Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 229: Vẫn tin tưởng công tử đi

Editor: Thơ Thơ

"Nói thiệt cho ngươi biết đi, ngươi phạm vào một sai lầm lớn rồi!" Đổng Khanh lạnh lùng nói: "Ta nói không chỉ có công tử, chỉ có bỏ ra thật lòng, mới được thật lòng hồi báo, nếu ngươi nói thật lòng, điểm xuất phát đều là bí mật mang theo toan tính thiệt hơn. Ngươi đã hao hết tâm tư, thật có thể lấy được những thứ gì? Cuối cùng ngươi không chiếm được bất cứ thứ gì, chân thành khuyên ngươi một câu đi, trước khi cực kỳ hối hận, còn không bằng sớm dừng tay thôi."

Lâm Dương nhi nhướng mi, rất xem thường nói: "Đó, vậy cũng không nhất định........"

"Ta lại muốn nhìn Lâm Dương nhi ngươi một chút có thể làm được đến bước nào? Chỉ mong sẽ không hối hận!"

"Nói như vậy, ngươi đồng ý chứ?" Lâm Dương nhi nghe vậy, cực kỳ mừng rỡ." Tin rằng Đổng Khanh ngươi cũng không dám đối nghịch cùng Hoàng Thái Thúc."

Đổng Khanh nói: "Ta sẽ không nhúng tay ngăn cản ngươi lấy danh nghĩa của ta, lừa gạt hắn, cùng hắn lập gia đình......., việc hôn sự này có thể thành hay không, không phải cầu xin ta, mà là dựa vào bản lãnh của Lâm Dương nhi ngươi rồi." Thotho_

"Có những lời này của Đổng Khanh ngươi là được!" Lâm Dương nhi cười nói: "Đến khiến cho hắn biết ngươi đã đến rồi, chuyện này mới có thể tiến hành thuận lợi. Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp hắn."

***

Không khí trong phòng tràn ngập mùi thuốc, ánh mặt trời ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu đi vào, mang đến sáng ngời trong phòng.

Nghe tiếng mở cửa, Tiểu An Tử lập tức buông chén thuốc trong tay xuống, chạy nhanh tới phòng ngoài, nhìn thấy Lâm Dương nhi đang dẫn Đổng Khanh vào cửa, hắn liền vội vàng nhìn Đổng Khanh buồn bực nói: "Đổng Khanh, ngươi đã tới, ánh mắt của công tử lại không được!"

Đổng Khanh ngước mắt nhìn bên trong dò xét liếc mắt một cái, nhỏ giọng dò hỏi: "Hôm nay tinh thần công tử tốt không? Ta ngửi thấy mùi thuốc, hắn phục dụng thuốc gì?"

Tiểu An Tử nói: "Đại phu mở ra một chút thuốc lưu thông máu, công tử uống một cái miệng nhỏ liền ngại đắng, gác lại. Hôm qua chúng ta ra cửa rời đi nơi ở cũ Đổng gia thì ta đặc biệt mang theo thảo dược của vị đại phu tóc trắng kia, mỗi ngày sớm muộn thoa lên trên hai mắt hai khắc đồng hồ, lạnh nóng luân phiên, ta đang bận đảo thuốc, cho công tử thay đấy."

Đổng Khanh nghe xong. Liền bước nhanh đi vào bên trong, ngước mắt nhìn lại, Lưu Lăng đang nằm ở trên giường, cặp mắt che thảo dược mới vừa đảo tốt, mùi thuốc trong nhà hết sức nồng hậu. Thotho_

Lưu Lăng ở trong phòng, đã sớm nghe tiếng ở bên ngoài, trên hai mắt che thảo dược. Làm hắn không thể động đậy, hắn duy trì tư thế nằm ngang. Biết được nàng vào cửa, vì vậy liền cười nói: "Uyển Nhi, ngươi đã đến rồi!?"

