Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 274: Trẫm không cần giấu giếm nữa

Editor: Thơ Thơ

Quả nhiên, nhị tổng quản nhìn thấy nàng hồi cung, lập tức đón, khẽ cong người với nàng, cung kính nói: "Nô tài tham kiến vương phi Điện hạ!"

Vương phi Điện hạ?

Nhị tổng quản tuyệt đối sẽ không cố ý tới đây châm chọc chuyện nàng bị Ninh Vương hưu ly.

Đổng Uyển nghe xong, nhất thời sắc mặt trầm xuống, nghiêm mặt nói: "cớ gì Nhị tổng quản nói ra lời ấy chứ?"

Nhị tổng quản cũng mở miệng hỏi ngược lại: "Điện hạ có từng nhận được ấn sách hoàng thượng sắc phong là Chiêu Nghi chưa?"

Thụ phong làm hoàng phi Chiêu Nghi, Nội Vụ phủ lý nên đem ấn cùng sách, đưa đến trên tay của nàng, Chính thức hoàn thành nghi thức sách phong, bởi vì hoàng thượng đột nhiên mang theo nàng đi tới Hành cung Ly Sơn, chuyện đương nhiên, nếu nói ấn sách, sau nghi thức, nhất định đã đưa đến Vĩnh Lạc Cung, mà nàng còn không kịp nhận lấy nữa. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Coi như ấn sách Chiêu Nghi, bày biện ở Vĩnh Lạc Cung, vậy thì sao? Chuyện này cũng không ảnh hưởng đến thân phận hoàng phi của nàng, vì vậy, nàng cũng không có để việc này ở trong lòng, càng không có vì vậy mà đặc biệt sai người trở về mang ấn sách tới.

Thân phận của Chiêu Nghi không hề giống Đại Tư Mã, tùy thời có thể đóng dấu.

"Chuyện này tất nhiên có nguyên nhân, tin tưởng vương phi cũng không cảm kích!" Nhị tổng quản nhíu mi già xám trắng, trầm giọng nói: "Thật ra thì hoàng thượng cũng không sắc phong nương nương làm Chiêu Nghi, bởi vì Thái hậu không cho phép hoàng thượng sắc phong ngươi làm chiêu Nghi rồi, không có Thái hậu cho phép, ngươi không cách nào trở thành hoàng phi, không! Chính xác mà nói, coi như Thái hậu cho phép, hoàng thượng hắn cũng không cách nào cưỡng chế sắc phong ngươi làm hoàng phi, bởi vì...... Không hợp với pháp!"

Nghe vậy, ở bên trong lòng của Đổng Uyển lập tức thoáng qua một tia kinh ngạc.

Mặt nàng kinh ngạc nhìn nhị tổng quản, nói: "Đến tột cùng là vì sao?"

Nhị tổng quản ngước mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, tiếp tục mở miệng nói: "Vương phi có điều không biết, thật ra thì Ninh Vương cũng không thừa nhận hưu thư, phong hưu thư trên tay vương phi, là giả, cũng không phải là Ninh Vương thân bút viết. Ninh Vương cũng không hưu ly vương phi, cho nên thân phận chính xác của ngươi phải là Ninh Vương phi, mà không phải là Đổng Chiêu nghi nhé!"

Đổng Uyển nghe chuyện này. Cơ hồ là hít vào một hơi. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Sắc mặt của nàng ở trong giây lát trở nên vô cùng nhợt nhạt......

Vạn lần không ngờ tới, lại có thể xảy ra chuyện như vậy sao?

Nàng cực kỳ không dám tin lẩm bẩm nói nhỏ: "Sao......, sao sẽ xảy ra chuyện như vậy? Phong hưu thư này rõ ràng là chữ viết của Ninh Vương mà?"

