*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Nhược VyBeta: Quanh“Sao vậy?” Lâm Giang Nam nhỏ giọng hỏi.
Trong phòng ngủ quá tối, Khương Trừng không biết đã buông tay cô khi nào, cho nên giờ cô cũng không biết anh đang đứng ở đâu.
Nhưng một lát sau, vẫn không ai đáp lại.
“Khương Trừng?” Cô nhẹ giọng gọi.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng xuất hiện cách cô không xa.
Khương Trừng mở điện thoại, sau đó bật đèn pin.
Phòng ngủ tối đen lập tức sáng lên không ít, mắt Lâm Giang Nam vốn đang thích ứng với bóng tối, giờ sáng như vậy thì có chút không thích ứng được, cô không khỏi nhắm mắt lại, vài giây sau mới chậm rãi mở to mắt.
Sau khi mở mắt ra, thấy rõ mọi thứ xung quanh, cô hít vào một hơi khí lạnh.
Một tay Khương Trừng cầm điện thoại, một tay cầm cái gối ôm cô đặt trên giường.
Lâm Giang Nam cảm giác tim mình bị tê liệt, dường như là ngừng thở nhìn Khương Trừng.
Lòng bàn tay cô đã đầy mồ hôi.
Lâm Giang Nam lùi về sau vài bước, cả cơ thể đều run rẩy.
Khương Trừng giơ điện thoại lên, anh lướt quanh phòng ngủ, poster dán trên tường phòng ngủ đều là anh, kệ sách toàn là tạp chí chân dung của anh, trên sô pha toàn là gối ôm in hình anh, ngay cả chăn đệm cô cũng có hình anh.
Luồng ánh sáng trong tay Khương Trừng di chuyển đến đâu, Lâm Giang Nam càng căng thẳng đến đó, giờ cô đã không nói nên lời, thậm chí chân cũng mềm đi.
“Lâm Giang Nam?” Giọng anh trầm thấp lại giàu từ tính, chỉ thong dong nhưng lại như có ma lực.
“Dạ?” Cô đáp lại.
“Có thể nói cho anh biết, vì sao thứ gì trong phòng em cũng liên quan đến anh không?”
Lâm Giang Nam căn bản đã không nói nên lời.
Một tay Khương Trừng cầm ôm gối, một tay cầm điện thoại, từ từ đến gần cô.
Lâm Giang Nam nhìn vào mắt anh, anh càng tới gần, cô càng sợ hãi, cô không khỏi lùi về sau, anh tiến một bước, cô liền lùi một bước.
Cuối cùng, cô trực tiếp xoay người, chạy đến cửa ra, theo bản năng định vặn tay nắm cửa, nhưng tay cô vừa chạm đến, một bàn tay to đã cầm lại.
“Cạch.” Tiếng khóa cửa vang lên.
Điện thoại trong tay Khương Trừng rơi xuống đất, mặt sau tiếp xúc với sàn nhà, ánh đèn chỉ còn là những tia sáng nhỏ mỏng manh.
Trong phòng lập tức tối đen lần nữa.
Lâm Giang Nam cảm giác được một hơi thở mạnh mẽ khác đang vây lấy cô.
Mà cô cũng bị vây giữa cửa ra và ngực người đó.
“Em chạy đi đâu, hửm?” Giọng anh vang lên sau lưng cô.
Cả người Lâm Giang Nam mềm nhũn, dần dần trượt xuống.
Khương Trừng thuận thế kéo cô vào lòng mình, bàn tay anh nắm chặt eo cô.
Lâm Giang Nam cảm thấy mình như bay lên, bởi vì dường như chân cô không chạm đất.
“Không… Không chạy…” Cô mềm giọng nói.
Trong bóng tối, cảm quan của con người được phóng đại vô số lần.
“Hửm? Phải không?”
Cô cảm giác được hô hấp của Khương Trừng phả vào một bên mặt mình.
