Editor: Thơ Thơ
"Trường An từ khi sanh ra được cho Thái hậu làm con thừa tự, vì vậy, ta không thể không rời xa nàng, làm như vậy, đối với hai chúng ta đều tốt. Năm đó nếu biết được bình hoa tửu có vấn đề, lúc đầu ta sẽ không để cho nàng mang về hoàng cung rồi, các ngươi đã lôi Trường An xuống nước, dưới quyền hành, ta không thể không làm như vậy. Từ cổ minh giám, người đa tình, tất nhiên thất bại, ta là lo lắng ngươi quá nặng tình, khốn khổ vì tình, tương lai hư đại kế, nhưng, ta làm sao để cho ngươi ác độc vô tình như vậy?" Vũ Thái phi lã chã rơi lệ nói: "Đổng Tư Mã lại có thể còn quan tâm thân muội muội của mình hơn so với ngươi."
Nghe vậy, ánh mắt Lưu Hâm khẽ nhúc nhích, rất không yên tâm hỏi "Cho nên ngươi đối với nàng cảm động đến rơi nước mắt rồi hả? Thân mẫu, ngươi đừng quên, Đổng Khanh là người bên cạnh hoàng thượng, ngươi cũng không thể đối với nàng xúc động tâm thần, sau đó xem thường."
"Trường An còn sống hay chết không rõ, ngươi lại chỉ quan tâm ích lợi bản thân......." Vũ Thái phi một đôi mắt đẹp, thất ý đau lòng, trầm giọng nói: "nếu Trường An có thể sống sót, là Đổng Khanh, là nàng cứu Trường An một mạng, cũng là Vũ Thái phi ta thiếu nàng một phần ân tình, ta là người ân oán phân minh, tương lai chắc chắn sẽ trả lại cho nàng. Về phần ngươi......." Nói xong, xoay người lại, dịch bước ra ngoài, lại quẳng xuống lời, "Ngươi chính là xuất cung đi đi! Không có việc gì đừng vào cung nữa."
"Thân mẫu?" Lưu Hâm vội vàng đuổi theo, gọi liền mấy tiếng.
Thấy nàng không để ý tới, Lưu Hâm bật thốt lên, nói với bóng lưng của nàng: "Thân mẫu, hôm nay ta biến thành như vậy, chẳng lẽ không phải lỗi của ngươi sao? Tất cả đều là ngươi cùng hắn hại ta!"
Vũ Thái phi nghe vậy, thân thể cương cứng một chút, cũng không quay đầu lại rời đi. Thotho_
*
Hoàng hôn mênh mông, trời đất chiếu ánh sáng mờ, hai con khoái mã một trước một sau rượt đuổi về phía tây, mấy con Thương Ưng xẹt qua tầng trời thấp, phát ra tiếng kêu thật dài......
Ngửa mặt lên trời đã thấy Sơn Trang ở Thanh Sơn ở trước mắt, nguy nga cao vút đứng sững ở phía trước, bóng dáng phía trước vội vàng kéo cương ngựa. Con ngựa hí lên một tiếng, đá mấy đá lên trời, ngừng lại, người phía sau lập tức giục ngựa đuổi theo.
Triệu Phong Nguyên giục ngựa đuổi theo Đổng Khanh, quay đầu liền hỏi nàng: "Đổng Khanh, sao ngươi biết Anh vương ở chỗ này?"
Đổng Khanh nói: "Vũ Thái phi cùng nhi tử đại sảo một trận, dưới cơn nóng giận liền cho trục xuất nhi tử ra khỏi thành, Anh vương thấy mẫu thân thật nổi giận, không dám ở lại trong hoàng thành, lại không dám trở lại đất phong. Hắn tính toán đợi đến khi Vũ Thái phi bớt giận, tái nhập cung bái yết. Sơn trang Ngưỡng Thiên cách Hoàng Thành quá gần, vừa là sản nghiệp của nhà cậu. Dĩ nhiên là nơi đặt chân tốt nhất."
