Editor: Thơ Thơ
Nghĩ đến mệnh mình sắp mất ở đây, Đổng Khanh cúi đầu, nhìn Lưu Hâm hồi lâu, rốt cuộc cuối cùng phiền muộn thở dài một hơi nói: "Anh vương, mối thù truyền kiếp giữa ta và ngươi kết sâu như thế, không ngờ, ta phải cùng ngươi mất mạng cùng nhau nơi này!"
Lời nói vẫn còn chưa dứt, nàng liền buông lỏng đôi tay từ trên Tảng đá lớn ra.
Lưu Hâm thấy Đổng Khanh đột nhiên buông hai tay ra, hắn bị sợ đến sắc mặt trắng nhợt, vội vội vàng vàng la lên: "Đổng Khanh, Bổn vương tha cho ngươi không chết, ngươi mau ôm lấy Tảng đá! Ta không băm ngươi thành thịt bầm, ách, không!, mới vừa rồi là đùa giỡn, ta không có thật muốn giết ngươi, chỉ là đùa giỡn."
Lời còn chưa nói hết, thân thể của hai người đã theo dốc đứng rơi xuống, ngay sau đó ngã vào đoạn dốc núi nhỏ.........
*
Lòng Lưu Ký lo lắng an nguy của Đổng Khanh, vội vã giục ngựa, vội vội vàng vàng chạy tới đại doanh, vừa mới tiến vào trong rừng cây, liền nghe được một mùi máu tươi xông vào mũi.
Trong rừng, trên đất ngã cong vẹo mấy Tiểu Binh, máu đỏ tươi vãi đầy cỏ khô trên mặt đất, nhìn thấy mà hoảng. Thotho_
"Đổng Uyển! Đổng Uyển!"
"Đổng Uyển, ngươi ở nơi nào? Mau đáp lại một tiếng?" Không thấy bóng dáng người ấy, hắn hướng vào trong rừng liều mình gào thét, hưởng ứng hắn chỉ là một mảnh vắng lặng, gió lạnh ào ào phất qua, trong lòng của hắn chợt một mảnh lạnh cả người.
Lúc này, Thẩm Mộ Thu đã đuổi tới rồi, giục ngựa kề bên người hắn, trầm giọng nói: "Đừng nóng vội, nàng sẽ không có chuyện gì, ta cẩn thận xem qua gương mặt nàng, Đổng Khanh hẳn không phải là người đoản mệnh. Ngược lại Lưu Hâm, mấy ngày gần đây, mặt mũi hắn màu đỏ rạng rỡ mang điềm lành như ẩn như hiện, vận lớn hiện ra, người này đang gặp Vận may! Mặc dù đang bên trong miếu Thái Bá, ngươi đã kiên trì đem vị trí Hoàng thượng nhường cho Ngụy Vương, nhưng Ngụy Vương lên ngôi, sau trăm năm, ngôi vị Hoàng đế đúng là vẫn sẽ trở về trên tay của ngươi. Nếu bị Lưu Hâm đoạt được tiên cơ......."
"Bây giờ là thời điểm thảo luận cái này sao? Nếu Đổng Uyển không có chuyện gì, ít nhất cũng sẽ nghe ta gọi nàng chứ? Vì sao nàng không có đáp lại?" mặt Lưu Ký lộ vẻ buồn rầu, chỉ sợ là đã tới chậm một bước.
Đang nói, lúc này lại liếc thấy Lưu Lăng đang thúc ngựa từ một đầu khác, chạy nhanh tới, An công công người hầu của hắn vội vội vàng vàng thúc ngựa đi theo phía sau.
Lưu Ký vội vàng nói: "Hắn nhất định là nhìn thấy cái gì! Tòa rừng rậm, ngang dọc phức tạp, một con đường kia, nhất định là có thể chạy thẳng tới đại doanh."
Dứt lời, liền quay đầu ngựa lại. Đi theo phía sau Lưu Lăng, vội vã qua. Thotho_
Lưu Lăng giục ngựa phi nước đại, chạy băng băng thẳng tới đại doanh.