"hưu thư không phải của Ninh Vương, mà là Tô Thái Phó viết, bởi vì Ninh Vương đã trịnh trọng phủ nhận chuyện này." Nhị tổng quản nói tiếp: "Nghe nói, triều chánh ở đất phong Ninh Vương to lớn. Hàng năm tới nay đều là cữu cữu của hắn Tô Thái Phó một tay chưởng quản, Ninh Vương không có ở đất phong thì tạm thích ứng. Tô Thái Phó liền tập bắt chước chữ viết của Ninh Vương, hạ chánh lệnh lớn nhỏ, nghe nói là tinh xảo, cơ hồ không thể nhận thức, vương phi nhìn không ra chỗ khác nhau trong chữ viết của Tô Thái Phó và Ninh Vương, chuyện này cũng không kỳ quái!"

Trong lòng ngoài khiếp sợ, Đổng Uyển nhanh chóng hoãn tâm tư một chút, nhỏ giọng nói: "Không! Bỏ vợ chính là chuyện lớn, Tô Thái Phó dù là thân cửu cửu. Hắn cũng tuyệt đối không có lá gan đó, dám sau lưng vương gia của mình, tự tiện đi quá giới hạn viết xuống hưu thư, hưu ly vương phi."

Nhị tổng quản nói: "Cho nên, chuyện này tất nhiên là Thái phu nhân gợi ý......"

Cẩn thận ngẫm lại, khó trách lúc ấy Tuyết Nhạn vội vã muốn nàng rời đi. Dưới tình huống phu nhân thân tình áp bức, chỉ cần Ninh Vương chịu khuất phục, thừa nhận phong hưu thư này, Thơ_Thơ_diendanlequydon như vậy dù là hưu thư giả, cũng sẽ lập tức biến thành thật.

Nhị tổng quản tiếp tục nói: "Nhìn tới, Thái phu nhân đánh bàn tính sai lầm rồi, sau khi Ninh Vương cảm kích, cũng không thừa nhận phong hưu thư này, ngược lại lập tức bãi nhiệm tất cả chức vụ của tô Thái Phó. Chỉ là, cũng do quỷ thần khiến xui, vương phi ngài......"

Thái phu nhân làm thành như thế, ngược lại làm cho thân phận Đổng Uyển là Ninh Vương phi, dưới quỷ thần khiến xui, vào cung hầu hạ hoàng thượng, kết quả nhân vật quan trọng là Ninh Vương lại đột nhiên chạy tới, tình thế chợt biến, vậy mà biến thành hoàng thượng cưỡng chiếm Ninh Vương phi rồi.

Nhị tổng quản ngước mắt nhìn Đổng Uyển, thấy nàng một thân hạnh y la quần, búi tóc đơn giản, chỉ cắm lên trâm vàng và cây trâm hoa lan, son phấn nhạt, lại đẹp không gì sánh nổi, cực kỳ giống...... Đổng Uyển trước kia. Đổng Uyển trước khi Đổng lão Tư Mã bị đâm bỏ mình.

Nghe nói mấy ngày nay tại hành cung, nàng và hoàng thượng cơ hồ như keo như sơn, hai người hết sức ân ái.

Nếu nàng thật là hoàng phi Đổng Chiêu nghi, mà không phải Ninh Vương phi, như vậy thì tốt biết bao!

Mặc dù không nhẫn tâm, trơ mắt thấy hoàng thượng đau lòng vì mất nàng, cho nên cả đời đau lòng khổ sở, nhưng thực tế tàn khốc hơn nữa, vẫn phải đi đối mặt. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Nghĩ tới đây, nhị tổng quản không khỏi thở dài một cái thật sâu. 

Vô luận là như ý trời trêu người, quỷ thần khiến xui, thực tế trên chính trị, cũng là Hoàng thượng chiếm đoạt vương phi của vương gia chư hầu, chuyện nghịch luân như thế, là chuyện hoàng tộc không thể dễ dàng tha thứ, chuyện trì hoãn tiếp nữa, sợ rằng sẽ khiến cho Chư Vương cùng căm phẫn.

Ninh Vương đã xuất binh, hoàng thượng vậy mà cũng vội vàng điều binh khiển tướng......, thừa dịp trước khi chuyện mở rộng khó dọn dẹp nhất, phải tàn nhẫn yêu cầu nàng rời khỏi hoàng thượng.

Trước khi có chiến tranh, tất cả đều tới kịp.

Đổng Uyển cúi đầu trầm ngâm chốc lát, lại đột nhiên hỏi."Ninh Vương đâu? Bây giờ người đang ở chỗ nào?"

