần mười nghìn dô la. Em dâu tôi bị án treo và vợ tôi chút nữa thì bỏ tôi.
Tôi không bao giờ còn dính dáng gì đến nó nữa. Sau vụ giết người ở Carmel năm 1999, tôi quyết định chuyển cả gia đình sang châu Âu.
Nếu có tin gì của nó, chắc chắn tôi sẽ báo cho các vị, dù điều đó là rất ít có khả năng. Cách tốt nhất để mô tả quan hệ của tôi với nó là: Tôi đã liên hệ với cảnh sátLondon và họ đã cử một sĩ quan đến bảo vệ nhà tôi.”
Manh mối này thế là hết.
Di động của cô reo. Người gọi điện là Morton Nagle. Bằng một giọng lo lắng, ông ta nói: “Hắn vừa giết thêm người nào à? Tôi vừa xem tin tức".
"Tôi e là vậy”. Cô cho ông ta biết chi tiết. "Juan Millar, người sĩ quan bị bỏng cũng đã mất”.
"Tôi rất tiếc. Có còn thêm tình tiết nào nữa không?"
"Không hẳn”. Dance kể với ông rằng cô đã nói chuyện với Rebecca và Linda. Họ chia sẻ một số thông tin có thể hữu ích, nhưng không có gì dẫn được thẳng đến ngưỡng cửa nhà Pell. Nagle cũng không có gì trong những nghiên cứu của mình liên quan đến "vụ lớn" hoặc một "đỉnh núi".
Ông ta báo tin về nỗ lực không thành công của mình. Ông ta đã nói chuyện với cô của Theresa Croyton nhưng bà ta từ chối cho ông ta hoặc cảnh sát gặp cô bé.
"Bà ta dọa tôi", giọng ông ta lo lắng và Dance chắc chắn rằng lúc này trong mắt ông ta không còn những đốm lửa.
"Ông đang ở đâu?"
Ông ta im lặng.
“À..”
Dance lấp chỗ trống: "Ông không định nói với tôi đúng không?".
"Tôi sợ là tôi không thể”.
Cô nhìn số điện thoại người gọi, nhưng ông ta đang dùng di động, không phải điện thoại trong khách sạn hay điện thoại công cộng. "Liệu bà ta có đổi ý không?"
"Tôi thực sự nghi ngờ. Cô đừng bao giờ gặp bà ta. Bà ta vứt bỏ chỗ đồ ăn cả trăm đô la và bỏ chạy”.
Dance thất vọng. Daniel Pell là một bí mật và cô đang bị ám ảnh phải tìm hiểu mọi thứ về hắn. Năm ngoái, khi cô trợ giúp vụ án ở New York với Lincoln Rhyme, cô nhận thấy sự phấn khích đầy ám ảnh của nhà tội phạm học đối với từng chi tiết bằng chứng vật lý, cô cũng giống hệt như thế cho dù là từ phía con người của tội ác.
Nhưng vẫn còn những việc phải làm như kiểm tra chéo từng chi tiết trong câu chuyện của nghi phạm và đó là những việc cần làm như tránh khe nứt trên vỉa hè khi ta đi về nhà. Ta cần biết điều gì quan trọng, điều gì không.
Cô quyết định phải bỏ đầu mối Búp bê đang ngủ. "Cám ơn ông đã giúp đỡ”.
“Tôi đã cố. Thực sự đấy”.
Sau khi gác máy, Dance nói chuyện với Rey Carraneo lần nữa. Vẫn không gặp may với nhà nghỉ và không có trình báo nào về tàu thuyển bị đánh cắp từ bến tàu địa phương.
Cô vừa gác máy thì TJ gọi điện. Anh ta vừa từ DMV về. Chiếc xe Pell lái trong vụ giết nhà Croyton không được đăng ký trong nhiều năm, có nghĩa là có thể nó đã được bán làm sắt vụn. Nêu hắn lấy thứ gì đó có giá trị vào tối giết nhà Croyton thì có thế thứ đó đã bị mất hoặc bị nấu chảy. TJ cũng đã kiểm tra bản kiểm kê đồ đạc trong xe khi nó bị tịch thu. Danh sách ngắn và cho thấy không có bất cứ đồ vật gì bị lấy từ nhà của doanh nhân này.
Cô báo cho cậu ta tin về Juan Millar và người đặc vụ phản ứng bằng sự yên lặng tuyệt đối. Dấu hiệu cho thấy cậu ta thực sự bị xúc động.
Một lát sau, điện thoại của cô lại reo. Đó là Michael O’Neil với câu chào cửa miộng: "Này, là anh đây". Giọng anh một mỏi và buồn bã. Cái chết của Millar đang đè nặng lên anh.
"Bất cứ thứ gì trên cầu cảng, nơi ta tìm thấy cô Pemberton đều đã biến mất nếu như thực sự có thứ gì ở đó. Anh vừa nói chuyện với Rey. Anh ta nói với anh là cho tới nay không có bất cứ trình báo gì về tàu thuyền bị đánh cắp cả. Có thể anh đã lạc lối. Bạn em có tìm thấy gì theo hướng kia không, hướng ra đường ấy?"
Cô nhận thấy từ "bạn" nặng nề và trả lời: “Anh ấy chưa gọi điện. Em đoán là anh ấy vẫn chưa đá phải sổ điện thoại hay chìa khóa phòng khách sạn của Pell".
"Cũng không tìm được nguồn gốc của băng dính, lọ hơi cay thì được bán ở cả hàng vạn cửa hàng và qua bưu điện”.
Cô nói với O’Neil rằng Nagle cũng đã cố liên hệ với Theresa nhưng không thành công.
"Con bé không cộng tác à?"
"Bà cô không chịu và bà ấy là rào cản đầu tiên. Em cũng không biết việc đó có ích không nữa”
O’Neil nói: "Anh thích ý này. Con bé là liên kết duy nhất với Pell và đêm hôm đó".
"Chúng ta sẽ phải cố gắng hơn nữa khi không có con bé", Dance nói, "Anh thế nào?".
"Ổn", anh trả lời.
Khắc kỷ...
Mấy phút sau khi họ gác máy, Winston Kellogg đến và Dance hỏi anh ta: "Có may mắn gì trong hiện trưòng vu Pemberton, trên đường không?".
“Không. Chúng tôi đã tìm kiếm cả giờ đồng hồ tại hiện trường. Không dấu vết, không vật chứng bị bỏ lại. Có thể Michael đúng. Pell trốn bằng thuyền từ cầu cảng”.
Dance cười một mình. Hai người đàn ông đối đầu nhau vừa thú nhận rằng người kia có thể đúng dù cô ngờ rằng họ sẽ chẳng bao giờ thú nhận điều đó với nhau.
Cô cập nhật cho anh thông tin về hồ sơ bị đánh cắp từ văn phòng của Susan Pemberton và thất bại của Nagle khi bố trí cuộc phỏng vấn với Theresa Croyton. Cô nói TJ cũng đang tìm kiếm người khách Susan gặp trước khi Pell giết cô ta.
Dance liếc nhìn đồng hồ. "Tôi có cuộc họp quan trọng. Anh có muốn đi cùng không?"
"Có phải về Pell không?"
“Không. Về đồ ăn lót dạ”.