Triệu Phong Nguyên híp mắt suy nghĩ, nhìn Thanh Sơn phương xa nói: "Ngươi nói, hôm kia hắn vào cung, vẫn là sưng mặt sưng mũi chứ? Xem ra, ta xuống tay hơi nặng chút. Hắn nên nắm chắc là ta làm ra chứ? Vào lúc này, ta còn không mời mà tới, a Hâm hắn há chịu gặp ta sao?" Thotho_
Đổng Khanh nói: "Sẽ gặp, hoàng tộc coi trọng mặt mũi nhất, chuyện Anh vương bị vị hôn thê đánh một trận, truyền đi xôn xao ở trong hoàng thành. Nếu như hắn không muốn gặp ngươi, chẳng phải đáp những lời đồn kia thật rồi hả? Vì mặt mũi, Anh vương nhất định sẽ gặp ngươi. Chỉ là, sắc mặt của hắn tuyệt đối sẽ không đẹp mắt chút nào."
Đôi môi Triệu Phong Nguyên liệt ra, sảng lãng cười nói: "A Hâm nhìn thấy ta, sắc mặt của hắn chưa từng có đẹp qua, nếu ta đánh hắn. Ta ngược lại thật muốn nhìn đến thành quả mình làm ra, đến tột cùng có thể để cho ta sảng khoái đến hết năm!"
Dứt lời. "Giá" Một tiếng, hai người đi ngang nhau, đến Sơn Trang Ngưỡng Thiên.
*
Trúc uyển ở trong Sơn Trang Ngưỡng Thiên, trúc ảnh lạnh rung, ở dưới ánh hoàng hôn, bóng cành đu đưa, mấy con chim bay qua tầng trời thấp, phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Ninh Vương Lưu Ký cùng Anh vương Lưu Hâm hai người giống như nhàn nhã ở trên cái bàn tròn đánh cờ, chuyên chú ở trên bàn cờ công thành đoạt đất.
Hai bên sân trồng mười mấy bụi cây trúc đốm, đong đưa đón gió, tư ảnh yểu điệu, xem ra rất thanh u, cao nhã thoát tục. Lúc này, chỉ nghe tiếng ma sát của quần áo run lẩy bẩy, thấy Đậu Nguyên Nguyên dẫn một nha đầu vào viện, dâng lên mâm trái cây, dọn đi ly trà ban đầu, thay ly trà mới. Sau đó liền khoát tay, khiến chúng tôi tớ lui ra, mình lại lưu lại. Thotho_
Thấy nàng đợi xuống, Lưu Ký hạ quân cờ đen ở trên bàn cờ, cũng không ngẩng đầu lên mở miệng nói: "Ngươi tới nơi này làm gì?"
Đậu Nguyên Nguyên ngồi xuống ở một bên ghế đá, khẽ nhấm một hớp trà, nói: "Ninh Vương hỏi lời này sao rất kỳ quái? Phủ Thừa Tướng trong hoàng thành bị hoàng thượng niêm phong, cha ta thân là trọng thần triều đình, mỗi ngày được hạ triều, hắn không thể rời đi Hoàng Thành, chỉ có thể chấp nhận trong thành tìm gian nhà nhỏ tạm thời vào ở, những gia quyến của chúng ta, trong khoảng thời gian ngắn cả nhà không có nơi cư trú, dĩ nhiên là dời đi ở nhà cậu."
Chỉ là, do Công chúa Trường An ban tặng, nghe nói hoàng thượng không có ý định truy cứu chuyện trúng độc năm đó rồi, dù sao nếu thật tra cứu trách nhiệm, mang theo hoa tửu hồi cung, lại cố ý chuyển giao tới trong tay hoàng thượng, tất nhiên Trường An sẽ bởi vì chuyện này mà bị liên lụy.
Hoa rượu qua tay đưa cho hoàng thượng, nhưng chủ ý là của Trường An, nàng vĩnh viễn cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
Hiện nay, phủ Thừa Tướng đã không còn bị nhân mã triều đình lồng lộng hùng dũng lục soát nữa, giấy niêm phong vẫn chưa được tháo gỡ, người Đậu gia vẫn lọt vào quẫn cảnh có nhà cũng không nơi để về.
Xem ra, đây là hoàng thượng đang cảnh cáo chúng thần, chuyện Vệ Sùng Văn vẫn chưa xong. Thotho_
Lưu Ký lạnh lùng nói: "Bổn vương nói là, Đậu cô nương không có đợi ở trong nhà, chạy tới trúc uyển làm cái gì? Đặc biệt đến xem chúng ta đánh cờ sao?"