Đổng Khanh bị đuổi giết. Nhất định sẽ chạy về phía đại doanh, nơi đó có đóng quân, chỉ cần nàng kêu cứu, các tướng quân nhất định sẽ bảo vệ nàng Đại Tư Mã này, chỉ là....... Nàng có bao nhiêu cơ hội. Có thể chạy trở về đại doanh sao?
Đang trong suy tư, lại liếc thấy mấy tên thị vệ áo đen đang chần chừ đứng dọc theo rừng cây khác, ai cũng duỗi dài cổ, vội vàng đi xuống dò xét, hắn nhanh chóng kéo cương ngựa, quay đầu ngựa lại. Chạy nhanh tới.
"Hoàng thượng?!"
"Không! Không phải hoàng thượng!?"
Bọn thị vệ của Anh vương liếc thấy hoàng thượng lại có thể tới, mặt lo sợ không yên nhìn hắn, nghe Anh vương nhắc tới. Hoàng thượng giống như khó giữ được ngôi vị Hoàng đế....... Nhưng, nhưng không có nhìn thấy qua Hoàng thượng bị phế liên quan thông báo cùng với nghe nói chuyện Tân Đế lên ngôi?
Hơn nữa, một phế đế có thể nào tự do tự tại giá ngựa tới đây? Phải bị nhốt rồi chứ? Thotho_
Bọn thị vệ hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm sao cho phải. Hành lễ cũng không phải, không hành lễ trái lại rất bất kính.
"Càn rỡ!" Tiểu An Tử hét lớn một tiếng nói: "Thấy hoàng thượng còn không mau hành lễ?"
Bọn thị vệ nghe vậy. Không chần chờ nữa, rối rít quỳ đầy đất.
Lưu Lăng ngồi cao trên ngựa. Theo trên cao nhìn xuống bọn họ, rất có dáng vẻ quân vương, hắn lạnh lùng nói: "các ngươi lại là bọn thị vệ của Anh vương sao?"
Trong lòng của thủ lĩnh thị vệ mặc dù nghi ngờ, nhưng cũng không dám càn rỡ, hắn không ngừng ôm quyền đáp lời: "Thần là Hiệu úy thuộc quyền sở hữu của Anh vương."
Lưu Lăng hỏi tiếp: "Như vậy, Anh vương người đâu? Còn nữa, các ngươi có nhìn thấy Đại Tư Mã Đổng Khanh sao?"
"Chuyện này........" trong lòng Thị vệ dẫn đầu chần chừ hồi lâu, thầm nghĩ, Đại Tư Mã là cận thần của hoàng thượng, xem ra tin tức có sai, nếu hoàng thượng cũng không bị phế, hoặc là còn chưa bị phế, thế cục trước mắt không rõ, chuyện Anh vương đuổi giết Đại Tư Mã không thể tiết lộ ra ngoài. Tình huống châm chước, không thể làm gì khác hơn là đẩy kéo không thấy, hắn đang muốn đáp lời........ Thotho_
Bỗng chốc, kiếm quang lóe lên, thủ lĩnh thị vệ không còn kịp lên tiếng nữa, đầu người vậy mà đã bị Lưu Lăng huy kiếm bổ xuống rồi.
Bọn thị vệ khác ở đó, thấy hoàng thượng lại có thể tức giận giết chết thủ lĩnh, lập tức bị sợ đến ép xuống thân thể.
"Hoàng thượng, tha mạng!"
Lưu Lăng một đôi con mắt lạnh lùng xẹt qua mọi người, trầm giọng nói: "Trẫm hỏi một lần nữa, Đại Tư Mã người đâu?"
Lần này bọn thị vệ lại không dám chần chờ, lập tức có người đáp lời: "Đại Tư Mã đi theo Anh vương cùng nhau từ trên dốc đứng rơi xuống đoạn dốc núi nhỏ rồi, chúng ta đang suy nghĩ biện pháp, tính toán tìm một sợi dây dài đi cứu người!"
Tiếng còn chưa dứt, Lưu Lăng đã "Giá" một tiếng, kéo cương ngựa, bôn ba đi một hướng khác.
Khi đó đại quân quyết định đóng quân ở phụ cận thì hắn đã từng tự mình đi theo Hàn tướng quân tới đây thăm dò địa hình, đi phía tây, có một ám đạo có thể đi thông một đoạn nhỏ dưới vách trước mặt đáy cốc.
