Editor: Thơ Thơ
sau khi phân phó lão quản gia, Đổng Khanh quay đầu trở lại, nói tiếp với mọi người: "Có phải thật vậy hay không, Thịnh Xương trân bảo làm được sổ sách, vô cùng dễ dàng nghiệm chứng, trong sổ sách ghi chép tỉ mỉ, một năm qua, tất cả tình huống xuất nhập Trân Phẩm, do người phương nào mua, rơi vào nơi nào, ghi lại rất rõ ràng....... Chỉ cần cầm sổ sách, xác minh từng món từng món, rất dễ dàng có thể chứng minh thiệt giả rồi."
Về Chuyện dị tượng Hoàng Lăng, nàng dễ dàng bị vu oan nhất, vì dự phòng ngộ nhỡ, nàng đã sớm cho thu sổ sách theo dõi trân bảo vào tay.
trong khi nói chuyện, lão quản gia đã nhanh chóng cho lấy sổ sách ra rồi.
Đổng Khanh lấy sổ sách ra, trực tiếp lật tới tờ ghi lại dạ minh châu một ít, cúi đầu nhìn cấp trên ghi lại, không nhanh không chậm mở miệng nói: "Thịnh Xương trân bảo ghi lại, ngày mười hai đầu mùa xuân, trong cung phái người lấy 50 lượng vàng đi mua dạ minh châu. Một viên dạ minh châu bởi vì bị vỡ, đưa đến giá trị giảm xuống, nhưng, dù đã bị vỡ, bởi vì còn có công dụng sáng lên hiếm thấy ở ban đêm, ít nhất cũng đáng giá trăm Lượng vàng. Chỉ lấy ra 50 Lượng vàng, chủ quán há chịu nhường cho? Vì vậy người nọ không thể làm gì khác hơn là lộ ra ngay thân phận trong cung, lấy danh nghĩa người khác trong cung, chọn lựa phương thức nửa cưỡng bức, có thể mua vào."
Lâm Dương nhi bởi vì chuyện sổ sách lương Trịnh Huyền, thế chân đất phong đi ra ngoài, nàng ở trong thời gian ngắn, lấy không ra quá nhiều vàng ra ngoài, vì vậy Hương Lan mới có thể lấy danh nghĩa hoàng hậu tới bức hiếp chủ quán nhường cho. Thotho_
"Nói xằng nói bậy! Hoàn toàn là hồi ức đo lường ngôn luận, như thế vừa muốn thêu dệt thêm tội cho Bổn cung sao?" Lâm Dương nhi cười lạnh nói: "Thịnh Xương ghi lại sao? Coi như sổ sách trên tay ngươi là bản thật, phía trên năm viên dạ minh châu là bị cung nhân mua đi, cung nhân sao? Cả tòa thành không sợ có hơn vạn cung nhân chứ? Ấy là cung nhân nào? bên trong sổ sách đáng chết đó có ghi lại không?"
Hương Lan còn không đến mức ngốc đến nổi lưu lại tên họ ở trân bảo.
"Không có ghi chép là người chỗ nào mua. Chỉ là quá trình giao dịch lại ghi chép tỉ mỉ với chú thích bên trong." ngay sau đó Đổng Khanh cúi đầu đọc lên trong sổ sách có ghi chú rõ bên trong, nói: "người mua vào, không chịu nêu tên, tuổi chừng hai mươi tuổi, lông mày nhỏ nhắn. mắt hẹp, mặt trái xoan, mũi xẹp, da trắng hơi gầy, chiều cao năm tấc một, chịu chi ra 50 Lượng vàng, cũng nói rõ là hoàng hậu chi mệnh, bổn điếm không thể không nhường cho."
Nghe đến đó, Hương Lan quỳ dưới đất, sắc mặt của nàng bỗng chốc trở nên trắng bệch như tờ giấy. Bị sợ đến cả người run rẩy.
Vạn lần không ngờ tới, trân bảo lại có thể ghi chép cặn kẽ như thế, nàng không chịu nêu tên, lại lặng lẽ miêu tả tướng mạo của nàng xuống.