Đậu Nguyên Nguyên mất hết hứng thú để ly trà xuống, chậm rãi nói ra: "Sơn Trang đột nhiên có hai người khách không mời mà đến, ta phân phó cho các nàng ở cửa sau, đang định chờ các ngươi xong ván cờ, rồi báo lại."
"Hả? Ở sau cửa, cửa cũng không chịu vào, đây cũng không phải là đạo đãi khách từ trước đến giờ của phủ Thừa Tướng! Hay là trước phái người nghênh vào, ở trong đại sảnh uống trà chờ đợi thôi." Lưu Hâm giơ lên lông mày, cười nói: "Đến tột cùng là người nào, chọc cho đại tiểu thư ngươi chậm trễ như thế?"
Đậu Nguyên Nguyên liếc hắn một cái nói: "Nếu ta nói ra người là ai, có lẽ ngươi không muốn gặp rồi, người y phục đơn giản cưỡi ngựa mà đến chính là vị hôn thê Phong Nguyên Quận chúa mà ngươi tránh không kịp. Nghe nói ngươi là bị nàng đánh cho?"
Nghe nói tên này, sắc mặt của Lưu Hâm nhanh chóng trầm xuống: "Triệu Phong Nguyên? Nàng tới nơi này làm gì?"
Lúc này, Lưu Ký cũng cười đứng lên nói: "Là nàng đến rồi!"
Ngay sau đó, bước nhanh đi ra bên ngoài.
Ninh Vương tuyệt đối sẽ không bỏ dỡ bàn cờ, tự mình đi trước nghênh đón Triệu Phong Nguyên. Lưu Hâm mặt lạnh quay đầu hỏi Đậu Nguyên Nguyên: "Còn có một khách khác ngươi không nói ra, người cùng đi với Triệu Phong Nguyên tới không phải là Đổng Tư Mã sao?" Thotho_
Nghe tin tức trong cung truyền đến, Thái hậu đã rộng lòng, đồng ý thành toàn cho hoàng thượng, không bao lâu sau, Đổng Uyển sẽ thay thế nàng, đường đường chính chính đi lên ngôi vị hoàng hậu; nhớ tới chuyện này, khuôn mặt Đậu Nguyên Nguyên liền oán hận, nhìn hắn chằm chằm nói: "Cái sơn trang này, một lát tới một Ninh Vương, một lát lại tới Đại Tư Mã, tất cả đều là khách không mời mà đến, ngươi thua thiệt còn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra cùng Ninh Vương đánh cờ sao? Không phải các người đã sớm trở mặt sao? Nếu nói hoàng tộc, ngoài mặt bình tĩnh, bên trong lại sóng ngầm mãnh liệt, tranh đấu không ngừng, lập tức hòa hảo, lập tức trở mặt........ Hừ hừ! Ta thật sự là chịu đủ các ngươi."
Lưu Hâm cười nói: "Đổng Tư Mã là cận thần bên cạnh hoàng thượng, nàng phụng hoàng thượng chi mệnh mà đến? Hoàng thượng đã cùng Lưu Hâm ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không nhận ta là đệ đệ, cho nên, ta không thể không cùng Ninh Vương kết minh."
"Kết minh? Ngươi cho rằng Ninh Vương hắn sẽ chịu sao?" Đậu Nguyên Nguyên lạnh lùng nói: "Ngươi theo cha ta gây họa còn chưa đủ nhiều sao? Tiền đồ của ta đã hủy ở trên tay của các ngươi rồi, chỉ sợ cuối cùng thật rơi vào kết quả tịch biên gia sản!"
Lưu Hâm trầm mặc không nói, đứng dậy, đi theo sau lưng Ninh Vương đi ra ngoài.
***
Đổng Khanh cùng Triệu Phong Nguyên bị người sơn trang Ngưỡng Thiên cố ý chậm trễ, sau khi khiến người gác cổng thông báo, cũng không được nghênh vào đại sảnh dâng trà tiếp đãi, khách không mời tự đến hai người không thể làm gì khác hơn là dắt ngựa ở sau cửa, ước chừng qua thời gian một chén trà, cửa sơn trang chậm rãi mở ra lần nữa, một bóng dáng to lớn sải bước ra ngoài, nắng chiều màu vàng chiếu lên dung nhan hắn tuấn dật. Thotho_
Hắn đứng ở cửa, ngưng mắt nhìn chăm chú vào Đổng Khanh, khóe miệng treo nụ cười thâm trầm nói: "Ngươi quả nhiên đã tới, bên ngoài trời giá rét, mau vào đi, uống chút hơi trà nóng, ấm áp thân thể."
