Tuân thủ tuyệt đối hướng dẫn. Lấy cái búa từ gara nhà cô hắn ở Bakersfield (làm thế nào mà Kathryn Dance lại đoán được ra cơ chứ?). In tên viết tắt của Robert Herron lên chiếc ví. Sau đó thả chúng xuống cái giếng ở Salinas. Làm ra dây cháy chậm cho quả bom xăng (cô nói việc đó dễ như làm bánh theo sách nấu ăn), sắp đặt cái túi có bộ quần áo chống cháy và con dao. Giấu bộ quần áo dưới gốc thông.
Nhưng Pell vẫn chưa tin vào khả năng nhìn được vào mắt người khác và nói dối của cô. Vì thế hắn không dùng cô làm lái xe chạy trốn từ tòa án. Thực tế, hắn không cho cô ở gần chỗ hắn chạy trốn. Hắn không muốn cô bị dừng lại ở một chốt chặn và làm hỏng hết mọi thứ vì lắp bắp và đỏ mặt lên vì cảm giác tội lỗi.
Lúc này, chân đất lái xe (hắn thấy thế thật khêu gợi), trên mặt là một nụ cười hạnh phúc, Jennie Marston đang liến thoắng bằng cái giọng gợi tình của mình. Pell băn khoăn không hiểu cô ta có tin vào câu chuyện về sự vô tội của hắn và những người chết ở tòa án hay không. Nhưng có một điều làm Daniel Pell ngạc nhiên suốt bấy nhiêu năm sai khiến người khác làm những gì hắn muốn là họ thường xuyên lao vào cơ hội trở thành nạn nhân, thường xuyên quẳng theo chiều gió logic và lòng cảnh giác của mình để tin rằng điều mà hắn muốn họ làm chính là điều họ muốn làm.
Dù vậy, điều đó cũng không có nghĩa là Jennie sẽ tin tất cả những gì hắn nói với cô, vì thế hắn đã có kế hoạch cho những ngày tới. Hắn phải giám sát cô thật chặt, xem điều mà cô ủng hộ hắn là gì và điều nào mà cô có thể không thích.
Họ lái xe theo một lộ trình phức tạp qua các con phố, vòng tránh đường cao tốc, nơi vẫn có thể có chốt chặn.
"Em mừng là anh ở đây", cô nói, giọng ngập ngừng trong khi đặt tay lên đầu gối hắn với một sự tuyệt vọng đầy mâu thuẫn. Hắn biết cô đang cảm thấy gì: Bị giằng xé giữa việc muốn thổ lộ tình yêu và nỗi e sợ làm hắn sợ hãi. Tình yêu sẽ tuôn trào. Luôn như thế với những người đàn bà như cô ta. Ồ, Daniel Pell biết tất cả về những nàng Jennie Marston trên thế giới, những người đàn bà bị kẻ xấu quyến rũ đến hụt hơi. Hắn biết về họ nhiều năm trước, khi còn là một kẻ vào tù ra tội. Ta ở trong quán cùng họ và thả ra một tin là mình vừa hết hạn, hầu hết phụ nữ sẽ chớp mắt và không bao giờ quay lại sau khi nói cô ta cần vào nhà vệ sinh. Nhưng cũng có những người sẽ thấy ướt át khi ta thầm thì vào tai họ về tội ác mà ta đã phạm và án mà ta đã chịu. Họ sẽ cười một kiểu nhất định, nghiêng lại gần và muốn nghe thêm.
Kể cả chuyện giết người - tùy theo cách bạn kể nó thế nào. Và Daniel Pell biết cách kể chuyện.
Đúng thế Jennie là một cô gái thích kẻ xấu cổ điển. Ta không đoán ra được điều đó nếu nhìn cô ấy, một cô hầu bàn gầy gò với mái tóc vàng thẳng, một khuôn mặt xinh đẹp bị một cái mũi gồ làm hỏng, ăn mặc như một bà mẹ ngoại ô đi dự hòa nhạc của Mary Chapin (nghệ sĩ nhạc đồng quê và nhạc dân gian Mỹ)
Không phải kiểu người thích thư từ với những kẻ sống trong những chỗ như Capitola.
