Editor: Thơ Thơ
"Ngươi biết cái gì? Tàn bạo ngang ngược như thế, thiên hạ ở tất cả quận huyện, còn có nhóm Thế tử của Chư Vương, rất nhanh sẽ liên hiệp đánh dẹp rồi. Hoàng thượng cưỡng đoạt mà đến, không chỉ có ngồi không lâu, còn có thể lưu lại ô danh ở trên sử sách......." Nói xong, đã nghẹn ngào, "Ta cũng không phải là con của tiên đế, ta tuyệt không bá chiếm ngôi vị Hoàng thượng không nên thuộc về ta, phải có đất phong cùng binh mã chư hầu đều họ Lưu, nếu thiên hạ muốn Thái Bình, ngôi vị Hoàng thượng vẫn phải trở về với Lưu thị."
Coi như trên tay hoàng thượng nắm giữ hoàng quân, sao qua được người trong thiên hạ?
"Như vậy, hoàng thượng, ngài nên làm cái gì?" Nhớ tới tình hình chủ tử hôm nay, Tiểu An Tử không nhịn được rơi lệ nói: "Chúng ta còn mau chạy đi!"
Những vương hầu cao cao tại thượng kia có thể nào chịu được nhục nhã mình đã từng triều bái con của một nông phu? Phương thức duy nhất rửa sạch nhục nhã, chính là phải giết người đã từng nhục nhã qua bọn họ.
Đã từng có một vị vương, khi xuống xe ngựa thì vô ý ngã một cái, thật vừa đúng lúc, vừa lúc quỳ gối trước mặt hai vị gia thần; vương quỳ hạ thần, đây còn là Đại Nhục, Vương muốn rửa sạch nhục nhã, lập tức đem hai vị gia thần giết đi.
Hai vị gia thần này, thật đúng là ngựa hắn xúi quẩy mà.
Thân phận người tôn quý, chính là chỗ này coi trọng mặt mũi. Thotho_
Chư Vương họ Lưu tuyệt đối là không chấp nhận được hoàng thượng, bọn họ nhất định sẽ giết chết hoàng thượng.
"Hoàng thượng, chúng ta hãy mau chạy đi!" Tiểu An Tử lo lắng trùng trùng mà nói.
"Trốn sao?" Lưu Lăng đột nhiên bật cười ầm ĩ nói: "Trong thiên hạ, đều là vương thổ, còn có thể chạy trốn tới nơi nào đây? Muốn ta sống tạm sao? Tính cách Lưu Lăng ta ra sao? Ta nguyện ý nhếch nhác chạy trốn sao?"
Dung nhan tuấn mỹ, không che giấu được cực kỳ thất ý, Lưu Lăng cởi xuống một khối mỹ ngọc trên đai lưng, đưa cho Tiểu An Tử nói: "Nhiều năm chủ tớ với nhau, hôm nay, ta có thể cho cũng chỉ là một khối ngọc thôi, ngươi cầm đi. Khối ngọc này coi như đáng tiền, ngươi đổi chút ngân lượng, đặt mua đất đai, chăm chỉ một chút, cũng đủ cho ngươi sinh sống cả đời."
Nghe vậy, Tiểu An Tử lập tức "Bùm" Một tiếng, quỳ xuống, ôm thật chặt bắp đùi của hắn, khóc lớn nói: "Hoàng thượng, ngài chớ đuổi Tiểu An Tử. Tiểu An Tử sống là người của ngươi, chết là quỷ của ngươi!"
"Đứa ngốc, ta đã không phải là hoàng thượng. Ngươi nên rời đi nhanh lên một chút!"
"Hoàng thượng, ta xem ngài đừng cãi nhau với Đổng đại nhân, không bằng chúng ta đi tìm nàng đi, nói không chừng, nàng sẽ có những biện pháp khác. Người có bản lãnh làm Gian Thần, ý đồ xấu là đặc biệt nhiều." Thotho_
"Ta nói rồi, đừng tìm nàng nữa!" Lưu Lăng đè nén khó chịu trong lòng, xua đuổi Tiểu An Tử nói: "Ngươi chính là đi nhanh đi, đừng đợi ở chỗ này nữa........"
