Editor: Thơ Thơ
Trên đường cái. Tiệm buôn san sát, đủ các loại hàng hoá rực rỡ muôn màu, thương nhân từ nam tới bắc, vội vàng hò hét chào hàng chung quanh, người bán hàng rong, người đi đường lui tới trên đường phố, phố phường náo nhiệt phồn vinh, tiếng người huyên náo, nhốn nha nhốn nháo rất náo nhiệt.
Cố Tử Khâm dẫn Đổng Khanh đi tới một tiệm buôn độc quyền về trân bảo trên đường. thotho_
Đưa tầm mắt nhìn tới, tiệm buôn cực lớn, trong tiệm chỉ có một khách hàng, bọn họ vừa vào cửa, lập tức một chưởng quầy nhỏ cười hì hì tiến lên đón, chỉ là dáng vẻ kiêu căng, nụ cười trên mặt nhất thời bó buộc không ít.
Lại nghe thấy khách tính toán sử dụng gỗ lim tốt nhất, nụ cười trên mặt chưởng quầy nhỏ giơ lên lần nữa, cười hỏi: "Chạm rồng? Chạm phụng? Chạm rỗng? Chạm mây bay? Hoặc Tuế Hàn Tam Hữu (1)? Hay là tranh sơn thủy?" thotho_
Tuế Hàn Tam Hữu (1): Tùng, trúc, mai là hoa mộc được cổ nhân đặc biệt thích thú, được mệnh danh là Tuế hàn tam hữu (Ba bạn hữu trong gió rét)
Cố Tử Khâm thận trọng lấy Ngọc Bích ra, nói: "Tạo hình đơn giản là tốt rồi, chủ yếu là khối ngọc này bích."
Đại Chưởng Quỹ ở một bên đang cúi đầu gõ bàn tính, quay đầu liếc thấy Ngọc Bích, thần sắc cứng lại, lập tức bỏ sổ sách, tới gần, híp mắt, nhìn cẩn thận hồi lâu, cuối cùng nghiêm nghị nói: "Bán không?"
Cố Tử Khâm mặc một thân tơ lụa cười nói: "Nếu muốn bán thì sẽ không tới đặt làm giá đỡ, chưởng quỹ nhìn ta là người thiếu vàng bạc sao?"
Thấy hắn ăn mặc hiển nhiên là bộ dáng sang trọng thời thượng, vừa nhìn đã biết là một gã hoàn khố (1) giàu có và đông đúc anh em, gương mặt Đại Chưởng Quỹ tiếc hận nói: "Đáng tiếc, bổn tiệm có một khách quý đặc biệt yêu thích hàng trân phẩm tuồn từ trong cung ra, nhất là loại cống phẩm đẳng cấp này, ra giá đặc biệt tốt."
Hoàn khố (1): chỉ những kẻ con nhà giàu ăn chơi trác táng, phá gia chi tử ngày xưa.
Cố Tử Khâm nói: "Đây không phải là trân phẩm trong hoàng cung, là Ninh vương cho." thotho_
Đại Chưởng Quỹ vuốt râu hoa râm nói: "Cống phẩm trong hoàng cung thường sẽ ban thưởng cho tất cả Chư Vương, không ngờ cũng đúng như thế, coi như không phải cống phẩm, chất lượng khối ngọc bích này thật tốt cũng thuộc về cấp bậc cống phẩm, Vương Hầu trân quý tất nhiên là không thể sánh với cống phẩm kém."
Nói tới chỗ này, ngoài cửa đột nhiên tới một nam tử trung niên vóc người mập mạp dẫn theo một nữ nhân trẻ tuổi và xinh đẹp, hai người đều cẩm y ngọc phục, một thân phú quý, Đại Chưởng Quỹ thấy bọn họ tới, lập tức nghênh đón, cười nói: "Phù lão bản!"
Thì ra là một phú thương.
Nam tử trung niên kia liếc hắn một cái, nói: "Có vật phẩm mới không?"
Đại Chưởng Quỹ cười theo nói: "Ngươi tới vừa đúng lúc, mấy ngày trước đây bổn điếm ở kinh đô mua được một cây trâm vàng khảm Phỉ Thúy, nghe nói là cống phẩm mấy năm trước đây, bình thường loại này tiến cống rất ít, lúc ấy ở bên trong hoàng cung vẫn còn bàn tán vì đề tài này, lúc này mới vừa tuồn ra......" thotho_
Phù lão bản giơ tay lên nói: "Mau! Lấy ra cho ta nhìn một chút."
Đại Chưởng Quỹ lập tức phân phó với người đi theo: "Đi mau! lấy cây trâm vàng mới vừa đưa tới ngày hôm qua ra cho Phù lão bản coi một chút!"
Không bao lâu sau, bên trong lấy ra một hộp gấm khảm bảo thạch ra ngoài.
Cố Tử Khâm rất tò mò, lập tức kéo Đổng Khanh tới, một lòng nghĩ muốn coi trộm một chút cái gọi là cống phẩm hoàng cung.
Đại Chưởng Quỹ mở hộp gấm ra, từ bên trong lấy ra một cây trâm vàng chế tạo tinh sảo, trâm khảm một viên Phỉ Thúy thượng hạng, rũ xuống sợi châu ngọc, châu báu sáng rỡ ở dưới ánh sáng chập chờn.
Phù lão bản lấy ra trâm cài, lập tức đưa cho nữ nhân cùng đi với hắn, ôn hòa cười nói: "Dương nhi, thích không?"
