Buông Gian Thần Của Trẫm Ra

Chương 207: Đánh cướp của Quận quân Thừa Ân

Editor: Thơ Thơ

Nghe vậy, ở bên trong lòng của Đổng Khanh nhanh chóng thoáng qua vẻ kinh hãi, cơ hồ là la thất thanh: "Hắn nhìn không thấy sao? Ngươi nói bậy, điều này sao có thể?"

Cố Tử Khâm trầm giọng nói: "Ta hiểu rõ ngươi không thể tin......."

Đổng Khanh nói: "Đại phu tới bắt mạch qua cho hoàng thượng, nói rõ là tích tụ trong lòng, sao mù được?"

"Cố Gia tinh thông nghiên cứu y học, truyền thừa trăm năm, phương thức bắt mạch, không giống với đại phu bình thường, trong cơ thể hoàng thượng quả thật có một cái mạch tắc nghẽn không thông, trừ phi chính hắn nói ra, thị lực hai mắt hắn bị tắc nghẽn, nếu không phải là đại phu tới bắt mạch, rất dễ dàng ngộ phán." Cố Tử Khâm liếc nàng một cái, tiếp tục nói: "Ta từng xem qua một đoạn ghi chép trong nhật ký của tổ tiên, đã từng có một người, bị Tảng đá trên núi rớt xuống đập cho bị thương, từ đó cặp mắt bị mù rồi, mạch tượng người kia cùng tình trạng, tổ tiên ghi cặn kẽ xuống. Ta cẩn thận chẩn mạch cho hoàng thượng, hợp với gân mạch đầu hắn, hơi thở tắc nghẽn, hai mắt của hắn sẽ phải chịu ảnh hưởng. Ta cảm thấy được là hoàng thượng lo lắng ngươi sẽ đau lòng khổ sở, vì thế đơn giản coi như mình bị điên rồi."

"Ngươi nói có thật không?" tuy nói như vậy, trong lòng của nàng lại cảm thấy khó chịu, nước mắt lã chã  rơi xuống. "Điều này sao có thể, nếu hắn mù thật rồi, làm sao Tiểu An Tử sẽ hồn nhiên không biết? Mà ta cũng không có phát giác được?" Thotho_

Nàng cực kỳ không dám tin.

Cố Tử Khâm cau mày nói: "tình trạng Hoàng thượng phải là lúc tốt lúc xấu, cho nên rất khó để cho người ta phát hiện, cộng thêm gần đây cảm xúc hắn xuống thấp, càng thêm không dễ dàng bị người phát hiện. Có đôi khi nhìn thấy, có lúc lại cảm thấy trước mắt một vùng tăm tối......, loại tình trạng này y theo hắn, không phải sẽ càng lúc càng tốt, cặp mắt tự động khỏi hẳn, sẽ càng lúc càng kém. Tới cuối cùng hoàn toàn không nhìn thấy."

Cẩn thận hồi tưởng lại, hoàng thượng quả thật cổ quái, hai mắt hắn nhìn như đờ đẫn thẩn thờ, nhưng thính giác và xúc cảm của hắn vẫn nhạy cảm.

Hoàng thượng không phải bị điên, mà là mù rồi!

Cẩn thận ngẫm lại, Cố Tử Khâm nói. Quả nhiên là thật.

"Có biện pháp chữa trị không?" Đổng Khanh vội vàng hỏi.

Cố Tử Khâm nói: "Loại thương thế này xảy ra ở đầu, không thuốc thang chữa trị, châm cứu cũng không có được bất cứ tác dụng gì, chỉ có thể đợi hắn tự động khỏi, nếu không thành, thì phải cầm cái cưa. Cưa đầu của hắn, lấy khối máu tắc nghẽn ảnh hưởng cặp mắt hắn ra. Có biện pháp cưa người chữa bệnh. Cũng chỉ có Biển Thước tiên sinh trong truyền thuyết kia  ...... Chỉ là, hắn đã chết, qua đời đã lâu rồi." Thotho_

Nghe vậy, trong lòng Đổng Khanh khó chịu lắm, nàng không lên tiếng nói chuyện nữa, chỉ lau sạch lệ rơi.