"Pell thân mến,
Anh không biết em nhưng em đã đọc một bài báo về anh trên tờ A&E và em không nghĩ nó đã nói hết sự thật. Em cũng đã mua mọi quyến sách có thể tìm được về anh và đọc hết chúng. Em thấy anh là một người hấp dẫn. Kể cả nếu anh có làm những gì họ nói thì em chắc chắn rằng có những hoàn cảnh cực đoan dẫn đến việc đó. Em có thể nhìn thấy điều đó trong mắt anh. Anh nhìn vào ống kính nhưng dường như đang nhìn thẳng vào em. Em cũng có xuất thân giống như anh, ý em là tuổi thơ (hay không có tuổi thơ!) và em có thể hiểu anh là người đến từ đâu. Ý em là thấu hiểu hoàn toàn. Nếu anh muốn, anh có thể viết thư cho em.
Thân mến. Jertnie Marston"
Cô không phải người duy nhất, tất nhiên rồi. Daniel Pell có nhiều thư. Một số bức thư khen hắn vì đã giết một tên tư bản, một số khác nguyền rủa hắn vì đã giết một gia đình, một số khuyên bảo, một số để tìm kiếm lời khuyên. Cũng có nhiều đoạn dạo đầu lãng mạn. Hầu hết là phụ nữ và có cả đàn ông, nhưng họ sẽ giảm nhiệt huyết sau vài tuần khi suy nghĩ lại. Nhưng Jennie thì vẫn kiên trì, những bức thư của cô ngày càng nồng thắm.
Daniel yêu quý nhất của em,
Hôm nay em lái xe trên sa mạc. Gần đài thiên văn Palomar, chỗ có những cái kính viễn vọng khổng lồ. Bầu trời thật to lớn, đó là lúc chạng vạng và các vì sao đang mọc. Em không thể không nghĩ tới anh. Về cách anh nói không có ai hiểu anh và đổ tội cho anh những điều xấu xa mà anh không làm, việc đó khó khăn đến mức nào. Họ không nhìn được bên trong anh, họ không nhìn thấy sự thật. Không giống như em thấy. Anh sẽ không bao giờ nói ra điều đó vì anh khiêm tốn nhưng họ không thấy một con người hoàn thiện là anh.
Em dừng xe, em không thể giúp gì được mình. Em vuốt ve thân thể mình, làm gì thì anh biết đấy (em cá là anh biết, đổ bẩn thỉu ạ!). Mình đã làm tình ngoài đó, anh và em, cùng nhìn lên trời sao, em nói "mình" vì anh đã ở đó bên em, trong tâm hồn. Em sẽ làm mọi thứ vì anh, Daniel..
Những bức thư như thế - thể hiện sự thiếu kiểm soát hoàn toàn và cực kỳ nhẹ dạ của cô ta - đã khiến Pell quyết định dùng cô cho chuyến đào tẩu.
Hắn hỏi: "Em đã để ý tới mọi thứ rồi chứ? Không ai có thể theo được chiếc T-bird chứ?".
"Không, em lấy nó từ một nhà hàng. Có một anh chàng mà em hẹn hò mấy năm trước. Ý em là bọn em chưa hề ngủ với nhau hay làm bất cứ điều gì". Cô ta nói thêm câu này quá nhanh và hắn cho rằng họ đã dành không ít thời gian ngủ với nhau như những chú thỏ xinh xắn ngớ ngẩn. Nhưng hắn chẳng quan tâm. Cô tiếp tục: "Anh ấy làm ở đó và khi đang đi loanh quanh thì em để ý không có ai quan tâm đến hộp chìa khóa xe của khách. Thế là ngày thứ Sáu em đi xe buýt đến đó và đợi bên kia đường. Khi nhân viên đỗ xe bận, em bèn lấy chìa khóa. Em chọn chiếc Thunderbird vì vừa có một đôi vào trong nhà hàng và họ sẽ ở đó một lúc. Em chạy trên đường khoảng mười phút gì đó".
"Em lái xe thẳng đến đó?"
"Không, em ngủ một đêm ở San Luis Obispo nhưng trả bằng tiền mặt, như anh nói”.
"Em xóa hết email rồi chứ? Trước khi em đi?"
"Vâng”.
"Tốt rồi. Em có bản đồ không?"
"Có chứ”. Cô đập tay vào ví.
