Editor: Thơ Thơ
"làm sao ngươi biết ta theo Anh vương sẽ đuổi theo Kim thị đi tới Thôn Thanh Hà đây?"
"Ngươi đang lo lắng an nguy của trẫm sao? Ngươi yên tâm đi, trẫm đến có chuẩn bị, tinh binh của trẫm đang chờ đợi ở bên ngoài cánh rừng, ở một đầu rừng khác, trẫm còn có sắp xếp phục binh khác, cách nơi đây mười dặm, còn trú đóng năm vạn tinh binh, lòng đề phòng của trẫm còn không đến mức bị lòng tràn đầy lửa ghen phá hủy, về phần Phụ nhân Kim thị đó......."
Đổng Khanh cảm giác không đúng lắm, nàng lo lắng sợ hãi liếc bên ngoài cánh rừng một cái, vội vàng hỏi "Hoàng thượng, Đậu Nguyên Nguyên có từng nói qua cho ngươi những thứ gì sao?"
dù sao Đậu Nguyên Nguyên cũng là nữ nhi của Đậu thừa tướng, vô luận ra sao, nàng và Anh vương trước sau đều cột vào cùng một cái thuyền, coi như náo loạn tranh cãi, cuối cùng cũng nhất định sẽ đồng tâm hiệp lực.......
đột nhiên Hoàng thượng dẫn tới nơi đây, nàng nghĩ ra sao, liền không sao an lòng.
"Ngươi đột nhiên bỏ rơi Tiểu An Tử chạy, trẫm có thể nào an tâm? Cẩn thận ngẫm lại, trước khi đi ngươi đang theo Anh vương đánh túi bụi, vì vậy trẫm liền đi tìm Đậu Nguyên Nguyên, nàng nói Anh vương nhất định sẽ tới Thôn Thanh Hà, mà ngươi cũng nhất định sẽ tới đây, vì vậy trẫm liền tới nơi này chờ đợi, quả nhiên, các ngươi đã tới!" Thotho_
Nghe vậy, Đổng Khanh không nhịn được kêu nhỏ một tiếng: "Nguy rồi! Hoàng thượng có từng nghĩ tới, Đậu Nguyên Nguyên cố ý dẫn ngươi qua tới đây hay không? có lẽ là nàng cùng Anh vương hợp mưu? Đây là một cái bẫy rập! Là một liên hoàn kế."
Lưu Lăng lạnh lùng nói: "Vậy thì sao? Trẫm sợ gì đây?"
Lời vừa mới dứt, liền nghe ngoài cánh rừng truyền tới một tiếng gào giết đánh nhau kinh thiên động địa, một loạt tiếng nhân mã cùng binh khí giao tiếp huyên náo vang lên đầy trời, nghe Kinh Tâm vang vọng ở bên ngoài cánh rừng.
Xảy ra chuyện lớn!
Sắc mặt Lưu Lăng và Đổng Khanh chợt biến, nhanh chóng ra bên ngoài cánh rừng, tính toán dò xét đến cùng, lúc này lại thấy Tiểu An Tử mang theo mười mấy gã hộ vệ, vội vội vàng vàng chạy vào trong rừng.
gương mặt Tiểu An Tử kinh hoàng, xa xa nhìn thấy bọn họ, liền hét lên: "Hoàng thượng. Không xong! Không biết từ nơi nào xuất ra mấy vạn đại quân, đột nhiên vọt tới, đông nghẹt một mảng lớn, ùn ùn kéo đến, nhìn thấy bên ta liền chém! Hiện tại bên ngoài đã kết thành một khối rồi."