Đổng Khanh liếc Hương Lan một cái, ngay sau đó từ từ nói với Hoàng thái hậu: "Vì cầu cẩn thận. Thảo dân kính xin Hoàng thái hậu cho tuyên chiếu tất cả chưởng quỹ của Thịnh Xương trân bảo tới đây, tin tưởng rất nhanh liền có thể chỉ ra và xác nhận ra ngoài, bột đá huỳnh lân đến tột cùng là vị cung nhân nào mua vào? Ta nghĩ người kia, hẳn là ở trong này mới đúng." Thotho_
"Đủ rồi!" Lưu Hâm tức giận nói: "Phía trên nói tới hoàng hậu, tuyên chiếu dân chúng dân gian tới đây chỉ tên và xác nhận, là muốn mất hết thể diện hoàng tộc ta sao?"
Lâm Dương nhi thấy hoàng thượng che chở, trong lòng không khỏi khuyến khích thêm chút, nàng nhanh chóng ổn định tâm thần, ngước mắt nhìn chằm chằm Đổng Khanh nói: "Dù là Hương Lan mua thì sao. Nàng bởi vì chủ quán không chịu nhường cho, vì vậy mang tên Bổn cung ra để cưỡng bức, loại chuyện như vậy, trong cung còn có thể hiếm thấy sao? Những người làm kia, muốn lấy được thứ gì, còn không phải đưa chủ tử của mình ra ngoài đè người hay sao?"
Đổng Khanh ngẩng đầu nhìn nàng, cười nói: "Là 50 Lượng vàng nhé! Một thị tỳ lĩnh lương tháng, cũng chỉ có hai lượng bạc, coi như Hương Lan làm mười năm, hơn nữa thường ngày ban thưởng, cũng không có đến năm mươi lượng hoàng kim. Huống chi nàng chịu bỏ xuống, năm mươi lượng vàng bản thân cả đời cũng không kiếm được đi mua huỳnh thạch, chỉ vì giở trò quỷ trong hoàng lăng sao? Chẳng lẽ là phụng lệnh của người nào, nàng như vậy không hợp với lẽ thường sao?"
Nói tới chỗ này, vẻ mặt của nàng bỗng chốc nghiêm, quay đầu lại nghiêm nghị nói với Hương Lan: "Hương Lan, chứng cứ đanh thép đã bày ra ở đây, ngươi đã mất khả năng nguỵ biện, hay là thành thực khai ra đi!"
Nghe vậy, vẻ mặt Hương Lan hiển nhiên hoảng sợ, chuyện phấn huỳnh quang, bị tốn đế hợp lý đoán được, nàng đã sớm bị sợ đến mất bình tĩnh, hôm nay sổ sách đều lấy ra, vào lúc này nàng còn dám lừa gạt sao? Thotho_
Hương Lan liều mình dập đầu nói với Hoàng thái hậu: "Thái hậu, xin tha mạng, tất cả đều là hoàng hậu sai khiến, Hương Lan chỉ là phụng mệnh làm việc! Nếu không phải hoàng hậu chỉ điểm, Hương Lan há có gan lớn bằng trời, dám ở trong hoàng lăng giả thần giả quỷ sao? Huống chi hoàng hậu ra lệnh, sao nô tỳ dám không nghe lệnh?"
"Ngươi câm mồm! Chớ có nói bậy!" Lâm Dương nhi thấy Hương Lan sinh lòng sợ hãi, lại có thể lôi ra toàn bộ, nói ra là phụng lệnh nàng, lập tức tiến lên một bước, nhanh chóng vươn tay ra, lần nữa hung ác tát nàng một cái tát.
Hương Lan "Ai yêu" Kêu thảm một tiếng, hét lên rồi ngã gục trên mặt đất.
Lúc này, Đổng Khanh dịch bước tới trước mặt của Lưu Hâm, thở dài nói: "Hoàng thượng, chuyện dị tượng chim xanh Hoàng Lăng, đã bóc trần, chân tướng rõ ràng, tất cả chính là thị tỳ Hương Lan của hoàng hậu gây nên, Đổng Khanh kính xin hoàng thượng Thánh minh!"