“Thật… Không…”
Giây tiếp theo, Lâm Giang Nam lập tức mở to hai mắt, tất cả giác quan đều ngưng trệ, trong lòng cô dồn dập như sóng biển, trái tim lại như lơ lửng giữa không trung, sự tê dại dường như đã lan tràn cả cơ thể.
Đôi môi Khương Trừng chạm vào đôi môi mềm mại của cô.
Cô nắm chặt tay anh, ngẩng đầu đón lấy nụ hôn.
Trong khoảnh khắc, một loại cảm giác quen thuộc quét qua cả người cô.
Không biết vì sao, trong đầu cô bỗng nhiên nhớ đến chuyện tối hôm đó.
Nó càng ngày càng rõ ràng, rõ ràng đến mức mỗi một câu mình nói với anh, cô đều nhớ rõ.
Cô nói: “Nhìn anh giống nam thần của tôi quá, hôn một cái được không?”
Anh nói: “Được.”
Lâm Giang Nam cảm thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân một chút sức lực cũng không có, anh hôn càng ngày càng sâu, cô cũng không tự chủ được mà nhắm mắt lại.
Cô từ từ đáp lại nụ hôn của anh, bàn tay đang đặt ở tay anh muốn ôm cổ anh, chỉ là Khương Trừng quá cao, Lâm Giang Nam chỉ có thể khó khăn đặt tay lên vai anh, cô vươn lưỡi, nhẹ nhàng chạm vào môi anh.
Cơ thể Khương Trừng cứng đờ.
Tay anh đặt trên mông cô, hơi dùng sức một chút, Lâm Giang Nam được anh nhẹ nhàng bế lên, hai chân cô quấn lấy eo gầy nhưng rắn chắc cửa anh, lưng tựa vào cửa.
Khương Trừng hơi hơi tách khỏi môi cô, trán tựa trán với cô.
Hô hấp hai người nóng bỏng giao hòa, hơi hơi dồn dập.
Yết hầu Khương Trừng chuyển động lên xuống.
Tay Lâm Giang Nam được như ý nguyện, ôm lấy cổ anh.
Ngực cô cũng không ngừng phập phồng.
“Khương Trừng…” Cô nhẹ nhàng kêu.
Đôi mắt Khương Trừng bỗng nhiên u ám, đồng tử trong mắt nhỏ lại, cô vừa dứt lời, môi Khương Trừng lần nữa cuốn lấy môi cô.
Cô không biết rằng, giờ phút này giọng cô có bao nhiêu dụ hoặc, có bao nhiêu mê người.
...
“Một nghìn một trăm hai mươi con cừu, một nghìn một trăm hai mốt con cừu, một nghìn một trăm hai hai con cừu…”
Lâm Giang Nam nằm trên giường, mắt nhìn trần nhà, âm thầm đếm cừu.
Cô lăn lộn trên giường thế nào cũng không ngủ được.
Trong đầu cô chỉ có Khương Trừng và cả câu nói kia.
Lâm Tiểu Miêu, anh nên làm gì với em đây?
Khương Trừng nói vậy là có ý gì? Anh nên làm gì?
Lâm Giang Nam xoay người, ôm Longleg đang nằm ở mép giường vào lòng.
“Longleg, em nói xem, Khương Trừng nói vậy là có ý gì?”
Longleg vốn đang ngủ ngon giấc, đột nhiên bị nhân viên dọn phân kéo vào lòng, nó sợ tới mức cái mạng già cũng sắp mất, bất mãn meo meo, sau đó ngửa bụng, nằm trong ngực Lâm Giang Nam, tiếp tục híp mắt đi ngủ.
Lâm Giang Nam cũng hiếm khi không trên chọc nó.
Cô chạm tay lên miệng mình, thậm chí cô còn nhớ được nhiệt độ trên môi anh… và cả sự mềm mại...
Môi anh hơi lạnh, nhưng rất mềm.