"Dạ, ta tới đây!" Đổng Khanh trả lời, trong giọng nói lại mang theo một tia trách cứ.

Nếu hắn chịu ở lại nơi ở cũ Đổng gia, nghỉ ngơi thật tốt, không đến nỗi bôn ba mệt nhọc, tình huống khối máu trong đầu ngưng trệ, làm sao lại đột nhiên nghiêm trọng lên, dẫn đến cặp mắt lại không nhìn thấy?

Nàng hiểu. Hắn sớm hay muộn phải trở lại Hoàng Thành, nhưng nàng không hy vọng là gấp rút cùng bôn ba như thế, quá nóng vội rồi.

"Ngươi đừng tức giận." Lưu Lăng vươn tay ra theo tiếng của nàng, thị lực hắn bị tắc nghẽn. Tay tìm ở trong không khí.

Đổng Khanh lập tức kề trước, nắm tay của hắn, ngay tại giờ phút này, Lưu Lăng thuận thế cùng với nàng mười ngón tay nắm chặt.

"Ta lo lắng ngươi lại cùng Lưu Hâm đối nghịch, rất sợ ngươi gặp phải nguy hiểm, cho nên mới tìm đến Thái Thúc Công, cầu xin hắn ra tay giúp ngươi, ở Hoàng Lăng giở trò quỷ, Lưu Hâm nhất định sẽ ghi hận ngươi......, hôm nay ta đã vô lực bảo hộ ngươi... Mọi sự ngươi cần cẩn thận!"

"Ở Hoàng Lăng giở trò quỷ sao? Chuyện chim xanh tự cháy rơi xuống không phải là của ta làm." Đổng Khanh cúi đầu nhìn hắn đắp thảo dược ở trên hai mắt, nhỏ giọng nói: "Ngươi hãy yên tâm đi, ta không sao, rất mạnh khỏe, mà ta cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, khiến Lưu Hâm có cơ hội giết chết ta." Thotho_

"bây giờ ta bất tiện, không cách nào bảo hộ ngươi, ta cũng biết rõ ngươi tuyệt đối sẽ không nghe lời của ta, ngoan ngoãn ở lại Phủ Đại Tư Không, tiếp nhận Thái Thúc Công bảo vệ, ngươi ở bên ngoài đi lại, nếu như đột nhiên gặp phải nguy nan........." Nói tới chỗ này, Lưu Lăng ngừng lại một chút, ánh mắt phức tạp đưa tay sờ cặp mắt mình bôi thuốc một cái, lúc này mới gian nan mở miệng nói: "Như vậy, ngươi phải đi tìm hắn, ta hiểu rõ người khác, giờ phút này đang trong hoàng thành, ta tin tưởng, vô luận ra sao, hắn cũng sẽ bảo hộ ngươi chu toàn."

Bây giờ, chỉ có Ninh Vương có thể bảo vệ nàng.

"Công tử........" Đổng Khanh khẽ gọi một tiếng, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Lâm Dương nhi cắt đứt.

"Thiên Quân, uống thuốc đi!" Lúc này, Lâm Dương nhi tới đây, bưng lên chén thuốc hắn sớm đặt ở trên bàn, dịu dàng nói: "Cặp mắt của ngươi nhất định sẽ sớm tốt, ngươi còn có rất nhiều chuyện phải làm, Thái hậu vẫn còn ở trong hoàng cung, tha thiết mong đợi ngươi."

Nghe nàng nhắc tới Thái hậu, chóp mũi Lưu Lăng đột nhiên đau xót, trầm giọng nói: "Đem thuốc lấy tới đi, khiến Tiểu An Tử tới hầu hạ là đủ."