Hắn nhìn thân thể cô. Bộ ngực nhỏ nhu nhú, đôi chân và cặp mông gầy gò. Mái tóc vàng dài của cô. Phụ nữ cho ta biết ngay mình có loại giấy phép nào và Pell biết hắn có thể sờ soạng cô bất cứ khi nào và ở đâu hắn muốn. Hắn đặt tay lên sau cổ cô, thật mỏng manh, dễ vỡ. Cô thốt ra một âm thanh mà thực sự là một tiếng rên gừ gừ.
Cục thịt của hắn tiếp tục phồng lên. Tiếng gừ gừ cũng to lên.
Hắn chờ đến mức lâu nhất có thể. Nhưng quả bóng thì không.
"Dừng xe đi em”. Hắn chỉ vào một con đường chạy dưới rừng sồi. Nó giống như một nhánh rẽ vào một trang trại bỏ hoang giữa một cánh đồng cây cối um tùm.
Cô đạp phanh và rẽ vào con đường. Pell nhìn quanh. Hắn không thấy ai.
"Ở đây à?"
"Chỗ này tốt đây”.
Bàn tay hắn trượt từ cổ xuống phía trước chiếc áo hồng. Nó có vẻ mới. Cô mua cái áo này chỉ dành cho hắn, hắn hiểu.
Pell nâng mặt cô lên và nhẹ ép môi mình vào môi cô nhưng không mở miệng. Hắn hôn cô nhẹ nhàng rồi lùi lại, bắt cô phải đến với hắn. Cô càng phấn khích, hắn càng đùa với cô nhiều hơn.
"Em muốn anh trong em", cô thầm thì, vươn tay ra sau, chỗ hắn nghe thấy tiếng lách cách mở túi. Một chiếc bao cao su hiệu Trojan xuất hiện trong tay cô.
"Mình không có nhiều thời gian đâu em yêu. Chúng đang tìm mình đấy”.
Cô đã hiểu thông điệp.
Dù các cô gái thích người xấu trống vô tội đến mây, họ vẫn biết mình đang làm gì (và Jennie Marston lại trống không hề có vẻ vô tội). Cô cởi áo và ngửa người ra ghế sau, lấy chiếc áo ngực có độn vuốt ve háng hắn.
"Nằm xuống đi anh yêu. Nhắm mắt lại”.
"Không”.
Cô hơi ngần ngại.
"Anh muốn nhìn em", hắn thầm thì. Đừng bao giờ cho họ nhiều quyền lực hơn là ta phải cho. Lại thêm tiếng gừ gừ.
Cô mở khóa quần soóc của hắn và cúi xuống.
Chỉ vài phút sau hắn kết thúc. Cô đúng là có tài năng như hắn đã kỳ vọng - Jennie không có nhiều tài nguyên nhưng cô khai thác được những gì cô có - và trong trường hợp này rất phù hợp, mặc dù khi họ được riêng tư trong phòng khách sạn thì hắn cũng phải kéo dài thêm tương đối Nhưng lúc này, thế là được. Còn đối với cô, Pell biết cú kết thúc bùng nổ, đồ sộ của hắn là đã đủ thỏa mãn.
Hắn nhìn vào mắt cô. "Em thật là tuyệt vời, em yêu. Thật là đặc biệt!"
Cô đang say sưa trong cảm xúc đến mức lời đối thoại cũ rích như trong phim khiêu dâm này đối với cô nghe như một lời tỏ tình trong một cuốn tiểu thuyết lãng mạn cổ điển.
"Ôi, Daniel!"
Hắn ngả ra sau và chỉnh đốn lại quần áo.
Jennie cài lại cúc áo. Pell nhìn vào cái áo màu hồng, chỗ ren, những cái ve áo kim loại. Cô nhận ra. "Anh thích à?"
"Đẹp đấy". Hắn liếc ra ngoài cửa sổ và nghiên cứu cánh đồng quanh họ. Không lo lắng về cảnh sát nữa, chú ý hơn vào cô ta. Thấy cô đang săm soi chiếc áo.
Jennie lúng túng nói: "Nó hồng kinh khủng quá. Có thể là quá hồng. Em vừa nhìn thấy và nghĩ em sẽ mua nó".
"Không, nó đẹp đấy. Trống thú vị”.
Khi kéo khóa, cô liếc nhìn những cái chấm ngọc trai, chỗ thêu ren và măng sét. Cô có thể đã phải làm việc cả tuần để mua được nó.