Nghĩ đến đây, Lâm Giang Nam dùng tay che mặt mình, làm sao bây giờ, cô cảm giác mặt mình sắp bốc cháy rồi.
Lâm Giang Nam cũng không biết mình nằm trên giường bao lâu mới mơ mơ màng màng ngủ.
Sáng hôm sau cô dậy khá sớm, cô nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, bây giờ là 7 giờ đúng.
Cô ngồi dậy, dùng tay vuốt vuốt tóc mình, sau đó mới xốc chăn đi vào phòng tắm.
Đến khi đứng trước gương, đầu cô vẫn còn mơ màng.
Cô mở vòi nước, dùng nước ấm rửa mặt.
Lâm Giang Nam ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Hai má trắng nõn đều dính bọt nước, còn có không ít tóc dính vào hai má, cô đưa tay gạt đi.
Trong nháy mắt, đầu cô như tỉnh ra, bỗng nhiên xuất hiện kí ức về tối hôm qua.
“Sẽ không đâu, sẽ không đâu, Lâm Giang Nam, chắc chắn là mày nằm mơ rồi, sao có thể như vậy được?!”
Lâm Giang Nam lắc lắc đầu, dùng tay vỗ vỗ mặt mình.
“Lâm Giang Nam, tỉnh táo một chút, tỉnh táo một chút.”
Nhưng, tầm mắt cô đột nhiên dừng lại ở môi mình.
Vì sao trên môi cô lại có vết thương, hình như còn trầy da?
Lâm Giang Nam ngây ngốc.
“A!”
Vài giây sau, một tiếng hét chói tai truyền ra từ phòng vệ sinh.
Longleg cả đêm ngủ không ngon đang nằm trên sô pha, đột nhiên nghe thấy nhân viên dọn phân nhà mình hét chói tai, nó không khỏi lập tức ngẩng đầu, vểnh tai nhìn về phía phòng vệ sinh.
Vài giây sau, nó nhìn nhân viên dọn phân nhà mình mang dép lê, hai tay che mặt "loẹt quoẹt" chảy ra khỏi phòng vệ sinh, dùng tốc độ tia chớp chạy về phòng ngủ.
“Rầm” Một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng ngủ bị đóng lại.
Hai tai Longleg run lên, nó duỗi thẳng chi trước, đầu tựa vào móng vuốt mình, sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục "dưỡng thần".
Lâm Giang Nam ngồi trước bàn trang điểm, trên mặt mang theo nụ cười, giống như vừa ăn phải mật ngọt, trong lòng rạo rực.
Cô được nam thần hôn! Hôn! Còn là hôn lưỡi! Hừm… Nghĩ lại thì vẫn hơi ngượng ngùng…
Lâm Giang Nam không khỏi "quắn quéo", vừa hoá trang, vừa ngâm nga một bài hát vui vẻ.
Cô bôi kem dưỡng ẩm, dùng ngón tay ấn ấn mặt mình, giúp da hấp thụ tốt hơn, sau đó cẩn thận trang điểm theo phong cách hoa đào.
Phấn mắt màu hồng, môi màu hồng, phấn má cũng màu hồng.
Gương mặt cô tươi như hoa đào, khóe môi mỉm cười.
Nhưng khi nhìn đến "tóc mái ngố" trên đầu, khóe môi đang mỉm cười của cô dần hạ xuống.
Cô yên lặng mở hộp trang điểm, lấy một dây chun màu đen, buộc "tóc mái ngố" của mình, kẹp lại trên đầu.
Lâm Giang Nam lấy trong tủ quần áo một cái mũ lưỡi trai màu trắng, thay một chiếc váy có dạng chân váy lá sen [1], bên ngoài mặc áo len ghi lê màu trắng, ngoài cùng là áo khoác màu cà phê.
Cô lấy camera choàng lên cổ, cầm lấy túi vải một bên, sau đó liền ra cửa.
________
[1] Chân váy lá sen