Nữ nhân kia tuổi chừng 17,18 tuổi, dung mạo cũng không phải tuyệt sắc, sóng mũi cao, nhân trung đầy đặn, tướng mười phần phú quý, dung mạo tuyệt trần, ngũ quan cân xứng, trái lại rất thanh tú. Nàng mặc một thân gấm vóc hoa phục, châu ngọc đầy người, vừa vào cửa liền trầm tĩnh đứng ở một bên Phù lão bản, xem ra đoan trang kín đáo, mà lại lộ ra uyển chuyển dịu dàng. thotho_
Nữ nhân kêu Dương nhi cười nói: "Bá phụ thích là được."
Đại Chưởng Quỹ cười nói: "Là cống phẩm từ trong hoàng cung tuồn ra, nói không chừng Hoàng thái hậu đã từng sử dụng qua rồi, chỉ có những thứ tinh phẩm thượng đẳng, mới xứng được với Dương cô nương."
Phù lão bản cười nói: "Vậy thì mua thôi."
Thậm chí cũng không hỏi một câu giá tiền bao nhiêu sao?
Xem ra, hắn không chỉ giàu có, cũng cực kỳ thương yêu chất nữ này, không tiếc vung tiền như rác.
Lúc này, rốt cuộc Đổng Khanh không nhịn được rồi, nàng từ từ mở miệng nói: "Đồ trang sức tốt như vậy, vừa là của Thái hậu gì đó, làm sao tùy tiện đem ra khỏi hoàng cung đây? Vật này chưa chắc là hàng thật."
Đại Chưởng Quỹ thấy nghi ngờ đồ đạc của mình, lập tức giận tái mặt, cả giận nói: "Các ngươi là tiểu bối, ngươi biết cái gì? Châu báu của thái hậu, nhiều đến nổi chính bà cũng không biết rõ đâu, có lẽ là bà nhất thời cao hứng, ban cho người hầu, người hầu lấy ra khỏi cung bán lấy tiền mặt, đây là chuyện bình thường, có gì kỳ quái sao?"
Cung nhân được chủ tử ban thưởng, quả thật bình thường, bình thường rất dễ dàng trao tay bán sạch đổi thành tiền bạc, lời Đại Chưởng Quỹ nói, không phải không có lý. thotho_
Dương nhi nhìn Đổng Khanh trong chốc lát, cười dịu dàng nói: "Cô nương, vì sao cho rằng trâm vàng này là giả? Bàn về châu báo khảm phía trên đều làm từ vật thượng thừa, chẳng lẽ ngươi từng thấy qua chính phẩm sao?"
Một câu 『 cô nương 』 khiến cho ánh mắt mọi người đều biến đổi, ngược lại phóng tới trên người Đổng Khanh, rất là nghi hoặc nhìn nàng.
Đổng Khanh ho khan mấy tiếng.
Thói đời ngụy trang, nam nhân Đồ Triệu tô phấn, dưỡng cơ nhuận da, hình dáng như nữ nhân, Đổng Khanh mặc một thân trang phục nam tử, cử chỉ và lời nói cũng cố ý như nam nhân, coi như không phải giả mạo bên cạnh Cố Tử Khâm, thực cũng sống mái khó làm.
Có thể nhìn một cái liền nhìn ra Đổng Khanh là nữ nhi, Cố Tử Khâm cảm thấy mới lạ, lập tức tiến lên hỏi, chắp tay thi lễ nói: "Xin hỏi tiểu thư, cô nương làm sao nhìn ra hay vậy?"
Dương nhi mím môi cười nói: "Hầu kết, nàng ấy không có hầu kết, vị cô nương này dung nhan xinh đẹp, so với nam nhân đẹp mắt hơn nhiều, ta liền cẩn thận nhìn, quả thật là một cô nương."
Che giấu hơn hai năm rồi, tự khoe là anh tuấn, tuyệt đối không thể thừa nhận mình đần, sẽ rất mất mặt, nguyên nhân khẳng định là đối phương quá thông minh. Cố Tử Khâm rất bội phục nói: "Cô nương thật là tâm sáng như gương, thông minh hơn người!"
Dương nhi được tán dương, khiêm tốn nói: "Công tử quá lời, Dương nhi cũng không phải thông minh, mà là nam nhân sẽ không chú ý tới chi tiết này."
Cố Tử Khâm rất đồng ý gật đầu một cái, hắn bất quá đồng ý rồi.
Đổng Khanh rất không muốn nhắc lại thân phận của nàng, vì vậy ho nhẹ mấy tiếng, đem sự chú ý của mọi người dời về trâm vàng, nàng nói ra ý kiến của mình: "Cái trâm này quả thật cực tốt, bàn về châu báu và thủ công cũng có giá trị nhất định, nếu giá tiền hợp lý, ngược lại đáng mua vào."
Đại Chưởng Quỹ lập tức "Xuy" một tiếng nói: "Cống phẩm hoàng thất, vật ngự dụng của Thái hậu, há có thể tùy ý kêu giá? Làm nhục giá trị của nó."
Đổng Khanh rất kiên quyết nói: "Ta dám cam đoan cành trâm vàng này cũng không phải cống phẩm vào lúc đó." thotho_
Đại Chưởng Quỹ căm tức không thôi, dựng râu, nhìn nàng chằm chằm nói: "Vậy sao, chẳng lẽ năm đó ngươi thấy qua trâm vàng được tiến cống sao? Ngươi muốn nói khoác mình và Thái hậu rất có giao tình sao? Bà thường xuyên mời ngươi vào cung yến ẩm sao? Ngươi và Thái hậu là bạn tri kỉ sao? Thành thật nói cho ngươi biết, lão tử và Hoàng đế còn là huynh đệ kết bái! Hắn thường mời ta vào cung, đáng tiếc lão tử không rãnh!"