Quả nhiên là một nữ nhân vô cùng thông minh, không cần phí quá nhiều lời lẽ, trong lòng nàng rất rõ ràng nên xử lý ra sao mới có thể bình thường chiến hỏa. Nhị tổng quản lập tức trả lời: "Mấy ngày trước đây, Ninh Vương đã từng vào cung bái yết Thái hậu, cho bà biết chuyện này, lúc ấy hắn muốn dùng phương thức hòa bình mang ngươi về vương phủ. Chỉ là, bây giờ...... Đại quân Ninh Vương đã cách phía nam Ly Sơn ba mươi dặm rồi."

Giờ phút này, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ, vì sao hoàng thượng phải điều động binh mã rồi, không phải là vì Bắc Chinh Hung Nô, mà là vì cùng Ninh Vương đánh nhau. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Đổng Uyển nghe chuyện này, đột nhiên lã chã rơi lệ xuống, trong nước mắt trong suốt lại tràn đầy kiên định, nàng giơ tay lên nói: "Ta hiểu biết rõ nên làm sao, ngươi trở về bên Thái hậu, xin bà an tâm thôi. Hoàng thượng và Ninh Vương tuyệt đối sẽ không bởi vì Đổng Uyển ta mà gà nhà bôi mặt đá nhau, hoạ từ trong nhà."

"Vương phi thâm minh đại nghĩa, đây là phúc của triều ta, như vậy nô tài cáo lui." Nhị tổng quản vung tay áo lên, sau khi khấu đầu thật thấp trước nàng, liền lui xuống.

***

Lưu Lăng bị Thái hậu cho ở lại Văn xương các nói chuyện, cho đến lúc mặt trời lặn, thật vất vả mới có thể thoát thân, liền nhanh chóng trở lại tẩm điện.

Vừa mới vào điện, thấy trên bàn đã chuẩn bị sẵn một bàn rượu và thức ăn rồi.

Đổng Uyển đang sững sờ ngồi ở trên giường êm, nhìn thấy hoàng thượng trở lại, lập tức đứng dậy, vén áo thi lễ với hắn.

Lưu Lăng lập tức sải bước nghênh đón, nâng nàng dậy, cười dịu dàng nói: "Để cho ngươi chờ lâu, mẫu hậu đột nhiên tới, trì hoãn không ít thời gian, Xem thế này trời đã tối rồi, không còn kịp đi ngắm hoa nữa rồi, thật là đáng tiếc. Ngày mai đi, sáng sớm ngày mai, trẫm mang theo ngươi đi thưởng hoa đào, nghe nói chung quanh đây có một nơi, hoa đào nở muộn, bây giờ mới nở rộ, cứ nghe gió xuân thổi qua thì hoa rụng rực rỡ, giống như hoa vũ, cảnh sắc hết sức Mỹ Lệ. Trẫm nhất định phải mang theo ngươi, chính mắt đi coi cái gọi là Hoa Vũ Mỹ Lệ." Thơ_Thơ_diendanlequydon

Đổng Uyển ngước mắt nhìn gương mặt của hắn khôi ngô tuấn tú, hơi mỉm cười nói: "Hoàng thượng đói bụng không? Hay là dùng bữa trước chứ?"

Dứt lời, liền giúp Lưu Lăng châm một ly rượu ngon.

Lưu Lăng lôi kéo nàng cùng nhau an vị ở trước bàn, đồng thời mở miệng nói: "Theo lý, mẫu hậu đã đến rồi, chúng ta nên cùng với bà cùng nhau dùng bữa tối mới phải, chỉ là mẫu hậu một đường vất vả, xe ngựa mệt nhọc, sớm một chút liền buồn ngủ. Ngày mai, trẫm mang ngươi cùng đi thỉnh an Mẫu hậu thôi."

Đổng Uyển nâng chén kính hắn một ly rượu, thấy hắn uống vào rượu ngon, lúc này nàng mới để ly rượu trong tay xuống, chậm rãi mở miệng nói: "Thái hậu đột nhiên bôn ba, là vì chuyện gì?"