Giục ngựa xuống dốc nhỏ, đi đường vòng, liền nghe tiếng nước chảy róc rách, một dòng suối nhỏ quanh co ngang sơn cốc, Khê Thủy ở dưới ánh mặt trời chiếu trong vắt thấy đáy, sóng lân lân, ở cạnh suối lại thấy Anh vương Lưu Hâm đang một thân nhếch nhác, vết máu khắp người ngồi chồm hỗm ở cạnh suối rửa sạch vết thương. Thotho_
"Lưu Hâm, Đổng Khanh đâu?" Lưu Lăng gặp được hắn, không nén được tràn đầy tức giận, ngay sau đó giục ngựa chạy tới, nổi giận mắng: "Ngươi đem Đổng Khanh của trẫm làm sao vậy?"
Lưu Hâm nhìn thấy Lưu Lăng đột nhiên tới, sắc mặt đột biến, rồi lại đột nhiên nghĩ tới Lưu Lăng đã sớm thất thế, địa vị Hoàng đế sắp khó giữ được, hắn (Lưu Hâm) căn bản không cần sợ hắn (Hoàng thượng), vì vậy liền nhanh chóng che giấu hốt hoảng nơi đáy mắt, nhưng đồng thời lại cố kỵ kiếp này thay đổi trong nháy mắt, ai biết Lưu Lăng có thể cùng hắn hay không, đột nhiên lại đông sơn tái khởi, nghĩ đến đây, hắn vẫn ăn nói khép nép với Lưu Lăng: "Hoàng huynh, làm sao ngươi biết đột nhiên tới đây?"
Lưu Lăng trầm mặt, một đôi con mắt nhìn hắn chằm chằm, lần nữa lớn tiếng hỏi "Đổng Khanh đâu? Nếu nàng ngộ nhỡ có chuyện gì, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!"
"Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách ta!" Lưu Hâm nói xạo: "Hiện tại thời cuộc rối loạn, Đổng Khanh cũng vào lúc này lợi dụng thân phận của Đại Tư Mã, tính toán tư thông Hàn tướng quân, bụng dạ nàng khó lường, mưu đồ bất chính, thân ta là hoàng tộc, có thể nào khoanh tay đứng nhìn, mặc cho nàng mưu đồ phản nghịch......, chính ta ở trên dốc đứng cùng với nàng đối chất, hai người một lời không hợp, đột nhiên xảy ra tranh chấp, sơ ý một chút liền đồng thời té xuống......"
"Nói xằng nói bậy!" Lưu Lăng nổi giận gầm lên một tiếng, trách cứ: "Đổng Khanh làm sao sẽ tư thông Hàn tướng quân? Hàn tướng quân là một người sao, nàng làm sao không biết? Nếu nàng vạn nhất có chuyện gì, ngươi đừng cho là ta sẽ dễ tha cho ngươi!" Thotho_
Hắn thật lo lắng cho Đổng Khanh, vì vậy liền bỏ rơi Lưu Hâm, dọc theo dòng suối, tâm hoảng ý loạn tìm kiếm.
Hình như là Lưu Hâm rơi khá nghiêm trọng, nhiều chỗ trên người thấm đẫm đầy máu, hắn cố nén đau đớn trên thân thể, vác lên thương, cà thọt cà thọt đi theo phía sau Lưu Lăng nói: "Có lẽ là một sự hiểu lầm đi, vào lúc này, nàng vội vã tìm Hàn tướng quân, cái này cũng không nên trách ta loạn tưởng, nhưng mà chúng ta té xuống từ phía trên, thuần túy là ngoài ý muốn, ta cũng không có ý đồ sát hại nàng! Nếu ta thật cố ý giết nàng, chẳng phải dễ dàng, một đao liền giải quyết, làm sao rơi vào kết quả mình cũng suýt nữa mất mạng đây?"
Lưu Lăng thúc ngựa, một đôi con mắt sâu tối tăm thay đổi thường ngày trầm ổn, trong ánh mắt tràn đầy hốt hoảng, hắn liều mình tìm kiếm chung quanh, lại chậm chạp không thấy bóng dáng của Đổng Khanh, làm hắn vừa vội vừa sợ, lúc này, phía sau một Đại Nham thạch bên cạnh chỗ suối cạn, liếc thấy một khối tay áo tiểu y xanh.