Lâm Dương mới nói: "Hay là ta tới hầu hạ đi, Tiểu An Tử đang bận đảo thuốc đấy." Thotho_

Lời nói vẫn còn chưa dứt, Tiểu An Tử đã hối hả chạy vội tới, một phen cướp đi chén thuốc trong tay Lâm Dương nhi, giọng điệu hết sức không khách khí, "chuyện hầu hạ công tử, tự nhiên có Tiểu An Tử ta ở đây, không cần ngươi tới nhiều chuyện!"

Lưu Lăng nghe xong, nhỏ giọng trách mắng: "Tiểu An Tử, không được vô lễ!"

Lúc này, Đổng Khanh nói: "Ta cũng nên đi đây, ta phải ra khỏi thành mấy ngày, xin công tử đợi tại Phủ Đại Tư Không dưỡng thương, quay đầu lại, ta lại đến xem ngươi."

Nghe vậy, Lưu Lăng kém một chút không để ý thảo dược trên hai mắt, vội vàng đứng dậy, bỗng chốc bị Tiểu An Tử ngăn cản nói: "Công tử, ngươi vẫn còn bó thuốc đấy."

Hắn nghe rồi, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nằm ở trên giường, cũng trầm giọng hỏi: "Ngươi lại muốn ra khỏi thành sao? Ngươi phải đi đâu?" Trong giọng nói mang theo  mấy phần lo lắng.

Đổng Khanh nói liên tục "Thái hậu cho ta một phong thơ, giao cho ta đi tìm vệ Vũ Hậu, cho hắn biết tất cả mạnh khỏe, muốn hắn không cần quá nhớ mong, chuyện này ta phải tự mình đi một chuyến, ta đi một chút liền trở về."

Sau khi Lưu Hâm lên ngôi, vì cô lập Thái hậu, chuyện làm đầu tiên, liền đem vệ Vũ Hậu tay nắm binh quyền cho ra ngoài. Thotho_

Lưu Lăng thở dài một hơi nói: "Liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong lòng cửu cửu khẳng định cũng không chịu nổi, nếu không phải hai mắt của ta không có khó khăn, để cho hắn thấy, sợ rằng sẽ khiến cho hắn lo lắng, ngược lại ta thật muốn cùng ngươi đi gặp mặt hắn đấy."

Mẫu hậu đột nhiên phái Đổng Khanh đi gặp vệ Vũ Hậu, tuyệt đối không phải là thăm mặt ngoài, lòng hắn biết rõ ràng, mẫu hậu giao Vệ gia quân cho Đổng Khanh, cho nàng đến sai phái.

Dĩ nhiên, hắn cũng không nói toạc, cũng thực không có cần thiết.

"Công tử, trước mắt chuyện quan trọng nhất, chính là đem thân thể cấp dưỡng tốt, đừng để Thái hậu lo lắng." Đổng Khanh ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ một cái, nhỏ giọng nói: "Công tử, ta phải đi."

Từ khi nàng bắt đầu vào cửa, Lưu Lăng vẫn nắm tay của nàng. Nghe nàng muốn đi, bàn tay hắn ôn hoà hiền hậu đầu tiên là ôm chặt lại, sau đó từ từ buông ra, vẻ mặt của hắn nhất thời ngưng tụ, dặn dò: "Ngươi khiến Thái Thúc Công phái thêm mấy tên hộ vệ theo hầu bảo vệ, dọc theo đường đi cần cẩn thận, không được khinh thường. Ngươi nghe rõ chưa vậy?"

Đổng Khanh gật đầu nói: "Ta hiểu, công tử bảo trọng."

Dứt lời, liền xoay người lại, dịch bước đi ra ngoài, lúc này, Tiểu An Tử lại đi theo, nói với Đổng Khanh: "Tiểu An Tử cũng đang muốn đi nơi Thái Thúc Công mang lò sưởi tới đây, ta theo  ngươi cùng đi hậu đường đi!" Thotho_

Vì vậy sau khi Đổng Khanh cáo lui, liền cùng Tiểu An Tử một trước một sau, rời nhà trong. Vừa mới ra cửa, Tiểu An Tử đột nhiên nghiêm sắc mặt, lo lắng trùng trùng lôi kéo Đổng Khanh nói: "Đổng Khanh. Ngươi ngàn vạn lần ** không thể vào lúc này rời khỏi bên cạnh công tử, ngươi không có nhìn thấy sao? Lâm Dương nhi yêu nữ kia, đã há miệng to như chậu máu, đang chờ một hớp nuốt sống công tử xuống bụng rồi, ngươi nhất định phải lưu lại bảo vệ công tử!"