"Em sẽ đổi nó nếu anh muốn”.
"Không, nếu em thích nó thì tốt rồi", hắn nói, điều chỉnh giọng nói đúng mực như một ca sĩ gặp phải một nốt khó. Hắn liếc nhìn chất vải lần nữa sau đó nghiêng tới trước và hôn cô vào trán, chứ không phải vào miệng, tất nhiên rồi. Hắn quét nhìn cánh đồng lần nữa.
"Ta cần phải quay lại đường”.
"Tất nhiên rồi”. Cô muốn anh nói thêm vói cô về chiếc áo. Nó có gì không ổn? Anh có ghét màu hồng không? Bạn gái cũ của anh có chiếc áo giống thế không? Nó có làm cho ngực cô trống nhỏ đi không?
Tất nhiên là hắn không nói gì.
Jennie cười khi hắn chạm vào chân cô và cô vào số. Cô quay lại đường, liếc xuống nhìn chiếc áo hồng lần cuối cùng, chiếc áo mà Pell biết cô sẽ không bao giờ mặc lại. Mục đích của hắn là cô vứt nó đi và giờ thì hắn biết khá rõ là cô sẽ làm thế.
Mỉa mai thay cái áo lại thực sự hợp với cô và hắn cũng thấy thích một chút xíu.
Nhưng cho cô thấy sự không vừa ý kín đáo của hắn và quan sát phản ứng của cô đã cho hắn biết chính xác cô là ai. Thật dễ điều khiển, thật trung thành.
Một thầy giáo giỏi luôn biết chính xác tình hình tiến bộ của học sinh.
Michael O'Neil ngồi trên ghế trong văn phòng của Dance, đung đưa từ trước ra sau trên hai chân ghế sau, hai chân anh gác lên mặt chiếc bàn cà phê vẹo vọ của cô. Đây là tư thế ngồi ưa thích của anh. (Về mặt ngôn ngữ cử chỉ, Dance giải thích thói quen này là năng lượng khi lo lắng và một vài vấn đề khác, nhưng vì cô quá thân với anh nên cô quyết định không phân tích sâu hơn.)
Anh, TJ Scanlon và Dance đang chằm chằm nhìn điện thoại của cô, từ loa của nó đang phát ra lời giải thích của chuyên gia máy tính nhà tù Capitola: "Ngày hôm qua Pell có vào mạng nhưng hắn không gửi e-mail nào, ít nhất không phải lúc đó. Trước đó thì tôi không biết. Ngày hôm qua, hắn chỉ duyệt web. Hắn đã xóa các site hắn đến nhưng quên không xóa yêu cầu tìm kiếm. Tôi đã biết hắn tìm gì".
"Nói đi”.
"Hắn tìm trên Google các từ 'Alison' và 'Nimue'. Hắn tìm hai từ này cùng nhau, như cách thu hẹp yêu cầu”.
Dance hỏi cách đánh vần.
"Sau đó hắn tìm một từ nữa: 'Helter Skelter'.
CXNeil và Dance liếc nhìn nhau lo lắng. Cụm từ trên là tên một bài hát của Beatles mà Charles Manson say mê. Hắn dùng thuật ngữ này để chỉ cuộc chiến chủng tộc không thể tránh khỏi ở nước Mỹ. Đó cũng là tên một cuốn sách đã được giải thưởng về một lãnh tụ giáo phái do người truy tố ông ta viết.
"Sau đó hắn vào Visual-Earth.com. Giống như Google Earth. Ta có thể xem ảnh vệ tinh của hầu hết mọi nơi trên trái đất”.
Tuyệt vời, Dance nghĩ. Dù thực tế chẳng hề tốt đẹp chút nào. Không có cách nào để biết hắn đã tìm gì.
"Đó có thể là những xa lộ ở California, đó có thể là Paris hay Key West hay Moscow".
"Còn Nimue là gì?"
"Chịu".
"Ở Capitola điều đó có ý nghĩa gì không?"
"Không".
"Có nhân viên nào ở đó tên là Alison không?"
Giọng nói kỳ quái của nhân viên kỹ thuật nói: "Không. Nhưng tôi định nói là tôi có thể tìm được những website nào mà hắn đăng nhập. Nó còn tùy vào việc hắn có xóa hay hủy chúng đi không. Nếu chúng đã bị hủy thì quên đi. Nhưng nếu chúng chỉ bị vứt vào thùng rác thì tôi có thể tìm thấy chúng trôi nổi đâu đó trong ổ đĩa cứng".
