Editor: Thơ Thơ
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn quỷ quyệt khó giải, sâu kín mở miệng nói: "Là tình thế nghiêm trọng, ngươi đang suy nghĩ có nên nói cho ta biết hay không? Hay là đang hoài nghi ta chuyện gì?".
"Vệ Sùng Văn ta chưa bao giờ hoài nghi Tiểu Uyển." mày kiếm hắn vừa nhíu, chậm rãi mở miệng hơi có vẻ gian nan nói: "Ta chỉ lo lắng ngươi bị làm khó, cho nên do dự."
Nàng thở dài nói: "Yên tâm đi, kể từ khi cha ta bị chết không giải thích được, nếu gia nghiệp lớn và Đổng thị nhất tộc ta đều vác được rồi, còn có chuyện gì làm ta chịu không nổi hay sao?"
Hắn nhìn nàng dung nhan thanh lệ, cuối cùng mở miệng nói: "Tối hôm qua, ta theo một lão thái y ở Thái Y Viện uống một chút rượu, hắn đang say rượu, nói cho ta biết một chuyện làm cho ta hết sức khiếp sợ, chuyện này, còn bị tiên đế hạ lệnh che miệng........"
Ém miệng?
Vệ Sùng Văn tiếp tục nói: "Vị lão thái y kia nói cho ta biết, Đương Kim hoàng thượng đã từng trúng độc."
Nghe vậy, Đổng Khanh cảm thấy kinh ngạc, nàng vội vàng hỏi "Trước đây Hoàng thượng quả thật trúng độc sao?! Chuyện này, ta đã sớm biết, Cố Tử Khâm đã từng hoài nghi chuyện này, Thotho_ bởi vì sau khi hồi cung xảy ra quá nhiều chuyện, tình cảnh của ta lúng túng, không tiện nhúng tay chuyện hoàng thượng và cung đình, cứ như vậy trì hoãn xuống, đến tột cùng là chuyện xảy ra khi nào? Vì sao tiên đế muốn ém miệng?"
Hắn nhìn vẻ mặt nàng như có điều suy nghĩ, hồi lâu, rốt cuộc trầm giọng nói: "Vấn đề xuất hiện khi ngươi cho hoàng thượng uống bình Hoa tửu."
Hoa tửu?
Nghe vậy, Đổng Khanh hít vào một hơi, bị sợ đến kém một chút nữa không có đứng vững, nàng kinh hãi trong chốc lát, mặt phờ phạc, lắc đầu nói: "Không thể nào! Bình rượu hoa tửu này ta cũng uống, rượu là ta tự tay rót, cái ly là tùy ý lấy đi, vì sao ta không có việc gì, hoàng thượng trúng độc gì đấy?"
Chính bởi vì như vậy, cho nên hắn chưa bao giờ nghĩ tới, ấy là rượu có vấn đề.
Vệ Sùng Văn trầm mặt nói: "Hoàng thượng đúng là uống rượu ngươi tự tay rót. Mà độc trúng phải, bọn thái y phân tích là độc Mạn Đà La Hoa, độc kia, dẫn tới hoàng thượng bị xuất hiện ảo giác, dưới tình huống thần trí mơ hồ, tưởng tượng một con chó đen lớn thành dã thú lớn, mới có thể làm cho hắn bị sợ đến rơi vào trong ao. Độc Mạn Đà La mặc dù không hại tánh mạng, lại có thể làm cho trạng thái người trúng độc rơi vào ý thức không rõ mơ hồ, thậm chí điên khùng."
Nàng suy tư chốc lát, nhỏ giọng nói: "Mạn Đà La hoa này cực ít thấy. Nghe nói nơi Tây Vực mới có, Trung thổ ta cũng không tiến cử, vật này tới không dễ......... Như đã nói qua, ngay cả ta cũng uống rượu cùng một chỗ, vì sao lại có độc đây?"
"Đây chính là chỗ kỳ quái, rượu kia nhất định là bị động tay chân. Như đã nói qua, bởi vì ta khó thấy. Thotho_ Dẫn đến khó có thể chữa trị, năm đó hoàng thượng bị trúng độc, nhóm người thái y không có cách, Vương thái y liền phụng lệnh Tiên đế, dẫn theo mấy tên thái y, khoái mã chạy tới Tây Vực. Mới tìm ra phương pháp giải cứu, thật ra giải độc thì cũng không khó, chỉ là rất tốn thời gian."