Đổng Khanh nghe được. Cũng chỉ là lắc đầu một cái cười nói: "Đừng nói bậy nữa, Lâm Dương nhi sao nuốt sống công tử xuống bụng được? Dùng sức ngăn công tử sao? Nàng ta cũng không phải là nhện tinh, huống chi công tử chỉ là cặp mắt tạm thời mù, làm sao sẽ bị Lâm Dương nhi nuốt?"

Thấy nàng lại có thể yên tâm như thế, Tiểu An Tử gấp đến độ dậm chân một cái nói: "Yêu nữ kia thèm thuồng sắc đẹp công tử, muốn nuốt sống công tử đã rất lâu rồi, thật vất vả mới bắt được cơ hội, để cho nàng lấy tay giày xéo, nàng há sẽ bỏ qua cơ hội lần này sao? Tối hôm qua, nửa đêm nàng không ngủ được, len lén chạy đi tìm Thái Thúc Công nói chuyện, hai người ở trong hậu đường, xì xầm nói chuyện với nhau đến trời sáng, ta trốn ở bên ngoài, vẫn nghe đến trời sáng. Thái Thúc Công nói công tử là hoàng tự Lưu thị, là Đế Vương tôn sư, yêu nữ kia đã nói nàng là Thiên Mệnh hoàng hậu, kính xin Thái Thúc Công thay nàng làm chủ hôn sự, vẫn còn không biết xấu hổ nói hoàng hậu xứng thiên tử, thiên kinh địa nghĩa...... Thái Thúc Công nghe xong, lập tức nhạy bén, đã nói người trong lòng công tử là ngươi, hắn không cách nào làm trái với tâm ý của hắn, yêu cầu hắn cưới người khác; nhưng yêu nữ kia lại nói, bây giờ cặp mắt công tử không nhìn thấy, nàng có thể giả mạo ngươi, gả cho công tử, lúc này Thái Thúc Công lại đột nhiên hồ đồ lên, đã nói đây là một ý kiến hay......."

"Chính ta ở bên ngoài nghe được, Thái Thúc Công tính toán thừa dịp công tử sắp mù, lấy danh nghĩa trưởng bối tông tộc, thay công tử lấy vợ, hắn tính toán lừa gạt công tử, thay hắn cưới vợ là ngươi, trên thực tế cũng là Lâm Dương nhi yêu nữ kia." Tiểu An Tử vội vàng nói: "Ngươi nói xem, ta có thể không nóng nảy sao được?" Thotho_

Đổng Khanh ngước mắt nói: "Như vậy, ngươi báo chuyện này cho công tử sao?"

Nói tới chỗ này, chân mày Tiểu An Tử nhíu chặt nói: "Ta còn không quyết định chắc chắn được có nên nói hay không, trạng thái công tử thật là xấu, cùng tâm tình lên xuống có quan hệ rất lớn, ta sợ ta đây vừa nói ra, vi phạm ý tứ Thái Thúc Công, chọc cho hắn mất hứng, nếu hắn không chịu giúp công tử, nên làm cái gì đây? Chẳng phải ta biến khéo thành vụng? Khiến công tử lo lắng hoặc là trong lòng buồn bực, ngược lại còn sẽ làm tình huống của hắn đột nhiên trở nên ác liệt; cũng không nói, trong đầu lại lo lắng cực kì, Đổng Khanh ngươi nhất định phải bảo vệ công tử, ngàn vạn lần không thể để cho hắn rơi vào trong tay Lâm Dương nhi......"