"Không! Hoàng thượng, Tiểu An Tử tuyệt không rời khỏi hoàng thượng! Tiểu An Tử chết cũng không rời khỏi hoàng thượng!"Tiểu An Tử ôm thật chặt chủ tử. Lắc đầu mãnh liệt, lộ ra bộ dáng sinh ly tử biệt.
Thấy thế, khóe miệng Lưu Hâm co quắp nói ra: "Hoàng huynh, ngươi mau cùng ta đi thôi, đợi cùng ta trở lại đất phong, ngươi sẽ an toàn."
Nghe xong lời ấy, Lưu Lăng cũng lạnh giọng từ chối nói: "tâm ý ta đã quyết, ý định của ta trở lại Miếu Thái Bá. Giao ra binh phù trong tay, dập đầu ba cái tới mẫu hậu ta. Sau đó........"
Sau đó, hắn sẽ rời đi, một mình rời đi, đi một nơi yên tĩnh lại an tường.
*
Sau khi bị hoàng thượng trách cứ đuổi khỏi, Đổng Khanh vội vội vàng vàng tiến về phía trú doanh của đại quân hoàng thượng, bước nhanh đi về phía trước, trong miệng vẫn không quên mắng: "tiểu tử thúi đáng chết! Sớm biết ngươi sẽ mắng ta như vậy, ban đầu nên thừa dịp lúc ngươi còn chưa có lớn lên, cầm chăn ép chết ngươi! Lớn hơn ngươi hai tuổi, không phải là không có đạo lý, đó là ông trời đang ám chỉ ta, lúc ta còn nhỏ tại sao không có tuân theo ý trời, bóp ngươi chết đấy?" Thotho_
Coi như mạo hiểm lớn không kiêng kỵ, nàng cũng phải đi tìm Hàn tướng quân, lấy thân phận của Đại Tư Mã, dưới chiêu bài thánh ý, điều động binh mã, hiện tại, thế cục cấp bách, không thể nào chậm trễ.
Lúc này, phía trước lại truyền đến mấy tiếng vó ngựa sột soạt tất tất.
Chỉ là thời gian rời khỏi hoàng thượng chưa tới hai khắc đồng hồ, xa xa lại nhìn thấy Ninh Vương Lưu Ký giục ngựa tới, ở trên đường phía trước, bay lên một luồng cát vàng.
Không phải đại đội nhân mã, theo hầu ở bên cạnh hắn chỉ có Thẩm Mộ Thu cùng mấy tên thị vệ cận thân.
Bên cạnh không hề che đậy, chỉ có mấy cây cỏ khô vàng thấp ở bên đường, đối phương lại giục ngựa đi nhanh đến, xa xa đã sớm nhìn thấy nàng, nàng không chỉ có không chỗ tránh được, thời gian cũng không kịp rồi.
Đổng Khanh hơi ổn định tâm thần một chút, bỗng chốc dừng bước lại, ngước mắt an tĩnh nhìn, chờ đợi đối phương giục ngựa tới đây.
Không bao lâu sau, Ninh Vương đã giục ngựa kề bên, ở phía trước nơi cách nàng một trượng, hắn nắm chặt dây cương, tuấn mã dưới người hí mấy tiếng vô ích, giương lên vó, sau đó, ngừng lại.
Đổng Khanh hất cằm lên, nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Chúc mừng Điện hạ, nhanh như vậy hăng hái lại, như ý nguyện! Chắc hẳn rất nhanh ngươi sẽ một bước lên Kim Loan điện đi?" Thotho_
"Lưu Lăng đâu?" Lưu Ký mở miệng hỏi.
Đổng Khanh ngước mắt nhìn hắn chằm chằm nói: "Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?"
Thấy thái độ nàng khiêu khích, Lưu Ký cũng không quan tâm, khóe miệng của hắn gợi lên một nụ cười nói: "Không sao cả, hắn chỉ phía trước, còn có thể chạy bao xa?"