Cho nên, năm đó hoàng thượng mới có thể bị bệnh lâu như vậy, hắn thật ra thì cũng không bị bệnh, mà là thần trí mơ hồ, ý thức mơ hồ. Năm đó, Tiên đế không cho bất luận kẻ nào tiến vào điện thái tử thăm hắn, hẳn là nguyên nhân này.
Tiên đế cố kỵ không phải là không có nguyên nhân. Nếu chuyện ngôn ngữ, hành động của thái tử thất thường truyền đi, sẽ khiến cho lũ triều thần bị khủng hoảng, sau đó tranh giành thay đổi Thái Tử lại nổi lên, triều đình rất nhanh sẽ lọt vào trong hỗn loạn lần nữa.
Vệ Sùng Văn lại nói tiếp: "Vì thế, ta đặc biệt đi lật sổ của Vương thái y, chú giải vào ba năm trước quả thật bỏ thêm vào Mạn Đà La, sau một khắc đồng hồ bên trong trúng độc Mạn Đà La Hoa sẽ xuất hiện triệu chứng, bắt đầu trước nhất kẻ trúng độc sẽ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, toàn thân sốt nóng ửng hồng, tim đập nhanh hơn, đầu choáng váng, xây xẩm mặt mày, tiếp theo xuất hiện triệu chứng nghe nhầm, ảo giác, ý thức mơ hồ, khóc cười vô thường, bắp thịt co quắp, thậm chí sinh ra bệnh trạng co rút và hôn mê, mức độ độc trong mắt giống nhau......, nếu ngươi cũng uống bình rượu hoa tửu này, năm đó, ngươi có thể có triệu chứng trúng độc ít hơn sao?"
Đổng Khanh than nhẹ chốc lát, nói: "Miệng đắng lưỡi khô, toàn thân sốt nóng ửng hồng, tim đập nhanh hơn, đầu choáng váng, xây xẩm mặt mày........ Khó trách, lúc ấy ta đối với hoàng thượng......"
Hồi tưởng lúc ấy, nàng cùng Thái Tử Gia từ nhỏ vành tai và tóc mai chạm vào nhau, tình cảm tốt vô cùng, Thotho_ hai người tình thâm mật ý, nguyên tưởng rằng là mình nhất thời động tình, mới có thể xuống tay với tình lang thanh mai trúc mã........
Tất cả mọi người đều cho là nàng tàn phá chà đạp Thái Tử gia còn trẻ rồi, nhớ mang máng nàng đè hắn ở trên tảng đá lớn thân thiết, lúc ấy hắn cũng không phản kháng, cũng đang liếc thấy một con chó đen ở sau Công chúa Trường An, hắn đột nhiên la một tiếng, sau đó đẩy nàng ra, ngay sau đó liền nhảy vào trong ao, vỡ đầu, máu nhuộm ao hoa sen trong vườn hoa.......
Vệ Sùng Văn hỏi "Nếu, ngươi cũng trúng độc, vì sao sau đó lại không có việc gì? Ngươi cũng uống bình rượu hoa tửu này, nhất định là giống hoàng thượng cùng nhau trúng độc, vì sao ngươi không có sao chứ?"
Đổng Khanh cẩn thận hồi tưởng tình huống lúc đó, thái tử té xuống ao nước, trong cung lập tức hỗn loạn tưng bừng, nàng nhìn thấy trong ao sen dạt dào máu tươi, trong lòng vừa sợ, bị sợ đến toàn thân run lên, khi đó, có một vị cung nữ lạ mắt bưng một ly trà an thần tới đưa cho nàng uống..., nói nàng là bị làm sợ, uống trà an thần, có thể trấn định tinh thần.
Từ đó, nàng cũng chưa từng thấy qua cung nữ đó nữa rồi.
Vốn tưởng rằng nàng ta xuất cung, cẩn thận ngẫm lại, chuyện quả thật là kì quái, chén kia nếu nói là trà an thần, nhất định là thuốc giải độc Mạn Đà La Hoa.