"Bất kỳ điều gì anh có thể làm đều được đánh giá cao", Dance nói.
"Tôi sẽ làm ngay đây”.
Cô cảm ơn anh ta và họ cúp máy.
"TJ, kiểm tra 'Nimue' đi”.
Những ngón tay anh ta bay trên bàn phím. Kết quả tìm hiện ra và anh kéo chuột. Chỉ sau vài phút anh nói: "Hàng trăm ngàn kết quả. Giống kiểu nhiều người dùng nó làm nick chat".
O'Neil nói: "Có thể là ai đó hắn quen trên mạng. Hoặc một biệt hiệu. Hoặc tên thực của ai đó".
Chằm chằm nhìn vào màn hình, TJ tiếp tục: "Có thể là các nhãn hiệu nữa: mỹ phẩm, thiết bị điện tử, hừm, sản phẩm tình dục... Chưa bao giờ nhìn thấy thứ này".
“TJ", Dance quát.
"Xin lỗi". Anh ta tiếp tục kéo chuột xuống các kết quả bên dưới. "Hay đây. Hầu hết các kết quả là tới vua Arthur”.
"Vua Arthur trong phim Camelot?"
"Tôi đoán thế”. Anh ta đọc tiếp: "Nimue là tên Nữ thần Hồ. Người phù thủy Merlin đã phải lòng cô ta, ông ta trăm tuổi còn cô ấy mười sáu". Anh ta đọc thêm: "Merlin dạy cô ta thành một phù thủy. Ồ, và cô ta tặng vua Arthur thanh kiếm thần".
"Excalibur", O'Neil nói.
"Gì cơ?", TJ hỏi.
"Thanh kiếm. Excalibur. Cậu chưa nghe chuyện này à?", viên thám tử hỏi.
"Chưa. Tôi chẳng học những thứ chán ngắt ở trường".
"Tôi thích ý kiến rằng đó là một người hắn muốn tìm. Tìm thử 'Nimue' cùng với Teir, 'Alison', 'Caliiforniấ, 'Carmel', 'Croyton'... Còn gì nữa không?"
O'Neil kiến nghị: "Những người phụ nữ nữa: Sheffield, McCoy, Whittfield".
"Tốt”.
Sau vài phút gõ phím điên cuồng, người đặc vụ nhìn về phía Dance.
"Xin lỗi sếp. Không có gì”.
"Tìm những từ đó trong VICAP, NCIC và những cơ sở dữ liệu tội phạm chính khác”.
"Tuân lệnh".
Dance chằm chằm nhìn vào những từ cô vừa viết. Chúng có ý nghĩa gì? Vì sao hắn lại liều lĩnh vào mạng để tìm chúng?
Helter Skeiter, Nimue, Alison...
Và hắn tìm kiếm thứ gì trên Visual-Earth? Một nơi hắn định trốn hay định đột nhập?
Cô hỏi O'Neil: "Thế còn những bằng chứng ở tòa án thì sao?"
Viên thám tử nhìn sổ tay: "Không có gì hữu ích. Hầu hết mọi thứ đều bị cháy. Xăng được đựng trong những bình sữa bằng nhựa bên trong một va li kéo rẻ tiền. Bán ở mọi nơi như trong những cửa hàng kiểu Wal-Mart, Target. Cái túi không cháy và bộ quần áo chống lửa do công ty Protection Equipment Inc. ở New Jersey làm. Bán trên khắp thế giới nhưng phần lớn được bán ở phía Nam California”.
"Vì cháy rừng?"
"Chúng dùng trong các bộ phim, cho các diễn viên đóng thế. Có hàng tá đại lý của công ty đó bán mặt hàng này. Chẳng có gì nhiều để kiểm tra. Không có số xê ri của sản phẩm. Không có dấu vân tay nào từ cái túi hay bộ quần áo. Chất phụ gia trong xăng là của hãng BP nhưng chúng ta không xác định được từ cây xăng nào. Dây cháy chậm tự chế. Dây thừng nhúng trong hóa chất cháy chậm. Cũng không phát hiện được gì từ đó cả”.