Nghe vậy, đáy mắt Lưu Lăng nhanh chóng hiện lên một vẻ kinh dị, lại thoáng chốc, cảm giác cơ hồ nhanh làm nàng không thể nhận ra.

Lưu Lăng cười nói: "Ngươi cũng biết, mấy ngày trước đây, trẫm và mẫu hậu có chút ý kiến không hợp, trẫm mang theo ngươi vội vã rời khỏi hoàng cung, ở bên trong lòng của mẫu hậu không yên lòng, thế là đặc biệt tới hành cung một chuyến, vừa mới rồi, trẫm đã cùng mẫu hậu nói chuyện tốt lắm."

Hoàng thượng lại đang lừa gạt nàng.

Không cần suy nghĩ, cũng biết sẽ có chuyện gì. Thơ_Thơ_diendanlequydon

Nhất định là Thái hậu đặc biệt tới hành cung yêu cầu hắn buông tay, trả nàng lại cho Ninh Vương, mau chóng bình ổn sóng gió lần này, mà khẳng định hoàng thượng lại cự tuyệt Thái hậu, hắn đã sớm quyết tâm, tính toán cùng Ninh Vương khai chiến.

Một khi chiến tranh vừa khai chiến, Hoàng thượng bá chiếm Ninh Vương phi, làm chuyện nghịch nhân luân, mất đi nhân đức, sẽ đụng phải đám Chư Vương đồng thanh khiển trách, sau đó, Chư Vương sẽ phái đại quân phía trước trợ giúp Ninh Vương, giúp hắn lấy lại công đạo.

Đổng Uyển rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Phụ thân ta đã từng nói, khi tiên đế còn sống khổ cực ra sao, từ khắp nơi trù thố kinh phí, một chút một chút thành quân, hao tốn vài chục năm, thật vất vả mới thành lập đại quân triều đình 60 vạn lồng lộng hùng dũng. Tiên đế cực khổ cả đời, vì triều đình lưu lại đại quân, là vì khiến hoàng thượng có thể có đủ thực lực áp chế chư hầu, không dẫn tới hoàng quyền sa sút, phải lấy tập trung quyền lực, Viễn Đồ tứ hải, đuổi Dị tộc phía Bắc, thành lập một đế quốc cường thịnh, mà không phải để cho ngươi vì tư tình, cùng đồng tộc huynh đệ thao giáo!"

Lưu Lăng nghe xong lời này, sắc mặt đột biến, trở nên trắng bệch khác thường.

Đổng Uyển tiếp tục nói: "Ninh Vương đang ở cách phía nam Ly Sơn ba mươi dặm phải không? Nơi đó tư thế hào hùng, kèn ra tiếng, chuẩn bị nghênh chiến hả?"

Nàng quả nhiên là cảm kích rồi!

Đôi con mắt của Lưu Lăng nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt phức tạp vô cùng, trầm giọng nói: "Ngươi...... Cũng đã biết?" Thơ_Thơ_diendanlequydon

Hắn nghĩ một chút, gương mặt của hắn khôi ngô tuấn tú bỗng dưng trở nên vô cùng xanh mét, hắn đem ly rượu cầm trong tay hung hăng đập xuống đất, đột nhiên giận dữ hét lớn tiếng như sấm: "Là nhị tổng quản sao?! Hắn nói bậy cái gì với ngươi? Trẫm cần phải giết hắn rồi! Trẫm muốn băm hắn thành thịt vụn, ném vào trong núi cho sói ăn!"

"Cần gì trút giận ở trên người người vô tội chứ?" Đổng Uyển kéo hắn nói: "Ngươi biết rõ ràng, loại chuyện như vậy căn bản không giấu được ta? Chẳng lẽ, phía dưới nụ cười của ngươi, thường lơ đãng lộ ra ánh mắt ưu sầu, trong lúc vô tình khẽ nhíu chặc chân mày, ngươi rõ ràng là tâm sự nặng nề, ngươi cho là ta thật sẽ không nhìn ra được chút nào sao?"

Lưu Lăng trầm mặt nói: "Ngươi đã biết, trẫm liền không cần giấu giếm nữa rồi."