"Càn rỡ! Lại có thể không đếm xỉa đến trẫm là thiên Tử, dám can đảm công kích quân đội của trẫm, đây là công khai tạo phản! Phản rồi!" Lưu Lăng giận đến nổi trận lôi đình, trầm mặt hỏi "Là binh mã ở đâu, ngươi có nhìn rõ ràng không?"
vẻ mặt Tiểu An Tử còn đang hốt hoảng, hắn kề trước mặt hoàng thượng. Vội vội vàng vàng nói: "Ta coi trên cờ, nhìn cho kỹ, là binh mã của Triệu vương và Anh vương. Ước chừng có mấy vạn người, bên ngoài không ngăn cản được bao lâu, hoàng thượng, chúng ta còn chưa nắm được thời cơ, thừa dịp trước khi bọn họ tấn công vào, nhanh lên một chút rút lui đi!" Thotho_
Lưu Lăng lạnh lùng nói: "Không ngờ Triệu vương lại có thể cùng Anh vương khởi binh rồi hả? Thật là khiến trẫm không tưởng được. Trẫm sớm đã có phòng bị mà đến, còn có một đội tinh binh mai phục ở một chỗ khác rồi, đối phương tính có gần vạn người, vừa đúng, quân đội trong tay trẫm tạm thời ngăn cản được mấy ngày, trẫm đồng thời điều đại quân tới đây. Nhất định một lưới bắt hết bầy phản đồ này, giết bọn hắn không chừa mảnh giáp!"
Đổng Khanh thấy tình thế đại loạn, trong lòng đã có tính toán rồi. Nàng vội vàng hỏi "Kim thị đâu? Tiểu An Tử, ngươi có nhìn thấy Kim thị rồi sao? binh mã của hoàng thượng sẽ bảo vệ bà sao?"
Tiểu An Tử lau mồ hôi lạnh trên trán nói: "Đổng đại nhân, bên ngoài đã Binh Hoang Mã Loạn rồi, làm sao tôi biết được bà ở nơi nào? Hiện tại cũng không phải là lúc trông nom nữ nhân kia chứ?"
không thấy Kim thị sao?
Nghe vậy, Sắc mặt của Đổng Khanh lập tức trầm xuống.
Triệu vương và Anh vương hợp mưu đã lâu. Anh vương đi tới Thôn Thanh Hà thì hắn cũng ở đó. Cho nên hắn mới đến được nhanh như vậy. Anh vương lo lắng hoàng thượng đi trước một bước xuống tay với hắn, đã không để ý Ninh Vương nữa rồi, chó cùng rứt giậu, sớm lên kế hoạch tốt, ý đồ hắn vượt lên trước lấy được Kim thị, ngay tại chỗ Thanh Hà tụ tập Chư Vương, sau đó vì bà tới phế truất hoàng thượng. Thotho_
Bằng vào binh mã của Triệu vương và Anh vương thì đánh không lại đại quân triều đình trên tay hoàng thượng, lần này dám can đảm công kích tinh binh hoàng thượng, là chó cùng rứt giậu tuyên thệ chắc nịch.
Hoàng thượng làm chủ, giao Kim thị cho nàng, Anh vương và Triệu vương liền vội rồi, cho nên bọn họ mới dám ở Thôn Thanh Hà trắng trợn động thủ, cùng binh mã hoàng thượng đánh nhau, hiện tại bên ngoài cánh rừng một mảnh chiến loạn, mục đích kỳ chủ muốn là vì đoạt được Kim thị........
một khi Kim thị đến tay, như vậy bước kế tiếp của bọn họ, chính là triệu tập Chư Vương rồi.
Hiện tại, sợ rằng Kim thị đã rơi vào trong tay của bọn họ rồi.
Lúc này, thấy Tiểu An Tử hoảng sợ nói: "Hoàng thượng, nhỏ như vậy lập tức đi đến truyền đạt ý chỉ, khiến một đội tinh binh khác đi vào hộ chủ đi, ngài vẫn là rời khỏi nơi này nhanh lên."
"Không!" Lưu Lăng lạnh mặt nói: "Trẫm quyết định tự mình dẫn đại quân, bình định phản quân."
Dứt lời, liền vội vã bước chân, đi tới bên kia.
"Vô dụng!" đột nhiên Đổng Khanh bật thốt lên.
Nghe vậy, Lưu Lăng bỗng chốc dừng bước lại, quay đầu lại, nghi hoặc nhìn nàng......... Thotho_
thấy Đổng Khanh ngơ ngác ngước mắt nhìn chằm chằm vào hắn, một đôi mắt đẹp, sóng mắt lưu chuyển, loáng thoáng hình như còn phiếm lệ quang.
mày kiếm Lưu Lăng nhíu một cái nói: "Ngươi vẫn có chuyện giấu trẫm, trong lòng trẫm có tính toán, trẫm cũng không muốn ép hỏi ngươi, chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn phải giấu trẫm đến khi nào? Chuyện này, có liên quan cùng vị Phụ nhân Kim thị kia hay không?"