Hôm nay chứng cớ nhắm thẳng vào Lâm Dương nhi gây nên, Hương Lan cũng cung khai, trong khoảng thời gian ngắn Lưu Hâm mất hết thể diện, sắc mặt nhất thời lúc thì xanh, lúc thì trắng. Trong đầu lập tức tức giận không thôi.
ngược lại Hoàng Thái Phi so với hắn còn phải quả quyết có thể cắt đứt, hôm nay Chư Vương ở đây, vả lại chứng cứ phạm tội đã rõ, dĩ nhiên không thể che chở thêm, chuyện này phải cho mọi người một công đạo. Nàng một đôi con mắt, chậm rãi xẹt qua chư vị hoàng tộc ở đây, vẻ mặt nghiêm nghị quyết định nói: "thị vệ trong hầm ngầm, tội vu khống hãm hại Đổng Khanh, chứng cứ phạm tội xác thật, đánh 50 trượng, đuổi xuất cung, đày đi làm nô, muôn đời không được đặc xá; thị tỳ Hương Lan dám can đảm giả thần giả quỷ ở trong hoàng lăng, ô nhục hoàng tộc, đúng là tội ác tày trời, trượng trách 100!" Thotho_
Trượng hình một trăm cái, há còn có thể sống sao?
Hương Lan nghe Hoàng Thái Phi xử trí đối với nàng, lại là trượng hình 100, lập tức bị sợ đến hôn mê bất tỉnh.
Lúc này sắc mặt của Lâm Dương nhi đã là một mảnh thê thảm.
Hoàng Thái Phi quay đầu nhìn nàng chằm chằm, tiếp theo quyết đoán nói: "Hoàng hậu hành động không kiểm điểm, bôi nhọ hoàng tộc ta, bỏ đi mũ phục kia, phế tước vị hoàng hậu, xuống làm Mặc phi, giam cầm vào bạo thất!"
Phết trừ ngôi vị hoàng hậu, vĩnh viễn nhốt vào bạo thất không thấy mặt trời?!
không phải là sống không bằng chết sao?
Nghe vậy, hai chân Lâm Dương nhi nhất thời mềm nhũn, khoảnh khắc, cả người đã tê liệt ngã xuống trên mặt đất........
Xử lý xong, Hoàng Thái Phi xoay người xin chỉ thị với Hoàng thái hậu: "Nếu chuyện dị tượng chim xanh Hoàng Lăng, chân tướng đã rõ ràng, cần trách phạt cũng trách phạt rồi, xin chỉ thị Thái hậu như vậy, có hay không làm cho Chúng Hoàng tộc tan tác?"
Hôm nay rèn vũ mà về, trong lòng mặc dù tức giận không thôi, bận tâm Chư Vương ở đây, nàng dĩ nhiên không thể làm trước mặt Chúng Hoàng tộc, vênh váo tự đắc, bà phải『 tôn kính 』Hoàng thái hậu. Thotho_
Hoàng thái hậu giơ tay lên nói: "Sẽ để cho mọi người tản đi, ý ai gia đang muốn tiến về phía Phủ Đại Tư Không, bọn ngươi cũng nên hồi cung rồi."
"Vâng" mọi người nghe lệnh, rối rít ai đi đường nấy.
Hoàng thái hậu ân ân lôi kéo tay nhi tử Lưu Lăng, nhiều ngày ngăn mẫu tử hai người, cùng nhau tiến về phía Phủ Đại Tư Không, hưởng thụ thân tình mẫu tử ấm áp lại ngắn ngủi.
trước khi Lưu Lăng đi, đặc biệt nói mấy câu cùng Đổng Khanh, liền hộ tống Thái hậu rời đi.
Hoàng Thái Phi và Lưu Hâm mẫu tử hai người vẻ mặt ảm đạm sâu lắng bãi giá hồi cung.