"TJ, có tin gì về bà cô không?"
"Vẫn kín như bưng. Tôi đang chờ bước đột phá bất cứ lúc nào”.
Điện thoại của cô reo. Lại là một cuộc gọi nữa từ Capitola. Giám đốc nhà tù đang ngồi cùng với người tù nói anh ta có thông tin về Daniel Pell. Bà ta hỏi Dance có muốn nói chuyện luôn với anh ta không.
"Tất nhiên rồi”. Cô bấm nút loa điện thoại.
"Đây là đặc vụ Dance. Tôi đang ở đây với thám tử O'Neil”.
"Chào. Tôi là Eddie Chan”.
"Eddie", giám đốc nhà tù nói, "chịu bốn năm đến tám năm vì cướp ngân hàng. Anh ta ở Capitola vì anh ta hơi... khó kiểm soát một chút”.
"Anh biết Daniel Pell rõ không?", Dance hỏi.
"Không hẳn. Không ai biết rõ về hắn ta. Nhưng các vị biết dấy, tôi không phải là mối đe dọa của hắn. Vì thế hắn ta có vẻ cởi mở với tôi”.
"Và anh có ít thông tin về hắn?"
"Đúng vậy, thưa cô”.
"Sao anh lại giúp chúng tôi?", O'Neil hỏi.
"Tôi bị quản thúc tối đa sáu tháng, tôi giúp các vị vì việc đó tốt cho tôi. Tất nhiên với điều kiện các vị tóm được hắn. "
O'Neil hỏi: "Pell có nói về một cô bạn gái hay ai đó bên ngoài hay không? Một người phụ nữ nào đó?".
"Hắn khoác loác về những người đàn bà của hắn. Hắn kể chúng tôi nghe những câu chuyện rất hay. Giống như xem phim khiêu dâm vậy. Ôi trời, chúng tôi mê những câu chuyện ấy”.
"Anh có nhớ cái tên nào không? Ai đó tên là Alison?"
"Hắn không bao giờ nhắc đến tên ai”.
Sau những gì Tony Waters đã nói với cô, Dance ngờ rằng Pell đã bịa ra những câu chuyện tình dục, dùng chúng như phần thưởng để dụ đám tù nhân làm việc cho hắn.
Cô hỏi: "Vậy anh muốn nói gì với chúng tôi?".
"Tôi có một ý về việc hắn có thể đi đâu”. Dance và O'Neil liếc nhìn nhau. "Acapulco. Ở đó có một thị trấn, Santa Rosario, trên núi”.
"Thế này, khoảng một tuần trước chúng tôi ngồi tán phét và có một tên tù mới, Felipa Rivera, đang chịu án vì hắn bị cướp cò trong một vụ trộm xe. Chúng tôi nói chuyện và Pell phát hiện ra rằng hắn ta là người Mexico. Vì vậy Pell hỏi hắn về cái thị trấn Santa Rosario này. Rivera chưa bao giờ nghe thấy tên nó, nhưng Pell lại rất muốn biết thêm, nên hắn tả lại nó, như thể đang vắt óc mình ra vậy. Thị trấn đó có suối nước nóng, không ở gần đường xa lộ nào và có ngọn núi dốc đứng bên cạnh... Nhưng Rivera không thể nhớ được gì. Sau đó Pell im không nói về chỗ đó nữa mà chuyển chủ đề. Thế nên tôi đoán rằng đó là chỗ hắn có thể nghĩ tới”.
Dance hỏi: "Trước đó có bao giờ hắn nhắc đến Mexico không?"
"Có thể. Nhưng tôi không nhớ".
"Nghĩ lại xem, Eddie. Có thể khoảng sáu tháng, một năm trước. Pell có nói tới một chỗ nào mà hắn muốn tới không?"
Một khoảng dừng nữa. "Không. Xin lỗi. Ý tôi là không có một chỗ nào mà hắn từng nghĩ 'Trời ơi, tao phải đến đấy, chỗ ấy hết ý lắm' hay kiểu như thế”.
"Thế còn có chỗ nào đó mà hắn quan tâm không? Hay tò mò muốn biết?"
"Ồ, này, có vài lần hắn nói đến một chỗ của người Mormon”.
"Thành phố Salt Lake”.
"Không. Bang cơ. Bang Utah. Hắn thích là ta có thể lấy nhiều vợ”.