Hoàng Thái Tử trúng kỳ độc, nàng lại không có việc gì, như vậy nàng có trăm miệng cũng không thể bào chữa rồi.
Chuyệnthái tử trúng độc, bởi vì các loại suy tính chính trị, bị tiên đế nghiêm lệnh ém miệng, che giấu xuống, Thotho_ chuyện này, có lẽ cha nàng cũng không biết, tất cả mọi người đều cho là thái tử té xuống ao nước, cho nên bị trọng thương.
Sau khi phát sinh chuyện ngoài ý muốn ở vườn hoa, không bao lâu sau, lời đồn đãi lại nổi lên bốn phía, ở trong đế đô truyền đi xôn xao. Truyền thuyết, Hoàng thái hậu muốn nhận dương nữ dân gian vào cung làm hoàng hậu, gả cho thái tử, vì vậy Đổng gia nóng nảy, vì muốn cho nữ nhi vững chắc lên làm thái tử phi, liền không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, phái nữ nhi mười bảy tuổi đến bức gian Thái Tử Gia mới mười lăm tuổi, thái tử thà chết chứ không chịu khuất phục, mới có thể ngã vào trong ao; một lời đồn đãi khác, là thái tử ác ngôn cự tuyệt dòng chính nữ Đổng gia cầu hoan, vì vậy Đổng tiểu thư thẹn quá thành giận đẩy thái tử vào ao nước, ý đồ mưu hại.
Vô luận là lời đồn đãi nào, cũng làm cho Đổng gia không còn ánh sáng, mặt mũi Đổng lão Tư Mã mất sạch trong một đêm, còn suýt nữa bị trị tội, triều thần thỉnh cầu giam Đổng Tư Mã vào tù, tiên đế mạnh mẽ bảo hộ Đổng gia, khiến Đổng gia bình an vượt qua sóng gió, tiên đế cự tuyệt không hề nhắc tới chuyện thái tử phi nữa. Vì vậy, nàng không hề ra vào cung đình nữa, cũng sẽ không tới gần Thái tử, nửa năm sau, nghe nói thân thể thái tử đã khỏi hẳn, vì lo lắng lời đồn đãi lại hồi sinh, làm thương tổn Đổng gia, nàng chịu đựng không vào cung đi thăm hắn, thế nhưng mà hắn cũng chưa từng bước nữa bước vào Đổng phủ. Sau đó, trong lúc nàng có đại tang, nàng phủ thêm quan bào, sửa lại tên, lên triều đình, sau đó, hắn lên ngôi, ánh mắt nhìn nàng đều trở nên xa lạ dù quen thuộc.......
Cẩn thận trải qua hồi tưởng, độc Mạn Đà La Hoa cùng lời đồn đãi ác ý tổn thương Đổng gia ....... Hết thảy tất cả, hẳn là quỷ kế vì phá đổ Đổng gia, tất cả âm mưu quỷ kế đều nhằm vào Đổng gia mà đến, may mắn được tiên đế mơ hồ rủ xuống, Đổng gia đã bình yên.
Hôm nay hiểu rõ ràng, đáy mắt Đổng Khanh bi thương cũng kéo dài không quá lâu, trong giây lát đã mất tiêu mất tích, thay vào đó hẳn là thù hận trước nay chưa từng có, nàng cắn răng nghiến lợi nói: "Cha ta trước khi chết, không còn mặt mũi, đó là uất ức dường nào, Thotho_ năm đó ta cũng không độc hại thái tử, đáng tiếc lúc ta làm cũng không biết được chuyện hắn trúng độc, coi như chuyện đã qua ba năm, coi như rất nhiều chứng cớ cũng đã biến mất vô tung, ta còn phải rửa sạch sự trong sạch của mình, người muốn hãm hại Đổng gia ta, phải trả giá thê thảm."
Vệ Sùng Văn nghe thấy lời ấy, vỗ vai của nàng, gương mặt kiên nghị nói: "Yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi, ta tuyệt đối không để cho ngươi phải chiến đấu một mình, trước tiên nói một chút về chuyện này, đến tột cùng bình rượu hoa tửu là ngươi lấy được từ nơi nào?"