Cố Tử Khâm thở dài một cái. Vỗ vai của nàng, an ủi: "Ta hiểu rõ ngươi lo lắng cho hoàng thượng, chỉ là. Ngươi hãy lạc quan một chút đi, nói không chừng, không qua mấy ngày nữa, hắn tự mình tốt lên. Có lúc hắn thấy được, ta nghĩ, đầu hắn bị tắc nghẽn cũng không phải quá nghiêm trọng, thuận lợi, rất nhanh liền sẽ bị thân thể của mình hấp thu."

Đổng Khanh rơi lệ nói: "Hoàng thượng hắn không phải hỏng mất, không phải điên khùng, ta cảm thấy vui mừng, trải qua liên tiếp đả kích, hoàng thượng hắn lớn lên, trở nên kiên cường rồi, tính toán mình yên lặng chịu đựng tất cả, cho nên mới phải cố ý giấu ta,...... Nhưng nếu hắn mù thật rồi, vậy phải làm sao cho phải?"

"Người hiền có trời phù hộ. Hoàng thượng là một người phúc phận cao, tự có trời bảo hộ, hắn nhất định sẽ không có chuyện gì, ngươi yên tâm." Cố Tử Khâm an ủi.

Lời tuy như thế, Đổng Khanh vẫn không tránh được đau lòng một hồi, nàng rơi nước mắt một lúc lâu, lúc này mới miễn cưỡng lên tinh thần, đi theo Cố Tử Khâm giục ngựa đi theo phía Tây Nam.

***

Lại nói Đổng Khanh cùng Cố Tử Khâm chạy vội vài ngày,  rốt cuộc đã tới Trịnh Huyền. Thotho_

Hai người nghỉ ngơi sau một ngày, liền lên kế hoạch làm việc, lặng lẽ tới quận huyện nơi đóng quân đặt kho lúa, trốn trong đống cỏ khô rậm rạp, lén lút núp ở phía trên một chỗ kho lúa bị vứt bỏ.

Phóng tầm mắt nhìn tới, trong nơi đóng quân, hoàn toàn yên tĩnh, sáu chỗ kho lúa đều có tám gã thủ vệ, đều chấp nhất đao kiếm giữ nghiêm.

Cố Tử Khâm nằm ở bên cạnh Đổng Khanh dùng vai đẩy đẩy nàng, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Chờ đến đúng lúc, nhân mã chúng ta an bài sẽ tới đây cướp lương, đến lúc đó khẳng định sẽ hỗn loạn tưng bừng, chúng ta còn trốn ở chỗ này, không phải rất nguy hiểm sao? Như thế này người ngựa hai phe đánh nhau, đao kiếm không có mắt, sơ ý một chút, đấu đá đến nơi chúng ta làm sao đây?"

Mặc dù, thân bọn họ ở trong kho lúa bị vứt bỏ nơi đóng quân, nhưng khoảng cách gần như vậy, hắn vẫn không yên tâm.

Đổng Khanh nhỏ giọng nói: "Ngươi hãy yên tâm đi, cái kho lúa cũ này trống không, vứt bỏ đã lâu, sẽ không có người tới được. Huống chi cướp lương xong, sẽ rút lui về Phương Bắc, mọi người vừa đánh vừa chạy, dù sao đi nữa cũng sẽ không tới nơi này. Đừng quên, chúng ta ở chỗ cao, coi như nơi đóng quân phía kia, đao kiếm bay đầy trời, cũng bay không tới nơi đây."

"Ai biết? Trời có mây gió bất ngờ, những lời này cũng không phải là tùy tiện nói một chút." Cố Tử Khâm không nhịn được lẩm bẩm mấy tiếng nói: "Không có chuyện làm mà trời vừa tối lại tự mình đến mạo hiểm à? Đợi ở trong nhà nghỉ, uống trà, ăn trái cây, chờ tin tức tốt, không phải thật tốt sao?" Thotho_

"Có một việc, ta cần thiết tự mình xác định......." Đổng Khanh híp mắt suy nghĩ, xuyên thấu qua khe cỏ khô, cẩn thận nhìn chằm chằm, bọn thủ vệ doanh trại coi chừng kho lúa này.