"Hoàng thượng, ngươi xem, đó cũng không phải là tay áo của Đổng Tư Mã sao?" Tiểu An Tử nói.
"Uyển Nhi!" Lưu Lăng gọi một tiếng, đồng thời nhanh chóng nhảy xuống ngựa, chạy nhanh tới.
Sau đá Đại Nham, là một chỗ suối cạn hàng năm chất đống bùn nhão, bên cạnh mấy bó cỏ xanh, hai mắt Đổng Khanh nhắm nghiền, cả người vết máu loang lổ, nằm trên mặt đất, hẳn là cũng không nhúc nhích.........
Lưu Lăng bị sợ đến vội vàng chạy tới, nhanh chóng nâng nàng lên, ôm ấp nàng, nhỏ giọng kêu: "Uyển Nhi, ngươi mau tỉnh lại, ngươi đừng dọa ta, ngươi mau tỉnh lại!" Thotho_
"Uyển Nhi?"
"Uyển Nhi?"
"A........"Hắn liên tiếp kêu chừng mấy tiếng, lúc này mới thấy Đổng Khanh khổ sở phát ra một tiếng kêu, sau đó chậm rãi mở hai mắt ra.
"Hoàng thượng......., hoàng thượng......."Trong cơn mông lung, hình như là nàng nhìn thấy hoàng thượng, nàng theo bản năng khẽ gọi mấy tiếng.
"Ngươi để cho ta lo lắng gần chết, ngươi không có sao chứ? Thương tổn nơi nào, đau không?"
Trên thanh sam lại dính từng mảnh vết máu, trong lòng Lưu Lăng lo lắng không thôi, vội vàng hỏi: "Ngươi đau chỗ đó? Còn có thể động sao? Ta lập tức mang ngươi đi tìm đại phu!"
"Từ phía trên té xuống, khẳng định bị thương không nhẹ, Đổng đại nhân thân thể ngươi đau chỗ nào? Ngươi nói mau!" Tiểu An Tử cẩn thận kiểm tra toàn thân của nàng, đồng thời hỏi "tứ chi toàn thân còn có thể động không? Ngàn vạn đừng gãy xương, vậy có thể gặp phiền toái!" Thotho_
Lúc này, rốt cuộc Đổng Khanh trì hoãn, bỗng chốc ý thức được, là hoàng thượng tới thật, không phải trong mộng, mà nàng may mắn tránh được một kiếp, lúc này đây ngã lên đống bùn nhão, còn chưa có chết đi.
"Hoàng thượng, sao ngươi lại tới đây?"
Đổng Khanh từ từ có lại ý thức, lúc này, lại đột nhiên hồi tưởng lại, trước khi bị Anh vương đuổi giết, nàng gặp được Ninh Vương, khi đó, hắn mang theo tức giận, bỏ rơi nàng rời đi.
Nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tuấn mỹ của hắn, cảm xúc nhiệt độ trên da hắn, nhỏ giọng hỏi: "Hắn......... Không có làm khó ngươi chứ?"
"Ta không sao, hay là ngươi lo lắng cho mình trước đi, ngươi từ phía trên cứng rắn té xuống, vạn hạnh ngã ở trên đống bùn nhão này, có thể coi là may mắn còn sống sót, khẳng định cũng bị thương không phải nhẹ, ngươi bị thương nơi nào? Trên người ngươi đều là máu, là bị thương nơi nào?" gương mặt Lưu Lăng lo lắng.
Đổng Khanh thử đứng dậy, cảm giác đau đớn trên thân thể lại làm chân mày nàng nhíu lại thật chặt.
"Ngươi chớ ngồi dậy, ta ôm ngươi thôi." Lưu Lăng dịu dàng nói.
Ngay vào lúc này, Lưu Ký đã vội vội vàng vàng chạy tới, mắt thấy Lưu Lăng và Đổng Khanh hai người gắn bó kề cận bên nhau bên cạnh Đại Nham thạch, thân thể hắn cứng đờ, sắc mặt thay đổi, cảm giác trong đầu rất mất mát.