Đổng Khanh nghe xong, cũng khẽ cười một tiếng, vỗ vai Tiểu An Tử nói: "An công công, ngươi quá khẩn trương, tinh thần đừng căng thẳng như vậy, công tử cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi. Ngươi cho rằng chuyện gì hắn cũng không biết thật à?"

Tiểu An Tử thấy thái độ của nàng, lại là không tưởng tượng được, đầu tiên là ngẩn người, chốc lát, rất là hoài nghi nhìn nàng, đột nhiên hí một tiếng nói: "Ta biết ngay, quả nhiên ngươi thay lòng!"

Đổng Khanh tức giận liếc hắn một cái, khoát tay một cái nói: "Lại nói bậy, ta đang vội vàng đi làm việc rồi, chuyện này tương đối quan trọng hơn, ngươi đừng chặn đường."

Tiểu An Tử vô cùng đau đớn, tức giận nói: "Nữ nhân thay lòng, chính là đáng sợnhư vậy, ngươi lại có thể tính toán khoanh tay đứng nhìn, khiến công tử rơi vào trong tay yêu nữ kia, mặc cho nàng giày xéo!" Thotho_

Đổng Khanh thở dài một hơi nói: "Ngươi thật khẩn trương thái quá rồi. Công tử chỉ là cặp mắt tạm thời mù, tim của hắn cũng không có mù!"

Dứt lời, nàng xoay người liền đi ra ngoài, lại quẳng xuống một câu, "nên tin tưởng công tử đi! Nếu như hắn khiến Lâm Dương nhi đùa giỡn ở trong lòng bàn tay, như vậy Đổng Khanh ta cũng không thể nói gì hơn......."

***

Hôm ấy, trong phủ Đại Tư Không yên tĩnh đang khiêm tốn cử hành một hôn sự cực kỳ bí ẩn.

Không có tân khách huyên náo, không có tiếng vang chiêng trống hỉ nhạc, ngay cả hỉ trướng cũng không treo lên, rất sợ kinh động người ngoài, tất cả đang lặng lẽ tiến hành. Duy nhất nhìn ra được, Phủ Đại Tư Không đang làm chuyện vui, chính là tân lang và tân nương một thân đồ cưới màu đỏ chót rồi.........

Ở trong phòng, lòng Hương Lan tràn đầy vui mừng thay chủ tử mình vội vàng trang điểm, nàng vừa thay Lâm Dương nhi búi búi tóc cao hơn, đồng thời cười dịu dàng nói: "Đổng Khanh đã cút xa rồi, ta lặng lẽ đi theo nàng, chính mắt thấy được nàng ra khỏi thành, vội vội vàng vàng thúc ngựa, đi phía Tây rồi, đi Kinh châu đường xá xa xôi, đợi đến khi nàng trở lại, đại sự chủ tử đã thành. Hôm nay quận quân đã yên tâm rồi, rất nhanh liền có thể như nguyện cùng tốn đế thành hôn, đợi thuận lợi đoạt lại ngôi vị Hoàng đế, như vậy chủ tử chính là vị hoàng hậu nương nương vô cùng tôn vinh  rồi. Ta đã nói rồi, số mệnh quận quân  kỳ lạ, tuyệt đối là số mệnh hoàng hậu ấy."

Nghĩ đến tiền đồ sáng lạng, Hương Lan lại cảm thấy mình từ đầu đến cuối không có theo sai người. 

Lâm Dương nhi mặc trên người hỉ bào màu đỏ, ngồi ngay ngắn ở trước gương, liếc ảnh Hương Lan ánh trong gương đồng, nhỏ giọng nói: "Ta để cho ngươi chuẩn bị hai bộ đồ cưới giống nhau như đúc, trong đó một bộ, ngươi mặc lên người rồi hả?"