Đổng Khanh lạnh nhạt nói: "Anh vương Lưu Hâm nhanh hơn ngươi một bước, hắn đã cùng hoàng thượng ở cùng một chỗ, thay vì ở chỗ này lãng phí thời gian, ngươi đuổi theo nhanh lên một chút đi, không phải ngươi lo lắng, Anh vương cướp được binh phù sớm hơn ngươi một bước sao?"
Nghe vậy, Lưu Ký cũng cười nói: "trong lòng ngươi biết rõ, Lưu Lăng tuyệt đối sẽ không giao binh phù cho Lưu Hâm đấy!"
"Đó, làm sao thấy được?" Nàng biết mà còn hỏi.
"người Chư Vương ủng hộ cũng không phải là Lưu Hâm, giao binh phù cho Lưu Hâm dã tâm bừng bừng, chẳng khác gì khiến quốc thổ náo động lần nữa, Lưu Lăng hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy, hắn chỉ sẽ giao binh phù cho Hoàng Thái Thúc, sau đó sẽ do Hoàng Thái Thúc cho Chư Vương dời đi tuyển ra tân Hoàng thượng." Lưu Ký hào phóng cười nói: "Lưu Lăng hắn có một ưu điểm lớn, đối với sự tình quan trọng, hắn sẽ làm toàn bộ suy tính, ánh mắt nhìn xa vạn dặm......, nói một câu thật lòng, Thotho_ đáng tiếc hắn không phải hoàng tộc ta, nếu không, đợi một thời gian, tính tình người kia vô cùng kiêu ngạo, sau khi trải qua một phen hoàn toàn tôi luyện, tất nhiên sẽ trở thành vua anh minh một đời của triều ta."
"Hoàng thượng không phải hoàng tộc ngươi?" Đổng Khanh trợn mắt nhìn hắn chằm chằm nói: "Hoàng thượng thật không phải Vệ Thái hậu thân sinh? Nếu như ngươi thật nắm chặt, tại sao bên trong bát nước rỉ máu nhận thân động tay chân?"
"Ta cũng không có động tay chân gì, Lưu Trường Phong ta tuyệt đối không phải là loại người như vậy! Quả quyết huy kiếm lấy máu, là vì khiến chân tướng tra ra manh mối." Đối mặt nàng chất vấn, hắn hơi có vẻ không vui, liếc qua nàng, đáy mắt mang theo đùa cợt, trầm giọng nhắc nhở: "Còn nữa, bây giờ Lưu Lăng đã không phải là hoàng thượng!"
Từ trước đến giờ Ninh Vương tự thị nhân nghĩa lỗi lạc, tuyệt đối không làm được chuyện hèn hạ.
Hắn là bị Vũ Thái phi lừa....... Chư Vương ở bên trong miếu Thái Bá, tất cả đều bị Vũ Thái phi lừa.
Chuyện Vũ Thái phi lén lút táy máy tay chân, đương nhiên là sẽ không nói cho hắn biết.
Ngay sau đó Lưu Ký nghiêm mặt nói: "Ta biết rõ ngươi trách ta, vạch trần hắn xuất thân hèn mọn, để cho hắn lọt vào khốn cảnh không thể quay đầu, nhưng Lưu Lăng hắn cũng không phải là hoàng tộc ta, ta tuyệt đối không thể để cho hắn ngồi ở trên giang sơn mà Thái Tổ Gia Gia ta khổ cực đánh xuống."
Đổng Khanh nói: "Ngươi đã kết luận, hoàng thượng sẽ không đem binh phù giao cho Lưu Hâm, trong lòng nên yên tâm mới phải, như vậy, ngươi tới đây mục đích là vì sao?" Thotho_
Lưu Ký đem ánh mắt rơi vào khuôn mặt nàng thanh lệ, chậm rãi mở miệng nói: "Ta tới đòi về những thứ nên thuộc về Lưu Ký ta, hoàng quyền, còn có ngươi!"