Sắc trời từ từ mờ tối, bọn thị vệ giữ kho lúa cả một ngày, đã cảm thấy bị mỏi mệt, đang mong ngóng, chờ người đi tới thay ca.

Không bao lâu sau, dưới hoàng hôn mênh mông, quả nhiên tới một đội nhân mã.

"Bọn hắn tới!" một thị vệ trong doanh trại, xa xa nhìn thấy bóng lưng dưới trời chiều, cười nói: "Hôm nay bọn họ tới tương đối sớm đấy."

Giọng nói vẫn còn chưa dứt, bỗng chốc, tiếng la giết lại đột nhiên vang lên chấn thiên động địa.

Nơi đóng quân yên tĩnh, đột nhiên vang lên một tiếng gào giết long trời lở đất, khoảnh khắc bụi trần đã nổi lên bốn phía.

"Nguy rồi! Không phải người của chúng ta!"

"Là tới cướp lương!"

Bọn thị vệ trong doanh trại ý thức được người tới cũng không phải người mình, liền nhanh chóng rút đao kiếm ra, cùng lúc, phe kia đã giết tới đây, khoảnh khắc, hai bên nhân mã đã lọt vào tình huống binh khí giao tiếp, đánh nhau kịch liệt. Kim loại va chạm, phát ra từng trận âm hưởng chói tai, dưới ánh hoàng hôn, chiếu ánh đao lẫm liệt, tình cảnh hỗn loạn tưng bừng......... Thotho_

Tiếng đao kiếm giao nhau, vang dội cả nơi đóng quân, nhân mã ồn ào náo động, bay lên bụi đất màu vàng, trong khoảng thời gian ngắn, bụi bặm lan tràn.

Rất nhanh, bọn thị vệ giữ lương từ từ bị đánh bại xuống.

Thủ lĩnh suất lĩnh nhân mã phía trước cướp lương thấy thế lớn đã thành, vì vậy liền đối với bọn thị vệ giữ lương, lớn tiếng quát: "Chúng ta chỉ giành lương, không tổn thương người, đao kiếm không có mắt, các ngươi nên đầu hàng nhanh lên đi, để gia môn mang theo lương trở về báo cáo!"

Bọn thị vệ giữ lương thấy đối phương người đông thế mạnh, trong nội tâm hiểu rõ ràng kiên trì đánh xuống nữa, tình thế cũng sẽ không vì vậy mà nghịch chuyển, lương thực cứu tế sẽ bị cướp đi, chống cự tiếp nữa, chỉ là đánh mất tánh mạng vô ích, vì vậy rối rít bỏ lại đao kiếm trong tay, đầu hàng.

Chuyện tiến hành hết sức thuận lợi, bọn thủ vệ giữ lương rất là thức thời vụ vứt đao đầu hàng. Vì vậy, đám nhân mã phía trước giành lương thuận tiện mang lương thực lên xe, ở trong thời gian cực thần tốc, hoàn thành chuyên chở, sau đó hùng dũng rời đi, chỉ còn lại bụi mờ sau lưng.

Cố Tử Khâm núp ở một bên kho lúa nhìn thấy chuyện vậy mà tiến hành được thuận lợi, không khỏi quay đầu lại đối với Đổng Khanh, dương dương đắc ý hả hê cười nói: "Ngươi nhìn xem, chuyện ta làm có phải thao tác rất tốt hay không? Lấy không đả thương người làm nguyên tắc, đem lương thực cứu tế cướp tới tay rồi hả?" Thotho_

Đổng Khanh nhỏ giọng nói: "chuyện đánh cướp, làm được thật tốt quá, chính là không được, dễ dàng để cho người nghi ngờ, chỉ là cuối cùng không có tổn thương mạng người, quay đầu lại ta lại cám ơn ngươi thật nhiều!"