Đợi Chúng Hoàng tộc nhất nhất rời đi Nơi ở cũ Đổng gia, Đổng Khanh giống như bay, nhanh chóng chạy tới cửa trước, thấy Đổng Chiêu đi theo Thẩm Mộ Thu đứng ở bên cạnh cửa, hắn đang đưa đầu ngó dáo dác vào trong, chân mày nho nhỏ cau lại, rất là do dự có được vào cửa hay không?
"Chiêu đệ!" Đổng Khanh vội vàng kêu một tiếng.
"Tỷ tỷ!" Lúc này, Đổng Chiêu không chần chờ nữa, lập tức chạy nhanh tới bên Tỷ tỷ của mình, nói: "Những hoàng tộc kia đều đi hết rồi sao?" Thotho_
Đổng Khanh thật vất vả mới có thể tìm Đổng Chiêu bình an trở về, một tay ôm thật chặt vào trong ngực, hốc mắt bỗng chốc đỏ.
"Hoàn hảo ngươi không có việc gì, không có việc gì là tốt........., ngươi để cho ta lo lắng gần chết......." Đổng Khanh nhanh chóng lau đi nước mắt nói: "Bọn họ bắt ngươi đi đâu? Ngươi có bị thương không?"
"Ta không sao!" mặc dù Đổng Chiêu còn chưa tỉnh hồn, lại cố trấn định từ từ nói: "Ta bị bắt đến nhốt trong một kho hàng tối đen, bọn họ nói, rất nhanh sẽ thả ta đi, để cho ta đừng nói chuyện, bọn họ nhét vải vào trong miệng của ta, không để cho ta mở miệng. Sau lại, ta nghe thấy có người tới, liền kêu to, chỉ là không phát ra được tiếng nào, sau đó Ninh Vương ở phủ đệ Hoàng Thành đối diện nhà chúng ta lại đột nhiên vọt vào........"
"Đều là ta không tốt, suy nghĩ không đủ chu đáo, mới có thể làm hại ngươi gặp phải kiếp nạn này." Đổng Khanh hết sức tự trách.
Đổng Chiêu lắc đầu một cái, giả dạng làm lộ ra bộ dáng người lớn, có trật tự mở miệng nói: "Là người xấu thật sự là xấu! Lại dám vào ban ngày ban mặt, xông vào dân trạch cướp đoạt hài đồng, Thẩm Mộ Thu ca ca nói, cái này gọi là bất chấp vương pháp!"
Thẩm Mộ Thu một bên nghe thấy được, lập tức cười ha ha mấy tiếng, sau đó tán dương: "Đổng Chiêu thật là một hài tử thông minh!"
Ngay sau đó hắn quay đầu lại nóivới Đổng Khanh: "Ngươi tưởng tượng Lâm Dương nhi thành quá mức thông minh, kết luận một người thông minh thật vất vả mới có thân phận tôn quý, tuyệt đối không thể nào mạo hiểm mất đi danh dự nguy hiểm, hùng dũng chạy tới Đổng gia bắt người. Phái 50 tên thị vệ, vội vội vàng vàng vọt vào Đổng phủ bắt người, làm sao có thể không lưu lại dấu vết đây? Thotho_ Nhiều người như vậy, hành động lại gấp rút như vậy, rất nhanh liền có thể để cho chúng ta tìm được rồi, chuyện hoàng hậu mới phái người tới Đổng gia bắt người, trong thời gian cực ngắn sẽ lộ ra ngoài, chuyện này nguy hiểm cực lớn, rất có thể nàng còn chưa có uy hiếp được ngươi, thì danh dự mình mất sạch trước rồi."
Đổng Chiêu là con nối dòng duy nhất của Đổng lão Tư Mã, là một trung thần, Chư Vương ở đây đều sẽ nhớ tới điểm này.
nếu Ninh Vương mạnh mẽ mang theo Đổng Chiêu cùng người thị vệ hoàng hậu phái đi bắt, tiến vào trong nhà, giáp mặt đối chất cùng Lâm Dương nhi, sợ rằng nàng sẽ rất khó cãi, bất quá tình huống khi đó, thật cũng không có cần thiết làm như vậy.
Đổng Khanh sâu kín thở dài một hơi nói: "Nàng hận đối với ta, đã để nàng mất đi lý trí."