Đổng Khanh kinh ngạc nhìn hắn, cơ hồ là nói thất thanh: "tại sao Ninh Vương Điện hạ lại ở chỗ này?"
Ninh Vương lại có thể biết sơn trang Ngưỡng Thiên?! Là bởi vì đã biết Kim thị thân mẫu ruột của hoàng thượng, bị Đậu thừa tướng và Anh vương giấu ở nơi này sao? Hắn cũng là vì Kim thị mà đến chứ?
Một khi lấy được Kim thị, con đường hắn xưng đế đã không còn xa như vậy.
Sùng Văn đã từng muốn nàng coi chừng Ninh Vương, là bởi vì chuyện này chứ?
Lưu Ký cúi đầu nhìn nàng, nhàn nhạt cười nói: "Bởi vì biết ngươi nhất định sẽ tới nơi này, cho nên tới trước chờ đợi, rất nhiều ngày không có thấy nàng, cô có vài lời tốt muốn nói cùng ngươi."
Đổng Khanh thầm nghĩ, có lẽ lợi dụng Ninh Vương, nàng liền có thể thuận lợi vào ở trong sơn trang. Thotho_
Nàng vốn là có ý đó, cho nên cố ý lựa chọn ở thời khắc hoàng hôn tiến đến, vị hôn thê Anh vương đến viếng thăm, theo lý, Sơn Trang là nên lưu khách, chỉ là, thời cơ đang nhạy cảm, chuyện Vệ Sùng Văn, để cho nàng cùng Đậu gia kết thù hận lớn, rất có thể Anh vương sẽ cẩn thận sai phái chiếc xe ngựa cùng hộ vệ, cả đêm hộ tống Phong Nguyên Quận chúa cùng nàng trở về Hoàng Thành, giờ phút này Ninh Vương đang bên trong sơn trang, ngược lại giúp đại ân rồi.
Đổng Khanh và Triệu Phong Nguyên đi theo Ninh Vương, thoải mái tiến vào Sơn Trang, vừa mới qua phòng ngoài, thì thấy Anh vương đã tự mình ra đón rồi.
Lưu Hâm mang theo nụ cười khách sáo, đón lấy họ nói: "Đại Tư Mã cùng Quận chúa sao đột nhiên tới đây?"
Triệu Phong Nguyên ngước mắt cẩn thận nhìn chằm chằm khóe mắt vị hôn phu nhàn nhạt máu ứ đọng, hết sức hài lòng kiệt tác của mình, nàng cười nhẹ nói: "Nghe nói đêm khuya ngươi ở trên đường cái, chịu khổ tập kích, bị thương nhẹ, vốn là ta nên tới sớm một chút thăm ngươi, chỉ là ngươi ra khỏi Hoàng Thành, còn tưởng rằng ngươi đã trở lại đất phong rồi, nghe nói ngươi ở vùng ngoại thành Hoàng Thành, ta liền lập tức giục ngựa tới đây, vết thương trên người của ngươi, khỏe chút ít chưa?"
Lưu Hâm cúi đầu nhìn vị hôn thê da ngăm đen cương nghị, mặt mang theo nụ cười, sau đó chuyển ánh mắt qua cánh tay tráng kiện dũng mãnh của nàng, khóe miệng của hắn co rút lại nói: "nhờ phúc của Quận chúa, Bổn vương đã không còn đáng ngại."
"Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!" Triệu Phong Nguyên đưa tay dùng sức vỗ Lưu Hâm một cái, cười lớn tiếng nói: "A Hâm an nhiên vô sự là tốt rồi, như vậy ta liền yên tâm."
Lưu Hâm ho khan mấy tiếng nói: "Các ngươi dọc theo đường đi giục ngựa tới đây, đói bụng không, hay là dùng bữa trước thôi."
*
Đổng Khanh thuận lợi ở lại sơn trang Ngưỡng Thiên, nguyên nhân không phải là bởi vì Ninh Vương, ngược lại là ngoài ngoài dự đoán của nàng.