Hoa tửu do Trường An công chúa cho, chó mực lớn cũng là nàng nuôi dưỡng.
Nhưng ba năm trước đây, nàng mới mười bảy tuổi, ngay cả bây giờ còn là tiểu cô nương u mê, mơ hồ không biết đời.
Huống chi vì sao Trường An cố ý hại nàng, hại Đổng gia? Nhất định là bị người lợi dụng.
Kẻ thù chính trị lớn nhất của Đổng gia chính là Đậu gia, trừ Đậu gia, đương triều còn ai có bản lãnh lợi dụng Trường An cao như vậy, còn đả thông trong cung, tiêu diệt chứng cớ?
Bất quá, nàng vẫn phải xác định.
"Ta phải đi phủ Nội Vụ một chuyến." Nàng tỉnh táo mở miệng nói.
*
Nàng không đoán ra, vào ba năm trước phủ Nội Vụ xảy ra một trận hỏa hoạn không lớn, đốt một vài thứ người ta ghi lại.
Công chúa Trường An ít khi xuất cung, xe loan của nàng mỗi khi ra vào cung đình, cùng với đi nơi nào, đều có ghi chép, cái ghi chép này cố tình ở trong trận hỏa hoạn đó, đốt quách cho rồi, danh sách cung nữ liên đới năm đó cũng bị thiêu hủy hơn phân nửa. Thotho_
Ngược lại nàng đi điện Minh Hoa tham kiến công chúa.
Trường An uống mấy ly rượu trên tiệc rượu, vốn đã đi ngủ, nghe nàng tới, lập tức từ trên giường bò dậy, chỉ mặc quần áo trong, vừa chạy vừa nhảy đến, tự mình ra ngoài điện nghênh đón nàng, nở nụ cười nói với nàng: "Đổng đại nhân, đã lâu ngươi không tới nơi này rồi sao." Nói xong, ngẹo đầu suy nghĩ một chút, nói: "Giống như, sau khi làm đại quan chứ? Kể từ khi ngươi làm Đổng đại nhân, ít vào hậu cung, xa cách với Trường An, hôm nay, sao ngươi chịu tới chỗ của ta đấy?"
Đổng Khanh cười nói: "Hạ quan khinh thường, là đặc biệt tới cùng công chúa uống rượu."
Trường An cười hì hì nói: "Đòi rượu, có rượu gì hiếm mà chính nhất phẩm Đại Tư Mã ngươi muốn không được hay sao? Dù ngươi muốn không được, chỗ này ta khẳng định là không có, ngươi phải tìm hoàng huynh ta rồi, hắn là hoàng thượng, để cho hắn hạ thánh chỉ, rất nhanh có thể lấy được! Đây là chuyện nhỏ cỡ nào, chỉ cần ngươi chịu mở miệng, hoàng huynh cũng sẽ theo."
"Hạ quan muốn rượu cũng không bình thường." Đổng Khanh không nhanh không chậm nói: "Còn nhớ rõ công chúa đã từng cho Đổng Khanh một bình rượu sao? Là một bình rượu hoa tửu, mùi rượu thơm nồng, trong mùi rượu tản mát ra một mùi hoa nhàn nhạt không nói được, vị này hết sức kỳ lạ, hình như không phải vật trong cung. Hôm nay, đột nhiên Đổng Khanh nghĩ tới tư vị kia, trong lòng thèm thuồng không dứt, cho nên mặt dày đặc biệt tới chỗ công chúa thỉnh cầu uống hoa tửu này."
Trường An nghe vậy, gãi đầu một cái nói: "Hoa tửu? Hoa tửu gì? Ta không nhớ chuyện này." Nói xong, đồng thời dời bước tới tẩm điện nói: "Ta nghĩ, ngươi phải đi tìm hoàng huynh rồi, vô luận ngươi muốn cái gì, hắn nhất định cũng sẽ nghĩ biện pháp lấy cho ngươi, dù lên trời, không có thứ gì Hoàng đế lấy không được đó. Trường An nên đi ngủ rồi, ngươi lui ra đi."