Đổng Khanh hơi ổn định tâm thần một chút, nghiêm nghị nói: "trước mắt binh lực trong tay Hoàng thượng có thể nhất cử bắt lại Triệu vương và Anh vương hay không?"
Lưu Lăng than nhẹ chốc lát nói: "Triệu vương và Anh vương dám can đảm công kích hoàng quân của trẫm, phải là dốc toàn lực mà đến, binh mã trong tay trẫm tạm thời chỉ có thể đánh ngang tay........., chỉ là, ngươi đừng lo lắng, chờ trẫm điều đại quân tới, liền có thể lập tức tiêu diệt toàn bộ bọn họ."
Chờ hoàng thượng điều tới đại quân triều đình, nhóm người Chư Vương cũng đều tới.
Đến lúc này thì đã không thể cứu vãn rồi.
nhóm người Chư Vương tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn hoàng thượng không có huyết thống hoàng tộc ngồi cao ở trên ghế rồng, chuyện này liên quan đến danh dự hoàng tộc, vì vậy sau khi bọn họ liên thủ phết rơi hoàng thượng, buộc hắn tự sát hoặc là bị giết chết, sau đó tuyên bố đối với bên ngoài Hoàng đế bị ốm chết, thuận nước đẩy thuyền lập Ninh Vương lên ngôi. Thotho_
"Ngươi đang suy nghĩ sao đây? Cũng đã xuất thần rồi?" thái độ Lưu Lăng trầm ổn, dịu dàng nói với nàng: "Đừng lo lắng, trẫm sẽ không có chuyện gì, ngươi vẫn rời khỏi Thôn Thanh Hà nhanh lên, nơi này đã lọt vào trong chiến loạn, thời cuộc hỗn loạn, ngươi không nên tiếp tục đợi, đế đô này may mắn, chờ trẫm tự mình quét sạch phản quân, sau khi chiến thắng trở về, chắc chắn tự mình đi nhà ngươi nghênh đón ngươi."
Nàng ngước mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, cũng đột nhiên mở miệng nói: "Hoàng thượng, ngươi từng nói qua phải dẫn Đổng Uyển cao bay xa chạy chứ?"
"Cao bay xa chạy sao?" Lưu Lăng ngẩn người.
Nàng nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi ngay bây giờ được không? Cao bay xa chạy, chúng ta đi một nơi sơn minh thủy tú......., không! Càng xa càng tốt, tốt nhất là rời khỏi biên giới, đi xa tha hương, tìm địa phương tốt, ẩn cư, mỗi ngày nhìn Húc Nhật Đông Thăng (ánh sáng mặt trời mới mọc), mặt trời lặn về tây, cùng nhau mùa xuân ngắm hoa, mùa Hạ chèo thuyền du ngoạn, mùa thu ngắm Cúc, mùa đông xem tuyết, cách xa tất cả phân tranh, an ổn bình tĩnh vượt qua cả đời......."
Nghe vậy, lòng Lưu Lăng tràn đầy vui mừng, hơi mỉm cười nói: "Trẫm muốn cùng ngươi trải qua cả đời đến cỡ nào. Chỉ là, không cần đi xa tha hương, ngay lúc đó tình thế là mẫu hậu phản đối, hơn nữa biểu ca Sùng Văn còn ở nhân thế, trẫm bị bất đắc dĩ mới có thể ra hạ sách này, tính toán mạnh mẽ mang theo ngươi rời đi, hôm nay mẫu hậu đã hứa hẹn chuyện ngươi và ta. Có Thái hậu làm chủ, còn có ý tứ phụ hoàng lúc còn sống, lũ triều thần đoán chắc là sẽ không phản đối bọn ta, trẫm muốn cho ngươi một đời tôn vinh, trải qua Phú Quý cả đời." Thotho_
"Ta không muốn cái gì một đời tôn vinh, không cần cái gì cả đời Phú Quý." Nàng vội vàng nói: "Ta đã chán ghét triều đình, chán ghét tất cả tranh đấu, ta chỉ muốn cùng ngươi yên lặng, bình bình yên yên vượt qua cả đời, không có bất kỳ chính tranh, không có chút nào hỗn loạn."