"Lấy giao tình của chúng mình, không có gì phải nói cảm ơn, quá mức khách khí, nghe rất khó chịu. Như đã nói qua, ngươi đoạt lương thực cứu trợ dân chúng làm cái gì? Như vậy, bước kế tiếp làm ra sao đây?" Cố Tử Khâm hỏi tiếp.

"Hư" hai mắt Đổng Khanh vẫn phòng bị nhìn chằm chằm nơi đóng quân bừa bãi đầy đất, nhỏ giọng nói: "Tất cả hãy đợi huyện lệnh tới rồi hãy nói."

Ước chừng thời gian qua một nén hương, trên trán huyện lệnh quả thật đổ mồ hôi lạnh, vội vội vàng vàng tới. Hắn mang theo sư gia, vẻ mặt hoảng sợ dạo qua một vòng ở trong nơi đóng quân, kiểm tra tình trạng lương thực cứu tế bị cướp đoạt, sắc mặt cũng càng lúc càng khó coi.

Không bao lâu sau, Huyện lệnh cũng cùng tất cả sư gia, lặng lẽ đi tới chỗ kho lúa cũ phía dưới Đổng Khanh.

Nhưng thấy Huyện lệnh ưu sầu lo lắng mở miệng nói: "toàn bộ lương thực cứu tế cho dân chúng bị cướp đi rồi, hiện tại chúng ta đã ở thế cởi hổ khó xuống, dù sao cũng sẽ rước họa vào thân, không bằng liền đàng hoàng bẩm báo đi lên, nói không chừng chúng ta còn có một con đường sống?"

Vẻ mặt sư gia nghiêm túc, vuốt râu nói: "Chuyện này nếu bẩm báo đi lên, Huyện lệnh hà khắc lương thực cứu tế, cũng không phát ra toàn bộ cho dân chúng, nếu khiến cho triều đình biết, đúng là tử tội! Chúng ta còn có mạng sống sao?" Thotho_

Huyện lệnh nói: "Lương thực cứu tế bị cướp đoạt, chuyện lớn như vậy, sao giấu được phía trên? Hôm nay giang sơn đổi chủ, nói không chừng Quận quân Thừa Ân đã thất thế, không bằng chúng ta đem chuyện này đẩy lên trên người nàng đi? Còn có chuyện gì quan trọng hơn, so với giữ được tài sản, giữ tánh mạng của mình sao?"

Sư gia trầm giọng nói: "Vốn dĩ lấy danh nghĩa nàng đưa tới lương thực cứu tế, ta xem hay là thế này đi? Chúng ta lặng lẽ thông báo Quận quân Thừa Ân trước, chờ qua mấy ngày sau, ngươi trở về báo cho triều đình, bẩm rõ chuyện lương thực cứu tế bị cướp đoạt, nếu nàng thật có bản lãnh, nhất định sẽ đem chuyện xử lý cho tốt, ta và ngươi nhất định bình yên vô sự; nếu bản lãnh nàng không có, hà khắc một chuyện lương thực cứu tế, vốn chính là ý của nàng, chúng ta chỉ là phụng mệnh làm việc, tội không đáng chết, chuyện này, nếu thật truy cứu tội lỗi, cũng là đáng đời nàng."

Huyện lệnh nói: "Chỉ có thể làm như vậy!"

Sau khi hai người thần thần bí bí thảo luận một phen, liền lại trở lại nơi đóng quân lần nữa.

Thấy bọn họ đi xa, Cố Tử Khâm mới từ trong đống cỏ khô, nhô đầu ra, thở ra một hơi nói: "mẹ nó! Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, sao ta càng nghe càng hồ đồ rồi hả? Quận quân Thừa Ân sao? Không phải là Lâm Dương nhi chúng ta nhìn thấy ở Thu Phong lâu sao? Nàng không phải rất thiện lương hào phóng sao? Làm sao có thể ép buột chính mình hiến ra lương thực cứu tế? Ngươi mau nói cho ta biết chứ? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"