Đổng Khanh nghe, lập tức lạnh giọng cự tuyệt nói: "Ta cũng không phải thuộc về ngươi! Chẳng lẽ Điện hạ đã quên? Hoàng quyền và Đổng Uyển, ngươi đã quyết lựa chọn hoàng quyền sao?"
Lưu Ký đã sớm có chuẩn bị mà đến, hắn từ bên trong lấy ra một quyển sách hồng, cầm ở trên tay, rộng mở trước nàng, từ từ cười nói: "Đây là cái gì, dù sao ngươi cũng sẽ không quên chứ? Phía trên còn có chữ ngươi và ta đó! Sách hôn ước, ở luật pháp triều ta, có lực cưỡng chế, Đại Tư Mã cũng không phải là muốn hủy hôn chứ?"
Đổng Khanh thấy sách hồng, cũng không kinh ngạc, vẻ mặt nàng thản nhiên nói: "Đừng quên, ta chính là Đại Tư Mã đương triều, lăn lộn mấy năm ở trong quan trường, ngươi cho ta là giả lẫn vào sao? Đối với chuyện luật pháp ta rõ ràng hơn nhiều so với Điện hạ, triều ta đúng là có mấy phán quyết, phải có hôn thư hai bên, hôn sự này xem như đã định, còn có thể cưỡng chế gả cưới........ Luật pháp này là vì phòng bị, nam nữ hai bên lấy hôn nhân vì danh mục, tùy ý thu tiền bạc, tài phú hoặc thậm chí là ruộng đất, sau đó lại bội ước, hay là thấy tiền sáng mắt, vì mê Phú Quý, vứt bỏ tín nghĩa, gả cưới người khác."
Lưu Ký cười nói: "Nếu ngươi đã hiểu chuyện, hiểu hôn thư có lực cưỡng chế, còn nói ngươi không phải là nữ nhân của ta?" Thotho_
Đổng Khanh tiếp tục nói: "Vứt bỏ người cưới, dùng lao ngục hai năm, tịch thu tất cả gia sản. Tiền tài là vật ngoài thân, về phần lao ngục hai năm........... Có một nữ văn nhân, vì ly dị với trượng phu thường xuyên ấu đả nàng, cam nguyện bị tù giam, chẳng lẽ Điện hạ cho là Đổng Khanh ta sợ lao ngục tai ương, mà không như nữ văn nhân đó sao?"
Nghe vậy, khuôn mặt anh tuấn của Lưu Ký nhất thời âm trầm, căm tức nói: "Ngươi biết rõ ta sẽ không để cho ngươi đi chịu khổ trong tù, đây là ngươi nghĩ ăn vạ sao?"
Đổng Khanh lạnh lùng nói: "Không! Đổng Khanh ta đúng là cam nguyện bị tù."
Thấy thế, Lưu Ký gào thét một tiếng nói: "Ngươi cam nguyện đi ngồi tù, cũng không nguyện ý chuyện hôn nhân, ta như vậy làm ngươi cảm thấy chán ghét sao?"
Đổng Khanh trầm giọng nói: "Điện hạ đã nắm quyền lớn, sắp đi lên ngôi cửu ngũ, nữ nhân trên đời này tùy ngươi lựa chọn, nước ta giai lệ vô số, ngươi tội gì dây dưa Đổng Khanh không buông chứ?"
"Mặc cho khát nước ba ngày, ta chỉ lấy một gáo nước! Mặc cho thiên hạ giai lệ nhiều, ta cũng chỉ cần một người là Đổng Uyển ngươi, hơn nữa cần phải không đến!" Lưu Ký cúi đầu nhìn nàng, vẻ mặt kiên quyết nói: "Ta nói rồi, vì ngươi, ta thà phụ cả thiên hạ, cho nên, không cho ngươi phụ ta!"
Dứt lời, lại đột nhiên "Giá" Một tiếng, kéo cương ngựa.
Đổng Khanh thấy thế, vội vàng cất giọng nói: "Ngươi trở lại! Đừng làm cho ta hận ngươi tận xương."