"Triệu vương và Anh vương tạo phản, dẫn tới rung chuyển, trẫm thân là nhất quốc chi quân, có thể nào vào lúc này ngồi yên rời đi đây? Huống chi, kể từ khi biểu huynh Sùng Văn đột nhiên mất đi, mẫu hậu phun một miệng máu lớn, thân thể đột nhiên trở nên kém, trải qua mấy ngày nay, xảy ra nhiều chuyện như vậy, trẫm cảm giác sâu sắc mẫu thân già rồi, bà đang cần trẫm tới hiếu kính, trẫm có thể nào rời đi vào lúc này, vứt bỏ bà mà đi sao?" Nói tới chỗ này, tựa như hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, khẽ cười một tiếng nói: "Ngươi có phải lo lắng trẫm sẽ y theo quy củ trong cung hay không, hoặc là tương lai bị quản chế với áp lực, nạp những nữ nhân khác làm Tần phi, trẫm bảo đảm với ngươi, coi như bất đắc dĩ, sắc lập nữ nhân khác làm phi, vậy cũng chỉ là danh phận bên ngoài, trong lòng trẫm toàn tâm toàn ý cũng chỉ có một mình ngươi, trừ ngươi, sẽ không còn có người khác."
"Hoàng thượng, ta không phải ý này......"
Lời còn chưa nói hết, liền bị Lưu Lăng cắt đứt, hắn chuyển ánh mắt qua bên ngoài cánh rừng, ngưng mắt nhìn bên kia loáng thoáng Đao Quang Kiếm Ảnh, trầm giọng nói: "Cánh rừng bên ngoài đang loạn lắm, ngươi vẫn là nhanh lên rời khỏi đi, nhớ, về sau trở lại đế đô, mỗi ngày đều phải nhớ kỹ trẫm, trong lòng tùy thời nghĩ tới trẫm, ở nhà lúc nào cũng nhìn về phía tây, qua mấy ngày, chờ trẫm bình loạn, chắc chắn trở về tìm được ngươi."
Dứt lời, nghiêm chỉnh phân phó nói với Tiểu An Tử: "Ngươi mang theo một đội tinh binh đi theo Đổng Khanh, cần phải bảo hộ nàng chu toàn, không được có bất kỳ thất thoát nào, lần này nếu lại lạc mất rồi, trẫm chắc chắn lột da của ngươi ra."
Nghe hoàng thượng lại khiến hắn rời đi, Tiểu An Tử rất là lo lắng nói: "Hoàng thượng, hãy để cho Tiểu An Tử theo bên người hầu hạ đi, ngài sẽ phải lập tức cùng Triệu vương và Anh vương hai nghịch tặc đáng chết này khai chiến, tại sao nô tài có thể vào lúc này rời khỏi hoàng thượng? Về phần Đổng đại nhân, có một đội tinh binh hộ tống rời đi, nàng sẽ bình an như không có chuyện gì."
"Trẫm nói cũng còn chưa nói xong đâu, ngươi gấp cái gì?" Lưu Lăng tiếp tiếp tục phân phó nói: "sau khi Ngươi trở lại hoàng cung, lập tức đi đến Từ Ninh cung bái kiến Thái hậu, để cho bà khiến Ngô tướng quân hộ tống Hoàng Thái Thúc tới thôn Thanh Thủy, lúc trẫm xử trí Triệu vương và Anh vương, hi vọng Hoàng Thái Thúc có thể ở chiến trường."
Thì ra là hoàng thượng để cho hắn hồi cung là có cách dùng khác.
Tiểu An Tử không thể làm gì khác hơn là tuân lệnh, hắn khẽ cong người, nói: "Tuân chỉ."
Đổng Khanh ở một bên nghe hoàng thượng lại tính toán mời Hoàng Thái Thúc tới, trong lòng đột nhiên cảm thấy một hồi chua xót đánh úp tới.