Gia đình...
"Hắn nói ở Utah cảnh sát không quan tâm vì đó là bang của người Mormon. Họ không muốn FBI hay cảnh sát liên bang đánh hơi xung quanh. Ta có thể làm mọi thứ mình muốn ở Utah”.
"Hắn nói với anh thế khi nào?"
"Tôi không biết. Một thời gian trước. Năm ngoái. Cũng có thể là tháng trước”. Dance liếc nhìn O'Neil và anh gật đầu.
"Tôi sẽ gọi lại cho anh. Anh đợi một phút được không?"
Chan bật cười. "Tôi đi đâu được nhỉ?"
Cô cúp máy, sau đó gọi điện cho Linda Whitfield và sau cô ta là Rebecca Sheffield. Cả hai người phụ nữ đều không biết Pell có quan tâm gì đến Mexico hay Utah hay không. Còn về sự thích thú đối với dòng Mormon đa thê, Linda nói chưa bao giờ hắn nhắc đến điều đó. Rebecca cười. "Pell thích ngủ với nhiều phụ nữ. Nó khác với lấy nhiều vợ. Khác hẳn đấy”.
Dance và O'Neil lên tầng trên, tới văn phòng của Charles Overby và báo cáo ông ta về những điểm Pell có thể đến cũng như ba kết quả họ tìm thấy trên Google và kết quả khám nghiệm hiện trường.
"Acapulco?"
"Không. Đây là một đồn điền. Hắn đã hỏi về chỗ này tuần trước và ngay trước mặt những tên tù khác. Chỗ này quá rõ ràng. Có lẽ Utah thì đúng hơn. Nhưng chúng tôi còn phải điều tra thêm"
"Được rồi, Kathryn, ưu tiên số một đấy nhé. Tôi vừa nhận điện thoại từ The New York Times”. Điện thoại của ông ta reo.
"Ông Charles, Sacramento gọi trên đường dây số 2", trợ lý của ông ta nói. Ông ta thở dài và tóm lấy ông nghe.
Dance và O'Neil ra khỏi phòng và chỉ mới đến hành lang thì điện thoại của anh cũng reo. Trong khi họ đang đi, cô liếc nhìn anh mấy lần. Những biểu hiện ảnh hưởng của Michael O'Neil - các dấu hiệu và cảm xúc - hầu như không bao giờ biểu hiện, nhưng chúng lại rất rõ ràng đối với cô. Cô suy ra rằng cuộc gọi là về chuyện của Juan Millar. Cô có thể thấy rất rõ anh giận dữ thế nào khi người sĩ quan đồng nghiệp của mình bị thương. Cô chưa bao giờ thấy anh lo lắng đến thế.
O'Neil gác máy và tóm tắt lại với cô về tình trạng của người thám tử: vẫn thế nhưng cậu ta đã tỉnh dậy được một hai lần.
"Đến gặp cậu ta", Dance nói.
"Em chắc chứ?"
"Em sẽ theo sát diễn biến từ văn phòng”.
Dance quay lại văn phòng mình, dừng lại để rót thêm một ly cà phê từ cái ấm gần Maryellen Kresbach, cô này không nói gì thêm về những tin nhắn qua điện thoại, dù Dance biết là cô ta muốn.
Brian đã gọi...
Lần này thì cô vớ lấy những chiếc bánh quy số cô la giòn mà cô luôn mơ tưởng. Ở bàn mình, cô gọi điện lại cho Chan và giám đốc nhà tù.
"Eddie, tôi muốn nói chuyện tiếp. Tôi muốn anh nói tôi nghe thêm về Pell. Bất cứ điều gì mà anh nhớ về hắn ta. Những điều hắn nói, những thứ hắn làm. Điều gì làm hắn cười, điều gì làm hắn tức”.
Một khoảng dừng. "Tôi không biết phải nói gì với cô, thực sự đấy", hắn ta nói với vẻ bối rối.
"Thế còn ý tưởng này thì sao? Giả sử có ai đó sẽ bố trí cho tôi hẹn hò với Pell chẳng hạn. Anh sẽ nói gì với tôi về hắn ta trước khi chúng tôi gặp nhau?"
"Hẹn hò với Daniel Pell à. Ái chà, mới nghĩ đến đã thấy ghê”.
"Cứ thử xem, ông mối".